Phu Quân Của Ta Nhân Cách Phân Liệt
-
Chương 22
Giây phút Kì Ngân phản ứng lại được thì mọi chuyện cũng đã quá muộn. Kết giới đã được dựng xong, hiện tại, cho dù hắn có kêu gào khàn giọng, hay thậm chí là bị gϊếŧ chết đi nữa, người bên ngoài cũng sẽ không hay biết gì.
Thích khách lần này xuất hiện, tu vi cùng tên thích khách lần trước vẫn có cách biệt rất lớn, chỉ là một Thánh cảnh viên mãn, ngay cả Chí Tôn cũng không phải.
Thế nhưng, như vậy, cũng đã đủ để đối phó một tu sĩ vửa vào Thánh cảnh như Kì Ngân.
Dù sao, cảnh giới tu hành ngày càng lên cao, chênh lệch giữa các tiểu cảnh giới cũng sẽ ngày càng rõ rệt. Tựa như trời và đất, khó lòng đánh vỡ.
Cổ họng bị thích khách bóp chặt, xương cốt phảng phất có thể vỡ ra bất kì lúc nào, khóe miệng trào ra một tia máu tươi, Kì Ngân liền phẫn nộ trừng mắt, khó khăn truy hỏi:“Các ngươi…rốt cuộc là người phương nào…”
“Khụ…lại có mưu đồ gì…”
“Chuyện này ngươi không cần phải biết. Lần trước ngươi may mắn, vừa hay có Sở Ly ở bên cạnh, giúp ngươi tiêu diệt một vị đại năng của chúng ta, nên ngươi mới có thể thoát được một kiếp.”
“Lần này, ta muốn xem xem, ngươi sẽ làm cách nào để trốn thoát.”
Cười lạnh nhìn Kì Ngân, cũng không có ý định để hắn chết, thích khách liền thoáng thả lỏng lực đạo trên tay, vừa đảm bảo hắn có thể hít thở, lại vừa khẳng định hắn không thể tránh thoát khỏi tay mình.
“Kỳ thực, ngươi cũng không cần hoảng sợ như vậy, mục đích của chúng ta, cũng không phải cái mạng nhỏ của ngươi. Chỉ cần ngươi trả lời ta vài câu hỏi, ta sẽ suy nghĩ lại, lựa chọn tha cho ngươi một mạng, để ngươi tiếp tục sống, thế nào?”
“Ngươi muốn biết thứ gì?” Biết được thích khách muốn từ trên người mình thám thính tin tức, cảm nhận được bàn tay trên cổ đã thả lỏng, thần kinh căng thẳng như dây đàn của Kì Ngân cũng đã chậm rãi hòa hoãn xuống.
Bởi vì, chỉ cần bản thân hắn vẫn còn giá trị lợi dụng, thích khách này cũng sẽ không có khả năng lập tức gϊếŧ chết hắn!
Một chút thời gian như vậy, cũng đã đủ để hắn xoay chuyển tình thế rồi!
Ngoài mặt tựa như đã có phần thỏa hiệp, nhưng âm thầm, Kì Ngân cũng đã kêu gọi Hạ Vãn Ý:“Hạ tiền bối, một lát nữa, khi ta vừa đếm đến ba, ngài hãy lập tức tiếp quản thân thể của ta…”
“Rất đơn giản, nói cho ta biết, phong ấn mà ma giáo đời đời trấn giữ, rốt cuộc là nằm ở nơi nào? Hơn nữa, phải làm sao để phá giải?”
Giây phút nghe thấy hai chữ ‘phong ấn’, sống lưng của Kì Ngân liền đã lập tức cứng đờ, trong lòng cũng đã nhấc lên kinh đào hãi lãng.
Đám người này rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết được chuyện phong ấn?
Hơn hết, bọn họ đã biết được bao nhiêu, có điều tra được đến trên đầu của hắn hay chưa?
Không dám chần chừ thêm nữa, thời khắc này, Kì Ngân cũng đã bắt đầu đếm ngược.
Sau khi hoàn thành đếm ngược, gần như trong nháy mắt, Kì Ngân chỉ có cảm giác, linh hồn tựa như đang bị một lực hút cực lớn hút đi, hoàn toàn tróc ra khỏi cơ thể.
Loại cảm giác mất đi quyền khống chế, toàn thân hư vô mờ ảo này, quả thật là không dễ chịu một chút nào. Mỗi một lần trải qua, đều khiến đáy lòng Kì Ngân vô cùng phản cảm.
Chỉ có điều, nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm, linh hồn chỉ vừa mất đi trọng lực, thì rất nhanh, sau khi mở mắt ra, ánh vào mắt Kì Ngân cũng liền đã là thức hải vô cùng cường đại, bị kim quang che phủ của mình.
Ánh mắt vô tình đảo qua bên cạnh, một giây sau, không kịp phòng ngừa, Kì Ngân liền đã đối diện với một thân ảnh cũng bị bao khỏa trong kim quang, không nhìn rõ dung mạo…
Người này, không phải Hạ Vãn Ý, thì còn có thể là ai?
“Hạ tiền bối? Tại sao ngài lại ở đây?!!”
Đừng nói Kì Ngân, thời khắc này, ở trong kim quang, Hạ Vãn Ý đồng dạng cũng đã có chút mờ mịt.
Rõ ràng, vừa rồi, khi Kì Ngân vừa đếm xong, hắn cũng đã nhanh chóng xông tới, chuẩn bị cùng linh hồn của đối phương đổi chỗ cho nhau giống như lần trước.
Nhưng ai ngờ được, giây phút linh hồn hắn sắp sửa xuyên qua thức hải, thì thức hải cũng đã đột ngột truyền tới lực chất, không chỉ ngăn cản hắn đột phá, mà còn trực tiếp đem hắn hất văng.
Mặc dù không nhận được lời giải thích của Hạ Vãn Ý, nhưng cũng không phải người ngu, Kì Ngân rất nhanh cũng đã nghĩ tới một chút vấn đề quan trọng.
Tỷ như, nếu hắn và Hạ Vãn Ý đều đang đứng yên ở đây, như vậy, người đang khống chế cơ thể hắn…lại là ai?
Cùng lúc đó, ở bên ngoài, nhìn xem thiếu niên tựa như đang suy tư, trầm mặc không đáp ở trước mặt. Thích khách liền nhíu mày, hơi hơi siết chặt bàn tay một chút.
“Ngươi tốt nhất không cần giở trò quỷ ở trước mặt ta, cũng như không cần suy nghĩ đến việc lừa gạt ta hay kéo dài thời gian. Nếu không, đừng trách ta ra tay tàn nhẫn…”
Nhưng làm thích khách không khỏi nghi hoặc chính là, thời khắc này, sau khi nghe thấy lời dọa dẫm của gã, Kì Ngân lại giống như bị dọa ngốc, không hề có chút phản ứng nào.
Mái tóc xõa xuống, đem biểu cảm trên mặt y đều che đậy, chỉ lộ ra một bả vai không ngừng run run.
**Chương sau Phong Khinh Hàn chính thức lên sân.
Thích khách lần này xuất hiện, tu vi cùng tên thích khách lần trước vẫn có cách biệt rất lớn, chỉ là một Thánh cảnh viên mãn, ngay cả Chí Tôn cũng không phải.
Thế nhưng, như vậy, cũng đã đủ để đối phó một tu sĩ vửa vào Thánh cảnh như Kì Ngân.
Dù sao, cảnh giới tu hành ngày càng lên cao, chênh lệch giữa các tiểu cảnh giới cũng sẽ ngày càng rõ rệt. Tựa như trời và đất, khó lòng đánh vỡ.
Cổ họng bị thích khách bóp chặt, xương cốt phảng phất có thể vỡ ra bất kì lúc nào, khóe miệng trào ra một tia máu tươi, Kì Ngân liền phẫn nộ trừng mắt, khó khăn truy hỏi:“Các ngươi…rốt cuộc là người phương nào…”
“Khụ…lại có mưu đồ gì…”
“Chuyện này ngươi không cần phải biết. Lần trước ngươi may mắn, vừa hay có Sở Ly ở bên cạnh, giúp ngươi tiêu diệt một vị đại năng của chúng ta, nên ngươi mới có thể thoát được một kiếp.”
“Lần này, ta muốn xem xem, ngươi sẽ làm cách nào để trốn thoát.”
Cười lạnh nhìn Kì Ngân, cũng không có ý định để hắn chết, thích khách liền thoáng thả lỏng lực đạo trên tay, vừa đảm bảo hắn có thể hít thở, lại vừa khẳng định hắn không thể tránh thoát khỏi tay mình.
“Kỳ thực, ngươi cũng không cần hoảng sợ như vậy, mục đích của chúng ta, cũng không phải cái mạng nhỏ của ngươi. Chỉ cần ngươi trả lời ta vài câu hỏi, ta sẽ suy nghĩ lại, lựa chọn tha cho ngươi một mạng, để ngươi tiếp tục sống, thế nào?”
“Ngươi muốn biết thứ gì?” Biết được thích khách muốn từ trên người mình thám thính tin tức, cảm nhận được bàn tay trên cổ đã thả lỏng, thần kinh căng thẳng như dây đàn của Kì Ngân cũng đã chậm rãi hòa hoãn xuống.
Bởi vì, chỉ cần bản thân hắn vẫn còn giá trị lợi dụng, thích khách này cũng sẽ không có khả năng lập tức gϊếŧ chết hắn!
Một chút thời gian như vậy, cũng đã đủ để hắn xoay chuyển tình thế rồi!
Ngoài mặt tựa như đã có phần thỏa hiệp, nhưng âm thầm, Kì Ngân cũng đã kêu gọi Hạ Vãn Ý:“Hạ tiền bối, một lát nữa, khi ta vừa đếm đến ba, ngài hãy lập tức tiếp quản thân thể của ta…”
“Rất đơn giản, nói cho ta biết, phong ấn mà ma giáo đời đời trấn giữ, rốt cuộc là nằm ở nơi nào? Hơn nữa, phải làm sao để phá giải?”
Giây phút nghe thấy hai chữ ‘phong ấn’, sống lưng của Kì Ngân liền đã lập tức cứng đờ, trong lòng cũng đã nhấc lên kinh đào hãi lãng.
Đám người này rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết được chuyện phong ấn?
Hơn hết, bọn họ đã biết được bao nhiêu, có điều tra được đến trên đầu của hắn hay chưa?
Không dám chần chừ thêm nữa, thời khắc này, Kì Ngân cũng đã bắt đầu đếm ngược.
Sau khi hoàn thành đếm ngược, gần như trong nháy mắt, Kì Ngân chỉ có cảm giác, linh hồn tựa như đang bị một lực hút cực lớn hút đi, hoàn toàn tróc ra khỏi cơ thể.
Loại cảm giác mất đi quyền khống chế, toàn thân hư vô mờ ảo này, quả thật là không dễ chịu một chút nào. Mỗi một lần trải qua, đều khiến đáy lòng Kì Ngân vô cùng phản cảm.
Chỉ có điều, nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm, linh hồn chỉ vừa mất đi trọng lực, thì rất nhanh, sau khi mở mắt ra, ánh vào mắt Kì Ngân cũng liền đã là thức hải vô cùng cường đại, bị kim quang che phủ của mình.
Ánh mắt vô tình đảo qua bên cạnh, một giây sau, không kịp phòng ngừa, Kì Ngân liền đã đối diện với một thân ảnh cũng bị bao khỏa trong kim quang, không nhìn rõ dung mạo…
Người này, không phải Hạ Vãn Ý, thì còn có thể là ai?
“Hạ tiền bối? Tại sao ngài lại ở đây?!!”
Đừng nói Kì Ngân, thời khắc này, ở trong kim quang, Hạ Vãn Ý đồng dạng cũng đã có chút mờ mịt.
Rõ ràng, vừa rồi, khi Kì Ngân vừa đếm xong, hắn cũng đã nhanh chóng xông tới, chuẩn bị cùng linh hồn của đối phương đổi chỗ cho nhau giống như lần trước.
Nhưng ai ngờ được, giây phút linh hồn hắn sắp sửa xuyên qua thức hải, thì thức hải cũng đã đột ngột truyền tới lực chất, không chỉ ngăn cản hắn đột phá, mà còn trực tiếp đem hắn hất văng.
Mặc dù không nhận được lời giải thích của Hạ Vãn Ý, nhưng cũng không phải người ngu, Kì Ngân rất nhanh cũng đã nghĩ tới một chút vấn đề quan trọng.
Tỷ như, nếu hắn và Hạ Vãn Ý đều đang đứng yên ở đây, như vậy, người đang khống chế cơ thể hắn…lại là ai?
Cùng lúc đó, ở bên ngoài, nhìn xem thiếu niên tựa như đang suy tư, trầm mặc không đáp ở trước mặt. Thích khách liền nhíu mày, hơi hơi siết chặt bàn tay một chút.
“Ngươi tốt nhất không cần giở trò quỷ ở trước mặt ta, cũng như không cần suy nghĩ đến việc lừa gạt ta hay kéo dài thời gian. Nếu không, đừng trách ta ra tay tàn nhẫn…”
Nhưng làm thích khách không khỏi nghi hoặc chính là, thời khắc này, sau khi nghe thấy lời dọa dẫm của gã, Kì Ngân lại giống như bị dọa ngốc, không hề có chút phản ứng nào.
Mái tóc xõa xuống, đem biểu cảm trên mặt y đều che đậy, chỉ lộ ra một bả vai không ngừng run run.
**Chương sau Phong Khinh Hàn chính thức lên sân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook