Phiếu Cơm
-
Chương 92: Quyết chiến trong rừng rậm
Khi Đường Ngạo mang theo mười ba zombie bí mật đột nhập căn cứ của Tưởng Hồng Phúc thì đồng thời camera từ kính phòng hộ cũng truyền lại tất cả hình ảnh tới phòng chỉ huy bên Đường Diệu Thiên. Trước bàn chỉ huy tổng cộng có sáu sĩ quan chỉ huy, Đường Hạo vốn cũng muốn đi, nhưng bên trên không phê chuẩn. Thứ nhất dĩ nhiên là vì anh ta chưa được cải tạo gene, thứ hai. . . . . . Đường lão tướng quân cũng chỉ còn lại một đứa con trai này mà thôi.
Căn cứ của Tưởng Hồng Phúc lần này nằm ở khu không lây. So sánh với lần trước, thiết bị ở chỗ này rõ ràng kém hơn rất nhiều bởi bọn chúng trốn trong rừng rậm ở vùng ngoại ô.
Quân đội ban đầu không hiểu dụng ý của chúng, nhưng sau hai lần phái người vào liền hiểu – Tất cả tay sai của Tưởng Hồng Phúc đều đã làm giải phẫu dung hợp gene. Nơi này thế núi cao, vách đá cheo leo, bọn chúng ở trong rừng giống như dã thú được thả vào rừng rậm nguyên thủy.
Nơi này là sân khấu chuẩn bị riêng cho bọn chúng.
Mà người của quân bộ tiến vào nơi này quả thực đã rơi vào thế yếu.
Đường Ngạo mang theo mười ba zombie âm thầm vào trong rừng, chẳng mấy chốc quần áo đã bị cây cối móc rách tơi tả. Nơi này vốn là khu bảo tồn thiên nhiên, chỉ có hai kiểm lâm quanh năm trông coi. Đám người Tưởng Hồng Phúc muốn chiếm nơi này quả thật dễ như trở bàn tay.
Hiện giờ nơi này mặt ngoài nhìn vẫn bình an, ai ngờ bên trong đã tràn ngập nguy hiểm.
Thị lực của Đường Ngạo vô cùng tốt, vừa mới bước vào rừng không lâu đã xác định rõ ràng tình huống trong rừng. Trong núi rừng dốc đứng, khắp nơi trói con tin. Quân đội bước đầu dò xét, trong cả khu rừng tối thiểu có một đến hai ngàn con tin.
Anh khẽ điều chỉnh kính quang lọc, truyền số liệu về quân bộ. Có trưởng quan ra lệnh: “Cứu người trước.”
Đường Ngạo lại không định cứu người trước: “Người của Tưởng Hồng Phúc đều đã không thể coi là người bình thường nữa rồi, lúc này trói mọi người tại chỗ mới là an toàn nhất. Địa thế nơi này đặc biệt, nếu như thả bọn họ chạy tán loạn khắp nơi, không bị chúng ta giết lầm thì cũng bị Tưởng Hồng Phúc giết chết.”
Bên kia im lặng một lát, cuối cùng truyền lệnh: “Tiếp tục đi.”
Xung quanh phủ kín cỏ dại cao hơn đầu người, lá cây sắc bén cứa vào mặt, thật may mọi người đều không phải là người, da dày không sợ. Trong bụi cỏ âm u có bóng người lướt qua, Đường Ngạo lập tức thấy rõ . . . . Đó là một con quái vật có sừng trâu. Anh lập tức nổ súng, bắn từng phát một.
Quái vật kia trúng hai phát, anh vội vàng chạy tới, chỗ quái vật ngã xuống chỉ để lại mấy giọt máu tươi. Anh đang cảm thấy kỳ quái, sau lưng đột nhiên có thứ từ trên nhào xuống.
Đường Ngạo mắng một tiếng, xoay người đỡ phát đấm kia. Cái thứ kia cũng khỏe kinh người, lập tức khiến hai chân anh lún xuống đất. Đường Ngạo thấy rõ, thứ kia có lẽ được dung hợp gene trâu, tối thiểu phải nặng hơn 100 cân!
Đây là vật thí nghiệm, thể trọng cơ thể quá nặng chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới sự linh hoạt. Anh cũng không khách khí, tay trái túm lấy sừng quái vật, tay phải nắm chặt, dốc toàn lực đấm một phát. Bịch một tiếng, óc phun ra, bắn lên đầu lên mặt anh.
Kính bảo hộ cũng bị máu che mất, anh tiện tay xé lá cây ra lau, tiếp tục đi.
Mười bốn con zombie lặng lẽ lục soát khu rừng hiểm trở. Trong bụi cỏ thỉnh thoảng có vài quái vật hình thù kỳ quái mai phục. Đường Ngạo không thèm để những vật thí nghiệm này vào mắt, đám zombie anh mang đến cũng không phải để chơi, quãng đường tiến lên cũng coi như thuận lợi.
Sau khi đánh chết ba, bốn mươi vật thí nghiệm, bọn họ tiến vào ba vòng địa khu quân đội đã xác định. Trong bụi cỏ vang lên tiếng động cực nhỏ, nhưng thính giác mọi người cực kỳ bén nhạy, lập tức nhìn xuống đất rồi vội vàng lui ra ngoài.
Chỉ thấy dưới đất là từng lớp từng lớp mối, số lượng quả thật không tính nổi.
Dương Anh Anh dùng súng máy quét một lượt qua đám lá rụng, chỉ thấy nòng súng kia trong mấy chục giây ngắn ngủi liền bắt đầu mềm hoá. Tất cả mọi người kinh hãi, mối có thể tiết ra một loại axit formic làm hỏng bạc trắng, không ngờ loại mối này lại có thể làm hỏng cả kim loại khác.
Vậy người thì sao?
Mọi người không dám tiến lên, bọn mối này cũng không định đuổi theo. Xem ra là có cái gì đó hạn chế hoạt động của chúng.
Người trước bàn chỉ huy cũng căng thẳng. . . . Nếu là người bình thường đi vào, đừng nói cứu con tin, cho dù đám Tưởng Hồng Phúc không tác quái, chỉ sợ ra vào một lượt cũng phải hi sinh không ít người.
Đường Ngạo cũng không dám tiếp tục tiến lên nữa. Zombie của anh quả thật da dày thịt béo nhưng đám mối nếu không ăn mòn thể con người mà bò vào lỗ tai, lỗ mũi bọn họ, liệu có đục rỗng người luôn không?
Anh lấy tiếng zombie chỉ huy: “Tìm cái gì đó giống đường ranh giới thử xem, xem tại sao chúng không thể bò ra khỏi phạm vi hoạt động. Trước lúc ấy thì đừng tiếp xúc chính diện với chúng.”
Hơn mười zombie bắt đầu tìm kiếm dọc theo phạm vi hoạt động của lũ mối. Dương Anh Anh đứng ở bên cạnh Đường Ngạo, cũng đang tìm kiếm. Các loại nòng súng, dao, đao xới tung lá rụng vang rào rào.
Đường Ngạo ngẩng đầu lên, thấy Dương Anh Anh ngũ quan tinh xảo, vóc người nhỏ nhắn, nếu như đôi mắt không phải là màu vàng kim thì quả thật không khác gì lúc trước.
“Cô còn có trí nhớ lúc sống không?” Không biết vì sao anh lại hỏi cô như vậy. Dương Anh Anh cố gắng suy nghĩ một lúc, cuối cùng khẽ lắc đầu. Đường Ngạo cũng không nói nữa, cúi đầu giúp đỡ mọi người tìm kiếm.
Mặt đất phủ kín lá rụng nhìn có vẻ không khác gì bên trong, nhưng Đường Ngạo nhanh chóng phát hiện đất bên trong có một tầng bột phấn màu trắng. Xem ra đám mối này chỉ có thể tồn tại trên lớp phấn ấy. Hà Hợp chạy đến bên anh: “Đốt luôn không?”
Đường Ngạo lắc đầu: “Nơi này là rừng núi, cỏ cây rậm rạp, một khi bốc cháy sẽ không khống chế được, ngay cả chúng ta cũng sẽ bị hỏa táng ở đây mất.” Anh cân nhắc một lúc rồi đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền mang một tên có lông thỏ về. Anh ném tên này vào trong đám mối, chỉ nghe một tràng xào xạc.
Tên kia ban đầu còn cố chạy ra ngoài, sau đó bước chạy càng lúc càng ngắn. Cuối cùng giống như trúng Hóa Cốt Miên Chưởng, ngã gục xuống đất. Chỉ chốc lát sau trên đất chỉ còn lại đống quần áo rải rác.
Mười mấy giây sau, ngay cả quần áo cũng không thấy nữa. Mặt đất chỉ còn một vũng chất lỏng không rõ vẫn bốc hơi nóng.
Xem ra đây chính là vòng bảo vệ. Đường Ngạo chỉ cảm thấy kỳ lạ một điều là . . . . Bọn chúng cũng phải ra vào mới phải. Xem ra phải bắt một tên cấp cao một chút để hỏi mới được.
Anh ra bên ngoài tìm một lúc lâu, thỏ không có lực sát thương, trâu thì cồng kềnh, chó và dê cũng không có giá trị sử dụng thực tế, những tên này chắc chỉ là vật thí nghiệm thôi. Nhưng dung hợp ưng, sói, báo v… v… thì cũng tạm coi là cấp cao rồi.
Anh ở bên ngoài vòng một vòng, rất nhiều con tin bị trói lên cây cũng đã xuất hiện hiện tượng mất nước. Trên đất còn rải rác hài cốt của những nhóm cứu hộ.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một người, nhìn qua thì không khác gì những kẻ khác. Đường Ngạo lập tức đi theo sau, nhưng thính giác tên kia cũng rất tốt, ngay lập tức phát hiện ra. Động tác của Đường Ngạo nhanh hơn hắn rất nhiều, nhanh như chớp lao về phía trước, đẩy tên kia ngã xuống đất.
Hai người lập tức giao đấu. Đường Ngạo cũng không đánh chết hắn, chỉ giữ hai tay hắn, lục lọi trên người hắn một hồi. Không có bất kỳ thứ gì, trên người hắn cũng không có mùi gì đặc biệt, thật kỳ quái.
Đường Ngạo khiêng hắn lên, ném thẳng vào đám mối kia. Kỳ lạ là đám mối kia lại không ăn mòn hắn. Hắn giẫm lên đống lá phía trên đám mối, chạy như một làn khói.
Đường Ngạo lại bắt thêm một con, lúc này rút kinh nghiệm trói chân nó trước. Thấy đám mối không ăn mòn mới từ từ nghiên cứu.
Bọn họ lấy máu của con cấp cao này bôi thử lên lưỡi dao, đưa vào đám mối thì quả nhiên không bị ăn mòn. Mọi người mừng rỡ, đồng loạt xông lên, không chút do dự đánh chết con cấp cao này, sau đó lấy máu bôi khắp toàn thân.
Hà Hợp đi trước, từ từ giẫm lên đám mối, quả nhiên không bị ăn mòn. Mười ba con zombie lúc này mới hùng dũng xông qua đám mối.
Cấp bậc của đám quái vật bên trong đương nhiên cao hơn rất nhiều, Đường Ngạo dặn mọi người đi tập trung, không để bị bọn chúng tách ra tiêu diệt.
Trời dần tối, đêm đen sắp bao phủ khu rừng. Một con zombie màu vàng kim luôn đi bên cạnh Dương Anh Anh. Đường Ngạo thở dài, hai kẻ này thể hiện ân ái làm anh có chút nhớ Hải Mạt Mạt.
Lúc này cô nhóc kia chắc đã tan học rồi, không biết đang làm gì. Anh không đưa Gâu Gâu theo, con chó kia ở thành phố E nhất định có rất nhiều fan chăm nom, cũng không cần lo cho nó.
Đi trên núi lâu như vậy, lại còn phải đánh quái, mọi người cũng hơi mệt mỏi. Đường Ngạo ra hiệu nghỉ ngơi tại chỗ, nạp đạn, sửa sang vũ khí.
Làn sóng zombie tiếp theo chỉ sợ cũng sắp tới rồi.
“Sau khi ra khỏi nơi này, anh có thể làm chủ hôn cho bọn tôi được không?” Dương Anh Anh bên cạnh anh đột nhiên hỏi. Đường Ngạo liếc mắt nhìn con zombie nam màu vàng kia: “Với anh ta?”
Dương Anh Anh gật đầu, mặc dù mất đi trí nhớ trước kia, nhưng bị cách ly ở thành phố E cũng coi như sống cuộc sống loài người một đoạn thời gian. Đám zombie cũng nảy sinh hy vọng, cho dù là sống ở khu cách ly, ít nhất cũng có thể tồn tại bình thường ở trên cõi đời này.
Vì vậy mấy con zombie đều tự tìm bạn cho mình, có thể là zombie mang về trong lúc dọn dẹp từ những thành phố khác, có thể là tự sản tự tiêu, ví dụ như Lưu Vân Mỹ gần đây hình như có gì đó với Hà Hợp. Hai người thường xuyên ‘liếc mắt đưa tình’.
Đường Ngạo gật đầu: “Được.”
Dương Anh Anh vui mừng: “Chúng ta trước kia là bạn đúng không?”
Đường Ngạo nhìn cô, mắt hơi rũ xuống là có thể nhìn thấy bộ ngực quyến rũ kia, nghĩ lại quang cảnh tuyệt đẹp ngày xưa, anh vội ho một tiếng: “Ừ. . . . Coi như thế đi.”
Dương Anh Anh vui vẻ: “Thật tốt, tôi có thể bảo Mạt Mạt làm phù dâu cho tôi được không?”
Đường Ngạo ừ một tiếng, nhìn cô chạy về phía con zombie nam vàng kim kia thân thiết khẽ khàng nói chuyện.
Việc đời khó đoán, ban đầu sao có thể ngờ hai năm sau lại là kết cục này. Nhưng như vậy cũng không tồi, ít nhất bọn họ còn có thể gặp lại, bọn họ đều còn sống.
Ngắn ngủi hai năm, đây đã là kết quả khiến bao nhiêu người hâm mộ.
Hải Mạt Mạt, anh nhắm mắt lại, dường như còn có thể ngửi được hương cam ngọt ngào trên người cô. Mới đi không lâu nhưng thật sự là. . . . . . Rất nhớ cô.
***
p.s: Kiểu vừa bỉ vừa ngọt như này thì ai mà chịu nổi. Anh già thấy người ta có đôi có cặp nên cũng có chút GATO :))
p.s 2: Dự là hoàn trước tết mà ai ngờ tết còn bận hơn ngày thường. Sau tết nhà bạn có hỉ nên càng bận nữa. Sờ vào máy cũng toàn 8,9h rồi =v= Thôi thì chúng ta chuyển sang ‘Đọc truyện đêm khuya vậy’ :3
Căn cứ của Tưởng Hồng Phúc lần này nằm ở khu không lây. So sánh với lần trước, thiết bị ở chỗ này rõ ràng kém hơn rất nhiều bởi bọn chúng trốn trong rừng rậm ở vùng ngoại ô.
Quân đội ban đầu không hiểu dụng ý của chúng, nhưng sau hai lần phái người vào liền hiểu – Tất cả tay sai của Tưởng Hồng Phúc đều đã làm giải phẫu dung hợp gene. Nơi này thế núi cao, vách đá cheo leo, bọn chúng ở trong rừng giống như dã thú được thả vào rừng rậm nguyên thủy.
Nơi này là sân khấu chuẩn bị riêng cho bọn chúng.
Mà người của quân bộ tiến vào nơi này quả thực đã rơi vào thế yếu.
Đường Ngạo mang theo mười ba zombie âm thầm vào trong rừng, chẳng mấy chốc quần áo đã bị cây cối móc rách tơi tả. Nơi này vốn là khu bảo tồn thiên nhiên, chỉ có hai kiểm lâm quanh năm trông coi. Đám người Tưởng Hồng Phúc muốn chiếm nơi này quả thật dễ như trở bàn tay.
Hiện giờ nơi này mặt ngoài nhìn vẫn bình an, ai ngờ bên trong đã tràn ngập nguy hiểm.
Thị lực của Đường Ngạo vô cùng tốt, vừa mới bước vào rừng không lâu đã xác định rõ ràng tình huống trong rừng. Trong núi rừng dốc đứng, khắp nơi trói con tin. Quân đội bước đầu dò xét, trong cả khu rừng tối thiểu có một đến hai ngàn con tin.
Anh khẽ điều chỉnh kính quang lọc, truyền số liệu về quân bộ. Có trưởng quan ra lệnh: “Cứu người trước.”
Đường Ngạo lại không định cứu người trước: “Người của Tưởng Hồng Phúc đều đã không thể coi là người bình thường nữa rồi, lúc này trói mọi người tại chỗ mới là an toàn nhất. Địa thế nơi này đặc biệt, nếu như thả bọn họ chạy tán loạn khắp nơi, không bị chúng ta giết lầm thì cũng bị Tưởng Hồng Phúc giết chết.”
Bên kia im lặng một lát, cuối cùng truyền lệnh: “Tiếp tục đi.”
Xung quanh phủ kín cỏ dại cao hơn đầu người, lá cây sắc bén cứa vào mặt, thật may mọi người đều không phải là người, da dày không sợ. Trong bụi cỏ âm u có bóng người lướt qua, Đường Ngạo lập tức thấy rõ . . . . Đó là một con quái vật có sừng trâu. Anh lập tức nổ súng, bắn từng phát một.
Quái vật kia trúng hai phát, anh vội vàng chạy tới, chỗ quái vật ngã xuống chỉ để lại mấy giọt máu tươi. Anh đang cảm thấy kỳ quái, sau lưng đột nhiên có thứ từ trên nhào xuống.
Đường Ngạo mắng một tiếng, xoay người đỡ phát đấm kia. Cái thứ kia cũng khỏe kinh người, lập tức khiến hai chân anh lún xuống đất. Đường Ngạo thấy rõ, thứ kia có lẽ được dung hợp gene trâu, tối thiểu phải nặng hơn 100 cân!
Đây là vật thí nghiệm, thể trọng cơ thể quá nặng chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới sự linh hoạt. Anh cũng không khách khí, tay trái túm lấy sừng quái vật, tay phải nắm chặt, dốc toàn lực đấm một phát. Bịch một tiếng, óc phun ra, bắn lên đầu lên mặt anh.
Kính bảo hộ cũng bị máu che mất, anh tiện tay xé lá cây ra lau, tiếp tục đi.
Mười bốn con zombie lặng lẽ lục soát khu rừng hiểm trở. Trong bụi cỏ thỉnh thoảng có vài quái vật hình thù kỳ quái mai phục. Đường Ngạo không thèm để những vật thí nghiệm này vào mắt, đám zombie anh mang đến cũng không phải để chơi, quãng đường tiến lên cũng coi như thuận lợi.
Sau khi đánh chết ba, bốn mươi vật thí nghiệm, bọn họ tiến vào ba vòng địa khu quân đội đã xác định. Trong bụi cỏ vang lên tiếng động cực nhỏ, nhưng thính giác mọi người cực kỳ bén nhạy, lập tức nhìn xuống đất rồi vội vàng lui ra ngoài.
Chỉ thấy dưới đất là từng lớp từng lớp mối, số lượng quả thật không tính nổi.
Dương Anh Anh dùng súng máy quét một lượt qua đám lá rụng, chỉ thấy nòng súng kia trong mấy chục giây ngắn ngủi liền bắt đầu mềm hoá. Tất cả mọi người kinh hãi, mối có thể tiết ra một loại axit formic làm hỏng bạc trắng, không ngờ loại mối này lại có thể làm hỏng cả kim loại khác.
Vậy người thì sao?
Mọi người không dám tiến lên, bọn mối này cũng không định đuổi theo. Xem ra là có cái gì đó hạn chế hoạt động của chúng.
Người trước bàn chỉ huy cũng căng thẳng. . . . Nếu là người bình thường đi vào, đừng nói cứu con tin, cho dù đám Tưởng Hồng Phúc không tác quái, chỉ sợ ra vào một lượt cũng phải hi sinh không ít người.
Đường Ngạo cũng không dám tiếp tục tiến lên nữa. Zombie của anh quả thật da dày thịt béo nhưng đám mối nếu không ăn mòn thể con người mà bò vào lỗ tai, lỗ mũi bọn họ, liệu có đục rỗng người luôn không?
Anh lấy tiếng zombie chỉ huy: “Tìm cái gì đó giống đường ranh giới thử xem, xem tại sao chúng không thể bò ra khỏi phạm vi hoạt động. Trước lúc ấy thì đừng tiếp xúc chính diện với chúng.”
Hơn mười zombie bắt đầu tìm kiếm dọc theo phạm vi hoạt động của lũ mối. Dương Anh Anh đứng ở bên cạnh Đường Ngạo, cũng đang tìm kiếm. Các loại nòng súng, dao, đao xới tung lá rụng vang rào rào.
Đường Ngạo ngẩng đầu lên, thấy Dương Anh Anh ngũ quan tinh xảo, vóc người nhỏ nhắn, nếu như đôi mắt không phải là màu vàng kim thì quả thật không khác gì lúc trước.
“Cô còn có trí nhớ lúc sống không?” Không biết vì sao anh lại hỏi cô như vậy. Dương Anh Anh cố gắng suy nghĩ một lúc, cuối cùng khẽ lắc đầu. Đường Ngạo cũng không nói nữa, cúi đầu giúp đỡ mọi người tìm kiếm.
Mặt đất phủ kín lá rụng nhìn có vẻ không khác gì bên trong, nhưng Đường Ngạo nhanh chóng phát hiện đất bên trong có một tầng bột phấn màu trắng. Xem ra đám mối này chỉ có thể tồn tại trên lớp phấn ấy. Hà Hợp chạy đến bên anh: “Đốt luôn không?”
Đường Ngạo lắc đầu: “Nơi này là rừng núi, cỏ cây rậm rạp, một khi bốc cháy sẽ không khống chế được, ngay cả chúng ta cũng sẽ bị hỏa táng ở đây mất.” Anh cân nhắc một lúc rồi đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền mang một tên có lông thỏ về. Anh ném tên này vào trong đám mối, chỉ nghe một tràng xào xạc.
Tên kia ban đầu còn cố chạy ra ngoài, sau đó bước chạy càng lúc càng ngắn. Cuối cùng giống như trúng Hóa Cốt Miên Chưởng, ngã gục xuống đất. Chỉ chốc lát sau trên đất chỉ còn lại đống quần áo rải rác.
Mười mấy giây sau, ngay cả quần áo cũng không thấy nữa. Mặt đất chỉ còn một vũng chất lỏng không rõ vẫn bốc hơi nóng.
Xem ra đây chính là vòng bảo vệ. Đường Ngạo chỉ cảm thấy kỳ lạ một điều là . . . . Bọn chúng cũng phải ra vào mới phải. Xem ra phải bắt một tên cấp cao một chút để hỏi mới được.
Anh ra bên ngoài tìm một lúc lâu, thỏ không có lực sát thương, trâu thì cồng kềnh, chó và dê cũng không có giá trị sử dụng thực tế, những tên này chắc chỉ là vật thí nghiệm thôi. Nhưng dung hợp ưng, sói, báo v… v… thì cũng tạm coi là cấp cao rồi.
Anh ở bên ngoài vòng một vòng, rất nhiều con tin bị trói lên cây cũng đã xuất hiện hiện tượng mất nước. Trên đất còn rải rác hài cốt của những nhóm cứu hộ.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một người, nhìn qua thì không khác gì những kẻ khác. Đường Ngạo lập tức đi theo sau, nhưng thính giác tên kia cũng rất tốt, ngay lập tức phát hiện ra. Động tác của Đường Ngạo nhanh hơn hắn rất nhiều, nhanh như chớp lao về phía trước, đẩy tên kia ngã xuống đất.
Hai người lập tức giao đấu. Đường Ngạo cũng không đánh chết hắn, chỉ giữ hai tay hắn, lục lọi trên người hắn một hồi. Không có bất kỳ thứ gì, trên người hắn cũng không có mùi gì đặc biệt, thật kỳ quái.
Đường Ngạo khiêng hắn lên, ném thẳng vào đám mối kia. Kỳ lạ là đám mối kia lại không ăn mòn hắn. Hắn giẫm lên đống lá phía trên đám mối, chạy như một làn khói.
Đường Ngạo lại bắt thêm một con, lúc này rút kinh nghiệm trói chân nó trước. Thấy đám mối không ăn mòn mới từ từ nghiên cứu.
Bọn họ lấy máu của con cấp cao này bôi thử lên lưỡi dao, đưa vào đám mối thì quả nhiên không bị ăn mòn. Mọi người mừng rỡ, đồng loạt xông lên, không chút do dự đánh chết con cấp cao này, sau đó lấy máu bôi khắp toàn thân.
Hà Hợp đi trước, từ từ giẫm lên đám mối, quả nhiên không bị ăn mòn. Mười ba con zombie lúc này mới hùng dũng xông qua đám mối.
Cấp bậc của đám quái vật bên trong đương nhiên cao hơn rất nhiều, Đường Ngạo dặn mọi người đi tập trung, không để bị bọn chúng tách ra tiêu diệt.
Trời dần tối, đêm đen sắp bao phủ khu rừng. Một con zombie màu vàng kim luôn đi bên cạnh Dương Anh Anh. Đường Ngạo thở dài, hai kẻ này thể hiện ân ái làm anh có chút nhớ Hải Mạt Mạt.
Lúc này cô nhóc kia chắc đã tan học rồi, không biết đang làm gì. Anh không đưa Gâu Gâu theo, con chó kia ở thành phố E nhất định có rất nhiều fan chăm nom, cũng không cần lo cho nó.
Đi trên núi lâu như vậy, lại còn phải đánh quái, mọi người cũng hơi mệt mỏi. Đường Ngạo ra hiệu nghỉ ngơi tại chỗ, nạp đạn, sửa sang vũ khí.
Làn sóng zombie tiếp theo chỉ sợ cũng sắp tới rồi.
“Sau khi ra khỏi nơi này, anh có thể làm chủ hôn cho bọn tôi được không?” Dương Anh Anh bên cạnh anh đột nhiên hỏi. Đường Ngạo liếc mắt nhìn con zombie nam màu vàng kia: “Với anh ta?”
Dương Anh Anh gật đầu, mặc dù mất đi trí nhớ trước kia, nhưng bị cách ly ở thành phố E cũng coi như sống cuộc sống loài người một đoạn thời gian. Đám zombie cũng nảy sinh hy vọng, cho dù là sống ở khu cách ly, ít nhất cũng có thể tồn tại bình thường ở trên cõi đời này.
Vì vậy mấy con zombie đều tự tìm bạn cho mình, có thể là zombie mang về trong lúc dọn dẹp từ những thành phố khác, có thể là tự sản tự tiêu, ví dụ như Lưu Vân Mỹ gần đây hình như có gì đó với Hà Hợp. Hai người thường xuyên ‘liếc mắt đưa tình’.
Đường Ngạo gật đầu: “Được.”
Dương Anh Anh vui mừng: “Chúng ta trước kia là bạn đúng không?”
Đường Ngạo nhìn cô, mắt hơi rũ xuống là có thể nhìn thấy bộ ngực quyến rũ kia, nghĩ lại quang cảnh tuyệt đẹp ngày xưa, anh vội ho một tiếng: “Ừ. . . . Coi như thế đi.”
Dương Anh Anh vui vẻ: “Thật tốt, tôi có thể bảo Mạt Mạt làm phù dâu cho tôi được không?”
Đường Ngạo ừ một tiếng, nhìn cô chạy về phía con zombie nam vàng kim kia thân thiết khẽ khàng nói chuyện.
Việc đời khó đoán, ban đầu sao có thể ngờ hai năm sau lại là kết cục này. Nhưng như vậy cũng không tồi, ít nhất bọn họ còn có thể gặp lại, bọn họ đều còn sống.
Ngắn ngủi hai năm, đây đã là kết quả khiến bao nhiêu người hâm mộ.
Hải Mạt Mạt, anh nhắm mắt lại, dường như còn có thể ngửi được hương cam ngọt ngào trên người cô. Mới đi không lâu nhưng thật sự là. . . . . . Rất nhớ cô.
***
p.s: Kiểu vừa bỉ vừa ngọt như này thì ai mà chịu nổi. Anh già thấy người ta có đôi có cặp nên cũng có chút GATO :))
p.s 2: Dự là hoàn trước tết mà ai ngờ tết còn bận hơn ngày thường. Sau tết nhà bạn có hỉ nên càng bận nữa. Sờ vào máy cũng toàn 8,9h rồi =v= Thôi thì chúng ta chuyển sang ‘Đọc truyện đêm khuya vậy’ :3
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook