Phế Hoàng Hậu
-
Chương 12
Trong giây phút hắn thất thần, Ly Đan bên cạnh vẫn bình tĩnh uống trà. Nàng muốn xem xem, rốt cục hắn sẽ trả lời như thế nào?
Hiếu Vũ đế chìm vào trong ảo cảnh của riêng mình, mãi đến khi tiếng động uống trà của Ly Đan bên cạnh làm hắn giật mình tỉnh ngộ.
Ly Đan vẫn cười vô tội
"Hoàng thượng, người đang nghĩ gì thế"
Hắn nhìn nàng, rồi lại nhìn ra cửa sổ
"Nàng ấy, vốn là nữ tử rất đẹp, rất khí phách"
Hắn là đang trả lời câu hỏi trước đó của nàng. Hắn không nhắc tới "nàng ấy" hiện giờ đang ở đâu, chắc bản thân hắn vẫn luôn tin nàng còn sống, chỉ là nàng muốn trốn tránh hắn mà thôi.
Phải, hẳn là như vậy
Hắn đâu nghĩ tới, sau bao nhiêu chuyện, sau bao nhiêu nỗi đau mà gắn gây ra cho nàng, hắn còn phải bắt nàng yêu hắn? Hắn nghĩ bản thân hắn quan trọng đến mức Vương Du nàng phải chờ hắn,trốn hắn sao? Hắn không nghĩ tới khả năng, nàng có thể hận hắn đến tận xương tủy sao?
Làm hoàng đế lâu, hắn đã phần nào luôn tự cho mình là đúng, là nhất trong thiên hạ. Nhớ năm đó vị thái tử này giỏi luồn cúi đến nhường nào, làm gì cũng luôn suy nghĩ đến hậu quả xấu nhất để đề phòng. Bản thân hắn sống sót sau cuộc tranh đoạt ngôi vị đẫm máu giữa 9 vị hoàng tử đã là bản lĩnh hơn người, nhưng trong mắt mọi người cũng chỉ là "may mắn", chính vì thế mà hắn vẫn luôn không cam lòng, hắn phải chứng minh, phải dùng sức mạnh của mình để đứng lên chứ không dựa vào thái hậu. Vậy mà, hắn vậy mà nhẫn nhịn được 16 năm trời, phần tâm cơ này ngay cả nàng khi ấy cũng thẹn không bằng.
Nhưng lúc này đây, trước mặt nàng giờ đây là hoàng đế cao quý, cửu ngũ chí tôn thiên hạ,nhưng trong mắt nàng hắn ngay cả một phần của thái tử năm đó cũng không bằng!
Nàng âm thầm thở dài, chỉ e hiếu vũ ca ca của nàng năm đó đã chết rồi, chết ngay trong giờ khắc hắn đăng cơ làm hoàng đế!
Bầu không khí lúc này im lặng đến đáng sợ. Cả hắn và nàng đều không nói gì, chỉ im lặng làm việc của mình. Lát sau, hắn đứng dậy, khôi phục dáng vẻ hoàng đế, khoác lên người long bào uy nghi dặn dò nàng
" Ly Đan, trẫm có việc phải đi trước, nàng "
Hắn muốn nói gì đó, xong lại quay đi
"Cung tiễn hoàng thượng"
Nàng nhún người hành lễ, nhìn bóng dáng hắn xa dần mới đứng dậy vào nội viện
Cứ từ từ, thời gian của chúng ta còn dài, hoàng đế ạ!
Người dành tình cảm cho ngươi là Vương Du, nay nàng ấy chết rồi, chút cảm xúc còn sót lại vừa nãy đều nhờ ngươi mà đánh tan được rồi
Giờ đây, ta là Ly Đan, một người chỉ muốn đùa giỡn ngươi, cũng như là người đứng ngoài cuộc tất cả, chỉ muốn ngươi đau khổ, đòi lại chút nợ nần giữa ngươi và Vương Du mà thôi. Cuộc vui còn dài lắm, ngươi cứ tranh thủ tận hưởng nốt quãng thời gian
này đi
Nàng nhếch môi, cười trào phúng một hồi.
"Tử Dao, ta muốn nghỉ ngơi"
"Vâng, để nô tỳ hầu hạ tiểu chủ nghỉ"
Sáng hôm sau, các tú nữ mới đến đều phải dậy sớm để thỉnh an hoàng hậu. Mọi người đều mỏi mắt mong chờ vị Trân quý nhân gây lên sóng gió trong thời gian vừa qua có bộ dáng như thế nào.
Lúc này Ly Đan đang rửa mặt chải đầu, nàng chọn cho mình bộ y phục màu lam thanh nhã, đầu gắn trâm bạc đính ngọc hồng lưu ly, với phẩm cấp của nàng không thể đeo các trang sức quá phận, bản thân nàng cũng không muốn phô trương.
Nhìn mình thật kỹ trong gương, xác định không có nửa điểm sai sót, nàng mới xuất phát đến Trường Xuân cung
Đây vốn dĩ là nơi nàng đã từng ở, vị trí ngồi trên cao chờ phi tần thỉnh an cũng là nàng ngồi đến phát chán trong 9 năm. Vậy mà giờ đây lại đổi ngược lại, đúng là số phận trêu ngươi
Khung cảnh quen thuộc dần hiện ra trước mắt, Trường Xuân cung!
Từng khóm hoa nàng trồng, từng khu viện nàng xây đều vẫn còn nguyên!
Chỉ tiếc vật đổi sao dời, nàng không thể tự tay chăm cho đoá hoa oải hương nở rộ rồi.
Liếc nhìn, nàng kiên quyết bước qua vào trong chính điện, bóng người uy nghi trên cao đã ngồi sẵn, Dương hoàng hậu đang trò chuyện với đám phi tần
"Thần thiếp thỉnh an hoàng hậu, hoàng hậu vạn phúc kim an"
Giọng nói trong như ngọc, từng tiếng nói đều như một tiếng chuông kêu leng keng mà trầm thấp vang lên làm cả điện đang rôm rả bỗng chốc im lặng
Dương Phù nheo mắt nhìn kỹ vị Trân quý nhân này. Không hiểu sao nhìn nàng ta nàng lại nghĩ tới một người- cố hoàng hậu Vương Thị!
Nàng rất ghét cảm giác này, thiện cảm với vị quý nhân này theo đó càng giảm đi đôi phần
"Miễn lễ đi, muội mới vào cung, có gì cũng nên thường xuyên học tập các vị tỷ muội trong cung, mọi người đều rất yêu thương nhau, muội cứ coi như tỷ muội ruột thịt trong nhà mà đối đãi"
Đây là đang ám chỉ việc nàng đóng cửa mấy ngày qua không ra khỏi cung sao, nặng hơn nữa là đang trách nàng thị sủng mà kiêu đây mà. Dương hoàng hậu xem ra cũng không dễ dàng gì, chỉ là tú nữ mới vào cung mà đã hao tâm tổn sức thế này, chậc
"Hoàng hậu nói phải, chẳng là dạo đây muội cứ ra khỏi cung là lại gặp phải xì xào bàn tán, cũng tại muội phận nhỏ, đám cung nữ không có phép tắc cũng dám ăn hiếp muội. Muội thực sự không biết muội đã làm gì để các nàng có gan lớn đến vậy? Ngay cả phi tần của hoàng thượng cũng không để vào mắt, hoàng hậu nói xem có phải vậy không?"
(Vote đi nào các bạn, để mình biết còn có người đọc bộ truyện này chứ nản lắm rùi huhu😭 Ọ~Ọ)
*Tổn thương các kiểu*
Hiếu Vũ đế chìm vào trong ảo cảnh của riêng mình, mãi đến khi tiếng động uống trà của Ly Đan bên cạnh làm hắn giật mình tỉnh ngộ.
Ly Đan vẫn cười vô tội
"Hoàng thượng, người đang nghĩ gì thế"
Hắn nhìn nàng, rồi lại nhìn ra cửa sổ
"Nàng ấy, vốn là nữ tử rất đẹp, rất khí phách"
Hắn là đang trả lời câu hỏi trước đó của nàng. Hắn không nhắc tới "nàng ấy" hiện giờ đang ở đâu, chắc bản thân hắn vẫn luôn tin nàng còn sống, chỉ là nàng muốn trốn tránh hắn mà thôi.
Phải, hẳn là như vậy
Hắn đâu nghĩ tới, sau bao nhiêu chuyện, sau bao nhiêu nỗi đau mà gắn gây ra cho nàng, hắn còn phải bắt nàng yêu hắn? Hắn nghĩ bản thân hắn quan trọng đến mức Vương Du nàng phải chờ hắn,trốn hắn sao? Hắn không nghĩ tới khả năng, nàng có thể hận hắn đến tận xương tủy sao?
Làm hoàng đế lâu, hắn đã phần nào luôn tự cho mình là đúng, là nhất trong thiên hạ. Nhớ năm đó vị thái tử này giỏi luồn cúi đến nhường nào, làm gì cũng luôn suy nghĩ đến hậu quả xấu nhất để đề phòng. Bản thân hắn sống sót sau cuộc tranh đoạt ngôi vị đẫm máu giữa 9 vị hoàng tử đã là bản lĩnh hơn người, nhưng trong mắt mọi người cũng chỉ là "may mắn", chính vì thế mà hắn vẫn luôn không cam lòng, hắn phải chứng minh, phải dùng sức mạnh của mình để đứng lên chứ không dựa vào thái hậu. Vậy mà, hắn vậy mà nhẫn nhịn được 16 năm trời, phần tâm cơ này ngay cả nàng khi ấy cũng thẹn không bằng.
Nhưng lúc này đây, trước mặt nàng giờ đây là hoàng đế cao quý, cửu ngũ chí tôn thiên hạ,nhưng trong mắt nàng hắn ngay cả một phần của thái tử năm đó cũng không bằng!
Nàng âm thầm thở dài, chỉ e hiếu vũ ca ca của nàng năm đó đã chết rồi, chết ngay trong giờ khắc hắn đăng cơ làm hoàng đế!
Bầu không khí lúc này im lặng đến đáng sợ. Cả hắn và nàng đều không nói gì, chỉ im lặng làm việc của mình. Lát sau, hắn đứng dậy, khôi phục dáng vẻ hoàng đế, khoác lên người long bào uy nghi dặn dò nàng
" Ly Đan, trẫm có việc phải đi trước, nàng "
Hắn muốn nói gì đó, xong lại quay đi
"Cung tiễn hoàng thượng"
Nàng nhún người hành lễ, nhìn bóng dáng hắn xa dần mới đứng dậy vào nội viện
Cứ từ từ, thời gian của chúng ta còn dài, hoàng đế ạ!
Người dành tình cảm cho ngươi là Vương Du, nay nàng ấy chết rồi, chút cảm xúc còn sót lại vừa nãy đều nhờ ngươi mà đánh tan được rồi
Giờ đây, ta là Ly Đan, một người chỉ muốn đùa giỡn ngươi, cũng như là người đứng ngoài cuộc tất cả, chỉ muốn ngươi đau khổ, đòi lại chút nợ nần giữa ngươi và Vương Du mà thôi. Cuộc vui còn dài lắm, ngươi cứ tranh thủ tận hưởng nốt quãng thời gian
này đi
Nàng nhếch môi, cười trào phúng một hồi.
"Tử Dao, ta muốn nghỉ ngơi"
"Vâng, để nô tỳ hầu hạ tiểu chủ nghỉ"
Sáng hôm sau, các tú nữ mới đến đều phải dậy sớm để thỉnh an hoàng hậu. Mọi người đều mỏi mắt mong chờ vị Trân quý nhân gây lên sóng gió trong thời gian vừa qua có bộ dáng như thế nào.
Lúc này Ly Đan đang rửa mặt chải đầu, nàng chọn cho mình bộ y phục màu lam thanh nhã, đầu gắn trâm bạc đính ngọc hồng lưu ly, với phẩm cấp của nàng không thể đeo các trang sức quá phận, bản thân nàng cũng không muốn phô trương.
Nhìn mình thật kỹ trong gương, xác định không có nửa điểm sai sót, nàng mới xuất phát đến Trường Xuân cung
Đây vốn dĩ là nơi nàng đã từng ở, vị trí ngồi trên cao chờ phi tần thỉnh an cũng là nàng ngồi đến phát chán trong 9 năm. Vậy mà giờ đây lại đổi ngược lại, đúng là số phận trêu ngươi
Khung cảnh quen thuộc dần hiện ra trước mắt, Trường Xuân cung!
Từng khóm hoa nàng trồng, từng khu viện nàng xây đều vẫn còn nguyên!
Chỉ tiếc vật đổi sao dời, nàng không thể tự tay chăm cho đoá hoa oải hương nở rộ rồi.
Liếc nhìn, nàng kiên quyết bước qua vào trong chính điện, bóng người uy nghi trên cao đã ngồi sẵn, Dương hoàng hậu đang trò chuyện với đám phi tần
"Thần thiếp thỉnh an hoàng hậu, hoàng hậu vạn phúc kim an"
Giọng nói trong như ngọc, từng tiếng nói đều như một tiếng chuông kêu leng keng mà trầm thấp vang lên làm cả điện đang rôm rả bỗng chốc im lặng
Dương Phù nheo mắt nhìn kỹ vị Trân quý nhân này. Không hiểu sao nhìn nàng ta nàng lại nghĩ tới một người- cố hoàng hậu Vương Thị!
Nàng rất ghét cảm giác này, thiện cảm với vị quý nhân này theo đó càng giảm đi đôi phần
"Miễn lễ đi, muội mới vào cung, có gì cũng nên thường xuyên học tập các vị tỷ muội trong cung, mọi người đều rất yêu thương nhau, muội cứ coi như tỷ muội ruột thịt trong nhà mà đối đãi"
Đây là đang ám chỉ việc nàng đóng cửa mấy ngày qua không ra khỏi cung sao, nặng hơn nữa là đang trách nàng thị sủng mà kiêu đây mà. Dương hoàng hậu xem ra cũng không dễ dàng gì, chỉ là tú nữ mới vào cung mà đã hao tâm tổn sức thế này, chậc
"Hoàng hậu nói phải, chẳng là dạo đây muội cứ ra khỏi cung là lại gặp phải xì xào bàn tán, cũng tại muội phận nhỏ, đám cung nữ không có phép tắc cũng dám ăn hiếp muội. Muội thực sự không biết muội đã làm gì để các nàng có gan lớn đến vậy? Ngay cả phi tần của hoàng thượng cũng không để vào mắt, hoàng hậu nói xem có phải vậy không?"
(Vote đi nào các bạn, để mình biết còn có người đọc bộ truyện này chứ nản lắm rùi huhu😭 Ọ~Ọ)
*Tổn thương các kiểu*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook