Pháo hoa nồng nhiệt
-
Chương 57:
Khoảnh khắc đó Vân Chiêu cảm giác quanh mình có cả biển hoa hồng, cô đắm mình trong đó, chiếc váy đỏ rực hắt sáng, cho dù có phải vượt qua bụi gai đâm chảy máu mắt cá chân, cô vẫn phải đi đến bên cạnh anh.
Khát vọng trong tim không cách nào che giấu, cô muốn anh, muốn thật sự cảm nhận anh rõ ràng, muốn đắm chìm trong tình cảm nồng nhiệt.
Chỉ cần anh là được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không giữ lại chút nào, tình nguyện hiến dâng.
Tay Chử Lan Xuyên đang dán trên lớp vải dời xuống, làn váy phất phơ bay đi bay lại, khẽ lướt qua lòng bàn tay mang theo cảm xúc ngứa ngáy tê dại.
Hơi thở của hai người đan xen, nhưng anh thế mà lại dịch ra sau một chút, nhìn đôi môi đỏ tươi đầy đặn của thiếu nữ sinh ra cảm giác tội ác.
Mặc dù trông anh có vẻ giỏi kiềm chế bản thân nhưng mấy ý nghĩ kiềm chế đã lâu vẫn hiện lên rõ rành rành.
Anh muốn chiếm hữu tuyệt đối, nhìn cô gái nhỏ mất khống chế trong ngực anh.
Rõ ràng cô gái nhỏ chưa nhận ra lúc này người đàn ông nguy hiểm thế nào, không đúng lúc nhắc tới Vân Già: “Người theo dõi em…”
Bàn tay của Chử Lan Xuyên vẫn không nhúc nhích dừng ở chỗ đó, ngón tay ấn lên da thịt mềm mại, nhiệt độ xuyên qua chất liệu váy mỏng manh thiêu đốt cô đến rối tinh rối mù.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật ra nhắc đến chuyện này làm anh lại buồn bực.
Hơn nữa, trong không gian chỉ thuộc về hai người anh không thích cô bị phân tâm.
Đầu tiên Chử Lan Xuyên ổn định hơi thở an ủi cô nói: “Có anh ở đây, hắn ta không thể làm em bị thương được.”
Nhưng một giây sau rất nhiều chuyện đã chệch khỏi quỹ đạo.
Năm ngón tay tách ra, hổ khẩu (chỗ giữa ngón cái với ngón trỏ) với lớp chai mỏng vuốt ve, cảm giác còn mềm hơn cả sợi mì.
Anh muốn dùng ngón tay nới rộng hoàn toàn mới có thể bao phủ.
Trong chốc lát Vân Chiêu như tan rã hết quân lính, bất kể cắn môi đến thế nào cổ họng vẫn tràn ra tiếng hừ hừ nhỏ nhẹ.
Âm thanh này không thể nghi ngờ đang lấy lòng người đàn ông ở trên.
Nghĩ đến đây đáy mắt người đàn ông lộ ra vẻ đắc ý, anh dán lên vành tai cô, cuối cùng thấp giọng nói bên tai cô: “Anh trai mua sữa bò tẩm bổ cho em thật đúng đắn.”
Tẩm bổ chỗ nào không cần nói cũng biết.
Vân Chiêu nào đã được nghe lời trêu đùa nào thẳng thắn thế này, trong bóng tối chợt cảm thấy đầu óc choáng váng, mắt nổ đom đóm, thầm mắng anh một câu: “Lão lưu manh.”
Nhưng cơ thể cô lại không kiểm soát nổi mà phối hợp với anh, hơi nhấc eo lên dán sát bên lồng ngực anh.
Bắp đùi mềm mại đặt gần đường chỉ trên ống quần Tây của anh, đôi chân của người đàn ông thon dài thẳng tắp, đường cong rõ ràng, lúc sờ xương sống của anh Vân Chiêu có thể cảm nhận anh giống như một con báo, cả thân thể lẫn tay chân có cảm giác như đang ẩn giấu nguồn sức mạnh dồi dào.
Cô gái nhỏ hơi chùn bước, tim đột nhiên bị bóp nghẹt, như thể đang ngậm một viên kẹo bạc hà, cảm giác mát lạnh thông thoáng lan tràn trong cổ họng.
Anh không cho phép cô trốn tránh, một tay giữ chặt đầu gối đang cong lại của cô gái khiến khoảng cách giữa hai người dồn lại chỉ còn không.
Bên tai vang lên tiếng sột soạt, bàn tay của anh thăm dò dọc theo đầu gối mềm mại của thiếu nữ lên trên, hơi thở ấm áp như thủy triều dâng trào.
Mỗi lần đến gần vùng cấm hơn cô lại giống bị vây trong tấm mạng nhện, mua dây buộc mình, muốn ngừng mà không được.
Cuối cùng người đàn ông dừng trước cánh cửa cuối cùng, chất vải bông mang phong cách mềm mại của thiếu nữ.
Có lẽ do mất điện, trong phòng không có điều hòa làm mát, mồ hôi của anh uốn lượn chảy thành một đường, không chảy vào cổ, như thể đang ở trong phòng tắm xông hơi.
Vân Chiêu cũng không thoải mái hơn anh là bao, tiến không được lùi cũng chẳng xong, chỉ đành cứng đờ nguyên tại chỗ, bỗng chốc không biết nên phản ứng ra sao.
Ngay sau đó cô bị một tay ôm gọn, cũng may năng lực nhìn trong bóng tối của Chử Lan Xuyên khá tốt, anh không gặp chút trắc trở nào, nhẹ nhàng ném cô lên trên chăn.
Cổ chân bị buộc lại, trọng lượng cả người dựa vào người phía trên gánh vác, eo của cô tựa vào mép giường, hận không thể chìm vào hai cực băng lửa đan xen.
Dưới làn váy đỏ như lửa là vỏ sò đóng chặt, ngậm lấy viên trân châu ướt át.
Anh chỉ khẽ nhấn một cái, cô đã không kiềm nổi run rẩy.
“Đừng mà…” Cô không còn sức giãy hai chân, không rõ là thoải mái hay là cảm giác khác.
So với vỏ sò ấm áp thì đầu ngón tay của anh mát lạnh, chỉ dừng lại giây lát đã lục tìm vào sâu hơn trong vỏ sò.
Cô chưa từng trải qua cảm giác này, eo nâng lên vài phân nhưng lại như ngôi nhà cao tầng sụp đổ trở về bằng phẳng.
Dần dần, động tác đẩy nhanh hơn, mỗi lần đều đâm thẳng vào trong nơi hiểm yếu, như thanh Liễu Diệp đao* sắc bén cạy mở vỏ sò đóng chặt.
(*Liễu Diệp đao, hay còn gọi là phi đao là loại đao có phần lưỡi vô cùng sắc bén, mỏng như tờ giấy, dài như hình lá liễu.)
Cuối cùng Vân Chiêu không chống đỡ nổi nữa, hai gò má đỏ bừng mềm nhũn như bãi bùn nhão.
“Anh trai ơi… Chử Lan Xuyên…” Cô vội vàng gọi, giọng nói còn chứa tiếng nấc nghẹn ngào.
Bãi cát vốn khô ráo lại bị nước biển chiếm đóng, sau khi thủy triều rút xuống trở nên vô cùng dính nhớp.
Cô không còn điểm tựa chỉ đành bám chặt cánh tay của anh, như lục bình trong mưa*.
(*Nguyên văn: Mưa rơi lục bình: Lục bình là bèo tây, mưa rơi xuống mặt nước khiến bèo tây cũng dập dềnh trôi theo)
Anh dỗ dành: “Ngoan nào, cởi ra…”
May thay trước mắt chỉ có bóng tối, nếu không cô sẽ xấu hổ chết mất.
Vừa nghĩ như vậy khách sạn đã có điện trở lại.
Trước mắt bừng sáng, đèn thủy tinh trong phòng ngủ sáng trưng, tỏa ra ánh sáng trong suốt.
Vân Chiêu xoay người đi mất, vùi mặt trong chăn không chịu ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt Chử Lan Xuyên sững sờ, phong cảnh trước mặt quả thực đẹp đẽ tuyệt vời như chốn đào nguyên sâu xa yên tĩnh, cửa vào đóng chặt, rặng mây hồng lững lờ.
Đôi chân thiếu nữ như ngó sen, da thịt tinh tế.
Nhưng bây giờ Vân Chiêu như một con nhím nhỏ, sống chết không chịu vô tư như vừa rồi, khó chịu muốn chết.
Anh vùi mình trong sợi tóc mềm mại của thiếu nữ, giọng dính giọng mũi hỏi lại cô: “Buồn bực ôm chăn ngủ làm gì?”
Cuối cùng anh lại tốt bụng khuyên nhủ: “Kiểu này không tốt cho sức khỏe.”
“Em không muốn xem…” Cho dù đã cách một lớp chăn nhưng cô vẫn lấy mu bàn tay che chặt hai mắt.
Giọng nói nhẹ nhàng êm ái, xem ra khá là uất ức.
Chử Lan Xuyên mỉm cười, anh chậm rãi dời ngón tay xuống, uốn lượn vài vòng còn quá đáng hơn.
Mu bàn chân cô bỗng hơi cong lên như vầng trăng khuyết.
Bóng tối cắn nuốt lý trí, cô sắp mất khống chế trong đợt thủy triều mãnh liệt này.
“Thoải mái không…” Lúc này Chử Lan Xuyên nắm giữ vai trò chủ đạo hoàn toàn, anh dẫn dắt tiết tấu, rõ ràng cổ họng anh đã ngứa không chịu được nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng lạnh lùng.
Câu hỏi kiểu này làm cô không cắn ra được nửa chữ.
Đến cuối cùng, động tác mỗi lúc một nhanh hơn, cô run lẩy bẩy, cả người ửng lên màu son phấn.
Vân Chiêu như đang ngâm mình trong nước nóng, bên tai là tiếng bong bóng sôi ùng ục bốc hơi từ đáy lên, bọt khí lên đến đỉnh liền vỡ tan.
Cô phát ra tiếng thở dài khó nén, hai vai rụt lại, cộp một tiếng đầu đụng vào thành giường.
Giữa đầu lông mày của người đàn ông không đã không còn tuyết trắng mênh mang mà là làn gió xuân mang theo hơi ấm làm say lòng người, anh ôn tồn nói: “Mở mắt ra.”
Cô xốc mí mắt lên, thấy thứ trong suốt không rõ trên ngón tay anh.
Xấu xa! Quá xấu xa! Không hổ là ông anh già!
“Hu hu hu hu hu...” Cô vùi mặt vào gối, tiếng nức nở thấp thoáng đâu đây.
Chử Lan Xuyên vẫn chưa được giải tỏa, anh không nghĩ đến việc hầu hạ cô gái nhỏ lại khó khăn thế này.
Mắt anh dần tối đi, đuôi mày khóe mắt toàn là ý cười: “Không ngờ Chiêu Chiêu nhà ta lại nhạy cảm thế…”
Mặc dù rất xấu hổ nhưng quả thật cô rất dễ chịu, cả người như bị điện giật, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác này.
Sau khi dọn dẹp dấu vết xong Chử Lan Xuyên bắt lấy cánh tay cô, lòng bàn tay anh dán lên mu bàn tay cô, nói đầy ẩn ý: “Chiêu Chiêu nhà ta chắc không phải con sói mắt trắng đâu nhỉ.”
Cô cũng muốn làm anh thoải mái mà?!
Hai mắt Vân Chiêu đẫm lệ nhìn anh, cô ngồi dậy, dùng váy che đi sự điên cuồng vừa rồi, chân thành nói từng chữ một: “Thế nhưng em không biết.”
Chử Lan Xuyên ôm người vào trong ngực mình, nói bé đến gần như không nghe thấy: “Anh trai dạy em.”
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô gái nhỏ như vớ được cọng cỏ cứu mạng, vội vã ấn nút trả lời.
Là điện thoại Tưởng Xảo gọi đến.
Tưởng Xảo đang đứng ngay ngoài cửa phòng cô, đập cửa hỏi: “Chiêu Chiêu, cuối cùng mình cũng lặn nước xong rồi, mình chụp nhiều ảnh cho cậu xem lắm! Lúc mình đi ngang qua cửa phòng thấy đèn phòng cậu vẫn còn bật sáng trưng, nhưng mình gõ cửa hình như cậu lại không nghe thấy, có phải cậu ngủ gật không hả…?”
Tưởng Xảo vốn nói nhiều, Chử Lan Xuyên nghe liền cảm thấy khá ồn ào, lông mày anh hơi nhíu lại, nhìn có vẻ đang âm thầm phê bình.
“Mình…” Vân Chiêu vừa mở miệng liền nhận ra giọng mình hình như có chút bị mất tiếng.
Cô hắng giọng: “Mình chẳng may ngủ thiếp đi mất, đợi mình sửa soạn một chút rồi qua phòng cậu nhé.”
Ai ngờ Chử Lan Xuyên lại cố ý chơi xấu, anh bóp thịt mềm bên hông cô, như thể đang gián tiếp bày tỏ nỗi bất mãn của mình.
Vân Chiêu đáng thương kêu một tiếng, giả vờ hung dữ lườm anh.
Tính trẻ con trong người Chử Lan Xuyên bị kích thích, anh vuốt ve mấy sợi tóc tán loạn của thiếu nữ, dùng khẩu hình nói: “Tiếp tục.”
Tưởng Xảo ở ngoài cửa không được bình tĩnh lắm, cô nàng lại không rời đi, giọng nói cao vút lên: “Chiêu Chiêu, cậu không sao chứ?”
Vân Chiêu đỡ trán, chỉ có thể kiên trì tiếp tục nói dối: “Ừ, không sao, chẳng qua mình không cẩn thận va phải cái bàn thôi.”
Tưởng Xảo nửa tin nửa ngờ, ghé tai nửa ngày trời nghe động tĩnh trong phòng cũng không nghe ra cái gì.
“Ừ ừ ừ, mình còn tưởng trong phòng cậu giấu người nào ấy chứ.”
Vân Chiêu: “…”
Không thể không nói, độ nhạy bén của Tưởng Xảo ở một số chuyện vẫn khá là chính xác.
“Sao có thể chứ? Hôm nay mình đi dạo ở quanh quanh khách sạn này mỗi mình, bôi thuốc xong vết bỏng nắng đỡ hơn nhiều.” Cô nuốt nước bọt, chỉ nói ra một nửa sự thật.
Chuyện xảy ra phía sau tất nhiên không thể kể được.
Cô gái nhỏ thật sự không biết nói dối, Chử Lan Xuyên học trinh sát hình sự, anh liếc mắt cái là nhìn ra nhưng lại nín cười làm cả người càng khô nóng hơn, nhẫn nhịn vô cùng khổ sở.
Bên đầu kia điện thoại Tưởng Xảo cười ha hả, dáng vẻ này chắc đã bị cô lấp liếm cho qua chuyện rồi, “Không giấu người nào là được, mình về phòng thu dọn đồ đạc trước đã, đợi cậu tới đó.”
Cô thoải mái đồng ý: “Được.”
Quả là nguy hiểm.
Cúp điện thoại rồi cả người Vân Chiêu vẫn chảy đầy mồ hôi lạnh, cô không khỏi thở dài một hơi, căm phẫn nhìn tên đầu sỏ trước mặt.
Chử Lan Xuyên giống người không có việc gì vô tội chớp mắt khiến người khác không tức giận nổi.
Hơn nữa Tưởng Xảo kia mới là vị khách không mời mà đến, anh tạm thời chọn cách nhún nhường.
Dưới tình huống khó khăn cả hai bề Vân Chiêu mới hiểu thế nào là tự gây họa thì không thể sống.
Trước khi sang phòng Tưởng Xảo, Vân Chiêu dặn dò Chử Lan Xuyên từ việc nhỏ đến lớn như đang dặn dò con thú nhỏ lang thang: “Tối nay nếu anh không về thì cứ ở đây một tối đã, nếu anh không ngại thì dùng khăn tắm của em cũng được, chỗ em có bàn chải mới với cả kem đánh răng, sữa tắm các kiểu ở trên giá, áo choàng tắm ở tủ quần áo trong phòng, móc treo quần áo cũng ở trong đó.”
Thấy cô huyên thuyên không ngừng Chử Lan Xuyên nghe vào cũng chẳng được bao nhiêu, anh chỉ dùng khăn sạch lau đi vết nước đọng trên tay, sau đó đôi chân dài đè lên, bóng người cao lớn áp xuống, lông mày anh bị bóng tối che phủ trở nên không thể chạm tới.
Vân Chiêu bị giữ chặt ở trên cửa phòng tắm chỉ đành nhẹ giọng cảnh cáo anh: “Đừng làm loạn… Em còn định qua chỗ Tưởng Xảo.”
Cô bạn gái của anh lúc tức giận cũng đáng yêu thế này.
Ngón tay của Chử Lan Xuyên nâng khuôn mặt của cô lên, trên đốt ngón tay còn dính nước chưa lau khô, phút chốc khiến nhiệt độ trên mặt cô giảm xuống.
Anh không thèm nói lý hỏi: “Sao lại là anh làm loạn? Hử?”
Mắt thấy có dấu hiệu ngẩng đầu lên, hơi thở của người đàn ông cực kỳ nặng nề.
Vân Chiêu tự biết không đấu võ mồm lại anh bèn đẩy bàn tay anh ra, chạy ra ngoài nhanh như chớp, thế mà cô lại có cảm giác như đang ăn trộm.
Vừa rồi hai người còn làm vậy, Tưởng Xảo lại đang đứng ngoài cửa, quả thực giống ăn trộm.
Vân Chiêu bị suy nghĩ trong đầu mình dọa sợ, nháy mắt mặt đỏ tim run, cô dừng ngay giữa cửa ra vào nhìn Chử Lan Xuyên đang thong dong bước từ phòng tắm ra.
Con ngươi của người đàn ông được ánh sáng chiếu vào như viên pha lê, in lại bóng dáng cô sau đó dần phai nhạt.
Có thể dẫn dắt cô rơi vào vực sâu, cũng có thể chịu đựng cô xoay vần muôn kiểu.
Cô gái nhỏ cười tươi, sắc mặt rực rỡ: “Đợi em về nhé.”
Chử Lan Xuyên nghe thấy tiếng đóng cửa, sau đó anh đến phòng tắm thu dọn quần áo, anh chảy kha khá mồ hôi, lồng ngực như hơ trên lò nung, khí nóng mãi không tiêu tan.
Nước lạnh phun xuống, anh đứng dưới vòi hoa sen, một tay chống trên gạch men sứ của phòng tắm.
Cổ anh ngẩng lên, giọt nước trước mặt không ngừng phồng to thành bọt khí.
Rất giống ngày mưa năm đó, mưa lớn như thế, anh cũng ngẩng đầu thế này.
Chỉ khác chỗ cậu thiếu niên năm đó vẫn còn do dự đan xen cả hối hận, đóng cửa trái tim, bây giờ đã có hy vọng*.
(*Nguyên văn: Liễu ám hoa minh: Ý chỉ có hy vọng, trong hoàn cảnh khó khăn tìm được lối thoát. Câu này lấy từ câu thơ của Lục Du, bản dịch: Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối/Liễu rủ hoa cười gặp lại làng.)
Anh mặc áo choàng tắm bước ra, tiếp tục liên lạc với Phùng Thường Thư.
Sau khi Phùng Thường Thư gấp rút loại trừ vô số xe chở hàng vẫn không có thu hoạch gì, ông nhắn lại: “Trước hết đừng đánh rắn động cỏ, bọn chúng giảo hoạt lắm, chắc chắn có con đường bí mật nào đó còn an toàn hơn.”
Cuối cùng một tia hy vọng cũng chẳng có.
Chử Lan Xuyên lạnh nhạt đồng ý, anh cúp điện thoại xong cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Trong quãng thời gian này anh vẫn luôn điều tra người kế nhiệm của Sơn Ưng, tập trung tinh thần làm việc, khó khăn lắm mới tra ra được chút manh mối, bây giờ lại trở về vạch xuất phát, tất cả thành quả lúc trước đạt được thành công cốc.
Người đàn ông đứng trước cửa kính của căn phòng nhìn ra biển, cổ áo choàng tắm hơi mở, có thể lờ mờ thấy được xương quai xanh.
Sương mù giăng kín lớp kính, không thấy nổi gợn sóng trên biển.
Anh duỗi tay, vẽ con đường mà bọn buôn ma túy có khả năng dùng để vận chuyển nhất lên trên cửa sổ mờ sương.
Nếu không đi đường bộ, lại thêm hiện trường đấu súng với Tạ Chiêu ở bến tàu thành phố Giang…
Còi báo động trong đầu Chử Lan Xuyên vang lên, dường như nháy mắt suy nghĩ thông suốt một mạch.
Bọn chúng vận chuyển đồ dùng gia đình bằng đường bộ chỉ có một mục đích duy nhất chính là che giấu tai mắt người khác.
Vận chuyển bằng đường thủy đến bến tàu, rất có thể đã giấu kín ma túy ở trong đống hàng hóa.
Nhất là ở biên giới Trung Quốc – Myanmar nơi có dòng sông Mê-kông chảy qua thẳng đến thành phố Giang, đây không thể nghi ngờ là điều kiện cực kỳ tốt để vận chuyển bằng đường thủy.
Anh nhanh chóng gọi điện thoại cho Phùng Thường Thư: “Đội trưởng Phùng, liên quan đến vụ án phát sinh ở bến tàu của Tạ Chiêu, tôi nghĩ vẫn còn nhiều chi tiết đáng để điều tra.”
Tưởng Xảo mang cả đống đồ ăn vặt về, vừa ăn miếng cơm cháy vừa chỉ tay về phía xa, nói năng hàm hồ không rõ: “Chiêu Chiêu, hôm nay cậu không đi lặn, thế mà mình mang cho cậu bộ đồ lặn đấy, cậu giữ lại đi, không chừng sau này dùng đến.”
Vân Chiêu vui vẻ nhận lấy, đưa giấy ăn cho cô nàng: “Cậu đấy, con mèo tham ăn.”
Tưởng Xảo lau hết vụn bánh quy dính ở khóe miệng xong, con ngươi đảo một vòng lấy làm lạ nói: “Chiêu Chiêu, hôm nay lúc mình quay về có người đàn ông hỏi mình có phải đi du lịch Đại Lý cùng bạn học không.”
Tay đang thu quần áo của cô khựng lại, cô đứng thẳng lưng nhanh chóng hỏi: “Hắn ta có hỏi cậu gì nữa không, hay có ý đồ quấy rối cậu không?”
“Cái đó thì không.” Tưởng Xảo phân biệt rõ ràng: “Anh ta hỏi xong thì bỏ đi luôn, lúc ấy trời tối quá, mình cũng chẳng nhớ nổi dáng dấp ra sao nữa.”
Thật ra không cần Tưởng Xảo nhớ rõ, chỉ cần liên hệ với việc Chử Lan Xuyên nói có người theo dõi cô có thể chắc chắn rằng Vân Già đã sai người đến tiếp cận người xung quanh mình.
Vân Chiêu lo lắng dặn dò: “Tưởng Xảo, thời gian này không cần biết ai gọi cậu ra ngoài một mình hay hỏi thăm tin tức của cậu, cậu nhất định phải cẩn thận cảnh giác nhé.”
“Sao thế….” Tưởng Xảo không rõ hỏi.
Liên quan đến việc hệ trọng Vân Chiêu cần giấu diếm vài thứ nhưng vẫn an ủi nói: “Cứ làm theo lời mình nói có được không, tin mình đi.”
Tuy Tưởng Xảo vẫn còn nghi ngờ nhưng không hỏi thêm nữa.
Sau khi Vân Chiêu về phòng cô như chìm vào trong đầm nước.
Có thể tưởng tượng ra xung quanh mình có bao nhiêu tai mắt của Vân Già, không chừng từng cử động của cô thôi cũng bị hắn ta đặt dưới tầm mắt, một đám sói vờn quanh chỉ đợi một ngày nào đó tùy thời xông vào.
Chử Lan Xuyên dựa nửa người vào đầu giường, cả người anh toát ra hơi thở mát lành chỉ riêng mùa hè mới có.
Vừa tắm rửa xong nên trên người anh vẫn còn thơm ngào ngạt mùi cỏ roi ngựa.
Anh đang viết viết vẽ vẽ trên vở, dáng vẻ chăm chú, cô không đành lòng quấy rầy anh.
“Ngẩn người cái gì đấy? Lại đây.” Anh vẫy tay, mắt vẫn nhìn vào bản vẽ đường đi tưởng tượng.
Vân Chiêu nhăn nhó đến bên anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em còn chưa tắm rửa…”
Cô bị anh ôm vào trong ngực, nhìn chữ viết thể Liễu cứng cáp của người đàn ông trên trang giấy.
Mạnh mẽ có lực, từng nét rõ ràng, khó trách người ta vẫn nói nét chữ nết người.
So ra thì chữ của cô không được phóng khoáng như anh.
Vân Chiêu đang định mở miệng nói chuyện liên quan đến Vân Già thì khóe mắt nhìn thấy một cái hộp nhỏ trên bàn.
Cô trấn tĩnh, thấy trên hộp ghi chữ “Siêu mỏng” với “003” liền đỏ bừng mặt.
Mấy ngày ở đây cô vẫn không để ý, hôm nay dưới tình cảnh này muốn cô không để ý đến cũng khó.
Cũng chẳng phải trẻ con nữa, đương nhiên cô biết khách sạn chuẩn bị hộp này để phục vụ cho cái gì.
Chử Lan Xuyên nhận ra cô đang thất thần liền nương theo ánh mắt của cô nhìn sang, trong lòng bừng tỉnh.
Anh gác bút và bản vẽ lại, cánh tay dài vươn ra cầm cái hộp nhỏ kia đến trước mặt cô.
Vân Chiêu không ngờ anh phản ứng nhanh đến thế, lúc giải thích suýt thì cắn vào đầu lưỡi: “Em, em, lúc trước em không để ý… Vừa mới thấy.”
Ngón tay của Chử Lan Xuyên đặt trên môi cô, đuôi mắt nhướng lên, không có vẻ bất ngờ gì mà lại nghiêm túc nói: “Không cần nhìn, nhỏ quá, không phải kích cỡ của anh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook