Phất Y
-
Chương 49: Chậm rãi cùng ngươi đi
Đông Phương Bất Bại kéo nàng vào trong lòng, cằm nhẹ nhàng cọ lên sợi
tóc mềm mại của nàng, ôn nhu nói: “An An, ta sẽ không bao giờ buông
nàng ra nữa, nàng mà tìm người khác, ta sẽ giết hắn.”
Hắn ôm Tả An Chi, lại ngoảnh mặt đi không dám nhìn nàng, mãi đến khi hô hấp bình thường trở lại mới quay đầu, đã thấy Tả An Chi mặt mày tươi cười nhìn mình. Hắn liền biết vừa rồi nàng chỉ đùa giỡn, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó cũng bật cười: “Không phải nàng muốn ta không được gần gũi với người con gái khác sao? Thị vệ tôi tớ bên người ta đều là con trai, vậy mà nàng vẫn còn không hài lòng? Ta phái người nhiều lần đi tìm mà không thấy nàng, vì vậy ta sinh lòng nghi ngờ bọn họ không cố gắng, mấy năm gần đây đều tự mình ra ngoài tìm, tất nhiên phải an bài một thế thân để tránh tai mắt kẻ khác. Mà Dương Liên Đình kia là tâm phúc của ta, xưa nay coi như đắc lực, vì vậy ta mới để hắn trông chừng tên giả mạo kia. Không ngờ hắn lại nổi lên dã tâm, ta nghĩ có lẽ hắn sợ nàng trở về rồi, ta sẽ để ý chuyện trong giáo, đoạt lại quyền thế hắn đang nắm trong tay. Xem ra bây giờ không thể dùng người này nữa rồi…”
Nghĩ đến Tả An Chi thật vất vả mới trở về được, lại suýt nữa bị tên tiểu nhân Dương Liên Đình làm hại, Đông Phương Bất Bại nổi lên sát khí, không ngừng tính toán làm thế nào để thu lại quyền bính trong tay Dương Liên Đình, sau đó tha hắn ra ngoài chém nghìn vạn nhát đao, để hắn chết không toàn thây.
“Đúng rồi, làm sao chàng biết ta đã trở về?” Tả An Chi đột nhiên nhớ tới vấn đề này.
Đông Phương Bất Bại hôn nhẹ lên mặt nàng, cười nói: “Nàng ngồi ở chốn cũ kia lâu như vậy, lại còn vào tiệm may Đường làm quan rộng mở, nếu không phải tuổi thực sự không phù hợp, sớm đã bị người của ta cản lại rồi.”
Tả An Chi sờ sờ cằm, hỏi: “Bà chủ của tiệm may đó là người trong giáo ư, sao ta lại không biết nhỉ? Đúng rồi, nhà cũ bây giờ ở đâu? Tại sao ở chỗ kia bị chàng san phẳng thành bình địa rồi?”
“Nhà cũ…Ta đã sai người mang lên Hắc Mộc Nhai rồi.” Đông Phương Bất Bại vuốt nhẹ những lọn tóc rối của nàng, vén ra sau mang tai, sau đó lại nói: “Nàng còn nhớ một người thị vệ của ta không? Hắn tên là Mục Thấu. Ta phái hắn tới đó để trông chừng xem bao giờ nàng trở về. Không ngờ hắn và bà chủ tiệm may đó lại tâm đầu ý hợp, sau khi thành thân xong còn sinh ra một người con trai, cho nên bà chủ đó cũng coi như là người trong giáo. Bọn họ tuy rằng sợ nhận lầm người, nhưng vẫn phái người báo cho ta biết. Vì thế ta liền theo hướng họ chỉ mà chạy tới đây, quả nhiên gặp được nàng.”
Đem một tòa nhà lớn như vậy dời đến Hắc Mộc Nhai…Tả An Chi lắc lắc đầu, ôm chặt Đông Phương Bất Bại hơn, trong lòng nhớ tới lời nói đùa tìm mĩ thiếu niên lúc nãy của mình mà hối hận muốn chết. Đông Phương Bất Bại vì nàng mà trả giá nhiều như vậy, cho dù chỉ là một lời nói đùa, nàng cũng không nỡ tạo thêm tổn thương nào cho hắn.
Nhưng mà, không sao, nàng còn có thời gian cả một đời để bù lại.
Đông Phương Bất Bại nói rõ ràng mọi chuyện rồi, sau đó đến phiên Tả An Chi thì nàng lại không biết phải giải thích thế nào. Ngẫm nghĩ một hồi, nàng chỉ đành đem điển cố Từ Thức gặp tiên lặp lại một lần, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chàng có tin ta không? Từ khi rời khỏi chàng tới nay, bên cạnh ta chưa từng có người khác, mỗi một ngày ta đều nghĩ tới muốn trở về bên chàng. Chỉ là lai lịch của ta rất li kỳ, chúng ta có thời gian cả đời chậm rãi nói, chàng có nguyện ý cùng ta không?”
Nàng biết nếu bây giờ nói thật sẽ khó để người ta tin, huống chi là người như tâm tư tinh tế như Đông Phương Bất Bại. Biến mất mười hai năm, dung nhan một chút cũng không thay đổi, chỉ dùng bốn chữ “lai lịch ly kỳ” để giải thích, quả thực vô cùng gượng ép. Nàng tin Đông Phương Bất Bại sẽ không hoài nghi nàng, nhưng trong chỉ sợ hắn trong lòng cũng khó tránh khỏi không vui. Mà nghĩ đến đây, Tả An Chi liền sợ Đông Phương Bất Bại sẽ chán ghét nàng, cho nên ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn hắn cũng không có.
Mà Đông Phương Bất Bại nghe xong câu kia, mắt lại sáng lên, nhướn mày cười nói: “Không vội, chúng ta cứ chậm rãi nói, nói cả đời cũng tốt.”
Nàng sớm nên nghĩ đến, điều quan trọng trong lòng Đông Phương Bất Bại không phải là một lời giải thích, mà là hai người họ đến cuối cùng có thể ở cùng một chỗ hay không. Trong phút chốc, Tả An Chi như trút được gánh nặng, nàng cười đến ngọt ngào, ngẩng đầu hôn lên mặt Đông Phương Bất Bại một cái, nói: “Cả đời, ta sẽ đối tốt với chàng. Cho dù đến khi cả hai chúng ta tóc đều trắng xóa, phải chống gậy mà đi, ta cũng sẽ chậm rãi cùng chàng.”
Đông Phương Bất Bại véo mũi nàng, cười nói: “Những lời này nên để ta nói mới phải.”
Hai người cùng cười to một trận. Tả An Chi mạnh mẽ nhào lên, áp Đông Phương Bất Bại nằm xuống giường, âm hiểm cười hắc hắc, nói: “Thành thật khai báo đi, chàng có phải đã học Quỳ Hoa Bảo Điển hay không mà võ công lại lợi hại lên nhiều như vậy? Có nói không hả, nếu không nói ta sẽ không khách khí đâu.” Đông Phương Bất Bại chưa tự cung, điều này nàng đã tự kiểm nghiệm. Chẳng lẽ Quỳ Hoa Bảo Điển thực sự phải là: “Muốn luyện thần công, trước phải tự cung. Nếu không tự cung, cũng có thể thành”?
“Nàng định không khách khí thế nào?” Đông Phương Bất Bại thấy nàng đè lên người mình, buồn cười nói: “Chẳng lẽ định phi lễ ta? Ai, ta sợ tới mức không cử động được rồi, đành phải để nàng xâm lược vậy.” Hắn giang rộng hai tay hai chân, bày ra tư thế “nàng cần nàng cứ lấy”, chốc chốc lại còn liếc mắt ẩn tình.
Tả An Chi tiếc nuối thở dài, không phải là nàng không định phi lễ hắn, mà thật sự là tối hôm qua bị ép buộc quá mức ác độc, cho nên hôm nay bản thân không thể lao lực được nữa. Xem ra dùng chiêu cưỡng bức này là vô dụng rồi, đành phải dùng kế dỗ dành thôi. Nàng chớp mắt ngây thơ, lại cúi đầu khẽ cắn vành tai Đông Phương Bất Bại, cười nói: “Nếu người nói, đêm nay sẽ không phải trèo tường nữa, sai Hoàng Chung Công an bài ba phòng là được rồi. Còn nếu không nói…”
Đông Phương Bất Bại bất đắc dĩ xoa đầu nàng: “Biết rõ hắn không có lòng tốt ta còn luyện sao? Võ công trong thiên hạ đều do con người sáng tạo ra, Quỳ Hoa Bảo Điển cũng không ngoại lệ. Người khác sáng tạo ra được, chẳng lẽ Đông Phương Bất Bại ta làm không được? Lúc đó ta nghĩ, nếu như khinh công của ta nhanh hơn, cho dù chỉ là một chút, thì cũng có thể túm nàng lại. Cho nên ôm đầu suy nghĩ mấy tháng, liền sáng tạo ra bộ võ công này. Lúc đầu ta dùng một thanh kiếm vàng, sau cảm thấy vẫn vướng, ngay cả kiếm cũng không cần dùng nữa, tiện tay cầm được vật nào thì dùng vật đó đả thương người luôn.”
Hắn nói tới đây, bỗng nhiên hớn hở: “Ta đem thanh kiếm vàng và sách võ công ném tới một nơi bí ẩn, sai người trong Ngũ Độc giáo trông coi. Tương lai nếu chúng ta có con hoặc là hậu thế, cứ để bọn chúng sử dụng đi. An An, nàng nói xem, chủ ý này có được không?”
Tả An Chi nghẹn họng nhìn trân trối hồi lâu, sau đó lau đi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, hỏi: “Thanh kiếm kia của chàng, bộ dạng rất kỳ lạ?”
Đông Phương Bất Bại cười nói: “Đúng vậy. Ta triệu tập toàn bộ những người giỏi nhất trong nhóm về đúc nên thanh kiếm đó. Chỉ là kiếm sau khi ra lò, sử dụng không tệ, nhưng bộ dạng quá cổ quái, trông như một con rắn vậy. Ta sợ nàng nhìn thấy sẽ không thích, cho nên dần dần không dùng nữa. Nhưng mà kiếm kia thật sự rất khá đó, tạm thời cứ giữ nó lại đi, nói không chừng sau này con của chúng ta thích thì sao. Nàng cảm thấy chủ ý này không tốt ư?”
Tả An Chi cười gượng hai tiếng, nói: “Tốt, đương nhiên tốt.”
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, hóa ra chuôi kiếm của Kim Xà Lang Quân Hạ Tuyết Nghi ra đời trong hoàn cảnh này. Duyên phận trên thế gian, quả nhiên vô cùng kỳ lạ.
Nói đến duyên phận…Còn có một người cũng có duyên với nàng, chẳng qua duyên này là nghiệt duyên, nếu không thì tại sao nàng vừa rơi xuống liền đánh gãy chân người ta đây? Lâm Bình Chi coi như gián tiếp cứu mạng nàng, cho nên Tả An Chi mặc dù không biết tại sao Đông Phương Bất Bại vừa nghe đến tên người kia liền mất hứng, nhưng vẫn kiên trì kể cho hắn nghe thù nhà của Lâm Bình Chi, sau đó giương mắt chờ đợi.
“Ta đã biết, hắn đã cứu mạng nương tử của ta, ân tình này ta nhất định sẽ báo.” Đông Phương Bất Bại bất ngờ nói.
“Còn có Mạc sư huynh…” Tả An Chi ngập ngừng nói. Đông Phương Bất Bại hại chết người yêu của hắn, vậy mà hắn vì cứu nàng mà không ngại trở mặt với Tả Lãnh Thiền. So ra, nàng và Đông Phương Bất Bại thực sự nợ người này quá nhiều, nhưng lại không biết phải bồi thường thế nào.
“Yên tâm, mọi chuyện cứ để ta.” Đông Phương Bất Bại không biết là nghĩ tới cái gì, ôm nàng vào lòng, chắc chắn nói.
Cái duy nhất Mạc Tùng Bách để tâm, chỉ có một mình Đằng La cô nương. Nhưng tận mắt nàng đã thấy cô nương kia chết đi, chẳng lẽ còn có thể sống lại sao? Tả An Chi mặc dù vô cùng hoài nghi, nhưng nếu đã là lời của Đông Phương Bất Bại, cho dù có là để an ủi nàng đi nữa thì nàng cũng nguyện ý tin hắn.
Hai người ở trên giường lăn lộn thêm một lúc lâu, sau đó mới thu dọn chỉnh tề đi đến sảnh.
Tiểu kịch trường:
Đông Phương đại nhân vô cùng cao hứng phấn chấn: “An An, nàng nói xem môn công phu ta tự nghĩ ra này, nên gọi là gì?”
An An vuốt cằm tự hỏi: “Ta thấy võ công này quả thực tương đương với A Dẫn mẹ đẻ, không cần nhìn cấp bậc đối thủ, một chiêu là giết…Nghe nói cái tên tác giả ngu ngốc kia thích tự xưng là mẹ đẻ, nếu nàng biết chuyện này, nói không chừng về sau sẽ bớt ngược chúng ta.”
Đông Phương đại nhân vẻ mặt oán hận: “Cái tên mẹ đẻ giả mạo kia, ngược hai chúng ta thật sự rất thảm. Mười hai năm chia lìa a, cục hận này sao ta nuốt trôi được.”
An An tận tình khuyên bảo: “Nhưng nếu đắc tội nàng, nói không chừng sẽ còn thảm hơn. Nàng ta có vẻ thù dai, truyện còn chưa hoàn đâu, nói không chừng lại cho chúng ta thêm mười hai năm xa cách nữa.”
Đông Phương đại nhân phi thường không tình nguyện: “…An An, nàng nói thế nào thì như thế đi.”
Tiểu Hạ mấy trăm năm sau: “…Võ công này tên thật kỳ quái, A Dẫn là ai? Một cái tên như vậy làm sao có thể xuất hiện trong cuộc đời hoa lệ của ta, vẫn là nên sửa lại, gọi là Kim Xà bí kíp mới hay.”
Vì thế mà tác giả ngu ngốc ngồi góc tường đếm kiến, vẻ mặt buồn bực, thật vất vả mới dán được tên mình lên…
Cho nên, các vị biết vì sao Đông Phương đại nhân và Tiểu Hạ bị ta ngược thảm rồi chứ?
Hắn ôm Tả An Chi, lại ngoảnh mặt đi không dám nhìn nàng, mãi đến khi hô hấp bình thường trở lại mới quay đầu, đã thấy Tả An Chi mặt mày tươi cười nhìn mình. Hắn liền biết vừa rồi nàng chỉ đùa giỡn, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó cũng bật cười: “Không phải nàng muốn ta không được gần gũi với người con gái khác sao? Thị vệ tôi tớ bên người ta đều là con trai, vậy mà nàng vẫn còn không hài lòng? Ta phái người nhiều lần đi tìm mà không thấy nàng, vì vậy ta sinh lòng nghi ngờ bọn họ không cố gắng, mấy năm gần đây đều tự mình ra ngoài tìm, tất nhiên phải an bài một thế thân để tránh tai mắt kẻ khác. Mà Dương Liên Đình kia là tâm phúc của ta, xưa nay coi như đắc lực, vì vậy ta mới để hắn trông chừng tên giả mạo kia. Không ngờ hắn lại nổi lên dã tâm, ta nghĩ có lẽ hắn sợ nàng trở về rồi, ta sẽ để ý chuyện trong giáo, đoạt lại quyền thế hắn đang nắm trong tay. Xem ra bây giờ không thể dùng người này nữa rồi…”
Nghĩ đến Tả An Chi thật vất vả mới trở về được, lại suýt nữa bị tên tiểu nhân Dương Liên Đình làm hại, Đông Phương Bất Bại nổi lên sát khí, không ngừng tính toán làm thế nào để thu lại quyền bính trong tay Dương Liên Đình, sau đó tha hắn ra ngoài chém nghìn vạn nhát đao, để hắn chết không toàn thây.
“Đúng rồi, làm sao chàng biết ta đã trở về?” Tả An Chi đột nhiên nhớ tới vấn đề này.
Đông Phương Bất Bại hôn nhẹ lên mặt nàng, cười nói: “Nàng ngồi ở chốn cũ kia lâu như vậy, lại còn vào tiệm may Đường làm quan rộng mở, nếu không phải tuổi thực sự không phù hợp, sớm đã bị người của ta cản lại rồi.”
Tả An Chi sờ sờ cằm, hỏi: “Bà chủ của tiệm may đó là người trong giáo ư, sao ta lại không biết nhỉ? Đúng rồi, nhà cũ bây giờ ở đâu? Tại sao ở chỗ kia bị chàng san phẳng thành bình địa rồi?”
“Nhà cũ…Ta đã sai người mang lên Hắc Mộc Nhai rồi.” Đông Phương Bất Bại vuốt nhẹ những lọn tóc rối của nàng, vén ra sau mang tai, sau đó lại nói: “Nàng còn nhớ một người thị vệ của ta không? Hắn tên là Mục Thấu. Ta phái hắn tới đó để trông chừng xem bao giờ nàng trở về. Không ngờ hắn và bà chủ tiệm may đó lại tâm đầu ý hợp, sau khi thành thân xong còn sinh ra một người con trai, cho nên bà chủ đó cũng coi như là người trong giáo. Bọn họ tuy rằng sợ nhận lầm người, nhưng vẫn phái người báo cho ta biết. Vì thế ta liền theo hướng họ chỉ mà chạy tới đây, quả nhiên gặp được nàng.”
Đem một tòa nhà lớn như vậy dời đến Hắc Mộc Nhai…Tả An Chi lắc lắc đầu, ôm chặt Đông Phương Bất Bại hơn, trong lòng nhớ tới lời nói đùa tìm mĩ thiếu niên lúc nãy của mình mà hối hận muốn chết. Đông Phương Bất Bại vì nàng mà trả giá nhiều như vậy, cho dù chỉ là một lời nói đùa, nàng cũng không nỡ tạo thêm tổn thương nào cho hắn.
Nhưng mà, không sao, nàng còn có thời gian cả một đời để bù lại.
Đông Phương Bất Bại nói rõ ràng mọi chuyện rồi, sau đó đến phiên Tả An Chi thì nàng lại không biết phải giải thích thế nào. Ngẫm nghĩ một hồi, nàng chỉ đành đem điển cố Từ Thức gặp tiên lặp lại một lần, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chàng có tin ta không? Từ khi rời khỏi chàng tới nay, bên cạnh ta chưa từng có người khác, mỗi một ngày ta đều nghĩ tới muốn trở về bên chàng. Chỉ là lai lịch của ta rất li kỳ, chúng ta có thời gian cả đời chậm rãi nói, chàng có nguyện ý cùng ta không?”
Nàng biết nếu bây giờ nói thật sẽ khó để người ta tin, huống chi là người như tâm tư tinh tế như Đông Phương Bất Bại. Biến mất mười hai năm, dung nhan một chút cũng không thay đổi, chỉ dùng bốn chữ “lai lịch ly kỳ” để giải thích, quả thực vô cùng gượng ép. Nàng tin Đông Phương Bất Bại sẽ không hoài nghi nàng, nhưng trong chỉ sợ hắn trong lòng cũng khó tránh khỏi không vui. Mà nghĩ đến đây, Tả An Chi liền sợ Đông Phương Bất Bại sẽ chán ghét nàng, cho nên ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn hắn cũng không có.
Mà Đông Phương Bất Bại nghe xong câu kia, mắt lại sáng lên, nhướn mày cười nói: “Không vội, chúng ta cứ chậm rãi nói, nói cả đời cũng tốt.”
Nàng sớm nên nghĩ đến, điều quan trọng trong lòng Đông Phương Bất Bại không phải là một lời giải thích, mà là hai người họ đến cuối cùng có thể ở cùng một chỗ hay không. Trong phút chốc, Tả An Chi như trút được gánh nặng, nàng cười đến ngọt ngào, ngẩng đầu hôn lên mặt Đông Phương Bất Bại một cái, nói: “Cả đời, ta sẽ đối tốt với chàng. Cho dù đến khi cả hai chúng ta tóc đều trắng xóa, phải chống gậy mà đi, ta cũng sẽ chậm rãi cùng chàng.”
Đông Phương Bất Bại véo mũi nàng, cười nói: “Những lời này nên để ta nói mới phải.”
Hai người cùng cười to một trận. Tả An Chi mạnh mẽ nhào lên, áp Đông Phương Bất Bại nằm xuống giường, âm hiểm cười hắc hắc, nói: “Thành thật khai báo đi, chàng có phải đã học Quỳ Hoa Bảo Điển hay không mà võ công lại lợi hại lên nhiều như vậy? Có nói không hả, nếu không nói ta sẽ không khách khí đâu.” Đông Phương Bất Bại chưa tự cung, điều này nàng đã tự kiểm nghiệm. Chẳng lẽ Quỳ Hoa Bảo Điển thực sự phải là: “Muốn luyện thần công, trước phải tự cung. Nếu không tự cung, cũng có thể thành”?
“Nàng định không khách khí thế nào?” Đông Phương Bất Bại thấy nàng đè lên người mình, buồn cười nói: “Chẳng lẽ định phi lễ ta? Ai, ta sợ tới mức không cử động được rồi, đành phải để nàng xâm lược vậy.” Hắn giang rộng hai tay hai chân, bày ra tư thế “nàng cần nàng cứ lấy”, chốc chốc lại còn liếc mắt ẩn tình.
Tả An Chi tiếc nuối thở dài, không phải là nàng không định phi lễ hắn, mà thật sự là tối hôm qua bị ép buộc quá mức ác độc, cho nên hôm nay bản thân không thể lao lực được nữa. Xem ra dùng chiêu cưỡng bức này là vô dụng rồi, đành phải dùng kế dỗ dành thôi. Nàng chớp mắt ngây thơ, lại cúi đầu khẽ cắn vành tai Đông Phương Bất Bại, cười nói: “Nếu người nói, đêm nay sẽ không phải trèo tường nữa, sai Hoàng Chung Công an bài ba phòng là được rồi. Còn nếu không nói…”
Đông Phương Bất Bại bất đắc dĩ xoa đầu nàng: “Biết rõ hắn không có lòng tốt ta còn luyện sao? Võ công trong thiên hạ đều do con người sáng tạo ra, Quỳ Hoa Bảo Điển cũng không ngoại lệ. Người khác sáng tạo ra được, chẳng lẽ Đông Phương Bất Bại ta làm không được? Lúc đó ta nghĩ, nếu như khinh công của ta nhanh hơn, cho dù chỉ là một chút, thì cũng có thể túm nàng lại. Cho nên ôm đầu suy nghĩ mấy tháng, liền sáng tạo ra bộ võ công này. Lúc đầu ta dùng một thanh kiếm vàng, sau cảm thấy vẫn vướng, ngay cả kiếm cũng không cần dùng nữa, tiện tay cầm được vật nào thì dùng vật đó đả thương người luôn.”
Hắn nói tới đây, bỗng nhiên hớn hở: “Ta đem thanh kiếm vàng và sách võ công ném tới một nơi bí ẩn, sai người trong Ngũ Độc giáo trông coi. Tương lai nếu chúng ta có con hoặc là hậu thế, cứ để bọn chúng sử dụng đi. An An, nàng nói xem, chủ ý này có được không?”
Tả An Chi nghẹn họng nhìn trân trối hồi lâu, sau đó lau đi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, hỏi: “Thanh kiếm kia của chàng, bộ dạng rất kỳ lạ?”
Đông Phương Bất Bại cười nói: “Đúng vậy. Ta triệu tập toàn bộ những người giỏi nhất trong nhóm về đúc nên thanh kiếm đó. Chỉ là kiếm sau khi ra lò, sử dụng không tệ, nhưng bộ dạng quá cổ quái, trông như một con rắn vậy. Ta sợ nàng nhìn thấy sẽ không thích, cho nên dần dần không dùng nữa. Nhưng mà kiếm kia thật sự rất khá đó, tạm thời cứ giữ nó lại đi, nói không chừng sau này con của chúng ta thích thì sao. Nàng cảm thấy chủ ý này không tốt ư?”
Tả An Chi cười gượng hai tiếng, nói: “Tốt, đương nhiên tốt.”
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, hóa ra chuôi kiếm của Kim Xà Lang Quân Hạ Tuyết Nghi ra đời trong hoàn cảnh này. Duyên phận trên thế gian, quả nhiên vô cùng kỳ lạ.
Nói đến duyên phận…Còn có một người cũng có duyên với nàng, chẳng qua duyên này là nghiệt duyên, nếu không thì tại sao nàng vừa rơi xuống liền đánh gãy chân người ta đây? Lâm Bình Chi coi như gián tiếp cứu mạng nàng, cho nên Tả An Chi mặc dù không biết tại sao Đông Phương Bất Bại vừa nghe đến tên người kia liền mất hứng, nhưng vẫn kiên trì kể cho hắn nghe thù nhà của Lâm Bình Chi, sau đó giương mắt chờ đợi.
“Ta đã biết, hắn đã cứu mạng nương tử của ta, ân tình này ta nhất định sẽ báo.” Đông Phương Bất Bại bất ngờ nói.
“Còn có Mạc sư huynh…” Tả An Chi ngập ngừng nói. Đông Phương Bất Bại hại chết người yêu của hắn, vậy mà hắn vì cứu nàng mà không ngại trở mặt với Tả Lãnh Thiền. So ra, nàng và Đông Phương Bất Bại thực sự nợ người này quá nhiều, nhưng lại không biết phải bồi thường thế nào.
“Yên tâm, mọi chuyện cứ để ta.” Đông Phương Bất Bại không biết là nghĩ tới cái gì, ôm nàng vào lòng, chắc chắn nói.
Cái duy nhất Mạc Tùng Bách để tâm, chỉ có một mình Đằng La cô nương. Nhưng tận mắt nàng đã thấy cô nương kia chết đi, chẳng lẽ còn có thể sống lại sao? Tả An Chi mặc dù vô cùng hoài nghi, nhưng nếu đã là lời của Đông Phương Bất Bại, cho dù có là để an ủi nàng đi nữa thì nàng cũng nguyện ý tin hắn.
Hai người ở trên giường lăn lộn thêm một lúc lâu, sau đó mới thu dọn chỉnh tề đi đến sảnh.
Tiểu kịch trường:
Đông Phương đại nhân vô cùng cao hứng phấn chấn: “An An, nàng nói xem môn công phu ta tự nghĩ ra này, nên gọi là gì?”
An An vuốt cằm tự hỏi: “Ta thấy võ công này quả thực tương đương với A Dẫn mẹ đẻ, không cần nhìn cấp bậc đối thủ, một chiêu là giết…Nghe nói cái tên tác giả ngu ngốc kia thích tự xưng là mẹ đẻ, nếu nàng biết chuyện này, nói không chừng về sau sẽ bớt ngược chúng ta.”
Đông Phương đại nhân vẻ mặt oán hận: “Cái tên mẹ đẻ giả mạo kia, ngược hai chúng ta thật sự rất thảm. Mười hai năm chia lìa a, cục hận này sao ta nuốt trôi được.”
An An tận tình khuyên bảo: “Nhưng nếu đắc tội nàng, nói không chừng sẽ còn thảm hơn. Nàng ta có vẻ thù dai, truyện còn chưa hoàn đâu, nói không chừng lại cho chúng ta thêm mười hai năm xa cách nữa.”
Đông Phương đại nhân phi thường không tình nguyện: “…An An, nàng nói thế nào thì như thế đi.”
Tiểu Hạ mấy trăm năm sau: “…Võ công này tên thật kỳ quái, A Dẫn là ai? Một cái tên như vậy làm sao có thể xuất hiện trong cuộc đời hoa lệ của ta, vẫn là nên sửa lại, gọi là Kim Xà bí kíp mới hay.”
Vì thế mà tác giả ngu ngốc ngồi góc tường đếm kiến, vẻ mặt buồn bực, thật vất vả mới dán được tên mình lên…
Cho nên, các vị biết vì sao Đông Phương đại nhân và Tiểu Hạ bị ta ngược thảm rồi chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook