Vũ Hàn Nguyệt sau khi trở về tới biệt phủ, bước vào trong nhà liền chứng kiến một cảnh tượng vô cùng xấu hổ.

Vũ Hàn Tường vậy mà nằm tại ghế sofas nôn ói tùm lum, mặt đỏ ngàu say mất dạng.

Trần Anh Tuyết bên cạnh đang vỗ vỗ lưng cho ông ta, cô đưa tay lên trán thở dài rồi trực tiếp đi lên cầu thang, được nửa chừng nhìn không nỡ nhìn cái hình ảnh này mà kêu Thiết Ngư và Ithilt phụ bà đưa ông ta lên lầu.
Hai người nghe lời bước tới gần chỗ ông ta, một người cầm bộ áo người còn lại sách chân về sau khiêng lên phòng riêng dứt khoát buông tay quẳng ông lên giường.

Trần Ánh Tuyết hớt hải chạy tới nhưng trông bộ dạng này của Vũ Hàn Tường thì liền tức giận, bên cạnh tát "bốp bốp" cho vài cái, khoanh tay hậm hực:" Cho chừa cái tội, không biết uống mà còn thích nốc nhiều.

Không bao giờ chịu nghe lời tôi cơ! Nhà là phải có nóc chứ, hứ!"
Mặc dù nói vậy thôi nhưng cuối cùng bà vẫn là đi vô trong nhà vệ sinh cần một chiếc khăn và thau nước nhỏ ra lau chân tay, mặt mũi và thay đồ cho ông.

Cuối cùng còn đắp chăn ngay ngắn, riêng bản thân thì đi xuống lầu, nấu hai chén canh giải rượu và tự tay làm một chiếc bánh kem nhỏ.

Về phía Vũ Hàn Nguyệt cô đến phòng, mệt mỏi quăng chiếc túi xách sang một bên, nằm trên giường giang hai tay nhìn trần nhà suy nghĩ hồi, tiến vào nhà tắm, bồn pha nước tắm rồi thoát y.

Nhẹ nhàng bước vô để bản thân nằm trong đó nhắm mắt thoải mái.

Thắp cả nến thơm theo thói quen...
Một lúc sau cô cuốn chiếc khăn tắm bước ra bên ngoài, ngồi trên giường, với tay cầm và mở điện thoại ra, lướt đến số của Long Tiêu Dạ rồi bấm gọi.

Bên phía anh ở Đế Đô đang trong cuộc họp thảo luôn các phương án phát triển khi nhìn thấy cuộc gọi của cô, anh liền cho tạm dừng, quay người cười bắt máy, giọng điệu vui vẻ:" Alo!".
-Alo.

Anh đang làm gì vậy?
- Đang hợp thôi, em gọi có chuyện gì không!?
- À...!thì không có gì, hỏi thăm anh và tiểu Thiên chút thôi.

Anh nghe xong ủ rũ đáp bằng giọng chán nản:" Ồ, Tiểu Thiên giờ này chắc ăn xong đi ngủ rồi.

Rất khoẻ rất tốt, em không cần lo đâu".
Cô tiếp nhận được thông tin rồi thì lạnh lùng trả lời:" Ừm, biết rồi.

Anh hợp tiếp đi, em cúp máy đây!"
Sau đó liền dứt khoát cự tuyệt không nói thêm lời nào mà nhấn nút tắt, bỏ mặc Long Tiêu Dạ còn đang ngơ ngác, giận dỗi.

Đợi thay đồ xong, cô đi xuống dưới lầu như thường, hướng phía hoa viên, ngồi ghế đá nho nhã uống trà.

Lúc này thì Trần Ánh Tuyết bưng ra cho cô chén canh giải rượu còn đang nóng hổi, đẩy về phía cô nói:" Hôm nay con uống cũng không ít, mạ uống canh đi cho tỉnh".
Vũ Hàn Nguyệt gật đầu cảm ơn, cầm thìa lên múc vài muỗng đưa vô miệng, nhìn lên bà dặn dò:" Mẹ à! Tuy rằng thời gian này con tạm thời vẫn chưa rời đi và sẽ ở lại tầm độ hai đến ba
tuần nữa....!Nhưng nếu không có chuyện gì quan trọng thì mẹ và ba có thể ở lại đây, đừng có đi đâu hết.

Tốt nhất là đừng ra khỏi ngọn núi này luôn!!".
Bà ta tò mò nghi vấn hỏi:" Tại sao vậy? Có chuyện không tốt sao?".
Cô không muốn bà biết sự thật mà nói dối trấn an tâm trạng đang bất an của bà:" Chẳng có chuyện gì đâu! Không xảy ra chuyện gì hết! Chả là bên ngoài gần đây nhiều người xấu.

Ở nhà không khí và thời tiết cũng tốt xong là thích hợp dưỡng thân thể, sức khỏe sẽ tốt hơn là đi ra ngoài.

Hơn nữa nếu có chuyện thì mọi người sẽ lo lắng lắm!!".
- Vậy sao?!
- Vâng.
Ngồi trò chuyện được một lúc lâu thì Trần Anh Tuyết rời lên trên phòng nghỉ ngơi, còn Vũ Hàn Nguyệt chậm rãu đi đến một căn nhà nhỏ nằm góc phía sau biệt phủ.

Bên trong tuy nói là nhà nhưng có thảm cỏ xanh mướt, vẫn có một cái cây cao lớn, những đoá hoa rực rỡ và một góc trong căn nhà đó.


Hai sinh vật trông khá to lớn xông tới nhào vào cô.

Cô đưa tay ra xoa đầu hai con vật này.

Thực ra đây là thú cưng của cô, một con hổ trắng và một con hổ đen được cô nuôi dưỡng từ bé.

Bình thường khi nhìn thấy cô chủ của mình đều vui mừng chạy tới.
Ngồi dậy ôm chúng vào lòng thoả mãn mới đứng dậy đi tới cái tủ gần đó, lấy ra thịt lườn bê vẫn còn tươi roi rói ném mỗi miếng cho từng con.

Chúng nhai, ăn trông rất ngon lành rồi liếm mép.

Di chuyển lại gần dụi dụi đầu vào chân cô.

Bọn nó đều rất nghe lời và ngoan hoãn sẽ không tùy ý cắn người.

Thường ngày sẽ có quản gia dắt đi dạo vào mỗi buổi sáng hoặc đôi khi sẽ được thả tự do trên núi để chạy nhảy bắt bắt thú rừng.

Mặc dù nói là sủng vật của cô nhưng vẫn tồn tại bản tính hoang dã ngoài tự nhiên vốn có từ trong máu, khả năng đánh dấu và bảo vệ lãnh thổ rất cao.

Nếu có bất kỳ cố ý xâm phạm chúng tấn công gây thương tích nặng, đôi khi còn tử vong.
Vũ Hàn Nguyệt mở cửa đưa Đại Bạch và Đại Hắc ra bên ngoài, họ đang vui đùa cùng nhau vừa đuổi vừa bắt giống như hồi bé.

Chẳng qua lúc đó là cô đuổi còn bây giờ cô lại trở thành người bị đuổi mà thôi! Sau khi chơi mệt rồi thì ngồi tựa lưng dưới gốc cây nhìn ngắm bầu trời.

Ánh trăng hôm nay lại chẳng phải trăng tròn, là trăng lưỡi liềm, vẫn rất sáng, trên trời vô vàn vì sao trông vô cùng đẹp.


Dù mạnh mẽ đến mấy thì vào thời khắc này trái tim thiếu nữ vẫn rung rinh, thật hy vọng bây giờ có vài ngôi sao băng vụt qua thì tốt biết bao.

Nhưng mơ mộng mà thành sự thật thì chỉ tồn tại trong hư vô mà thôi, làm gì có chuyện hiện thực ngoài đời nói muốn là được cơ chứ.
Hôm nay cô không muốn ngủ trong căn phòng nhàm chán một mình chút nào.

Liền nằm trong lòng của hai chú hổ, bộ lông ấm áp không lo bị lạnh, đều nằm lên chiếc nệm xịt sò màu xám lớn rộng ở nhà kính.

Cũng lo gì bị côn trùng cắn, thi thoảng cô vẫn là như vậy, qua cửa kính trong suốt quan sát xung quanh, khung cảnh ngày mới thật yên bình làm sao...!Chẳng qua là không biết nó có thể kéo dài đến bao giờ nữa.

Vũ Hàn Nguyệt vuốt ve bộ lông của chúng, giọng trầm lặng buồn buồn nói:
" Đại Bạch Đại Hắc a~ Thật là hy vọng khoảnh khắc này có thể dừng lại mãi mãi có phải không? Ôm cuộc sống an nhàn vô ưu vô sầu, chẳng có bão táp phong ba, lo sự đời đến hết đời thì tuyệt biết bao.

Các em nói có đúng không?".
" Hừ~....!hừm~...".

Bọn nó chỉ kêu lên nhỏ nhẹ rồi im lặng.
- Ta biết mà! Em cũng nghĩ giống như ta.
Rồi sau đó cả ba đều chìm vào giấc ngủ sâu, cả đêm đều yên bình, giữ nguyên tư thế, có lẽ đã mơ một giấc mơ đẹp chăng?!.
Sáng hôm sau Vũ Hàn Nguyệt tỉnh dậy rất sớm, trời còn phủ sương lạnh, nằm ở giữa hai con hổ, chúng ủ ấm cho cô suốt đêm dài.

Cô đưa hai tay cầm bàn chân trước của Đại Bạch sờ sờ nắn nắn hồng hào mềm mại cô cảm thấy rất thích thú.

Vì nhột nên nó rụt chân lại, vẩy một cái, đuôi đằng sau còn đung đưa qua lại, rồi liền ngủ tiếp.

Cô nhìn bộ dáng dễ thương này không nhịn được mà cười khẽ nhỏ nhẹ rồi từ từ đứng dậy đi mất.
Khi trở về phòng của mình đánh răng rửa mặt và thay đồ mới xuống tủ lạnh lấy phần bánh kem còn dư hôm qua ra một mình ngồi trên bàn ăn thường thức, bánh mùi vị rất ngon còn có hạnh nhân mà cô ấy thích.

Sau đó theo kế hoạch hôm trước đặt ra đi lên trên phía đỉnh núi ở đó có một căn nhà nhỏ, nhưng cũng không hẳn, đúng hơn là rất giống một cái miếu thờ.

Vũ Hàn Nguyệt bước vào trong, đưa tay chạm vào mặc trên của bạn đá, hệ thống quét mã nhận diện hiện lên và xác nhận, cánh cửa bí mật được mở ra phía dưới mặt đất.

Cô tiến tới và đi xuống dưới, thì ra đó là một cái lối đi nhìn từ trên xuống đều chỉ có một màu đen như mực.


Nếu gặp phải người không quen thuộc đi xuống khả năng cao là lành ít dữ nhiều rồi.

Cô đi qua một hành lạng dài, ở phòng gặp một người thần bí dưới ánh sáng lập lòe của nến chỉ nhìn thấy nửa thân dưới họ nói chuyện gì đó.
" Tầm bao lâu thì quay về!?".
" Sẽ muộn chút!".
" Được".
Một lúc lâu thì cô trở ra ngoài sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén cùng thái độ nghiêm túc.Trở về điện thoại của cô đột ngột reo chuông, người gọi đến là tiểu Thiên.

Khuôn mặt của cô nhanh chóng được điều chỉnh vui vẻ đáp:" Alo! tiểu Thiên à!".
Cậu bé cũng đang cười rất tươi vì liên lạc được với mẹ:" Là con là con đây!!".
- Con gọi mẹ có chuyển gì không?
Vũ Huyết Thiên nhìn hình ảnh cô qua điện thoại, ủ rũ đáp:" Con gọi điện hỏi thăm mẹ thôi ạ!".
- Còn bảo bảo thì sao!? Ta không ở đó có ăn uống đầy đủ, ngủ đúng giờ không đó!?
- Tất nhiên là có rồi, con chăm sóc bản thân mình rất tốt đó nha~
- Vậy sao? Ngoan thật đó!
Từ đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh buồn rầu, câu hỏi khiến người nghe bỗng cảm giác xót xa:" Mẹ à! Rốt cuộc bao giờ mẹ mới trở về với con đây? Con nhớ mẹ rồi!".
Tâm tình cô bỗng lặng xuống khi nghe những lời này của cậu bé, im lặng vài giây rồi trả lời:" Thế mẹ sẽ rất nhanh quay lại Đế Đô với con thôi, mẹ cũng rất là nhớ con đó.

Nhưng mà công việc đều rất bận không thể trì hoãn lâu được nữa.

Khi nào xong việc luật tức đến với Tiểu Thiên được hay không!?".
- Dạ! Vậy được ạ.

Mẹ nhớ là thật sớm đó, xong việc liền quay về với con, không được nuốt lời đâu!! Thế mẹ làm việc tiếp đi nha Con phải phải cùng chú đến trường rồi.
"Được, vậy con mau đi đi.

Bye bye".
"Bye bye mẹ".
...----------------...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương