Phi Tuyết Mộng Hoa
-
Chương 17: Rung động
- Có muốn mua gì không?
Lãnh Nguyệt Ly nhàn nhạt hỏi, hắn đến phòng đấu giá là muốn đổi ít tiền tệ lưu thông ở đây, tránh cho trên người không có đồng nào.
- Có thể muốn mua gì thì mua ư?
Mộng Hàm Yên ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, có cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.
Nàng không nói ra được là quen thuộc chỗ nào, tóm lại là cảm giác như đã từng quen biết.
- Ừ.
Lãnh Nguyệt Ly gật đầu, bảo nàng có thể tùy ý chọn lựa.
- Vậy chúng ta mua ít gạo về nấu, đúng rồi, còn mua hạt giống rau về trồng nữa, kế đó là mua nồi niêu xoong chảo….
Mộng Hàm Yên hăng hái bừng bừng nói, lập tức bắt đầu tổng mua sắm. Dĩ nhiên khi thấy thức ăn ngon, nàng cũng không bỏ qua.
Không chỉ chính nàng hăng hái thưởng thức mà còn không quên lôi kéo Lãnh Nguyệt Ly cùng chia sẻ.
Nếu hắn không ăn, nàng luôn có biện pháp khiến hắn mở miệng.
Đã lâu không nếm vị thức ăn, hắn đột nhiên phát hiện điểm tâm nhỏ nhìn tựa như bình thường lại có mùi vị khác nhau.
Lúc này hắn cũng chợt phát hiện, cuộc sống mỗi ngày trước kia của hắn đều mệt mỏi vô vị, thậm chí không có gì đáng để hồi tưởng, trừ bóng dáng xinh đẹp màu trắng ngàn năm trước là hơi ấm duy nhất của hắn.
Đợi khi nàng mua xong tất cả mọi thứ thì trời đã tối.
- Xong rồi?
Lãnh Nguyệt Ly liếc nàng, nhìn dáng vẻ mệt chết của nàng, hắn không còn gì để nói.
Lần đầu tiên hắn nhận ra, đi dạo phố với nữ tử đúng là không phải việc dành cho người làm.
- Vâng, tàm tạm.
Mộng Hàm Yên vốn còn muốn mua thêm một ít thì bị Lãnh Nguyệt Ly trực tiếp xách đi.
- Về nhà.
Lãnh Nguyệt Ly mang nàng về thẳng Anh Hoa Lâu, để nàng tự sắp xếp những thứ mua được.
Nhưng hồi lâu không nghe được động tĩnh gì, hắn bèn đi vào nhà.
Thấy nàng ngã trên mặt đất, hắn bước nhanh đến, bế nàng lên.
Hắn đặt nàng trên giường, nắm lấy tay nàng, cảm nhận tình trạng của nàng.
- Là vì linh khí nơi đây quá yếu ớt, không thể nào chống đỡ thân thể của nàng sao?
Hắn cảm nhận được tình trạng của nàng rất không ổn, sức sống vốn tràn đầy trong cơ thể bắt đầu dần dần tản đi, đây không phải một dấu hiệu tốt.
Nếu bỏ mặc nàng, hắn có thể vứt đi gánh nặng này vô cùng thoải mái.
Nhưng ý nghĩ ấy vừa hiện lên trong đầu liền bị hắn kiên quyết bác bỏ.
Nhìn nàng chết đi từng chút một, hóa thành một cỗ thi thể lạnh lẽo, hắn không làm được.
- Chẳng lẽ kiếp trước ta thiếu nợ nàng à?
Lãnh Nguyệt Ly bất đắc dĩ thở dài, hắn cảm thấy giữa hắn và nàng có một mối liên kết không rõ ràng, dường như số mệnh đã định sẵn là hắn và nàng chắc chắn sẽ gặp nhau.
Kiếp trước, trên trời cao, dưới suối vàng, giữa biển hoa bỉ ngạn đỏ rực như lửa ấy, phải chăng họ đã nhìn nhau từ xa xa?
Nơi sâu thẳm linh hồn hắn có chút rung động, phảng phất như đôi tình nhân đã trải qua mấy kiếp, vượt muôn nẻo đường, nếm mọi tang thương, để rồi ngàn vạn năm sau cuối cùng cũng gặp lại nhau.
Hắn không suy nghĩ sâu xa tại sao nàng lại tác động đến tâm tư của hắn đến vậy, khiến trái tim đã lặng yên của hắn bắt đầu dậy sóng.
- Xem ra phải đi tìm người kia thôi.
Hắn không am hiểu việc trị bệnh cứu người, nhưng hắn nghĩ đến một người có thể cứu nàng.
Hắn lập tức bế thân thể nhỏ nhắn mềm mại của nàng lên, bay về nơi sâu trong núi Cửu Hoa quanh năm sương mù quây quẩn.
Nơi đây rất ít người dám đến vì thần bí khó lường, có quá nhiều truyền thuyết khiến lòng người sợ hãi.
Song, uy nghiêm của rừng sâu núi thẳm ấy với Lãnh Nguyệt Ly thì không là gì cả.
Trời đã hoàn toàn tối đen, nhưng trong một chỗ sâu nơi rừng rậm có một mảnh rừng trúc phát sáng.
Ánh huỳnh quang nhàn nhạt phủ khắp rừng trúc như đi vào một giấc mộng kiều diễm.
Gió thổi qua phát ra tiếng xào xạc nhẹ nhàng.
Giữa rừng trúc có một hồ nước phẳng lặng phản chiếu hình ảnh xung quanh.
Trong rừng vang lên tiếng sáo trong trẻo, xa xôi, giãi bày hết nỗi niềm tương tư mong nhớ.
Lãnh Nguyệt Ly bế Mộng Hàm Yên xuyên qua đại trận do rừng trúc tạo thành, rơi xuống giữa hồ, xuyên qua hồ vào một không gian nhỏ khác.
Cảnh nơi đây không khác với bên ngoài, chẳng qua là nhiều thêm một mái nhà.
Trong sân nhà, dưới tàng hoa tử đằng, một nam tử như ngọn gió thổi sáo ngọc trong tay.
Biết Lãnh Nguyệt Ly đến, ông cũng không bỏ sáo ngọc xuống mà vẫn tiếp tục thổi cho đến khi hết khúc mới từ từ đứng dậy.
- Quân thượng đến, Phong Ngâm không tiếp đón từ xa.
Nạp Lan Phong Ngâm khẽ mỉm cười, đưa mắt nhìn tiểu nha đầu trong ngực Lãnh Nguyệt Ly.
- Giúp ta xem tình trạng của nàng ấy.
Lãnh Nguyệt Ly thấy nơi đây không có chỗ để đặt Mộng Hàm Yên nằm xuống thì cứ bế nàng như thế.
- Được.
Nạp Lan Phong Ngâm biết Lãnh Nguyệt Ly chưa bao giờ nhờ vả người khác, hôm nay lại vì nha đầu này mà đến tìm ông giúp đỡ, đây là lần đầu tiên.
Đường đường là Nguyệt Ly quân thượng mở miệng, ông nói thế nào cũng phải xem thử.
- Sư tôn!
Tuyết U nghe động tĩnh bên ngoài bèn đi ra, thấy Mộng Hàm Yên trong lòng Lãnh Nguyệt Ly thì lộ vẻ lo lắng.
- Muội ấy sao vậy?
- Triệu chứng này quả thực rất kỳ lạ, sức sống không ngừng trôi đi, không cách nào ngăn cản.
Nạp Lan Phong Ngâm cau mày, cuối cùng lắc đầu.
- Quân thượng chỉ có thể tìm cao nhân khác, ta không cứu được nàng ấy.
Ông nói, nếu có thể cứu, nể mặt Lãnh Nguyệt Ly, ông sẽ dốc hết sức mình.
Nhưng rất đáng tiếc, ông không ngăn được sức sống trên người cô bé này điên cuồng trôi đi.
- Thế gian này ngay cả ông cũng không cứu được thì ai cứu được?
Lãnh Nguyệt Ly nghe Nạp Lan Phong Ngâm nói là không thể dốc sức thì càng hiểu được tình huống nguy cấp của Mộng Hàm Yên.
- Có một người có lẽ có thể cứu, người đó từng có một danh hiệu là: bất tử ma y.
Nạp Lan Phong Ngâm hiểu rõ năng lực của người kia, nói không chừng có thể cứu được cô bé này.
Ông chú ý tới ánh mắt lo lắng của Tuyết U, đoán được hắn quen cô bé này.
- Người ông nói là Huyễn Diệt?
Lãnh Nguyệt Ly biết Huyễn Diệt là một nam nhân sâu không lường được, có điều có thể tìm được hắn ta ở đây sao?
- Ta nghe nói Nhân Tịch đang định cư ở Giang Nam.
Nạp Lan Phong Ngâm cung cấp một manh mối quan trọng, Nhân Tịch là nữ nhân mà Huyễn Diệt thích, nếu nàng ấy ở đây thì Huyễn Diệt không thể nào không đuổi theo tới đây.
Lãnh Nguyệt Ly nhận được manh mối liền trực tiếp mang Mộng Hàm Yên rời đi, ngay cả lời từ biệt cũng không có thời gian để nói.
- Sư tôn, tình trạng của muội ấy rất tệ sao?
Tuyết U nhìn Lãnh Nguyệt Ly mang Mộng Hàm Yên rời đi, lo lắng hỏi.
- Ừ. Nếu không có sức mạnh phi thường và tạo hóa nghịch thiên thì không sống được bao lâu nữa.
Những lời bình thản của Nạp Lan Phong Ngâm khiến sắc mặt Tuyết U trắng bệch.
Hắn vẫn nhớ nụ cười đáng yêu của muội ấy, nhớ giọng nói ngọt ngào của muội ấy, hắn không muốn muội ấy chết.
- Sư tôn, con có thể làm gì cho muội ấy không? Con không muốn muội ấy chết!
Nạp Lan Phong Ngâm nghe vậy kinh ngạc nhìn hắn, ông rất hiểu người đồ đệ này, chưa từng có ai khiến hắn quan tâm như vậy.
Lãnh Nguyệt Ly nhàn nhạt hỏi, hắn đến phòng đấu giá là muốn đổi ít tiền tệ lưu thông ở đây, tránh cho trên người không có đồng nào.
- Có thể muốn mua gì thì mua ư?
Mộng Hàm Yên ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, có cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.
Nàng không nói ra được là quen thuộc chỗ nào, tóm lại là cảm giác như đã từng quen biết.
- Ừ.
Lãnh Nguyệt Ly gật đầu, bảo nàng có thể tùy ý chọn lựa.
- Vậy chúng ta mua ít gạo về nấu, đúng rồi, còn mua hạt giống rau về trồng nữa, kế đó là mua nồi niêu xoong chảo….
Mộng Hàm Yên hăng hái bừng bừng nói, lập tức bắt đầu tổng mua sắm. Dĩ nhiên khi thấy thức ăn ngon, nàng cũng không bỏ qua.
Không chỉ chính nàng hăng hái thưởng thức mà còn không quên lôi kéo Lãnh Nguyệt Ly cùng chia sẻ.
Nếu hắn không ăn, nàng luôn có biện pháp khiến hắn mở miệng.
Đã lâu không nếm vị thức ăn, hắn đột nhiên phát hiện điểm tâm nhỏ nhìn tựa như bình thường lại có mùi vị khác nhau.
Lúc này hắn cũng chợt phát hiện, cuộc sống mỗi ngày trước kia của hắn đều mệt mỏi vô vị, thậm chí không có gì đáng để hồi tưởng, trừ bóng dáng xinh đẹp màu trắng ngàn năm trước là hơi ấm duy nhất của hắn.
Đợi khi nàng mua xong tất cả mọi thứ thì trời đã tối.
- Xong rồi?
Lãnh Nguyệt Ly liếc nàng, nhìn dáng vẻ mệt chết của nàng, hắn không còn gì để nói.
Lần đầu tiên hắn nhận ra, đi dạo phố với nữ tử đúng là không phải việc dành cho người làm.
- Vâng, tàm tạm.
Mộng Hàm Yên vốn còn muốn mua thêm một ít thì bị Lãnh Nguyệt Ly trực tiếp xách đi.
- Về nhà.
Lãnh Nguyệt Ly mang nàng về thẳng Anh Hoa Lâu, để nàng tự sắp xếp những thứ mua được.
Nhưng hồi lâu không nghe được động tĩnh gì, hắn bèn đi vào nhà.
Thấy nàng ngã trên mặt đất, hắn bước nhanh đến, bế nàng lên.
Hắn đặt nàng trên giường, nắm lấy tay nàng, cảm nhận tình trạng của nàng.
- Là vì linh khí nơi đây quá yếu ớt, không thể nào chống đỡ thân thể của nàng sao?
Hắn cảm nhận được tình trạng của nàng rất không ổn, sức sống vốn tràn đầy trong cơ thể bắt đầu dần dần tản đi, đây không phải một dấu hiệu tốt.
Nếu bỏ mặc nàng, hắn có thể vứt đi gánh nặng này vô cùng thoải mái.
Nhưng ý nghĩ ấy vừa hiện lên trong đầu liền bị hắn kiên quyết bác bỏ.
Nhìn nàng chết đi từng chút một, hóa thành một cỗ thi thể lạnh lẽo, hắn không làm được.
- Chẳng lẽ kiếp trước ta thiếu nợ nàng à?
Lãnh Nguyệt Ly bất đắc dĩ thở dài, hắn cảm thấy giữa hắn và nàng có một mối liên kết không rõ ràng, dường như số mệnh đã định sẵn là hắn và nàng chắc chắn sẽ gặp nhau.
Kiếp trước, trên trời cao, dưới suối vàng, giữa biển hoa bỉ ngạn đỏ rực như lửa ấy, phải chăng họ đã nhìn nhau từ xa xa?
Nơi sâu thẳm linh hồn hắn có chút rung động, phảng phất như đôi tình nhân đã trải qua mấy kiếp, vượt muôn nẻo đường, nếm mọi tang thương, để rồi ngàn vạn năm sau cuối cùng cũng gặp lại nhau.
Hắn không suy nghĩ sâu xa tại sao nàng lại tác động đến tâm tư của hắn đến vậy, khiến trái tim đã lặng yên của hắn bắt đầu dậy sóng.
- Xem ra phải đi tìm người kia thôi.
Hắn không am hiểu việc trị bệnh cứu người, nhưng hắn nghĩ đến một người có thể cứu nàng.
Hắn lập tức bế thân thể nhỏ nhắn mềm mại của nàng lên, bay về nơi sâu trong núi Cửu Hoa quanh năm sương mù quây quẩn.
Nơi đây rất ít người dám đến vì thần bí khó lường, có quá nhiều truyền thuyết khiến lòng người sợ hãi.
Song, uy nghiêm của rừng sâu núi thẳm ấy với Lãnh Nguyệt Ly thì không là gì cả.
Trời đã hoàn toàn tối đen, nhưng trong một chỗ sâu nơi rừng rậm có một mảnh rừng trúc phát sáng.
Ánh huỳnh quang nhàn nhạt phủ khắp rừng trúc như đi vào một giấc mộng kiều diễm.
Gió thổi qua phát ra tiếng xào xạc nhẹ nhàng.
Giữa rừng trúc có một hồ nước phẳng lặng phản chiếu hình ảnh xung quanh.
Trong rừng vang lên tiếng sáo trong trẻo, xa xôi, giãi bày hết nỗi niềm tương tư mong nhớ.
Lãnh Nguyệt Ly bế Mộng Hàm Yên xuyên qua đại trận do rừng trúc tạo thành, rơi xuống giữa hồ, xuyên qua hồ vào một không gian nhỏ khác.
Cảnh nơi đây không khác với bên ngoài, chẳng qua là nhiều thêm một mái nhà.
Trong sân nhà, dưới tàng hoa tử đằng, một nam tử như ngọn gió thổi sáo ngọc trong tay.
Biết Lãnh Nguyệt Ly đến, ông cũng không bỏ sáo ngọc xuống mà vẫn tiếp tục thổi cho đến khi hết khúc mới từ từ đứng dậy.
- Quân thượng đến, Phong Ngâm không tiếp đón từ xa.
Nạp Lan Phong Ngâm khẽ mỉm cười, đưa mắt nhìn tiểu nha đầu trong ngực Lãnh Nguyệt Ly.
- Giúp ta xem tình trạng của nàng ấy.
Lãnh Nguyệt Ly thấy nơi đây không có chỗ để đặt Mộng Hàm Yên nằm xuống thì cứ bế nàng như thế.
- Được.
Nạp Lan Phong Ngâm biết Lãnh Nguyệt Ly chưa bao giờ nhờ vả người khác, hôm nay lại vì nha đầu này mà đến tìm ông giúp đỡ, đây là lần đầu tiên.
Đường đường là Nguyệt Ly quân thượng mở miệng, ông nói thế nào cũng phải xem thử.
- Sư tôn!
Tuyết U nghe động tĩnh bên ngoài bèn đi ra, thấy Mộng Hàm Yên trong lòng Lãnh Nguyệt Ly thì lộ vẻ lo lắng.
- Muội ấy sao vậy?
- Triệu chứng này quả thực rất kỳ lạ, sức sống không ngừng trôi đi, không cách nào ngăn cản.
Nạp Lan Phong Ngâm cau mày, cuối cùng lắc đầu.
- Quân thượng chỉ có thể tìm cao nhân khác, ta không cứu được nàng ấy.
Ông nói, nếu có thể cứu, nể mặt Lãnh Nguyệt Ly, ông sẽ dốc hết sức mình.
Nhưng rất đáng tiếc, ông không ngăn được sức sống trên người cô bé này điên cuồng trôi đi.
- Thế gian này ngay cả ông cũng không cứu được thì ai cứu được?
Lãnh Nguyệt Ly nghe Nạp Lan Phong Ngâm nói là không thể dốc sức thì càng hiểu được tình huống nguy cấp của Mộng Hàm Yên.
- Có một người có lẽ có thể cứu, người đó từng có một danh hiệu là: bất tử ma y.
Nạp Lan Phong Ngâm hiểu rõ năng lực của người kia, nói không chừng có thể cứu được cô bé này.
Ông chú ý tới ánh mắt lo lắng của Tuyết U, đoán được hắn quen cô bé này.
- Người ông nói là Huyễn Diệt?
Lãnh Nguyệt Ly biết Huyễn Diệt là một nam nhân sâu không lường được, có điều có thể tìm được hắn ta ở đây sao?
- Ta nghe nói Nhân Tịch đang định cư ở Giang Nam.
Nạp Lan Phong Ngâm cung cấp một manh mối quan trọng, Nhân Tịch là nữ nhân mà Huyễn Diệt thích, nếu nàng ấy ở đây thì Huyễn Diệt không thể nào không đuổi theo tới đây.
Lãnh Nguyệt Ly nhận được manh mối liền trực tiếp mang Mộng Hàm Yên rời đi, ngay cả lời từ biệt cũng không có thời gian để nói.
- Sư tôn, tình trạng của muội ấy rất tệ sao?
Tuyết U nhìn Lãnh Nguyệt Ly mang Mộng Hàm Yên rời đi, lo lắng hỏi.
- Ừ. Nếu không có sức mạnh phi thường và tạo hóa nghịch thiên thì không sống được bao lâu nữa.
Những lời bình thản của Nạp Lan Phong Ngâm khiến sắc mặt Tuyết U trắng bệch.
Hắn vẫn nhớ nụ cười đáng yêu của muội ấy, nhớ giọng nói ngọt ngào của muội ấy, hắn không muốn muội ấy chết.
- Sư tôn, con có thể làm gì cho muội ấy không? Con không muốn muội ấy chết!
Nạp Lan Phong Ngâm nghe vậy kinh ngạc nhìn hắn, ông rất hiểu người đồ đệ này, chưa từng có ai khiến hắn quan tâm như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook