Trước khi tình hình trở nên nghiêm trọng, Vân Chiêu quyết định thẳng thắn được khoan hồng: “Xin lỗi anh trai, tối qua em không cẩn thận uống phải cốc rượu, làm ra chuyện gì không nhớ nổi nữa…”

Chử Lan Xuyên ung dung nhìn cô, anh mặc nốt ống tay áo khoác thể thao, toàn bộ động tác thành thạo trôi chảy.

“Vừa nói gì cũng không nhớ nổi?” Anh hơi nghiến chặt răng: “Hay là còn chưa tỉnh rượu?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Không, không có, tỉnh rồi.” Cô cười mỉa, hận không thể có chức năng “Cut” cắt bỏ cái lời vừa nói đi.

Chử Lan Xuyên nghe thấy thế lại cười, trong lời nói bắt đầu có ý thăm dò: “Anh trai đối xử với em không tốt sao? Tối qua ai đón em về nhà, ai sấy tóc cho em, ai chuẩn bị đồ ngủ cho em…?”

Cuối cùng anh chốt bằng một câu: “Nhóc sói mắt trắng*.”
(*Sói mắt trắng ý chỉ những người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người.)

Vân Chiêu: “….” Mặt của cô gái bị anh nói lời này trở nên tái mét trắng bệnh, nhưng nói thật sủng nịch bậc này khiến cô không tự chủ sa vào.

“Về sau ít uống rượu thôi.” Chử Lan Xuyên âm thầm cảnh cáo, “Nhất là khi anh trai không ở cạnh em.”

Cô bắt được sơ hở trong lời nói của anh, bắt bẻ cách dùng chữ của anh, ngồi bên mép giường đong đưa đôi chân: “Anh trai mà ở cạnh thì có thể uống?”

Được, nhóc này lớn rồi đấy, suốt ngày bắt bẻ lời nói của anh khiến anh nghẹn họng không trả lời được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh nhếch mày: “Em thử xem.”

Không uống thì thôi, Vân Chiêu hậm hực đi rửa mặt, khóe miệng vẫn không nhịn được cong lên tươi cười.

Để hiểu kĩ hơn về đề thi tỉnh, buổi chiều ở trường học cô liền cầm thư giới thiệu của thầy giáo đến Trung tâm huấn luyện thi đấu.

Trong Trung tâm cũng có nhiều thiếu niên giống cô, ôm hoài bão giành giải thưởng cao nhất, ánh mắt ai nấy đều sáng lấp lánh, tự tin giới thiệu về bản thân.

Thầy giáo phụ trách giảng bài đã hơn năm mươi tuổi, hai bên trán đã có tóc trắng, trên mặt luôn giữ nụ cười hiền hậu.

Nhưng không giống hình tượng hòa ái của mình, thầy Từ Cẩm Giang đã dẫn dắt các đội ngũ thi tỉnh không dưới mười lần, kinh nghiệm phong phú, ánh mắt nhạy bén, khi ông giảng bài bầu không khí trong lớp học cực kỳ hòa hợp.

Sau khi giảng xong tiết đầu tiên, Vân Chiêu tự nhận thu hoạch được không ít, cô khép quyển sách ôn luyện lại, chậm rãi thở ra một hơi.


Từ Cẩm Giang hài lòng nhìn những gương mặt mới, không ngoài ý muốn, đứa nào cũng có ý chí chiến đấu sục sôi. Ông hắng giọng nói: “Tất cả các con đã vào nơi này thì đã có mục tiêu rõ ràng, chính là đạt giải Nhất tỉnh, hướng xa hơn là vào được Đội tuyển quốc gia, thông qua cuộc thi CMO* để được cử đi học ở những trường top đầu.”
(*CMO: Chinese Mathematics Olympiad: Kỳ thi Toán học cấp quốc gia của Trung Quốc, thường tổ chức vào tháng 12 hàng năm nên còn có tên gọi là Trại đông Toán học Trung Quốc, tổ chức để chọn 60 người có thành tích tốt nhất tham gia kỳ thi Olympic Toán học Quốc tế IMO.)

“Nhưng nếu các con tiếp cận thi Toán học chỉ vì để thoát khỏi kỳ thi Đại học, hoặc là bước lên lối tắt được cử đi học, cho rằng cuộc đời mình vì thế mà huy hoàng hơn…” Ông lắc đầu, như thể đang suy tư gì, “Thầy khuyên các con từ bỏ ngay lập tức.”

Từ Cẩm Giang trịnh trọng nói: “Con đường thi Toán học này rất khó, cái các con nhận được là áp lực bội phần, các vòng loại sàng lọc sẽ làm các con mệt mỏi khiến các con nghi ngờ lựa chọn lúc trước của bản thân, mỗi khi đến điểm mấu chốt này, các con phải ngẫm xem, vì sao chúng ta tụ tập ở đây?”

Vì cái gì?

“Vì đam mê nồng cháy.”

Trong nháy mắt Vân Chiêu cảm thấy chỗ mềm mại trong tim mình bị chạm đến
.
Thế giới Toán học mênh mông bao la, quá trình giải toán mang lại lực hấp dẫn trí mạng với cô.

Cô hưởng thụ việc làm bạn cùng các con số, nhờ đó cô không còn cô đơn nữa.

Cậu con trai béo mập ngồi cạnh chọc cánh tay cô: “Bạn học này, bạn ở trường Cấp 3 nào?”

Suy nghĩ của Vân Chiêu bị kéo trở về, cô lịch sự nói ra tên trường của mình.

“Thế chắc bạn giỏi lắm nhỉ, học bá học bá.” Cậu nhóc mập sờ cánh mũi giống như đang hổ thẹn.

Cô bị nói đến phát ngượng, mọi người tề tựu ở đây, cô cũng chỉ như cọng hành nhỏ bé mà thôi.

Từ Cẩm Giang lặng lẽ đánh giá một hồi, ở tiết học tiếp theo ông chép đề thi tỉnh lên trên bảng đen, ông nhìn danh sách tên trầm ngâm một lúc: “Vân Chiêu và Lê Na, hai con cùng lên làm nào.”

Xem ra năm mới quả thật cần đi chùa miếu thắp hương, lần đầu điểm danh cô đã bị dính chưởng “Khởi đầu tốt đẹp”.

Từ Cẩm Giang cầm hai mẩu phấn phát xuống, ông đứng một bên bục giảng ngóng chờ.

Ở dưới bục giảng những học sinh lần đầu được tề tựu cùng ôn thi tỉnh cũng hứng thú bừng bừng, có người tự suy nghĩ làm bài, có người lại dán chặt mắt trên tay cầm phấn của hai người.

Hai cô học chung một trường cấp ba, tuy không học cùng lớp nhưng Vân Chiêu thỉnh thoảng cũng nghe thấy tên Lê Na. Cô bạn không phải con mọt sách chỉ biết đến học hành, ngược lại còn tham gia nhiều hoạt động ngoại khóa, hơn thế có gia thế vững chắc, thường được mọi người vây quanh*.
(*Nguyên văn: Chúng tinh phủng nguyệt: chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng. Trích: Hoasinh_Anhca Wordpress.)


Nghe đồn cô ấy làm việc gì cũng gióng trống khua chiêng nên có bạn nam phong cho ngoại hiệu “Công chúa.”

Vân Chiêu phân tích sơ qua đề bài xong trong lòng cũng đã nắm rõ các bước giải, nhưng tốc độ của Lê Na còn nhanh hơn cô, tiếng phấn viết sột soạt trên mặt bảng khiến áp lực vô hình đè nặng lên cô.

Rõ ràng Lê Na là người viết đầu tiên, nhưng tốc độ giải của Vân Chiêu lại nhanh hơn cô ấy và cả các bạn ngồi dưới, Từ Cẩm Giang ồ lên một tiếng, ông vội đeo kính chuẩn bị kiểm tra bài giải của cô.

Lê Na cắn môi, mong muốn chiến thắng mãnh liệt khiến cô bạn chưa viết xong đã đặt phấn xuống: “Vân Chiêu viết nhanh, để bạn ấy làm đi.”

Từ Cẩm Giang nhường lại bục giảng, ông hứng thú khoanh tay lắng nghe: “Được, để bạn Vân Chiêu chia sẻ với các con cách làm của mình nào...”

“Cách làm của mình với đề bài này là áp dụng tính chất tổ hợp lồi*... Phân tích định lý ứng dụng liên thông của từng khoảng chúng ta được cực tiểu là 2795.” Dưới những sợi tóc mái màu cà phê của thiếu nữ là đôi lông mày bình tĩnh tự tin, cô tỏa sáng lộng lẫy trong chính lĩnh vực yêu thích của mình.
(*Tổ hợp lồi là tổ hợp tuyến tính của các điểm có thể là các vector hay là các giá trị vô hướng, trong đó tất cả các hệ số đều là số không âm và có tổng bằng 1 – Chú thích để nói rằng tui cũng chả hiểu gì hết ~ Xin lỗi thầy Toán cao cấp T.T)

Giảng xong bài tập dưới bục giảng im phăng phắc.

“Đơ ra đó làm gì? Vỗ tay cho bạn nào.” Từ Cẩm Giang dẫn đầu cho cô một ánh mắt tán dương.

Rất nhiều bạn học cùng tham gia thi đấu liền bắt đầu nhớ kỹ tên Vân Chiêu, sôi nổi tự thấy mình còn không gian để tiến bộ.

Bên kia thì ngược lại, Lê Na mặt mũi xám xịt thu dọn cặp sách, mí mắt giần giật nhìn thiếu nữ đang được mọi người vây quanh, phát ra tiếng hừ nhẹ đầy khinh thường.

Có gì hơn người đâu? Có cô ở đây Vân Chiêu còn không phải đồ nhà quê để làm nền hay sao?

Giờ ôn đề thi tỉnh của Từ Cẩm Giang đã kết thúc, có nhiều học sinh còn chưa có cơ hội hỏi ông những câu chưa biết làm, rất nhiều người tìm đến Vân Chiêu.

“Chiêu Chiêu, bạn giúp mình xem câu này dùng cách giải này có được không?”

“Đáp án mình vẫn ra sai, hình như bước này làm nhầm rồi phải không?”

“......”

Cô giữ nguyên tắc cùng nhau học tập, có thể giúp được chắc chắn sẽ giúp nên rất nhẫn nại dịu dàng mà giảng giải cho các bạn cùng ôn thi.


Thoáng cái đã đến hoàng hôn, ánh mặt trời như ráng mỡ đặc quánh rơi trên bả vai cô.

Biệt thự Hoa Đình.

Đàm Yếm dựng nắp đàn dương cầm lên, ánh mắt hắn khẽ liếc qua cuốn nhạc phổ, vẫn là bài hát “Hôn lễ trong mơ”.

Một loạt nốt nhạc như nước chảy róc rách, hắn đánh đàn thuần thục lại trôi chảy, cứng rắn biến một bản nhạc êm dịu thành âm điệu hùng hồn.

Quản gia bưng một ly cà phê nóng đến cho hắn, trừ cái này ra cũng không nói gì thêm.

Không biết đã đàn bao nhiêu lần đến nỗi da thịt nơi đầu ngón tay hắn đã hơi run nhưng vẫn không chịu dừng lại, ánh mắt hắn phiêu đãng ở thế giới bên ngoài khung cửa sổ.

Quanh biệt thự Hoa Đình có một cái hồ nhân tạo, cây xanh leo quanh hồ, cho dù đang là mùa đông cũng tràn ngập sức sống.

Mãi tới khi chiều hôm buông xuống hắn mới đóng nắp dương cầm, trong đầu vẫn là cảnh tượng nhớ mãi không quên kia.

Đàm Yếm thấy cà phê đã lạnh mới chậm rãi nói: “Chuẩn bị xe.”

Bên trong xe phong cảnh không ngừng chạy lùi về sau, ánh đèn điện nối thành một mảnh lập lòe.

Hắn dùng ngón tay gõ nhẹ đầu gối, con ngươi phản lại chút ánh sáng: “Gần đây bên gia tộc có tin tức gì không?”

Quản gia vội báo lại: “Lão thái thái vẫn đang bệnh nhẹ, nói là bệnh cũ nhưng để ổn định sóng gió ngầm trong công ty bà vẫn tuyên bố mình sẽ nhanh chóng trở lại nắm quyền.”

Gia nghiệp của Đàm thị tuy lớn nhưng may thay cổ phần tập trung, phương thức này có lợi mà cũng có hại, ai lên nắm quyền cũng muốn bảo vệ vinh dự của gia tộc.

Hắn đột nhiên hỏi: “Caesar thì sao?”

Vẻ mặt quản gia hơi khó xử, người trong gia tộc đều rõ hai người không cùng một phe, ông cũng không dám nói tin tức Caesar đã nhậm chức Quản lý của khu vực Châu Á cho Đàm Yếm biết.

Chẳng may khiến vị này không vui không biết sẽ làm ra hành động điên cuồng gì nữa.

Nhớ lại ngày nào đó Đàm Yếm như điên như dại lao vào công viên trò chơi sắp phát nổ quản gia liền cả kinh, người mà đến chết còn không sợ thì sống sờ sờ như vậy còn sợ cái gì không?

Quản gia chỉ đáp chậm vài giây ánh mắt của Đàm Yếm liền u tối hẳn, hắn hiểu nhất việc xem mặt đoán ý của người khác, vừa thấy liền biết đây chẳng phải tin tức khiến người ta vui vẻ gì, hắn đành xua tay: “Không cần nói.”

Dò hỏi qua loa xong mới đến chuyện chính quan trọng nhất tối nay.

Đôi chân thon dài của hắn bắt chéo nhau, ánh mắt sắc bén hỏi: “Chuyện giao phó cho ông đã làm xong chưa?”


Chuyện này bắt đầu từ khi Đàm Yếm tham gia vũ hội kia, hắn phí bao công sức muốn tìm hiểu sự thật, sai phó bao nhiêu người Hoa ở Đông Nam Á chỉ để thực hiện lời hứa với Vân Chiêu.

Quản gia mang tài liệu đến cho hắn xem: “Tất cả ở đây, mời cậu xem qua.”

Sau khi Đàm Yếm xem tài liệu liên quan xong vẻ mặt cũng không nhẹ nhõm hơn, nếu nói sự thật cho Vân Chiêu biết liệu cô gái ấy có thể thừa nhận nổi không?

“Đàm thiếu, bên lão thái thái đã biết thông tin của tiểu thư, về sau cậu...” Quản gia muốn nói lại thôi: “Cậu đã vì cô ấy mà không màng cả tính mạng, thật không đáng.”

Trên thực tế từ lúc hắn về nước liền có bao đôi mắt dõi theo từng phút, lần trước chuyện xảy ra ở sân trượt băng, người đứng sau chỉ đạo trói bắt Vân Chiêu đến uy hiếp hắn không phải Caesar thì còn ai nữa?!

Từ nhỏ Caesar đã không hành sự theo lẽ thường, đến bây giờ thủ đoạn vẫn hèn hạ như vậy, xuống tay từ người mà người khác quan tâm, dường như làm vậy mới thỏa mãn được niềm vui chi phối làm chủ mọi vật của hắn.

Ngón tay của Đàm Yếm bỗng nắm chặt lại, hắn tức giận: “Quản gia Vương nói nhiều quá nhỉ, nếu ông không quản lý được cái lưỡi của mình thì để tôi cắt nó cho ông.”

Chó điên... đây mới đúng là chó điên.

Trung tâm cách nhà khá gần, Vân Chiêu ngó xe hai bên trái phải chuẩn bị đợi đèn cho người qua đường chuyển xanh rồi sang đường.

Đột nhiên một chiếc Rolls-Royce Phantom quen thuộc dừng ở trước mặt cô.

Cửa ghế sau hạ xuống, lộ ra một đôi mắt hẹp dài mê người.

Vân Chiêu ngạc nhiên, sao lại là Đàm Yếm?

Hắn không chừa đường lui cho người khác nói thẳng: “Lên xe.”

Vân Chiêu: “...” Sao lại thế này? Chẳng giống đón người gì cả, giống bắt cóc hơn.

Đàm Yếm rất ghét phải lặp lại lời nói lần thứ hai, nhưng trước mặt Vân Chiêu rất nhiều quy tắc đều thành hư vô.

Cô mở miệng nói: “Đàm tiên sinh này, tôi có thể bắt xe về nhà, bến bus gần ngay đây, không cần anh nhọc lòng.”

Từng chữ “Đàm tiên sinh” rồi “anh” (nữ chính dùng kính ngữ - ngài) khiến Đàm Yếm bình thường ra vẻ quân tử dịu dàng khiêm tốn giờ phút này cũng không nhịn nổi bực bội.

Trên thực tế chính là, một chiếc Roll-Royce Phantom oai phong hiên ngang chắn trước mặt đèn xanh đèn đỏ, phía sau bao nhiêu chủ xe còn xếp hàng nhưng cũng không dám tức giận, chỉ có thể không ngừng bíp còi thể hiện bất bình, nhất thời ồn ào cả đoạn đường.

Vân Chiêu bị ồn đến mức bịt chặt hai lỗ tai, thực sự không còn lựa chọn nào nữa mới hạ quyết tâm mở cửa xe ngồi vào.

Đàm Yếm hài lòng nhếch khóe miệng, ném tập tài liệu kia lên trên đầu gối: “Chiêu, anh đã giúp em điều tra thân phận bố mẹ ruột của em, bây giờ em muốn biết không?”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương