Phố Dài
Chương 33: Như mơ

[Chẳng có thằng nào tốt cả!]

***

Sau khi chuyển đến nhà Cận Phù Bạch, thời tiết cũng chính thức bước vào thu.

Đối với hai người mà nói, sống thử chung dưới một mái nhà dường như là một việc vô cùng mới mẻ, rất có cảm giác của 'gia đình'.

Thật sự sống chung với nhau rồi Hướng Dụ mới phát hiện Cận Phù Bạch so với trong tưởng tượng của cô vẫn có đôi chút không giống nhau.

Không phải ngày nào anh cũng đắm mình vào mấy chỗ ăn chơi trác tác, anh cũng không tính là thích rượu lắm.

Ham mê không tốt duy nhất có lẽ chính là hút thuốc.

Căn nhà này của Cận Phù Bạch cách rất xa công ty của Hướng Dụ, mỗi ngày anh đều dậy sớm đưa cô đi ăn sáng ở quán ăn sáng bên ngoài tiểu khu.

Có lúc có thể cảm nhận được rõ anh không quen dậy sớm, vừa buồn ngủ vừa ăn một hai miếng hoành thánh, rồi uống thêm mấy muỗng canh, anh ăn còn chẳng nhiều bằng Hướng Dụ, sau đó anh ngồi hút thuốc ở bàn phía đối diện, yên tĩnh ngồi đợi cô ăn xong.

Nhưng cho dù anh có uể oải không vựng được tinh thần thì cũng vẫn sẽ đưa Hướng Dụ đi làm mỗi ngày.

Thậm chí có một ngày, trong buổi sáng sớm se lạnh của mùa thu, Hướng Dụ ngồi trên ghế lái phụ nheo nheo mắt ngắm nhìn góc mặt nghiêng của Cận Phù Bạch, cô đột nhiên nghĩ:

Nếu như anh lập gia đình, vậy thì chắc chắn sẽ là một người bố tốt.

Chắc là mỗi ngày sẽ đưa đón con cái đi học, nhẫn nại giống như đối xử với cô vậy, cho dù bị kẹt xe trong giờ cao điểm mỗi sáng sớm của thành phố Đế Đô, anh cũng sẽ chỉ châm một điếu thuốc lên hút, không bao giờ oán trách nổi giận.

Nhưng mà, có con rồi có phải là không thể hút thuốc không?

Khói thuốc sẽ không tốt cho trẻ nhỏ đâu nhỉ?

Cô vừa mới uống xong một cốc sữa đậu nành táo đỏ nóng hôi hổi, khoan khoái mà lười biếng vùi mình ở trong xe, ca khúc đang được phát trong radio là một ca khúc vừa mới nổi mấy năm trước - Ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm.

...

"Tôi thà rằng chôn vùi tất cả mọi khổ đau vào tận sâu đáy lòng,

Cũng không muốn quên đi ánh mắt của người."

...

Cửa sổ xe ngăn cách hoàn toàn dòng xe cộ ùn tắc bên ngoài, chỉ có tiếng nhạc gõ vào bên tai không nặng không nhẹ, trong xe ngập tràn mùi trầm hương nhàn nhạt, còn có một chút mùi nước tẩy rửa sót lại sau khi rửa xe.

Có lẽ thời khắc này quá mức yên tĩnh quá mức đẹp đẽ, nên nó đã cho cô một cơ hội mơ mộng ngắn ngủi.

Đợi tới khi đến dưới tầng công ty, mở cửa xe, cảm nhận được luồng không khí lạnh lần nữa thì Hướng Dụ mới tỉnh táo trở lại, cô quay đầu cười với Cận Phù Bạch.

Vào lúc này, anh sẽ vươn tay giữ chặt gáy cô, sau đó hôn cô: "Đi đi, tan làm anh đến đón em."

Trước ngày Quốc Khánh mùng 1 tháng 10, công ty mở cuộc họp, Hướng Dụ được thăng chức lên làm trợ lý trưởng của Chu Liệt.

Trong một năm nay, cái công ty bé con con này của Chu Liệt vươn lên như diều gặp gió, đến ngay cả diện tích của công ty cũng đã được mở rộng. Trước kia chỉ chiếm một phần ba tòa nhà văn phòng, thì bây giờ đã dứt khoát mua đứt luôn cả một tầng.

Khuynh hướng phát triển như vậy cũng coi như là kỳ tích trong ngành.

Trong thời đại tài khoản công chúng và các loại video ngắn phát triển nhanh chóng này, rất nhiều công ty truyền thông báo giấy đang trên đà lung lay sụp đổ, số lượng sạp báo trên các đầu phố cũng ngày càng giảm đi, có nhiều chỗ còn bị thay thế bằng các trạm bán kem di động.

Trong một hoàn cảnh như vậy mà công ty của Chu Liệt lại bất ngờ có được sự hợp tác với một đài truyền hình nào đó, được độc quyền phát hành tất cả các cuộc phỏng vấn và các bài báo của loạt phim truyền hình, phim điện ảnh hợp tác với đài truyền hình này.

Thậm chí những nghệ sĩ, MC khó mời nhất cũng đều nhận làm lời nói đầu cho tạp chí.

Chu Liệt đã có ba người trợ lý, nhưng anh ta vẫn tìm đến Hướng Dụ: "Hướng Dụ, cô làm trợ lý trưởng nhé!"

"No! Tôi thích làm nhân viên lễ tân!"

"Lương của trợ lý trưởng cao lắm đấy!"

"Tôi muốn làm một nhân viên lễ tân chuyên nghiệp!"

"...Tiền lương đãi ngộ và thưởng cuối năm đều gấp đôi lễ tân!"

"Tôi vẫn cảm thấy ở lễ tân tốt hơn!"

Chu Liệt bất lực đẩy đẩy gọng kính: "Rốt cuộc thì quầy lễ tân có cái gì mà cô cố chấp vậy?"

"Công việc ở quầy lễ tân nhàn, còn có thể nghịch trộm di động nữa."

"Trợ lý trưởng cũng có thể, mà còn thoải mái hơn quầy lễ tân rất nhiều."

Đây là lời thề mà Chu Liệt phải ấn vào thái dương mới cho ra được, thế là Hướng Dụ đã trở thành trợ lý trưởng của công ty, còn được tăng lương nữa.

Ngày phát lương đầu tiên ở vị trí mới, Hướng Dụ cầm phong bì nói với Chu Liệt, thật ra anh cũng không cần phải năn nỉ tôi đến mức này, cho dù tôi có ngồi ở quầy lễ tân thì công ty của anh cũng vẫn sẽ thuận lợi mà.

Cô đều biết.

Biết vì sao Chu Liệt lại tình nguyện bỏ ra một số tiền lớn để nuôi một người nhàn rỗi chơi Rắn tham ăn ở nơi làm việc, cũng biết vì sao công ty lại có thể hoạt động được một cách thuận lợi như vậy.

Chu Liệt mỉm cười nói, không có gì.

Khi Hướng Dụ cầm tiền lương ngồi vào trong xe của Cận Phù Bạch, cô vô cùng hào phóng đập đập phong bì vào trong tay: "Anh muốn ăn gì, em được phát lương rồi!"

Cận Phù Bạch liếc nhìn độ dày của phong bì, yết hầu khẽ trượt, cười nói: "Tăng lên không ít nhỉ?"

Cô im lăng mấy giây rồi mới cười nói: "Đi theo nghìn vạn kiếm trăm vạn, đây chẳng phải là vì đi theo anh sao!"

Ngày Quốc Khánh mùng 1 tháng 10, bố mẹ của Hướng Dụ không thể về nước, họ chỉ về một lần vào tháng bảy, ăn cùng Hướng Dụ một bữa cơm là lại vội vội vàng vàng ra nước ngoài.

Lúc ăn cơm bố Hướng nói, giá thị trường dạo gần đây rất tốt, hiện tại đang hợp tác với các chi nhánh công ty của 100 công ty lớn mạnh nhất thế giới.

Khi đó Hướng Dụ đang xiên một miếng thịt bò, trầm lặng nửa giây mới cười đáp lại, tốt quá rồi bố, bố cố lên nhé!

Hướng Dụ không cần phải tự mình suy nghĩ kỹ, bởi vì tất cả mọi người xung quanh đều đang nhắc nhở cô một sự thật:

Cô và Cận Phù Bạch, chung quy vẫn là người của hai thế giới.

Cho dù cô có muốn làm một con cá mắm thì cũng vẫn sẽ nhận được những điều có lợi từ anh mà không hề hay biết.

Nhưng loại cảm xúc bất an này chỉ thoáng qua mà thôi, ở bên cạnh Cận Phù Bạch, cô không có cách nào không yêu anh.

Cô đều cảm nhận được tình yêu chu đáo tỉ mỉ của anh mỗi ngày.

Giống như sáng sớm hôm nay, ngày nghỉ đầu tiên trong kỳ nghỉ dài bảy ngày của Hướng Dụ, cô bỗng nhiên mở mắt, tự dưng nổi hứng muốn đi đánh tennis.

Cô vừa ngồi dậy, Cận Phù Bạch nằm ở bên cạnh cũng mở mắt theo, anh nhíu mày nói: "Quốc Khánh em lại không được nghỉ à? Phải tăng ca sao?"

Trong ngữ khí của Cận Phù Bạch không hề có sự bực mình nào, anh chỉ đang thắc mắc, lúc nói chuyện cũng đồng thời ngồi dậy, cầm áo ngủ khoác vào người: "Để anh đưa em đi."

Ánh mắt anh vẫn còn buồn ngủ, thuốc lá đã được ngậm ở giữa môi.

Hướng Dụ sát lại gần cầm lấy điếu thuốc của anh, nhìn anh âu yếm: "Em không phải đi làm, em muốn đi đánh tennis, anh đừng đưa em đi nữa."

"Anh đã dậy rồi."

"Vậy anh có đi đánh tennis với em không?"

Cận Phù Bạch nhìn chằm chằm vào điếu thuốc ở trong tay cô mấy giây, xác định cô không có ý trả lại cho anh, anh mỉm cười bất lực: "Đi thôi, anh đi cùng em."

Kể từ khi Hướng Dụ đến sân tennis đó là đã có thêm không ít những vị khách nữ, nghe nói đều là nhận được gợi ý của Hướng Dụ.

Sau khi Cận Phù Bạch về nước, có người còn đồn Hướng Dụ rất có thủ đoạn, rất giỏi câu dẫn người khác, khiến cho Cận Phù Bạch người đã bỏ rơi cô nửa năm, không kiềm chế được mà phải đến tận sân tennis tìm cô.

Hướng Dụ nghe được chuyện này từ hai người.

Một người là Đường Dư Trì, người còn lại là Cận Phù Bạch.

Sau khi sống cùng nhau, có rất nhiều lúc Cận Phù Bạch nói chuyện với Hướng Dụ cũng đã không còn giấu giếm nữa, anh sẽ kể cho Hướng Dụ nghe một vài chuyện ở trong giới của bọn họ.

Hôm đó anh dựa người ở ban công ngắt điện thoại của Lý Xỉ, vừa cười vừa hỏi Hướng Dụ, nghe nói em là một người phụ nữ có thủ đoạn rất đặc biệt?

Hướng Dụ ngước mắt, không hiểu gì.

Anh sát lại gần, lột áo ngủ của cô ra, mờ ám hỏi cô: "Đặc biệt chỗ nào? Hm? Để anh xem?"

Khoảng thời gian đó, Hướng Dụ thông qua Cận Phù Bạch đã biết được không ít chuyện của những người trong giới.

Ví dụ như, vì sao khoảng thời gian này cô đến sân tennis không còn gặp 'mắt hạnh' nữa.

Cô nghe nói phụ nữ bên cạnh vị Cừ tổng đó của 'mắt hạnh' không chỉ có một mình cô ấy, chán rồi thì đổi người khác âu cũng là lẽ thường tình.

Hướng Dụ vẫn còn nhớ một tháng trước, 'mắt hạnh' mắt sáng long lanh vừa cười vừa giơ cổ tay, chiếc vòng tay kim cương tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

Vành tai của cô ấy ửng hồng, nói rằng con người anh ấy rất tốt, hôm nay còn mua vòng tay cho em nữa.

Đàn ông!

Chẳng có thằng nào tốt cả!

Cô đánh tennis một cách quyết liệt, có thể là do không tập trung nên Hướng Dụ đã bị thương, trẹo chân, chỉ có thể ngồi ở trên ghế bên cạnh sân tennis phơi nắng.

Cận Phù Bạch ở một sân tennis khác, nhân lúc anh không ở đây, cô nhảy lò cò đi mua hai que kem, ăn một que, còn một que đặt ở mắt cá chân, chườm lạnh sẽ giúp giảm sưng tấy.

Đợi tới khi cô phát giác ra được ghế ngồi ở bên cạnh có người, thì An Tuệ đã ngồi ở bên cạnh cô được một lúc rồi.

Gặp lại An Tuệ lần nữa là điều mà Hướng Dụ không ngờ tới.

Nhưng cũng không tính là bất ngờ, cô đã từng nói rồi, cái vòng tròn trong giới này thật sự không lớn.

Hướng Dụ không có ý định lên tiếng, chỉ hờ hững liếc An Tuệ một cái.

Nhưng An Tuệ thì ngược lại, cô ấy nhìn cô, cười rất khẽ: "Hướng Dụ, chúng ta nói chuyện chút đi."

"Nói cái gì?"

An Tuệ vén tóc ra sau tai, ngập ngừng giây lát mới lên tiếng: "Đường Dư Trì hiện tại... có ổn không?"

"Ổn chứ, đương nhiên là ổn, lẽ nào không có cậu là cậu ấy không sống được chắc?"

Hướng Dụ cắn một miếng kem, nhướng chân mày, cảm thấy vô cùng buồn cười hỏi ngược lại: "Nhưng mà, cậu ấy ổn hay không ổn thì có liên quan gì đến cậu?"

An Tuệ có một đôi mắt nai trong veo linh động, khi cô ấy yên lặng nhìn Hướng Dụ, khiến cho Hướng Dụ không kiềm chế được mà nhớ lại trước kia.

Khi đó đã là lớp 11, vậy mà Đường Dư Trì vẫn cứ khăng khăng muốn làm một thằng ranh bất lương, đêm hôm nói dối là đi học bù, chạy ra khỏi nhà đi uống rượu với mấy thằng con trai khác.

Uống nhiều rồi lại không dám để bố mẹ nuôi của Hướng Dụ phát hiện, thế là qua ngày thứ hai như một con cá chết nằm bò trong phòng tự học buổi sáng, gửi tin nhắn cho An Tuệ, nói bản thân vẫn còn chưa ăn sáng, say rượu khó chịu chết đi được.

Trong suốt ba năm học cấp ba, Hướng Dụ - con cá mắm này đều không có chức vụ gì. Chỉ có mỗi hôm đó cô thay người bạn cùng bàn bị Tào Tháo đuổi đeo phù hiệu tay áo 'học sinh trực tuần' đi kiểm tra vệ sinh.

Kết quả nhìn thấy An Tuệ ở trên bức tường đằng sau tòa nhà dạy học.

An Tuệ ngồi trên bờ tường, đôi mắt nai mờ đi vì hơi nước, bắp chân liên tục run rẩy, nhỏ giọng gọi cô: "Hướng Dụ... mau cứu mình với!"

"Cậu ở trên tường làm cái gì đấy?"

An Tuệ ôm khư khư chiếc túi nilon trong tay, bên trong đựng hoành thánh của một cửa tiệm Quảng Đông nhận được đánh giá tốt ở ngoài cổng trường, trong chiếc hộp nhựa trong suốt được đậy kín đều là hơi nước, nóng hổi.

Mặt cô ấy đỏ ửng: "Đường Dư Trì nói cậu ấy vẫn chưa ăn sáng..."

Nhà ăn của trường không bán hàng trong giờ học, không ngờ một học sinh ba tốt như An Tuệ lại xếp chồng mấy viên gạch lên với nhau ở bên cạnh tường, sau đó trèo tường ra ngoài.

Lúc quay lại thì vô cùng bi thảm, phát hiện đống gạch đã bị học sinh trực tuần bê đi mất, bây giờ không xuống được.

Hôm đó Hướng Dụ vì giúp An Tuệ xuống dưới mà hai cô gái suýt chút nữa bị ngã, An Tuệ ôm hoành thánh gắng gượng đứng vững, nhưng chân cũng vẫn bị trẹo.

Bởi vì chuyện này mà Đường Dư Trì học xong lớp tự học buổi sáng đã bị Hướng Dụ gọi ra ngoài mắng chửi xối xả một trận.

An Tuệ nhảy lò cò một chân đến bên cạnh khuyên Hướng Dụ: "Hướng Dụ, Hướng Dụ, mình không sao đâu, giáo viên phòng y tế nói mình đừng vận động mạnh là được, cậu đừng giận nữa."

Có lẽ vì bọn họ đã từng có một tình bạn tốt, vậy nên Hướng Dụ không muốn gặp An Tuệ ở trong lúc như thế này.

Cô hít sâu một hơi, thu lại tầm nhìn, cụp mắt xuống, bỏ que kem đã ăn hết lên trên mặt bàn bên cạnh, đeo kính râm lên.

Nhưng không biết vì sao An Tuệ lại cứ muốn nói chuyện với cô: "Hướng Dụ, mình biết cậu coi thường mình, nhưng mình cũng không có cách nào cả, mình học giỏi thì có tác dụng gì? Thi được vào trường đại học tốt thì có tác dụng gì? Tốt nghiệp xong tìm việc chẳng phải cũng vẫn chỉ có chút ít đồng lương đó sao!"

Cô ấy cười đau khổ: "Điều kiện trong gia đình mình cũng không giống như cậu và Đường Dư Trì, mình vẫn còn có một người em trai, đang đợi mình gả ra ngoài để lấy tiền sính lễ mua nhà cho nó kết hôn."

Hướng Dụ nhắm mắt lại.

"Lúc mình tốt nghiệp, mẹ mình bị bệnh, mình cần tiền, nhưng mà mình không dám nói với Đường Dư Trì. Cậu ấy chỉ là bạn trai của mình, nói với cậu ấy rồi mình sợ cậu ấy sẽ xem thường mình, mình không có cách nào mở miệng cả, thật sự không có cách nào cả!"

Có lẽ hốc mắt An Tuệ đã ửng đỏ, thanh âm cũng có chút run rẩy.

Cô ấy nói, ở trường học đúng là vẫn tốt nhất, ít ra mình còn là học sinh giỏi, ra khỏi cổng trường rồi, mình chỉ là một đứa nhân viên quèn trong công ty bình thường mà thôi.

Hướng Dụ nhắm mắt, đột nhiên ngắt lời cô ấy: "Mở miệng nói với đám đàn ông đó chính là cách mà cậu tìm được sao?"

"Những người được sinh ra trong hũ mật như các cậu..."

An Tuệ bật cười một tiếng: "Sẽ không hiểu được đâu!"

Hướng Dụ nhíu mày, rất muốn hỏi cô ấy, hà tất phải vậy?

Bất luận cuộc đời có tồi tệ đến thế nào, thì vẫn sẽ luôn có con đường quang minh lỗi lạc để đi mà!

Nhưng Hướng Dụ không lên tiếng.

Có lẽ ở trong mắt An Tuệ, cô cũng chỉ là một người phụ nữ bên cạnh người giàu có, cô có tư cách gì để đi nói người ta?

Cũng chính vào lúc này, Cận Phù Bạch cầm vợt tennis từ sân chơi bên cạnh đi đến, vừa nhìn đã thấy mắt cá chân của Hướng Dụ sưng sưng.

Anh đứng dưới ánh nắng mặt trời chói chang, hất hất cằm: "Chân em sao vậy?"

"Không cẩn thận nên bị trẹo."

Cận Phù Bạch ngồi xổm xuống trước mặt cô, cẩn thận nâng bắp chân cô lên, nhíu mày kiểm tra: "Để anh gọi bác sĩ đến."

"Đừng đừng đừng."

Hướng Dụ thật sự đã sợ những lần chuyện bé xé ra to của anh, mỗi lần cô đau bụng kinh là Cận Phù Bạch đều gọi vị giáo sư già đó đến để làm khổ ông.

Lần này cũng chỉ bị trẹo chân có tí, sưng có một tẹo, không biết liệu người đàn ông này lại động kinh muốn gọi Trưởng khoa xương cốt nào đến.

Cô lắc đầu nói: "Mấy hôm tới em không đánh tennis nữa, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi."

Cận Phù Bạch liếc mắt nhìn que kem trên bàn: "Ừ, ăn kem thôi là ổn rồi, ăn nhiều vào, cũng sẽ không bị đau bụng kinh nữa!"

Hướng Dụ chột dạ nghiêng đầu qua chỗ khác.

Sự thân mật của hai người rơi vào trong mắt An Tuệ, cô ấy có rất nhiều điều kinh ngạc và khó hiểu:

Chẳng phải Hướng Dụ là tình nhân của Cận Phù Bạch sao?

Vì sao nhìn tình cảm của bọn họ lại không hề giống mối quan hệ tình nhân đơn giản?

Cận Phù Bạch giúp Hướng Dụ cầm túi xách và vợt tennis: "Đừng thay đồ nữa, về nhà thôi."

"Vậy bữa trưa..."

"Chân em đã thế kia rồi mà vẫn còn nhớ đến bữa trưa à?"

Cận Phù Bạch cười khẽ một tiếng: "Muốn ăn gì thì nói trước với anh, anh bảo đầu bếp tới nhà nấu."

Anh quay lưng về phía Hướng Dụ, ngồi xổm xuống, lòng bàn tay ngoắc ngoắc: "Lên đây."

Hướng Dụ dùng một chân nhảy lên trên lưng Cận Phù Bạch, được anh cõng vững vàng.

"Hướng Dụ."

An Tuệ ở đằng sau gọi một tiếng, nhưng không ngờ Cận Phù Bạch và Hướng Dụ cùng lúc quay đầu lại nhìn.

Rất lâu về sau, Hướng Dụ nhớ lại nét mặt của An Tuệ, cảm thấy giống hệt như một con mèo Ragdoll mà người già ở trong nhà nuôi khi cô còn nhỏ.

Khi mèo làm chuyện xấu, nó sẽ âm thầm duỗi móng vuốt ra, muốn cào cào vào người bạn, nhưng nếu như bị người ta phát hiện, thì nó chỉ có thể thu lại móng vuốt nhọn, để lộ ra lớp đệm chân mềm mại, hướng về phía bạn kêu meo meo.

An Tuệ đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Cận Phù Bạch, ngập ngừng, sau đó nở một nụ cười.

Cô ấy nói với Hướng Dụ: "Chúc cậu sớm ngày bình phục!"

~Hết chương 33~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương