Phong Hành Trì Thượng
-
Chương 25
Vốn là vết thương ở tay của Phong Lôi cũng không đáng ngại, băng bó cẩn thận là có thể về nhà. Nhưng cha mẹ Phong Lôi lại sợ ban đêm bị sốt, kiên trì bắt anh ở lại bệnh viện thêm một ngày. Phong Lôi ánh mắt khó chịu nhưng cũng không phản đối. Trì Trì đương nhiên thành người phục vụ.
Buổi tối, mọi người về hết, trong phòng bệnh chỉ còn Phong Lôi và Trì Trì.
Trì Trì nhìn một chút, mới nhớ ra trong phòng bệnh chỉ có một cái giường, liền muốn đi tìm hộ lý nhờ kê thêm một cái giường nữa. Hộ lý nói đã hết mất giường cho người nhà, xin cô thứ lỗi. Trì Trì lầm bầm nói: “Ai nói là bệnh viện cao cấp chứ? Tôi đang ở trong bệnh viện cao cấp mà không có giường đây.”
Phong Lôi nghiêm trang nói: “Bằng không em đi về đi, dù sao anh cũng không phải bệnh nặng.” Trì Trì suy nghĩ một chút, anh đúng là không phải bệnh nặng, có người ở lại hay không cũng giống nhau, lại chỉ có một chiếc giường thế kia thì ngủ thế nào.
Phong Lôi nhìn cô có chút đắn đo nói tiếp: “Không việc gì đâu, em về đi, anh cùng lắm thì đêm bị sốt, bình thường thì sẽ không sao.” Trì Trì gật đầu một cái bày tỏ đồng ý.
“Tính anh khó chiều, sẽ để hộ l
ý chăm sóc.” Phong Lôi cuối cùng nói thêm một câu: “Anh ban ngày nhìn hộ lý thấy cũng không tệ, rất xinh đẹp lại dịu dàng.” Trì Trì nghe được câu cuối cùng nhất thời xù lông, nhảy dựng lên oán hận nói: “Ai nói em muốn về. Em biết ngay anh chịu đựng nằm viện, khẳng định là không có ý tốt.” Phong Lôi đắc ý cười trộm.
Nhưng ngay sau đó Trì Trì liền đau đầu, giường hẹp như vậy, khẳng định là không thể nằm song song, nhưng không song song thì……..
“Ai, hay là như vậy….” Phong Lôi lên tiếng, hoa chân múa tay một chút.
“Cút.” Trì Trì rống một tiếng như sư tử Hà Đông.
Chỉ là cuối cùng, Trì Trì có chút thỏa hiệp, nằm bên người anh ngủ.
Tối nay đối với Trì Trì là một loại đau khổ, đối với Phong Lôi mà nói lại là một loại khảo nghiệm.
Trì Trì nghe tiếng tim anh đập khó mà bình tĩnh. Phong Lôi ôm một thân thể nóng bỏng trong lòng càng khó bình tĩnh hơn.
“Lôi, anh đừng có nghĩ linh tinh, em ngủ đây.” Sử Trì Trì giấu đầu hở đuôi.
“Ừm, anh có muốn làm gì đâu, cũng ngủ rồi.” Phong Lôi vừa nói vừa làm ra bộ xa cách.
Một lát sau, Trì Trì đẩy đẩy anh hỏi: “Phong Lôi, anh đang nghĩ gì vậy?” Phong Lôi đáp: “Như em đang nghĩ thôi.”
Trì Trì nhất thời quýnh lên, nhỏ giọng mắng: “Cái người háo sắc lại lưu manh, em biết ngay anh không có ý tốt gì mà.”
Phong Lôi cười khẽ: “Anh nói anh nghĩ giống em, thế chẳng lẽ em cũng không có ý tốt gì?”
“Em…..”
Trì Trì tôi nay vốn nhất định là không ngủ, ai ngờ cũng không lâu lắm, cô liền trầm lắng ngủ.
Mấy ngày rối ren khiến Trì Trì thiếu ngủ, hôm nay nắm cơ hội này định ngủ ngon một giấc. Ai ngờ mới sớm tinh mơ đã nghe thấy có tiếng người nói chuyện.
Trì Trì cẩn thận lắng tai nghe, thì ra không phải ai khác chính là mẹ Phong Lôi và anh đang nói chuyện. Hai người từ tình hình chính trị thế giới hàn huyên tới cô dì chú bác. Trì Trì nằm im không dám cử động, ầm thầm than oán, bình thường đâu có thấy họ nói nhiều như vậy. Cô chịu đựng, vẫn cố chịu đựng, không muốn để mẹ Phong Lôi thấy mình bò từ chăn ra.
Trì Trì đang cầu nguyện cho mẹ Phong Lôi đi nhanh, nhưng không nghĩ lại có một người nữa tới, hơn nữa nghe tiếng bước chân lại không chỉ một người. Chỉ nghe cha Phong Lôi nói: “Phong Lôi, con cũng không phải bệnh nặng, nằm mãi làm gì, đứng lên hoạt động một chút.
Mẹ Phong Lôi hỏi tiếp: “Lôi à, tối qua có sốt không?”
Phong Lôi: “Có, cả đêm đều nóng.” Mọi người kêu lên, Phong Lôi lại tiếp: “Nhưng trời sáng đã đỡ rồi.”
“À, không phải chị dâu ở đây với anh sao? Mới sáng sớm đã đi đâu rồi?” Là tiếng Phong Nhã. Cái người này đúng là không có mắt nữ nhân, Trì Trì mắng thầm.
“Cô ấy ra ngoài mua đồ sớm rồi.” Phong Lôi mặt không đổi sắc.
“……”
“Ơ, ở dưới giường không phải là giày của chị ấy sao?” Phong Nhã lại thét một tiếng kinh hãi. Trì Trì thầm kêu hỏng bét, không phải sao, bên giường để hai đôi giày, coi như cô trốn kỹ cũng không ăn thua. Trì Trì tức giận cấu Phong Lôi một cái, đều là anh gây họa.
Mọi người hai mắt nhìn nhau, một giây sau, cùng đồng thanh “A” một tiếng, một tiếng nhưng ý vị sâu xa, không cần nói gì. Thời khắc mấu chốt, mẹ Phong Lôi ra mặt ngăn cơn sóng dữ: “Nếu Phong Lôi không có việc gì, chúng ta liền đi thôi.”
Mọi người dưới sự lãnh đạo của mẹ Phong Lôi, rối rít rút lui.
Trì Trì cảm thấy ánh mắt của bọn họ xuyên qua chăn đâm thủng mình. Cô quẫn bách đỏ bừng cả mặt, không ngừng cấu lên người Phong Lôi.
“Em cứ cấu thế đi, anh liền biến phỏng đoán của mọi người thành sự thật.” Phong Lôi nhẹ nhàng uy hiếp. Quả nhiên, Trì Trì không dám cấu tiếp. Sau khi xác định mọi người đã đi xa, lập tức nhảy xuống giường, bằng tốc độ nhanh nhất rửa mặt mặc quần áo.
Buổi tối, mọi người về hết, trong phòng bệnh chỉ còn Phong Lôi và Trì Trì.
Trì Trì nhìn một chút, mới nhớ ra trong phòng bệnh chỉ có một cái giường, liền muốn đi tìm hộ lý nhờ kê thêm một cái giường nữa. Hộ lý nói đã hết mất giường cho người nhà, xin cô thứ lỗi. Trì Trì lầm bầm nói: “Ai nói là bệnh viện cao cấp chứ? Tôi đang ở trong bệnh viện cao cấp mà không có giường đây.”
Phong Lôi nghiêm trang nói: “Bằng không em đi về đi, dù sao anh cũng không phải bệnh nặng.” Trì Trì suy nghĩ một chút, anh đúng là không phải bệnh nặng, có người ở lại hay không cũng giống nhau, lại chỉ có một chiếc giường thế kia thì ngủ thế nào.
Phong Lôi nhìn cô có chút đắn đo nói tiếp: “Không việc gì đâu, em về đi, anh cùng lắm thì đêm bị sốt, bình thường thì sẽ không sao.” Trì Trì gật đầu một cái bày tỏ đồng ý.
“Tính anh khó chiều, sẽ để hộ l
ý chăm sóc.” Phong Lôi cuối cùng nói thêm một câu: “Anh ban ngày nhìn hộ lý thấy cũng không tệ, rất xinh đẹp lại dịu dàng.” Trì Trì nghe được câu cuối cùng nhất thời xù lông, nhảy dựng lên oán hận nói: “Ai nói em muốn về. Em biết ngay anh chịu đựng nằm viện, khẳng định là không có ý tốt.” Phong Lôi đắc ý cười trộm.
Nhưng ngay sau đó Trì Trì liền đau đầu, giường hẹp như vậy, khẳng định là không thể nằm song song, nhưng không song song thì……..
“Ai, hay là như vậy….” Phong Lôi lên tiếng, hoa chân múa tay một chút.
“Cút.” Trì Trì rống một tiếng như sư tử Hà Đông.
Chỉ là cuối cùng, Trì Trì có chút thỏa hiệp, nằm bên người anh ngủ.
Tối nay đối với Trì Trì là một loại đau khổ, đối với Phong Lôi mà nói lại là một loại khảo nghiệm.
Trì Trì nghe tiếng tim anh đập khó mà bình tĩnh. Phong Lôi ôm một thân thể nóng bỏng trong lòng càng khó bình tĩnh hơn.
“Lôi, anh đừng có nghĩ linh tinh, em ngủ đây.” Sử Trì Trì giấu đầu hở đuôi.
“Ừm, anh có muốn làm gì đâu, cũng ngủ rồi.” Phong Lôi vừa nói vừa làm ra bộ xa cách.
Một lát sau, Trì Trì đẩy đẩy anh hỏi: “Phong Lôi, anh đang nghĩ gì vậy?” Phong Lôi đáp: “Như em đang nghĩ thôi.”
Trì Trì nhất thời quýnh lên, nhỏ giọng mắng: “Cái người háo sắc lại lưu manh, em biết ngay anh không có ý tốt gì mà.”
Phong Lôi cười khẽ: “Anh nói anh nghĩ giống em, thế chẳng lẽ em cũng không có ý tốt gì?”
“Em…..”
Trì Trì tôi nay vốn nhất định là không ngủ, ai ngờ cũng không lâu lắm, cô liền trầm lắng ngủ.
Mấy ngày rối ren khiến Trì Trì thiếu ngủ, hôm nay nắm cơ hội này định ngủ ngon một giấc. Ai ngờ mới sớm tinh mơ đã nghe thấy có tiếng người nói chuyện.
Trì Trì cẩn thận lắng tai nghe, thì ra không phải ai khác chính là mẹ Phong Lôi và anh đang nói chuyện. Hai người từ tình hình chính trị thế giới hàn huyên tới cô dì chú bác. Trì Trì nằm im không dám cử động, ầm thầm than oán, bình thường đâu có thấy họ nói nhiều như vậy. Cô chịu đựng, vẫn cố chịu đựng, không muốn để mẹ Phong Lôi thấy mình bò từ chăn ra.
Trì Trì đang cầu nguyện cho mẹ Phong Lôi đi nhanh, nhưng không nghĩ lại có một người nữa tới, hơn nữa nghe tiếng bước chân lại không chỉ một người. Chỉ nghe cha Phong Lôi nói: “Phong Lôi, con cũng không phải bệnh nặng, nằm mãi làm gì, đứng lên hoạt động một chút.
Mẹ Phong Lôi hỏi tiếp: “Lôi à, tối qua có sốt không?”
Phong Lôi: “Có, cả đêm đều nóng.” Mọi người kêu lên, Phong Lôi lại tiếp: “Nhưng trời sáng đã đỡ rồi.”
“À, không phải chị dâu ở đây với anh sao? Mới sáng sớm đã đi đâu rồi?” Là tiếng Phong Nhã. Cái người này đúng là không có mắt nữ nhân, Trì Trì mắng thầm.
“Cô ấy ra ngoài mua đồ sớm rồi.” Phong Lôi mặt không đổi sắc.
“……”
“Ơ, ở dưới giường không phải là giày của chị ấy sao?” Phong Nhã lại thét một tiếng kinh hãi. Trì Trì thầm kêu hỏng bét, không phải sao, bên giường để hai đôi giày, coi như cô trốn kỹ cũng không ăn thua. Trì Trì tức giận cấu Phong Lôi một cái, đều là anh gây họa.
Mọi người hai mắt nhìn nhau, một giây sau, cùng đồng thanh “A” một tiếng, một tiếng nhưng ý vị sâu xa, không cần nói gì. Thời khắc mấu chốt, mẹ Phong Lôi ra mặt ngăn cơn sóng dữ: “Nếu Phong Lôi không có việc gì, chúng ta liền đi thôi.”
Mọi người dưới sự lãnh đạo của mẹ Phong Lôi, rối rít rút lui.
Trì Trì cảm thấy ánh mắt của bọn họ xuyên qua chăn đâm thủng mình. Cô quẫn bách đỏ bừng cả mặt, không ngừng cấu lên người Phong Lôi.
“Em cứ cấu thế đi, anh liền biến phỏng đoán của mọi người thành sự thật.” Phong Lôi nhẹ nhàng uy hiếp. Quả nhiên, Trì Trì không dám cấu tiếp. Sau khi xác định mọi người đã đi xa, lập tức nhảy xuống giường, bằng tốc độ nhanh nhất rửa mặt mặc quần áo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook