Phiếu Cơm
Chương 91: Tôi chính là cô gái trẻ đây

Khi đó đã là đêm khuya, Đường Ngạo cũng không thèm thông báo cho Đường tướng quân, tự về kho hàng tìm một ít đồ ăn cho Hải Mạt Mạt. Đồ dự trữ ở đây rất phong phú, cho dù Hải Mạt Mạt đã đi hai tháng nhưng đồ ăn vặt còn thừa lại của cô vẫn rất nhiều.

Cô ngồi trên giường ăn khoai tây chiên, còn muốn xem hoạt hình. Tổng giám đốc Đường đương nhiên không cho, chẳng lẽ cô không hiểu cái gì là ‘tiểu biệt thắng tân hôn’ sao?

Gâu Gâu ở bên ngoài uống sữa xong đã ngủ rồi. Đường Ngạo kiên nhẫn đợi cô ăn xong. Dù sao từ thành phố A đến thành phố E cũng cách nhau cả một thành phố, không biết cô mất bao nhiêu lâu mới chạy về đến đây, nhất định là rất đói bụng.

Hải Mạt Mạt ăn hai chiếc bánh bao, một hộp khoai tây chiên, lại ăn vài miếng bánh ruốc, uống hai chén sữa tươi, lúc này mới tạm coi là no.

Tổng giám đốc Đường vốn uống rượu cả nửa đêm, lúc này liền bắt đầu mượn say làm chính sự. Anh lên giường, kéo Hải Mạt Mạt vào trong lòng, để cô cởi nút áo sơ mi của anh.

Hai tháng nay anh đã rất kìm chế, mà Hải Mạt Mạt hiện giờ lại vô cùng hợp khẩu vị. Làm đến lần thứ tư Hải Mạt Mạt không chịu nổi nữa, cô đẩy ngực anh, đôi mắt long lanh: “Ba. . . . . . Anh, Mạt Mạt mệt.”

“Ừ.” Anh tăng tốc độ, nhịn đói quá lâu, nhất thời không nhịn được, eo rướn lên một cái bắn trong cơ thể cô. Sợ cô phát sốt, anh vội rút ra. Đúng lúc ấy bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa nóng vội.

Phòng ăn không ai vào, lúc này tới gõ cửa chỉ có thể là một người mà thôi. Đường Ngạo liếc mắt nhìn Hải Mạt Mạt nằm trên giường mặt ửng đỏ như hoa đào, da thịt tươi đẹp như phấn, thỉnh thoảng còn mang theo một chút dấu vết mập mờ. Nghe tiếng gõ cửa cô cũng không vội mặc quần áo, bận rộn lau chùi dấu vết anh để lại.

Dinh dính ẩm ướt vô cùng khó chịu.

Bên ngoài Đường tướng quân đã khá là nóng nảy: “Đường Ngạo! Mạt Mạt có phải đang ở chỗ mày không? !”

Đường Ngạo tiện tay mặc cho cô chiếc áo sơ mi của anh, còn mình để trần, dùng khăn lông bao lấy nửa người dưới đi mở cửa. Cửa vừa mở ra, Đường tướng quân nhìn thấy hai người bên trong quần áo không ngay ngắn, lập tức đấm thẳng vào mặt Đường tổng.

Cũng may thể chất Đường Ngạo không giống người thường, một phát đấm này chỉ như gãi ngứa. Anh vẫn đứng không nhúc nhích, quay ra phản bác: “Người ở chỗ con mấy tháng không sao. Vừa theo mấy người, Tưởng Hồng Phúc còn chưa tới mấy người đã để lạc cô ấy. Vậy mà ba còn mặt mũi đánh con?”

Trán Đường tướng quân nổi gân xanh: “Cái thằng súc sinh này, con bé là con gái mày đấy!”

Đường Ngạo lập tức cãi lại: “Cô ấy và con không có quan hệ huyết thống!” Đường Diệu Thiên còn định nói tiếp, Đường Ngạo đã ngắt lời ông, “Ba, cả đời con luôn chọn con đường tốt nhất, bỏ ra ít cố gắng nhất, kiếm được nhiều tiền lãi nhất. Nếu có thể, con tình nguyện làm ba cô ấy. Nhưng con yêu cô ấy, con không có lựa chọn khác. Cho nên hiện giờ, ngay tại nơi này, con muốn nói cho ba biết con nhất định sẽ lấy cô ấy.”

Đường Diệu Thiên nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt anh bình tĩnh lại kiên quyết: “Xin hãy tin tưởng con. . . . Con sẽ đối xử tốt với cô ấy”

Đường Diệu Thiên nhìn về phía Hải Mạt Mạt trên giường, Hải Mạt Mạt quấn chăn, chỉ lộ đầu. Vẻ mặt cô ngơ ngác: “Tại sao ông lại đánh ba . . . . Anh?”

Hai ngày sau, CBD [1] mới của ASA hoàn thành. Trong nghi lễ cắt băng, tổng giám đốc Đường tuyên bố đính hôn cùng Hải Mạt Mạt trước mặt mọi người.

[1] CBD là viết tắt của Central Business District – là khu vực trung tâm hành chính và thương mại của một thành phố.

Quyết định này lập tức làm dấy lên tranh cãi. Trong thời gian qua, nếu như hai người chỉ đơn thuần là quan hệ cha con thì nó chắc chắn sẽ trở thành một bài học tuyệt vời. Nhưng một khi dính đến tình cảm nam nữ, khó tránh khỏi sẽ khiến cảnh giới tinh thần thăng hoa giảm đi một bậc.

Trước bọn họ là thần, được vô số người sùng bái, vậy mà hôm nay bọn họ lại biến thành người, có thất tình lục dục của mình, không còn là. . . Anh hùng mà quốc gia tạo ra nữa.

Đường Ngạo nắm tay Hải Mạt Mạt. Ngày đó Hải Mạt Mạt mặc một bộ váy màu hồng viền ren, trên đầu cài trâm hoa màu trắng. Cô nắm chặt tay Đường Ngạo, mặt tò mò nhìn về phía máy quay và ánh đèn flash.

Hành động này của Đường Ngạo khiến ánh sáng thần thánh dát trên người lúc trước dần ảm đạm, đương nhiên cũng sẽ có ảnh hưởng nhất định tới ASA. Từ ngày tuyên bố đính hôn, cổ phiếu của ASA lần đầu tiên sụt giá.

Hơn nữa quan trọng nhất là bề ngoài của Hải Mạt Mạt mới chỉ là vị thành niên. Liệu Tổng giám đốc Đường có phải kẻ xấu dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên hay không? Dưới ánh mắt soi mói của hàng tỉ người, bọn họ lại không hề có phản ứng.

Tô Bách mấy lần xin phép, Đường Ngạo vẫn khăng khăng làm theo ý mình. Mà lai lịch của Hải Mạt Mạt cũng bắt đầu trở thành đề tài để mọi người phỏng đoán. Cô không phải con gái của tổng giám đốc Đường và Hải Minh Tiển, nhưng Hải Minh Tiển chưa bao giờ nhắc đến chuyện có liên quan tới mẹ Hải Mạt Mạt.

Lâu dần có người bắt đầu hoài nghi, Hải Mạt Mạt có thể là người nhân tạo.

Mà dựa theo pháp luật hiện hành, người nhân tạo không được phép tồn tại. Quân đội nhận được mệnh lệnh, bắt đầu thẩm vấn Hải Minh Tiển. Hải Minh Tiển một mực khẳng định Hải Mạt Mạt là con gái anh ta, nhưng từ chối tiến hành giám định ADN và cung cấp mẫu máu của Hải Mạt Mạt.

Tình thế lặng lẽ trở nên căng thẳng, quân đội tăng cường quản lý khu cách ly thành phố E. Đường Ngạo cũng điều chỉnh lại chỗ ở của đám zombie. Nếu như có người để ý, chắc chắn sẽ phát hiện phòng container của những zombie này được xếp giống trận pháp, rõ ràng là kiểu phòng ngự.

Ngay trong tình huống căng thẳng này, người của quân bộ đã thăm dò được tung tích của đám người Tưởng Hồng Phúc.

Hiện nay đội quân zombie và Đường Ngạo đã không còn được tin tưởng, Đường Dực chủ động xin chỉ thị, dẫn một đội tiên phong lẻn vào căn cứ của Tưởng Hồng Phúc. Vậy mà đi vào lại bặt vô âm tín. Một đội tinh anh giống như biến mất trong không khí.

Đợi đến khi đội sau tới, căn cứ đã không còn một bóng người.

Đường tướng quân mặt ngoài không nói, bên tóc mai lại thêm rất nhiều tóc trắng.

Khi tin tức Đường Dực mất tích truyền tới, Đường Ngạo đang cùng Hải Mạt Mạt ngắm biển hoa. Hạt giống hoa gieo ở thành phố E khi trước đã phủ lên cho vùng đất hoang tàn này vẻ đẹp tràn đầy sức sống. Hải Mạt Mạt dựa vào Đường Ngạo, Gâu Gâu chạy tới chạy lui quanh chân hai người.

Trời chiều rắc những tia nắng cuối cùng lên biển hoa, hương thơm lan tỏa khắp nơi. Đường Ngạo đột nhiên nhớ lại thật lâu trước kia, khi anh bị Chu Tân Quốc bao vây trong phòng thí nghiệm của Hải Minh Tiển, anh cũng từng cùng Hải Mạt Mạt ngắm mặt trời lặn.

Anh ôm Hải Mạt Mạt vào trong lòng, một lúc lâu sau chợt nói: “Mạt Mạt trở về đi học đi.”

Hải Mạt Mạt quay đầu nhìn anh, anh hôn lên trán cô: “Sau này đăng ký ngành quản lý công ty, giúp anh một tay.”

“Được.” Hải Mạt Mạt gật đầu, bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, “Ba. . . . Anh thì sao?”

Đường Ngạo vuốt mái tóc dài của cô: “Tiếp tục tiến hành dọn dẹp những thành phố khác chứ sao.”

Hải Mạt Mạt chu miệng: “Mạt Mạt muốn đi cùng ba. . . . . . Anh.”

Đường Ngạo để cô tựa vào ngực mình: “Không cần, nhiều người đến mức không biết dùng để làm gì nữa rồi. Em phải đi học, bắt đầu từ ngày mai luôn.”

Hôm sau, có người đến tìm tổng giám đốc Đường. Sau khi đưa ra giấy chứng nhận, bọn họ giải thích lý do đến . . . Bọn họ cần lấy mẫu máu của Hải Mạt Mạt.

Đường Ngạo trực tiếp gọi điện thoại cho Đường Diệu Thiên: “Con tự nguyện dẫn người tiêu diệt Tưởng Hồng Phúc.”

Giọng Đường Diệu Thiên rõ ràng vô cùng mệt mỏi: “Anh cho rằng quốc gia sẽ yên tâm phái anh đi ra ngoài vào lúc này sao? Hôm nay bên trên đã hạ tử lệnh rồi, anh cũng đừng nhúng tay vào nữa.”

Đường Ngạo sắc bén đáp: “Tử lệnh? Hủy diệt thêm thành phố nào nữa à? Sau kế hoạch hủy hiệt thành phố E vẫn còn đến mười mấy người sống sót. Bọn họ xác định vũ khí của họ có thể giết chết đám Tưởng Hồng Phúc sao?”

Đường Diệu Thiên cứng họng, Đường Ngạo tiếp tục dụ dỗ: “Hải Minh Tiển đã nói, Tưởng Hồng Phúc mạnh như vậy là vì đột biến gene. Nếu như chúng ta làm được như thế, muốn thắng hắn cũng không phải việc khó.”

Đường Diệu Thiên thật lâu sau mới nói tiếp: “Lần này anh lại có điều kiện gì?”

Đường Ngạo lời ít mà ý nhiều: “Dừng tất cả điều tra về Hải Mạt Mạt, cả đời.”

Muốn đối phó Tưởng Hồng Phúc, tổng giám đốc Đường không thể không chuẩn bị kỹ càng. Anh đi tìm Hải Minh Tiển, thẳng thắn nói: “Thằng khốn kia có thể dung hợp gene, anh cũng dung hợp cho tôi đi.”

Hải Minh Tiển ngẩn ra: “Tôi đã nói với cậu rồi, dung hợp gene có tác dụng phụ.”

Đường Ngạo cởi áo nằm lên bàn giải phẫu: “Con mẹ nó ông đây nếu thật sự phải đánh với hắn có khi một đi không trở về, còn tác dụng phụ cái lông gì!”

Hải Minh Tiển ngẩn ra. Thôi đành vậy. Anh ta thở dài: “Tại sao? Đường Ngạo, bây giờ cậu giàu nứt đố nổ vách, có cả danh và lợi rồi. Tại sao?”

Đường Ngạo ngước nhìn trần nhà, nơi đó sạch sẽ giống như một tờ giấy trắng, anh nhàn nhạt nói: “Tôi nói rồi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ giết thằng khốn kia.”

Hai ngày sau, Hải Minh Tiển nâng cấp mười một con zombie màu bạc lên thành zombie màu vàng kim, sau đó làm dung hợp gene cho tất cả bọn họ, bao gồm cả hai con zombie vàng kim lúc trước. Qua một tháng, đợi đến khi dung hợp hoàn thành, Đường Ngạo dẫn mười ba con zombie màu vàng kim tiến đến căn cứ của đám Tưởng Hồng Phúc.

Bọn chúng trốn trong một nhà máy hóa chất, uy hiếp cảnh sát nếu lại phái người đến, bọn chúng sẽ phun khí thể độc của nhà máy. Khi đó trong nhà máy hóa chất có Hydrogen fluoride, carbon monoxide và rất nhiều khí độc khác, quốc gia thật sự không dám mạo hiểm.

Tổng giám đốc Đường dám!

Dung hợp gene Hải Minh Tiển làm cho anh có thể nói là dung hợp phức tạp nhất trong giới y học sinh vật hiện giờ. Thể chất của anh vốn kiên cường dẻo dai nên chủng loại có thể tiếp nhận cũng nhiều. Anh chỉ cần từ chỗ cao nhảy xuống, cánh trên lưng sẽ xòe ra. Đó là một đôi cánh lớn giống cánh của loài hải âu, lúc xòe hết cỡ dài chừng 3 – 4 mét, dễ dàng nâng anh bay lên.

Có thể lướt hơn mười dặm không cần vỗ cánh một cái, quả thực là yên không một tiếng động.

Thị lực của anh cũng là của chim ưng, có thể nhìn thấy con chuột cách đó mười cây số. Hải Minh Tiển làm giải phẫu cho anh xong, nhìn đôi cánh: “Hiện giờ tôi không phản đối cậu và Mạt Mạt ở bên nhau nữa, hai người thật sự là tác phẩm thành công nhất của tôi.”

Đường Ngạo phát hiện không mặc được áo khoác nữa rồi. . . Cánh quá lớn: “Chờ tôi trở lại rồi hãy nói.”

Hải Minh Tiển vỗ vỗ vai anh, không nói gì.

Ngày Đường Ngạo lên đường, không thông báo cho bất kỳ ai. Khi Đường Diệu Thiên và Đường Hạo đi tiễn mới phát hiện anh đã mang người đi mất rồi.

Khi đó Hải Mạt Mạt vẫn còn đang đi học. Cô ở chỗ Đường phu nhân. Đường phu nhân vốn thương yêu đứa con út nhất, bây giờ biết được quan hệ của cô cùng Đường Ngạo lại càng thương yêu cô hơn.

Bà không có con gái, nên đối xử với Hải Mạt Mạt không khác gì con gái ruột. Hải Mạt Mạt lại hồn nhiên ngây thơ, rất hợp ý bà.

Đường tướng quân mặc dù tức giận về những gì thằng nghiệt tử nhà mình đã gây ra, nhưng đối xử với Hải Mạt Mạt lại không tệ. Ông thích trẻ con thông minh nhưng lại không thích những cô gái lắm mưu nhiều kế. Hải Mạt Mạt đáp ứng được cả hai điều trên.

Chỉ có điều thân phận của Hải Mạt Mạt bây giờ ở trong trường học có chút lúng túng. Mọi người đều biết cô sắp gả cho ba mình. Loại quan hệ này trong mắt đám trẻ có thể nói là vừa mới mẻ vừa đáng sợ.

Có một lần, thừa dịp vệ binh không chú ý, một phóng viên xảo quyệt lẻn vào trường Hải Mạt Mạt. Đối mặt với ánh đèn flash cùng ống kính, anh ta liên tục hỏi những câu sắc bén: “Cô Hải Mạt Mạt, xin hỏi cô có ý kiến gì về việc mình sắp đính hôn với anh Đường Ngạo – người có thể coi như là cha nuôi của mình không?”

Mặc dù sau đó, tay phóng viên này suýt nữa bị Tô Bách giết chết, thế nhưng lúc ấy – khi đối mặt với ánh mắt của mọi người, Hải Mạt Mạt cũng không hề nao núng: “Tôi rất đồng ý.”

Tay phóng viên rõ ràng không cam lòng với đáp án ấy: “Nhưng cô chưa trưởng thành, anh Đường có dụ dỗ cô quan hệ trước hôn nhân không?”

Vệ binh phát hiện ra anh ta, bắt đầu chạy tới đuổi anh ta đi. Hải Mạt Mạt ngăn cản. Trước ống kính, trước ánh nhìn soi mói của thầy cô và bạn bè, cô thong dong đáp: “Nếu như ba . . . Anh ở đây, anh ấy nhất định sẽ đánh anh. Không phải vì câu hỏi của anh có thể phá hỏng danh dự của anh ấy. Mà bởi vì câu hỏi của anh làm tôi khó chịu.”

Xung quanh lặng ngắt như tờ. Trên mặt cô lại nở nụ cười xán lạn, tóc vàng tỏa sáng như ánh mặt trời, trông cô xinh đẹp như một thiên sứ: “Những người chất vấn phẩm hạnh của anh ấy có nghĩ tới chuyện nếu quan hệ của chúng tôi sẽ làm cho mọi người lung lay niềm tin. . . Là lung lay niềm tin đúng không, Chú Tô Bách nói vậy. Nếu như tôi nói sai, mọi người cũng đừng cười tôi. Nếu như điều này khiến mọi người không tin tưởng anh ấy nữa, tại sao anh ấy còn muốn công bố?”

Không ai đáp, cô chỉ đành nói tiếp: “Anh ấy có rất nhiều tiền, cũng đã rất nổi tiếng rồi. Dưới tình huống này, tại sao còn muốn công bố quan hệ của tôi và anh ấy để mà ‘Tự hủy trường thành’? Tôi không biết mình có dùng nhầm thành ngữ không, nếu như nhầm thì mọi người cũng đừng so đo. Tôi mới được học thành ngữ không lâu. Ba. . . . Anh ấy nói với tôi, yêu một người, chính là ngoại trừ người này ra những người khác không thể nào thay thế được, là độc nhất vô nhị. Tôi nghĩ anh ấy làm như vậy, có lẽ là vì anh ấy yêu tôi.”

Cô nhìn ống kính, nở nụ cười ngọt ngào: “Nếu như hai chúng tôi đều là độc nhất vô nhị của đối phương, vậy sao có thể vì sự nghi ngờ của người khác mà rời xa nhau?”

Phóng viên kia có chút không vừa ý, lần phỏng vấn này nếu moi ra tin Hải Mạt Mạt vốn không đồng ý, vậy anh ta sẽ kiếm được lợi lớn. Ai ngờ phỏng vấn lại biến thành khoe tình cảm. Anh ta vội vã đuổi theo: “Nhưng anh Đường trước kia từng có rất nhiều bạn gái, hơn nữa người đàn ông như anh ta nhất định không thiếu những cô gái theo đuổi như tre già măng mọc. Cô không lo lắng sao?”

Ánh mắt Hải Mạt Mạt giảo hoạt: “Còn có cô gái nào trẻ hơn tôi sao?”

. . . . . .

Xung quanh xuýt xoa, chờ đến khi cô đi tay phóng viên kia mới chợt nhận ra cô chưa trả lời câu hỏi mà mình chuẩn bị. Chết tiệt, con bé này còn biết đánh trống lảng! !

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương