Phất Y
-
Chương 48: Mĩ thiếu niên so với heo
“Chàng có cần vừa nói những lời làm cho người ta cảm động, vừa cởi quần áo của ta không? Ít nhất chờ ta khóc xong đã…Như vậy rất sát phong
cảnh.” Tả An Chi hai mắt đẫm lệ hít hít mũi, nhìn quần áo trên người
mình không còn được bao nhiêu, liền kéo ống tay áo của Đông Phương Bất
Bại lên lau nước mắt nước mũi, sau đó giãy giãy kháng nghị tượng trưng
một chút.
Đông Phương Bất Bại lại nâng nốt cái tay kia lên trước mặt nàng: “Lau xong chưa? Nếu chưa xong thì đổi sang bên này mà lau. Nàng cứ tiếp tục khóc đi, để ta còn tiếp tục làm.”
Hắn thấy Tả An Chi không lau nữa, liền cởi áo ngoài ném lên đầu giường, trêu nàng: “Nàng có phải chê áo của ta rất thô ráp hay không, để ta đổi cái khác cho nàng nha.”
Đôi môi ấm áp mềm mại của hắn chạm lên gương mặt non mềm của nàng, từng chút từng chút hôn lên nước mắt còn đọng lại. Tả An Chi định trốn tránh, cười: “Ngứa quá, chàng đừng có giống như con chó nhỏ ham liếm người thế.”
“Nàng vừa khóc vừa cười còn dám kêu người khác là con chó nhỏ sao?” Đông Phương Bất Bại tạm dừng một chút, sau đó đè lên người nàng, ánh mắt lại trở nên sâu thẳm, “Vậy cái này giống cái gì?” Hắn cắn lên vai trái của Tả An Chi một cái, lưu lại một dấu răng đỏ sẫm, còn không ngừng liếm tới liếm lui lên dấu răng đó.
“Giống sói.” Tả An Chi giễu cợt một câu, hai tay lại mềm mại ôm lấy hắn, mặc hắn sờ soạng khắp người nàng.
“Nếu thật sự là sói thì tốt rồi, ta liền nuốt nàng vào bụng, như vậy cả đời này sẽ không bao giờ chúng ta tách ra nữa.” Đông Phương Bất Bại ngoài miệng hung ác, hô hấp càng ngày càng ồ ồ, mà tay trái đang trêu chọc bộ ngực của Tả An Chi lại vô cùng ôn nhu, dường như sợ làm đau nàng.
“Được, bị chàng ăn thì ta cam tâm tình nguyện.” Tả An Chi hôn nhẹ lên lông mi của hắn.
“An An, ta rất nhớ nàng…” Sự phối hợp của nàng càng khiến Đông Phương Bất Bại thêm vội vàng, bàn tay đang ôm nàng cũng tăng thêm chút lực, mà miệng hắn lại không ngừng nỉ non lặp đi lặp lại bên tai Tả An Chi, “Ta rất nhớ nàng…”
“Ta biết, ta biết.” Tả An Chi nháy mắt đau lòng muốn chết, nước mắt lại chảy xuống, nàng nghẹn ngào cầm tay Đông Phương Bất Bại đặt lên trái tim mình, “Ta cũng rất nhớ chàng, thời thời khắc khắc đều nhớ, nơi này chỉ có một mình Đông Phương Bất Bại, không có ai khác.”
Cảm giác được thân thể nóng bỏng của Đông Phương Bất Bại, nàng càng khát vọng muốn thân thiết với hắn hơn. Vì thế, Tả An Chi giang rộng hai chân kề sát nơi bí ẩn trên người hắn, không ngừng cọ cọ, mà đôi mắt của nàng lại ánh lên vẻ cầu xin.
Đông Phương Bất Bại kéo nàng vào trong ngực, há mồm thở dốc: “An An, đừng như vậy, ta sợ làm nàng bị thương.”
Tả An Chi lại mặc kệ bất cứ giá nào, da mặt dày ghé vào lỗ tai hắn, thầm thì: “Ta không sợ.”
Nghe được câu này, Đông Phương Bất Bại không kiềm chế nổi nữa, ngón tay thử vỗ về chơi đùa vài cái, sau đó liền đẩy mạnh dục vọng của mình vào sâu trong cơ thể Tả An Chi, một bên kịch liệt va chạm, một bên lại không ngừng hôn lên bầu ngực nóng cháy của nàng.
Thân thể có một chút trúc trắc, một chút đau đớn, nhưng Tả An Chi lại tươi cười ngọt ngào vui sướng. Bởi vì chỉ như thế này, nàng mới cảm nhận được hắn chân thực nhất, giống như hai người chưa từng bao giờ cách xa, mà luôn hòa hợp cùng một chỗ.
Vấn đề duy nhất là, cao thủ võ lâm thể lực thường rất tốt, mà loại võ công xuất thần nhập hóa như Đông Phương Bất Bại thì càng không cần phải nói. Thay đổi vô số tư thế, lăn qua lộn lại ép buộc Tả An Chi đến tận nửa đêm mà hắn vẫn nằm trên người nàng, thong thả lại mạnh mẽ tiếp tục xâm nhập.
Tả An Chi cảm thấy mình kiệt sức hoàn toàn, ngay cả sức để cử động một ngón tay cũng không còn, vậy mà Đông Phương Bất Bại chưa dừng lại. Cho nên, nàng đành mềm giọng cầu xin: “Ta mệt mỏi quá, ngày mai làm tiếp được không?”
Đông Phương Bất Bại trầm mặc một lúc, sau đó lại vùi đầu vào trước ngực nàng, nghẹn ngào nói: “Ta sợ vừa dừng lại, nàng liền biến mất không thấy.”
Hắn nói như vậy, Tả An Chi lập tức liền mềm lòng. Lần trước sau khi thân thiết chưa được bao lâu, nàng đã ở trước mặt hắn mà nhảy xuống vực, cách biệt mười hai năm, cũng khó trách hắn lo lắng. Tả An Chi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, vòng tay ôm lưng hắn.
***
Chiếm được lợi xong, Đông Phương giáo chủ rạng rỡ chạy trước chạy sau bưng trà rót nước, ngoan ngoãn đỡ Tả An Chi dựa vào giường, sau đó không ngừng xoa bóp thắt lưng cho nàng. Mà hẳn là hắn đã đi ra ngoài dặn dò, cho nên không ai dám đến quấy rầy nàng nghỉ ngơi.
“An An, mệt lắm sao?” Đông Phương Bất Bại giúp Tả An Chi uống một ngụm trà, sau đó lại để cái chén lên bàn. Sau đó hắn ngồi bên cạnh nàng, ngón tay linh hoạt thay nàng xoa bóp thắt lưng đau nhức.
“Vẫn khỏe.” Tả An Chi quay đầu lại, thấy hắn tươi cười rạng rỡ, dường như tâm tình vô cùng tốt, liền cảm thấy thân thể mình có mệt mỏi nữa cũng đáng, lại nhịn không được cũng nở nụ cười.
Đông Phương Bất Bại một bên không ngừng xoa ấn, một bên lại bâng quơ hỏi: “Cái kia, Lâm Bình Chi…còn có Mạc Tùng Bách, tại sao họ lại đi theo nàng? Mười hai năm này đều ở cùng với nhau sao?”
Này…Rõ ràng là chàng hỏi rất có chủ ý nha.
Mặc cho Đông Phương Bất Bại giả bộ không thèm để ý, Tả An Chi vẫn nhận ra hắn đang hồi hộp lo lắng. Nàng suy nghĩ một lát mới nói: “Chàng muốn hỏi ta nếu còn sống, vì sao suốt mười hai năm không trở lại tìm chàng ư?”
Đông Phương Bất Bại hơi ngừng tay, im lặng một lát nhưng vẫn lên tiếng đáp: “Phải.”
“Vậy chàng trước tiên nói cho ta biết, tại sao lúc ở trong thành, Mạc sư huynh nhờ chàng cứu ta, chàng lại tỏ ra không quen biết?” Tả An Chi thủy chung đoán không ra, nếu như Đông Phương Bất Bại thực sự chưa từng quên nàng, vậy vì sao lúc ấy lại làm bộ như giữa hai người không có bất kì quan hệ nào? Nàng tin trong chuyện này có uẩn khúc, chỉ là nàng không biết mà thôi.
“Nàng nói là trong thành, Mạc Tùng Bách đã từng tìm ta nhờ cứu nàng? Nàng kể lại chi tiết chuyện này cho ta.” Đông Phương Bất Bại sắc mặt lập tức cực kì khó coi.
Tả An Chi kể lại mọi chuyện từ Hoa Sơn đến đây, lại thấy Đông Phương Bất Bại chăm chú lắng nghe, vẻ mặt càng lúc càng đen, bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ, hỏi: “Người kia không phải là chàng?”
Đông Phương Bất Bại gật đầu nói: “Ta biết nàng đi Hàng Châu, liền đoán nàng muốn đến Mai Trang. Nhậm Ngã Hành lúc đó đang bị giam ở đây, chẳng lẽ ta có thể không đến sao? Ta cố tình sai người giả dạng đi vào trong thành, còn chính mình thì từ Hắc Mộc Nhai đuổi tới Mai trang. Chỉ là Hắc Mộc Nhai so với Hành Sơn cách Hàng Châu xa hơn rất nhiều, ta đã ra sức giục ngựa, nhưng vẫn chậm hơn nàng. Không ngờ nàng ở trong thành lại gặp nạn, mà tên Dương Liên Đình kia dám không cứu…”
Hắn nói tới đây thì ngừng lại, trên mặt hiện lên vẻ hối hận.
Tả An Chi một lần nữa nhớ lại tình hình ngày hôm đó, liền hiểu ra mọi chuyện. Dương Liên Đình không muốn cái tên Đông Phương Bất Bại giả kia ra mặt, chính là bởi vì tướng mạo có thể giả, nhưng công phu lại không thể giả được. Chính là nhớ tới bộ dạng vênh váo của hắn, quả thực khiến người ta chán ghét. Kiên quyết không ngừng phủ nhận trong lòng là nàng đang ghen, Tả An Chi chụp lấy tay của Đông Phương Bất Bại, ngồi bật dậy, giả bộ tức giận nói: “Chàng tìm thế thân làm gì? Lại còn để cái tên Dương Liên Đình kiêu ngạo khốn kiếp kia đi cùng hắn. Hừ hắn chính là cái đầu heo kia của chàng sao? Nếu vậy thì đừng trách ta đi tìm mĩ thiếu niên…”
Đông Phương Bất Bại lại nâng nốt cái tay kia lên trước mặt nàng: “Lau xong chưa? Nếu chưa xong thì đổi sang bên này mà lau. Nàng cứ tiếp tục khóc đi, để ta còn tiếp tục làm.”
Hắn thấy Tả An Chi không lau nữa, liền cởi áo ngoài ném lên đầu giường, trêu nàng: “Nàng có phải chê áo của ta rất thô ráp hay không, để ta đổi cái khác cho nàng nha.”
Đôi môi ấm áp mềm mại của hắn chạm lên gương mặt non mềm của nàng, từng chút từng chút hôn lên nước mắt còn đọng lại. Tả An Chi định trốn tránh, cười: “Ngứa quá, chàng đừng có giống như con chó nhỏ ham liếm người thế.”
“Nàng vừa khóc vừa cười còn dám kêu người khác là con chó nhỏ sao?” Đông Phương Bất Bại tạm dừng một chút, sau đó đè lên người nàng, ánh mắt lại trở nên sâu thẳm, “Vậy cái này giống cái gì?” Hắn cắn lên vai trái của Tả An Chi một cái, lưu lại một dấu răng đỏ sẫm, còn không ngừng liếm tới liếm lui lên dấu răng đó.
“Giống sói.” Tả An Chi giễu cợt một câu, hai tay lại mềm mại ôm lấy hắn, mặc hắn sờ soạng khắp người nàng.
“Nếu thật sự là sói thì tốt rồi, ta liền nuốt nàng vào bụng, như vậy cả đời này sẽ không bao giờ chúng ta tách ra nữa.” Đông Phương Bất Bại ngoài miệng hung ác, hô hấp càng ngày càng ồ ồ, mà tay trái đang trêu chọc bộ ngực của Tả An Chi lại vô cùng ôn nhu, dường như sợ làm đau nàng.
“Được, bị chàng ăn thì ta cam tâm tình nguyện.” Tả An Chi hôn nhẹ lên lông mi của hắn.
“An An, ta rất nhớ nàng…” Sự phối hợp của nàng càng khiến Đông Phương Bất Bại thêm vội vàng, bàn tay đang ôm nàng cũng tăng thêm chút lực, mà miệng hắn lại không ngừng nỉ non lặp đi lặp lại bên tai Tả An Chi, “Ta rất nhớ nàng…”
“Ta biết, ta biết.” Tả An Chi nháy mắt đau lòng muốn chết, nước mắt lại chảy xuống, nàng nghẹn ngào cầm tay Đông Phương Bất Bại đặt lên trái tim mình, “Ta cũng rất nhớ chàng, thời thời khắc khắc đều nhớ, nơi này chỉ có một mình Đông Phương Bất Bại, không có ai khác.”
Cảm giác được thân thể nóng bỏng của Đông Phương Bất Bại, nàng càng khát vọng muốn thân thiết với hắn hơn. Vì thế, Tả An Chi giang rộng hai chân kề sát nơi bí ẩn trên người hắn, không ngừng cọ cọ, mà đôi mắt của nàng lại ánh lên vẻ cầu xin.
Đông Phương Bất Bại kéo nàng vào trong ngực, há mồm thở dốc: “An An, đừng như vậy, ta sợ làm nàng bị thương.”
Tả An Chi lại mặc kệ bất cứ giá nào, da mặt dày ghé vào lỗ tai hắn, thầm thì: “Ta không sợ.”
Nghe được câu này, Đông Phương Bất Bại không kiềm chế nổi nữa, ngón tay thử vỗ về chơi đùa vài cái, sau đó liền đẩy mạnh dục vọng của mình vào sâu trong cơ thể Tả An Chi, một bên kịch liệt va chạm, một bên lại không ngừng hôn lên bầu ngực nóng cháy của nàng.
Thân thể có một chút trúc trắc, một chút đau đớn, nhưng Tả An Chi lại tươi cười ngọt ngào vui sướng. Bởi vì chỉ như thế này, nàng mới cảm nhận được hắn chân thực nhất, giống như hai người chưa từng bao giờ cách xa, mà luôn hòa hợp cùng một chỗ.
Vấn đề duy nhất là, cao thủ võ lâm thể lực thường rất tốt, mà loại võ công xuất thần nhập hóa như Đông Phương Bất Bại thì càng không cần phải nói. Thay đổi vô số tư thế, lăn qua lộn lại ép buộc Tả An Chi đến tận nửa đêm mà hắn vẫn nằm trên người nàng, thong thả lại mạnh mẽ tiếp tục xâm nhập.
Tả An Chi cảm thấy mình kiệt sức hoàn toàn, ngay cả sức để cử động một ngón tay cũng không còn, vậy mà Đông Phương Bất Bại chưa dừng lại. Cho nên, nàng đành mềm giọng cầu xin: “Ta mệt mỏi quá, ngày mai làm tiếp được không?”
Đông Phương Bất Bại trầm mặc một lúc, sau đó lại vùi đầu vào trước ngực nàng, nghẹn ngào nói: “Ta sợ vừa dừng lại, nàng liền biến mất không thấy.”
Hắn nói như vậy, Tả An Chi lập tức liền mềm lòng. Lần trước sau khi thân thiết chưa được bao lâu, nàng đã ở trước mặt hắn mà nhảy xuống vực, cách biệt mười hai năm, cũng khó trách hắn lo lắng. Tả An Chi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, vòng tay ôm lưng hắn.
***
Chiếm được lợi xong, Đông Phương giáo chủ rạng rỡ chạy trước chạy sau bưng trà rót nước, ngoan ngoãn đỡ Tả An Chi dựa vào giường, sau đó không ngừng xoa bóp thắt lưng cho nàng. Mà hẳn là hắn đã đi ra ngoài dặn dò, cho nên không ai dám đến quấy rầy nàng nghỉ ngơi.
“An An, mệt lắm sao?” Đông Phương Bất Bại giúp Tả An Chi uống một ngụm trà, sau đó lại để cái chén lên bàn. Sau đó hắn ngồi bên cạnh nàng, ngón tay linh hoạt thay nàng xoa bóp thắt lưng đau nhức.
“Vẫn khỏe.” Tả An Chi quay đầu lại, thấy hắn tươi cười rạng rỡ, dường như tâm tình vô cùng tốt, liền cảm thấy thân thể mình có mệt mỏi nữa cũng đáng, lại nhịn không được cũng nở nụ cười.
Đông Phương Bất Bại một bên không ngừng xoa ấn, một bên lại bâng quơ hỏi: “Cái kia, Lâm Bình Chi…còn có Mạc Tùng Bách, tại sao họ lại đi theo nàng? Mười hai năm này đều ở cùng với nhau sao?”
Này…Rõ ràng là chàng hỏi rất có chủ ý nha.
Mặc cho Đông Phương Bất Bại giả bộ không thèm để ý, Tả An Chi vẫn nhận ra hắn đang hồi hộp lo lắng. Nàng suy nghĩ một lát mới nói: “Chàng muốn hỏi ta nếu còn sống, vì sao suốt mười hai năm không trở lại tìm chàng ư?”
Đông Phương Bất Bại hơi ngừng tay, im lặng một lát nhưng vẫn lên tiếng đáp: “Phải.”
“Vậy chàng trước tiên nói cho ta biết, tại sao lúc ở trong thành, Mạc sư huynh nhờ chàng cứu ta, chàng lại tỏ ra không quen biết?” Tả An Chi thủy chung đoán không ra, nếu như Đông Phương Bất Bại thực sự chưa từng quên nàng, vậy vì sao lúc ấy lại làm bộ như giữa hai người không có bất kì quan hệ nào? Nàng tin trong chuyện này có uẩn khúc, chỉ là nàng không biết mà thôi.
“Nàng nói là trong thành, Mạc Tùng Bách đã từng tìm ta nhờ cứu nàng? Nàng kể lại chi tiết chuyện này cho ta.” Đông Phương Bất Bại sắc mặt lập tức cực kì khó coi.
Tả An Chi kể lại mọi chuyện từ Hoa Sơn đến đây, lại thấy Đông Phương Bất Bại chăm chú lắng nghe, vẻ mặt càng lúc càng đen, bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ, hỏi: “Người kia không phải là chàng?”
Đông Phương Bất Bại gật đầu nói: “Ta biết nàng đi Hàng Châu, liền đoán nàng muốn đến Mai Trang. Nhậm Ngã Hành lúc đó đang bị giam ở đây, chẳng lẽ ta có thể không đến sao? Ta cố tình sai người giả dạng đi vào trong thành, còn chính mình thì từ Hắc Mộc Nhai đuổi tới Mai trang. Chỉ là Hắc Mộc Nhai so với Hành Sơn cách Hàng Châu xa hơn rất nhiều, ta đã ra sức giục ngựa, nhưng vẫn chậm hơn nàng. Không ngờ nàng ở trong thành lại gặp nạn, mà tên Dương Liên Đình kia dám không cứu…”
Hắn nói tới đây thì ngừng lại, trên mặt hiện lên vẻ hối hận.
Tả An Chi một lần nữa nhớ lại tình hình ngày hôm đó, liền hiểu ra mọi chuyện. Dương Liên Đình không muốn cái tên Đông Phương Bất Bại giả kia ra mặt, chính là bởi vì tướng mạo có thể giả, nhưng công phu lại không thể giả được. Chính là nhớ tới bộ dạng vênh váo của hắn, quả thực khiến người ta chán ghét. Kiên quyết không ngừng phủ nhận trong lòng là nàng đang ghen, Tả An Chi chụp lấy tay của Đông Phương Bất Bại, ngồi bật dậy, giả bộ tức giận nói: “Chàng tìm thế thân làm gì? Lại còn để cái tên Dương Liên Đình kiêu ngạo khốn kiếp kia đi cùng hắn. Hừ hắn chính là cái đầu heo kia của chàng sao? Nếu vậy thì đừng trách ta đi tìm mĩ thiếu niên…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook