Hai ngày nay, người thân đều lục tục trở về, Phương Trì một ngày phải ra ngoài hai ba chuyến đón người, Tiểu Tử hào hứng cùng cậu chạy tới chạy lui.

Ông bà nội là bận nhất, sắp xếp nơi ăn chốn ở, bận việc cơm nước Tết nhất, nếu như Phương Trì lại ầm ĩ với Phương Huy, bà nội còn phải vội vàng đuổi hai đứa đi.

Có điều, năm nay Phương Trì cũng không hăng hái lắm, vừa là trong lòng có chuyện không an tâm, vừa là đau lòng ông bà nội trong lòng có chuyện lại còn phải kiềm chế mà bận rộn, cho nên lúc Phương Huy diễn thuyết theo thường lệ, chỉ có Hồ Dĩnh vẫn có hứng thú không tệ mà luôn vặc lại nó.

Ngày ba mươi vẫn là theo quy củ cũ, sáng sớm người cả nhà dậy hết rồi, liền ầm ĩ náo loạn như tơ vò, làm việc, làm phiền, trêu chó chọc mèo.

Phương Trì ngồi trong phòng một lúc, lúc đề tài của người thân bắt đầu chuyển vào việc tìm bạn gái trong trường đại học, cậu đứng lên đi vào nhà bếp.

"Bà ăn một miếng này đi," Ông nội cầm trong tay hộp thuốc nhỏ, đang lột vỏ thuốc bỏ vào trong miệng bà nội, "Nâng cao tinh thần."

"Miếng sâm à?" Mũi Phương Trì từ trong đủ loại mùi thịt thà, ngửi được mùi hương tiêu hồn của miếng sâm kia.

"Ừ," Ông nội gật đầu, "Cũng nâng cao tinh thần lắm."

Phương Trì nghe thấy câu này là lại đau lòng, mấy ngày qua ông bà đều ngủ không ngon, bà nội thì nằm trên giường bần thần, ông nội thường tới nửa đêm vẫn hút thuốc ngoài phòng khách, ngay cả Tiểu Tử cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí như vậy trong nhà, liên tục mấy ngày đều không sang thôn bên cạnh tìm bạn chơi.

"Có gì con giúp được không?" Phương Trì hỏi, "Con đang rảnh không có việc gì, không thì để con giúp bà chặt xương đi."

"Xương chặt xong rồi, đều đã lúc này rồi, cũng không còn gì để làm nữa," Bà nội nói, "Không thì con giúp bà rửa rau đi."

"Vâng," Phương Trì lập tức cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên chuẩn bị rửa rau, xoay mặt qua liền nhìn thấy hộp sâm ông nội đặt bên cạnh chậu rau, lập tức ngây người, "Miếng sâm này ở đâu ra vậy?"

"À, ông Trương cho ông," Ông nội nói, "Nói là chú Trương con biếu hai người."

Chú Trương là một người đàn ông trung niên sống ở nông thôn mấy chục năm, làm sao có khả năng mua được miếng sâm cho hai ông bà cụ Trương, hơn nữa miếng sâm này.... Phương Trì nhìn rất quen thuộc, phía trên toàn là tiếng Anh, căn bản không phải loại mua được ở hiệu thuốc.

Đây là Tôn Vấn Cừ đưa tới.

Hoặc là nói, đây là Tôn Vấn Cừ lấy từ chỗ Mã Lượng đưa tới.

Phương Trì rửa sạch một sọt rau to tướng, lại giúp bà nội cắt gọn gàng rồi, mới ra khỏi nhà bếp, tránh né đám người thân đang trò chuyện tưng bừng trong nhà, vòng ra sân sau.

Ông nội còn đang dẫn theo Tiểu Tử đứng bên gò củi ngoài sân sau.

"Gió lớn như vậy, đừng đứng ở đây." Phương Trì đi tới bên cạnh ông.

"Bà con cứ muốn dẹp mấy thứ này đi, để chỗ làm hồ cá," Ông nội cầm tẩu thuốc chỉ đống củi và đồ linh tinh ngoài sân sau, "Ông định đầu xuân ấm áp rồi thì dọn một lượt, đào cái hồ."

"Nuôi cá koi à?" Phương Trì hỏi.

"Cá koi ăn được không?" Ông nội lại hỏi.

"....Đó là cá cảnh, là loại trắng có hoa văn màu cam," Phương Trì cười.

"Loại đó à, ông biết loại đó," Ông nội suy nghĩ, "Ông cũng chưa biết bà ấy định nuôi cá gì thật, biết đâu bà lại định nuôi cá cảnh thật để ngắm cũng nên?"

Phương Trì nở nụ cười: "Con thấy thế cũng hay lắm, ông, sân sau có thể trồng một ít hoa cỏ gì đó, cũng không cần chậu hoa, lấy mấy cái lốp xe phủ đất vào trong là được, làm cả sân toàn hoa, đẹp lắm."

Đây là lời Tôn Vấn Cừ đã từng đứng trên ban công nói với cậu, cậu đã tưởng tượng vô số lần trong đầu.

"Trồng hoa gì?" Ông nội hỏi.

"Hoa linh lan? Cả phong tín tử nữa." Phương Trì nói, bỗng dưng lại hơi ngượng ngùng, cúi đầu xoa mũi.

"Thủy Cừ thích hoa hoa cỏ cỏ, phải vậy không." Ông nội liếc mắt nhìn cậu.

"Vâng, nhưng mà con...con cũng thích." Phương Trì nói rất không thuyết phục, cậu từ nhỏ tới lớn ngay cả cọng cỏ cũng không hái, hoa dại trong núi chỗ cậu ngay cả tên cũng không nói ra được, giờ lại nói mình thích hoa cỏ, vừa nghe đã thấy điêu vô cùng.

Ông nội cười không nói gì.

"Hai ông cháu hóng gió xong chưa," Mẹ cậu mở cửa thò đầu ra từ trong nhà, "Vào nhà đi, chốc nữa nấu mì ăn."

"Được, ông đi nấu mì," Ông nội quay người đi về trong nhà.

"Ông," Phương Trì ở phía sau ông nhỏ giọng gọi một câu, do dự rồi hỏi, "Thủy Cừ....đã đến đây đúng không?"

"Sao?" Ông nội quay đầu lại.

"Cái miếng sâm kia, là hàng nhập khẩu," Phương Trì nói, "Là Thủy Cừ mang đến đúng không ông?"

Ông nội hơi dừng lại, rồi thở dài: "Là nó mang tới."

Phương Trì vốn cũng chỉ suy đoán, không chắc chắn một trăm phần trăm, lúc nghe thấy ông nội trả lời, cả người cậu đều không biết là bị giật mình hay là hưng phấn, có hơi không kiềm chế được giọng mình: "Anh ấy từng tới?"

Ông nội quay người sang, nhìn cậu gật đầu: "Có đến, mấy hôm trước."

"Ông," Phương Trì tiến tới nắm lấy cánh tay ông, "Ông nói cho con biết đi, chuyện gì đây? Sao anh ấy lại tới! Sao anh ấy lại đến đây!"

Mấy ngày Tôn Vấn Cừ về nhà, ngày nào cũng chui trong phòng ngủ mình.

Nói đến căn phòng ngủ này, hắn còn thấy hơi xa lạ, từ sau khi chuyển vào căn nhà này, phòng ngủ đều sắp xếp trang trí theo yêu cầu của hắn, mà chuẩn bị xong rồi hắn lại gần như chẳng ở nhà mấy, căn phòng này, đối với hắn, thậm chí còn không quen thuộc bằng căn phòng nhỏ ở nhà ông bà nội Phương Trì.

Trên bàn để vài món đồ gốm, cốc, ống đựng bút, đều là phong cách rất thô sơ ngốc nghếch, cổ điển mà đơn thuần.

Đây là "tác phẩm" sớm nhất Tôn Vấn Cừ làm ra được, khiến nhiều người cảm thấy con trai của đại sư Tôn Chính Chí quả nhiên chính là thiên tài trời sinh làm đồ gốm.

Tôn Vấn Cừ đã không nhớ rõ tâm thái cùng ý nghĩ của mình lúc làm ra những món đồ này năm đó, nhiều năm như vậy rồi, hắn vẫn chưa quay đầu lại nhìn những thứ mình làm này, càng chưa từng bình luận cặn kẽ.

Hiện giờ, bình tĩnh lại tâm tình rồi, hắn ngồi trên ghế, đối mặt với vài món đồ gốm này, nhưng lại đột nhiên có vài linh cảm.

Ý nghĩ đơn thuần nhất lúc ban sơ hắn có, sau đó vì thời gian cùng những tranh cãi với ba mà rơi rụng dần đi.

Ngón tay Tôn Vấn Cừ chống lên thái dương, nghiêng đầu nhìn chằm chằm đồ gốm trên bàn.

Nói ra thì, theo ánh mắt và từng trải của hắn, mấy món đồ này, quả thực có linh khí.

Tuy rằng nghĩ như vậy có hơi kiêu căng, có điều đây chính là cảm giác chân thực của hắn, ý nghĩ mấy năm đó còn thật sự khiến người ta bất ngờ.

Hắn lấy điện thoại di động ra, gọi cho Mã Lượng: "Bộ sưu tập mới, tao có ý tưởng mới."

"Cái, cái gì?" Mã Lượng bên kia đang băm nhân sủi cảo, đùng đùng, cũng không thiếu tiếng cười cười nói nói.

"Hai ngày nữa hai ta gặp nhau rồi nói đi," Tôn Vấn Cừ nói, "Mày còn nhớ mấy món đồ ngày trước tao làm không?"

"Chính là cái bộ, mày đặt tên là, "Sơ" đó à?"

"Lượng Tử, mày đúng là anh em tao," Tôn Vấn Cừ tặc lưỡi, "Tao còn quên mất là có cái tên như thế rồi."

"Tao có thể, nhớ lắm, lắm chuyện lắm," Mã Lượng cười nói, "Tao còn nhớ chuyện chị, chị hai tập quân sự, quần bị tuột chỉ."

"Mày có giỏi thì nói trước mặt bà ấy đi." Tôn Vấn Cừ cười.

"Không, dám." Mã Lượng nói.

"Không lằng nhằng với mày nữa, hôm nào mày rỗi thì gọi cho tao, hai ta nói chuyện." Tôn Vấn Cừ nói.

"Được."

Mã Lượng hôm nay dẫn vợ cùng với ba mẹ nó về nhà ông bà ngoại ăn Tết, cả đại gia đình náo nhiệt, nghe tiếng cười tiếng nói trong điện thoại, Tôn Vấn Cừ nhớ lại cảnh tượng ăn Tết ở nhà Phương Trì.

Cũng vô cùng rộn ràng, cười nói ầm ĩ, chơi đùa lung tung đau đầu, mà rất có cảm xúc của ngày Tết.

So sánh ra thì, Tôn Vấn Cừ lắng nghe tiếng động trong nhà mình, ba ở trong phòng làm việc, mẹ với nhà chị cả chị hai đang nói chuyện ở dưới tầng, yên ắng như thể đang bàn bạc chuyện gì hệ trọng lắm.

Người giúp việc sắp về nhà rồi, đang ở trong phòng bếp chuẩn bị rau trộn đơn giản, buổi tối bên nhà hàng sẽ mang bữa ăn giao thừa đến tận nhà cho.

Một cái Tết, ngay cả chút mùi vị khói lửa cũng không có.

Cao quý, mà lạnh lẽo.

Phương Trì sáng sớm đã gọi điện cho hắn, kể là trong nhà toàn là người không, tiếng huyên náo to to nhỏ nhỏ đến mức cậu sắp ù tai, mãi tới giờ vẫn chưa liên lạc lại với hắn.

Tôn Vấn Cừ tặc lưỡi, hắn có thể tưởng tượng được dáng vẻ hiện giờ của Phương Trì, tâm trạng không thể nào yên lòng được, nhưng lại bởi vì bầu không khí ăn Tết mà hưng phấn, giúp đỡ ông bà ra ra vào vào bận bịu, thỉnh thoảng lại lảm nhảm với Hồ Dĩnh mấy câu, về phần Phương Huy, Tôn Vấn Cừ cảm thấy cậu có lẽ không có tâm trạng vặc lại Phương Huy.

Đương nhiên, cũng có thể dưới cơn nóng giận, đánh cho Phương Huy một trận lăn quay.

Có người gõ lên cửa phòng Tôn Vấn Cừ mấy lần, Tôn Vấn Cừ đáp một tiếng "không đóng cửa" rồi, nhưng cũng không ai đi vào.

Hắn hơi do dự, đứng dậy mở cửa ra, ngoài cửa lại không có ai.

Tôn Vấn Cừ thở dài, hơi không tình nguyện đi xuống tầng, dưới tầng, bàn đàm phán năm người đã trở thành sáu người, ba xuống rồi, đang ngồi uy nghiêm trên ghế sofa.

"Tưởng là em đến lúc ăn rồi mới xuống," Tôn Dao nói một câu, "Em khỏi ốm chưa?"

"Không sao, bác sĩ cũng không cho thuốc nữa," Tôn Vấn Cừ nói, đi xuống cầu thang, ngồi co lại trong góc ghế sofa, gác chân lên trên bàn uống nước.

"Này, chị mang cho em ít thực phẩm dinh dưỡng, cũng không biết là gì nữa, dù sao cũng để tăng cường sức miễn dịch," Tôn Gia Nguyệt chỉ một đống hộp cạnh bàn, "Em xem rồi uống đi, còn có cái gì mà bổ thận tráng dương..."

Ba cau mày ngước mắt nhìn Tôn Gia Nguyệt, Tôn Gia Nguyệt chẳng đoái hoài, cười nói: "Trước đây bị nhốt trong quan ải không dùng được, giờ có thể bồi bổ."

"Ừ." Tôn Vấn Cừ cười, đáp một tiếng.

"Không nghiêm túc!" Tôn Dao nói.

"Quá là nghiêm túc luôn, nhà mình nếu mà không có em," Tôn Gia Nguyệt nhìn qua người trong nhà "Người ngoài có khi còn tưởng Tết nhất nhà mình gặp biến cố gì..."

"Gia Nguyệt!" Mẹ cau mày đập một cái lên người cô, "Cái tật miệng nói linh tinh của con còn không chịu sửa đi."

"Không sửa," Tôn Gia Nguyệt dựa lên người chồng cô, "Dù sao thì người cùng con sống cả đời này cũng chẳng để ý."

"Anh là không thèm nói." Chồng chị hai cười.

"Lục Thành, con cũng chiều nó quá, trước đây không ai quản được nó, giờ lấy chồng rồi vẫn chẳng có ai quản." Mẹ thở dài.

"Không sao, con chịu được." Chồng chị hai cười, nhấp ngụm trà.

"Hai đứa nó như vậy cũng tốt," Tôn Dao nói, "Tự mình vui vẻ, chuyện trong nhà thì khỏi cần quan tâm."

"Mấy chuyện đáng ghét như lo lắng chuyện trong nhà cứ giao cho chị với anh rể thôi," Tôn Gia Nguyệt bóc vỏ kẹo ăn, "Hai người lo cũng tốt mà."

Mẹ quay đầu lại liếc nhìn Tôn Vấn Cừ vẫn luôn im lặng ngồi một bên: "Vấn Cừ, lần này con ở nhà thêm mấy ngày đi?"

"Xem tình hình đã," Tôn Vấn Cừ nói, "Hai ngày nữa con còn hẹn Lượng Tử có thời gian thì nói chuyện."

"Bàn chuyện phòng làm việc của hai anh à?" Ba có hơi khinh thường hỏi một câu, có lẽ vì ăn Tết mọi người đều tề tựu, giọng điệu khinh thường trong lời ông nói cũng không tính là quá rõ ràng.

"Vâng." Tôn Vấn Cừ gật đầu.

"Này, Vấn Cừ, lần trước triển lãm của hai đứa, chị với anh rể cũng đi xem," Tôn Gia Nguyệt nói, "Hay thật đấy, cực kỳ sáng tạo, chị thấy trên tivi, chỉ có nhóm các em là có độ dài nhiều nhất."

"Bỏ tiền đấy." Tôn Vấn Cừ cười.

"Vậy cũng phải có trình độ chứ," Chồng chị hai nói, "Không thì có bỏ tiền cũng không mua được, đài truyền hình vẫn phải có chất lượng mà."

"Không sai, dù sao thì chị cũng thích lắm, hôm đó chị còn nói với Lượng Tử, làm cho chị một bộ." Tôn Gia Nguyệt nói.

"Chị thích," Ba nhìn cô, "Chị thì biết gì về đồ gốm, chị có mà đến xem náo nhiệt."

"Thứ gì làm ra chỉ để người trong nghề mới hiểu," Tôn Vấn Cừ trượt người xuống, nửa nằm trong ghế sofa, "cũng chẳng thể nào phát triển được."

"Đây chính là khác nhau giữa thương phẩm và nghệ thuật." Lông mày ông nhíu lại.

"Đương nhiên là có khác nhau," Tôn Vấn Cừ cong khóe miệng, hắn đã đồng ý với Phương Trì sẽ không cãi lại lời ông, "Thứ bọn Mã Lượng muốn làm chính là thương phẩm có giá trị nghệ thuật, cũng là nghệ thuật có thể được nhiều người hiểu, chuyện này trên bản chất chẳng có gì xung đột cả."

Cha nhìn hắn chằm chằm, nửa buổi không nói gì, ngay lúc định mở miệng nói chuyện, điện thoại di động của Tôn Dao lại vang lên.

"Alo? Ừ, đúng." Tôn Dao nghe điện thoại, "Đưa vào đi."

"Đồ ăn đến rồi à?" Tôn Gia Nguyệt đứng lên.

"Ừ, đến cổng rồi, đang đưa vào," Tôn Dao cười, "Nhà ta có thể chuẩn bị ăn rồi."

Bữa ăn tất niên trong nhà rất chán, trước đó người giúp việc đã dọn xong bàn ăn, bát đũa đĩa đều đã dọn lên hết, chỉ chờ người đưa đồ ăn tới bày ra bàn là xong việc.

So sánh với cảm giác nóng hầm hập ấm áp dễ chịu lúc cả nhà quây quần quanh bếp lửa ở nhà Phương Trì.... Tôn Vấn Cừ kéo ghế tựa ngồi xuống bên bàn, sau khi có chuyện này, cũng không biết sau này đến ăn cơm, ông nội bà nội còn có thể tự tại thoải mái như trước nữa không.

"Cũng không biết đường đi giúp, ngồi yên ở đây chờ ăn?" Ba không biết từ lúc nào đã đi lại đây.

"Tay chân không hay làm, làm hỏng đồ ăn thì làm sao bây giờ." Tôn Vấn Cừ lười biếng ngồi không nhúc nhích.

"Bộ lọ kia của anh, định bán ra ngoài đúng không? Định làm thành thế nào?" Ba ngồi xuống bên cạnh hắn.

Tôn Vấn Cừ có hơi ngoài ý muốn nhìn ông, lời của ông nói vô cùng lạnh lùng, như thể có ai nã súng sau gáy hắn.

"Có thay đổi, nhưng thay đổi không nhiều," Tôn Vấn Cừ cảm giác mình nói cũng rất cứng ngắc, như thể nếu hắn không nói, cây súng của ba đặt sau gáy sẽ làm gì đó, "Ba....có hứng thú xem không?"

Ba cũng rất bất ngờ mà liếc mắt nhìn hắn, một lúc sau mới cười lạnh: "Không có hứng thú."

Tôn Vấn Cừ không lên tiếng, nhìn bát đĩa trước mặt mình, nếu không phải đã đồng ý với Phương Trì, giờ hắn đã đá một cái ghế tựa đi.

"Nếu anh muốn tôi xem qua, tôi chỉ nhìn ảnh," Ba nói, "Kiến nghị góp ý gì tôi đều không nói, thứ như thế tôi..."

Tôn Vấn Cừ lấy điện thoại ra, mở album, đưa tới trước mặt ba.

Ba hừ một tiếng, nhận lấy điện thoại.

"Tránh ra nào!" Tôn Gia Nguyệt ở phía sau hắn nói, "Không giúp rồi còn cản đường nữa!"

Tôn Vấn Cừ đứng lên tránh đi, mấy người phục vụ của nhà hàng đi vào, bày từng món lên bàn, sau đó đứng ở bên cạnh.

"Không cần phục vụ ở đây," Tôn Dao lấy mấy phong bao lì xì ra đưa cho người phục vụ, "Lúc thu dọn tôi sẽ gọi điện thoại."

Tôn Vấn Cừ nhìn cả một bàn đầy đồ ăn, ngáp một cái: "Ăn không hết, lãng phí."

"Ô," Tôn Gia Nguyệt giật mình nhìn hắn, "Chị không nghe nhầm đấy chứ? Em trai chị lại lo lãng phí đồ ăn?"

"Ở cùng người nào là y như thế," Tôn Dao cau mày, "Không phóng khoáng."

Tôn Vấn Cừ chỉ đồng ý với Phương Trì không cãi với ba, nghe thấy câu này của Tôn Dao, hắn nhíu mày: "Cả bàn đồ ăn này vứt hết cũng tốt, phóng khoáng."

"Vấn Cừ." Mẹ vỗ vỗ hắn, ra hiệu bằng mắt bảo hắn đừng nói.

"Tiểu nhị, rót rượu!" Tôn Gia Nguyệt đập lên vai chồng cô.

"Được rồi," Chồng chị hai lập tức đứng dậy cầm lấy bình rượu mở ra, rót vào ly mọi người, "Bình rượu này là ba mang về lâu lắm rồi đúng không? Thơm thật."

"Để đó gần mười năm rồi," Ba nói, "Hôm nay cả nhà đông đủ, lấy ra uống."

"Cũng không coi là đông đủ được, Vấn Cừ lúc nào không phải về một người, lúc đó mới tính là đủ," Tôn Gia Nguyệt liếc mắt nhìn Tôn Vấn Cừ, "Chị nói đấy, Vấn Cừ, đã quyết định rồi thì dẫn về, cái khác không cần để ý nhiều, tốt xấu gì cũng để bọn chị gặp chứ."

Tôn Vấn Cừ nhìn qua ba, trên mặt ông không có cảm xúc gì, đương nhiên cũng không có nụ cười, nhưng dùng kinh nghiệm đối đầu với ba bao lâu nay, vẻ mặt này của ông có nghĩa là ông không có ý định nổi nóng.

"Muốn gặp à?" Tôn Vấn Cừ cười.

"Muốn chứ, đương nhiên là muốn rồi," Tôn Gia Nguyệt nói, "Hôm đó đi triển lãm, chị với Lục Thành, chính là định nhân tiện gặp hai đứa luôn, kết quả là không gặp được, lại nhìn thấy Mã Lượng, chị vừa nghĩ đến cái mồm khẩu nghiệp của nó là chị không qua."

Tôn Vấn Cừ cười: "Chị không nói lại nó thì đánh nó chứ."

"Thôi, trước đây thì cũng được, giờ người ta đã là người có vợ rồi, chị không thèm ghét," Tôn Gia Nguyệt bĩu môi, rồi kéo đề tài trở lại, "Nói thật, lúc nào đó dẫn về đi, gặp mặt một lần, đến lúc đó chị về nhà, có chuyện gì thì chị hai bảo kê cho em."

"Có thể có chuyện gì được." Mẹ cau mày cười.

"Ai biết được, mẹ nghe chị cả con mới vừa nói gì kìa," Tôn Gia Nguyệt tặc lưỡi, "Còn cả mặt ba con bây giờ nữa."

"Mặt tôi làm sao?" Ba nhìn cô chằm chằm.

"Quá đẹp luôn," Tôn Gia Nguyệt cười nâng ly lên, "Đến nào, uống một chén, vì cả nhà ta ai cũng đẹp."

Mọi người nâng ly uống một ngụm, đặt ly xuống rồi, ba nhìn về hướng Tôn Vấn Cừ: "Bao giờ anh định dẫn cậu ta về?"

"Hả?" Tôn Vấn Cừ ngây người.

"Hai ngày nay luôn đi!" Tôn Gia Nguyệt lập tức nói, "Vừa khéo hai hôm nay chị còn đang ở nhà."

"Xem tình hình đã." Tôn Vấn Cừ không nói luôn, tình hình nhà Phương Trì hiện giờ đang thế nào, hắn cũng không rõ, Phương Trì không nói, hắn cũng không có cách nào hỏi được.

Ba liền hừ một tiếng, không nói gì thêm, gắp một miếng thức ăn bắt đầu ăn.

Bữa ăn tất niên cũng chẳng ăn lâu hơn ăn cơm ngày thường là bao, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, ba uống rượu rất tiết chế, cho nên con cháu cũng hạn chế uống, nếu như hạn chế uống rượu, vậy thì thời gian ăn cơm cũng ngắn theo, cơ bản là cơm nước xong xuôi bọn họ trở về phòng khách, còn kịp cả Xuân Vãn.

Mẹ rót ấm trà, người cả nhà ngồi trên sofa bắt đầu xem tivi.

Tôn Gia Nguyệt xem chưa tới mấy phút đã thấy chả có gì hay, liền bàn với Tôn Vấn Cừ chốc nữa ra ngoài đi lòng vòng.

Tôn Vấn Cừ thật sự không muốn động đậy, nhưng so với cứ ngồi nhà cả tối như thế, hắn vẫn cảm thấy đi ra ngoài lòng vòng cùng Tôn Gia Nguyệt thú vị hơn.

Đang nói chuyện, di động Tôn Vấn Cừ vang lên.

Gần như không cần nghĩ, hắn đã đoán được đây là Phương Trì.

"Ăn cơm à?" Tôn Vấn Cừ đi tới một bên nghe điện thoại.

"Ừ, đang ăn đây, vừa qua giai đoạn ầm ĩ nhất," Phương Trì cười, "Nhà anh thì sao?"

"Ăn xong rồi, đang xem tivi." Tôn Vấn Cừ nói.

"Ăn xong rồi?" Phương Trì ngây người, "Nhanh vậy?"

"Nhà tôi là như vậy," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Không thể so sánh với nhà cậu được, không náo nhiệt như vậy."

"Chắc là nghệ thuật gia đều như vậy," Phương Trì cười ha ha, "Chốc nữa có đốt pháo không?"

"Không đốt, chốc nữa chắc tôi ra ngoài chơi với vợ chồng chị hai," Tôn Vấn Cừ dựa vào bên cửa sổ, tiếng pháo bên ngoài đã dày đặc, nhưng vẫn kém xa tiếng động bên đầu Phương Trì.

"Nhà em ăn Tết vẫn vui hơn đúng không?" Phương Trì nói, "Sang năm...sang năm anh có đến không."

"Được." Tôn Vấn Cừ nói.

Bên đầu Phương Trì im lặng một lúc, Tôn Vấn Cừ nghe thấy tiếng Hồ Dĩnh gọi Phương Trì đi ăn cơm.

"Cậu ăn cơm đi đã, có thời gian rồi thì gọi cho tôi." Tôn Vấn Cừ nói.

"Ừ," Phương Trì đáp, lại không có ý định cúp điện thoại, qua một lúc lâu mới nhỏ giọng nói một câu, "Này, Tôn Vấn Cừ, anh..."

"Cái gì?" Tôn Vấn Cừ hỏi.

"Anh....đến nhà em lúc nào?" Phương Trì ngập ngừng hỏi.

Tôn Vấn Cừ dừng lại: "Ông nội bán tôi à?"

"Em thấy miếng sâm ngậm, không phải là hàng nhập khẩu ở nhà chú Lượng Tử à," Phương Trì nói, dừng một lúc liền gằn giọng nói nhỏ, "Anh sao mà....đến rồi cũng không nói với em! Lúc em nghe ông nội nói mà sợ hết hồn, suýt nữa nói không lưu loát luôn!"

"Bởi vì cậu không muốn tôi đến chứ sao." Tôn Vấn Cừ cười.

"Em....em không phải không muốn anh tới, em nhớ anh sắp điên lên rồi," Phương Trì thở dài, "Ôi, em thấy mất mặt quá."

Tôn Vấn Cừ cười: "Sao mà mất mặt?"

"Chuyện của em, anh biết hết rồi đúng không?" Phương Trì nói, "Chắc chắn là biết hết rồi, mẹ nó, em thật sự không muốn cho anh biết, em, em là...em nói cho anh biết, từ buổi trưa em nghe ông kể, vẫn luôn không dám gọi cho anh."

"Sao lại thế?" Tôn Vấn Cừ nói, "Tôi còn đang thấy lạ sao hôm nay cậu lại chẳng đoái hoài gì đến tôi."

"Em làm sao mà nỡ không để ý tới anh được, em chính là lúng túng, đã vậy còn sợ anh giận nữa," Phương Trì hơi căng thẳng hỏi "Anh không giận đấy chứ?"

"Tôi biết đã bao nhiêu ngày rồi, có giận cũng đã giận lâu rồi," Tôn Vấn Cừ nghe giọng của Phương Trì mà thấy hơi buồn cười.

Phương Trì hơi vội vàng nói: "Em nói với anh, em không phải muốn giấu anh, chỉ là lo nói cho anh anh sẽ nóng ruột, nên..."

"Tôi biết," Tôn Vấn Cừ ngắt lời cậu, "Tôi biết mà, tôi không giận, nhưng có câu này tôi phải nói."

"Anh nói đi," Phương Trì nói, "Mắng em à?"

"Tôi muốn nói là," Tôn Vấn Cừ cười "Kể từ ngày hôm nay trở đi, nếu còn có chuyện gì, thì hai chúng ta sẽ cùng nhau gánh vác, sau này mà cậu còn giấu tôi chuyện gì nữa, tôi sẽ giận."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương