Cô im lặng một lúc, ánh mắt lập lòe chớp chớp khiến Đàm Yếm nghi ngờ bước đi này của mình phải chăng đã sai lầm.

“Không cần nói, bỏ đi…” Trước giờ hắn làm việc luôn cực đoan, mắt thấy vậy liền muốn dùng bật lửa đốt rụi những tài liệu đã đóng dấu kia.

Vân Chiêu vươn tay đoạt lấy, giọng nói thoáng cái cao vút: “Đừng…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đàm Yếm cố gắng điều chỉnh cảm xúc của bản thân, ánh sáng trong xe yếu ớt, ánh mắt của hắn lại sáng quắc, động tác trong tay dừng lại ngay khi thiếu nữ chạm vào cổ tay mình.

“Xin lỗi.” Cô ngoan ngoãn dựa vào ghế xe, vẻ mặt ảo não.

Hắn không đời nào lại trách móc nặng nề cô, huống chi dáng vẻ ngây thơ này của cô lại khiến hắn cực kỳ hưởng thụ. Cho nên quản gia bị liên lụy đang ngồi trên ghế phụ cũng cảm thấy cảm xúc của Đàm Yếm thoắt biến.

Giằng co một hồi Vân Chiêu như rơi vào vũng bùn sâu, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.

Bây giờ cô có bà Vu Tường thương yêu, có gia đình mới, thậm chí đến khuôn mặt của Trương Trình Linh cũng dần trở nên mờ nhạt.

Cô còn phải bối rối cái gì? Nhất thiết phải làm cho ra lẽ thân phận của bố mẹ ruột sao? Có lẽ bọn họ cũng có gia đình mới, cô mới là người ngoài.

Vậy xem một chút thôi, nhìn qua sẽ không suy nghĩ nhiều nữa, chặt bỏ luôn chấp niệm trước giờ đi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Chiêu biết một khi mình mở miệng Đàm Yếm chắc chắn sẽ thuận theo ý cô, là mũi tên đã ra khỏi cung thì không còn đường rút lại.

[Tên họ: Vân Án, danh hiệu Sơn Ưng, hàng năm hoạt động ở khu vực thành phố Giang và Đông Nam Á, phạm vi thế lực chủ yếu ở Hoa Thành Đông Nam Á. Dựa vào buôn lậu nhập cảnh trái phép, buôn bán ma túy kiếm lãi, là người nắm số giao dịch buôn lậu ma túy lớn nhất, quan hệ rộng rãi, làm người xảo trá.]

[Ngày 30 tháng 1, Công an thành phố Giang tập kích nhóm buôn lậu ma túy, bắt được 31 nghi phạm, thu được hơn mười cân ma túy đá, “Sơn Ưng” bị thương trốn thoát, không rõ tung tích.]

[Mùa xuân năm thứ hai, Công an thành phố Giang triển khai chuyên án “Liệp Ưng” (Săn ưng) quét sạch ma túy. Ngày 30 tháng 4, ở biên giới Trung Quốc – Myanmar xảy ra vụ án đánh bom lớn, hơn chục người tử vong, không xác định được tung tích của “Sơn Ưng”.]

Những thông tin ở mặt sau khiến Vân Chiêu hoảng hốt đến mức không đọc được một chữ nào nữa.

Chử Lan Xuyên chưa từng nhắc đến thân thế của anh ở trước mặt cô, đó là vảy ngược của anh, là vết sẹo, là điều cấm kị của anh.

Đã từng là người bố được tôn thờ làm anh hùng, nằm vùng ẩn nấp, xông pha chiến đấu cuối cùng thanh danh lại bị bôi nhọ, ai mà chịu cho nổi?!

Huống chi… Vụ đánh bom kia không chỉ khiến thiếu niên đang kiêu ngạo gặp phải biến cố gia đình, bạn tốt ngày xưa nay lại trở mặt thành thù, cuộc sống tối tăm.

Còn khiến Công an thành phố Giang hy sinh không ít cảnh sát, theo sau đó là mấy chục gia đình đau thương, bọn họ mất đi có thể là con trai, là người chồng, là người bố…

Bà Vu Tường từng kể với cô, nếu không có sự việc phát sinh ngoài ý muốn này, nhà họ Chử hẳn sẽ yên ổn sinh sống, hạnh phúc mỹ mãn biết bao.

Khi đó bà Vu Tường còn nhắc đến ở lễ tang của ông Chử Hằng, cán ô của thiếu niên bị gãy, dầm mưa xong liền sốt cao không thuyên giảm, bà phải chăm sóc hai ba ngày liền.


Bất cứ lời nói nào sau khi biết được sự thật đều trở nên vô cùng cứng nhắc.

Thiếu nữ kìm nén nước mắt, cười khổ nhìn cửa sổ bên ngoài, buồn cười biết bao, bố ruột của cô thế mà lại là trùm buôn thuốc phiện tội ác tày trời.

Đàm Yếm lạnh lùng nói: “Đưa tài liệu đây.”

Quản gia vội vàng chuẩn bị tốt, có vết xe đổ đằng trước giờ ông cũng học được cách giả câm giả điếc.

Hắn không đành lòng nhìn cô gái khóc, thoáng chốc Đàm Yếm cảm thấy dường như mình là tội nhân.

Suy nghĩ của cô quá hỗn loạn, như có bàn tay vô hình đang bóp chặt cổ họng, mặc cho cô há miệng hít thở thế nào cũng sắp nghẹn thở.

Loại cảm giác này không ngừng lan ra, nên khoảnh khắc Đàm Yếm sáp tới gần Vân Chiêu dùng tay bịt chặt mặt, không muốn lộ ra sự chật vật lúc này.

Tay hắn dừng ở giữa không trung, cuối cùng chỉ dịu dàng chạm vào gò má của thiếu nữ, giống như đang sờ vào cánh hoa mềm mại, chạm mạnh cũng thấy xót xa.

“Đáng lẽ anh nên đốt nó, phải không Chiêu?” Đàm Yếm tự quyết định, cảm xúc lại một lần nữa bất ổn.

Quản gia rất có mắt nhìn thấy vậy bèn nói thầm: “Lái xe nhanh lên, về biệt thự Hoa Đình.”

Đầu óc cô choáng váng, chỉ biết xuống xe theo Đàm Yếm, lần đầu tiên đi vào địa bàn của hắn.

Biệt thư trang hoàng theo phong cách châu Âu, phức tạp lại bề thế, âm thanh suối chảy róc rách lọt vào tai, ngay cả những chi tiết nhỏ trong vườn hoa cũng được bố trí tỉ mỉ, hiện lên khí phái của một tòa lâu đài cổ.

Hắn thích an tĩnh nên không giữ lại nhiều người giúp việc, nhưng xe Rolls-Royce vừa vào sân đã có bảo mẫu đứng sẵn ở cửa chuẩn bị dép lê cho hắn.


Bảo mẫu chưa từng thấy Đàm Yếm dẫn người khác về nhà, chuyến này bà thấy cô gái theo sau hắn, vẻ mặt so với thấy sét đánh còn kinh ngạc hơn.

Đàm Yếm không kiên nhẫn thả cổ tay áo xuống, ánh mắt như băng tuyết giá lạnh: “Thất thần cái gì? Khách tới nhà ngay cả lễ nghi cơ bản nhất cũng quên sao?”

Trước khi tới người trong công ty môi giới đã lưu ý với bà, tuy lương ở biệt thự Hoa Đình cao ngất ngưởng nhưng thiếu gia kia không dễ hầu hạ, lại hay bắt bẻ phương diện lễ nghi, số bảo mẫu bị sa thải có thể xếp thành hàng dài.

Bà quý trọng công việc này nên luôn cẩn thận từng chút, Vân Chiêu đến thoáng cái làm bà luống cuống tay chân.

“Đàm thiếu, tôi lập tức đi lấy dép lê cho tiểu thư.” Bảo mẫu nói xong liền lui đi, nhưng Vân Chiêu đứng ở cửa không biết phải làm gì, cô đánh giá bố cục trong nhà, trong lòng nảy sinh ý nghĩ bỏ chạy: “Anh mang tôi đến đây...?”

“Muộn rồi, tôi còn phải về nhà.”

Ánh mắt Đàm Yếm lại kiên định: “Anh sẽ không làm em bị thương đâu Chiêu Chiêu.”

Giọng điệu của hắn cầu khẩn, trong tim có thể cảm nhận được cảm giác chim mỏi về rừng, kinh động từng tán lá cây rì rào.


“Coi như em là khách, anh là chủ nhà, em cùng anh ăn một bữa cơm cũng không quá phận phải không? Nhỉ?” Đàm Yếm hơi khom lưng, nhìn thẳng mắt cô.

Người giúp việc trong nhà không dám phát ra một tiếng, hầu hạ bao lâu rồi đã ai thấy Đàm Yếm ăn nói khép nép như vậy bao giờ, trong lòng ai nấy đều hiểu rõ, e là cô gái này không đơn giản.

Đàm Yếm đã hao hết tâm sức để điều tra thân thế cho cô, về mặt tình nghĩa cô không thể từ chối được.

Cuối cùng Đàm Yếm cũng lộ ra nụ cười, ở nhà để tiện di chuyển hắn sẽ dùng gậy batoong, nhưng hôm nay lại khác, hắn bước đi lưu loát đến khúc rẽ trên tầng hai, giống như chưa từng có những đau ốm bệnh tật kia.

Hắn còn không biết cô gái thích ăn cái gì, chỉ sai người rót ly sinh tố, dọn sẵn bàn ăn, phân phó đầu bếp làm vài món Trung bình dân.

“Đây là lần đầu tiên anh ăn tối cùng em, anh giống như đang mơ vậy, em biết không Chiêu Chiêu...?”

Người ngoài không biết, hóa ra chó điên khiến người khác nghe thấy liền sợ mất vía cũng có một mặt dịu dàng lưu luyến.

Giờ phút này Đàm Yếm giống một bệnh thân thâm tình, hắn đắm chìm ở trong thế giới của mình tự cảm động, biểu hiện vụng về, nào có chút nào giống với người nối nghiệp Đàm thị làm mưa làm gió?!

Chỉ có hắn biết đó là cảm giác như thế nào, so với động tâm còn sâu nặng hơn, cũng có thể nói chính là ánh mặt trời đã lâu không thấy chiếu vào góc khuất.

Vân Chiêu ngồi một bên bàn ăn, mấy ngọn nến chiếu sáng bàn cơm, ánh nến dập dờn theo từng cơn gió, bình hoa hồng vẫn đỏ thắm như thể sẽ không có ngày tàn lụi đi.

Cô không thể hiểu nổi tình cảm đặc biệt của Đàm Yếm dành cho mình, chỉ đành nắm chặt hai tay, xấu hổ tránh tầm mắt hắn: “Đàm Yếm, tôi không hiểu, vì sao, vì sao lại là tôi?”

Động tác ung dung lau tay của Đàm Yếm ngừng lại, trong mắt hắn như có cả một khoảng biển dịu dàng.

“Em không hiểu sao Chiêu Chiêu?” Hắn thở dài nói: “Bởi vì hắn từng có một người bố phong lưu thành thói, có một người mẹ vì quyền lực mà không từ mọi thủ đoạn, vì hắn bị người anh trai ruột hãm hại đến suýt bại liệt, cả thời thơ ấu làm bạn với ốm đau; bởi vì hắn từng là người thi đứng đầu toàn thành phố nhưng lại không có cách nào tiếp thu phương pháp giáo dục như bạn bè cùng trang lứa... Người đời sợ hắn, nhưng không có ai nhìn thấy tình cảm sau lớp mặt nạ của hắn, không ai nguyện ý kết bạn với hắn.”

“Anh như thế này có phải em rất khó tiếp nhận nổi đúng không?” Đàm Yếm yên lặng nhìn cô, giọng nói không tự chủ run rẩy.

Người thảm hại như hắn cũng hy vọng có người thương yêu.

Lần thứ hai Vân Chiêu bị đả động, ngạc nhiên hít sâu vài hơi: “Nhưng tôi không thấy chính mình có điểm nào khiến anh thích.”

Đàm Yếm mở túi da đựng tài liệu trên thành sô pha, lấy những tấm ảnh chụp trong đó ra, không ngoài ý muốn, nhân vật chính trong những bức ảnh đó đều là cô, cười tươi, dễ thương, mùa xuân, mùa thu, địa điểm chụp ảnh đều ở gác mái phía trên biệt thự.

“Thật buồn cười phải không? Thật xin lỗi Chiêu, em biết rất nhiều thứ không thể lý giải nổi, nhưng không thể phủ nhận, em là tất cả động lực khiến anh khỏi bệnh.”

Hô hấp của cô nặng nề hơn, không biết phải phản ứng như thế nào với từng bức ảnh, một lúc lâu sau mới nuốt ngụm nước bọt: “Tuy có hơi mạo phạm nhưng em có thể mang những tấm ảnh này đi không?”

Nghĩ đi nghĩ lại, năm mười ba tuổi mình xuất hiện trong nhiều ảnh chụp như vậy rất kỳ quái.


“Em muốn mang đi tất cả kỷ niệm của anh?” Đàm Yếm nhướng mày, không cho ý kiến gì.

Vân Chiêu: “...” Ảnh chụp đang ở trong tay Đàm Yếm, cũng chỉ có thể mặc hắn xử trí.

Vài món Trung đã được mang lên, mùi hương lan tỏa bốn phía, hắn rất tận tâm mà đưa đũa bạc cho cô, “Nếm thử mùi vị xem.”

Cô ăn một miếng sườn xào chua ngọt, nhưng trong đầu lại nghĩ đến Chử Lan Xuyên, anh từng làm món này cho cô ăn, so với đầu bếp làm còn ngon hơn.

Mắt đã phiếm nước, Vân Chiêu không nói lời nào mà ăn hết cả miếng sườn.

Rất nhiều chuyện đã định sẵn sẽ bị phơi bày trong tối nay, cô không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, lông mi run rẩy: “Bố mẹ nuôi của em mất, có phải anh cũng biết chân tướng phía sau không?”

Đàm Yếm không ngờ cô lại hỏi thẳng mình như vậy, hắn gác đũa xuống, hơi nhếch cằm lên, quyết định tạm thời giấu diếm chân tướng.

“Đừng nghĩ như vậy, Chiêu Chiêu, quả thật anh không biết nội tình.”

Lạch cạch, đũa bạc rơi xuống sàn nhà. Cô nghĩ, chỉ mong là như vậy.

Hắn biết bản thân không thể nóng vội nên ăn xong bữa tối liền sai bảo mẫu tiễn cô xuống dưới tầng, đưa cho cô một xấp giấy dày: “Đây là phần tổng hợp những câu khó trong đề thi tỉnh, em có thời gian thì tham khảo.”

**

Sau khi về nhà, Vân Chiêu như thường thả cặp sách xuống, vừa hay lấy xấp đề dày làm cớ: “Con gặp học trưởng xin đề thi.”

Vu Tường cũng không nghi ngờ gì, bà nấu một nồi canh sườn rong biển, thành phẩm của tối nay khiến bà cực kỳ hài lòng múc cho hai người mỗi người một bát đầy.

Bà mở cửa phòng bếp gọi lớn: “Chiêu Chiêu đi rửa tay rồi ăn cơm nào.”

Bước chân của Vân Chiêu khựng lại, rõ ràng mới ăn cơm chiều, nhưng lại sợ bác gái phát hiện ra điểm lạ nên đành chọn tuần tự từng bước.

May thay hôm nay Chử Lan Xuyên không ở đây, nếu không cô cũng không biết phải mở miệng nói chuyện ra sao.

Vu Tường cứ nhắc mãi: “Lan Xuyên nói với bác dạo này con phải vất vả học tập để thi tỉnh, để bổ não cho con bác đã đến phiên chợ sớm để mua xương sườn ngon nhất, con phải ăn nhiều vào nhé.”

Bác gái tốt với cô như vậy, nhưng có rất nhiều chuyện từ bắt đầu đã sai, Vân Chiêu không biết phải đối mặt với hậu quả như thế nào.

“Bác gái, chẳng may có một ngày bác hối hận vì đã nuôi con lớn lên thì làm sao?”

Vu Tường liếc nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Con bé này hàng ngày nghĩ linh tinh gì vậy? Bác cam tâm tình nguyện, cho dù nuôi ra một con sói mắt trắng cũng là bác tự làm tự chịu, không hối hận.”

Bà cười nói: “Hơn nữa, Chiêu Chiêu nhà ta lại không phải đứa trẻ hư, giúp bác đỡ lo biết bao nhiêu.”

Ngụm canh khó nuốt xuống được cuối cùng cũng bị cô ép buộc uống hết.

Tắm nước ấm xong, Vân Chiêu không còn tâm tình nghiên cứu đề thi nữa, cô nằm trên giường lớn mềm mại chợp mắt, một loạt sự tình xảy ra trong ngày hôm nay như đèn kéo quân hiện lên trong đầu.

Cơn buồn ngủ ập đến, ngay cả chăn cô cũng chưa kịp đắp đã thiếp đi trong tâm sự nặng nề.


Vu Tường không rõ nguyên nhân nay cô bé khác thường nên cố ý đến xem cô trước khi đi ngủ, bà đi lại rất khẽ, lặng lẽ đắp chăn cho Vân Chiêu để tránh cảm mạo.

Lúc Chử Lan Xuyên trở về từ Cục Cảnh sát đã hơn hai giờ đêm, đã quá muộn nên anh không về căn chung cư ở xa mà lái xe về nhà bác gái.

Mặc dù Hàn Lĩnh không cho anh nhúng tay vào vụ đánh bom lần này nhưng anh vẫn tìm kiếm manh mối của buổi tối đó, điều tra từng đối tượng khả nghi một.

Lần trước ở bệnh viện, Hà Nguy Nhiên có hỏi đến sau khi vụ đánh bom xảy ra có ai khả nghi không anh liền nhớ tới Tân Nhụy, cô bé đang học lớp 4 ở trường Tiểu học Giang Thành, cùng trường với bé gái 8 tuổi mất tích Nam Nam.

Trước khi Nam Nam mất tích, cô bé là nhân chứng cuối cùng, cảnh sát đã từng thăm hỏi nhưng Tân Nhụy chỉ nói là cùng đường tan học với Nam Nam, không rõ sau đó Nam Nam có về nhà hay chưa.

Tuy cảnh sát điều tra như thế nào cũng khó có thể đem vụ án liên hệ với một cô bé còn đang học lớp 4 tiểu học.

Bởi vì bọn họ không thể tưởng tượng, nhiều lúc, ngoài mặt là trẻ con ngây thơ vô hại, bên trong trái tim đã sớm thối nát.

..

Màn đêm yên tĩnh, Chử Lan Xuyên nghe thấy trong cánh cửa phòng ngủ truyền đến tiếng khóc nức nở đè nén, anh liền dừng lại xoa ấn đường giữa lông mày, tay kia đẩy cánh cửa phòng ngủ của Vân Chiêu ra.

Thiếu nữ nằm cong người như con tôm đi vào giấc ngủ, dưới ánh đèn tường hốc mắt cô ửng hồng, năm ngón tay thon dài nắm chặt thành quyền, dáng vẻ ngủ cực kỳ thiếu an toàn.

Chăn bà Vu Tường đắp cho cô đã sớm bị lệch sang một bên khi cô xoay người, da thịt như tuyết trắng, tay còn chưa chạm vào đã có thể tưởng tượng ra cảm giác mềm mại như tơ lụa.

Chử Lan Xuyên đứng nguyên tại chỗ, không bước lên trước.

Ác mộng khiến cô khó thở, dường như chỉ trong mơ cô có mới thể lớn giọng khóc không kiêng nể gì.

“Lừa đảo... Không phải như vậy...”

“Anh trai, em muốn anh trai...”

Cô không mở được mắt ra, chỉ nức nở từng tiếng một, hai bả vai run lẩy bẩy.

Cô nói cô muốn anh, giọng nói như hòa tan cốt nhục khiến người ta không nỡ rời xa.

Chử Lan Xuyên duỗi tay nới lỏng cà vạt, đường cong cổ như bức điêu khắc hoàn hảo, anh còn chưa kịp tháo kính mắt dùng để đọc hồ sơ ra đã thấy sau mắt kính kia xuất hiện ánh mắt mang theo độ ấm nóng bỏng.

Ngón cái của anh lau đi nước mắt của cô gái, giọng nói nghe thì lạnh nhạt nhưng lại câu dẫn lòng người: “Muốn anh?”

Là anh trai.

Sao cô có thể không cần anh trai được?

“Ừ, muốn.” Cô khẳng định một câu, đầu gật như giã tỏi, tiếng nức nở cũng dần nhỏ đi.

Không biết trong mơ cô duỗi tay muốn bắt lấy cái gì, dù sao cô vẫn vươn tay theo bản năng.

Cả người Chử Lan Xuyên như rơi vào thế băng lửa tranh đấu, cô gái nhỏ của anh thật khéo đặt tay ở ngay khóa thắt lưng anh.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương