Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
-
Chương 213: Ngoại truyện: Đoàn Chính Trung 7
Editor: mèomỡ
“Họ Đoàn, Đoàn phủ này của ngươi chẳng kém cạnh gì Đoàn phủ ở kinh thành năm đó, vừa thấy đã biết mấy năm nay lại vơ vét của dân lành không ít.”
Liễu Vấn Bạch ngẩng đầu nhìn nóc nhà đại trạch lợp ngói lưu ly nói.
Đoàn Chính Trung trừng mắt lườm hắn một cái, nói:“Đến Thiếu Dương làm gì?” Nói xong quay đầu đi thẳng vào phòng.
Liễu Vấn Bạch theo hắn đi vào phong nói:“Tới tìm ngươi thương lượng chuyện chưa xong.”
“Vi Vi, đây là Nguyệt Nhi à, thật xinh đẹp!” Cầu Mộ Quân xoay người nhìn tiểu cô nương đang nắm tay Thích Vi nói.
“Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem cha con là ai!” Tiểu cô nương nhìn có vẻ đáng yêu lanh lợi nói.
Cầu Mộ Quân sửng sốt,“Xì” một tiếng bật cười.
Thích Vi cũng cúi đầu cười nói:“Con nhóc này chỉ toàn học theo hắn.” Sau đó nói với tiểu cô nương:“Nguyệt Nhi, không được vô lễ, mau gọi dì đi”
Nguyệt Nhi nói: “Dì ơi, ca ca cùng đệ đệ này cũng rất được, bộ dạng cũng giống cha bọn họ.”
Cầu Mộ Quân lại nhịn không được nở nụ cười, cười xong mới nhớ tới đến Thích Vi vừa mới tới Thiếu Dương nhất định rất mệt mỏi, vội kéo các nàng vào nhà.
Trong phòng, Liễu Vấn Bạch nói:“Ngươi chi tiền mở hí viên, ngươi làm ông chủ, ta là đầu bảng, hoặc thuê người làm ông chủ cũng được.” Cuối cùng còn bổ sung nói:“ Phải lớn nhất Thiếu Dương.”
“Lười mở.” Đoàn Chính Trung thản nhiên nói.
“Vậy ngươi cho mượn tiền, để cho người khác giúp ngươi mở?”
“Ngươi chắc?”
“Buồn cười!” Liễu Vấn Bạch hoảng hãi nói:“Ta không phải gian thương giống ngươi!”
Đoàn Chính Trung liếc trắng mắt, không muốn để ý đến hắn.
Liễu Vấn Bạch đi đến trước mặt hắn nói:“Nói cho họ Đoàn nhà ngươi biết, ta phải trải qua trăm cay nghìn đắng mới đến được Thiếu Dương đấy. Cả đường đều bị ông chủ gánh hát kia ngăn đón, ta bị ép đến nỗi phải cải trang thành người khác.”
Hắn còn nói tiếp: “Không sao đâu, ngươi lên đài diễn, ta cho người xướng phía sau, ngươi nhép miệng là được. Nghe ta, nhất định tiền vào như nước.”
“Ta không cần nhiều tiền như vậy.” Đoàn Chính Trung không thèm ngẩng đầu lên nói.
“Đoàn Chính Trung, ngươi cũng quá tuyệt tình đấy.” Liễu Vấn Bạch lườm hắn nói.
Cầu Mộ Quân đứng một bên cười trộm nói: “Tướng công đã sớm mua lại Liễu Xuân Viên, giờ đang cho xây dựng thêm!”
Liễu Vấn Bạch nhìn Đoàn Chính Trung, lắc đầu nói:“Ai, ngươi vẫn như vậy, rõ ràng trong lòng nhớ ta muốn chết, chờ ta đến muốn chết, ta đến rồi còn làm bộ như không quen. Phỏng chừng cũng đã sớm sửa lại nhà mới cho ta rồi đấy nhỉ? Xấu xa, che dấu cũng thật sâu.” Vẻ mặt Liễu Vấn Bạch trêu đùa nhìn hắn.
Đoàn Chính Trung lập tức chém tới trên vai hắn, hắn lại nhanh chóng xoay người trốn, chạy ra ngoài.
Buổi chiều, mọi người ăn xong cơm chiều, Cầu Mộ Quân nói với Liễu Vấn Bạch: “Buổi tối ta ngủ cùng Thích Vi, ngươi......”
Liễu Vấn Bạch vội nói: “Ta đương nhiên không ngủ cùng hắn! Nếu ban đêm hắn phát xuân, coi ta thành vợ hắn không phải ta xong đời sao!”
Sắc mặt Đoàn Chính Trung trầm xuống, Cầu Mộ Quân hơi đỏ mặt nói: “Ta định nói cho ngươi......”
Thích Vi trừng mắt nhìn hắn, đánh cho hắn vài phát.
Buổi tối, Cầu Mộ Quân lên giường trước chờ Thích Vi. Chỉ thấy nàng ngồi trên giường cởi quần áo, chống tay đưa chân trên giường, sau đó nằm xuống, động tác rất nhẹ nhàng.
Cầu Mộ Quân nhìn một chút, hoài nghi nói: “Muội......”
Thích Vi quay đầu lại, có chút ngượng ngùng, lại có chút vui sướng gật đầu, nói: “Vừa mới, trên đường đến Thiếu Dương có.”
Cầu Mộ Quân vui sướng “A” một tiếng, đưa đầu tới gần bụng của nàng nói: “Cho tỷ nghe một chút”
Thích Vi cười nói: “Vấn Bạch thì không nói làm gì, sao tỷ cũng giống hắn, bây giờ thì có thể nghe được cái gì!”
Cầu Mộ Quân cười nằm xuống, kéo chăn cho hai người, nói:“Muội thật tốt, tỷ cũng muốn có.”
“Tỷ đã có hai đứa, còn muốn mang thai làm gì?” Thích Vi giật mình nói.
“Tỷ muốn có con gái.” Cầu Mộ Quân nói: “Muội xem Nguyệt Nhi của muội thật đáng yêu.”
“Rất đơn giản, muốn thì sinh thôi!”
Cầu Mộ Quân nhỏ giọng nói: “Nhưng hắn không muốn.”
“Hả?” Thích Vi giật mình nói: “Vì sao hắn không muốn?”
“Hừ!” Cầu Mộ Quân mất hứng nói: “Hắn nói bộ dáng tỷ mang thai xấu muốn chết, lúc sinh con giọng kêu la cũng khó nghe muốn chết.”
Thích Vi che miệng cười nói: “Hắn sợ tỷ sinh con phải chịu khổ, nam nhân ai lại ngại nhiều con!”
“Nhưng tỷ cảm thấy rất tốt, nói cho muội nghe này khi tỷ mang thai bảo hắn làm gì hắn cũng làm. Lúc mang thai Tiểu Huyên, có một ngày tỷ thấy chán bèn bắt hắn gấp rất nhiều hạc giấy, còn muốn trên mỗi một con hạc đều phải viết ‘Đoàn Chính Trung yêu Cầu Mộ Quân’, hắn cũng làm. Nếu bình thường, hắn còn lâu mới thèm để ý!” Cầu Mộ Quân đắc ý nói.
Thích Vi cười “Khanh khách”, nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, muội cảm thấy tỷ thật buồn cười, đã hơn hai mươi tuổi, đã làm mẹ người ta rồi, lại giống như tiểu cô nương hơn mười tuổi.”
“Không cho cười, có cái gì buồn cười!” Cầu Mộ Quân trừng mắt nói. Khi đó Đoàn Chính Trung cũng làm vẻ mặt bình tĩnh nói y như vậy.
Thích Vi thật vất vả ngừng cười, nói:“Vậy nếu tỷ đã muốn thì cứ mang thai, hắn quản được chắc.”
Cầu Mộ Quân ghé sát vào bên tai nàng nói: “Nhưng đôi khi làm xong hắn sẽ bắt tỷ đi tắm rửa, còn...... Dù sao … tóm lại tỷ vẫn không có, cũng không biết là vận khí không tốt hay là do hắn cố tình.”
Thích Vi lại nhịn không được cười, nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ yên tâm, hai người như vậy sao có thể không có thêm, sinh đến lúc tỷ không muốn sinh nữa thì thôi.”
“Chúng ta làm sao chứ, muội nói vớ vẩn gì vậy?” Cầu Mộ Quân đỏ mặt nói.
Thích Vi cười càng to, nói:“Nhìn tỷ như vậy là biết tỷ nghĩ đến cái gì rồi, muội cũng chưa nói gì đâu đấy, ha ha!”
“Vi Vi, muội cười ghê tởm như vậy làm gì? Giống hệt Liễu Vấn Bạch!”
Thích Vi nghĩ nghĩ, đỏ mặt, lẩm bẩm:“ Đôi khi hắn cười thật sự rất ghê tởm.”
“Hắc hắc, tỷ biết rồi, Nguyệt Nhi là trong lúc hắn cười thực ghê tởm mà có.” Cầu Mộ Quân trêu đùa.
“Nói cái gì vậy!” Thích Vi đẩy nàng, hai người cùng nhau nở nụ cười.
Tiếng cười dần dần ngừng lại, yên lặng trong chốc lát, Cầu Mộ Quân nói:“Vi Vi, vài năm nay, bọn muội sống rất tốt phải không? Nhìn muội không thay đổi gì cả, vẫn như năm mười tám tuổi.”
“Cũng được, Vấn Bạch hắn rất tùy tính, muốn thế nào thì thế đó. Tuy rằng bọn muội vẫn ở kinh thành, nhưng thi thoảng hắn sẽ đưa muội cùng Nguyệt Nhi đến nơi khác chơi, ngược lại thì thời gian ở kinh thành lại không nhiều lắm. Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ không biết đâu bọn muội gặp được rất nhiều chuyện. Cứ ở tại kinh thành mãi cũng rất chán, cho nên muội đã sớm muốn đến nơi này. Nói cho tỷ nha, Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ có biết vì sao đột nhiên bọn muội lại đến đây không?” Thích Vi nói xong, đã nhịn không được nở nụ cười.
“Đúng vậy, sao đột nhiên lại đến?” Cầu Mộ Quân hỏi.
“Họ Đoàn, Đoàn phủ này của ngươi chẳng kém cạnh gì Đoàn phủ ở kinh thành năm đó, vừa thấy đã biết mấy năm nay lại vơ vét của dân lành không ít.”
Liễu Vấn Bạch ngẩng đầu nhìn nóc nhà đại trạch lợp ngói lưu ly nói.
Đoàn Chính Trung trừng mắt lườm hắn một cái, nói:“Đến Thiếu Dương làm gì?” Nói xong quay đầu đi thẳng vào phòng.
Liễu Vấn Bạch theo hắn đi vào phong nói:“Tới tìm ngươi thương lượng chuyện chưa xong.”
“Vi Vi, đây là Nguyệt Nhi à, thật xinh đẹp!” Cầu Mộ Quân xoay người nhìn tiểu cô nương đang nắm tay Thích Vi nói.
“Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem cha con là ai!” Tiểu cô nương nhìn có vẻ đáng yêu lanh lợi nói.
Cầu Mộ Quân sửng sốt,“Xì” một tiếng bật cười.
Thích Vi cũng cúi đầu cười nói:“Con nhóc này chỉ toàn học theo hắn.” Sau đó nói với tiểu cô nương:“Nguyệt Nhi, không được vô lễ, mau gọi dì đi”
Nguyệt Nhi nói: “Dì ơi, ca ca cùng đệ đệ này cũng rất được, bộ dạng cũng giống cha bọn họ.”
Cầu Mộ Quân lại nhịn không được nở nụ cười, cười xong mới nhớ tới đến Thích Vi vừa mới tới Thiếu Dương nhất định rất mệt mỏi, vội kéo các nàng vào nhà.
Trong phòng, Liễu Vấn Bạch nói:“Ngươi chi tiền mở hí viên, ngươi làm ông chủ, ta là đầu bảng, hoặc thuê người làm ông chủ cũng được.” Cuối cùng còn bổ sung nói:“ Phải lớn nhất Thiếu Dương.”
“Lười mở.” Đoàn Chính Trung thản nhiên nói.
“Vậy ngươi cho mượn tiền, để cho người khác giúp ngươi mở?”
“Ngươi chắc?”
“Buồn cười!” Liễu Vấn Bạch hoảng hãi nói:“Ta không phải gian thương giống ngươi!”
Đoàn Chính Trung liếc trắng mắt, không muốn để ý đến hắn.
Liễu Vấn Bạch đi đến trước mặt hắn nói:“Nói cho họ Đoàn nhà ngươi biết, ta phải trải qua trăm cay nghìn đắng mới đến được Thiếu Dương đấy. Cả đường đều bị ông chủ gánh hát kia ngăn đón, ta bị ép đến nỗi phải cải trang thành người khác.”
Hắn còn nói tiếp: “Không sao đâu, ngươi lên đài diễn, ta cho người xướng phía sau, ngươi nhép miệng là được. Nghe ta, nhất định tiền vào như nước.”
“Ta không cần nhiều tiền như vậy.” Đoàn Chính Trung không thèm ngẩng đầu lên nói.
“Đoàn Chính Trung, ngươi cũng quá tuyệt tình đấy.” Liễu Vấn Bạch lườm hắn nói.
Cầu Mộ Quân đứng một bên cười trộm nói: “Tướng công đã sớm mua lại Liễu Xuân Viên, giờ đang cho xây dựng thêm!”
Liễu Vấn Bạch nhìn Đoàn Chính Trung, lắc đầu nói:“Ai, ngươi vẫn như vậy, rõ ràng trong lòng nhớ ta muốn chết, chờ ta đến muốn chết, ta đến rồi còn làm bộ như không quen. Phỏng chừng cũng đã sớm sửa lại nhà mới cho ta rồi đấy nhỉ? Xấu xa, che dấu cũng thật sâu.” Vẻ mặt Liễu Vấn Bạch trêu đùa nhìn hắn.
Đoàn Chính Trung lập tức chém tới trên vai hắn, hắn lại nhanh chóng xoay người trốn, chạy ra ngoài.
Buổi chiều, mọi người ăn xong cơm chiều, Cầu Mộ Quân nói với Liễu Vấn Bạch: “Buổi tối ta ngủ cùng Thích Vi, ngươi......”
Liễu Vấn Bạch vội nói: “Ta đương nhiên không ngủ cùng hắn! Nếu ban đêm hắn phát xuân, coi ta thành vợ hắn không phải ta xong đời sao!”
Sắc mặt Đoàn Chính Trung trầm xuống, Cầu Mộ Quân hơi đỏ mặt nói: “Ta định nói cho ngươi......”
Thích Vi trừng mắt nhìn hắn, đánh cho hắn vài phát.
Buổi tối, Cầu Mộ Quân lên giường trước chờ Thích Vi. Chỉ thấy nàng ngồi trên giường cởi quần áo, chống tay đưa chân trên giường, sau đó nằm xuống, động tác rất nhẹ nhàng.
Cầu Mộ Quân nhìn một chút, hoài nghi nói: “Muội......”
Thích Vi quay đầu lại, có chút ngượng ngùng, lại có chút vui sướng gật đầu, nói: “Vừa mới, trên đường đến Thiếu Dương có.”
Cầu Mộ Quân vui sướng “A” một tiếng, đưa đầu tới gần bụng của nàng nói: “Cho tỷ nghe một chút”
Thích Vi cười nói: “Vấn Bạch thì không nói làm gì, sao tỷ cũng giống hắn, bây giờ thì có thể nghe được cái gì!”
Cầu Mộ Quân cười nằm xuống, kéo chăn cho hai người, nói:“Muội thật tốt, tỷ cũng muốn có.”
“Tỷ đã có hai đứa, còn muốn mang thai làm gì?” Thích Vi giật mình nói.
“Tỷ muốn có con gái.” Cầu Mộ Quân nói: “Muội xem Nguyệt Nhi của muội thật đáng yêu.”
“Rất đơn giản, muốn thì sinh thôi!”
Cầu Mộ Quân nhỏ giọng nói: “Nhưng hắn không muốn.”
“Hả?” Thích Vi giật mình nói: “Vì sao hắn không muốn?”
“Hừ!” Cầu Mộ Quân mất hứng nói: “Hắn nói bộ dáng tỷ mang thai xấu muốn chết, lúc sinh con giọng kêu la cũng khó nghe muốn chết.”
Thích Vi che miệng cười nói: “Hắn sợ tỷ sinh con phải chịu khổ, nam nhân ai lại ngại nhiều con!”
“Nhưng tỷ cảm thấy rất tốt, nói cho muội nghe này khi tỷ mang thai bảo hắn làm gì hắn cũng làm. Lúc mang thai Tiểu Huyên, có một ngày tỷ thấy chán bèn bắt hắn gấp rất nhiều hạc giấy, còn muốn trên mỗi một con hạc đều phải viết ‘Đoàn Chính Trung yêu Cầu Mộ Quân’, hắn cũng làm. Nếu bình thường, hắn còn lâu mới thèm để ý!” Cầu Mộ Quân đắc ý nói.
Thích Vi cười “Khanh khách”, nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, muội cảm thấy tỷ thật buồn cười, đã hơn hai mươi tuổi, đã làm mẹ người ta rồi, lại giống như tiểu cô nương hơn mười tuổi.”
“Không cho cười, có cái gì buồn cười!” Cầu Mộ Quân trừng mắt nói. Khi đó Đoàn Chính Trung cũng làm vẻ mặt bình tĩnh nói y như vậy.
Thích Vi thật vất vả ngừng cười, nói:“Vậy nếu tỷ đã muốn thì cứ mang thai, hắn quản được chắc.”
Cầu Mộ Quân ghé sát vào bên tai nàng nói: “Nhưng đôi khi làm xong hắn sẽ bắt tỷ đi tắm rửa, còn...... Dù sao … tóm lại tỷ vẫn không có, cũng không biết là vận khí không tốt hay là do hắn cố tình.”
Thích Vi lại nhịn không được cười, nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ yên tâm, hai người như vậy sao có thể không có thêm, sinh đến lúc tỷ không muốn sinh nữa thì thôi.”
“Chúng ta làm sao chứ, muội nói vớ vẩn gì vậy?” Cầu Mộ Quân đỏ mặt nói.
Thích Vi cười càng to, nói:“Nhìn tỷ như vậy là biết tỷ nghĩ đến cái gì rồi, muội cũng chưa nói gì đâu đấy, ha ha!”
“Vi Vi, muội cười ghê tởm như vậy làm gì? Giống hệt Liễu Vấn Bạch!”
Thích Vi nghĩ nghĩ, đỏ mặt, lẩm bẩm:“ Đôi khi hắn cười thật sự rất ghê tởm.”
“Hắc hắc, tỷ biết rồi, Nguyệt Nhi là trong lúc hắn cười thực ghê tởm mà có.” Cầu Mộ Quân trêu đùa.
“Nói cái gì vậy!” Thích Vi đẩy nàng, hai người cùng nhau nở nụ cười.
Tiếng cười dần dần ngừng lại, yên lặng trong chốc lát, Cầu Mộ Quân nói:“Vi Vi, vài năm nay, bọn muội sống rất tốt phải không? Nhìn muội không thay đổi gì cả, vẫn như năm mười tám tuổi.”
“Cũng được, Vấn Bạch hắn rất tùy tính, muốn thế nào thì thế đó. Tuy rằng bọn muội vẫn ở kinh thành, nhưng thi thoảng hắn sẽ đưa muội cùng Nguyệt Nhi đến nơi khác chơi, ngược lại thì thời gian ở kinh thành lại không nhiều lắm. Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ không biết đâu bọn muội gặp được rất nhiều chuyện. Cứ ở tại kinh thành mãi cũng rất chán, cho nên muội đã sớm muốn đến nơi này. Nói cho tỷ nha, Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ có biết vì sao đột nhiên bọn muội lại đến đây không?” Thích Vi nói xong, đã nhịn không được nở nụ cười.
“Đúng vậy, sao đột nhiên lại đến?” Cầu Mộ Quân hỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook