Cho rằng đối phương là đang sợ hãi, thích khách cũng không hề nghĩ nhiều. Mãi cho đến khi, một tiếng cười có chút trầm khàn, đè nén vang lên, gã mới nghi hoặc cau mày:“Ngươi cười cái gì?”

Chẳng lẽ là bị dọa đến điên rồi?

Ánh mắt nhìn chòng chọc vào Phong Khinh Hàn, phát hiện sau khi bản thân truy hỏi, hắn vẫn không hề có ý định trả lời, trái lại, còn một mực cười tiếp, thậm chí, đều ngày càng càn rỡ, sắc mặt ở bên dưới khăn che mặt của thích khách cũng đã trở nên rất khó coi.

“Ta đang hỏi ngươi đó, ngươi rốt cuộc là cười cái gì?”

Có chút tức giận siết chặt nắm tay thêm một chút, song, theo Phong Khinh Hàn chậm rãi ngẩng đầu, khóe môi hơi nhếch, mang theo từng tia châm biếm kia ánh vào mắt, thích khách lại không khỏi sững sờ trong phút chốc.

Cùng lúc đó, hai mắt của gã cũng đã vô thức nâng lên, vừa vặn đối diện với một đôi đồng tử đen kịt, tựa như vực sâu không đáy, âm u thâm trầm…

“Bỏ tay ra.” Giọng nói của nam nhân vô cùng bình thản, thậm chí, có thể dùng bốn chữ ‘không chút phập phồng’ để hình dung.

Nhưng bên trong, phảng phất lại ẩn chứa một cỗ ma lực, tựa như ma quỷ đang thủ thỉ, khiến ánh mắt thích khách chậm rãi dại ra, biến thành một con rối bị giật dây, nghe lời buông tay.

Thân thể nhẹ nhàng đứng ở trên đất, nhìn xem thích khách đang đứng yên bất động ở trước mặt mình, tiếu dung không giảm, Phong Khinh Hàn liền vươn tay, không chút do dự đem khăn che mặt của gã giật xuống.

Vốn còn có chút chờ mong, song, khi nhìn thấy được diện mạo của thích khách, Phong Khinh Hàn liền đã không nhịn được mà phỉ nhổ.

“Cmn, đồ vật gì! Xấu như vậy cũng dám học người khác đi làm thích khách, không cảm thấy mất mặt đáng xấu hổ sao? Đây là muốn đem mục tiêu ám sát hù doạ cho đến chết à?”

Phong Khinh Hàn mặc dù mắng có chút khó nghe, nhưng kỳ thực, cũng không tính là quá khoa trương. Bởi vì, ngoại hình của tên thích khách này xác thực là vô cùng khủng bố.

Khuôn mặt giống như là bị nhúng vào nước sôi, vết bỏng chằn chịt, kín không kẽ hở, ngũ quan tựa như xoắn vào chung một chỗ, mang đến cảm giác không cân xứng. Quan trọng nhất là, ngoại trừ vết bỏng, cả gương mặt còn bị bao trùm bởi rất nhiều vết sẹo to lớn, giống như vô số con rết đang bò.

Không khó để dự đoán, có lẽ vì lo sợ bí mật bại lộ, có người đã cố tình đem dung mạo của thích khách hủy hoại thành bộ dáng này, để người khác không tìm ra.

Thậm chí, nếu Phong Khinh Hàn đoán không lầm, trong miệng thích khách này chín phần mười cũng sẽ có đồ vật tương tự với độc dược. Để khi cảm nhận được nguy hiểm, đối phương có thể lập tức cắn thuốc độc tự sát.

Chuẩn bị đầy đủ mới ra tay, loại người này, hiển nhiên cũng không có khả năng là thích khách bình thường, mà là tử sĩ do người nào đó phái tới.

“Nói rõ tường tận, ngươi là ai? Là kẻ nào phái ngươi tới? Tại sao lại vây khốn Kì Ngân? Còn có, ngươi tra hỏi chuyện liên quan tới phong ấn để làm gì?”

Đã bị Phong Khinh Hàn dùng ý niệm khống chế, nên thích khách rất nhanh cũng đã đem những gì mình biết nói rõ tường tận, giống như hận không thể đào tim móc phổi ra cho hắn xem.

“Ta là tử sĩ được người nuôi dưỡng từ nhỏ, không có tên, danh hiệu là Thập Nhị. Chủ nhân của ta là ai, ta cũng không rõ, ta chỉ là nghe theo mệnh lệnh làm việc. Ngoài ta ra, trong tổ chức còn có khoảng mấy trăm tên tử sĩ.”

“Bình thường, chúng ta đều được nuôi nhốt trong một mật thất dưới lồng đất. Chỉ khi nhận được nhiệm vụ, mới có thể rời khỏi nơi đó, đi ra ngoài.”

“Trên người chúng ta đều bị hạ xuống cổ độc, thân nhân cũng bị tổ chức giam cầm, cho nên, sẽ không bao giờ phản bội.”

“Vây khốn Kì Ngân là vì muốn ép hỏi chuyện liên quan đến phong ấn, hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao phó. Cụ thể hơn nữa, ta không có đủ quyền hạn để biết.”

Không moi được quá nhiều tin tức hữu dụng, Phong Khinh Hàn cũng đã có chút không vừa lòng. Không nhanh không chậm hỏi thêm một câu cuối cùng:“Ngươi là bằng cách nào vào được ma giáo? Là có người tiếp ứng sao?”

“Đem hết nhãn tuyến mà tổ chức các ngươi cài vào trong ma giáo đều viết ra giấy cho ta. Biết được bao nhiêu liền viết bấy nhiêu.”

Đờ đẫn gật đầu, thích khách liền cứng nhắc cất bước đi đến bên án kỷ, ngồi xuống liền bắt đầu cầm lấy giấy tuyên thành cùng bút lông, tựa như máy móc, bắt đầu nhanh chóng ghi chép.

Tốc độ ghi của thích khách rất nhanh, chưa đến nửa khắc cũng đã liên tục thay ba trang giấy. Mà bên trên mỗi trang giấy, thì đều đã sớm bị từng dòng chữ bằng mực đen chen đầy.

Mãi cho đến khi nét bút cuối cùng đặt xuống xong, lúc này, thích khách mới chậm rãi đứng dậy, cung kính đem xấp giấy dâng lên cho Phong Khinh Hàn.

Sau khi nhận lấy, tùy tiện nhìn lướt qua một lượt, Phong Khinh Hàn liền đã đem số ‘danh sách’ này thu vào trong giới chỉ của Kì Ngân.

Thời khắc này, tên thích khách trước mặt xem như cũng đã không còn giá trị gì đối với Phong Khinh Hàn nữa. Trên môi vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, hắn liền nghiêng người, không rõ ý vị nói:“Làm rất tốt, hiện tại, ngươi tự do rồi.”

Theo hắc khí trong con ngươi của Phong Khinh Hàn chậm rãi tán đi, đôi mắt đờ đẫn của thích khách rốt cuộc cũng đã hiện lên một chút thần thái.

Tựa như vẫn chưa kịp phản ứng lại tình hình hiện tại của chính mình, đáy mắt thích khách đều là một mảnh mờ mịt.

Song, cũng không để gã mơ hồ quá lâu, theo một tiếng ‘phốc’ khi da thịt bị đâm phá vang lên, kèm với một cỗ đau đớn thấu tim truyền tới, gã liền đã lập tức bị cưỡng ép khôi phục lại thần trí. Đồng tử giãn ra, cứng nhắc cúi đầu, nhìn xem cánh tay đã xuyên thủng lồng ngực của mình kia.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương