Pháp Mệnh Thiên Tôn
-
107: Hoàn Tất Chuẩn Bị
Trần Phong rời khỏi địa phận bảo hộ của Kiếm Vương hộ pháp, trong lòng suy nghĩ nhiều vấn đề.
Cậu hiện tại đối với sức mạnh pháp lực phát ra mà nói là rất hạn chế, thậm chí đối với vô số pháp sư có cảnh giới thấp hơn vẫn có thể bị đả bại do chỉ miễn cưỡng dùng đến Địa giai cao cấp pháp kỹ.
Mặt khác, trên phương diện linh hồn lực, cậu không nghĩ mình quá kém cạnh so với các pháp sư cùng trang lứa.
Tuy nhiên xét trên toàn cõi Pháp Linh lục địa, một kẻ chạm tới Linh cảnh đỉnh phong chẳng có bao nhiêu cân lượng, theo đó mà thủ đoạn này của cậu, tuy nói lợi hại hơn pháp lực, nhưng cũng chẳng tính là gì.
Nhục thân của cậu, tu luyện Thiên Long Thần kỹ, độ cường hãn là không phải bàn cãi, nhưng đó lại là chuyện trong tương lai, còn cậu hiện tại, bất quá chỉ là bề nổi, chưa hề tu luyện nó được chút nào.
Tầng đầu tiên Thiên Long bì này, ngoài việc cần tài liệu hoặc một lực lượng tẩy luyện cơ thể phẩm chất cao ra, cậu còn phải rèn luyện nó trong chí âm chí cực cũng như chí dương chí cường.
Cậu hiện tại, đối với linh hồn cảnh giới có chút bão hòa năng lượng sau khi tiếp nhận truyền thừa của Vương Thanh.
Vừa rồi tu luyện ý niệm chăm chỉ là vậy nhưng cũng chỉ là tinh tiến thêm được một chút, phương diện này vì thế mà tinh tiến trong thời gian ngắn sắp tới không khả thi cho lắm.
Còn về nhục thể thì các tài liệu và điều kiện tiên quyết quá khó để thu thập, trong tay cậu hoàn toàn chẳng có manh mối nào, theo đó cũng đành phải bỏ ngỏ.
Đối với các pháp cụ sở hữu trong mình, thanh niên cũng không được tự tin cho lắm.
Hầu hết các kiện giáp trụ và trang phục cậu sử dụng chỉ là đồ thông thường, chẳng có bao nhiêu tác dụng tuyệt vời như đám thiên chi kiêu tử.
Duy chỉ có chiếc áo mà Ngô Thần tặng cho là khá tốt, hi vọng có thể cùng với Thiên Long bì hiện tại mà trụ vững trước những khó khăn sắp tới.
Mặt khác, Nhật Nguyệt Song Long kiếm của cậu từ khi hồi phục đến thành thứ tư thì những khu vực có lượng pháp lực dồi dào cho chúng hấp thụ đều đã đi qua, nhưng có vẻ như chúng chẳng có dấu hiệu gì của việc được đáp ứng đủ cả.
Suốt trận chiến với Dị Tộc tại cực Bắc Thiên Huyền giới chúng ở cạnh truyền tống trận nhiều năng lượng là thế, nhưng hai viên ngọc ở thanh chặn vẫn cứ giữ nguyên ở sắc xanh lục như vậy, không hề đổi màu dù chỉ một chút.
Điều duy nhất cậu có thể hài lòng, đó chính là thời gian vừa rồi tiếp nhận được thành công sự giảng dạy tận tình của Kiếm Vương hộ pháp và ngoại tông chủ.
Nhờ có hai người, hiện tại cậu không chỉ vận dụng thành thạo một loại lực lượng mới, không phụ thuộc vào cảnh giới linh hồn và tu vi pháp lực, mà còn nắm được cốt lõi của một chiêu thức mới, bộ kiếm pháp đáng tự hào của cậu.
Hi vọng rằng, thủ đoạn này có thể giúp cậu chiến đấu với những địch thủ cậu gặp trong tương lai.
Đến đây, trong đầu cậu xuất hiện một vài suy nghĩ vừa nghiêm túc vừa trẻ con tức cười, khiến cậu có chút bối rối.
Quan hệ của cậu với Linh Nhi có thể nói là đang phát triển khá tốt, hai người cũng đã đến tuổi trưởng thành cả rồi, phụ mẫu nàng có vẻ cũng khá quý cậu, chắc hẳn cậu không phải là không có cơ hội.
Trần Phong dừng lại, gãi gãi đầu.
Nếu như vậy có phải hay không cậu nên tập thay đổi cách xưng hô một chút? Mẫu thân Linh Nhi cũng không xưng hô với cậu như lần mới gặp, mặt khác đã đổi thành xưng ta – con trong dạo gần đây.
Có lẽ cậu cũng nên bắt đầu gọi phụ mẫu nàng là nhạc phụ và nhạc mẫu.
Trong lòng suy nghĩ đủ thứ như vậy, chẳng biết lúc nào cậu đã rời khỏi địa phận của Thiên Hoa Vũ giới.
Hiện tại cậu đã kiểm soát được tốt lực lượng ý niệm, vì vậy mà có thể ổn định được khí tức, không vô tình kéo theo các loài động vật như trước nữa.
Mặt khác, cách cậu di chuyển lúc này cũng là khá tự nhiên, chẳng chút nào để lộ ra thân phận của mình, vì vậy mà ngay cả khi đi vào khu vực có nhiều đệ tử ngoại tông cũng không một ai chú ý đến cậu.
Vì không gặp bất cứ rắc rối nào, thanh niên cao lớn một mạch đi thẳng đến Băng Phong Bão Giới.
Với việc các lộ tuyến đã thân thuộc hơn trước cùng với trí não đã sắc bén hơn nhiều lần, vượt qua mười mê cung lúc này không phải vấn đề gì với cậu.
Chỉ trong thời gian rất ngắn, cậu liền đến được khu vực trung tâm tầng thượng.
Mà cũng không để cậu phải đợi chút nào, ngay khi cậu xuất hiện thì cánh cửa băng đá liền mở ra như muốn chào đón cậu.
Bước vào căn phòng bí mật, cậu nhìn quanh một lượt.
Có vẻ như cả ngoại tông chủ và Linh Nhi đều đang có việc riêng mà không có mặt ở đây.
Tuy nhiên như vậy cũng khá đúng với mong muốn của cậu, hôm nay cậu muốn nói chuyện riêng một chút với Băng Thiên Hỏa Thánh.
Đặt tay lên tảng băng phong ấn, Trần Phong ý thức truyền đến thế giới của Tĩnh Di.
Cậu nhìn bà mỉm cười, chắp tay:
– Bái kiến nhạc mẫu!
– Đã đổi cách xưng hô rồi đấy à?
Mẫu thân Linh Nhi nhướn mày hỏi, tuy nhiên mang ý đùa nhiều hơn, hoàn toàn không tỏ ra cái gì khó chịu, bất mãn.
Thanh niên gãi gãi đầu, đáp:
– Vâng, con nghĩ như vậy phù hợp hơn nên bắt đầu tập dần.
– Chuyện đó đương nhiên, không lâu nữa về một nhà rồi mà.
Được rồi, bỏ qua đi, hôm nay con đến hẳn không phải vì chuyện này, đúng chứ?
Băng Thiên Hỏa Thánh ôn hòa nói.
Bà biết với tính cách của cậu thì nhất định sẽ không đến gặp bà chỉ vì mấy chuyện đơn giản như vậy.
Trần Phong cũng bắt đầu nghiêm túc trở lại, cậu gật đầu:
– Vâng, con muốn hỏi người, về chuỗi các Hàn Băng dị tượng!
Tĩnh Di không trả lời luôn.
Bà hơi trầm mặc một chút, sau đó hỏi, tông giọng cũng là không còn nhẹ nhàng, ấm áp nữa, ngược lại có phần cẩn trọng:
– Vậy là con đã biết rồi?
– Con không chắc lắm.
Trước đây khi sư phụ con vẫn còn trong Thần Văn, người đã nghiên cứu qua pháp thuật của thứ này một chút.
Nhạc mẫu, người cũng nói chuỗi dị tượng này bắt đầu xuất hiện tại Thiên Huyền lâm hai mươi năm trước, không phải thứ gì quá cổ đại.
Tuy nhiên, theo như Phong Thần cảm nhận, thứ này lại mang dấu vết của những ký hiệu cổ xưa, mặc cho ý nghĩa của chúng, người lại không thể đọc được.
Một pháp thuật cổ được viết bởi ngôn ngữ mà cả người xưa lẫn hậu thế đều không thể hiểu, con không nghĩ là điều bình thường.
Dù sư phụ con chỉ là tàn hồn, nhưng chuyện này chắc chắn có chỗ cổ quái.
Mẫu thân Linh Nhi khẽ gật đầu, không có ý định vòng vo:
– Không sai, ta đối với chuỗi dị tượng này có bí mật nghiên cứu thêm, ngay cả Hồng Thiên cũng là không biết chi tiết.
Những văn tự cổ xưa mà con đề cập, ta cảm thấy cũng rất hiếu kỳ, nhưng dù cho tìm tòi thế nào, cũng không thể nào thấy được bất cứ loại ngôn ngữ nào trên cõi Pháp Linh lục địa này tương đồng, dù là ở thời đại nào đi chăng nữa.
Và lý do ta nghĩ tới khá đơn giản, nguồn gốc của nó, vốn không phải của thế giới này!
– Ý người là Dị Tộc đứng sau mọi chuyện sao?
– Khả năng cao là vậy.
Ta kiểm tra pháp thuật đó càng nhiều, thì trong lòng càng dâng lên cảm giác sợ hãi.
Thứ hàn khí mà nó tạo ra, càng ở dị tượng cấp cao hơn thì tính tương đồng với sức mạnh của ta, thứ vốn là băng hệ thuần khiết càng lớn.
Ta nghi ngờ rằng Dị Tộc đang muốn tìm cách để sử dụng pháp lực của thế giới thành thục hơn, giảm đi sự bài xích ngoại tộc.
Mà trong các loại nguyên tố của Pháp Linh lục địa, băng hệ có một tính chất hết sức đặc biệt, nó không chỉ là một nguyên tố kết hợp, mà độ khắc chế của nó đối với các nguyên tố còn lại cũng là rất tốt.
Có thể nói, nếu như Dị Tộc làm chủ được sức mạnh này, thủ đoạn của chúng trong công cuộc xâm chiếm thế giới của chúng ta cường hãn hơn rất nhiều.
Thanh niên gật đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Cậu rất rõ ràng độ nguy hiểm của Dị Tộc, hành động này của chúng nếu như thành công sẽ là một đại họa cho Chư Tộc.
Cậu nhìn Băng Thiên Hỏa thánh, hỏi:
– Chuyến đi sắp tới người có muốn bọn con làm gì không?
Tĩnh Di không trả lời ngay, khuôn mặt cũng là trở lại nét hiền hậu thường thấy.
Cuối cùng, bà nói:
– Ta không định đẩy hai đứa vào nguy hiểm.
Thực chất, từ dị tượng cấp hai trở lên, tức là khởi đầu của các con, chúng ta cũng đã cảm thấy mùi vị tử vong không nhỏ rồi.
Mà hẳn con là người rõ ràng nhất, để có thể trị thương cho con, hai đứa sẽ còn phải tiến sâu hơn thế rất nhiều.
Câu hỏi của con, ta rất muốn trả lời là có, nhưng ta nghĩ, để có thể bảo vệ được lục địa Pháp Linh, thì hộ pháp của nó phải đủ mạnh cái đã.
Mặt khác, ta cũng nhắc con một điều, trong pháp thuật hàn khí đó, ta có thể cảm nhận, sức mạnh của Dị Tộc đã được bao bọc bởi băng phách, nhờ thế mà có thể chống đỡ với Thần Văn của con.
Trần Phong gần như sững sờ với điều mà mẫu thân Linh Nhi vừa nói.
Nếu như vậy khác nào khả năng cảm ứng và khắc chế Dị Tộc của cậu bị vô hiệu hóa hoàn toàn đâu?
– Bình tĩnh nào, thứ này chỉ có thể qua mắt được những pháp sư có tu vi thấp thôi, sau này khi con mạnh hơn thì tiểu xảo đơn giản đó không đủ để làm gì con đâu.
Thế nên ta mới nói, sắp tới hai đứa chỉ nên tập trung vào chuyện chính, còn việc kia để từ từ hẵng làm thì tốt hơn.
– Vâng, người nói phải, bọn con sẽ cẩn thận.
Thanh niên gật đầu, nói.
Băng Thiên Hỏa Thánh mỉm cười:
– Mong cho con sớm hồi phục trạng thái đỉnh phong.
Những gì ta có thể làm cũng chỉ là cung cấp thông tin, kế tiếp phải dựa hoàn toàn vào hai đứa rồi.
Linh Nhi cũng vì việc này mà suốt thời gian qua chuyên tâm nghiên cứu luyện dược thuật.
Con bé hẳn vẫn đang ở tổng bộ Dược Bang đấy.
– Vâng, cảm ơn người!
Chắp tay từ biệt với mẫu thân Linh Nhi, Trần Phong rời khỏi thế giới ý thức.
Trong lòng khẽ cảm thán một chút, cậu từ tốn rời khỏi Băng Phong Bão giới.
Đã vài năm trôi qua kể từ hồi cậu vào nội tông, vì vậy mà số người cậu biết của Dược Bang vốn đã ít, giờ chắc hẳn chẳng còn bao nhiêu.
Mà ngược lại, hẳn cũng không được nhiều cho lắm.
Bước đến cửa tổng bộ, cậu nhìn hai pháp sư thủ hộ lạ mặt, mỉm cười thân thiện, nói:
– Ờ xin chào, có thể cho ta vào trong được chứ? Ta là hộ vệ của cựu phó bang chủ Linh Nhi!
– Huynh có phải là Trần Phong không?
– Đúng là ta.
Thanh niên gật đầu, đáp.
Nghe vậy, hai người kia có vẻ mừng ra mặt, bước tới bắt tay cậu:
– Nghe danh huynh đã lâu, hôm nay mới có cơ hội được gặp, thực sự rất hân hạnh!
– Ta không biết là mình lại nổi tiếng thế đấy!
Trần Phong gãi đầu, cười nói.
Thật không nghĩ tới những sư đệ về sau lại biết về cậu nhiều thế, không rõ là qua lời kể của ai, và như thế nào.
Một trong hai thủ hộ nhiệt tình nói:
– Huynh chính là thần tượng của chúng ta đấy.
Chỉ trong thời gian ngắn liền làm thay đổi cục diện vốn đóng băng đã lâu của ngoại tông, không chỉ trực tiếp leo lên vị trí thứ nhất bảng xếp hạng tinh anh còn trở thành nam nhân của đại nữ thần nữa.
Chuyện này cho dù là ai cũng là không bằng được đâu!
– Ai kể cho mọi người câu chuyện thú vị này vậy?
Thanh niên cười nhạt hỏi.
Tuy nhiên người trả lời cậu lại không phải hai sư đệ năng nổ này, mà là một giọng nói trong trẻo của một nữ nhân đang bước ra từ trong tổng bộ:
– Là ta kể đó, toàn sự thật thôi mà.
– Nghe chừng được thêm thắt không ít chỗ đâu!
Trần Phong nhìn thiếu nữ vừa tới, cười đáp.
Dương Tuệ lúc này đây đã trưởng thành hơn rất nhiều, cậu đoán, nàng ta chính là tân nữ thần trong mắt các tân sinh kia.
Nàng nhướn mày:
– Ta chỉ kể tốt về huynh thôi á, mà thực ra cũng làm gì có chỗ nào xấu để kể đâu!
– Chà, cảm ơn muội nhé, cơ mà muội cũng biết đấy, ta hơi ngại mấy vụ kiểu này.
– Vẫn cứ nghiêm túc như ngày nào.
Tỷ ấy đang ở trong phòng luyện dược cùng các luyện dược sư khác, theo muội.
Dương Tuệ dẫn đường cho cậu trong tổng bộ.
Trước đây cậu cũng có vài lần đi dạo nơi này, nhưng về cơ bản không có ấn tượng nhiều lắm, giờ đây nhìn lại, nó được tổ chức khá chặt chẽ và quản lý rất tốt.
Cậu hỏi:
– Trong bang giờ thế nào?
– Năm đó mọi người rời đi, về lý thuyết sẽ bỏ trống khá nhiều vị trí quan trọng.
Tuy nhiên Đan Hà tỷ tỷ cùng Linh Nhi tỷ tỷ đã tính trước được mọi việc, huấn luyện sẵn những ứng cử viên, vì thế nên Dược Bang rất nhanh liền ổn định trở lại.
Nhân tiện thì giờ muội cũng là phó bang chủ, trông coi các công việc hành chính.
– Chà, chúc mừng nhé!
– Đa tạ, đa tạ! Về cơ bản thì sau một vài tháng đầu còn chút khúc mắc, các lãnh đạo mới đã quen việc dần, từ đó hoạt động tốt hơn trước.
Hiện nay thì bang hội của chúng ta đứng đầu cả về số lượng lẫn sức mạnh, không có đối thủ nào xứng tầm.
Tuy trong mười hạng đầu của bảng xếp hạng tinh anh chỉ có ba người thuộc Dược bang nhưng bảy người kia có thể nói đều là những con sói cô độc, hoặc không gia nhập bang hội, hoặc có nhưng lãnh đạo không tốt cho lắm.
Thanh niên gật gù, hóa ra tình hình ngoại tông hiện tại là như vậy.
Cậu hỏi thêm:
– Việc chúng ta về thăm thế này, các huynh đệ cảm thấy thế nào?
– Muội chưa thấy ai là không vui chứ đừng nói là bất mãn.
Huynh phải thấy vẻ mặt của mọi người khi Linh Nhi tỷ tỷ bắt đầu tập luyện dược thuật cơ, thực sự là rất thú vị luôn.
Dương Tuệ cười khúc khích, nói.
Trần Phong nghiêng đầu, thắc mắc:
– Sao vậy? Có chuyện gì à?
– Các luyện dược sư thông thường sẽ được huấn luyện bài bản từ khi còn nhỏ.
Thời gian luyện tập kéo dài, không chỉ bản thân họ quen thuộc với dược liệu hơn, mà các thao tác trong quá trình luyện đan cũng là khéo léo hơn.
Ở đây Linh Nhi tỷ tỷ bắt đầu muộn hơn mọi người khoảng năm năm, vì vậy mà độ chính xác và cảm quan có chút khác biệt.
Đây không phải một nghề phụ thuộc hoàn toàn vào cảnh giới linh hồn.
Đồng ý là tỷ ấy rất mạnh, tuy nhiên luyện dược phụ thuộc vào nhiều thứ khác hơn nữa.
Chính vì thế mà nhiều huynh đệ trong bang dù biết Linh Nhi tỷ tỷ là người thế nào, cũng không tin rằng tỷ ấy sẽ có thể đạt được thành tựu trong thời gian ngắn.
Thanh niên khá đồng ý với tư tưởng mọi người, tuy nhiên cậu cũng hiểu rõ nàng ấy, vậy nên hi vọng vẫn là không thấp.
Cậu hỏi:
– Sau đó thì sao?
– Chà, quả thật khi mới bắt đầu thì tỷ ấy có chút khó khăn thật.
Bất quá tốc độ tinh tiến ấy, dù là luyện dược sư đỉnh nhất Dược Bang hiện tại cũng phải sửng sốt luôn mà.
Thời gian trôi qua chưa được bao lâu, vậy mà tỷ ấy đã có thể sánh ngang với không ít nhị phẩm, thậm chí tam phẩm luyện dược sư rồi ấy.
Mà huynh cũng biết ngành nghề này khó khăn thế nào rồi đó.
Hai người đã đến phòng luyện đan.
Dương Tuệ nhẹ nhàng mở cửa, một luồng khí dễ chịu tức thì lan tỏa đến cả hai.
Nàng khẽ nói:
– Đến nơi rồi đó, huynh tự mình kiểm nghiệm nha!
Trần Phong cẩn thận bước vào căn phòng, tất cả các loại lực lượng đều là được kiểm soát, tránh gây ảnh hưởng đến các luyện dược sư.
Thiếu nữ đi cùng, cảm nhận được hiện diện của người cạnh bên đột nhiên như thể mất đi như vậy cũng là hơi giật mình.
Nàng không tưởng tượng được cậu đã luyện tập kiểu gì mà đạt đến khả năng khống chế lực lượng cao tay như vậy.
Đối với linh hồn lực cũng như pháp lực, cả hai cậu đều cao hơn nàng rất nhiều, vì vậy mà không cảm nhận được là đương nhiên.
Bất quá ở đây, Dương Tuệ cảm tưởng như sự tồn tại của cậu ta cũng là không còn nữa, quả thực có chút đáng kinh ngạc.
Linh Nhi lúc này đang trong quá trình luyện chế đan dược, vì vậy mà cả hai đều giữ khoảng cách với nàng ấy, quan sát quá trình.
Thanh niên cao lớn không rõ lắm về ngành nghề này, vậy nên không biết là người yêu mình đã làm đến công đoạn nào, cũng như cần thêm bao nhiêu thời gian mới hoàn thành luyện đan.
Tuy nhiên việc quan sát nàng trên một khía cạnh mới, việc mà nàng từng mong ước được làm, đối với cậu mà nói thì có chờ thêm một ngày cũng không phải vấn đề.
Quá trình luyện dược, vốn luôn rất tinh diệu, vừa diễm lệ, nguy nga, lại vừa thô sơ, giản dị.
Một luyện dược sư chân chính, phải biết thanh lọc những tinh chất từ các linh thảo, sau đó kết hợp chúng lại với nhau một cách hợp lý nhất, từ đó tạo ra đan dược với phẩm chất nhất định.
Về cấp bậc luyện dược sư, Trần Phong cũng không có nhiều hiểu biết.
Đối với những thao tác của Linh Nhi, cậu đoán cũng khá là thành thục, hi vọng là đủ để luyện hóa linh dược phức tạp cỡ Cửu Sắc Băng Tâm thảo rồi.
Hai người chờ khoảng nửa canh giờ thì công việc hoàn thành.
Viên đan dược được Linh Nhi cẩn thận cất vào trong một chiếc lọ bằng sứ.
Xong xuôi đâu đấy, nàng vươn vai, từ tốn đứng dậy.
Hướng mắt ra cửa nhìn thấy Dương Tuệ hai người, nàng khẽ cười, chậm rãi bước ra ngoài.
Thanh niên mở lời trước:
– Tốc độ tinh tiến thực là không tệ a?
– May mắn có các đại sư và huynh đệ giúp đỡ, cộng với nguồn tài nguyên dồi dào của ngoại tông thôi, chứ thiên phú của ta trên phương diện này thực sự không ổn chút nào!
Linh Nhi mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
Những tưởng với cảnh giới linh hồn và sự chăm chỉ của nàng có thể giúp cho tốc độ phát triển nhanh hơn một chút, nhưng thế này đối với nàng thực sự là không hài lòng.
– Tỷ mới chỉ bắt đầu một thời gian mà, đâu thể nào giỏi ngay được.
Nhị phẩm luyện dược sư người khác muốn đạt được thời gian tiêu tốn phải gấp đôi tỷ là ít đó! Được rồi, không làm phiền hai người nữa, muội xin phép đi lo chuyện sổ sách đây!
Dương Tuệ cười nói.
Trần Phong khẽ gật đầu với nàng ta, sau đó quay qua Linh Nhi, nhẹ nhàng hỏi:
– Đã sẵn sàng chưa?
– Ta nghĩ hẳn cũng đã ổn.
Nếu phải luyện đan từ Cửu Sắc Băng Tâm thảo thì vẫn còn bất khả thi, nhưng ở đây chúng ta chỉ cần tách lấy tinh chất của nó đem luyện hóa.
Độ khó của nó thì nhị phẩm luyện dược sư về cơ bản đã có thể xử lý được rồi, có chăng chỉ là thời gian cần thiết sẽ kéo dài hơn thôi.
Hai người đã rời khỏi địa phận của Dược Bang, bước ra khoảng sân rộng rãi của ngoại tông Thiên Huyền.
Thanh niên khẽ nắm tay người thương, nhẹ nhàng nói:
– Muội biết ta không có hỏi chuyện đó mà!
Linh Nhi khẽ cười.
Nàng biết Trần Phong tin tưởng mình tuyệt đối, mặc cho trình độ luyện dược của nàng chưa thực sự tốt.
Tình cảm của hai người giúp nàng cảm thấy nhẹ lòng hơn, áp lực trên vai được giảm bớt phần nào, tuy nhiên với tư cách một luyện dược sư, nàng mong muốn mọi thứ phải được hoàn hảo nhất.
Mặt khác, nàng cũng đoán được chuyến đi sắp tới của mình không có đơn giản như vẻ bề ngoài.
Ẩn giấu bên trong chuỗi Hàn Băng dị tượng này nhất định vẫn còn những điều mà mọi người chưa khám phá hết.
Hai người họ sẽ là hai trong những những pháp sư đầu tiên tiến sâu vào khu vực nguy hiểm ấy, mức độ cẩn thận sẽ phải đẩy lên mức tối đa, không chút nào được lơ là, mất cảnh giác.
– Có huynh ở cạnh, dù là nơi nào, ta cũng luôn sẵn sàng!
Linh Nhi khẽ siết tay Trần Phong, cùng cậu sánh bước trên con đường dài..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook