Lão đạo sĩ ngày đêm đưa tôi đuổi theo một người đang chuẩn bị rời đi, không phải ai xa lạ gì, chính là tên béo có thù tất báo.

Tôi vừa nhìn thấy người này liền ngại ngùng, lập tức trốn sau lưng lão đạo sĩ. Tên béo cười như không cười nhìn hai người chúng tôi.

“Có chuyện?”

Lão đạo sĩ mặt không đổi sắc kéo tôi ra, đẩy về phía tên béo.

“Thằng nhóc này tên là Hoàng Minh Hạo, mệnh đồ nhiều khó khăn, hi vọng cư sĩ giúp đỡ.”

“Hả? Nhìn nó sắc mặt hồng hào, mười phần tươi tắn thế kia, chắc là không cần tôi giúp đỡ đâu nhỉ? Vân đạo trưởng đừng nói đùa!”

Lời này của tên béo cũng không phải không có lý, tôi năm nay 18, trừ việc lúc sinh ra có chút không giống bình thường, năm 9 tuổi ấy có chút khó khăn, ngoài ra tôi vẫn ở trong đạo quán tiêu dao tự tại, sống cuộc đời như thần tiên.

Lão đạo sĩ nhăn mày: “Thằng nhỏ này chẳng qua là được đạo quán sche chở mới có thể hóa nguy thành an. Gần đây tính toán một chút mệnh toán, phát hiện sau khi nó trưởng thành có một mệnh kiếp cần độ, đến lúc đó sợ là lâm vào cảnh sinh linh đồ thán, vậy mới cầu cư sĩ giúp đỡ.”

Nà ní?

Sau khi tôi trưởng thành, có thể có uy lực lớn đến vậy sao?

Lại còn sinh linh đồ thán, bom nguyên tử chắc cũng chỉ đến thế thôi nhỉ!

Tôi khịt mũi coi thường, chỉ cho rằng lão đạo sĩ lo xa vớ vẩn, hoặc có khi là tính sai rồi cũng nên.

Mệnh lý chi thuật của lão đạo sĩ là dở nhất, ông ấy chỉ nghiên cứu sâu về đan dược, một viên đan luyện tới 20 năm vẫn không thấy tắt lửa.

Biểu tình của tên béo cũng giống như tôi, nhưng sau khi thấy lão đạo sĩ làm một cử chỉ tay kì quái, hắn liền phản bội tôi. Sắc mặt kinh ngạc, hai mắt híp lại, chỉ trong tích tắc tôi có cảm giác bị người khác nhìn xuyên thấu.

“Điều này… thật sự là….nói sao nhỉ, khó làm đây! Hay là…. Đổi một người….”

Tên béo ngắc ngứ, cả mặt nghiêm trọng, dường như thật sự rất khó, không quá muốn giúp tôi. Tôi có lý do hoài nghi tên béo này đang trả thù riêng.

Dù sao, tôi vừa đánh vừa đạp, nhiều hơn một cước của hắn rất nhiều. Đừng nói giúp tôi, không âm thầm ám hại tôi đã là trời cao có đức hiếu sinh rồi ấy chứ.

Tôi thật sự không chịu nổi kiểu coi thường này, tuy nhiên không biết lão đạo sĩ cầu đối phương giúp đỡ cái gì, nhìn hắn ta như lợn vậy, tôi chê, ngay lập tức hét lên.

“Đổi người đi, không phải không có hắn không được.”

Câu này vừa nói ra, tôi liền sảng khoái.

ị đả khách,

Tên béo chết tiệt, tôi từ chối hắn trước, hắn đừng tự cho là mình giỏi lắm.

“Làm càn! Còn không mau xin lỗi.”

Lão đạo sĩ ngay lập tức cho tôi một chưởng, nhưng tôi phản ứng nhanh tránh sang một bên, hoàn mĩ né tránh. Vì tên béo kia mà ăn đòn, tôi không muốn.

Tên béo bất lực xua xua tay.

“Ông xem, không phải là tôi không giúp, mà là duyên phận không tới, đừng cưỡng cầu!”

Tên béo xoay người rời đi, đi rất nhanh, chớp mắt đã đến cuối con đường. Lão đạo sĩ thở dài một hơi, có thâm ý mà nhìn tôi một cái.

“Ngàn dặm tới đây, cuối cùng lại thành không. Là thằng nhóc mi tự mình chuốc lấy đấy, sau này đừng có hối hận!”

Tôi nhảy tăng tăng đi theo sau, trong lòng vốn không tin.

Thời gian trôi vụt qua, rất nhanh đã đến mồng năm tháng năm, năm nào vào ngày này ở La Bà thôn cũng đặc biệt náo nhiệt, thậm chí còn hơn cả năm mới.

Đạo quán này ở xa xôi sớm đã bị người ta quên mất, theo lý mà nói, không có chút can dự gì tới cuộc vui này.

Ngày này, lại lần đầu tiên có một toán thôn dân tới đây.

Những người này đến không phải để dâng hương, mà khí thế ngút trời, là đến để trèo tường đạp đổ nhà.

Thì ra, có người đến trên trấn cáo trạng về đạo quán này, nói rằng nơi này là tàn dư thế lực phong kiến gì đó, không nên tồn tại, hạ lệnh cho tân trưởng thôn bắt buộc phải dỡ bỏ.

Nếu không trên bước đường công danh sự nghiệp sẽ bị chấm một dấu, thậm chí đến cả chức trưởng thôn cũng miễn luôn.

La Bà thôn bao nhiêu năm không bị ai chú ý đến, càng đừng nói là một đạo quán nhỏ nằm sâu trong hẻm núi.

Trưởng thôn mới là Nạp Mông, vừa trèo lên được chức vị này, đối với chuyện này tất sẽ để trong lòng, không cần nghĩ nhiều đã mang một đám người cường tráng xông đến đây.

Người trẻ tuổi làm việc đặc biệt lỗ mãng, thấy cái gì đập cái đó, đến cả lò luyện đan suýt chút nữa cũng khó tránh số kiếp bị hạ thủ.

Đây là thứ mà lão đạo sĩ coi trọng như mệnh, sao có thể để đám người này động vào. Thật sự dũng mãnh không sợ chết, đối diện với đám thôn dân hung mãnh, ông ấy quả quyết giơ hay tay ra ôm chặt lò luyện đan.

“Các người muốn động vào cái này, thì phải động vào ta trước!”

Thôn dân bọn họ không muốn làm tổn thương đến người, nhất thời bị chấn kinh ngừng lại bất động.

Có vài người khá là linh hoạt, lén lén lút lút đi ra phía sau lò luyện đan. Cái thứ này quá lớn, lão đạo sĩ chỉ có thể ôm lấy một phần, phần khác đương nhiên bảo vệ không hết.

Lúc này, tôi đang cấp cứu những thứ trong phòng mình, có vài người cứ như thổ phỉ, không cho cơ hội di dời mà cứ thế xông lên đập phá. Cũng đúng lúc này, tôi nhìn thấy có vài thôn dân động tác cay nghiệt, không kịp nghĩ mà nhặt đá dưới đất ném qua.

“Dừng tay, ai dám cử động ta giết kẻ đó.”

Ném qua chỉ là một hòn đá nhỏ, đánh vào người tuy đau nhưng không đến mức mất mạng. Nhưng mà, hiện tại, tay của tôi đã bê một hòn đá to, nhìn chằm chằm vào mấy người đó.

Mấy người ấy đều là mấy tráng hán làm việc tay chân, thấy cái kiểu không cần mạng như tôi họ cũng không sợ, mà mỗi người cũng bê một hòn đá lên, gằn giọng với tôi.

“Mi dám thử không?”

“Ta….

Đây là ỷ đông hiếp yếu, a pi!

Tôi tuy rằng chỉ có một mình, nhưng mà có hai tay, có hai chân.

“Hừ, đã không cần mặt mũi như vậy, vậy thì đừng trách ta không khách khí!”

Tôi đương nhiên không phải người thiện lành gì, mấy người này đến đây làm loạn, tôi chắc chắn sẽ cho bọn họ một bài học nhớ đời, để bọn họ biết cách mà làm người.

Tôi một chân giẫm lên một hòn đá lớn, hòn đá trong tay cũng không nhàn rỗi, tuy rằng chỉ có môt mình những mà có khí thế đánh bại thiên vạn binh mã.

Ngắm bắn chuẩn tấn công, không phải đánh vào đầu mà là đánh vào mặt.

Tôi đây không phải doạt nạt vớ vẩn, nếu không phải do tôi không có ý giết người, giết chết bọn họ cũng không sống được.

Mấy người trong thôn bị tôi cướp cơ hội, lúc này muốn ra tay cũng đã muộn rồi, tôi sớm đã chạy sang một bên nhanh như kỉ, hoàn mỹ tránh được.

Người trong thôn đầu chảy đầy máu, đương nhiên trong lòng không cam, vẫn muốn tàn nhẫn báo thù, Nạp Mông cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, vội vàng chạy lên.

“Chỉ dỡ đạo quán, không đánh người, đừng làm loạn!”

Lời của ông ta khá hữu hiệu với đám người kia, cho dù thua một vố cũng chỉ hung dữ nhìn chằm chằm vào tôi. Trong đó có một người không cam lòng mà uy hiếp.

“Nhóc con, mi tốt nhất đừng có xuất hiện ở trong làng, nếu không, bọn ta thấy lần nào đánh lần đó.”

“Ờ, chỉ dựa vào đám người các ngươi, ta gặp một lần tróc một lần, còn dám vớ vớ vẩn vẩn nữa, giờ ta tróc.”

Hơ…. So kè hung dữ ai mà không biết, chỉ cần dám động vào lò luyện đan, thèm vào quan tâm các người là quỷ thần chốn nào, tôi cũng đều dám đập.

Mấy người này bị cử chỉ hung ác của tôi dọa sợ ngưng lại, ảo não đứng cách xa xa lò luyện đan.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương