Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
-
Chương 1785
Edit: kaylee
Hoàng cung.
Trong ngự thư phòng, Tá Vũ mặc long bào màu vàng sáng đang đoan chính mà ngồi, phía dưới hắn ngồi một người nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y.
Nam tử này có diện mạo cực kỳ tuấn mỹ, là thuộc về loại đẹp âm nhu, cho người ta một loại cảm giác thực không thoải mái. Ánh mắt hắn càng như là một con rắn độc, chỉ cần bị ánh mắt hắn nhìn một cái, lập tức cảm giác như có một con rắn độc quấn quanh ở phía trên cổ, không cách nào hô hấp.
“Ngôn công tử, ngươi yên tâm, ta đã đi truyền triệu Huyễn nhi, sau đó nàng sẽ tiến cung, lúc đó, Ngôn công tử có thể mang nàng đi.”
Nam nhân được xưng là Ngôn công tử kia khẽ gật đầu, ánh mắt âm trầm liếc về phía ngoài thư phòng, đáy mắt hiển nhiên đã để lộ ra một chút không kiên nhẫn.
Sắc mặt Tá Vũ cũng mang theo nôn nóng, thật không biết nha đầu thúi Phượng Thiên Huyễn kia đang làm cái quỷ gì, lâu như vậy còn không tiến cung!
Nếu Ngôn công tử ở dưới sự giận dữ phá hủy toàn bộ hoàng cung, nàng có mấy cái mệnh đều không đủ bồi thường!
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên, ở ngoài thư phòng, một bóng dáng diễm lệ màu đỏ phiêu nhiên mà đến, giống như là một bông hoa hồng, tuyệt mỹ rồi lại nơi chốn mang theo nguy hiểm……
Trong phút chốc Ngôn Tử Thần nhìn thấy Phượng Thiên Huyễn, con ngươi âm trầm nhu hòa xuống, ánh mắt thẳng tắp ngóng nhìn nàng, giống như là khắc tư dung tuyệt mỹ của thiếu nữ vào bên trong óc, cả mắt đều là sự tồn tại của nàng.
Có lẽ, mấy tháng trước kinh hồng thoáng nhìn, chú định làm hắn luân hãm cả đời.
Mà hắn, lại vui vẻ chịu đựng.
“Phượng cô nương.”
Ngôn Tử Thần sửa lại âm lãnh lúc trước, khuôn mặt giương lên một ý cười nông cạn: “Đã lâu không gặp, ngươi……”
Phượng Thiên Huyễn nhướng mày, nhìn Ngôn Tử Thần: “Ta biết ngươi?”
Ngụ ý, nàng căn bản không quen biết Ngôn Tử Thần, tất cả đều là Ngôn Tử Thần ở tự mình đa tình!
Sắc mặt Ngôn Tử Thần trầm vài phần, nữ nhân hắn muốn có được, trước nay còn chưa từng thất thủ!
Chỉ là, đối mặt với Phượng Thiên Huyễn, hắn cũng không muốn dùng thủ đoạn cưỡng bách nàng, mà hy vọng nàng có thể thiệt tình thực lòng yêu hắn.
“Ở mấy tháng trước, chúng ta đã từng gặp qua,” Ngôn Tử Thần cười gượng hai tiếng: “Không nghĩ tới ngươi vậy mà đã quên.”
“À,” Phượng Thiên Huyễn dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Xin lỗi, người không quan trọng đối với ta, trước nay ta đều qua đi là quên.”
Nguyên nhân chính là vì Ngôn Tử Thần không quan trọng đối với nàng, nàng mới có thể không nhớ rõ người này.
Khuôn mặt Ngôn Tử Thần rốt cuộc lạnh xuống, hắn nơi nào nghe không ra nữ nhân này luôn mồm cự tuyệt hắn?
Nhưng hắn, như thế nào dễ dàng từ bỏ như vậy?
“Làm càn!” Sắc mặt Tá Vũ lạnh lùng: “Tá Thiên Huyễn, Ngôn công tử từ thật xa chạy tới gặp ngươi, ngươi chính là dùng loại thái độ này đối với hắn?”
Tá Thiên Huyễn?
Nghe ba chữ này, Phượng Thiên Huyễn rất muốn cười.
Đương nhiên, nàng cũng cười lên tiếng, môi đỏ nâng lên một độ cong trào phúng: “Xin lỗi, ta đã sớm không ở trong gia phả nhà ngươi, ta cũng không họ Tá, ta tên Phượng Thiên Huyễn!”
“Ngươi……”
Hai mắt Tá Vũ đầy tức giận, vừa định giận mắng ra tiếng, lại bị âm thanh có chút không kiên nhẫn của thiếu nữ kia đánh gãy.
“Ngượng ngùng, ta tới nơi này là vì tìm Thần Nhi, các ngươi mang Thần Nhi đi chỗ nào? Lập tức giao Thần Nhi ra đây!”
Nhìn mặt mày có lo âu của thiếu nữ kia, Tá Vũ cười lạnh một tiếng: “Muốn thấy Thần Nhi? Có thể, ngươi gả cho Ngôn công tử trước, chỉ cần ngươi gả cho Ngôn công tử, ta sẽ giao Tá Thần bình yên vô sự cho ngươi! Nếu không, ngươi cứ chờ nhặt xác cho hắn!”
Trái tim Phượng Thiên Huyễn đột nhiên run lên, mắt đỏ hơi hơi nheo lại, mang theo một chút nguy hiểm: “Tá Thần là con của ngươi, ngươi dùng mệnh hắn tới uy hiếp ta?”
Người nam nhân này, thế nhưng lại lãnh tâm đến loại trình độ này! Trong lòng hắn vĩnh viễn chỉ có quyền thế, không có thân tình!
Hoàng cung.
Trong ngự thư phòng, Tá Vũ mặc long bào màu vàng sáng đang đoan chính mà ngồi, phía dưới hắn ngồi một người nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y.
Nam tử này có diện mạo cực kỳ tuấn mỹ, là thuộc về loại đẹp âm nhu, cho người ta một loại cảm giác thực không thoải mái. Ánh mắt hắn càng như là một con rắn độc, chỉ cần bị ánh mắt hắn nhìn một cái, lập tức cảm giác như có một con rắn độc quấn quanh ở phía trên cổ, không cách nào hô hấp.
“Ngôn công tử, ngươi yên tâm, ta đã đi truyền triệu Huyễn nhi, sau đó nàng sẽ tiến cung, lúc đó, Ngôn công tử có thể mang nàng đi.”
Nam nhân được xưng là Ngôn công tử kia khẽ gật đầu, ánh mắt âm trầm liếc về phía ngoài thư phòng, đáy mắt hiển nhiên đã để lộ ra một chút không kiên nhẫn.
Sắc mặt Tá Vũ cũng mang theo nôn nóng, thật không biết nha đầu thúi Phượng Thiên Huyễn kia đang làm cái quỷ gì, lâu như vậy còn không tiến cung!
Nếu Ngôn công tử ở dưới sự giận dữ phá hủy toàn bộ hoàng cung, nàng có mấy cái mệnh đều không đủ bồi thường!
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên, ở ngoài thư phòng, một bóng dáng diễm lệ màu đỏ phiêu nhiên mà đến, giống như là một bông hoa hồng, tuyệt mỹ rồi lại nơi chốn mang theo nguy hiểm……
Trong phút chốc Ngôn Tử Thần nhìn thấy Phượng Thiên Huyễn, con ngươi âm trầm nhu hòa xuống, ánh mắt thẳng tắp ngóng nhìn nàng, giống như là khắc tư dung tuyệt mỹ của thiếu nữ vào bên trong óc, cả mắt đều là sự tồn tại của nàng.
Có lẽ, mấy tháng trước kinh hồng thoáng nhìn, chú định làm hắn luân hãm cả đời.
Mà hắn, lại vui vẻ chịu đựng.
“Phượng cô nương.”
Ngôn Tử Thần sửa lại âm lãnh lúc trước, khuôn mặt giương lên một ý cười nông cạn: “Đã lâu không gặp, ngươi……”
Phượng Thiên Huyễn nhướng mày, nhìn Ngôn Tử Thần: “Ta biết ngươi?”
Ngụ ý, nàng căn bản không quen biết Ngôn Tử Thần, tất cả đều là Ngôn Tử Thần ở tự mình đa tình!
Sắc mặt Ngôn Tử Thần trầm vài phần, nữ nhân hắn muốn có được, trước nay còn chưa từng thất thủ!
Chỉ là, đối mặt với Phượng Thiên Huyễn, hắn cũng không muốn dùng thủ đoạn cưỡng bách nàng, mà hy vọng nàng có thể thiệt tình thực lòng yêu hắn.
“Ở mấy tháng trước, chúng ta đã từng gặp qua,” Ngôn Tử Thần cười gượng hai tiếng: “Không nghĩ tới ngươi vậy mà đã quên.”
“À,” Phượng Thiên Huyễn dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Xin lỗi, người không quan trọng đối với ta, trước nay ta đều qua đi là quên.”
Nguyên nhân chính là vì Ngôn Tử Thần không quan trọng đối với nàng, nàng mới có thể không nhớ rõ người này.
Khuôn mặt Ngôn Tử Thần rốt cuộc lạnh xuống, hắn nơi nào nghe không ra nữ nhân này luôn mồm cự tuyệt hắn?
Nhưng hắn, như thế nào dễ dàng từ bỏ như vậy?
“Làm càn!” Sắc mặt Tá Vũ lạnh lùng: “Tá Thiên Huyễn, Ngôn công tử từ thật xa chạy tới gặp ngươi, ngươi chính là dùng loại thái độ này đối với hắn?”
Tá Thiên Huyễn?
Nghe ba chữ này, Phượng Thiên Huyễn rất muốn cười.
Đương nhiên, nàng cũng cười lên tiếng, môi đỏ nâng lên một độ cong trào phúng: “Xin lỗi, ta đã sớm không ở trong gia phả nhà ngươi, ta cũng không họ Tá, ta tên Phượng Thiên Huyễn!”
“Ngươi……”
Hai mắt Tá Vũ đầy tức giận, vừa định giận mắng ra tiếng, lại bị âm thanh có chút không kiên nhẫn của thiếu nữ kia đánh gãy.
“Ngượng ngùng, ta tới nơi này là vì tìm Thần Nhi, các ngươi mang Thần Nhi đi chỗ nào? Lập tức giao Thần Nhi ra đây!”
Nhìn mặt mày có lo âu của thiếu nữ kia, Tá Vũ cười lạnh một tiếng: “Muốn thấy Thần Nhi? Có thể, ngươi gả cho Ngôn công tử trước, chỉ cần ngươi gả cho Ngôn công tử, ta sẽ giao Tá Thần bình yên vô sự cho ngươi! Nếu không, ngươi cứ chờ nhặt xác cho hắn!”
Trái tim Phượng Thiên Huyễn đột nhiên run lên, mắt đỏ hơi hơi nheo lại, mang theo một chút nguy hiểm: “Tá Thần là con của ngươi, ngươi dùng mệnh hắn tới uy hiếp ta?”
Người nam nhân này, thế nhưng lại lãnh tâm đến loại trình độ này! Trong lòng hắn vĩnh viễn chỉ có quyền thế, không có thân tình!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook