Phất Y
-
Chương 4: Kinh doanh bất hợp pháp
Đông Phương Bất Bại từ trong phòng nghị sự đi ra, sắc mặt vô cùng khó
coi. Cứ thử tưởng tượng đem mười bảy mười tám loại thuốc màu trộn chung
một chỗ, cũng không thể diễn tả nỗi màu sắc trên gương mặt hắn lúc này.
Đương nhiên công phu thay đổi sắc mặt của hắn cũng rất mạnh, một lát sau đã khôi phục thái độ bình thường. Đến lúc về tới phòng, ai nhìn thấy
hắn thì cùng lắm cũng chỉ nghĩ là một người lo lắng công việc mà thừ
người ngồi trước cửa sổ thôi.
Một thị nữ xinh đẹp bưng trà cho hắn. Nước trà dưới ánh mặt trời, không ngừng khuếch tán ánh sáng thành những dải màu lấp lánh chiếu lên người hắn. Hắn nhíu mày không nói gì, để cho người thị nữ kia lại lấy một cái khăn tay, chậm rãi ở trên người hắn lau đến lau đi, hơn nữa bàn tay của nàng còn dần có xu hướng di chuyển xuống dưới.
Nếu là bình thường, Đông Phương Bất Bại đối với trò này chẳng những không để ý, ngược lại còn vô cùng phối hợp. Nhưng hôm nay tâm tình đang không tốt, cho nên hắn hừ lạnh một tiếng, ném cái chén trong tay xuống đất. Cái chén bằng gốm rơi xuống, vỡ tan thành mảnh nhỏ. Thị nữ kia thấy vậy, liền biết sự tình không ổn, vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, rưng rưng nước mắt, liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ.
Thấy nàng nước mắt lưng tròng, Đông Phương Bất Bại càng nổi giận, bởi vì cặp mắt này khiến hắn nhớ tới Tả An Chi, lúc giả vờ đáng thương cũng làm y như vậy. Nói cái gì chính mình chỉ là một tiểu nữ tử, nếu tiểu nữ tử có thể gánh củi như gánh đậu phụ thế kia, thì bọn họ đã sớm lao vào chiếm giang hồ rồi.
Không kiên nhẫn phất tay ra dấu cho người kéo thị nữ kia ra ngoài, Đông Phương Bất Bại ấn đầu mi sầu não, nhớ lại tình hình vừa rồi trong phòng nghị sự.
Từ khi hắn được Đồng Bách Hùng dẫn vào Nhật Nguyệt Thần Giáo tới giờ, dựa vào võ công cao cường, tâm cơ thâm trầm, liên tiếp lập được công lớn, cho nên chỉ mấy năm ngắn ngủi đã lên đến chức phó hương chủ của Phong Lôi Đường. Phong Lôi Đường Triệu trưởng lão đối với hắn, lúc đầu là kính trọng và nể nang, dần dần biến thành kiêng kị. Đây cũng là chuyện thường tình, Đông Phương Bất Bại trong lòng hiểu rõ, vì thế ngoài mặt càng thêm cung kính với Triệu trưởng lão, có chuyện gì cũng phải hỏi ý kiến ông ta trước rồi mới dám làm; nhưng sau lưng, hắn lại lôi kéo những kẻ ở dưới, bàn bạc mưu kế. Không ngờ, cho dù có làm như vậy thì Triệu trưởng lão vẫn giữ lòng đề phòng với hắn.
Ngày ấy ở trên đường gặp Tả An Chi, nàng mặc áo tang, vừa thấy hắn liền chạy lại, kéo lấy góc áo của hắn không buông, miệng không ngừng cầu xin hắn mua nàng. Nàng tự cho là bản thân diễn rất giỏi, lại không biết hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã biết rõ. Mười một tuổi, cha mẹ hắn đều qua đời, cho nên trong mắt hắn, cái loại đau đớn đến tận xương tủy khi người thân mất, nàng diễn quá giả rồi.
Được một vị tiểu cô nương xinh đẹp chủ động tiếp cận, hắn cần gì phải chối từ. Đông Phương Bất Bại tính toán, sau khi đưa nàng về, sẽ thuận tiện thăm dò xem kẻ đứng sau giật dây nàng là ai. Vì thế, sau khi về phủ, hắn cố ý làm bộ bản thân là loại công tử nhà giàu bất tài vô dụng, suốt ngày chỉ muốn ăn chơi hưởng lạc. Ai ngờ, nàng lại thiếu kiên nhẫn như vậy, ngay trong đêm đó đã chạy loạn trong phủ, còn bị Tam Thi thần trùng cắn. Vốn tưởng rằng nàng chết chắc rồi, hắn tiếc hận một lát, sau đó liền sai người ném nàng vào phòng củi. Không ngờ, ngày hôm sau nàng lại vui vẻ tỉnh lại. Hơn nữa, bối cảnh sau lưng cũng lộ rõ, chính là muội muội của đương nhiệm chưởng môn Tung Sơn.
Biết thân phận của Tả An Chi như vậy, hắn chỉ đành phải giả bộ hồ đồ không rõ. Ngờ đâu lão hồ li Triệu trưởng lão kia lại không chịu để yên, ngay trước mặt mọi người, mặc dù không nói rõ, nhưng từng câu từng chữ đều có ý ám chỉ hắn cấu kết với Tả Lãnh Thiền.
Bây giờ, Đông Phương Bất Bại hối hận đến đứt ruột, lúc trước không hiểu hắn trúng tà gì mà vác cái mầm tai họa này về phủ a. Bây giờ, nếu giết nàng, tất nhiên sẽ rửa sạch được hiềm nghi của mọi người. Chính là, với thực lực hiện nay của hắn mà đối đầu với Ngũ Nhạc thì cũng rất không khôn ngoan. Việc đã đến nước này, hắn và Tả An Chi như người đứng trên cùng một con thuyền, cũng không thể phủi tay giũ sạch quan hệ. Cho nên cũng chỉ đành nén giận, hy vọng có thể dựa vào thân thế của Tả An Chi mà lấy được một ít tin tức hữu dụng.
Nhớ tới xuất thân danh gia vọng tộc của Tả An Chi, nhất định nàng đã quen nhìn người quý phái, vì vậy Đông Phương Bất Bại liền thay một bộ y phục hoa lệ, trang điểm cẩn thận, sau đó mới đi ra ngoài tìm Tả An Chi.
Cả ngày đang lo lắng đề phòng, chỉ sợ không giữ được mạng nhỏ của mình, cho nên vừa nghe thấy tiếng đập cửa, Tả An Chi liền tức giận quát: “Là ai?” Ngữ điệu cự tuyệt phi thường rõ ràng, ý muốn để cho kẻ ngoài cửa biết khó mà lui.
Nhưng người tới hiển nhiên có vẻ không cảm nhận được điều đó, cho nên vẫn tiếp tục đập cửa.
“Vào đi.” Dù sao vẫn đang ở địa bàn của người ta, quá kiêu ngạo cũng không được, cho nên Tả An Chi đành bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Người tới đương nhiên không phải ai khác, mà chỉ có thể là vị Đông Phương công tử kia. Không biết vì sao, hắn lại mặc bộ đồ phấn hồng sặc sỡ, trên tay còn cầm một cây quạt cán ngọc. Nhìn một nam nhân mặc như vậy…Không biết phải dùng từ gì để hình dung, Tả An Chi khóe mắt co rút. Lại tự nhiên lại nhớ tới sự đánh giá của hắn với tướng mạo của mình, khiến nàng cảm thấy an ủi hơn rất nhiều. Quả nhiên, cái này là vấn đề của tiêu chuẩn thưởng thức.
“Tả cô nương mới đến, cũng vừa tắm rửa thay đồ, không bằng ta dẫn cô nương ra ngoài đi dạo có được không?” Đông Phương Bất Bại vung mở cây quạt trong tay.
Tưởng tượng đến cảnh hắn múa quạt, Tả An Chi liền rùng mình, sau đó cố nặn ra một nụ cười: “Đông Phương công tử đã có lòng tốt như vậy, ta sao dám cự tuyệt.” Trên thực tế, nàng còn muốn nói thêm một câu, nếu ta cự tuyệt thì huynh sẽ không lôi ta đi sao?
Hai người hòa hòa hợp hợp đi lại trên đường, thỉnh thoảng nói nói cười cười. Nhìn từ đằng sau, nam cao ráo đẹp trai, nữ yêu kiều xinh đẹp, quả thực là một cặp tiên đồng ngọc nữ. Nhưng nếu ai có thể nghe được cuộc nói chuyện của họ, liền sẽ rất rõ ràng cảm nhận được sự sắc bén ẩn dấu trong mỗi câu nói, không có đến nửa câu thật lòng. Vì thế, chưa nói được vài câu, hai người liền không còn lời nào để nói. Không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Đột nhiên trên đường lại huyên náo, đầu tiên là một vị nam nhân trung niên chạy lại gần bọn họ, đằng sau hắn là một thiếu niên đang cầm một thanh kiếm không ngừng đuổi theo. Dân chúng bình thường thấy chuyện này, không ai không sợ phiền phức, liền vội tránh đường cho hai kẻ đó. Chỉ có Đông Phương Bất Bại vẫn đứng yên tại chỗ. Trong khi Tả An Chi còn đang chửi thầm hắn là kẻ sĩ diện không muốn sống, đã thấy nam nhân kia vội vàng quỳ xuống trước mặt Đông Phương Bất Bại, nói: “Xin công tử cứu mạng.”
Là một trong hai người gây náo loạn kia. Tả An Chi đang muốn tránh ra xa thì Đông Phương Bất Bại đã nhìn nàng nói: “Lúc trước ta nhớ Tả cô nương đã nói không có thành kiến với thần giáo của ta, đúng không?”
“Tất nhiên là đúng.” Tả An Chi cười gượng.
Mà trong lúc bọn họ nói chuyện thì tên thiếu niên cầm kiếm đã đuổi tới đây. Hắn thấy hai người Đông Phương Bất Bại và Tả An Chi, liền thu kiếm lại, ôm quyền rồi nói: “Tại hạ đang đuổi giết kẻ thuộc ma giáo, xin hai vị giúp đỡ.”
Tả An Chi thấy hắn mặc áo lụa màu xanh nhạt, vẻ mặt hiên ngang, chính khí lẫm liệt, khi nói chuyện lại nhã nhặn lễ độ, dường như giống một thư sinh hơn là một nhân vật giang hồ. Vì thế, nàng liền ra vẻ ngây thơ, hỏi: “Huynh làm sao biết hắn là người của ma giáo?” Nàng lúc nãy đã nghĩ kĩ rồi, hiện giờ bản thân mình đang nằm trong tay của Đông Phương Bất Bại, nếu bây giờ đắc tội hắn, chỉ sợ hắn sẽ lập tức trở mặt. Còn nếu đắc tội thiếu niên này, cùng lắm sau này xui xẻo gặp lại, thì phịa ra lí do bảo rằng khi đó mình bị người bắt giữ, bị ép làm vậy.
Thiếu niên kia thấy nàng đứng cùng phía với người của ma giáo, liền vô cùng khinh thường. Nhưng hắn từ nhỏ đã đọc sách, tự cho mình là quân tử, mà đạo lí xưa nay nếu người ta đã hỏi thì mình phải trả lời, cho nên vẫn ôn hòa đáp: “Ta là đệ tử phái Hoa Sơn, Nhạc Bất Quần. Hôm nay thấy người này truyền tin cho ma giáo, vì thế mà đuổi giết hắn. Yêu nhân Ma giáo, người trong chính phái đã gặp đều có nghĩa vụ phải giết. Nếu như ngươi không giống hắn, vậy lùi sang một bên, đỡ cho lúc chúng ta đánh nhau bị ngộ thương.”
Tả An Chi nghe xong, cười hì hì nói: “Huynh nói huynh là người trong chính phái, lấy cái gì chứng minh?”
Thiếu niên tên Nhạc Bất Quần nghe câu hỏi của nàng, ngẩn ngơ hồi lâu mới đáp lại: “Hoa Sơn tự nhiên là danh môn chính phái, không cần chứng minh.”
Tả An Chi khinh thường nói: “Cái gì gọi là không cần chứng minh? Chức vị nào cũng phải có con dấu. Triều đình có cấp chiếu chỉ cho phái Hoa Sơn, nói các ngươi là danh môn chính phái không? Không có chiếu chỉ thì bảng hiệu cũng được? Đều không có, phải không? Tốt lắm, vậy thử xem trong sách thánh hiền có người nào nói phái Hoa Sơn là danh môn chính phái không? Vẫn không có, đúng chứ? Hay là trời phật nói các ngươi là danh môn chính phái? Có không? Hừ, cái gì cũng không có để chứng minh, rõ ràng là ngươi giả danh lừa bịp. Đừng có tưởng cứ cạo trọc đầu thì thành hòa thượng.”
Nhạc Bất Quần bị nàng nói đến cứng họng, không cãi được câu nào, giận đến mức muốn hộc máu. Tả An Chi lại cười hì hì, làm như không thấy. Nhạc Bất Quần dù sao bây giờ vẫn còn trẻ, tính khí còn nóng nảy, cho nên đột nhiên một kiếm đâm tới: “Yêu nữ, dám làm nhục sư môn của ta, ta giết ngươi.”
Đông Phương Bất Bại ngoài miệng thì kêu lên: “Tả cô nương cẩn thận.” Nhưng bản thân hắn lại không nhúc nhích chút nào, thầm nghĩ phái Hoa Sơn giết chết muội muội của chưởng môn phái Tung Sơn, tin này mình cầu còn không được, thực sự là trời phật phù hộ rồi.
Thế nhưng, đáng tiếc tên đệ tử đứng phía sau hắn lại ra tay cản lại. Đông Phương Bất Bại thấy thế, cũng đành phải ra tay tương trợ. Nhạc Bất Quần làm sao có thể là đối thủ của hắn, cho nên không bao lâu sao liền bị ném lên mặt đất. Đông Phương Bất Bại sai người trói Nhạc Bất Quần lại, giải đi, sau đó mới nhìn Tả An Chi, nói: “Tả cô nương sợ hãi sao?” Vẻ mặt hắn vô cùng tha thiết, giống như muốn tất cả mọi người đều nghĩ hai người họ thân thiết với nhau.
Tả An Chi tràn ngập cảm kích, nói: “Có Đông Phương công tử ở đây, ta tất nhiên tin sẽ không xảy ra chuyện gì.” Mặc dù một kiếm kia của Nhạc Bất Quần khiến nàng sợ tới ngây người, nhưng ánh mắt Tả An Chi cũng không bỏ qua từng cử động của Đông Phương Bất Bại. Nếu nàng đoán không sai, hắn căn bản không định ra tay cứu nàng.
Một thị nữ xinh đẹp bưng trà cho hắn. Nước trà dưới ánh mặt trời, không ngừng khuếch tán ánh sáng thành những dải màu lấp lánh chiếu lên người hắn. Hắn nhíu mày không nói gì, để cho người thị nữ kia lại lấy một cái khăn tay, chậm rãi ở trên người hắn lau đến lau đi, hơn nữa bàn tay của nàng còn dần có xu hướng di chuyển xuống dưới.
Nếu là bình thường, Đông Phương Bất Bại đối với trò này chẳng những không để ý, ngược lại còn vô cùng phối hợp. Nhưng hôm nay tâm tình đang không tốt, cho nên hắn hừ lạnh một tiếng, ném cái chén trong tay xuống đất. Cái chén bằng gốm rơi xuống, vỡ tan thành mảnh nhỏ. Thị nữ kia thấy vậy, liền biết sự tình không ổn, vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, rưng rưng nước mắt, liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ.
Thấy nàng nước mắt lưng tròng, Đông Phương Bất Bại càng nổi giận, bởi vì cặp mắt này khiến hắn nhớ tới Tả An Chi, lúc giả vờ đáng thương cũng làm y như vậy. Nói cái gì chính mình chỉ là một tiểu nữ tử, nếu tiểu nữ tử có thể gánh củi như gánh đậu phụ thế kia, thì bọn họ đã sớm lao vào chiếm giang hồ rồi.
Không kiên nhẫn phất tay ra dấu cho người kéo thị nữ kia ra ngoài, Đông Phương Bất Bại ấn đầu mi sầu não, nhớ lại tình hình vừa rồi trong phòng nghị sự.
Từ khi hắn được Đồng Bách Hùng dẫn vào Nhật Nguyệt Thần Giáo tới giờ, dựa vào võ công cao cường, tâm cơ thâm trầm, liên tiếp lập được công lớn, cho nên chỉ mấy năm ngắn ngủi đã lên đến chức phó hương chủ của Phong Lôi Đường. Phong Lôi Đường Triệu trưởng lão đối với hắn, lúc đầu là kính trọng và nể nang, dần dần biến thành kiêng kị. Đây cũng là chuyện thường tình, Đông Phương Bất Bại trong lòng hiểu rõ, vì thế ngoài mặt càng thêm cung kính với Triệu trưởng lão, có chuyện gì cũng phải hỏi ý kiến ông ta trước rồi mới dám làm; nhưng sau lưng, hắn lại lôi kéo những kẻ ở dưới, bàn bạc mưu kế. Không ngờ, cho dù có làm như vậy thì Triệu trưởng lão vẫn giữ lòng đề phòng với hắn.
Ngày ấy ở trên đường gặp Tả An Chi, nàng mặc áo tang, vừa thấy hắn liền chạy lại, kéo lấy góc áo của hắn không buông, miệng không ngừng cầu xin hắn mua nàng. Nàng tự cho là bản thân diễn rất giỏi, lại không biết hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã biết rõ. Mười một tuổi, cha mẹ hắn đều qua đời, cho nên trong mắt hắn, cái loại đau đớn đến tận xương tủy khi người thân mất, nàng diễn quá giả rồi.
Được một vị tiểu cô nương xinh đẹp chủ động tiếp cận, hắn cần gì phải chối từ. Đông Phương Bất Bại tính toán, sau khi đưa nàng về, sẽ thuận tiện thăm dò xem kẻ đứng sau giật dây nàng là ai. Vì thế, sau khi về phủ, hắn cố ý làm bộ bản thân là loại công tử nhà giàu bất tài vô dụng, suốt ngày chỉ muốn ăn chơi hưởng lạc. Ai ngờ, nàng lại thiếu kiên nhẫn như vậy, ngay trong đêm đó đã chạy loạn trong phủ, còn bị Tam Thi thần trùng cắn. Vốn tưởng rằng nàng chết chắc rồi, hắn tiếc hận một lát, sau đó liền sai người ném nàng vào phòng củi. Không ngờ, ngày hôm sau nàng lại vui vẻ tỉnh lại. Hơn nữa, bối cảnh sau lưng cũng lộ rõ, chính là muội muội của đương nhiệm chưởng môn Tung Sơn.
Biết thân phận của Tả An Chi như vậy, hắn chỉ đành phải giả bộ hồ đồ không rõ. Ngờ đâu lão hồ li Triệu trưởng lão kia lại không chịu để yên, ngay trước mặt mọi người, mặc dù không nói rõ, nhưng từng câu từng chữ đều có ý ám chỉ hắn cấu kết với Tả Lãnh Thiền.
Bây giờ, Đông Phương Bất Bại hối hận đến đứt ruột, lúc trước không hiểu hắn trúng tà gì mà vác cái mầm tai họa này về phủ a. Bây giờ, nếu giết nàng, tất nhiên sẽ rửa sạch được hiềm nghi của mọi người. Chính là, với thực lực hiện nay của hắn mà đối đầu với Ngũ Nhạc thì cũng rất không khôn ngoan. Việc đã đến nước này, hắn và Tả An Chi như người đứng trên cùng một con thuyền, cũng không thể phủi tay giũ sạch quan hệ. Cho nên cũng chỉ đành nén giận, hy vọng có thể dựa vào thân thế của Tả An Chi mà lấy được một ít tin tức hữu dụng.
Nhớ tới xuất thân danh gia vọng tộc của Tả An Chi, nhất định nàng đã quen nhìn người quý phái, vì vậy Đông Phương Bất Bại liền thay một bộ y phục hoa lệ, trang điểm cẩn thận, sau đó mới đi ra ngoài tìm Tả An Chi.
Cả ngày đang lo lắng đề phòng, chỉ sợ không giữ được mạng nhỏ của mình, cho nên vừa nghe thấy tiếng đập cửa, Tả An Chi liền tức giận quát: “Là ai?” Ngữ điệu cự tuyệt phi thường rõ ràng, ý muốn để cho kẻ ngoài cửa biết khó mà lui.
Nhưng người tới hiển nhiên có vẻ không cảm nhận được điều đó, cho nên vẫn tiếp tục đập cửa.
“Vào đi.” Dù sao vẫn đang ở địa bàn của người ta, quá kiêu ngạo cũng không được, cho nên Tả An Chi đành bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Người tới đương nhiên không phải ai khác, mà chỉ có thể là vị Đông Phương công tử kia. Không biết vì sao, hắn lại mặc bộ đồ phấn hồng sặc sỡ, trên tay còn cầm một cây quạt cán ngọc. Nhìn một nam nhân mặc như vậy…Không biết phải dùng từ gì để hình dung, Tả An Chi khóe mắt co rút. Lại tự nhiên lại nhớ tới sự đánh giá của hắn với tướng mạo của mình, khiến nàng cảm thấy an ủi hơn rất nhiều. Quả nhiên, cái này là vấn đề của tiêu chuẩn thưởng thức.
“Tả cô nương mới đến, cũng vừa tắm rửa thay đồ, không bằng ta dẫn cô nương ra ngoài đi dạo có được không?” Đông Phương Bất Bại vung mở cây quạt trong tay.
Tưởng tượng đến cảnh hắn múa quạt, Tả An Chi liền rùng mình, sau đó cố nặn ra một nụ cười: “Đông Phương công tử đã có lòng tốt như vậy, ta sao dám cự tuyệt.” Trên thực tế, nàng còn muốn nói thêm một câu, nếu ta cự tuyệt thì huynh sẽ không lôi ta đi sao?
Hai người hòa hòa hợp hợp đi lại trên đường, thỉnh thoảng nói nói cười cười. Nhìn từ đằng sau, nam cao ráo đẹp trai, nữ yêu kiều xinh đẹp, quả thực là một cặp tiên đồng ngọc nữ. Nhưng nếu ai có thể nghe được cuộc nói chuyện của họ, liền sẽ rất rõ ràng cảm nhận được sự sắc bén ẩn dấu trong mỗi câu nói, không có đến nửa câu thật lòng. Vì thế, chưa nói được vài câu, hai người liền không còn lời nào để nói. Không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Đột nhiên trên đường lại huyên náo, đầu tiên là một vị nam nhân trung niên chạy lại gần bọn họ, đằng sau hắn là một thiếu niên đang cầm một thanh kiếm không ngừng đuổi theo. Dân chúng bình thường thấy chuyện này, không ai không sợ phiền phức, liền vội tránh đường cho hai kẻ đó. Chỉ có Đông Phương Bất Bại vẫn đứng yên tại chỗ. Trong khi Tả An Chi còn đang chửi thầm hắn là kẻ sĩ diện không muốn sống, đã thấy nam nhân kia vội vàng quỳ xuống trước mặt Đông Phương Bất Bại, nói: “Xin công tử cứu mạng.”
Là một trong hai người gây náo loạn kia. Tả An Chi đang muốn tránh ra xa thì Đông Phương Bất Bại đã nhìn nàng nói: “Lúc trước ta nhớ Tả cô nương đã nói không có thành kiến với thần giáo của ta, đúng không?”
“Tất nhiên là đúng.” Tả An Chi cười gượng.
Mà trong lúc bọn họ nói chuyện thì tên thiếu niên cầm kiếm đã đuổi tới đây. Hắn thấy hai người Đông Phương Bất Bại và Tả An Chi, liền thu kiếm lại, ôm quyền rồi nói: “Tại hạ đang đuổi giết kẻ thuộc ma giáo, xin hai vị giúp đỡ.”
Tả An Chi thấy hắn mặc áo lụa màu xanh nhạt, vẻ mặt hiên ngang, chính khí lẫm liệt, khi nói chuyện lại nhã nhặn lễ độ, dường như giống một thư sinh hơn là một nhân vật giang hồ. Vì thế, nàng liền ra vẻ ngây thơ, hỏi: “Huynh làm sao biết hắn là người của ma giáo?” Nàng lúc nãy đã nghĩ kĩ rồi, hiện giờ bản thân mình đang nằm trong tay của Đông Phương Bất Bại, nếu bây giờ đắc tội hắn, chỉ sợ hắn sẽ lập tức trở mặt. Còn nếu đắc tội thiếu niên này, cùng lắm sau này xui xẻo gặp lại, thì phịa ra lí do bảo rằng khi đó mình bị người bắt giữ, bị ép làm vậy.
Thiếu niên kia thấy nàng đứng cùng phía với người của ma giáo, liền vô cùng khinh thường. Nhưng hắn từ nhỏ đã đọc sách, tự cho mình là quân tử, mà đạo lí xưa nay nếu người ta đã hỏi thì mình phải trả lời, cho nên vẫn ôn hòa đáp: “Ta là đệ tử phái Hoa Sơn, Nhạc Bất Quần. Hôm nay thấy người này truyền tin cho ma giáo, vì thế mà đuổi giết hắn. Yêu nhân Ma giáo, người trong chính phái đã gặp đều có nghĩa vụ phải giết. Nếu như ngươi không giống hắn, vậy lùi sang một bên, đỡ cho lúc chúng ta đánh nhau bị ngộ thương.”
Tả An Chi nghe xong, cười hì hì nói: “Huynh nói huynh là người trong chính phái, lấy cái gì chứng minh?”
Thiếu niên tên Nhạc Bất Quần nghe câu hỏi của nàng, ngẩn ngơ hồi lâu mới đáp lại: “Hoa Sơn tự nhiên là danh môn chính phái, không cần chứng minh.”
Tả An Chi khinh thường nói: “Cái gì gọi là không cần chứng minh? Chức vị nào cũng phải có con dấu. Triều đình có cấp chiếu chỉ cho phái Hoa Sơn, nói các ngươi là danh môn chính phái không? Không có chiếu chỉ thì bảng hiệu cũng được? Đều không có, phải không? Tốt lắm, vậy thử xem trong sách thánh hiền có người nào nói phái Hoa Sơn là danh môn chính phái không? Vẫn không có, đúng chứ? Hay là trời phật nói các ngươi là danh môn chính phái? Có không? Hừ, cái gì cũng không có để chứng minh, rõ ràng là ngươi giả danh lừa bịp. Đừng có tưởng cứ cạo trọc đầu thì thành hòa thượng.”
Nhạc Bất Quần bị nàng nói đến cứng họng, không cãi được câu nào, giận đến mức muốn hộc máu. Tả An Chi lại cười hì hì, làm như không thấy. Nhạc Bất Quần dù sao bây giờ vẫn còn trẻ, tính khí còn nóng nảy, cho nên đột nhiên một kiếm đâm tới: “Yêu nữ, dám làm nhục sư môn của ta, ta giết ngươi.”
Đông Phương Bất Bại ngoài miệng thì kêu lên: “Tả cô nương cẩn thận.” Nhưng bản thân hắn lại không nhúc nhích chút nào, thầm nghĩ phái Hoa Sơn giết chết muội muội của chưởng môn phái Tung Sơn, tin này mình cầu còn không được, thực sự là trời phật phù hộ rồi.
Thế nhưng, đáng tiếc tên đệ tử đứng phía sau hắn lại ra tay cản lại. Đông Phương Bất Bại thấy thế, cũng đành phải ra tay tương trợ. Nhạc Bất Quần làm sao có thể là đối thủ của hắn, cho nên không bao lâu sao liền bị ném lên mặt đất. Đông Phương Bất Bại sai người trói Nhạc Bất Quần lại, giải đi, sau đó mới nhìn Tả An Chi, nói: “Tả cô nương sợ hãi sao?” Vẻ mặt hắn vô cùng tha thiết, giống như muốn tất cả mọi người đều nghĩ hai người họ thân thiết với nhau.
Tả An Chi tràn ngập cảm kích, nói: “Có Đông Phương công tử ở đây, ta tất nhiên tin sẽ không xảy ra chuyện gì.” Mặc dù một kiếm kia của Nhạc Bất Quần khiến nàng sợ tới ngây người, nhưng ánh mắt Tả An Chi cũng không bỏ qua từng cử động của Đông Phương Bất Bại. Nếu nàng đoán không sai, hắn căn bản không định ra tay cứu nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook