Phất Y
-
Chương 3: Thì ra là đang chơi trò Vô Gian Đạo (gián điệp)
Đông Phương Bất Bại nói là nàng bán mình chôn cha, như vậy, nghĩa là
trước đây bọn họ không quen nhau mới phải. Vậy, hắn tại sao lại vô duyên vô cớ cố ý hãm hại nàng?
Tả An Chi nghĩ đến đau đầu, cũng không tìm ra nguyên nhân, có chút bất tri bất giác nhắm hai mắt lại, có chút buồn ngủ. Bỗng nhiên ngoài cửa sổ có tiếng cọt kẹt vang lên, khiến nàng giật mình run sợ, lập tức tỉnh táo, hạ giọng nói: “Là ai?”
Một bóng đen đẩy cửa sổ ra rồi nhảy vào phòng, bước chân nhẹ như mèo chạy tới bên giường nàng: “Muội muội, đừng kêu to, là ta.”
Muội muội? Cái người bán mình chôn cha này chẳng lẽ còn có thân thích? Tả An Chi ngồi dậy, chán ghét hất chăn qua một bên. Cái chăn này không biết đã không được phơi nắng bao lâu, vừa hôi vừa lạnh, làm hại nàng đành mặc nguyên quần áo mà ngủ.
Vừa mới cử động, miệng vết thương liền đau đến nỗi mặt nàng cũng xanh mét. Vì thế mà Tả An Chi liền trừng mắt nhìn người vừa tới kia.
Ai ngờ người tới so với nàng còn tức giận hơn, không ngừng mở miệng trách móc: “Muội rốt cuộc làm sai chuyện gì, vừa mới trà trộn vào đây không lâu đã đắc tội với Đông Phương Bất Bại là sao? Đã nói muội phải lấy lòng hắn, muội quăng lời dặn của ta đi đâu rồi hả?”
Thì ra là chơi trò Vô Gian Đạo (gián điệp), Tả An Chi nháy mắt vài cái, lạnh mặt không trả lời.
Người tới hình như cũng cảm thấy mình nói quá lời, vì thế liền đổi giọng ngọt ngào khuyên nhủ: “An Chi à, trước ra cha ra đi, người mới mãi không quên chúng ta là người của phái Tung Sơn. Mà muội là muội muội của ta, chẳng lẽ Tả Lãnh Thiền ta lại hại muội. Muội nghe ta, bình tĩnh, sau đó dùng kế mượn sức của tên Đông Phương Bất Bại kia. Tương lai lập nên công lớn, chẳng phải phái Tung Sơn chúng ta trong võ lâm cũng có chỗ đứng sao. Sau đó ca ca sẽ tìm một thiếu niên anh hùng cho muội, để muội đàng hoàng gả cho người ta, chẳng phải là rất tốt sao?” Hắn nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh, rồi nói tiếp: “Có người tới, ta phải đi rồi, muội trăm ngàn lần phải nhớ kỹ lời dặn của ta.” Nói xong, hắn lại nhảy cửa sổ ra, rồi biến mất trong bóng đêm.
Tả An Chi bình tĩnh bước xuống giường, ở trên cái bàn mục tìm được một ấm trà. Nhưng lại không tìm thấy chén, cho nên nàng trực tiếp ghé miệng vào vòi ấm mà uống hai ngụm nước trà vừa đắng vừa chua. Sau đó, An Chi bò lên giường, nằm sấp, ngây ngốc nhìn bóng đen nặng nề bên ngoài. Nàng gặp phải kinh hoàng thế này, có giật mình cũng không giải quyết được vấn đề gì, cho nên nhất định phải bình tĩnh.
Không ngờ thân phận mình xuyên vào lại không đơn giản, người đã đọc Tiếu Ngạo Giang Hồ, hẳn là không ai không biết đến Tả Lãnh Thiền. Nàng chẳng những là muội muội của hắn, hơn nữa lại còn phụng mệnh đến mượn sức của Đông Phương Bất Bại. Tuy rằng đến giờ vẫn chưa rõ làm gì, nhưng khẳng định là không phải chuyện tốt. Cái duy nhất có thể gọi là may ở đây, chỉ là tên vẫn như trước là Tả An Chi, cho nên không cần có thời gian thích ứng với tên mới.
Vẫn là nên đi ngủ đi, ngủ là đức vua vạn tuế, có chuyện gì ngày mai nói sau. Nói không chừng sáng mai mọi chuyện lại thay đổi.
Không ngờ quả nhiên trời cao thương tình, thật sự làm ra thay đổi, nhưng nàng không muốn loại thay đổi thế này a. Vừa mới tỉnh dậy mà thế giới liền thành thế giới đại đồng (thế giới hòa bình, mọi người tình thương mến thương đó) là sao? Là sao? Ai có thể nói cho nàng là tại sao cái tên Đông Phương Bất Bại kia, ngày hôm qua còn mặt mũi hung tợn, là tiểu nhân đắc chí, mà hôm nay, hắn, hắn…rất tự nhiên đứng trước cửa phòng nàng, tươi cười hòa ái dễ gần.
Đông Phương Bất Bại thấy nàng tỉnh lại, thân hình nhoáng lên một cái đã ngồi xuống bên giường, sau đó vô cùng thân thiết hỏi: “Vết thương đỡ đau rồi chứ?”
Nếu không phải bản thân còn nhớ rõ rành rành từng chi tiết ngày hôm qua, Tả An Chi thật sự sẽ cho là mình mất trí nhớ rồi. Như vậy, tình huống hiện tại là, hắn trúng tà?
Thấy tâm hồn nàng đang treo ngược cành cây, trong mắt Đông Phương Bất Bại chợt lóe lên ý cười, nhưng ngay sau đó lại khéo léo đổi sang vẻ mặt lo lắng: “Aizz, là vì hôm qua ta muốn lập uy ở trước mặt mọi người, cho nên mới bất đắc dĩ phải ra lệnh đánh cô. Cô lương thiện như vậy, sẽ không trách ta phải không? Nào nào, đứng lên, cô đang bị thương mà ở nơi này thật không ổn tí nào.” Hắn vẫy tay một cái, liền có hai thị nữ từ ngoài cửa bước vào, sau đó gần như là cưỡng ép Tả An Chi xuống giường, kéo nàng đến một gian phòng hoa lệ.
Kế tiếp, chẳng những đưa cho nàng kim sang dược tốt nhất, mà Đông Phương Bất Bại còn tự tay cầm chén thuốc, nhìn bộ dạng dường như là muốn đút cho nàng. Đừng đùa như vậy, nàng cũng không phải ngu. Bây giờ không rõ hắn làm như vậy vì mục đích gì, nhưng nàng nghĩ, nếu nàng nhân cơ hội này mà vênh váo mặt mũi, không chừng sau này sẽ còn thê thảm hơn hôm qua nữa kìa. Vì vậy, Tả An Chi vội vàng đưa tay nhận chén thuốc, cười ha hả nói: “Để ta tự làm, tự làm.”
Đông Phương Bất Bại giật cái tay đang cầm chén thuốc lại, vậy mà thuốc trong chén một chút cũng không sóng sánh. Hắn ôn nhu nói: “Cô cứ nằm đi, đừng nhúc nhích.” Hắn vừa nói xong, thì thìa thuốc đầu tiên đã đưa tới bên môi nàng.
Tả An Chi cứng ngắc hé miệng, vội vàng nuốt thuốc vào. Nhưng Đông Phương Bất Bại vẫn chịu không buông tha cho nàng, hắn còn duỗi ngón tay thon dài của mình lau nhẹ thuốc còn đọng ở khóe môi nàng, sau đó lại nhét một miếng mứt hoa quả ngòn ngọt vào trong miệng Tả An Chi. Tả An Chi chú ý tới hắn đã thay đổi quần áo, trên người chỉ mặc một bộ quần áo mộc mạc màu đen, ngay cả hoa văn cũng không có. Hơn nữa, đám trang sức leng keng hôm qua toàn bộ cũng đều không thấy.
Thấy nàng đánh giá hắn, khóe môi Đông Phương Bất Bại nhếch lên, sau đó liền liếc mắt đưa tình với nàng. Tả An Chi nhìn thấy ánh mắt này của hắn, da đầu run lên, vội vàng kéo chăn lên che đầu, vẫn không an tâm, còn kéo chăn xuống che nốt cái mông.
Đông Phương Bất Bại thấy vậy, cười to thành tiếng, sau đó rất bình tĩnh ngồi bên giường nàng, nhìn chằm chằm vào cái chăn đang che kín Tả An Chi. Tả An Chi trốn trong chăn, cảm thấy khó thở, mới không cam tâm tình nguyện bỏ chăn ra, há mồm thở dốc. Vì thế, nàng lại không thoát khỏi một phen hỏi han ân cần của Đông Phương Bất Bại.
Trong vườn đều chỉ là hoa cỏ thông thường, có hoa hồng, thược dược, hướng dương. Hoa tuy không quý, nhưng trăm hoa đua nở khoe sắc cũng rất đẹp mắt. Nằm ườn trên ghế đệm, Tả An Chi thở dài, nhìn Đông Phương Bất Bại trong tay cầm một nhành hoa, mỉm cười đi về phía nàng, trong lòng nàng vô cùng sầu não. Nhiều ngày nay, hắn dường như theo sát nàng như hình với bóng, thái độ ân cần, chẳng phải cố tình tạo cơ hội cho nàng tiếp cận hắn sao? Vấn đề là, nàng căn bản không định làm theo lời của Tả Lãnh Thiền. Tả Lãnh Thiền muốn chấn hưng phái Tung Sơn, xưng bá võ lâm gì gì đó đều là chuyện của hắn, có liên quan gì tới nàng. Nàng chỉ là một kẻ qua đường xem diễn mà thôi.
“An Chi, ta cảm thấy cái tên này của cô như tên cho nam nhân vậy. Dù sao cô cũng không còn người thân nào nữa, chi bằng ta sửa tên cho cô, gọi là An An, thế nào?” Đông Phương Bất Bại đưa hoa cho nàng, cúi đầu nhìn nàng, hiền hòa nói.
Tả An Chi hít một hơi lạnh, cảm thấy không thể nhịn được nữa. Tự nhiên đòi sửa tên nàng, còn dùng loại ngữ điệu thương tiếc này, cứ như thể hắn làm vậy là vì muốn tốt cho nàng ấy! Nàng vội vàng ngồi bật dậy, nhìn xung quanh thấy không có ai, liền cười nhạt, nói: “Nhật Nguyệt Thần Giáo Đông Phương công tử, không bằng chúng ta cứ nói thẳng ra đi, được không?”
Đông Phương Bất Bại ngập ngừng rút bàn tay đang định cài hoa lên tóc nàng lại, mỉm cười: “Gì? Cô muốn nói chuyện gì với ta?”
“Nói thật luôn nhé, huynh cảm thấy bộ dạng ta thế nào?” Tuy rằng mở miệng nói câu này thật ngu ngốc, nhưng nàng cũng không còn cách nào khác. Mấy ngày nay lúc nào cũng nằm trên giường tĩnh dưỡng, tóc cũng đều do thị nữ chải, cho nên nàng hoàn toàn không biết bộ dạng của chính mình a!
Đông Phương Bất Bại thành khẩn trả lời: “Nửa đêm ra ngoài hẳn là sẽ không hù chết người.”
Đáp án kiểu này thật sự khiến người ta thương tâm đó. Tả An Chi quyết định tạm thời bỏ qua vấn đề này, tiếp tục hỏi: “Ta có phải là loại người thông minh tột đỉnh, cẩn thận chu đáo, có thể mượn đao giết người không?”
Đông Phương Bất Bại hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy thế nào?”
Tả An Chi gật gật đầu: “Ta hiểu rõ. Như vậy, huynh tin rằng, chỉ bằng việc ta mượn sức huynh, sẽ gây bất lợi cho Nhật Nguyệt Thần Giáo sao?” Nàng vẫn dùng Nhật Nguyệt Thần Giáo mà không phải là Ma Giáo, chính là vì muốn thể hiện bản thân không có ác ý.
“Cô là muội muội của Tả Lãnh Thiền.” Đông Phương Bất Bại nhàn nhạt nói.
“Một vị ca ca mà một câu cũng không hỏi thăm vết thương của ta, lại còn đưa ta đến chỗ nguy hiểm trùng trùng thế này, huynh cảm thấy dựa vào cái gì ta phải hy sinh quên mình vì hắn?” Tả An Chi tận công tận lực dùng ánh mắt để biểu đạt chính mình hoàn toàn vô tội.
“Nói như vậy, không bằng cô gia nhập Thần Giáo ta đi, ta cũng sẽ không sai cô làm chuyện nguy hiểm.” Đông Phương Bất Bại hiển nhiên vẫn không tin nàng.
“Ta chỉ là một nữ tử, không thích chuyện tranh đấu trên giang hồ, Đông Phương công tử có thể mở lòng tốt tha cho ta, để ta làm người bình thường được không?” Tả An Chi âm thầm cấu đùi một cái, lập tức ứa nước mắt, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu nhìn hắn.
Đông Phương Bất Bại không trả lời, chỉ cởi áo khoác trên người quàng lên vai nàng, cực kỳ ôn nhu cầm tay nàng: “Ta tất nhiên rất tin cô, nhưng mà bây giờ cô đang bị thương, không tiện cử động, cho nên trước cứ dưỡng thương rồi tính sau.”
Nói trắng ra là hắn vẫn không chịu tha cho nàng? Tả An Chi vội vàng cầm chặt tay hắn: “Vậy đành phải phiền Đông Phương công tử rồi.”
Hai người nắm tay nhau, trên mặt đều tỏ ra vô cùng thành thật, trong lòng lại không ngừng mắng, có quỷ mới tin huynh/cô.
Tả An Chi nghĩ đến đau đầu, cũng không tìm ra nguyên nhân, có chút bất tri bất giác nhắm hai mắt lại, có chút buồn ngủ. Bỗng nhiên ngoài cửa sổ có tiếng cọt kẹt vang lên, khiến nàng giật mình run sợ, lập tức tỉnh táo, hạ giọng nói: “Là ai?”
Một bóng đen đẩy cửa sổ ra rồi nhảy vào phòng, bước chân nhẹ như mèo chạy tới bên giường nàng: “Muội muội, đừng kêu to, là ta.”
Muội muội? Cái người bán mình chôn cha này chẳng lẽ còn có thân thích? Tả An Chi ngồi dậy, chán ghét hất chăn qua một bên. Cái chăn này không biết đã không được phơi nắng bao lâu, vừa hôi vừa lạnh, làm hại nàng đành mặc nguyên quần áo mà ngủ.
Vừa mới cử động, miệng vết thương liền đau đến nỗi mặt nàng cũng xanh mét. Vì thế mà Tả An Chi liền trừng mắt nhìn người vừa tới kia.
Ai ngờ người tới so với nàng còn tức giận hơn, không ngừng mở miệng trách móc: “Muội rốt cuộc làm sai chuyện gì, vừa mới trà trộn vào đây không lâu đã đắc tội với Đông Phương Bất Bại là sao? Đã nói muội phải lấy lòng hắn, muội quăng lời dặn của ta đi đâu rồi hả?”
Thì ra là chơi trò Vô Gian Đạo (gián điệp), Tả An Chi nháy mắt vài cái, lạnh mặt không trả lời.
Người tới hình như cũng cảm thấy mình nói quá lời, vì thế liền đổi giọng ngọt ngào khuyên nhủ: “An Chi à, trước ra cha ra đi, người mới mãi không quên chúng ta là người của phái Tung Sơn. Mà muội là muội muội của ta, chẳng lẽ Tả Lãnh Thiền ta lại hại muội. Muội nghe ta, bình tĩnh, sau đó dùng kế mượn sức của tên Đông Phương Bất Bại kia. Tương lai lập nên công lớn, chẳng phải phái Tung Sơn chúng ta trong võ lâm cũng có chỗ đứng sao. Sau đó ca ca sẽ tìm một thiếu niên anh hùng cho muội, để muội đàng hoàng gả cho người ta, chẳng phải là rất tốt sao?” Hắn nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh, rồi nói tiếp: “Có người tới, ta phải đi rồi, muội trăm ngàn lần phải nhớ kỹ lời dặn của ta.” Nói xong, hắn lại nhảy cửa sổ ra, rồi biến mất trong bóng đêm.
Tả An Chi bình tĩnh bước xuống giường, ở trên cái bàn mục tìm được một ấm trà. Nhưng lại không tìm thấy chén, cho nên nàng trực tiếp ghé miệng vào vòi ấm mà uống hai ngụm nước trà vừa đắng vừa chua. Sau đó, An Chi bò lên giường, nằm sấp, ngây ngốc nhìn bóng đen nặng nề bên ngoài. Nàng gặp phải kinh hoàng thế này, có giật mình cũng không giải quyết được vấn đề gì, cho nên nhất định phải bình tĩnh.
Không ngờ thân phận mình xuyên vào lại không đơn giản, người đã đọc Tiếu Ngạo Giang Hồ, hẳn là không ai không biết đến Tả Lãnh Thiền. Nàng chẳng những là muội muội của hắn, hơn nữa lại còn phụng mệnh đến mượn sức của Đông Phương Bất Bại. Tuy rằng đến giờ vẫn chưa rõ làm gì, nhưng khẳng định là không phải chuyện tốt. Cái duy nhất có thể gọi là may ở đây, chỉ là tên vẫn như trước là Tả An Chi, cho nên không cần có thời gian thích ứng với tên mới.
Vẫn là nên đi ngủ đi, ngủ là đức vua vạn tuế, có chuyện gì ngày mai nói sau. Nói không chừng sáng mai mọi chuyện lại thay đổi.
Không ngờ quả nhiên trời cao thương tình, thật sự làm ra thay đổi, nhưng nàng không muốn loại thay đổi thế này a. Vừa mới tỉnh dậy mà thế giới liền thành thế giới đại đồng (thế giới hòa bình, mọi người tình thương mến thương đó) là sao? Là sao? Ai có thể nói cho nàng là tại sao cái tên Đông Phương Bất Bại kia, ngày hôm qua còn mặt mũi hung tợn, là tiểu nhân đắc chí, mà hôm nay, hắn, hắn…rất tự nhiên đứng trước cửa phòng nàng, tươi cười hòa ái dễ gần.
Đông Phương Bất Bại thấy nàng tỉnh lại, thân hình nhoáng lên một cái đã ngồi xuống bên giường, sau đó vô cùng thân thiết hỏi: “Vết thương đỡ đau rồi chứ?”
Nếu không phải bản thân còn nhớ rõ rành rành từng chi tiết ngày hôm qua, Tả An Chi thật sự sẽ cho là mình mất trí nhớ rồi. Như vậy, tình huống hiện tại là, hắn trúng tà?
Thấy tâm hồn nàng đang treo ngược cành cây, trong mắt Đông Phương Bất Bại chợt lóe lên ý cười, nhưng ngay sau đó lại khéo léo đổi sang vẻ mặt lo lắng: “Aizz, là vì hôm qua ta muốn lập uy ở trước mặt mọi người, cho nên mới bất đắc dĩ phải ra lệnh đánh cô. Cô lương thiện như vậy, sẽ không trách ta phải không? Nào nào, đứng lên, cô đang bị thương mà ở nơi này thật không ổn tí nào.” Hắn vẫy tay một cái, liền có hai thị nữ từ ngoài cửa bước vào, sau đó gần như là cưỡng ép Tả An Chi xuống giường, kéo nàng đến một gian phòng hoa lệ.
Kế tiếp, chẳng những đưa cho nàng kim sang dược tốt nhất, mà Đông Phương Bất Bại còn tự tay cầm chén thuốc, nhìn bộ dạng dường như là muốn đút cho nàng. Đừng đùa như vậy, nàng cũng không phải ngu. Bây giờ không rõ hắn làm như vậy vì mục đích gì, nhưng nàng nghĩ, nếu nàng nhân cơ hội này mà vênh váo mặt mũi, không chừng sau này sẽ còn thê thảm hơn hôm qua nữa kìa. Vì vậy, Tả An Chi vội vàng đưa tay nhận chén thuốc, cười ha hả nói: “Để ta tự làm, tự làm.”
Đông Phương Bất Bại giật cái tay đang cầm chén thuốc lại, vậy mà thuốc trong chén một chút cũng không sóng sánh. Hắn ôn nhu nói: “Cô cứ nằm đi, đừng nhúc nhích.” Hắn vừa nói xong, thì thìa thuốc đầu tiên đã đưa tới bên môi nàng.
Tả An Chi cứng ngắc hé miệng, vội vàng nuốt thuốc vào. Nhưng Đông Phương Bất Bại vẫn chịu không buông tha cho nàng, hắn còn duỗi ngón tay thon dài của mình lau nhẹ thuốc còn đọng ở khóe môi nàng, sau đó lại nhét một miếng mứt hoa quả ngòn ngọt vào trong miệng Tả An Chi. Tả An Chi chú ý tới hắn đã thay đổi quần áo, trên người chỉ mặc một bộ quần áo mộc mạc màu đen, ngay cả hoa văn cũng không có. Hơn nữa, đám trang sức leng keng hôm qua toàn bộ cũng đều không thấy.
Thấy nàng đánh giá hắn, khóe môi Đông Phương Bất Bại nhếch lên, sau đó liền liếc mắt đưa tình với nàng. Tả An Chi nhìn thấy ánh mắt này của hắn, da đầu run lên, vội vàng kéo chăn lên che đầu, vẫn không an tâm, còn kéo chăn xuống che nốt cái mông.
Đông Phương Bất Bại thấy vậy, cười to thành tiếng, sau đó rất bình tĩnh ngồi bên giường nàng, nhìn chằm chằm vào cái chăn đang che kín Tả An Chi. Tả An Chi trốn trong chăn, cảm thấy khó thở, mới không cam tâm tình nguyện bỏ chăn ra, há mồm thở dốc. Vì thế, nàng lại không thoát khỏi một phen hỏi han ân cần của Đông Phương Bất Bại.
Trong vườn đều chỉ là hoa cỏ thông thường, có hoa hồng, thược dược, hướng dương. Hoa tuy không quý, nhưng trăm hoa đua nở khoe sắc cũng rất đẹp mắt. Nằm ườn trên ghế đệm, Tả An Chi thở dài, nhìn Đông Phương Bất Bại trong tay cầm một nhành hoa, mỉm cười đi về phía nàng, trong lòng nàng vô cùng sầu não. Nhiều ngày nay, hắn dường như theo sát nàng như hình với bóng, thái độ ân cần, chẳng phải cố tình tạo cơ hội cho nàng tiếp cận hắn sao? Vấn đề là, nàng căn bản không định làm theo lời của Tả Lãnh Thiền. Tả Lãnh Thiền muốn chấn hưng phái Tung Sơn, xưng bá võ lâm gì gì đó đều là chuyện của hắn, có liên quan gì tới nàng. Nàng chỉ là một kẻ qua đường xem diễn mà thôi.
“An Chi, ta cảm thấy cái tên này của cô như tên cho nam nhân vậy. Dù sao cô cũng không còn người thân nào nữa, chi bằng ta sửa tên cho cô, gọi là An An, thế nào?” Đông Phương Bất Bại đưa hoa cho nàng, cúi đầu nhìn nàng, hiền hòa nói.
Tả An Chi hít một hơi lạnh, cảm thấy không thể nhịn được nữa. Tự nhiên đòi sửa tên nàng, còn dùng loại ngữ điệu thương tiếc này, cứ như thể hắn làm vậy là vì muốn tốt cho nàng ấy! Nàng vội vàng ngồi bật dậy, nhìn xung quanh thấy không có ai, liền cười nhạt, nói: “Nhật Nguyệt Thần Giáo Đông Phương công tử, không bằng chúng ta cứ nói thẳng ra đi, được không?”
Đông Phương Bất Bại ngập ngừng rút bàn tay đang định cài hoa lên tóc nàng lại, mỉm cười: “Gì? Cô muốn nói chuyện gì với ta?”
“Nói thật luôn nhé, huynh cảm thấy bộ dạng ta thế nào?” Tuy rằng mở miệng nói câu này thật ngu ngốc, nhưng nàng cũng không còn cách nào khác. Mấy ngày nay lúc nào cũng nằm trên giường tĩnh dưỡng, tóc cũng đều do thị nữ chải, cho nên nàng hoàn toàn không biết bộ dạng của chính mình a!
Đông Phương Bất Bại thành khẩn trả lời: “Nửa đêm ra ngoài hẳn là sẽ không hù chết người.”
Đáp án kiểu này thật sự khiến người ta thương tâm đó. Tả An Chi quyết định tạm thời bỏ qua vấn đề này, tiếp tục hỏi: “Ta có phải là loại người thông minh tột đỉnh, cẩn thận chu đáo, có thể mượn đao giết người không?”
Đông Phương Bất Bại hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy thế nào?”
Tả An Chi gật gật đầu: “Ta hiểu rõ. Như vậy, huynh tin rằng, chỉ bằng việc ta mượn sức huynh, sẽ gây bất lợi cho Nhật Nguyệt Thần Giáo sao?” Nàng vẫn dùng Nhật Nguyệt Thần Giáo mà không phải là Ma Giáo, chính là vì muốn thể hiện bản thân không có ác ý.
“Cô là muội muội của Tả Lãnh Thiền.” Đông Phương Bất Bại nhàn nhạt nói.
“Một vị ca ca mà một câu cũng không hỏi thăm vết thương của ta, lại còn đưa ta đến chỗ nguy hiểm trùng trùng thế này, huynh cảm thấy dựa vào cái gì ta phải hy sinh quên mình vì hắn?” Tả An Chi tận công tận lực dùng ánh mắt để biểu đạt chính mình hoàn toàn vô tội.
“Nói như vậy, không bằng cô gia nhập Thần Giáo ta đi, ta cũng sẽ không sai cô làm chuyện nguy hiểm.” Đông Phương Bất Bại hiển nhiên vẫn không tin nàng.
“Ta chỉ là một nữ tử, không thích chuyện tranh đấu trên giang hồ, Đông Phương công tử có thể mở lòng tốt tha cho ta, để ta làm người bình thường được không?” Tả An Chi âm thầm cấu đùi một cái, lập tức ứa nước mắt, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu nhìn hắn.
Đông Phương Bất Bại không trả lời, chỉ cởi áo khoác trên người quàng lên vai nàng, cực kỳ ôn nhu cầm tay nàng: “Ta tất nhiên rất tin cô, nhưng mà bây giờ cô đang bị thương, không tiện cử động, cho nên trước cứ dưỡng thương rồi tính sau.”
Nói trắng ra là hắn vẫn không chịu tha cho nàng? Tả An Chi vội vàng cầm chặt tay hắn: “Vậy đành phải phiền Đông Phương công tử rồi.”
Hai người nắm tay nhau, trên mặt đều tỏ ra vô cùng thành thật, trong lòng lại không ngừng mắng, có quỷ mới tin huynh/cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook