Pháo hoa nồng nhiệt
-
Chương 58:
Nói đến hai chữ này, độ cong trong bóng tối khiến người khác khó tránh khỏi tê dại cả da đầu.
Chử Lan Xuyên đặt cái hộp nhỏ sang một bên, thu lại nét mặt đầy ý cười.
Hầu như mọi lúc khí chất trên người đàn ông đều là lãnh đạm, cơ bụng vuông vức, chân tay căng tràn thon dài, chỉ ngồi một chỗ cũng làm người ta không thể rời mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tất nhiên, nếu em muốn thì chúng ta có thể liên hệ bên lễ tân của khách sạn, họ sẽ mang loại vừa với kích cỡ của anh lên.”
Giọng điệu anh buông thả, một tay ôm trọn eo của cô, tay kia tùy tiện vắt trên mặt bàn.
Trên bàn ngoài cái hộp nhỏ kia còn bày một chiếc gạt tàn trong suốt, bật lửa và hộp thuốc của anh đặt trong đó, hộp thuốc lá đã trống không từ lâu.
Lúc phá án anh hút rất nhiều nhưng lúc ở trước mặt cô gái nhỏ thì anh vẫn luôn nhịn cơn thèm thuốc.
Vân Chiêu vội vàng quay đầu lại, liên tục che chặt miệng anh, miễn anh khỏi nói ra lời nào càng quá đáng hơn.
Thiếu nữ môi hồng răng trắng, lúc xoay người qua chỗ khác nhào tới che miệng anh, cả cơ thể vì vội vã mà dán sát anh.
Chử Lan Xuyên ôm chặt cô, ánh mắt như làn nước tăm tối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh cười khẽ, hơi thở nóng bỏng phả vào lòng bàn tay cô.
Lúc Vân Chiêu đang định rụt tay về anh lại vừa hay bắt được, anh lấy môi dùng tư thế vừa rồi tạo thành ấn ký.
Lỗ tai cô dần nóng lên, do động tác nho nhỏ vừa rồi mà chợt choáng váng cả đầu, không suy nghĩ được gì.
“Mai anh phải đi sao?”
Vân Chiêu hít sâu một hơi, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, yên lòng ngửi hương chanh mát lành.
Ánh mắt hai người đan xen nhau, đậm đặc lại nhiệt tình như kẹo mạch nha.
Anh rũ mí mắt, nhận ra ngoài cửa sổ đèn điện sáng trưng, mặt biển yên ả, sóng nước nhấp nhô.
Ngọn hải đăng phía xa chiếu ra tia sáng chói mắt phủ lên mặt biển, ánh sáng tản ra lăn tăn.
“Ừ.” Anh đáp lại một tiếng nhạt nhòa, anh quay đầu đi không dám nhìn cảm xúc dâng lên trong đôi mắt của cô.
Vân Chiêu hơi không giữ nổi chuyện nữa, dù trong lòng vẫn gắng gượng chống đỡ nhưng cảm xúc rất dễ thể hiện ra trên đôi mắt.
“Sau một loạt suy đoán, anh đoán được sơ sơ con đường mà bọn chúng dùng để buôn lậu thuốc phiện, không bao lâu nữa có thể thu lưới tóm gọn.” Chử Lan Xuyên nói thêm một câu, sau đó anh mở quyển sổ ra, trên đó toàn chữ và hình vẽ lít nha lít nhít.
Cô học tự nhiên nhưng trí nhớ khá tốt, nhìn bản đồ địa hình sông núi cũng có thể nhớ bảy tám phần.
Giao dịch ma túy trong nước hơn phân nửa chảy từ khu vực Tam Giác Vàng* về, sau đó lại nhờ mạng lưới quan hệ dày đặc mà rải rác khắp nơi.
(*Tam Giác Vàng bao gồm Lào, Thái Lan và Myanmar nổi tiếng về sản xuất và buôn bán ma túy.)
Lần này chúng không vận chuyển qua đường bộ mà lại dùng đường biển chứng tỏ có ý thức phản trinh sát cực kỳ mạnh, sở hữu lực lượng thuyền đi biển và các vật dụng khác không thể coi thường.
Không đến thời khắc cuối cùng thì luôn tồn tại tranh chấp cả trong tối lẫn ngoài sáng.
Từ nhỏ đến lớn, ưu điểm Vân Chiêu sẵn nhất chính là hiểu chuyện.
Lúc Trương Trình Linh mắng mỏ, hầu như cô toàn nhẫn nhịn không cãi lại, về chuyện học hành cũng không nhọc thầy cô quan tâm.
Nhưng khi Chử Lan Xuyên bảo ngày mai phải đi, thậm chí không biết phải xa nhau trong bao lâu, cô lại không muốn hiểu chuyện như vậy.
Trên thế giới cũng phải có anh hùng nhưng không ai lại muốn người thân hay người yêu của mình là anh hùng, bản tính con người vốn là thế.
Mùi vị sớm nhớ chiều mong giống như mật đắng nghẹn trong cổ họng, thi thoảng lại cuộn trào lên.
“Chử Lan Xuyên, anh có sợ không? Đã từng sợ chưa…?” Trái tim cô dường như bị một bàn tay vô hình túm chặt, không thể không thừa nhận cảm giác này chính là nỗi sợ hãi mất đi.
Khóe miệng anh cong lên, tay đang giữ hông cô siết chặt lại.
Nói thật thì sao có thể không sợ được?
Không chỉ có Chử Hằng mà còn nhiều cảnh sát không biết tên khác, những cảnh sát truy lùng ma túy, họ là những người xông pha dẫn đầu trong hàng tá nhiệm vụ nguy hiểm, bảo vệ trật tự, xây dựng xã hội văn minh không ngừng tiến bộ.
Thậm chí trong số họ có những người ngay cả đã xuống suối vàng rồi vẫn không thể công khai danh tính, chỉ sợ những tên tội phạm điên cuồng kia tìm đến người thân trả thù.
Bia mộ của Chử Hằng không khắc bất kỳ một chữ nào cũng vì nguyên nhân này.
Đã từng ẩn mình trong bóng tối mới có thể hiểu rõ rốt cuộc ánh sáng đáng ngưỡng mộ đến nhường nào.
Anh đã lựa chọn thì không còn chỗ trống cho sợ hãi nữa.
Lúc này Chử Lan Xuyên như cậu thiếu niên mười bốn tuổi năm nào, hăng hái tràn trề nhiệt huyết.
Trong ánh mắt của người đàn ông là tình cảm nồng đậm dành cho Tổ quốc, như là tia sáng ban mai tràn đầy niềm tin vững chắc: “Tin tưởng anh, trời sắp sáng rồi.”
Sau lưng anh mãi mãi không chỉ có một mình anh, còn có đồng đội kề vai sát cánh, còn có chính nghĩa vĩnh viễn tồn tại.
Vân Chiêu nghiêm túc gật đầu, không vì gì khác, cô nên tin tưởng Chử Lan Xuyên và cũng nên cho anh sức mạnh để tiến lên.
Cô tắm rửa xong bước từ trong phòng tắm ra, trong phòng chỉ còn lại ngọn đèn ốp tường ở đầu giường, ánh sáng mờ nhạt như phủ lên một lớp lụa mỏng.
Cô nhẹ nhàng bước tới mới nhận ra Chử Lan Xuyên vẫn chưa ngủ, anh ôm cánh tay uể oải nhìn cô, ánh mắt mang theo ý dò hỏi: “Tắm xong rồi?”
Bộ quần áo nào cô mang tới chuyến đi tới Đại Lý lần này cũng ít vải, chủ yếu do cô nghĩ có một mình ở đây, mặc sao cho thoải mái là được.
Chất vải lụa màu hồng, hai sợi dây mảnh khảnh vắt qua hai bên bả vai, xương quai xanh thẳng đều, mà da thịt chỗ xương quai xanh lại bị lớp ren phủ lên, chiếc váy ngủ khá ngắn, chỉ che đến bắp đùi, đường cong mượt mà ở bắp chân liếc cái đã thấy không sót gì.
Khó trách trong mắt của anh còn có vẻ cười đùa.
Anh giẫm chân trần trên nền nhà, duỗi tay kéo kín rèm cửa, dây lưng của áo choàng tắm lỏng lẻo, còn có thể thấy hình dáng cơ bụng đẹp đẽ.
Vân Chiêu không chỉ nhìn thấy mà trong đầu còn vô thức hiện lên mấy thứ linh tinh mà Tưởng Xảo truyền bá cho cô, cái tính từ gì mà kiểu như công cẩu eo*.
(*Dịch ra thuần Việt là eo chó đực, người đàn ông có loại eo này có vòm ngực rộng hơn rất nhiều so với eo, từ xương sườn đến hông, eo cong lại tạo thành một đường gợi cảm. Vì hình dáng giống eo chó nên được gọi là eo chó đực.)
May thay ngọn lửa trong người cô không quá lớn, còn chưa đến mức chảy máu mũi.
Dưới tình huống này cô chỉ có thể giấu đầu hở đuôi chuyển sang chủ đề khác, muốn che giấu đi nội tâm đang sục sôi.
Thiếu nữ ngồi dọc theo mép giường, lấy khăn mặt lau sạch giọt nước đọng trên khuôn mặt, thầm thì hỏi anh: “Kéo rèm cửa sổ làm gì?”
“Làm chuyện phải kéo rèm cửa sổ.” Anh trả lời rất tự nhiên, mặt không đỏ tim không đập.
Rèm cửa vừa kéo một cái đã chắn chặt cảnh biển, trong phòng bật điều hòa, bầu không khí không đến nỗi ngột ngạt mà vô tình lộ ra xúc động.
Ánh sáng yếu ớt, dáng cô đang cúi thấp xuống, cả dãy núi trập trùng như vậy lộ ra vài khúc rõ ràng.
Ở chung với Chử Lan Xuyên đã lâu cô không tránh khỏi nghĩ theo chiều hướng kia, ai biết anh chỉ bình tĩnh cầm điều khiển lên, mở chiếc tivi nhìn qua chỉ để trang trí chứ không dùng của bên khách sạn.
Chỉ… chỉ xem tivi thôi hả?!
Vân Chiêu thở phào một hơi, dùng cả tay và chân bò đến bên rồi chui vào trong lòng anh.
Thật ra tư thế như thế này cũng không tính là dựa vào nhau quá sát, dù sao sức nặng của cả cơ thể đều đặt lên người anh, không khác ngồi liệt một chỗ là bao.
Tivi bật lên, ban đầu dừng ở giao diện khởi động mấy giây, cô nhìn chằm chằm không rời mắt, coi đây chỉ đơn giản là khoảng thời gian nghỉ ngơi an nhàn.
Hai người chưa từng cùng xem một bộ phim nào, lần này chỉ đơn giản ngồi xem tivi cũng hợp lý.
Nhưng ngay giây sau, trong tivi đã truyền tiếng tiếng thở không nặng không nhẹ kiểu kia của người phụ nữ, có thể thấy được tình hình quấn quýt kịch liệt cỡ nào.
Vân Chiêu sợ hãi, trong nháy mắt trợn mắt há mồm: “…”
Đúng lúc này chiếu đến cảnh quay hoành tráng nhất của bộ phim.
Cái này không phải là phim người lớn trong nước sản xuất chứ?!
Cô khẽ ho một tiếng, trưng cầu ý kiến của anh: “Hay là đổi kênh khác đi?”
Chử Lan Xuyên lười biếng dựa vào đầu giường ôm cô ngồi vào lồng ngực mình, rất tự nhiên đưa điều khiển vào tay cô.
Lạ thật, chắc cái tivi này bị sao, chuyển mãi vẫn chỉ có kênh này.
Một là xem tiếp, hai là tắt tivi.
Vân Chiêu bỗng cảm thấy cái suy nghĩ thời gian nghỉ ngơi an nhàn của hai người kia hoàn toàn chấm dứt, cô chán nản ném điều khiển sang một bên, cam chịu nhận mệnh.
Trong phim dần dần vang lên tiếng vải bị xé rách, hai người kia còn tiện thể đổi thành tư thế nữ trên nam dưới.
Cơ thể cô cứng đờ, thoáng chốc không biết nên nhìn vào đâu.
Khóe miệng Chử Lan Xuyên hiện lên ý cười, không cần nhìn cũng biết bây giờ cô gái nhỏ đang mắc cỡ đến độ nào, không chừng đã đỏ bừng từ mặt đến tận mang tai.
Hai tay anh nhấc thắt lưng cô lên, Vân Chiêu cứ như thế bị anh ôm tiếp, ánh mắt hai người đối diện nhau.
Thế mà lại giống tư thế nữ trên nam dưới trong phim.
Chử Lan Xuyên im lặng trong chốc lát, ánh mắt tối tăm như viên đá Hắc Diệu trong bóng đêm.
Giờ phút này anh vẫn ung dung như thể trên màn hình kia không chiếu bộ phim sắc tình nào, chỉ chiếu một bộ phim tình cảm bình thường.
Dưới ánh đèn ốp tường, bờ môi của cô gái sáng lấp lánh như đã thoa lên loại son cao cấp nhất.
Chử Lan Xuyên cúi đầu, áp sát tới: “Vị gì đấy?”
Ngũ quan của người đàn ông không ngừng phóng to trước mắt, thậm chí tiêu cự của cô còn biến mất trong nháy mắt.
“Hả…?” Cô thầm thì hỏi lại, lúc này mới chợt nhớ ra lúc mình tắm rửa xong cảm thấy môi hơi khô đã thoa thêm một lớp son dưỡng.
Cô nhớ lại, hơi mím môi, con ngươi màu trà như thể đang rung động: “Hình như là chanh thì phải.”
“Chanh?” Giọng nói của Chử Lan Xuyên rất trầm, môi đè xuống, cùng lúc đó mở nhỏ tiếng của tivi đi, nói gần như mơ hồ không rõ: “Anh nếm thử chút…”
Tiếng ma sát trên tivi giảm bớt đi, sau đó bên tai cô chỉ nghe thấy tiếng thở của người đàn ông, quyến rũ khiến người khác không kìm được.
Qua đêm nay coi như cô xong đời rồi, ngây thơ trong sáng cái gì đó đi gặp Diêm Vương hết đi, coi như đã đưa hết đến tay Chử Lan Xuyên.
Anh càng lúc càng hăng hái hơn, vuốt ve cằm cô, khí thế mạnh mẽ.
Hai người như chìm sâu trong đầm lầy tình ái, cùng lao vào trận mây mưa.
Ngay từ đầu cô như chú chim non hoảng sợ vì vội vã tung cánh tránh thoát, về sau lại sa vào bến cảng ấm áp không muốn tách rời.
Bóng dáng thấp thoáng ánh lên vách tường trắng, tình huống thế này giống hai sợi dây leo đang quấn lấy nhau.
Ở phía xa ánh đèn lẻ tẻ, ngọn hải đăng vẫn lúc tắt lúc sáng, sóng biển vỗ về trong đêm tối yên tĩnh.
Lúc khó có thể rời xa anh kéo dãn khoảng cách, nghiêm túc nhìn màu sắc quyến rũ trên môi cô gái.
Chử Lan Xuyên như con sói đã được thỏa mãn vẫn không quên nhận xét một câu: “Không giống vị chanh lắm.”
Cô tự chui đầu vào lưới tiếp lời hỏi anh: “Vì sao?”
Anh đứng dậy dưới ánh sáng lờ mờ trong bóng đêm, lưng tựa vào đầu giường, mí mắt rũ xuống: “Không chua, rất ngọt.”
Rất ngọt, vị thanh mát của thiếu nữ như tràn ngập trong khoang miệng anh, anh đảo qua răng hàm còn có thể cảm nhận được sự vuốt ve an ủi vừa rồi.
Vân Chiêu nghi ngờ một lát, mi mắt dập dờn: “Sao anh xem cái loại phim này mà không có phản ứng gì thế?”
Nếu cô nhớ không nhầm thì lúc bật tivi đến giờ anh vẫn tự nhiên làm nỗi xấu hổ trong lòng cô càng trở nên rõ ràng hơn.
Thật ra hầu hết con trai khi đến tuổi dậy thì đều tò mò thử khám phá, nhiều khi trong đầu xuất hiện hình ảnh không thể miêu tả được.
Chử Lan Xuyên còn nhớ rõ ba năm anh học cấp ba kia, sau trường học có một quán net, bên cạnh còn có rạp chiếu phim tư nhân, mặc dù hơi cũ nát nhưng là nơi bọn con trai hay ghé thăm nhất, may là thầy chủ nhiệm không vào trong đó kiểm tra.
Dù có thứ gì đi nữa đám đông tụ tập lại cùng xem đều rõ trong lòng.
Cái đoạn hồi ức này cũng là tầm bảy, tám năm trước.
“Tại sao lại không?” Chử Lan Xuyên hỏi lại, chăm chú nhìn cô, thấp giọng nói liên miên: “Em thử chút xem có hay không.”
Anh nắm năm ngón tay như cọng hành của thiếu nữ sờ thẳng xuống dưới, đến khu vực eo đã nóng hổi cả khoảng da.
Vân Chiêu không đấu lại anh, anh biết rõ cô không có ý kia thế mà hết lần này đến lần khác chuyển chủ đề sang quỹ đạo khác, lại còn chuyển rất nhanh mới dễ chịu được.
Sau đó là sự va chạm của nhẵn mịn và thô cứng.
Cô không dám cử động mạnh, suốt nửa ngày trời cuối cùng vẫn phải hít sâu một hơi, đảo quanh chỗ đó không có quy luật nào.
Chử Lan Xuyên cảm thấy có một ngày nào đó mình sẽ chết trong tay cô gái nhỏ.
Rõ ràng không có chút kỹ thuật nào nhưng mỗi lần chạm vào lại như sóng biển xô vào vách đá ngầm, định sẵn phải dấy lên những cơn sóng dữ dội.
Chử Lan Xuyên ngẩng cổ lên, tấm lưng lúc nào cũng thẳng tắp nháy mắt sụp đổ, mồ hôi tinh mịn chảy ra ngoài.
Anh híp mắt lại, cổ họng tràn ra tiếng hít thở không nặng cũng không nhẹ, giống như lột bỏ lưỡi đao đen tối, rơi vào trong tai khiến người khác phải ngại ngùng.
Vân Chiêu mới đúng là muốn khóc không ra nước mắt, cái gì mà kích cỡ với không kích cỡ, tại sao cô càng nắm thì nó phồng to càng nhanh hơn thế này.
Cô gái nhỏ khép chặt hổ khẩu lại, mắt đỏ bừng quan sát phản ứng của anh, suy nghĩ mênh mang.
Mãi đến khi ngón tay đã đau buốt dường như anh vẫn chưa đến.
Vân Chiêu nghiến răng nghiến lợi, khó chịu trách anh: “Sao vẫn chưa được…?”
“Ngoan…” Anh thong dong dỗ dành cô, cũng không dễ chịu hơn cô gái là bao: “Sắp rồi.”
Kết quả sắp rồi trong miệng anh lại là cuộc chiến ngày càng kéo dài hơn, dù sao đêm vẫn còn dài đằng đẵng.
Cuối cùng lòng bàn tay cô ướt cả một khoảng, trong không khí tràn ngập mùi vị kiều diễm.
Chử Lan Xuyên ôm cô đi rửa tay, mặc dù cô đã tỏ ý là mình có thể nhưng anh giống như không nghe thấy, cầm chai nước rửa tay trên bồn lên, lấy ra một ít giúp cô rửa không sót một kẽ tay nào.
Cô nằm trong chăn ngửi trên tay là mùi nước rửa tay hương cỏ mà lại không hề buồn ngủ chút nào.
Ngược lại Chử Lan Xuyên lại mệt không chịu nổi, anh hao bao nhiêu tâm tư vào vụ án này, đã mấy đêm rồi không được ngon giấc.
Chắc do thần kinh đã thả lỏng hoàn toàn anh mới có thể nghỉ ngơi trọn vẹn một đêm.
Vân Chiêu cũng đau lòng không thôi, lặng yên không một tiếng động tắt đèn ốp tường, đóng chặt màn cửa lại, xung quanh lại rơi vào bóng tối đen đặc.
Cô nín thở tập trung, trộm nắm tay của anh, dày dặn chắc chắn mà rất ấm áp, nếu bỏ qua mấy vết thương to nhỏ kia có lẽ cảm giác như loại nhung dê cao cấp.
Là nguyện vọng nho nhỏ mà thời trung học cô hằng ao ước thực hiện.
Nhìn người mình thích nằm ngủ bên cạnh mình trong lòng cô cũng chẳng cần gì khác nữa, chỉ thấy càng ấm áp trọn vẹn hơn.
Điện thoại đặt cạnh gối sáng lên, trở thành nguồn sáng duy nhất trong bóng tối.
Vân Chiêu khẽ khàng xoay người, đập vào mắt là một tin nhắn.
[Đã ngủ chưa? Anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em. – Tan]
Ký tên là Tan, giống hệt kiểu ký tên trên quà tặng lần trước.
Đàm Yếm ngồi ngoài sân thượng trên tầng hai, ở góc nhìn này có thể quan sát sông núi xung quanh, còn có cả biển hoa hồng mới được dựng lên.
Hắn cho người hầu bên mình giải tán, trái tim như một đầm nước không hề có gợn sóng nào, âm u tràn ngập không khí chết chóc.
Gió đêm dần nổi lên, đêm hè ở thành phố Giang hơi nóng, gió thổi càng làm suy sụp tinh thần của hắn.
Hắn không cần người khác chăm sóc không phải vì nguyên nhân gì khác, chẳng qua bây giờ trạng thái của hắn không thích hợp để nói chuyện, còn không bằng một mình lẳng lặng ở đây.
Trước kia phần lớn thời gian của hắn chính là kiểu này, nằm trên giường bệnh, thấy hoa nở hoa tàn, ánh sáng vụt tắt, dưới nhà có cả một bãi cỏ, rất nhiều phụ huynh người Mỹ dẫn con cái đến đây vui chơi nên vừa mở cửa sổ đã có thể nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ.
Chúng nó đá bóng, bóng bị sút bay lên, không ai để ý đằng sau tấm cửa kính có một cậu bé nhìn chúng với ánh mắt hâm mộ.
Sự cô đơn đã ăn sâu vào linh hồn.
Đến nay hắn vẫn có thể nhớ lúc thấy bản sách gốc tiếng Anh “Trăm năm cô đơn”, bên trong có một câu nói rằng “Trước giờ sinh mệnh chưa bao giờ thoát khỏi sự cô đơn mà tồn tại một cách riêng rẽ”.
Rõ ràng hắn là người đã quen với cô đơn, nhưng tại sao đến một ngày cũng bắt đầu khát vọng có một sinh mệnh trọn vẹn.
Vân Chiêu không muốn quấy nhiễu Chử Lan Xuyên chỉ gõ chữ nhắn lại cho Đàm Yếm: [Anh có chuyện gì thì nói cho tôi đi, tôi đợi.]
Ánh mắt lạnh nhạt của Đàm Yếm dấy lên ngọn lửa, như con thú bị nhốt lùng sục chìa khóa để tránh thoát khỏi chiếc lồng.
Hắn gửi cho cô một tấm hình, là Vân Già gửi cho hắn.
Vân Già vẫn luôn tìm kiếm sự bảo hộ từ phía Đàm thị, trước kia là Caesar, nhưng bây giờ Caesar đã thất thế, hắn ta rất sáng suốt nghĩ sẽ đi theo Đàm Yếm – người mà cả địa vị và tài chính đều đang ở thời kỳ đỉnh cao.
Tất cả lợi ích được đề nghị cao gấp mấy lần Đàm yếm cũng không thèm để ý, hắn cố chấp đến tận xương tủy, có thể nói là dầu muối không ưa (khó chơi).
Thật ra xét về mặt máu lạnh thì Đàm Yếm và Vân Già cũng coi như cá mè một lứa.
Tấm hình kia chính là tấm hình duy nhất mà bốn người chụp chung, người phụ nữ mà Vân Án ôm hiển nhiên là vợ của ông ấy, cậu con trai mới hơn mười tuổi chút còn có chút không thèm để ý nhìn bé gái đứng bên ăn kẹo.
Chiếc váy bé gái mặc có in hoa ở mép váy, hai bím tóc đuôi ngựa buộc ở sau đầu, mặt cười hồn nhiên giống một đóa hướng dương sinh trưởng mạnh mẽ.
Nếu hắn không nhận lầm, dựa vào hình dáng ngũ quan thì Vân Chiêu chính là bé gái trong tấm hình đã trưởng thành.
Đây là lần đầu tiên Vân Chiêu nhìn thấy khuôn mặt của bố mẹ ruột mình.
Vân Án nghiêm túc, lông mày nhíu lại trông vừa nghiêm túc lại không thân thiện.
Mẹ của cô… Người phụ nữ trong ảnh có ngoại hình tươi sáng, tóc dài rủ xuống bên vai, nhìn qua rất gần gũi với Vân Án.
Nhìn qua một chút mà trong lòng cô ngũ vị tạp trần*.
(*Chua cay mặn ngọt đắng đan xen ~)
Nhìn bề ngoài Vân Án tô vàng nạm ngọc nhưng đôi tay đã dơ bẩn khá nhiều, cũng chứng kiến không ít mặt tối, nhưng có như vậy cô cũng không thể chối bỏ sự thật cô là con gái của ông ta.
Con gái của trùm buôn thuốc phiện, máu mủ ruột thịt không thể cắt đứt được.
Nhưng cô cũng không vì thế mà sinh lòng thương hại, nếu Vân Án còn sống trên cõi đời này, cô vẫn sẽ lựa chọn đứng về phe đối lập với ông.
Thiện ác có ranh giới, cô lựa chọn chạy về hướng bình minh, cũng chỉ có vậy thôi.
[Anh Đàm này, tôi nghĩ có nhiều chuyện không cần nói nhiều, giữa chúng ta… chẳng còn mấy chuyện để nói nữa.]
Giọng điệu của cô xa cách: [Cảm ơn anh đã gửi ảnh cho tôi.]
Hạ quyết tâm xong cuối cùng Vân Chiêu vẫn xóa toàn bộ tin nhắn và tấm ảnh kia đi, mắt không thấy lòng không phiền.
Linh hồn của Đàm Yếm như thể chịu phải tổn thất nặng nề, như đêm tối cô quạnh trống rỗng này, tim rách ra một lỗ hổng rất lớn, cắn nuốt hết tất cả những suy nghĩ do tự hắn đa tình.
Hắn nghĩ có thể Vân Chiêu đã hiểu sai ý hắn.
Vân Già không biết có tính toán gì lại dám dùng Vân Chiêu để uy hiếp hắn, ý định đạt được hợp tác giữa hai người.
Bất kể thế nào Đàm Yếm cảm thấy mình nhất định không thể để cô gái nhỏ rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Trời rạng sáng, có lẽ do tin tức ngày hôm qua mà Vân Chiêu ngủ không hề an giấc, cô vừa tỉnh dậy không những không ngái ngủ mà còn cảm thấy váng đầu.
Xem chừng hôm nay lại không thể đi xem bồ câu ở cổ trấn cùng Tưởng Xảo rồi.
Người còn chưa tỉnh hẳn cô đã cảm nhận rõ ràng có thứ gì chọc sau lưng mình, vừa duỗi tay phủi nó đi kết quả lại bị dọa đến mức tỉnh cả người ngồi bật dậy ở đầu giường.
Chử Lan Xuyên cũng giống cô, có điều lúc cô ngồi dậy anh mới mở mắt.
Đôi mắt người đàn ông lim dim, giọng nói lưu luyến còn cong môi cười: “Tỉnh rồi à, có muốn ngủ thêm chút nữa không…?”
“Anh anh anh…” Vân Chiêu khó xử cũng không chịu nói ra, cô chỉ tay vào cái vật vẫn chưa bớt hùng dũng kia.
Chử Lan Xuyên hiểu ra, anh lại ôm cô vào lòng, tư thế cực kỳ nghiêm túc: “Đây là hiện tượng sinh lý bình thường của đàn ông, sáng sớm nào cũng vậy.”
Cô cũng chẳng phải chưa học lớp giáo dục giới tính, lúc giảng vấn đề này giáo viên tiểu học còn chia nam nữ riêng biệt để học, chẳng qua lúc ấy còn chưa hiểu gì, trải qua một tối qua Vân Chiêu đã được mở mang tầm mắt.
“Hu hu hu…” Cô gái nhỏ liếc nhìn anh rồi lại nhìn tay mình.
Tối qua không chú ý, bây giờ nhìn kỹ lại liền thấy lòng bàn tay cô đỏ bừng, như kiểu da đã bị cọ hỏng.
“Sao thế?” Chử Lan Xuyên thật sự không hiểu nổi, không phải đang tốt lành sao cô gái nhỏ lại tức giận thế này.
Vân Chiêu không còn cách nào khác đành cúi thấp đầu, trong miệng lẩm bẩm: “Tay của em, không sạch nữa rồi.”
Chử Lan Xuyên nghẹn họng: “…”
Càng không nói ngược lại cô càng trông giống một viên ngọc đang run rẩy, giọng nói uất ức như chuỗi châu báu rơi trên mâm ngọc lên án anh: “Anh không thể kiềm chế chút sao?”
Ôn hương nhuyễn ngọc* ở trong lòng, máu trong người sục sôi, anh cũng chẳng phải Liễu Hạ Huệ, bảo anh kiềm chế kiểu gì?!
(*Miêu tả người con gái trẻ tuổi trắng trẻo xinh xắn mềm mại.)
….
Nói thật, Chử Lan Xuyên sắp bị Vân Chiêu chọc giận đến bật cười, giọng nói anh còn pha chút lười biếng riêng của buổi sáng sớm, hai tay gối sau đầu nói: “Không kiềm chế được, nó chỉ cứng với em thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook