Phế Hoàng Hậu
Chương 13

Lúc này Dương hoàng hậu mới cẩn trọng nhìn rõ nàng

To gan, lời này chính là đang trách nàng quản cung không nghiêm sao? Lời đồn truyền ra, nhẹ thì nói là ủy khuất Trân Quý Nhân, nặng thì là hoàng hậu nàng không biết cai quản lục cung, dung túng cho nô tài coi thường hoàng thượng

Tội danh này mà chụp lên đầu, hoàng thượng sẽ nhìn nàng như thế nào?

Vị quý nhân này xem ra không dễ chọc rồi

Dù trong lòng có địch ý với Trân quý nhân, nhưng nàng vẫn phải bày ra bộ dạng từ ái mẫu mực

"Đám cung nữ này thật là vô phép tắc, để cho muội muội mới vào cung chê cười rồi. Cũng tại hoàng hậu ta quản giáo không nghiêm, muội muội chớ để trong lòng, ta sẽ dạy dỗ nghiêm khắc hơn"

Ly Đan khẽ cười, hoàng hậu đây là muốn việc lớn hoá nhỏ, việc nhỏ hoá không đấy à, tâm tư cũng nhanh nhạy lắm. Trong lời nói luôn cố tình nhấn mạnh việc nàng mới vào cung mà đã soi xét không biết phận như vậy, ngầm ý trách nàng vô phép vô tắc, không biết trên dưới đây mà

"Thiếp thân nào có oán trách gì, chỉ là thiếp đang giải thích cho hoàng hậu về sự chậm trễ của bản thân với các tỷ muội, thật là lỗi của thiếp, sau này sẽ bái kiến các tỷ tỷ nhiều hơn"

Nói rồi bộ dáng thiếu nữ hiểu chuyện, tủi thân, hàng mi long lanh khẽ động, nước mắt trực chờ bờ mi,gần như tuôn ra, một bộ ủy khuất tủi thân thiếu nữ bày ra,nếu hoàng hậu có nửa điểm trách mắng nàng thì đúng là có phần hùng hổ doạ người

Muốn diễn trò, nàng sẽ bồi tới cùng. Bộ dáng nhu thuận yếu đuối nàng đã diễn chán cả nửa đời rồi, còn thua ra với nàng ta sao

Hoàng hậu thấy mọi người nhìn nàng, đây là ý gì? Trách nàng nặng lời với người mới vào cung sao? Mấy lời vừa rồi vào tai của người lão luyện trong cung sao không hiểu là nàng làm khó Trân quý nhân, chỉ e lừa được đám tú nữ mới vào cung, cho là hoàng hậu nàng từ ái còn Trân quý nhân không biết điều, trẻ người háo thắng

Nàng nheo mắt nhìn kỹ nữ tử trước mắt một lần nữa, chỉ thấy bộ dáng yếu đuối mỏng manh, đôi mắt to tròn chớp chớp chứa đầy nước mắt, nhìn thế nào cũng thấy một bộ hài tử đơn thuần. Nàng lắc đầu thở dài, bỏ đi, không phải nàng ta thì cũng sẽ là nữ tử trẻ tuổi khác chiếm được ân sủng của hoàng đế, nàng đã già rồi, chỉ an ổn cai quản lục cung mà thôi, còn sự sủng ái e rằng không trông đợi được gì nữa. Mà phải, mắt phượng của hoàng hậu đảo nhanh qua Ly Đan, sao không nhân cơ hội này thu nạp Trân quý nhân về phe mình? Nữ tử xinh đẹp, lại trẻ tuổi như nàng ta ắt sẽ giữ chân được hoàng thượng một khoảng thời gian dài, mà nàng ta không có gia đình mẹ đẻ hậu thuẫn, muốn an ổn đứng vững trong cũng thì phải dựa vào cái cây đại thụ to lớn là nàng mới phải. Lúc đấy, nàng ta làm việc gì còn không phải do nàng sai sử?

Nghĩ vậy, bỗng nhiên hoàng hậu hiền lành hẳn ra, giọng nói thân thiết trăm phần

"Trân muội muội, không cần phải câu nệ thế, coi kìa, khóc sẽ xấu lắm đấy"

Nàng vẫy tay gọi Ly Đan lại gần, cầm tay nàng thân thiết,ôn hoà nói

"Bản cung rất thích muội đấy, nhìn nữ tử xinh đẹp thế này bản cung cũng thích ý vô cùng. Sau này muội phải qua cung của ta nhiều nhé, ta ở một mình cũng buồn chán, có muội trò chuyện cũng bớt phần nào cô đơn"

Ly Đan nhìn nàng như vậy không khỏi thấy bất ngờ. Nàng ta chuyển giọng cũng không khỏi nhanh quá đi, trừ khi nàng ta thật lòng yêu thích nàng, hoặc nàng ta có mục đích khác. Mà nàng tình nguyện tin vào cái thứ hai hơn. Nàng ta có ý gì? Một tia sáng xẹt qua đầu Ly Đan, chỉ sợ đây là muốn mượn sức của nàng đi. Cũng phải, từ năm nàng rời đi đến nay đã là 4 năm, nàng ta năm nay cũng sắp 29 rồi, không còn trẻ nữa, mà trong cung thứ duy nhất không thiếu là mỹ nhân, tất nhiên hoàng thượng cũng sẽ vắng vẻ nàng ta. Lúc này có khi còn có tin đồn nói hoàng hậu nàng thất sủng, chỉ còn cái mã ngoài, nàng ta không nôn nóng cũng khó

Nhìn nàng diễn trò, Ly Đan cảm thấy thương hại nàng ta bao nhiêu. Hậu vị ngươi hằng mong đợi, đến khi ngồi vào rồi có vui vẻ không?

Chỉ e là ngày càng hao kiệt tinh thần và sức khoẻ, cuối cùng...

Lát sau, diễn một hồi tỷ muội tình thâm, hoàng hậu nói mệt liền cho mọi người lui về

Nhìn bóng dáng Trường Xuân cung hoa lệ xa dần, Ly Đan âm thầm hạ quyết tâm, báo xong thù nàng phải rời khỏi nơi này, du sơn ngoạn thủy khắp nơi, cuộc sống phải tự do tự tại như ngày trước

Mà nàng, cũng chẳng coi đây là báo thù nữa kìa, tất cả trong mắt đều chỉ là một ván cờ, thích thì chơi, không thích thì bỏ

Chỉ là ván cờ này, nàng muốn thắng!

Về đến cung, nàng phát hiện một dàn cung nữ thái giám đứng xếp hàng trước cửa

"Chuyện gì đây? Tử Dao đâu?"

Tử Dao lo lắng nhìn đám cung nữ, nhẹ giọng nói với nàng

"Tiểu chủ, hoàng hậu nói phải dạy dỗ lại đám nô tài trong Càn Tường cung, cho nên đem đám cung nữ đi rồi, nô tỳ không ngăn cản được. Lát sau lại nói là sợ tiểu chủ thiếu thốn bèn sai nội vụ phủ đem đến mấy cung nữ để tiểu chủ chọn lấy vài người hầu hạ. Bọn họ đang đứng ở kia chờ tiểu chủ ạ"

Nàng đưa mắt nhìn, trong này mà không có người của hoàng hậu tên nàng sẽ viết ngược lại

Hừ, nhanh như vậy đã muốn nhét người vào cung của ta sao?

Chỉ sợ ngươi dụng tâm sai chỗ rồi. Nàng mới vào cung được ít hôm, còn chưa biết nô tài nào trung thành hay không, sợ rằng đám cung nữ vừa bị hoàng hậu lôi đi kia cũng là tâm mạch của biết bao người gài vào cung nàng. Thay vì phải đối đầu với một đống kẻ địch không biết mặt ở trong tối, thà rằng nàng đấu với một mình hoàng hậu thân phận rõ ràng đây thì hơn.Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng

Cũng phải cảm tạ vị hoàng hậu này khéo quá hoá vụng, giúp nàng một phen công sức chỉnh đốn cung nhân

Nàng ta thích thì nàng bồi, nàng không tin bản thân lại không tìm ra trong đám người này người của hoàng hậu

"Đem ghế đặt trước sảnh,Tử Dao, ngươi chuẩn bị ít đồ, gọi đám người kia ra sảnh chờ ta"

"Vâng tiểu chủ"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương