Phong Hành Trì Thượng
-
Chương 21
“Dù sao ta cũng sẽ không kết hôn cùng anh ấy.” Sử Trì Trì kiên định đáp.
“Vậy Lại Minh làm sao bây giờ?” Giang Vãn Vãn lạnh giọng hỏi.
“Về anh ấy, ta tin chỉ cần anh ấy chịu ra khỏi thế giới phong bế đó, nhất định tương lai tốt đẹp đang chờ. Thật ra thì anh ấy rất có ý thức trách nhiệm, lại chung tình, ngoại trừ hơi không hợp thời, còn đâu rất tốt.”
“Nếu anh ấy tốt như vậy, tại sao lại người muốn người khác?”
Giang Vãn Vãn giọng nói có chút bức người. Cô suy nghĩ một chút cảm thấy không ổn, chậm rãi nói: “Trì Trì, mấy ngày nay có thể ngươi cũng cảm thấy ta đối xử với ngươi rất lạnh nhạt. Ta cũng hiểu là bạn bè cũng không nên can thiệp vào chuyện riêng của ngươi, nhưng mấy ngày ở chung, ta thấy thật sự Lại Minh rất đáng thương, ngươi không phải không biết anh ấy rất để ý đến ngươi. Mỗi ngày đều tự coi mình là quản gia, giặt giũ quần áo, sau đó làm cả bàn đồ ăn chờ ngươi, ngươi không về anh ấy cũng không ăn. Mỹ nhân có ngồi trước mặt cũ
ng không thèm nhìn lấy một cái.”
Giang Vãn Vãn có chút xúc động. Trì Trì kỳ quái nhìn cô một cái, cô không nghĩ Lại Minh trong mắt Giang Vãn Vãn lại tốt đẹp như vậy.
“Phụ nữ gặp được đàn ông như vậy còn có cái gì không hải lòng đây? Ta không hiểu ngươi tại sao hoa hồng bên cạnh thì không cần, lại nhất định đuổi theo mấy điều phù du?”
Trì Trì trầm tư một hồi mới chậm rãi nói: “Đại khái là củ cải hay rau xanh ai cũng có sở thích riêng thôi.”
Trì Trì lại hài hước bổ sung thêm một câu: “Nhưng, nếu ngươi muốn, hay là ngươi lấyGiang Vãn Vãn hung hăng trợn mắt nhìn Trì Trì một cái, dùng giọng giễu cợt nói: “Sử Trì Trì, ngươi căn bản không xứng với tấm lòng anh ấy. Ngươi vẫn luôn chà đạp tâm ý của anh ấy. Ngươi đi mà tìm tên Phong Lôi ngựa đực kia, sau này có khóc lóc thì cũng đừng có chạy đến tìm ta.”
Giang Vãn Vãn rầm một tiếng sập cửa đi ra ngoài, bỏ Sử Trì Trì sững sờ đứng đó.
Hôm sau, vừa rạng sáng (thật ra thì đã mười giờ), Phong Lôi gọi điện đến.
“Trì Trì, em đang ở đâu?”
“Ở trên giường.” Trì Trì mơ mơ màng màng đáp. Phong Lôi nheo mắt, trong đầu hiện lên một cảnh tượng kiều diễm.
“Có chuyện gì à?” Trì Trì ngáp một cái. Người này có tật xấu sáng sớm gọi điện tới, chỉ nói một câu không đầu không cuối rồi đột nhiên dừng lại. Cô nào biết người nào đó lúc này ý nghĩ đang rất xấu xa.
“Buổi trưa đến nhà hàng Bích Trúc chờ anh.” Phong Lôi giọng đều đều nói.
“Nhưng em còn….”
“Em tốt nhất nên nghe lời, nếu không, anh lập tức đến ngay nhà em, bò lên giường em.” Phong Lôi chuyển thanh âm trầm thấp.
“A!” Trì Trì đang buồn ngủ nhất thời cứng đờ.
“Đừng đừng, em đi em đi!” Trì Trì nhăn mặt, gặp phải người da mặt dầy thế này, cô còn nói được gì đây?”
“Được, người biết điều thì dễ sống.” Phong Lôi hào phóng khen cô.
Trì Trì nhanh nhanh chóng chóng xuống giường, cẩn thận tỉ mỉ ăn mặc, nhẹ nhàng mở cửa, ngó đầu nhìn phòng khách, hoàn hảo là mẹ và Lại Minh lại không ở đây.
Cô rón rén thay giày.
“Ngươi ra ngoài à?” Giang Vãn Vãn không biết từ đâu bay đến trước mặt cô, làm Trì Trì sợ hết hồn.
“Lại Minh bị ốm, sốt mãi không đỡ, ngươi làm gì thì làm!”
Giang Vãn Vãn nói liên tiếp mấy lời rồi đi vào nhà. Trì Trì trong lòng lo lắng, vội vàng chạy tới xem. Giang Vãn Vãn thấy anh bị bệnh liền nhường lại phòng mình cho anh, còn mình thì cùng Sử Nhan Ngọc ở một phòng. Lại Minh mặt mày tái nhợt, cau mày nằm ở trên giường. Trì Trì đi tới, nhẹ nhàng gọi: “Anh.”
“Trì Trì.” Lại Minh từ từ mở mắt, ánh mắt bất định vô hồn.
“Mọi người đưa anh đi bệnh viện nhé.” Trì Trì nói.
“Không sao, nằm một lát là khỏi thôi.” Lại Minh lơ đễnh đáp.
“Không được, anh đứng lên cho em.”
“Lại Minh, bị sốt thế này bệnh cũng không nhẹ đâu.” Giang Vãn Vãn ở một bên khuyên nhủ.
Lúc đang giằng co, điện thoại của Trì Trì lại vang lên.
“Trì Trì, em bây giờ còn chưa đi sao?”
“Hôm nay em có việc gấp, không đi được.” Trì Trì có chút áy náy nói.
“Chuyện gì?” Phong Lôi giọng có chút gấp gáp vội vã.
“Bạn em ốm em phải đưa đi bệnh viện.” Trì Trì chột dạ nói dối.
“Là thế sao?” Phong Lôi bắt đầu lạnh lùng.
“Đương nhiên.” Trì Trì vội vàng đáp.
“Nếu như vậy anh lái xe đưa em đi.”
“Không, không cần phiền toái như vậy, không làm mất thời gian của anh.”
Trì Trì vội vàng từ chối, đùa hay sao mà để anh đến đây. Trì Trì đang suy nghĩ dùng lý do gì để từ chối anh, Lại Minh đang nằm trên giường đột nhiên lại nói to: “Trì Trì, mau tới đây đưa anh đi bệnh viện.” Trì Trì vội vã cúp điện thoại, chạy tới bên cạnh Lại Minh.
Phong Lôi đầu bên kia nghe trong điện thoại thanh âm luống c vội vàng của Trì Trì, khóe miệng bất ra một tia cười lạnh, sắc mặt sa sầm như trời sắp mưa.
Trì Trì đỡ Lại Minh, Giang Vãn Vãn xách đồ theo sau. Lại Minh đưa chìa khóa xe cho Vãn Vãn, Trì Trì rất không yên tâm hỏi: “Vãn Vãn, ngươi lái được không? Chẳng phải ngươi vừa học lái xe sao?”
Giang Vãn Vãn căng thẳng cười một tiếng: “Được hay không phải thử mới biết được.”
“Cô có thể.” Lại Minh nói thêm một câu. Trì Trì không nói gì, đỡ Lại Minh ngồi vào ghế sau, nhất thời cả ba người đều không lên tiếng.
Đến bệnh viện đăng ký xong Lại Minh nhanh chóng đi kiểm tra. Kết quả là Lại Minh làm việc và nghỉ ngơi khong điều độ, cộng thêm mệt nhọc quá độ, dinh dưỡng không đầy đủ. Trì Trì trong lòng dâng lên cảm giác chua xót.
“Ở thành phố chúng ta chỉ có hai ngôi nhà, mẹ và anh đã cho thuê, cũng không cần trông nom, mà sao anh là hà khắc với bản thân như vậy?” Trì Trì thật sự không nghĩ ra.
“Cũng không phải là hà khắc, chỉ là có lúc lười ăn cơm thôi.”
Lại Minh nhàn nhạt đáp. Giang Vãn Vãn quay đầu nhìn Lại Minh, tròng mắt mang theo tia đau lòng cùng thương hại.
“Trì Trì, ngươi theo Lại Minh trở về đi, đừng nghĩ đến những chuyện kia nữa.”
Nghe mấy lời này, ánh mắt lạnh nhạt của Lại Minh hiện lên sự đồng tình. Trì Trì nhìn lướt Giang Vãn Vãn, quay đầu không nói gì. Bác sĩ sau khi kê thuốc bổ, dặn dò một chút liền cho bọn họ về.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, mắt Trì Trì nháy liên tục, trong lòng hốt hoảng, không ngừng đi tới đi lui trong phòng khách.
“Vãn Vãn, sao ngươi còn chưa đi làm?” Trì Trì không có việc gì làm nói chuyện phiếm.
“Ta đang nghỉ đông, chẳng phải là làm theo lời ngươi sao?” Vãn Vãn bất mãn nói.
“Mẹ ta có nói lúc nào thì về không?” Vãn Vãn lắc đầu, thở dài một cái, đúng kiểu nữ nhi yếu đuối.
“Khôngõ lắm, có thể là ngày mai.”
Điện thoại di động vang lên. Trì Trì không tập trung bắt máy, “Sử Trì Trì, em đi ra cho anh.” Truyền tới là thanh âm lạnh như băng của Phong Lôi.
“Em….”
“Anh đang ở trước cửa nhà em, mở cửa.” Trì Trì cả kinh trong lòng, vội vàng chạy ra mở cửa.
“Phong tổng.” Vãn Vãn chào hỏi. Phong Lôi gật đầu với cô một cái liền muốn bước vào.
“Anh em bị bệnh.” Trì Trì cuống quýt giải thích.
“Giang tiểu thư, phiền cô giúp tôi chăm sóc bệnh nhân một chút.” Phong Lôi nói với Giang Vãn Vãn xong lại chỉ chỉ Trì Trì: “Em đi theo anh.”
“Không, không được.”
Phòng ngoài có âm thanh huyên náo, Lại Minh đã tỉnh. Giang Vãn Vãn sợ giữa hai người xảy ra xung đột liền nói với Trì Trì: “Trì Trì, có thể công ty có việc gấp tìm ngươi, ngươi mau đi đi, Lại Minh để ta chăm sóc, nhanh đi đi.” Trì Trì suy nghĩ một chút, cũng chỉ có thể làm như thế. Trì Trì lôi Phong Lôi lòng như lửa đốt xuống lầu. Phong Lôi mặc dù không hài lòng, nhưng cũng không cưỡng lại.
“Anh là bạn trai chính thức của em, mà sao lại giống như vụng trộm vậy?”
“Anh Lại Minh bị chứng nóng này, nếu phát tác sẽ tự làm mình và người khác bị thương. Anh đừng chấp nhặt với anh ấy được không?”
“Chứng nóng nảy? Đã đi bệnh viện khám rồi sao?” Phong Lôi trong lòng căng thẳng, Trì Trì gật đầu xác nhận.
“Bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ nói, anh ấy còn nhỏ chịu quá nhiều tổn thương, sau khi trưởng thành lại sống khép kín nên mới thế. Bác sĩ vốn đề nghị anh ấy nhập viện, nhưng cả mẹ và anh ấy đều không đồng ý. Hơn nữa, nghe nói bệnh viện tâm thần rất đáng sợ, mẹ không thể bỏ mặc anh ấy.” Trì Trì khổ sở cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Phong Lôi vừa nhìn bộ dạng này của cô, lửa giận trong lòng vơi đi không ít, anh với tay kéo cô vào lòng: ng nhà có chuyện như vậy, sao em không nói cho anh biết sớm?” Trì Trì trong lòng thầm nói: “Nói cho anh thì cũng có ích gì chứ?”
“Vậy em định sau này thế nào? Vẫn lẩn trốn anh ta?” Phong Lôi lại hỏi.
“Em...em cũng không biết. Em coi anh ấy như anh trai. Thật ra anh ấy rất đáng thương, năm tuổi đã phải tự mình chăm sóc mẹ, nhặt ve chai, bán hàng vỉa hè việc nào cũng từng làm qua. Mẹ anh ấy vì không có tiền chữa bệnh nên chết trước mặt anh ấy…..”
Phong Lôi trong lòng thổn thức, cánh tay ôm Trì Trì chặt thêm một chút.
“Phong Lôi, em xin anh một chuyện được không?” Trì Trì thận trọng nói.
“Em nói đi.” Phong Lôi trầm giọng.
“Xin anh đừng chấp nhặt hành vi của anh ấy được không?”
“Nếu như anh ta dừng lại, anh có thể không chấp.”
“Nhưng anh cũng biết, tinh thần anh ấy có vấn đề, nói không chừng về sau…”
Trì Trì nghĩ tới đây, trong lòng lại lạnh run. Cô không dám tưởng tượng sau này sẽ thế nào. Cô không muốn thấy bất kỳ bên nào bị tổn thương.
“Ý em là về sau dù anh ta có gây ra chuyện gì, kể cả muốn giết anh, anh cũng không chấp sao?” Phong Lôi thanh âm lại lạnh như băng.
“Em…..ý của em không phải như vậy.” Trì Trì vội vàng giải thích.
“Vậy em có thể nói ý em là gì được không?”
“Em không muốn anh ấy bị tổn thương. Anh so với anh ấy có thế lực hơn… Em cũng không muốn anh ấy làm hại anh……” Trì Trì không thể nhanh mồm nhanh miệng như thường ngày, ấp a ấp úng nói.
“Vậy em có phương pháp giải quyết không?”
Phong Lôi ngừng một chút đưa ra phương pháp xử lý: “Đưa anh ta vào bệnh viện thì sao?”
“Không, không được.” Trì Trì quả quyết cự tuyệt, cô đã từng thấy qua cuộc sống của bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần, cô quyết sẽ không đưa Lại Minh tới đó.
“Anh sẽ sắp xếp bệnh viện tốt nhất, bác sĩ ở đó rất có trách nhiệm, khẳng định anh ta có thể hồi phục tốt.”
“Em cảm thấy anh ấy cũng không quá nghiêm trọng.” Trì Trì phản bác, đối với bốn chữ bệnh viện tâm thần trong lòng vẫn sợ hãi.
“Được rồi, anh tạm nghe theo em.” Phong Lôi bất đắc dĩ than thở.
“Vậy Lại Minh làm sao bây giờ?” Giang Vãn Vãn lạnh giọng hỏi.
“Về anh ấy, ta tin chỉ cần anh ấy chịu ra khỏi thế giới phong bế đó, nhất định tương lai tốt đẹp đang chờ. Thật ra thì anh ấy rất có ý thức trách nhiệm, lại chung tình, ngoại trừ hơi không hợp thời, còn đâu rất tốt.”
“Nếu anh ấy tốt như vậy, tại sao lại người muốn người khác?”
Giang Vãn Vãn giọng nói có chút bức người. Cô suy nghĩ một chút cảm thấy không ổn, chậm rãi nói: “Trì Trì, mấy ngày nay có thể ngươi cũng cảm thấy ta đối xử với ngươi rất lạnh nhạt. Ta cũng hiểu là bạn bè cũng không nên can thiệp vào chuyện riêng của ngươi, nhưng mấy ngày ở chung, ta thấy thật sự Lại Minh rất đáng thương, ngươi không phải không biết anh ấy rất để ý đến ngươi. Mỗi ngày đều tự coi mình là quản gia, giặt giũ quần áo, sau đó làm cả bàn đồ ăn chờ ngươi, ngươi không về anh ấy cũng không ăn. Mỹ nhân có ngồi trước mặt cũ
ng không thèm nhìn lấy một cái.”
Giang Vãn Vãn có chút xúc động. Trì Trì kỳ quái nhìn cô một cái, cô không nghĩ Lại Minh trong mắt Giang Vãn Vãn lại tốt đẹp như vậy.
“Phụ nữ gặp được đàn ông như vậy còn có cái gì không hải lòng đây? Ta không hiểu ngươi tại sao hoa hồng bên cạnh thì không cần, lại nhất định đuổi theo mấy điều phù du?”
Trì Trì trầm tư một hồi mới chậm rãi nói: “Đại khái là củ cải hay rau xanh ai cũng có sở thích riêng thôi.”
Trì Trì lại hài hước bổ sung thêm một câu: “Nhưng, nếu ngươi muốn, hay là ngươi lấyGiang Vãn Vãn hung hăng trợn mắt nhìn Trì Trì một cái, dùng giọng giễu cợt nói: “Sử Trì Trì, ngươi căn bản không xứng với tấm lòng anh ấy. Ngươi vẫn luôn chà đạp tâm ý của anh ấy. Ngươi đi mà tìm tên Phong Lôi ngựa đực kia, sau này có khóc lóc thì cũng đừng có chạy đến tìm ta.”
Giang Vãn Vãn rầm một tiếng sập cửa đi ra ngoài, bỏ Sử Trì Trì sững sờ đứng đó.
Hôm sau, vừa rạng sáng (thật ra thì đã mười giờ), Phong Lôi gọi điện đến.
“Trì Trì, em đang ở đâu?”
“Ở trên giường.” Trì Trì mơ mơ màng màng đáp. Phong Lôi nheo mắt, trong đầu hiện lên một cảnh tượng kiều diễm.
“Có chuyện gì à?” Trì Trì ngáp một cái. Người này có tật xấu sáng sớm gọi điện tới, chỉ nói một câu không đầu không cuối rồi đột nhiên dừng lại. Cô nào biết người nào đó lúc này ý nghĩ đang rất xấu xa.
“Buổi trưa đến nhà hàng Bích Trúc chờ anh.” Phong Lôi giọng đều đều nói.
“Nhưng em còn….”
“Em tốt nhất nên nghe lời, nếu không, anh lập tức đến ngay nhà em, bò lên giường em.” Phong Lôi chuyển thanh âm trầm thấp.
“A!” Trì Trì đang buồn ngủ nhất thời cứng đờ.
“Đừng đừng, em đi em đi!” Trì Trì nhăn mặt, gặp phải người da mặt dầy thế này, cô còn nói được gì đây?”
“Được, người biết điều thì dễ sống.” Phong Lôi hào phóng khen cô.
Trì Trì nhanh nhanh chóng chóng xuống giường, cẩn thận tỉ mỉ ăn mặc, nhẹ nhàng mở cửa, ngó đầu nhìn phòng khách, hoàn hảo là mẹ và Lại Minh lại không ở đây.
Cô rón rén thay giày.
“Ngươi ra ngoài à?” Giang Vãn Vãn không biết từ đâu bay đến trước mặt cô, làm Trì Trì sợ hết hồn.
“Lại Minh bị ốm, sốt mãi không đỡ, ngươi làm gì thì làm!”
Giang Vãn Vãn nói liên tiếp mấy lời rồi đi vào nhà. Trì Trì trong lòng lo lắng, vội vàng chạy tới xem. Giang Vãn Vãn thấy anh bị bệnh liền nhường lại phòng mình cho anh, còn mình thì cùng Sử Nhan Ngọc ở một phòng. Lại Minh mặt mày tái nhợt, cau mày nằm ở trên giường. Trì Trì đi tới, nhẹ nhàng gọi: “Anh.”
“Trì Trì.” Lại Minh từ từ mở mắt, ánh mắt bất định vô hồn.
“Mọi người đưa anh đi bệnh viện nhé.” Trì Trì nói.
“Không sao, nằm một lát là khỏi thôi.” Lại Minh lơ đễnh đáp.
“Không được, anh đứng lên cho em.”
“Lại Minh, bị sốt thế này bệnh cũng không nhẹ đâu.” Giang Vãn Vãn ở một bên khuyên nhủ.
Lúc đang giằng co, điện thoại của Trì Trì lại vang lên.
“Trì Trì, em bây giờ còn chưa đi sao?”
“Hôm nay em có việc gấp, không đi được.” Trì Trì có chút áy náy nói.
“Chuyện gì?” Phong Lôi giọng có chút gấp gáp vội vã.
“Bạn em ốm em phải đưa đi bệnh viện.” Trì Trì chột dạ nói dối.
“Là thế sao?” Phong Lôi bắt đầu lạnh lùng.
“Đương nhiên.” Trì Trì vội vàng đáp.
“Nếu như vậy anh lái xe đưa em đi.”
“Không, không cần phiền toái như vậy, không làm mất thời gian của anh.”
Trì Trì vội vàng từ chối, đùa hay sao mà để anh đến đây. Trì Trì đang suy nghĩ dùng lý do gì để từ chối anh, Lại Minh đang nằm trên giường đột nhiên lại nói to: “Trì Trì, mau tới đây đưa anh đi bệnh viện.” Trì Trì vội vã cúp điện thoại, chạy tới bên cạnh Lại Minh.
Phong Lôi đầu bên kia nghe trong điện thoại thanh âm luống c vội vàng của Trì Trì, khóe miệng bất ra một tia cười lạnh, sắc mặt sa sầm như trời sắp mưa.
Trì Trì đỡ Lại Minh, Giang Vãn Vãn xách đồ theo sau. Lại Minh đưa chìa khóa xe cho Vãn Vãn, Trì Trì rất không yên tâm hỏi: “Vãn Vãn, ngươi lái được không? Chẳng phải ngươi vừa học lái xe sao?”
Giang Vãn Vãn căng thẳng cười một tiếng: “Được hay không phải thử mới biết được.”
“Cô có thể.” Lại Minh nói thêm một câu. Trì Trì không nói gì, đỡ Lại Minh ngồi vào ghế sau, nhất thời cả ba người đều không lên tiếng.
Đến bệnh viện đăng ký xong Lại Minh nhanh chóng đi kiểm tra. Kết quả là Lại Minh làm việc và nghỉ ngơi khong điều độ, cộng thêm mệt nhọc quá độ, dinh dưỡng không đầy đủ. Trì Trì trong lòng dâng lên cảm giác chua xót.
“Ở thành phố chúng ta chỉ có hai ngôi nhà, mẹ và anh đã cho thuê, cũng không cần trông nom, mà sao anh là hà khắc với bản thân như vậy?” Trì Trì thật sự không nghĩ ra.
“Cũng không phải là hà khắc, chỉ là có lúc lười ăn cơm thôi.”
Lại Minh nhàn nhạt đáp. Giang Vãn Vãn quay đầu nhìn Lại Minh, tròng mắt mang theo tia đau lòng cùng thương hại.
“Trì Trì, ngươi theo Lại Minh trở về đi, đừng nghĩ đến những chuyện kia nữa.”
Nghe mấy lời này, ánh mắt lạnh nhạt của Lại Minh hiện lên sự đồng tình. Trì Trì nhìn lướt Giang Vãn Vãn, quay đầu không nói gì. Bác sĩ sau khi kê thuốc bổ, dặn dò một chút liền cho bọn họ về.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, mắt Trì Trì nháy liên tục, trong lòng hốt hoảng, không ngừng đi tới đi lui trong phòng khách.
“Vãn Vãn, sao ngươi còn chưa đi làm?” Trì Trì không có việc gì làm nói chuyện phiếm.
“Ta đang nghỉ đông, chẳng phải là làm theo lời ngươi sao?” Vãn Vãn bất mãn nói.
“Mẹ ta có nói lúc nào thì về không?” Vãn Vãn lắc đầu, thở dài một cái, đúng kiểu nữ nhi yếu đuối.
“Khôngõ lắm, có thể là ngày mai.”
Điện thoại di động vang lên. Trì Trì không tập trung bắt máy, “Sử Trì Trì, em đi ra cho anh.” Truyền tới là thanh âm lạnh như băng của Phong Lôi.
“Em….”
“Anh đang ở trước cửa nhà em, mở cửa.” Trì Trì cả kinh trong lòng, vội vàng chạy ra mở cửa.
“Phong tổng.” Vãn Vãn chào hỏi. Phong Lôi gật đầu với cô một cái liền muốn bước vào.
“Anh em bị bệnh.” Trì Trì cuống quýt giải thích.
“Giang tiểu thư, phiền cô giúp tôi chăm sóc bệnh nhân một chút.” Phong Lôi nói với Giang Vãn Vãn xong lại chỉ chỉ Trì Trì: “Em đi theo anh.”
“Không, không được.”
Phòng ngoài có âm thanh huyên náo, Lại Minh đã tỉnh. Giang Vãn Vãn sợ giữa hai người xảy ra xung đột liền nói với Trì Trì: “Trì Trì, có thể công ty có việc gấp tìm ngươi, ngươi mau đi đi, Lại Minh để ta chăm sóc, nhanh đi đi.” Trì Trì suy nghĩ một chút, cũng chỉ có thể làm như thế. Trì Trì lôi Phong Lôi lòng như lửa đốt xuống lầu. Phong Lôi mặc dù không hài lòng, nhưng cũng không cưỡng lại.
“Anh là bạn trai chính thức của em, mà sao lại giống như vụng trộm vậy?”
“Anh Lại Minh bị chứng nóng này, nếu phát tác sẽ tự làm mình và người khác bị thương. Anh đừng chấp nhặt với anh ấy được không?”
“Chứng nóng nảy? Đã đi bệnh viện khám rồi sao?” Phong Lôi trong lòng căng thẳng, Trì Trì gật đầu xác nhận.
“Bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ nói, anh ấy còn nhỏ chịu quá nhiều tổn thương, sau khi trưởng thành lại sống khép kín nên mới thế. Bác sĩ vốn đề nghị anh ấy nhập viện, nhưng cả mẹ và anh ấy đều không đồng ý. Hơn nữa, nghe nói bệnh viện tâm thần rất đáng sợ, mẹ không thể bỏ mặc anh ấy.” Trì Trì khổ sở cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Phong Lôi vừa nhìn bộ dạng này của cô, lửa giận trong lòng vơi đi không ít, anh với tay kéo cô vào lòng: ng nhà có chuyện như vậy, sao em không nói cho anh biết sớm?” Trì Trì trong lòng thầm nói: “Nói cho anh thì cũng có ích gì chứ?”
“Vậy em định sau này thế nào? Vẫn lẩn trốn anh ta?” Phong Lôi lại hỏi.
“Em...em cũng không biết. Em coi anh ấy như anh trai. Thật ra anh ấy rất đáng thương, năm tuổi đã phải tự mình chăm sóc mẹ, nhặt ve chai, bán hàng vỉa hè việc nào cũng từng làm qua. Mẹ anh ấy vì không có tiền chữa bệnh nên chết trước mặt anh ấy…..”
Phong Lôi trong lòng thổn thức, cánh tay ôm Trì Trì chặt thêm một chút.
“Phong Lôi, em xin anh một chuyện được không?” Trì Trì thận trọng nói.
“Em nói đi.” Phong Lôi trầm giọng.
“Xin anh đừng chấp nhặt hành vi của anh ấy được không?”
“Nếu như anh ta dừng lại, anh có thể không chấp.”
“Nhưng anh cũng biết, tinh thần anh ấy có vấn đề, nói không chừng về sau…”
Trì Trì nghĩ tới đây, trong lòng lại lạnh run. Cô không dám tưởng tượng sau này sẽ thế nào. Cô không muốn thấy bất kỳ bên nào bị tổn thương.
“Ý em là về sau dù anh ta có gây ra chuyện gì, kể cả muốn giết anh, anh cũng không chấp sao?” Phong Lôi thanh âm lại lạnh như băng.
“Em…..ý của em không phải như vậy.” Trì Trì vội vàng giải thích.
“Vậy em có thể nói ý em là gì được không?”
“Em không muốn anh ấy bị tổn thương. Anh so với anh ấy có thế lực hơn… Em cũng không muốn anh ấy làm hại anh……” Trì Trì không thể nhanh mồm nhanh miệng như thường ngày, ấp a ấp úng nói.
“Vậy em có phương pháp giải quyết không?”
Phong Lôi ngừng một chút đưa ra phương pháp xử lý: “Đưa anh ta vào bệnh viện thì sao?”
“Không, không được.” Trì Trì quả quyết cự tuyệt, cô đã từng thấy qua cuộc sống của bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần, cô quyết sẽ không đưa Lại Minh tới đó.
“Anh sẽ sắp xếp bệnh viện tốt nhất, bác sĩ ở đó rất có trách nhiệm, khẳng định anh ta có thể hồi phục tốt.”
“Em cảm thấy anh ấy cũng không quá nghiêm trọng.” Trì Trì phản bác, đối với bốn chữ bệnh viện tâm thần trong lòng vẫn sợ hãi.
“Được rồi, anh tạm nghe theo em.” Phong Lôi bất đắc dĩ than thở.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook