Phi Duyệt Quân Tâm
-
Chương 197: Dám khi dễ Tiểu Lâu nhà ta! Nàng sống không lâu nha ? !
“Thối Lâu Lan! Y Phục này thật quý….không được… Còn có cái yếm…”Tra Tiểu Tân tức giận dường như đã quên bản thân hiện tại trần truồng.
“Ừm… cái yếm của nàng…” Hắn khàn khàn cười đem mặt chôn ở ngực nàng, đồng thời, hai tay cũng xoa nắn mỗi một tấc da thịtcủa nàng.
Chỉ chốc lát sau,lời giáo huấn trong miệng của Tra Tiểu Tân từ hóa thành sinh ngâm, trong màn lụa thỉnh thoảng nghe được đối thoại của hai người.
“Không được, đừng đè lên cục cưng …” Người nào đó thở hổn hển nói.
“Nương tử, ý của nàng là muốn ta từ phía sau tiến vào?” Người nào đó cười đến tà ác.
“A, không cần! Hỗn đản… A…” Người nào đó giận dữ nhưng mà lời nói còn chưa dứt lời liền biến thành vô lực kêu to.
“Nương tử, nàng tại sao không nói?” Người nào đó lại làm bộ quan tâm.
“Ừm… A…” Người nào đó cắn chăn không để bản thân hô lên tiếng, đồng thời con ngươi mọng nước trừng mắt nhìn người làm chuyện xấu.
Đôi mắt hẹp dài của Lâu Lan hiện lên xuân sắc, mồ hôi không ngừng chảy xuống khuôn mặt trắng nõn, có hương diễm có xinh đẹp,đưa mắt nhìn nữ tử xinh đẹp dưới thân, sau đó thâm nhập vào, đồng thời hôn thật sâu xuống.
Lại là một năm mùa đông, cả vường trắng thuần.
Năm trước lúc này Tiểu Tân rất thống khổ, mà năm nay lại được hạnh phúc.
Sáng sớm tỉnh lại hít thở không khí mới mẻ, cả người thoải mái, vừa đúng nhìn thấy Tô Tiểu Lê đang đánh cầu tuyết, vì thế cũng theo đi đến, bởi vì Tra Tiểu Tân có thai cho nên mọi việc đều giao cho Tô Tiểu Lên.
“Không được! Như vậy không công bằng, đều là ta làm!” TôTiểu Lê lần thứ N bị nện sau đó rốt cục bắt đầu phản kháng, lại thấy Tra Tiểu Tân lại bướng bỉnh đập một cái qua, vì thế miệng bị nhồi vào .
Tra Tiểu Tân thấy thế cười đến trước ngưỡng sau nghiêng.
Tô Tiểu Lê tức giận đến hừ hừ: “Không công bằng! Chính là không công bằng!”
Thấy nàng buồn bực không chịu nói nói Tra Tiểu Tân vì thế suy nghĩ một công pháp, chỉ thấy nàng kề bên tai Tô Tiểu Lê nói cái gì mà ánh mắt của Tô Tiểu Lê sang lên vì thế hai người không có hảo ý cùng cười. Sau đó Tra Tiểu Tân lại cầm bút lông không biết vẽ lên đó cái gì,rồi viết tên lên người tuyết, cuối cùng nàng và Tô Tiểu Lê đứng cách xa nơi đó, mỗi người tay cầm một hòn đá nhỏ,tiếp theo nhìn nhau cười rồi ném lên người tuyết.
” Nữ nhân hư đáng chết! Chọi chết ngươi!” Tô Tiểu Lê căm giận nói, cầm lấy viên đá ném lên người tuyết viết hai chữ “Lục Uyển”, một viên đá đi qua, người tuyết trở thành phấn bọt.
Tra Tiểu Tân cũng hưng phấn la: “Chọi cho óc ngươi vỡ toang! Dám khi dễ Tiểu Lâu nhà ta! Hỗn đản!” Nói xong liên tục ném them vài cái, người tuyết kia bị ném N lần mà vẫn chưa ngừng lại.
“Dám kêu ta làm người tuyết! Đi chết đi!” Tô Tiểu Lê càng nói càng ức, nghĩ đến mùa đông năm trước nàng kêu mình giả làm người tuyết, vì thế tức giận đến tiến lên phía trước,một cước đã đá đầu người tuyết rơi xuống,phản ứng đầu tiên của Tra Tiểu Tân là cả kinh, sau cười lớn vỗ tay, người còn hưng phấn nhảy lên. Nàng hiện tại mới có thai bốn tháng nên chưa có bụng, chẳng qua là người hơi so trước kia đầy đặn chút.
Lâu Lan vừa đẩy cửa ra nhìn thấy một hình ảnh đáng yêu, nhìn nàng phẫn nộ vì bản thân trút giận, tim cảm thấy ấm áp ,hắn cầm lấy một cái áo choàng đi ra ngoài.
“Dám khi dễ Tiểu Lâu nhà ta! Nàng sống không lâu đâu nha ? !” Nói xong một quyền đi qua, gương mặt người tuyết kia nhất thời thiếu một nửa, trả thù khoái ý làm Tra Tiểu Tân cười lớn ra tiếng, lại thấy phía sau ấm áp, quay đầu khi mới phát hiện là Lâu Lan bất động thanh sắc choàng áo khoác cho nàng, trong long nhất thời vui mừng, hôn nhiều cái lên mặt hắn: “Ha ha, chàng đối với thiếp thật tốt nha.”
Tuy rằng không biểu hiện nhưng Lâu Lan thật vui.
“Vậy có phải nàng đang biểu thị gì không?” Lâu Lan vô cùng thân thiết đặt trán hắn tựa lên trán nàng, giọng nói khàn khàn mê hoặc người, một đôi mắt phượng câu hồn phách con người nhìn nàng, thật là ái muội.
Tra Tiểu Tân tự nhiên nghe hiểu ý hắn, từ đêm động phòng hôm đó nàng không được hắn chạm vào, bởi vì chạm vào cục cưng, mặc dù các đại phu nói mang thai sáu,bảy tháng vẫn có thể cùng phòng nhưng nàng kiêng quyết không chịu.
“Nương tử…” Hắn làm nũng nói một câu, hai tay không nhẹ không nặng nắm thắt lưng đẫy đà có thịt của nàng, xúc cảm thật tốtHắn lại bắt đầu có ý nghĩ kỳ quái .
“Không được !” Tra Tiểu Tân sẳng giọng, vẻ mặt nhất thời hồng nhuận hồng nhuận, hai con ngươi sáng lấp lánh…….
Lâu Lan vốn muốn đùa với nàng nhìn đến nàng lộ thái độ ngây thơ bất giác mềm lòng, ôm lấy nàng đạm cười không nói. Hai người nhu tình mật ý thì nghe Tô Tiểu Lê còn căm giận đánh người tuyết, vì thế Tra Tiểu Tân cũng lôi kéo Lâu Lan đi,Lâu Lan dở khóc dở cười. Dù sao chuyện lúc đó, hắn là một người nam nhân không thể trẻ con như vậy,nhưng Tra Tiểu Tân kiên trì, không có biện pháp,Lâu Lan dùng ánh mắt hung dữ? ! Đành phải ném một cái,làm Tra Tiểu Tân và Tô Tiểu Lê mừng rỡ cười ha ha, khuôn mặt xinh đẹp tuấn tú của Lâu Lan thầm giật giận, ý cười trong mắt lại sâu.
Lúc ba người bọn họ vui vẻ, một thân ảnh uyển chuyển bất động thanh sắc đứng sau hòn non bộ rời đi.
Trong phòng chỉ có trang sức trang nhã.
Hoa Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn uống một chút trà, thần sắc nhàn nhã, bởi vì không cần tranh giành tình nhân mỗi ngày nên thoải mái, buông tách trà xuống, nàng nhìn Thu Dung ngồi ở trước mắt, nhẹ nhàng cười
Chẳng qua là không khí yên tĩnh này không được bao lâu,thấy ánh mắt Thu Dung như có điều muốn nói,Hoa Nguyệt mặc dù thầm cau mày nhưng vẫn kêu thị nữ bên người lui xuống, chờ các nàng đi rồi, nàng nhìn Thu Dung: “Không biết muội muội có chuyện gì muốn nói?” Nàng trước kia quan hệ đối với Thu Dung không phải tốt lắm, nhưng Thu Dung cũng luôn nhu thuận dịu dàng ,cho nên nàng cũng không chán ghét.
“Ừm… cái yếm của nàng…” Hắn khàn khàn cười đem mặt chôn ở ngực nàng, đồng thời, hai tay cũng xoa nắn mỗi một tấc da thịtcủa nàng.
Chỉ chốc lát sau,lời giáo huấn trong miệng của Tra Tiểu Tân từ hóa thành sinh ngâm, trong màn lụa thỉnh thoảng nghe được đối thoại của hai người.
“Không được, đừng đè lên cục cưng …” Người nào đó thở hổn hển nói.
“Nương tử, ý của nàng là muốn ta từ phía sau tiến vào?” Người nào đó cười đến tà ác.
“A, không cần! Hỗn đản… A…” Người nào đó giận dữ nhưng mà lời nói còn chưa dứt lời liền biến thành vô lực kêu to.
“Nương tử, nàng tại sao không nói?” Người nào đó lại làm bộ quan tâm.
“Ừm… A…” Người nào đó cắn chăn không để bản thân hô lên tiếng, đồng thời con ngươi mọng nước trừng mắt nhìn người làm chuyện xấu.
Đôi mắt hẹp dài của Lâu Lan hiện lên xuân sắc, mồ hôi không ngừng chảy xuống khuôn mặt trắng nõn, có hương diễm có xinh đẹp,đưa mắt nhìn nữ tử xinh đẹp dưới thân, sau đó thâm nhập vào, đồng thời hôn thật sâu xuống.
Lại là một năm mùa đông, cả vường trắng thuần.
Năm trước lúc này Tiểu Tân rất thống khổ, mà năm nay lại được hạnh phúc.
Sáng sớm tỉnh lại hít thở không khí mới mẻ, cả người thoải mái, vừa đúng nhìn thấy Tô Tiểu Lê đang đánh cầu tuyết, vì thế cũng theo đi đến, bởi vì Tra Tiểu Tân có thai cho nên mọi việc đều giao cho Tô Tiểu Lên.
“Không được! Như vậy không công bằng, đều là ta làm!” TôTiểu Lê lần thứ N bị nện sau đó rốt cục bắt đầu phản kháng, lại thấy Tra Tiểu Tân lại bướng bỉnh đập một cái qua, vì thế miệng bị nhồi vào .
Tra Tiểu Tân thấy thế cười đến trước ngưỡng sau nghiêng.
Tô Tiểu Lê tức giận đến hừ hừ: “Không công bằng! Chính là không công bằng!”
Thấy nàng buồn bực không chịu nói nói Tra Tiểu Tân vì thế suy nghĩ một công pháp, chỉ thấy nàng kề bên tai Tô Tiểu Lê nói cái gì mà ánh mắt của Tô Tiểu Lê sang lên vì thế hai người không có hảo ý cùng cười. Sau đó Tra Tiểu Tân lại cầm bút lông không biết vẽ lên đó cái gì,rồi viết tên lên người tuyết, cuối cùng nàng và Tô Tiểu Lê đứng cách xa nơi đó, mỗi người tay cầm một hòn đá nhỏ,tiếp theo nhìn nhau cười rồi ném lên người tuyết.
” Nữ nhân hư đáng chết! Chọi chết ngươi!” Tô Tiểu Lê căm giận nói, cầm lấy viên đá ném lên người tuyết viết hai chữ “Lục Uyển”, một viên đá đi qua, người tuyết trở thành phấn bọt.
Tra Tiểu Tân cũng hưng phấn la: “Chọi cho óc ngươi vỡ toang! Dám khi dễ Tiểu Lâu nhà ta! Hỗn đản!” Nói xong liên tục ném them vài cái, người tuyết kia bị ném N lần mà vẫn chưa ngừng lại.
“Dám kêu ta làm người tuyết! Đi chết đi!” Tô Tiểu Lê càng nói càng ức, nghĩ đến mùa đông năm trước nàng kêu mình giả làm người tuyết, vì thế tức giận đến tiến lên phía trước,một cước đã đá đầu người tuyết rơi xuống,phản ứng đầu tiên của Tra Tiểu Tân là cả kinh, sau cười lớn vỗ tay, người còn hưng phấn nhảy lên. Nàng hiện tại mới có thai bốn tháng nên chưa có bụng, chẳng qua là người hơi so trước kia đầy đặn chút.
Lâu Lan vừa đẩy cửa ra nhìn thấy một hình ảnh đáng yêu, nhìn nàng phẫn nộ vì bản thân trút giận, tim cảm thấy ấm áp ,hắn cầm lấy một cái áo choàng đi ra ngoài.
“Dám khi dễ Tiểu Lâu nhà ta! Nàng sống không lâu đâu nha ? !” Nói xong một quyền đi qua, gương mặt người tuyết kia nhất thời thiếu một nửa, trả thù khoái ý làm Tra Tiểu Tân cười lớn ra tiếng, lại thấy phía sau ấm áp, quay đầu khi mới phát hiện là Lâu Lan bất động thanh sắc choàng áo khoác cho nàng, trong long nhất thời vui mừng, hôn nhiều cái lên mặt hắn: “Ha ha, chàng đối với thiếp thật tốt nha.”
Tuy rằng không biểu hiện nhưng Lâu Lan thật vui.
“Vậy có phải nàng đang biểu thị gì không?” Lâu Lan vô cùng thân thiết đặt trán hắn tựa lên trán nàng, giọng nói khàn khàn mê hoặc người, một đôi mắt phượng câu hồn phách con người nhìn nàng, thật là ái muội.
Tra Tiểu Tân tự nhiên nghe hiểu ý hắn, từ đêm động phòng hôm đó nàng không được hắn chạm vào, bởi vì chạm vào cục cưng, mặc dù các đại phu nói mang thai sáu,bảy tháng vẫn có thể cùng phòng nhưng nàng kiêng quyết không chịu.
“Nương tử…” Hắn làm nũng nói một câu, hai tay không nhẹ không nặng nắm thắt lưng đẫy đà có thịt của nàng, xúc cảm thật tốtHắn lại bắt đầu có ý nghĩ kỳ quái .
“Không được !” Tra Tiểu Tân sẳng giọng, vẻ mặt nhất thời hồng nhuận hồng nhuận, hai con ngươi sáng lấp lánh…….
Lâu Lan vốn muốn đùa với nàng nhìn đến nàng lộ thái độ ngây thơ bất giác mềm lòng, ôm lấy nàng đạm cười không nói. Hai người nhu tình mật ý thì nghe Tô Tiểu Lê còn căm giận đánh người tuyết, vì thế Tra Tiểu Tân cũng lôi kéo Lâu Lan đi,Lâu Lan dở khóc dở cười. Dù sao chuyện lúc đó, hắn là một người nam nhân không thể trẻ con như vậy,nhưng Tra Tiểu Tân kiên trì, không có biện pháp,Lâu Lan dùng ánh mắt hung dữ? ! Đành phải ném một cái,làm Tra Tiểu Tân và Tô Tiểu Lê mừng rỡ cười ha ha, khuôn mặt xinh đẹp tuấn tú của Lâu Lan thầm giật giận, ý cười trong mắt lại sâu.
Lúc ba người bọn họ vui vẻ, một thân ảnh uyển chuyển bất động thanh sắc đứng sau hòn non bộ rời đi.
Trong phòng chỉ có trang sức trang nhã.
Hoa Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn uống một chút trà, thần sắc nhàn nhã, bởi vì không cần tranh giành tình nhân mỗi ngày nên thoải mái, buông tách trà xuống, nàng nhìn Thu Dung ngồi ở trước mắt, nhẹ nhàng cười
Chẳng qua là không khí yên tĩnh này không được bao lâu,thấy ánh mắt Thu Dung như có điều muốn nói,Hoa Nguyệt mặc dù thầm cau mày nhưng vẫn kêu thị nữ bên người lui xuống, chờ các nàng đi rồi, nàng nhìn Thu Dung: “Không biết muội muội có chuyện gì muốn nói?” Nàng trước kia quan hệ đối với Thu Dung không phải tốt lắm, nhưng Thu Dung cũng luôn nhu thuận dịu dàng ,cho nên nàng cũng không chán ghét.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook