Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
-
Chương 1784
Edit: kaylee
Chỉ vì……
Nha đầu càng độc, nàng càng thích?!
“Nàng đừng nhìn nha đầu kia thiên chân vô tà, kỳ thật những năm gần đây không thiếu cãi nhau với ta, hơn nữa, nàng biết nàng ấy nói cái gì sao? Nàng ấy nói muốn cho ta về sau ở đêm động phòng với nàng cho nàng một bộ độc dược, độc ta không cách nào hành phòng!”
Thiên Bắc Tầm căm giận quở trách Cố Uyển Bạch, lại ư không chút chú ý ư nói ra câu này ư, chờ sau khi hắn nói ra ư, hắn lập tức hối hận.
“A……” Phượng Thiên Huyễn hơi hơi nheo mắt lại, bên môi giương lên một độ cong nguy hiểm: “Chủ ý này nhưng thật ra không tồi.”
Khuôn mặt tuấn mỹ của Thiên Bắc Tầm nháy mắt đen như đáy nồi, cánh tay hắn giam cầm chặt chữ Phượng Thiên Huyễn, hừ lạnh một tiếng: “Ta sẽ không để nàng có cơ hội mưu mô với nha đầu thúi kia.”
Nếu không, hạnh phúc cả đời hắn sẽ bị công đạo ở chỗ này.
“Thời gian không còn sớm, ta nên trở về phủ,” Phượng Thiên Huyễn đứng lên, con ngươi huyết hồng xẹt qua một chút khác thường: “Nếu không phải vì Thần Nhi, ta sớm đã rời đi nơi này.”
Nàng đã đáp ứng sẽ chiếu cố Tá Thần, bất luận như thế nào, đều cần phải làm được, quyết không nuốt lời.
Đây là nguyên nhân lâu như vậy nàng đều không rời đi Chu Tước quốc……
Có lẽ là Thiên Bắc Tầm nghĩ tới những lời Tá Thần nói với hắn hôm nay, mày không nhịn được hơi hơi nhíu lại, đột nhiên mở miệng hỏi: “Huyết Nhi, nàng quen biết người Linh Tông?”
“Linh Tông?” Phượng Thiên Huyễn quay đầu nhìn Thiên Bắc Tầm, lắc lắc đầu: “Không quen biết.”
Không quen biết?
Mày Thiên Bắc Tầm càng nhăn càng chặt, nếu Phượng Thiên Huyễn không quen biết người Linh Tông, vì sao đệ tử Linh Tông muốn nghênh thú nàng?
Nhưng mà, bất luận đối phương vì nguyên nhân gì, đều không thể cướp đi nữ nhân của hắn!
……
Nắng sớm mới lên.
Đêm qua từ sau khi trở về, Phượng Thiên Huyễn đã không đi vào giấc ngủ, mà là ngồi xếp bằng tu luyện, cho đến nắng sớm ngoài phòng chiếu vào phòng, nàng mới mở hai mắt, đi ra ngoài.
“Thần Nhi đâu?”
Nếu là trước kia, sáng sớm Tá Thần đã rời giường đi trong sân luyện võ, nhưng mà, hôm nay Phượng Thiên Huyễn lại không phát hiện bóng dáng nho nhỏ kia, mày nhịn không được nhíu lại.
“Khởi bẩm công chúa điện hạ, vừa rồi người hoàng cung tới, chiêu Cửu Hoàng tử vào cung, hiện giờ Cửu Hoàng tử đã đi hoàng cung.”
Gọi vào cung?
Phượng Thiên Huyễn nao nao, không biết vì sao, tiếng nha hoàn bẩm báo làm trong lòng Phượng Thiên Huyễn ẩn ẩn dâng lên một loại cảm giác bất an, cảm giác kia thực nhanh mở rộng ở trong lòng, làm nàng có chút đứng ngồi không yên.
“Người tới, ta muốn vào cung!”
Cái loại địa phương sài lang hổ báo này, nàng có thể nào yên tâm một mình Tá Thần tiến cung?
“Thánh chỉ đến!”
Ngay tại lúc Phượng Thiên Huyễn tính toán đi hoàng cung, một âm thanh bén nhọn truyền vào: “Thánh chỉ đến, Lục công chúa tiếp chỉ.”
Phượng Thiên Huyễn giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía thái giám cầm thánh chỉ trong tay đi vào trong viện, mày hơi hơi nhăn lại.
Nàng vừa định tiến cung, thánh chỉ đã tới rồi?
“Lục công chúa, nô tài sẽ nói ngắn gọn, bệ hạ mệnh lệnh nô tài tiến đến đón công chúa tiến cung diện thánh, công chúa tiếp chỉ đi.”
Con ngươi Phượng Thiên Huyễn hơi hơi trầm xuống, đáy mắt xẹt qua một chút kỳ lạ: “Ta đi chuẩn bị một chút, sau đó ta sẽ tiến cung!”
Binh đến tướng chặn, nước lên nâng nền! Mặc kệ nam nhân kia muốn làm cái gì, Phượng Thiên Huyễn nàng đều không sợ hãi! Nếu không phải vì Tá Thần, nàng căn bản không có khả năng lưu lại nơi này!
Cho nên, nàng tự nhiên sẽ không kiêng kị những người hoàng tộc đó……
“Lục công chúa, ngươi cũng đừng làm cho nô tài đợi lâu.” Thái giám truyền chỉ khẽ cười nói.
Đừng nhìn hắn luôn mồm tự xưng nô tài, trong lời nói lại không có một chút tôn kính, ngược lại là không để nữ tử trước mắt ở trong mắt.
Phượng Thiên Huyễn lạnh lùng nhìn thái giám, cũng không có nói thêm cái gì, xoay người đi vào bên trong sân.
Chỉ vì……
Nha đầu càng độc, nàng càng thích?!
“Nàng đừng nhìn nha đầu kia thiên chân vô tà, kỳ thật những năm gần đây không thiếu cãi nhau với ta, hơn nữa, nàng biết nàng ấy nói cái gì sao? Nàng ấy nói muốn cho ta về sau ở đêm động phòng với nàng cho nàng một bộ độc dược, độc ta không cách nào hành phòng!”
Thiên Bắc Tầm căm giận quở trách Cố Uyển Bạch, lại ư không chút chú ý ư nói ra câu này ư, chờ sau khi hắn nói ra ư, hắn lập tức hối hận.
“A……” Phượng Thiên Huyễn hơi hơi nheo mắt lại, bên môi giương lên một độ cong nguy hiểm: “Chủ ý này nhưng thật ra không tồi.”
Khuôn mặt tuấn mỹ của Thiên Bắc Tầm nháy mắt đen như đáy nồi, cánh tay hắn giam cầm chặt chữ Phượng Thiên Huyễn, hừ lạnh một tiếng: “Ta sẽ không để nàng có cơ hội mưu mô với nha đầu thúi kia.”
Nếu không, hạnh phúc cả đời hắn sẽ bị công đạo ở chỗ này.
“Thời gian không còn sớm, ta nên trở về phủ,” Phượng Thiên Huyễn đứng lên, con ngươi huyết hồng xẹt qua một chút khác thường: “Nếu không phải vì Thần Nhi, ta sớm đã rời đi nơi này.”
Nàng đã đáp ứng sẽ chiếu cố Tá Thần, bất luận như thế nào, đều cần phải làm được, quyết không nuốt lời.
Đây là nguyên nhân lâu như vậy nàng đều không rời đi Chu Tước quốc……
Có lẽ là Thiên Bắc Tầm nghĩ tới những lời Tá Thần nói với hắn hôm nay, mày không nhịn được hơi hơi nhíu lại, đột nhiên mở miệng hỏi: “Huyết Nhi, nàng quen biết người Linh Tông?”
“Linh Tông?” Phượng Thiên Huyễn quay đầu nhìn Thiên Bắc Tầm, lắc lắc đầu: “Không quen biết.”
Không quen biết?
Mày Thiên Bắc Tầm càng nhăn càng chặt, nếu Phượng Thiên Huyễn không quen biết người Linh Tông, vì sao đệ tử Linh Tông muốn nghênh thú nàng?
Nhưng mà, bất luận đối phương vì nguyên nhân gì, đều không thể cướp đi nữ nhân của hắn!
……
Nắng sớm mới lên.
Đêm qua từ sau khi trở về, Phượng Thiên Huyễn đã không đi vào giấc ngủ, mà là ngồi xếp bằng tu luyện, cho đến nắng sớm ngoài phòng chiếu vào phòng, nàng mới mở hai mắt, đi ra ngoài.
“Thần Nhi đâu?”
Nếu là trước kia, sáng sớm Tá Thần đã rời giường đi trong sân luyện võ, nhưng mà, hôm nay Phượng Thiên Huyễn lại không phát hiện bóng dáng nho nhỏ kia, mày nhịn không được nhíu lại.
“Khởi bẩm công chúa điện hạ, vừa rồi người hoàng cung tới, chiêu Cửu Hoàng tử vào cung, hiện giờ Cửu Hoàng tử đã đi hoàng cung.”
Gọi vào cung?
Phượng Thiên Huyễn nao nao, không biết vì sao, tiếng nha hoàn bẩm báo làm trong lòng Phượng Thiên Huyễn ẩn ẩn dâng lên một loại cảm giác bất an, cảm giác kia thực nhanh mở rộng ở trong lòng, làm nàng có chút đứng ngồi không yên.
“Người tới, ta muốn vào cung!”
Cái loại địa phương sài lang hổ báo này, nàng có thể nào yên tâm một mình Tá Thần tiến cung?
“Thánh chỉ đến!”
Ngay tại lúc Phượng Thiên Huyễn tính toán đi hoàng cung, một âm thanh bén nhọn truyền vào: “Thánh chỉ đến, Lục công chúa tiếp chỉ.”
Phượng Thiên Huyễn giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía thái giám cầm thánh chỉ trong tay đi vào trong viện, mày hơi hơi nhăn lại.
Nàng vừa định tiến cung, thánh chỉ đã tới rồi?
“Lục công chúa, nô tài sẽ nói ngắn gọn, bệ hạ mệnh lệnh nô tài tiến đến đón công chúa tiến cung diện thánh, công chúa tiếp chỉ đi.”
Con ngươi Phượng Thiên Huyễn hơi hơi trầm xuống, đáy mắt xẹt qua một chút kỳ lạ: “Ta đi chuẩn bị một chút, sau đó ta sẽ tiến cung!”
Binh đến tướng chặn, nước lên nâng nền! Mặc kệ nam nhân kia muốn làm cái gì, Phượng Thiên Huyễn nàng đều không sợ hãi! Nếu không phải vì Tá Thần, nàng căn bản không có khả năng lưu lại nơi này!
Cho nên, nàng tự nhiên sẽ không kiêng kị những người hoàng tộc đó……
“Lục công chúa, ngươi cũng đừng làm cho nô tài đợi lâu.” Thái giám truyền chỉ khẽ cười nói.
Đừng nhìn hắn luôn mồm tự xưng nô tài, trong lời nói lại không có một chút tôn kính, ngược lại là không để nữ tử trước mắt ở trong mắt.
Phượng Thiên Huyễn lạnh lùng nhìn thái giám, cũng không có nói thêm cái gì, xoay người đi vào bên trong sân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook