Phi Lai Hoành Khuyển
-
Chương 89
Tết năm nay không hề khác gì Tết mấy năm trước, họ hàng đều trở về, cười cười nói nói ầm ĩ, ăn ăn uống uống đánh bài, rộn ràng mà ấm áp...
Nhưng đối với Phương Trì, chỉ có một cái Tết năm ngoái Tôn Vấn Cừ ở đây ăn Tết thôi, hiện giờ cậu vậy mà lại hơi không quen được với cái Tết không có Tôn Vấn Cừ bên cạnh.
Rất nhớ Tôn Vấn Cừ, mà mỗi lần nhìn thấy ông bà nội thì lại bất an trong lòng, lúc nhìn tới ba mẹ, lại càng là căng thẳng xen lẫn áp lực, vốn là đã ít nói chuyện với ba mẹ rồi, giờ lại càng không nói được.
Ba hỏi cậu chuyện ở trường, cậu nói được mấy câu liền im lặng, cảm thấy không nói gì được nữa.
Từ ba mươi đến mùng hai, cậu đều không ngủ ngon, từ nhỏ tới lớn, ba mẹ với cậu đều xem như là nuôi thả, không quá hỏi han tới chuyện của cậu, đánh nhau cãi nhau với bạn học, thành tích tốt hay tệ, đều không để ý lắm, cũng chưa từng đánh mắng gì cậu bao giờ.
Mà nếu nói ra thì, cậu có thể phỏng đoán ra gần đúng thái độ của ông bà, thế nhưng với thái độ của ba mẹ, lại một chút manh mối cũng không có.
Hơn nữa, chuyện này để ông nội nói với ba mẹ, Phương Trì luôn cảm giác mình không đủ trách nhiệm, chuyện của mình, để cho ông bà phiền lòng rồi thì thôi, còn muốn để ông nội hao tâm tổn sức nói thay cậu...
Mà thái độ của ông lại rất cương quyết, trước mùng bốn, Phương Trì cùng ông ngồi xổm ngoài sân sau ăn mì, ông lắc đầu: "Chuyện này con không nói được."
"Con nói rõ được," Phương Trì nói, "Ông..."
"Ông không chỉ muốn nói chuyện này, ông còn muốn nói với ba mẹ con cách thức nuôi con của hai người họ mấy năm nay," Ông nội nói, "Xảy ra chuyện gì, phản ứng đầu tiên không phải là nói với ba mẹ, mà là nói với ông bà... Tuy rằng ông nội rất an ủi, cháu trai ông có việc là nghĩ tới ông, tin ông, thế nhưng làm ba mẹ không thể như thế..."
"Chuyện này nói cùng nhau có thích hợp không?" Phương Trì hơi lo lắng.
"Thích hợp," Ông nội gật đầu, rồi bỗng nhiên nói một câu, "Hôm nay con vào thành phố chơi đi."
Phương Trì sửng sốt: "Cái gì?"
"Đi vào trong thành phố chơi đi, mai rồi về cũng được," Ông nội nói, "Tết mấy năm trước con không phải toàn là mùng ba mùng bốn chạy về gặp bạn học à, năm nay cũng đi chơi đi."
"Con...không đi đâu," Phương Trì nhẹ giọng nói, "Con ở bên hai người."
"Đi đi," Ông nội chọn từ bên trong mì ra một miếng xương sườn ném cho Tiểu Tử, "Hôm nay ông nói chuyện với ba mẹ con, con không ở đây, có thể cho hai người họ thời gian thư thả."
"Ông," Phương Trì hơi giật mình nhìn ông, "Hôm nay nói luôn à?"
"Ừ, ba mẹ con mùng sáu là lại lên thị trấn rồi, mấy năm vừa rồi cũng toàn là mùng sáu bắt đầu mở hàng mà," Ông nội nói, "Qua mùng một mùng hai rồi, không có gì cả."
Lúc Phương Trì lên tầng thay quần áo, không biết tâm trạng mình ra sao.
Sau khi nói với ông bà chuyện này, cậu căn bản không hề nghĩ tới chuyện quay lại thành phố gặp Tôn Vấn Cừ, biết rõ ông bà còn đang đau lòng, mình lại chạy đi gặp Tôn Vấn Cừ, cậu không làm được chuyện như vậy.
Nhưng hiện giờ, ông nội cứ như vậy cho cậu đi chơi, tuy không nói rõ là để cho cậu đến gặp Tôn Vấn Cừ, nhưng tâm tình cậu vẫn đón gió bay cao phấp phới.
Rồi nghĩ tới hôm nay ba mẹ sẽ biết chuyện của cậu, gió lại nhẹ đi nhiều.
Cứ như vậy, tới tới lui lui, bay lên, hạ xuống, bay lên, hạ xuống...
"Về thành phố à con?" Lúc ba thấy cậu xách cặp từ trên tầng xuống liền hỏi một câu.
"Vâng." Phương Trì đáp một tiếng, hơi không dám đối mặt với ánh mắt của ba.
"Mang theo ít đồ Tết đi, hôm qua mẹ con bỏ vào mấy túi rồi, con cầm đi một túi," Ba đi tới bàn bên cạnh ôm một túi đồ Tết, "Đều là nhà mình làm, mang đến cho bạn học gì đó ăn thử."
"Vâng." Phương Trì nhận lấy túi.
"Hôm nay không về à?" Mẹ hỏi.
"Xem tình hình thế nào," Phương Trì cúi đầu nhìn đủ loại thịt khô thịt muối trong túi, còn có cả hoa quả sấy, "Chắc là mai."
"Đừng uống nhiều rượu quá." Mẹ nói.
"Vâng." Phương Trì đột nhiên có cảm giác muốn cầm túi bỏ chạy ngay lập tức, ba mẹ nói rất bình thường cũng khiến trong lòng cậu chẳng hề dễ chịu.
Mãi cho tới lúc ra khỏi làng lên xe, nhìn Tiểu Tử chạy về, cậu mới lấy điện thoại ra, gọi cho Tôn Vấn Cừ.
"Alo?" Tôn Vấn Cừ ở đầu kia, nghe giọng có vẻ là đang ngủ.
Cảm xúc lên lên xuống xuống bởi vì đủ loại rối rắm của Phương Trì, nghe thấy giọng của Tôn Vấn Cừ rồi mới coi như là thật sự bay lên, cậu cười nói: "Em gọi cho anh sớm quá à?"
"Thời gian này đối với tôi đúng là sớm thật," Tôn Vấn Cừ cười, giọng nói mang theo giọng mũi rất khêu gợi, "Hôm nay cậu dậy sớm thế?"
"Ừ," Phương Trì cười, "Anh còn ở nhà không?"
"Còn ở," Tôn Vấn Cừ ngáp, "Mẹ tôi bảo tôi ở thêm mấy ngày nữa, tôi ở thêm hai ngày, hôm nay ra ngoài nói chuyện với chú Lượng Tử một lúc."
"A, nói chuyện quan trọng à?" Phương Trì hỏi.
"Tôi với nó bao giờ chả nói cả chuyện quan trọng lẫn nói linh tinh," Tôn Vấn Cừ nói, "Sao thế?"
"Em đang ở trên xe đây," Phương Trì nói, khóe miệng bắt đầu kéo không nổi mà cong lên trên, "Trên xe khách lên thành phố."
"Hả?" Tôn Vấn Cừ ngây người, giọng nói rõ ràng hơn rất nhiều, "Cậu ra ngoài chơi à?"
"Đúng," Phương Trì bắt đầu cười ha ha, "Ra ngoài chơi, ông nội bảo em ra ngoài chơi một lúc."
"Mới ra à?" Tôn Vấn Cừ bên kia nghe như đang xuống giường, giọng hơi rung, "Để tôi đến đón cậu."
"Không cần, còn phải đón à? Trong thành phố cũng là địa bàn của em mà." Phương Trì vẫn đang cười, cảm giác cười khúc khích có hơi không kìm lại được.
"Vậy thì cậu đến đâu gặp tôi?" Tôn Vấn Cừ cũng cười, "Đến thẳng nhà tôi à?"
"..À nhỉ," Phương Trì tặc lưỡi, lại cười ha ha, "Thế thì anh ra đón em đi."
Tôn Vấn Cừ rửa mặt thay quần áo xong, vào phòng ăn, người trong nhà cũng mới vừa dậy, giờ đều đang ăn sáng.
Tôn Vấn Cừ đi qua uống cốc sữa bò, còn lại thì không ăn gì.
Hai ngày nay người giúp việc nghỉ, cơm đều là gọi đưa tới hoặc là ra ngoài ăn, ăn sáng là Tôn Dao làm, ăn cũng không ngon lành gì, Tôn Vấn Cừ không muốn ăn.
"Ra ngoài à con?" Mẹ nhìn hắn.
"Vâng," Tôn Vấn Cừ đáp, "Đón Phương Trì."
Mấy người đang cúi đầu ăn đều đồng loạt ngẩng đầu lên, Tôn Gia Nguyệt cười hỏi: "Thế là tối nay dẫn về ăn cơm đúng không?"
Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn ba, ba đang húp cháo, đối mặt với ánh mắt của hắn, liền thả bát xuống: "Nhìn tôi làm gì?"
"Buổi tối ra ngoài ăn đi," Tôn Vấn Cừ nói, "Con mời."
"Xem tình hình đã." Ba nói xong lại tiếp tục húp cháo.
"Đi đâu đi đâu?" Tôn Gia Nguyệt rất hào hứng hỏi.
"Chị gợi ý một hàng đi," Tôn Vấn Cừ nói, "Lâu rồi em không ra ngoài ăn."
"Được, đó là đương nhiên." Tôn Gia Nguyệt lập tức gật đầu.
"Đừng tìm chỗ nào đắt quá," Tôn Dao cau mày, "Nếu không nó ngay cả ăn một bữa cơm cũng phải gọi cho bạn trai xin tiền tại chỗ."
"Không sao," Tôn Vấn Cừ cong khóe miệng, "Vậy thì em sẽ không mời, ba mời cũng được."
"Hả?" Ba ngây người.
"Vậy thì ba mời đi," Tôn Gia Nguyệt nói, "Vốn còn định nói là để con mời."
"Bữa cơm thế này, vẫn nên là người lớn mời thì thích hợp hơn," Chồng chị hai nói, "Em với người ta ngang hàng, ba mời mới hợp."
"Cũng đúng, vậy quyết định đi," Tôn Gia Nguyệt vỗ tay, "Con gọi điện đặt bàn luôn."
Tôn Vấn Cừ mấy ngày rồi không ra khỏi nhà, chỉ biết là mấy hôm nay có tuyết rơi, vừa ra ngoài mới phát hiện ra tuyết còn rơi rất lớn, một màu trắng xóa mênh mang.
Trong gara nhà hắn có hai xe, ba một chiếc, mẹ một chiếc, đều đã chiếm hết, xe khác đều đang dừng ven đường, giờ đang bị phủ kín tuyết.
Xe con bọ của hắn trông như cái bánh màn thầu, tuyết rơi to hơn chút còn có thể phủ nó thành đất bằng luôn.
Mất công sức nửa ngày mới kéo được xe từ trong tuyết phủ ra, lúc đang định lên xe, hắn đột nhiên nhìn thấy phía trước bánh xe còn có một ụ tuyết.
Đưa tay định hất đi mới phát hiện ra nắm tuyết này có hơi...
"Đệt?" Tôn Vấn Cừ ngồi xổm xuống bên cạnh bánh xe, lại gần nhìn, hơi giật mình, "Này, mày là mèo nhà ai đây?"
Trên bánh xe là một con mèo nhỏ lông trắng đang cuộn mình, không nhúc nhích, cũng không biết là nằm sấp lên từ lúc nào, theo lí, xe đã dừng ở đây mấy ngày rồi, hẳn sẽ không có con mèo nào nằm sấp trên cả.
Đây là một con mèo dốt nát không có thường thức sinh tồn.
Tôn Vấn Cừ mở cửa xe ra, cầm khăn bông xuống dưới, quấn lấy con mèo, lấy nó ra từ trên bánh xe.
Một con mèo siêu bé, dỉ mắt dính đầy mặt.
Tôn Vấn Cừ quan sát kỹ, con mèo này có lẽ là lạnh gần chết rồi, mắt nhắm hờ, cũng chẳng giãy dụa gì.
Lúc xe khách còn chưa vào bến, Phương Trì đã đứng bên cạnh cửa xe chờ, đến bến cửa vừa mở ra, cậu đã nhảy xuống, sau đó chạy chậm một mạch ra khỏi bến.
Xe con bọ màu đỏ của Tôn Vấn Cừ rất dễ thấy, hơn nữa còn dừng vừa vặn ở vị trí ngay cửa.
Phương Trì chạy tới liền cứ thế mở cửa ghế lái ra, thò người vào hôn một lượt lên mặt Tôn Vấn Cừ.
"Này này," Tôn Vấn Cừ không tránh nổi, bị cậu hôn cho buồn cười, cười ngả ghế xe ra phía sau, "Cậu đã nhìn rõ trong xe là ai chưa mà đã đưa miệng lên hôn rồi."
"Chỉ mỗi anh có cái xe con bọ này, còn có thể hôn nhầm à?" Phương Trì cong mông chen lên xe, nửa người đã áp lên người Tôn Vấn Cừ, vừa hôn vừa nhấm nháp, "Em nhớ anh chết mất."
"Đây là bến xe khách đấy," Tôn Vấn Cừ cười không ngừng được, "Ai không biết còn tưởng cậu là cướp nữa, chốc nữa cảnh sát tới bây giờ."
"Ai," Phương Trì lại hôn thêm mấy cái rồi mới lau miệng, lùi ra ngoài xe đóng cửa xe lại, rồi thật nhanh vòng tới ghế phụ kéo cửa xe ra, "Bình thường cũng nhớ anh, giờ không biết có phải là còn có chuyện nữa không, vừa nhìn thấy anh là cảm giác như thể suýt nữa không gặp được."
Tôn Vấn Cừ cười không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn cậu.
"Đừng cười nữa," Phương Trì ngồi xuống thắt dây an toàn, rồi đưa tay lên sờ đùi hắn mấy cái, "Anh không nhớ em à?"
"Nhớ," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Nhớ cực kỳ, nhưng mà so với người trẻ tuổi các cậu, tôi thể hiện hơi kém."
"Không kém," Phương Trì lại gần hôn lên mặt hắn, "Em biết mà."
"Chúng ta đi ăn gì đã, Lượng Tử với vợ nó chốc nữa ra," Tôn Vấn Cừ khởi động xe, "Được không?"
"Được," Phương Trì gật đầu, lại khịt khịt mũi, "Xe này của anh có phải lâu lắm rồi không lái đúng không?"
"Làm sao?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Hơi có mùi gì đó." Phương Trì nói.
"Mũi cũng thính đấy," Tôn Vấn Cừ nói, "Lúc ra ngoài nhặt được con mèo, ở ghế sau, hình như đông cứng rồi, cũng không biết đã bình thường lại chưa..."
"Mèo?" Phương Trì sững sờ, quay đầu nhìn sang ghế sau, "Mẹ nó, mèo thật à? Anh nhặt được ở đâu?"
"Nằm sấp trên bánh xe, chẳng động đậy gì," Tôn Vấn Cừ nói, "Chốc nữa tìm bệnh viện thú cưng khám thử xem, không biết người ta đã làm việc chưa."
"Em xem nào," Phương Trì thò người qua ôm lấy con mèo từ ghế sau, "Mùa đông nhặt được mèo mấy lần liền.... Con mèo này to hơn Hoàng tổng lúc vừa mới nhặt được."
Con mèo trắng muốt, lông rất dài, thế nhưng rất bẩn, nhất là trên mặt, có điều cũng có thể là vì hệ thống sưởi trên xe ấm áp, lúc Phương Trì ôm nó tới, nó đã có thể ngẩng đầu lên, hai mắt cũng mở ra.
"Mắt uyên uyên...không, uyên ương này," Phương Trì giơ nó lên, "Anh xem, hai mắt nó có màu không giống nhau."
"Đẹp thật," Tôn Vấn Cừ nhìn qua, "Đẹp hơn Hoàng tổng, trai hay gái?"
"Gái," Phương Trì nhìn qua, lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa trên người con mèo, "Đến cho nó uống ít nước."
"Ghế sau có nước," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Mang về làm bạn với Hoàng tổng."
"Vậy không phải là tức chết nó à, em gái mèo nhỏ xinh đẹp như thế chỉ được nhìn không được đụng vào," Phương Trì lấy nước từ ghế sau tới, đổ một chút vào trong nắp chai cho mèo con uống, "Chắc là không sao đâu, anh xem nó uống nước vẫn còn khỏe lắm này, chẹp chẹp chẹp chẹp."
"Cậu không hiểu, Hoàng tổng chắc chắn sẽ không giận, Hoàng tổng bây giờ nhìn nó, chính là nhìn chị em bạn dì." Tôn Vấn Cừ nói.
Phương Trì vừa nghe là thấy buồn cười, "Hoàng tổng mà là người, kiểu gì cũng phải đến cãi nhau với anh."
"Đặt cho con mèo này cái tên đi." Tôn Vấn Cừ nói.
"Bạch tổng." Phương Trì không hề suy nghĩ đã nói.
"....Còn có tên khác nữa không?" Tôn Vấn Cừ thở dài, "Hoàng tổng còn đổi tên thành Tương hồng bì rồi đó."
"Vậy thì gọi là Tương Vừng." Phương Trì nói.
*tương vừng thì có màu trắng, tương hồng bì là màu nâu cam.
Tôn Vấn Cừ hẹn Mã Lượng qua chỗ nhà hàng "Nằm" kia ăn cơm, lúc bọn họ đến hai người Mã Lượng đã ở trong phòng hưởng thụ.
Bởi vì phải nói chuyện, cho nên cũng không chọn chỗ quá là nằm, chọn một gian phòng mọi người đều có thể chui vào trong hố bọc đầy đệm dày êm.
Hồ Viện Viện vừa nhìn thấy Phương Trì ôm mèo liền lập tức tới đón, hỏi nhân viên phục vụ nước đường ấm, hoàn toàn không có dị nghị gì với cái tên Tương Vừng này, cứ thế gọi luôn.
"Tương Vừng để chị mang về," Hồ Viện Viện cầm tờ khăn ướt lên lau mặt mèo con, rồi nhìn răng nó, "Con mèo này cũng phải hơn tám chín tháng rồi, nhất định qua được, chiều chị dẫn mèo đi khám, sau đó mang mèo về nhà nha."
"Chính là mang tới cho chị mà, chỉ chỗ chị mới có chỗ cho nó ở." Tôn Vấn Cừ nói.
"Đến đây, cháu trai," Mã Lượng ngoắc tay với Phương Trì, "Lại đây dập, dập đầu với chú."
Phương Trì cười: "Quy củ gì đây?"
"Đi chúc Tết, ép tiền mừng tuổi." Mã Lượng nói.
Phương Trì ngồi vào bên cạnh Mã Lượng, dùng trán dập đầu hai lần về phía vai gã, "Chú Lượng Tử ăn Tết vui vẻ."
Sau đó lại quay đầu hướng về Hồ Viện Viện đang chơi với mèo: "Thím Viện Viện ăn Tết vui vẻ."
"Ngoan," Mã Lượng cầm lì xì đưa cho cậu, "Chú với thím chúc, chúc cháu hùng, phong đại chấn."
"...Cảm ơn." Phương Trì nhận được tiền lì xì rồi thì cười nửa buổi.
Còn một lúc nữa là mang đồ ăn lên, Mã Lượng và Tôn Vấn Cừ rất nhanh đã vào đề tài chính, bắt đầu nói chuyện làm gốm.
Phương Trì ở một bên uống trà, cái hố này dựa rất dễ chịu, bàn có thể che nửa người, giờ cậu có kéo tay Tôn Vấn Cừ qua nhét vào trong quần cũng không ai thấy được.
Đương nhiên, cậu không dám bạo gan đến vậy, chỉ kéo tay Tôn Vấn Cừ đặt lên đùi nhẹ nhàng nắm.
Tay Tôn Vấn Cừ hơi lạnh, Phương Trì muốn ủ ấm cho hắn, xoa xoa mu bàn tay, chưa xoa được mấy cái, Tôn Vấn Cừ đã đập nhẹ một cái lên tay cậu.
Phương Trì hơi dừng lại, động tác này không giống như là định rút tay đi, mà giống như là bị xoa đau.
Mình cũng có dùng sức đâu, Tôn Vấn Cừ giờ đã yếu ớt lên một level mới rồi? Cậu cúi đầu nhìn tay Tôn Vấn Cừ, liếc mắt một cái liền sửng sốt.
Trên mu bàn tay Tôn Vấn Cừ có một mảng xanh tím.
Cậu lại gần nhìn chằm chằm, nhìn thấy lỗ kim châm trên đường mạch máu, ba lỗ.
"Anh." Cậu quay đầu nhìn Tôn Vấn Cừ.
Tôn Vấn Cừ đang nói chuyện với Mã Lượng, không chú ý tới cậu, cậu suy nghĩ liền không nói nữa.
Phương Trì cảm thấy bây giờ mình đã trở nên rất kiên trì, cũng không biết do mấy ngày nay mài dũa hay thế nào, mãi cho tới lúc ăn xong bữa cơm này, cậu đều nhẫn nhịn không hỏi, chờ Mã Lượng và Tôn Vấn Cừ tiếp tục nói chuyện công việc hơn một tiếng.
Hơn ba giờ, bọn họ từ nhà hàng đi ra trở lại trên xe, Phương Trì mới hỏi một câu: "Mấy hôm trước anh không phải đến bệnh viện chăm sóc chú Lượng Tử đúng không?"
"Hả?" Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu.
"Là chú đến bệnh viện chăm sóc anh đúng không?" Phương Trì kéo tay hắn qua, "Xem lỗ kim tiêm này, tay kia cũng có đúng không?"
Tôn Vấn Cừ nở nụ cười: "Tôi bảo sao tự nhiên lại không xoa tay tôi nữa mà."
"Anh xảy ra chuyện gì?" Phương Trì cau mày, "Em tính toán thời gian, chính là ngày hôm sau ngày anh tới nhà em, anh bị cảm lạnh đúng không?"
"Ừ, tôi yếu ớt quá mà, hứng tí gió là phát sốt." Tôn Vấn Cừ nói.
"Anh đứng trong gió lâu lắm đúng không??" Phương Trì rất nhạy cảm mà truy hỏi đến cùng, "Ông nội bảo anh đợi ở bãi sông, đợi bao lâu?"
"Gần mười phút gì đó," Tôn Vấn Cừ suy nghĩ, "Cũng không lâu, hôm đó gió lớn quá."
Phương Trì nhíu mày, kéo cả hai bàn tay hắn sang, nhìn lên mu bàn tay: "Anh không chịu truyền dịch à, lỗ kim cũng không ấn lại? Hai tay đều đã xanh tím thành thế này?"
"Lười cứ phải ấn, ấn hai phút rồi mặc kệ." Tôn Vấn Cừ nói.
"Đáng lắm! Cho anh lười," Phương Trì tặc lưỡi, ngẫm lại liền thở dài, sờ miếng xương nhỏ đeo trên cổ hắn, "Anh cũng giỏi thật đấy, anh nghĩ thế nào mà lại đưa mảnh xương cho ông nội em chứ."
"Nhà cậu chẳng có ai ra ngoài, chỉ có Tiểu Tử đi ra," Tôn Vấn Cừ cười, "Nói cho cậu biết chuyện này."
"Chuyện gì?" Phương Trì hỏi.
"Tối nay...." Tôn Vấn Cừ lấy điện thoại ra nhìn giờ, "Giờ cũng sắp bốn giờ rồi, cũng gần đến, chốc nữa ăn cơm tối cùng nhà tôi đi."
"A," Phương Trì đáp một tiếng, qua hai giây mới đột nhiên nhảy dựng trên ghế phó lái, "Anh nói gì?"
"Ăn một bữa cơm với người nhà tôi, hai hôm nay người đông đủ, nhà chị cả chị hai tôi đều về," Tôn Vấn Cừ vỗ lên mặt cậu, "Đi với tôi một vòng ra oai."
"Hôm nay?" Phương Trì vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
"Ừ," Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, ngẫm lại liền cười, "Chưa chuẩn bị xong à? Không thì đổi thời gian."
"Không, không, không cần," Phương Trì lập tức nói, quay đầu đi suy nghĩ một lúc, "Không sao, hôm nay luôn đi, giải quyết hết mọi chuyện luôn."
"Hết?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Đúng, hết luôn, hôm nay..." Phương Trì ngẫm lại liền hơi buồn, dựa vào ghế thở dài, "Hôm nay ông nội bảo em đi chơi, ông muốn....nói chuyện của em với ba mẹ."
"Hôm nay? Ông nội cậu nói?" Tôn Vấn Cừ hơi bất ngờ.
"Ông nội nhất định phải để ông nói, hình như còn muốn nói với ba mẹ chuyện ba mẹ không quan tâm chuyện của em nữa," Phương Trì nhẹ nhàng chép miệng, "Thật ra hai người họ có để ý không thì em vẫn lớn như vậy rồi, em cũng không để trong lòng, nhưng ông nội vẫn khăng khăng để ông nói, em cũng ngại cố với ông, anh nói xem.....Việc này sẽ thế nào?"
"Ông nội tự có cách nghĩ của ông," Tôn Vấn Cừ nhỏ giọng nói, "Có lẽ đây là cách ông thể hiện ủng hộ cậu thôi, dù sao thì cậu có muốn ông nói thẳng ông chắc chắn cũng sẽ không nói ra được, trong lòng cũng không tình nguyện, cũng không dễ chịu."
"E là thế," Phương Trì lấy điện thoại di động ra nhìn, điện thoại cả ngày qua nhận được một đống tin nhắn, còn nghe cả điện thoại của Tiếu Nhất Minh và Trình Mạc, mà trong nhà không có tin gì tới, ông nội không liên lạc với cậu, ba mẹ vẫn luôn không gọi điện thoại tới, "Không biết bây giờ thế nào rồi."
"Bao giờ cậu về?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Chắc là ngày mai, em nói với mọi người chắc là mai về." Phương Trì nói.
"Tối gọi điện thoại cho ba cậu đi, kể cả ông nội nói thay cậu, cậu cũng phải chủ động một chút, không phải chuyện gì cũng để cho ông cảm nhận thay cậu được," Tôn Vấn Cừ nói, "Tối gọi đi, vừa khéo cũng cho hai người họ thời gian để từ từ chuyện này."
"Ừ." Phương Trì liếc mắt nhìn Tôn Vấn Cừ.
Chính là cảm giác này, cảm giác lúc mình gặp phải chuyện gì, hi vọng Tôn Vấn Cừ có thể ở bên cạnh, chỉ cần nghe hắn nhỏ nhẹ nói cho mình, đưa dòng suy nghĩ vào đúng vị trí, cậu có thể an tâm trở lại.
Sẽ càng có dũng khí.
Đi đối mặt với ba mẹ.
Đi đối mặt với bữa cơm tối nay...
Không, bữa cơm kia cậu vẫn chưa yên tâm!
"Ai, ai,...ai," Phương Trì nhíu mày, bi thương thở dài đến nửa ngày, "Tối nay người nhà anh đều ở đó à? Ba mẹ, chị cả, chị hai, chồng chị cả, chồng chị hai?"
"Ừ." Tôn Vấn Cừ cong khóe miệng.
"Chị hai anh có vẻ cũng rất tốt, chị cả thì sao? Mẹ anh thì sao? Thôi, đừng nói bọn họ, ba anh thôi em cũng làm phật lòng mấy lần rồi," Phương Trì rất lo lắng mà uốn éo tới lui trên ghế ngồi, "Còn cả chồng chị cả nữa, em còn nói anh ta là cấp dưới...."
"Nhà tôi do ba tôi định đoạt," Tôn Vấn Cừ cười, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên đầu cậu, "Ông ấy mà cậu còn không sợ, còn gì để căng thẳng nữa."
"Ai bảo em không sợ," Phương Trì quay đầu nhìn hắn, "Ngay lần trước em thấy ông ấy, đi cũng sắp vắt chân vào nhau luôn."
"Vậy cậu nói làm sao đây? Tôi bảo cậu đổi thời gian, cậu không đổi, bảo cậu đi, cậu lại căng thẳng," Tôn Vấn Cừ cười nói.
Phương Trì cắn môi, trầm mặc mãi một lúc lâu, cuối cùng đập một cái lên đùi: "Không thèm để ý nữa! Đắc tội mấy lần không phải cũng là đắc tội à, tội nhiều cũng không đè chết người, dù sao thì người này em cũng quyết rồi."
- ----------------------------------------------
Hoàng tổng với Tương Vừng thật sự là, đúng người sai thời điểm ("༎ຶོρ༎ຶོ")
Nhưng đối với Phương Trì, chỉ có một cái Tết năm ngoái Tôn Vấn Cừ ở đây ăn Tết thôi, hiện giờ cậu vậy mà lại hơi không quen được với cái Tết không có Tôn Vấn Cừ bên cạnh.
Rất nhớ Tôn Vấn Cừ, mà mỗi lần nhìn thấy ông bà nội thì lại bất an trong lòng, lúc nhìn tới ba mẹ, lại càng là căng thẳng xen lẫn áp lực, vốn là đã ít nói chuyện với ba mẹ rồi, giờ lại càng không nói được.
Ba hỏi cậu chuyện ở trường, cậu nói được mấy câu liền im lặng, cảm thấy không nói gì được nữa.
Từ ba mươi đến mùng hai, cậu đều không ngủ ngon, từ nhỏ tới lớn, ba mẹ với cậu đều xem như là nuôi thả, không quá hỏi han tới chuyện của cậu, đánh nhau cãi nhau với bạn học, thành tích tốt hay tệ, đều không để ý lắm, cũng chưa từng đánh mắng gì cậu bao giờ.
Mà nếu nói ra thì, cậu có thể phỏng đoán ra gần đúng thái độ của ông bà, thế nhưng với thái độ của ba mẹ, lại một chút manh mối cũng không có.
Hơn nữa, chuyện này để ông nội nói với ba mẹ, Phương Trì luôn cảm giác mình không đủ trách nhiệm, chuyện của mình, để cho ông bà phiền lòng rồi thì thôi, còn muốn để ông nội hao tâm tổn sức nói thay cậu...
Mà thái độ của ông lại rất cương quyết, trước mùng bốn, Phương Trì cùng ông ngồi xổm ngoài sân sau ăn mì, ông lắc đầu: "Chuyện này con không nói được."
"Con nói rõ được," Phương Trì nói, "Ông..."
"Ông không chỉ muốn nói chuyện này, ông còn muốn nói với ba mẹ con cách thức nuôi con của hai người họ mấy năm nay," Ông nội nói, "Xảy ra chuyện gì, phản ứng đầu tiên không phải là nói với ba mẹ, mà là nói với ông bà... Tuy rằng ông nội rất an ủi, cháu trai ông có việc là nghĩ tới ông, tin ông, thế nhưng làm ba mẹ không thể như thế..."
"Chuyện này nói cùng nhau có thích hợp không?" Phương Trì hơi lo lắng.
"Thích hợp," Ông nội gật đầu, rồi bỗng nhiên nói một câu, "Hôm nay con vào thành phố chơi đi."
Phương Trì sửng sốt: "Cái gì?"
"Đi vào trong thành phố chơi đi, mai rồi về cũng được," Ông nội nói, "Tết mấy năm trước con không phải toàn là mùng ba mùng bốn chạy về gặp bạn học à, năm nay cũng đi chơi đi."
"Con...không đi đâu," Phương Trì nhẹ giọng nói, "Con ở bên hai người."
"Đi đi," Ông nội chọn từ bên trong mì ra một miếng xương sườn ném cho Tiểu Tử, "Hôm nay ông nói chuyện với ba mẹ con, con không ở đây, có thể cho hai người họ thời gian thư thả."
"Ông," Phương Trì hơi giật mình nhìn ông, "Hôm nay nói luôn à?"
"Ừ, ba mẹ con mùng sáu là lại lên thị trấn rồi, mấy năm vừa rồi cũng toàn là mùng sáu bắt đầu mở hàng mà," Ông nội nói, "Qua mùng một mùng hai rồi, không có gì cả."
Lúc Phương Trì lên tầng thay quần áo, không biết tâm trạng mình ra sao.
Sau khi nói với ông bà chuyện này, cậu căn bản không hề nghĩ tới chuyện quay lại thành phố gặp Tôn Vấn Cừ, biết rõ ông bà còn đang đau lòng, mình lại chạy đi gặp Tôn Vấn Cừ, cậu không làm được chuyện như vậy.
Nhưng hiện giờ, ông nội cứ như vậy cho cậu đi chơi, tuy không nói rõ là để cho cậu đến gặp Tôn Vấn Cừ, nhưng tâm tình cậu vẫn đón gió bay cao phấp phới.
Rồi nghĩ tới hôm nay ba mẹ sẽ biết chuyện của cậu, gió lại nhẹ đi nhiều.
Cứ như vậy, tới tới lui lui, bay lên, hạ xuống, bay lên, hạ xuống...
"Về thành phố à con?" Lúc ba thấy cậu xách cặp từ trên tầng xuống liền hỏi một câu.
"Vâng." Phương Trì đáp một tiếng, hơi không dám đối mặt với ánh mắt của ba.
"Mang theo ít đồ Tết đi, hôm qua mẹ con bỏ vào mấy túi rồi, con cầm đi một túi," Ba đi tới bàn bên cạnh ôm một túi đồ Tết, "Đều là nhà mình làm, mang đến cho bạn học gì đó ăn thử."
"Vâng." Phương Trì nhận lấy túi.
"Hôm nay không về à?" Mẹ hỏi.
"Xem tình hình thế nào," Phương Trì cúi đầu nhìn đủ loại thịt khô thịt muối trong túi, còn có cả hoa quả sấy, "Chắc là mai."
"Đừng uống nhiều rượu quá." Mẹ nói.
"Vâng." Phương Trì đột nhiên có cảm giác muốn cầm túi bỏ chạy ngay lập tức, ba mẹ nói rất bình thường cũng khiến trong lòng cậu chẳng hề dễ chịu.
Mãi cho tới lúc ra khỏi làng lên xe, nhìn Tiểu Tử chạy về, cậu mới lấy điện thoại ra, gọi cho Tôn Vấn Cừ.
"Alo?" Tôn Vấn Cừ ở đầu kia, nghe giọng có vẻ là đang ngủ.
Cảm xúc lên lên xuống xuống bởi vì đủ loại rối rắm của Phương Trì, nghe thấy giọng của Tôn Vấn Cừ rồi mới coi như là thật sự bay lên, cậu cười nói: "Em gọi cho anh sớm quá à?"
"Thời gian này đối với tôi đúng là sớm thật," Tôn Vấn Cừ cười, giọng nói mang theo giọng mũi rất khêu gợi, "Hôm nay cậu dậy sớm thế?"
"Ừ," Phương Trì cười, "Anh còn ở nhà không?"
"Còn ở," Tôn Vấn Cừ ngáp, "Mẹ tôi bảo tôi ở thêm mấy ngày nữa, tôi ở thêm hai ngày, hôm nay ra ngoài nói chuyện với chú Lượng Tử một lúc."
"A, nói chuyện quan trọng à?" Phương Trì hỏi.
"Tôi với nó bao giờ chả nói cả chuyện quan trọng lẫn nói linh tinh," Tôn Vấn Cừ nói, "Sao thế?"
"Em đang ở trên xe đây," Phương Trì nói, khóe miệng bắt đầu kéo không nổi mà cong lên trên, "Trên xe khách lên thành phố."
"Hả?" Tôn Vấn Cừ ngây người, giọng nói rõ ràng hơn rất nhiều, "Cậu ra ngoài chơi à?"
"Đúng," Phương Trì bắt đầu cười ha ha, "Ra ngoài chơi, ông nội bảo em ra ngoài chơi một lúc."
"Mới ra à?" Tôn Vấn Cừ bên kia nghe như đang xuống giường, giọng hơi rung, "Để tôi đến đón cậu."
"Không cần, còn phải đón à? Trong thành phố cũng là địa bàn của em mà." Phương Trì vẫn đang cười, cảm giác cười khúc khích có hơi không kìm lại được.
"Vậy thì cậu đến đâu gặp tôi?" Tôn Vấn Cừ cũng cười, "Đến thẳng nhà tôi à?"
"..À nhỉ," Phương Trì tặc lưỡi, lại cười ha ha, "Thế thì anh ra đón em đi."
Tôn Vấn Cừ rửa mặt thay quần áo xong, vào phòng ăn, người trong nhà cũng mới vừa dậy, giờ đều đang ăn sáng.
Tôn Vấn Cừ đi qua uống cốc sữa bò, còn lại thì không ăn gì.
Hai ngày nay người giúp việc nghỉ, cơm đều là gọi đưa tới hoặc là ra ngoài ăn, ăn sáng là Tôn Dao làm, ăn cũng không ngon lành gì, Tôn Vấn Cừ không muốn ăn.
"Ra ngoài à con?" Mẹ nhìn hắn.
"Vâng," Tôn Vấn Cừ đáp, "Đón Phương Trì."
Mấy người đang cúi đầu ăn đều đồng loạt ngẩng đầu lên, Tôn Gia Nguyệt cười hỏi: "Thế là tối nay dẫn về ăn cơm đúng không?"
Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn ba, ba đang húp cháo, đối mặt với ánh mắt của hắn, liền thả bát xuống: "Nhìn tôi làm gì?"
"Buổi tối ra ngoài ăn đi," Tôn Vấn Cừ nói, "Con mời."
"Xem tình hình đã." Ba nói xong lại tiếp tục húp cháo.
"Đi đâu đi đâu?" Tôn Gia Nguyệt rất hào hứng hỏi.
"Chị gợi ý một hàng đi," Tôn Vấn Cừ nói, "Lâu rồi em không ra ngoài ăn."
"Được, đó là đương nhiên." Tôn Gia Nguyệt lập tức gật đầu.
"Đừng tìm chỗ nào đắt quá," Tôn Dao cau mày, "Nếu không nó ngay cả ăn một bữa cơm cũng phải gọi cho bạn trai xin tiền tại chỗ."
"Không sao," Tôn Vấn Cừ cong khóe miệng, "Vậy thì em sẽ không mời, ba mời cũng được."
"Hả?" Ba ngây người.
"Vậy thì ba mời đi," Tôn Gia Nguyệt nói, "Vốn còn định nói là để con mời."
"Bữa cơm thế này, vẫn nên là người lớn mời thì thích hợp hơn," Chồng chị hai nói, "Em với người ta ngang hàng, ba mời mới hợp."
"Cũng đúng, vậy quyết định đi," Tôn Gia Nguyệt vỗ tay, "Con gọi điện đặt bàn luôn."
Tôn Vấn Cừ mấy ngày rồi không ra khỏi nhà, chỉ biết là mấy hôm nay có tuyết rơi, vừa ra ngoài mới phát hiện ra tuyết còn rơi rất lớn, một màu trắng xóa mênh mang.
Trong gara nhà hắn có hai xe, ba một chiếc, mẹ một chiếc, đều đã chiếm hết, xe khác đều đang dừng ven đường, giờ đang bị phủ kín tuyết.
Xe con bọ của hắn trông như cái bánh màn thầu, tuyết rơi to hơn chút còn có thể phủ nó thành đất bằng luôn.
Mất công sức nửa ngày mới kéo được xe từ trong tuyết phủ ra, lúc đang định lên xe, hắn đột nhiên nhìn thấy phía trước bánh xe còn có một ụ tuyết.
Đưa tay định hất đi mới phát hiện ra nắm tuyết này có hơi...
"Đệt?" Tôn Vấn Cừ ngồi xổm xuống bên cạnh bánh xe, lại gần nhìn, hơi giật mình, "Này, mày là mèo nhà ai đây?"
Trên bánh xe là một con mèo nhỏ lông trắng đang cuộn mình, không nhúc nhích, cũng không biết là nằm sấp lên từ lúc nào, theo lí, xe đã dừng ở đây mấy ngày rồi, hẳn sẽ không có con mèo nào nằm sấp trên cả.
Đây là một con mèo dốt nát không có thường thức sinh tồn.
Tôn Vấn Cừ mở cửa xe ra, cầm khăn bông xuống dưới, quấn lấy con mèo, lấy nó ra từ trên bánh xe.
Một con mèo siêu bé, dỉ mắt dính đầy mặt.
Tôn Vấn Cừ quan sát kỹ, con mèo này có lẽ là lạnh gần chết rồi, mắt nhắm hờ, cũng chẳng giãy dụa gì.
Lúc xe khách còn chưa vào bến, Phương Trì đã đứng bên cạnh cửa xe chờ, đến bến cửa vừa mở ra, cậu đã nhảy xuống, sau đó chạy chậm một mạch ra khỏi bến.
Xe con bọ màu đỏ của Tôn Vấn Cừ rất dễ thấy, hơn nữa còn dừng vừa vặn ở vị trí ngay cửa.
Phương Trì chạy tới liền cứ thế mở cửa ghế lái ra, thò người vào hôn một lượt lên mặt Tôn Vấn Cừ.
"Này này," Tôn Vấn Cừ không tránh nổi, bị cậu hôn cho buồn cười, cười ngả ghế xe ra phía sau, "Cậu đã nhìn rõ trong xe là ai chưa mà đã đưa miệng lên hôn rồi."
"Chỉ mỗi anh có cái xe con bọ này, còn có thể hôn nhầm à?" Phương Trì cong mông chen lên xe, nửa người đã áp lên người Tôn Vấn Cừ, vừa hôn vừa nhấm nháp, "Em nhớ anh chết mất."
"Đây là bến xe khách đấy," Tôn Vấn Cừ cười không ngừng được, "Ai không biết còn tưởng cậu là cướp nữa, chốc nữa cảnh sát tới bây giờ."
"Ai," Phương Trì lại hôn thêm mấy cái rồi mới lau miệng, lùi ra ngoài xe đóng cửa xe lại, rồi thật nhanh vòng tới ghế phụ kéo cửa xe ra, "Bình thường cũng nhớ anh, giờ không biết có phải là còn có chuyện nữa không, vừa nhìn thấy anh là cảm giác như thể suýt nữa không gặp được."
Tôn Vấn Cừ cười không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn cậu.
"Đừng cười nữa," Phương Trì ngồi xuống thắt dây an toàn, rồi đưa tay lên sờ đùi hắn mấy cái, "Anh không nhớ em à?"
"Nhớ," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Nhớ cực kỳ, nhưng mà so với người trẻ tuổi các cậu, tôi thể hiện hơi kém."
"Không kém," Phương Trì lại gần hôn lên mặt hắn, "Em biết mà."
"Chúng ta đi ăn gì đã, Lượng Tử với vợ nó chốc nữa ra," Tôn Vấn Cừ khởi động xe, "Được không?"
"Được," Phương Trì gật đầu, lại khịt khịt mũi, "Xe này của anh có phải lâu lắm rồi không lái đúng không?"
"Làm sao?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Hơi có mùi gì đó." Phương Trì nói.
"Mũi cũng thính đấy," Tôn Vấn Cừ nói, "Lúc ra ngoài nhặt được con mèo, ở ghế sau, hình như đông cứng rồi, cũng không biết đã bình thường lại chưa..."
"Mèo?" Phương Trì sững sờ, quay đầu nhìn sang ghế sau, "Mẹ nó, mèo thật à? Anh nhặt được ở đâu?"
"Nằm sấp trên bánh xe, chẳng động đậy gì," Tôn Vấn Cừ nói, "Chốc nữa tìm bệnh viện thú cưng khám thử xem, không biết người ta đã làm việc chưa."
"Em xem nào," Phương Trì thò người qua ôm lấy con mèo từ ghế sau, "Mùa đông nhặt được mèo mấy lần liền.... Con mèo này to hơn Hoàng tổng lúc vừa mới nhặt được."
Con mèo trắng muốt, lông rất dài, thế nhưng rất bẩn, nhất là trên mặt, có điều cũng có thể là vì hệ thống sưởi trên xe ấm áp, lúc Phương Trì ôm nó tới, nó đã có thể ngẩng đầu lên, hai mắt cũng mở ra.
"Mắt uyên uyên...không, uyên ương này," Phương Trì giơ nó lên, "Anh xem, hai mắt nó có màu không giống nhau."
"Đẹp thật," Tôn Vấn Cừ nhìn qua, "Đẹp hơn Hoàng tổng, trai hay gái?"
"Gái," Phương Trì nhìn qua, lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa trên người con mèo, "Đến cho nó uống ít nước."
"Ghế sau có nước," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Mang về làm bạn với Hoàng tổng."
"Vậy không phải là tức chết nó à, em gái mèo nhỏ xinh đẹp như thế chỉ được nhìn không được đụng vào," Phương Trì lấy nước từ ghế sau tới, đổ một chút vào trong nắp chai cho mèo con uống, "Chắc là không sao đâu, anh xem nó uống nước vẫn còn khỏe lắm này, chẹp chẹp chẹp chẹp."
"Cậu không hiểu, Hoàng tổng chắc chắn sẽ không giận, Hoàng tổng bây giờ nhìn nó, chính là nhìn chị em bạn dì." Tôn Vấn Cừ nói.
Phương Trì vừa nghe là thấy buồn cười, "Hoàng tổng mà là người, kiểu gì cũng phải đến cãi nhau với anh."
"Đặt cho con mèo này cái tên đi." Tôn Vấn Cừ nói.
"Bạch tổng." Phương Trì không hề suy nghĩ đã nói.
"....Còn có tên khác nữa không?" Tôn Vấn Cừ thở dài, "Hoàng tổng còn đổi tên thành Tương hồng bì rồi đó."
"Vậy thì gọi là Tương Vừng." Phương Trì nói.
*tương vừng thì có màu trắng, tương hồng bì là màu nâu cam.
Tôn Vấn Cừ hẹn Mã Lượng qua chỗ nhà hàng "Nằm" kia ăn cơm, lúc bọn họ đến hai người Mã Lượng đã ở trong phòng hưởng thụ.
Bởi vì phải nói chuyện, cho nên cũng không chọn chỗ quá là nằm, chọn một gian phòng mọi người đều có thể chui vào trong hố bọc đầy đệm dày êm.
Hồ Viện Viện vừa nhìn thấy Phương Trì ôm mèo liền lập tức tới đón, hỏi nhân viên phục vụ nước đường ấm, hoàn toàn không có dị nghị gì với cái tên Tương Vừng này, cứ thế gọi luôn.
"Tương Vừng để chị mang về," Hồ Viện Viện cầm tờ khăn ướt lên lau mặt mèo con, rồi nhìn răng nó, "Con mèo này cũng phải hơn tám chín tháng rồi, nhất định qua được, chiều chị dẫn mèo đi khám, sau đó mang mèo về nhà nha."
"Chính là mang tới cho chị mà, chỉ chỗ chị mới có chỗ cho nó ở." Tôn Vấn Cừ nói.
"Đến đây, cháu trai," Mã Lượng ngoắc tay với Phương Trì, "Lại đây dập, dập đầu với chú."
Phương Trì cười: "Quy củ gì đây?"
"Đi chúc Tết, ép tiền mừng tuổi." Mã Lượng nói.
Phương Trì ngồi vào bên cạnh Mã Lượng, dùng trán dập đầu hai lần về phía vai gã, "Chú Lượng Tử ăn Tết vui vẻ."
Sau đó lại quay đầu hướng về Hồ Viện Viện đang chơi với mèo: "Thím Viện Viện ăn Tết vui vẻ."
"Ngoan," Mã Lượng cầm lì xì đưa cho cậu, "Chú với thím chúc, chúc cháu hùng, phong đại chấn."
"...Cảm ơn." Phương Trì nhận được tiền lì xì rồi thì cười nửa buổi.
Còn một lúc nữa là mang đồ ăn lên, Mã Lượng và Tôn Vấn Cừ rất nhanh đã vào đề tài chính, bắt đầu nói chuyện làm gốm.
Phương Trì ở một bên uống trà, cái hố này dựa rất dễ chịu, bàn có thể che nửa người, giờ cậu có kéo tay Tôn Vấn Cừ qua nhét vào trong quần cũng không ai thấy được.
Đương nhiên, cậu không dám bạo gan đến vậy, chỉ kéo tay Tôn Vấn Cừ đặt lên đùi nhẹ nhàng nắm.
Tay Tôn Vấn Cừ hơi lạnh, Phương Trì muốn ủ ấm cho hắn, xoa xoa mu bàn tay, chưa xoa được mấy cái, Tôn Vấn Cừ đã đập nhẹ một cái lên tay cậu.
Phương Trì hơi dừng lại, động tác này không giống như là định rút tay đi, mà giống như là bị xoa đau.
Mình cũng có dùng sức đâu, Tôn Vấn Cừ giờ đã yếu ớt lên một level mới rồi? Cậu cúi đầu nhìn tay Tôn Vấn Cừ, liếc mắt một cái liền sửng sốt.
Trên mu bàn tay Tôn Vấn Cừ có một mảng xanh tím.
Cậu lại gần nhìn chằm chằm, nhìn thấy lỗ kim châm trên đường mạch máu, ba lỗ.
"Anh." Cậu quay đầu nhìn Tôn Vấn Cừ.
Tôn Vấn Cừ đang nói chuyện với Mã Lượng, không chú ý tới cậu, cậu suy nghĩ liền không nói nữa.
Phương Trì cảm thấy bây giờ mình đã trở nên rất kiên trì, cũng không biết do mấy ngày nay mài dũa hay thế nào, mãi cho tới lúc ăn xong bữa cơm này, cậu đều nhẫn nhịn không hỏi, chờ Mã Lượng và Tôn Vấn Cừ tiếp tục nói chuyện công việc hơn một tiếng.
Hơn ba giờ, bọn họ từ nhà hàng đi ra trở lại trên xe, Phương Trì mới hỏi một câu: "Mấy hôm trước anh không phải đến bệnh viện chăm sóc chú Lượng Tử đúng không?"
"Hả?" Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu.
"Là chú đến bệnh viện chăm sóc anh đúng không?" Phương Trì kéo tay hắn qua, "Xem lỗ kim tiêm này, tay kia cũng có đúng không?"
Tôn Vấn Cừ nở nụ cười: "Tôi bảo sao tự nhiên lại không xoa tay tôi nữa mà."
"Anh xảy ra chuyện gì?" Phương Trì cau mày, "Em tính toán thời gian, chính là ngày hôm sau ngày anh tới nhà em, anh bị cảm lạnh đúng không?"
"Ừ, tôi yếu ớt quá mà, hứng tí gió là phát sốt." Tôn Vấn Cừ nói.
"Anh đứng trong gió lâu lắm đúng không??" Phương Trì rất nhạy cảm mà truy hỏi đến cùng, "Ông nội bảo anh đợi ở bãi sông, đợi bao lâu?"
"Gần mười phút gì đó," Tôn Vấn Cừ suy nghĩ, "Cũng không lâu, hôm đó gió lớn quá."
Phương Trì nhíu mày, kéo cả hai bàn tay hắn sang, nhìn lên mu bàn tay: "Anh không chịu truyền dịch à, lỗ kim cũng không ấn lại? Hai tay đều đã xanh tím thành thế này?"
"Lười cứ phải ấn, ấn hai phút rồi mặc kệ." Tôn Vấn Cừ nói.
"Đáng lắm! Cho anh lười," Phương Trì tặc lưỡi, ngẫm lại liền thở dài, sờ miếng xương nhỏ đeo trên cổ hắn, "Anh cũng giỏi thật đấy, anh nghĩ thế nào mà lại đưa mảnh xương cho ông nội em chứ."
"Nhà cậu chẳng có ai ra ngoài, chỉ có Tiểu Tử đi ra," Tôn Vấn Cừ cười, "Nói cho cậu biết chuyện này."
"Chuyện gì?" Phương Trì hỏi.
"Tối nay...." Tôn Vấn Cừ lấy điện thoại ra nhìn giờ, "Giờ cũng sắp bốn giờ rồi, cũng gần đến, chốc nữa ăn cơm tối cùng nhà tôi đi."
"A," Phương Trì đáp một tiếng, qua hai giây mới đột nhiên nhảy dựng trên ghế phó lái, "Anh nói gì?"
"Ăn một bữa cơm với người nhà tôi, hai hôm nay người đông đủ, nhà chị cả chị hai tôi đều về," Tôn Vấn Cừ vỗ lên mặt cậu, "Đi với tôi một vòng ra oai."
"Hôm nay?" Phương Trì vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
"Ừ," Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, ngẫm lại liền cười, "Chưa chuẩn bị xong à? Không thì đổi thời gian."
"Không, không, không cần," Phương Trì lập tức nói, quay đầu đi suy nghĩ một lúc, "Không sao, hôm nay luôn đi, giải quyết hết mọi chuyện luôn."
"Hết?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Đúng, hết luôn, hôm nay..." Phương Trì ngẫm lại liền hơi buồn, dựa vào ghế thở dài, "Hôm nay ông nội bảo em đi chơi, ông muốn....nói chuyện của em với ba mẹ."
"Hôm nay? Ông nội cậu nói?" Tôn Vấn Cừ hơi bất ngờ.
"Ông nội nhất định phải để ông nói, hình như còn muốn nói với ba mẹ chuyện ba mẹ không quan tâm chuyện của em nữa," Phương Trì nhẹ nhàng chép miệng, "Thật ra hai người họ có để ý không thì em vẫn lớn như vậy rồi, em cũng không để trong lòng, nhưng ông nội vẫn khăng khăng để ông nói, em cũng ngại cố với ông, anh nói xem.....Việc này sẽ thế nào?"
"Ông nội tự có cách nghĩ của ông," Tôn Vấn Cừ nhỏ giọng nói, "Có lẽ đây là cách ông thể hiện ủng hộ cậu thôi, dù sao thì cậu có muốn ông nói thẳng ông chắc chắn cũng sẽ không nói ra được, trong lòng cũng không tình nguyện, cũng không dễ chịu."
"E là thế," Phương Trì lấy điện thoại di động ra nhìn, điện thoại cả ngày qua nhận được một đống tin nhắn, còn nghe cả điện thoại của Tiếu Nhất Minh và Trình Mạc, mà trong nhà không có tin gì tới, ông nội không liên lạc với cậu, ba mẹ vẫn luôn không gọi điện thoại tới, "Không biết bây giờ thế nào rồi."
"Bao giờ cậu về?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Chắc là ngày mai, em nói với mọi người chắc là mai về." Phương Trì nói.
"Tối gọi điện thoại cho ba cậu đi, kể cả ông nội nói thay cậu, cậu cũng phải chủ động một chút, không phải chuyện gì cũng để cho ông cảm nhận thay cậu được," Tôn Vấn Cừ nói, "Tối gọi đi, vừa khéo cũng cho hai người họ thời gian để từ từ chuyện này."
"Ừ." Phương Trì liếc mắt nhìn Tôn Vấn Cừ.
Chính là cảm giác này, cảm giác lúc mình gặp phải chuyện gì, hi vọng Tôn Vấn Cừ có thể ở bên cạnh, chỉ cần nghe hắn nhỏ nhẹ nói cho mình, đưa dòng suy nghĩ vào đúng vị trí, cậu có thể an tâm trở lại.
Sẽ càng có dũng khí.
Đi đối mặt với ba mẹ.
Đi đối mặt với bữa cơm tối nay...
Không, bữa cơm kia cậu vẫn chưa yên tâm!
"Ai, ai,...ai," Phương Trì nhíu mày, bi thương thở dài đến nửa ngày, "Tối nay người nhà anh đều ở đó à? Ba mẹ, chị cả, chị hai, chồng chị cả, chồng chị hai?"
"Ừ." Tôn Vấn Cừ cong khóe miệng.
"Chị hai anh có vẻ cũng rất tốt, chị cả thì sao? Mẹ anh thì sao? Thôi, đừng nói bọn họ, ba anh thôi em cũng làm phật lòng mấy lần rồi," Phương Trì rất lo lắng mà uốn éo tới lui trên ghế ngồi, "Còn cả chồng chị cả nữa, em còn nói anh ta là cấp dưới...."
"Nhà tôi do ba tôi định đoạt," Tôn Vấn Cừ cười, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên đầu cậu, "Ông ấy mà cậu còn không sợ, còn gì để căng thẳng nữa."
"Ai bảo em không sợ," Phương Trì quay đầu nhìn hắn, "Ngay lần trước em thấy ông ấy, đi cũng sắp vắt chân vào nhau luôn."
"Vậy cậu nói làm sao đây? Tôi bảo cậu đổi thời gian, cậu không đổi, bảo cậu đi, cậu lại căng thẳng," Tôn Vấn Cừ cười nói.
Phương Trì cắn môi, trầm mặc mãi một lúc lâu, cuối cùng đập một cái lên đùi: "Không thèm để ý nữa! Đắc tội mấy lần không phải cũng là đắc tội à, tội nhiều cũng không đè chết người, dù sao thì người này em cũng quyết rồi."
- ----------------------------------------------
Hoàng tổng với Tương Vừng thật sự là, đúng người sai thời điểm ("༎ຶོρ༎ຶོ")
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook