Pháp Mệnh Thiên Tôn
108: Lên Đường


Hai người tiến vào tổng bộ ngoại tông, cùng với các đại sư chuẩn bị chiến dịch loại trừ các Hàn Băng dị tượng.

Với việc hội săn thú sắp tới, họ cần phải xử lý toàn bộ các dị tượng cấp cao ở phạm vi cần thiết, chỉ chừa lại duy nhất một thạch trì Hàn Băng cho các đệ tử.
Trên chiếc bàn rộng đặt giữa sảnh lúc này bày ra rất nhiều những viên đá lớn nhỏ.

Chúng chính là những viên la bàn mà bọn họ tập hợp lại được trong suốt những năm qua.

Trần Phong từ trong giới chỉ lấy ra viên đá năm nọ đặt lên đó, tức thì nó cùng với viên cùng cỡ bên cạnh ráp vào với nhau.
– Thì ra đây là cách chúng kết hợp.
Cậu nói, quan sát viên đá to hơn vừa hình thành.

Nó được ghép một cách hoàn hảo, không thể hiện ra là một vật thể kết hợp chút nào, không có điểm tiếp xúc giữa hai viên ban đầu, tựa như tự thân nó vốn là một vật hoàn chỉnh rồi vậy.

Mà với nhãn lực của cậu hiện tại, cũng đủ để nhận ra những văn tự của hai viên đá nhỏ vừa rồi đã sáng lên một chút sau đó giao thoa với nhau, tạo nên những cổ ngữ hoàn toàn mới.
– Bảo sao năm đó chúng ta không tìm thấy viên ở thạch trì chừa lại cho các đệ tử, hóa ra là do cậu thu được.
Một vị đại sư cười nói, ông chính là người từng chủ trì trận đấu của Trần Phong và Bạch Diệp.

Hàng năm, ông cùng với các pháp sư kỳ cựu khác lo việc giải quyết đám dị tượng phiền phức, bảo vệ an nguy các đệ tử.
Ngoại tông chủ thấy mọi người đã tập hợp đầy đủ thì khẽ phất tay, chia các la bàn cho mọi người trong phòng.

Riêng Linh Nhi nhận được hai chiếc dò khu vực dị tượng cấp độ hai.

Đây là mức mà hai người họ sẽ bắt đầu, còn cần bao nhiêu mới bão hòa khả năng tương tác của Trần Phong thì không thể biết trước, vì vậy mà cần mang đi hai cái để đề phòng.
Sau khi mọi người xác nhận được công việc mình cần làm, Đường Hồng Thiên trải ra tấm bản đồ Thiên Huyền lâm.

Khu rừng này có diện tích hết sức khổng lồ, mà phạm vi diễn ra hội săn thú đồng dạng cũng không hề nhỏ, vì vậy mà để bảo đảm an toàn cho các đệ tử, họ cần phải phong tỏa một khu vực rộng nhất có thể.

Trước khi cuộc họp này diễn ra, ngoại tông đã cho trinh sát đi thăm dò địa điểm chuỗi dị tượng, từ đó lập nên tấm bản đồ vị trí của chúng.
– Về cơ bản, chúng ta sẽ chừa lại Hàn Băng thạch trì khó tìm thấy nhất cho các môn sinh.

Năm nay dựa vào khu vực mà các thạch trì xuất hiện, đó sẽ là điểm thích hợp.
Ngoại tông chủ chỉ lên một điểm cách xa Thiên Huyền sơn tầm trăm dặm.

Thấy các đại sư không ai phản đối gì, ông tiếp tục:
– Như mọi năm, chúng ta có sự trợ giúp từ binh đoàn của Thanh Phong Đế Quốc.

Khu vực biên giới và xa hơn về hướng Tây Nam như cũ sẽ do họ đảm nhiệm.


Ta cũng đã gửi thư nói rõ, nhiệm vụ chính của họ sẽ là xử lý các thạch trì nơi đây, còn các Hàn Băng dị tượng cấp cao hơn sẽ chỉ là phần rìa ngoài cùng.

Khu vực trung tâm nơi này sẽ do Trần Phong và Linh Nhi đảm nhiệm.

Binh đoàn lính đánh thuê, các thợ săn tiền thưởng và chúng ta sẽ lo toàn bộ khu vực Đông Bắc và phần còn lại của khu rừng.
Đường Hồng Thiên giao nhiệm vụ cụ thể cho từng người, đảm bảo cho việc kiểm soát được thực hiện tối ưu nhất có thể.

Xong xuôi đâu đấy, ông khẽ gật đầu với tất cả mọi người:
– Vào việc thôi!
Trần Phong hai người di chuyển có phần tách biệt hơn so với những đại sư khác.

Tuy nói Thiên Huyền lâm rộng lớn vô cùng nhưng số lượng thạch trì Hàn Băng xuất hiện trên đường đi chẳng mấy chốc đã là ba, bốn cái.
Với việc này, thanh niên cao lớn có chút nhíu mày khó chịu.

Kể từ khi mơ hồ đoán ra được chuỗi dị tượng này là do Dị Tộc âm mưu xâm chiếm lục địa, cậu đối với chúng cảm giác tăng thêm vài phần gay gắt.

Nói là sẽ có người giải quyết chúng, nhưng việc này diễn ra thường niên như vậy khiến cậu có cảm tưởng bị chơi đùa bởi kẻ địch.
Nhưng dĩ nhiên, tạm thời cậu buộc phải bỏ những chuyện Dị Tộc sang một bên.

Việc cần làm lúc này chính là phải giải quyết mớ rắc rối Hàn Băng, đồng thời khôi phục lại hệ thống kinh mạch càng sớm càng tốt.
Từ khi rời tông, hai người di chuyển đã khoảng ba canh giờ, la bàn trong tay Trần Phong dao động cũng là bắt đầu mạnh hơn một chút.

Họ giảm tốc xuống, cẩn thận không bỏ qua bất cứ thứ gì.

Chừng nửa giờ sau, cuối cùng cảm giác mát lạnh trong không khí từ từ thấm vào trong cơ thể.
– Đến nơi rồi!
Linh Nhi nói, ánh mắt tăng thêm vài phần ngưng trọng.

Thanh niên cao lớn khẽ gật đầu, cẩn thận di chuyển bên cạnh nàng.

Theo như lời Băng Thiên Hỏa Thánh, ở đây ngoài thạch trì ra, cây cối chung quanh phạm vi một trượng cũng là bị đóng băng tuyệt đối.

Tuy biết là bà nhất định đã cung cấp toàn bộ thông tin mình có, nhưng hai người vẫn là đề phòng một chút, dù sao đây cũng là khu vực Dị Tộc tạo thành, chẳng có gì đảm bảo tuyệt đối.
Cả hai chậm rãi bước đến cạnh mặt hồ khổng lồ.

Nước trong hồ vốn đã vượt qua ngưỡng đóng băng từ lâu, vậy mà nó vẫn cứ tồn tại ở thể lỏng, chẳng có dấu hiệu nào của sự xuất hiện băng đá.


Trần Phong nhìn người yêu, nói:
– Bắt đầu thôi!
Hai người chầm chậm lội xuống mặt hồ lạnh buốt.

Nhiệt độ này về cơ bản xa xa còn chưa tới giới hạn chịu đựng của họ, tuy nhiên ngay từ khi chạm vào mặt nước, thanh niên cao lớn đã cảm nhận được một cơn run rẩy hết sức rõ ràng của kinh mạch.

Cùng với dao động ấy, hệ thống kinh mạch cậu như được điều hòa một chút, tuy không đáng kể, nhưng chắc chắn là có.
Xuống đến trung tâm hồ nước, Trần Phong lấy ra Cửu Sắc Băng Tâm thảo, còn Linh Nhi lấy ra mấy cái lọ.

Lượng dược lực mà cậu hấp thu tại hồ nước này nhất định chẳng thấm vào đâu so với tinh chất mà linh dược sở hữu, vì vậy việc lưu trữ là cần thiết cho tương lai.
Chuẩn bị xong xuôi, thiếu nữ hai mắt nhắm lại, đem hỏa diệm lam sắc luyện hóa Băng Tâm thảo.

Những dòng năng lượng cực độ thuần khiết sau một khắc thời gian thì xuất hiện, đều đặn chảy vào những chiếc lọ ngọc.

Khẽ gật đầu, thanh niên cao lớn cũng nhanh chóng nhắm mắt ngưng thần, ngồi xếp bằng xuống.
Sau khi nhớ lại tỷ lệ hoàn hảo mà năm đó từng cân bằng được, cậu bắt đầu hấp thu hàn khí từ thiên địa, kết hợp với dược lực từ mấy chiếc lọ.

Vì nồng độ hàn lực dày đặc hơn khi trước rất nhiều, Trần Phong tính toán lượng thay đổi, sau đó cẩn thận điều chỉnh sao cho phù hợp.
Lực lượng tinh thuần theo điều khiển của cậu, dung nhập cơ thể cao lớn, chạy dọc khắp các đường kinh mạch, đem đến cho cậu một cỗ sảng khoái bất tận.

Hàn khí di chuyển đến đâu, cảm giác chữa lành xuất hiện đến đó, giúp cho cậu từ từ khôi phục thể trạng.
Tuy nhiên, với việc hiện tại thực lực cậu đã là ngũ tinh pháp tôn, lượng hàn lực mà cậu nhận được chẳng khác nào muối bỏ bể, quá ít để cảm thấy thỏa mãn.

Bởi vì kinh mạch cậu đã bị tổn hại quá nghiêm trọng nên khi bắt đầu chữa trị, cậu mới cảm thấy dễ chịu như vậy.

Bất quá theo thời gian, sự hồi phục ấy có cảm giác như giảm dần vậy, hàn khí chỉ bao được một lớp rất mỏng bên ngoài kinh mạch, chẳng đủ để thấm vào bên trong, chữa trị sâu tận gốc rễ.
Nửa canh giờ trôi qua, toàn bộ hàn khí trong khu vực đã được Trần Phong hấp thụ.

Thiên nhiên chung quanh vốn bị đóng băng, bao bọc bởi băng tuyết là vậy mà lúc này đây đã lấy lại màu xanh nguyên thủy, chẳng còn dấu hiệu nào của Hàn Băng dị tượng.
Thanh niên cao lớn mở mắt, khẽ thở ra một hơi thật dài.

Trước kia cậu hấp thu lực lượng còn ít hơn nơi đây bao nhiêu mà mất đến mấy canh giờ mới xong, hiệu quả cũng là khá mỹ mãn.

Vậy mà giờ đây cả một lượng lớn như vậy chỉ một lát đã xong, mà cảm giác lại chẳng được mấy, thực là hơi khó chịu.
Linh Nhi tinh luyện Cửu Sắc Băng Tâm thảo cần nhiều thời gian hơn thế.

Tuy nhiên cảm nhận được hàn khí chung quanh đã hết sạch, nàng triệu hồi một ngọn lửa dịu nhẹ, bọc lấy linh thảo, sau đó mở mắt ra.


Trần Phong thấy vậy, hỏi:
– Có thể tạm ngưng quá trình này sao?
Thiếu nữ trỏ ngọn lửa trước mặt, đáp:
– Thông thường thì là không.

Nhưng ở đây ta có thể tạo ra một loại dị hỏa, công dụng không những bảo tồn các loại linh thảo mà còn nuôi dưỡng, phát triển chúng thêm một chút.

Chúng ta đang cần di chuyển liên tục, có loại dị hỏa này quả thực là rất tiện lợi!
– Nếu vậy chuẩn bị rời đi thôi!
Thanh niên cười nói, có Linh Nhi ở cạnh, cậu quả thực yên tâm được rất nhiều thứ, gần như chỉ cần tập trung vào việc tu luyện, chẳng cần lo lắng cái gì khác.

Cậu lấy la bàn ra, tức thì một viên đá ẩn tại trung tâm hồ đột nhiên xuất hiện, bay tới ghép vào hoàn hảo, tạo thành một cái la bàn mới.

Sau đó, nó dao động dữ dội, bay thẳng về bên trái.
– Có một cái gần đây lắm thì phải!
Trần Phong thấy vậy liền đuổi theo, nói.

Linh Nhi sau khi thu hồi mấy cái bình ngọc cũng là đi theo, gật đầu.

Tương tác mạnh mẽ như vậy thì không nhầm vào đâu được, nhất định là đám dị tượng cấp độ hai lần này xuất hiện đặc thù, vị trí gần nhau hơn, năng lượng cũng là dồi dào hơn bình thường một chút.
Hai người di chuyển chỉ chừng mười phút thời gian liền đã đến khu vực dị tượng bên cạnh.

Sau khi tiến vào trung tâm thạch trì, cả hai đều là tiếp tục công việc của mình, cố gắng đẩy nhanh tiến độ hết sức có thể.
Cứ như vậy, hai người một nam một nữ xử lý dị tượng và di chuyển với năng suất cực cao, chẳng mấy chốc đã đem chiếc la bàn thứ nhất ghép thành một viên đá hoàn chỉnh.

Thanh niên cao lớn thở ra một hơi thật dài, nhìn thiếu nữ bên cạnh, giọng có chút nghiêm trọng:
– E rằng không thể hấp thu thêm dị tượng thứ hai nào nữa, từ cái trước đã là giới hạn rồi, tốc độ đã chậm đi không ít.
– Vậy thì đưa la bàn còn lại cho các đại sư thôi, chúng ta không cầm nó làm gì nữa!
Linh Nhi bắn pháo hiệu.

Hai người đợi không lâu thì một pháp sư già xuất hiện.

Ông ngay lập tức hiểu tình hình, nhận lấy chiếc la bàn cấp hai từ Trần Phong, cười nói:
– Tốc độ, cũng thật là nhanh a!
Ông biết một ngũ tinh pháp tôn giải quyết công việc của lục tinh pháp tông thì là thừa sức, nhưng nhanh đến độ này thì quả có chút biến thái.

Bên cạnh đó, cậu cố được đến hết hai mươi tư cái thì cũng khá là nỗ lực, hẳn đã bão hòa được một đến hai cái rồi.
Sau khi hàn huyên một chút, vị đại sư rời đi, tiếp tục công việc của mình.

Thiếu nữ hỏi chàng trai đứng cạnh:
– Hiệu quả chữa trị như thế nào?
– Chưa đủ để bao phủ nổi một phần mười hệ thống kinh mạch, mà chỗ dày đặc nhất cũng là chưa thấm được hết thành ngoài chứ đừng nói là vào được bên trong.

Thanh niên cao lớn nói, có chút tiếc nuối.

Cậu càng mạnh, kinh mạch cậu càng phải dẻo dai, bền bỉ, nguồn năng lượng cần thiết càng phải dồi dào.

Nếu như khi còn là lục tinh pháp tông đi hấp thụ chỗ hàn khí này, hiệu quả đạt được hiển nhiên là rất lớn.

Tuy nhiên khi đã đạt tới cấp độ pháp tôn, lại còn thêm bản nguyên và pháp quyết đặc thù, năng lượng cậu hấp thu từ đầu tới giờ chẳng khác nào muối bỏ bể.
Đem cảm giác đó thu lại trong lòng, cậu cùng Linh Nhi theo la bàn mới, hướng tới Hàn Băng sơn.

Cái này bên cạnh độ cường hãn, diện tích đương nhiên là hơn dị tượng cấp độ hai rất nhiều.

Hai người di chuyển chưa được bao lâu liền đã đến rìa ngoài của chỗ đầu tiên.
Con sông bao quanh nơi này nhìn qua đã thấy hàm chứa lực lượng lớn hơn thạch trì Hàn Băng một chút.

Họ có thể cảm nhận rõ ràng không gian bên trong giá buốt đến độ nào, bảo sao Băng Thiên Hỏa Thánh nói rằng nếu chưa đạt đến pháp tôn, xuất hiện tại nơi đây là cực độ nguy hiểm.
Trần Phong nheo mắt.

Khẽ gật đầu với Linh Nhi, cậu tiến vào bên trong hết sức từ tốn, mức độ đề phòng cũng là cao hơn trước một bậc.

Hiểm họa cấp độ pháp tôn đối với nhân loại ở thời đại này là một cái gì đó chẳng khác nào tử địa, họ không thể chỉ vì một chút thông tin ít ỏi thu được mà lơ là cảnh giác.
Cứ như vậy hai người một nam một nữ xâm nhập vào trong Hàn Băng sơn, băng qua khu rừng bao phủ bởi băng giá.

Ngọn núi tuyết nho nhỏ dần dần hiện ra trước mắt, thế chỗ cho hàng loạt cây cối và đất đai trắng xóa.
Bước vào trong ngọn núi, thanh niên cao lớn không khỏi nhíu mày kinh ngạc.

Tại một nơi nguy hiểm như vậy nhưng độ diễm lệ mà họ được chứng kiến lại là rất đáng thưởng ngoạn.

Nếu như không ở hoàn cảnh thế này, họ hoàn toàn có thể đem nơi đây mà nghỉ ngơi, thưởng thức phong cảnh.
Bên ngoài ngọn núi là lớp tuyết dày đặc trắng muốt, nhưng thành trong của nó là tầng tầng lớp lớp băng đá cùng thạch nhũ, pha lê tuyệt đẹp.

Mặt đất bị đóng băng tuyệt đối bởi pháp thuật băng hệ.

Có thể khẳng định như vậy bởi bề mặt của nó được chạm khắc hoa văn bông tuyết khổng lồ rất cầu kỳ và diễm lệ.

Những hoa tuyết nho nhỏ rơi trong không gian tạo cảm giác lung linh nhẹ nhàng, khiến cho cả hai vô thức thốt lên cảm thán.
Hai người bước tới vị trí trung tâm ngọn núi, ngồi xếp bằng xuống.

Linh Nhi hai tay bắt ấn, mắt nhắm lại, nói:
– Huynh cứ bắt đầu đi, ta trước tiên sẽ tạo lớp kết giới phòng hộ!
Khẽ gật đầu đồng ý, Trần Phong nhận lấy chiếc lọ ngọc từ thiếu nữ, sau đó tiếp tục quá trình hấp thu hàn khí.

Hi vọng rằng dị tượng cấp độ pháp tôn này có thể thỏa mãn được những gì mà cậu khao khát.
Bắt đầu nào!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương