Đến khi bà Vu Tường đến bệnh viện rồi lải nhải một thôi một hồi xong Vân Chiêu đã ôm bé gấu bông mơ màng sắp ngủ.

Vu Tường vén tóc mai của cô ra sau tai, ánh mắt bà toát lên vẻ trìu mến: “Lan Xuyên, Chiêu Chiêu còn nhỏ, tình cảm của con bé với con ra sao bác tin con có thể nhận ra.”

Chử Lan Xuyên khoác chiếc áo khoác bà Vu Tường mang đến, mắt anh lướt từ bờ mi cong vút đến khóe miệng hơi vểnh lên trong lúc ngủ của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hình như cô đang mơ một giấc mơ đẹp.

Trên phương diện nào đó, mỗi khi thiếu nữ gọi một tiếng anh trai làm anh lại có cảm giác tội lỗi.

Ban đầu anh chẳng qua thấy tình cảnh của cô giống mình nên mới phá lệ quan tâm đến Vân Chiêu hơn.

Bây giờ chính anh lại đang liều mạng áp chế lại phần tình cảm kia của mình, ngay cả bản thân cũng không chịu thừa nhận thứ tình cảm dần xuất hiện kia là tình yêu.

Bác gái vẫn nhỏ giọng nói chuyện, dần dà lại thở dài một hơi: “Nhưng tạm thời con đừng từ chối, đợi con bé lớn lên mới có thể phân biệt được thế nào là thích thế nào là ỷ lại.”

Tình cảm yêu thầm mà thiếu nữ cẩn thận che giấu kia làm sao qua mắt được người từng trải như bà Vu Tường? Tất nhiên, tâm lý tuổi dậy thì có nhiều thay đổi đáng kể, có nhiều mầm mống phát sinh nhưng bà lựa chọn mắt nhắm mắt mở cho qua, không chèn ép cũng không giúp đỡ chúng lớn lên.

Năm nay Tết Âm lịch đến sớm, vừa qua Tết Dương liền đến kỳ thi sát hạch cuối học kỳ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Môn học cuối cùng cũng đã kiểm tra xong, hàng chồng bài thi được mang ra khỏi phòng học, Vân Chiêu thu dọn xong sách vở liền nghe thấy Tưởng Xảo hăng hái mời mọc: “Chiêu Chiêu, tối nay tớ tổ chức tiệc sinh nhật, cậu tới ca hát góp vui nhé?”

Còn chín tháng nữa mới đến kỳ thi cấp thành phố, trước mắt Vân Chiêu ngoài phải chăm chú học các kiến thức cơ bản của các môn còn phải tập trung tinh thần để thi vào lớp Toán học.

Vốn cô muốn từ chối, nhưng vừa thấy đôi mắt sáng ngời của Tưởng Xảo lại mềm lòng không nỡ, cô cất đề thi vào trong cặp, định dự tiệc xong rồi về tổng hợp lại các câu cuối của bộ đề năm ngoái.

Tuy thành tích học tập của Tưởng Xảo bình thường, nhưng cô bạn lại rất có duyên, quan hệ với mấy bạn nam trong lớp gần giống kiểu anh em kết nghĩa, hàng bao nhiêu người muốn tham gia tiệc sinh nhật của cô nàng, có thể nói là vô cùng sôi động.

Trong phòng bao ở KTV*, ánh đèn chớp nháy không ngừng, bên tai vang lên tiếng hát hò của mọi người.
(*Quán Karaoke)

“Rất muốn ở bên em...”

“Để tình yêu này có thể thấm nhòa cả thế giới...”

Mọi người hát vang trong tiếng reo hò, không còn gì thoải mái hơn.


Đến lúc chơi trò chơi, Tưởng Xảo nhất quyết phải lôi Vân Chiêu vào chơi cùng, như thế cô bạn mới có cảm giác đã đến dự tiệc sinh nhật.

Số học sinh nam trong ban tự nhiên khá nhiều, một khi đã nhập cuộc cũng không còn e dè nữa: “Sự thật hay mạo hiểm, ai thua phải uống một cốc.”

Tưởng Xảo xắn tay áo, vẻ mặt hung hăng bảo vệ bé con nhà mình: “Đừng có mà bắt nạt Vân Chiêu nha, con gái thua uống Coca thôi.”

Cảm giác ấm áp trong lòng khiến hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau cười.

Trò chơi áp dụng quy tắc rút thăm, vốn xác suất vào mỗi người là bằng nhau, nhưng không hiểu sao tối nay vận may của Vân Chiêu cực kỳ thấp, ba lần liên tiếp cô đều bị buộc nói ra lời thật lòng, câu hỏi cũng càng ngày càng hiểm hơn.

Ví như câu cuối cùng là --- “Bây giờ cậu đã có crush chưa?”

Đám con trai bắt đầu ồn ào, ai cũng mang vẻ mặt hóng kịch vui.

“Học bá mà cũng có crush ấy hả? Thích nhất chẳng phải là học tập hay sao?”

“Dù sao người ta cũng không thích cậu, cậu phá đám làm gì.”

“...”

Trong thế giới ánh sáng xen kẽ nhau, vành tai trắng nõn của thiếu nữ dần ửng hồng, ánh mắt lại như làn nước xuân lăn tăn từng gợn sóng.

“Mình...” Còn chưa nói xong cả phòng bao vốn ồn ào chợt yên tĩnh như thể có thể nghe thấy nhịp tim đập của mình.

Nếu chọn không nói lời thật lòng thì phải uống một cốc phạt.

Tâm tình quá rối loạn khiến cô không chú ý hai cốc trên bàn có một cốc là Coca còn một cốc là bia, chỉ đành lên tinh thần cầm một cốc lên uống cạn đáy.

Mặc dù vừa nhấp miệng vào cô đã thấy mùi vị không đúng nhưng thiếu nữ lại nổi lên suy nghĩ phản nghịch. Lần trước ở bữa tiệc đãi khách của Chử Lan Xuyên, ngoài cô ra ai cũng uống rượu, nên lần này rất muốn nếm thử xem vị của nó ra sao.

Có bạn nam bên cạnh tấm tắc nói: “Mẹ nó, học bá ngầu quá, uống hết một cốc bia cơ đấy!”

Tưởng Xảo chọc nhẹ bên eo cô, vẻ mặt không thể tin nổi: “Nhóc con, cậu có crush từ bao giờ đấy? Sao tớ cũng không biết huhu...”

Từ rất lâu rất lâu rồi có những tâm tư cô chỉ có thể ấp ủ trong lòng.


Yêu thầm, giống như cách trở hàng ngàn núi sông vẫn hận không thể trèo đèo lội suối mà bước vào trái tim anh, nhưng lại sợ về sau ngay cả một tiếng anh trai cô cũng không được gọi nữa.

Cô ấy hả, suy cho cùng vẫn không đủ dũng cảm.

Đây là lần đầu tiên Vân Chiêu uống bia, lại còn uống nhiều như vậy, trước giờ cô cũng không biết tửu lượng của mình đến đâu, không ngờ một cốc bia vừa xuống bụng đầu cô liền ong ong khó chịu, tác dụng chậm khá lớn.

Để tránh Tưởng Xảo ép hỏi, vừa thấy cửa phòng bao mở ra cô liền vội vàng chạy ra đỡ xe đẩy bánh sinh nhật.

Đến lúc này sự chú ý của mọi người mới giảm bớt, cả đám cùng vây quanh bánh kem, ai nấy đều hăng hái không thôi.

Vân Chiêu tháo thắt nơ bọc ngoài hộp bánh, dẫn đầu chúc mừng: “Chúc mừng sinh nhật bạn cùng bàn yêu quý của tớ!”

Mọi người cũng làm theo kế hoạch cùng hát bài chúc mừng sinh nhật, Tưởng Xảo dùng tay bịt mắt lại, dần nghẹn ngào nói: “Mấy bạn bày trò gì vậy, làm mình nước mắt tèm lem rồi này...”

Lớp trưởng không khỏi cười nói: “Tưởng Xảo đừng khóc, mau ước đi!”

Ngọn nến có hình chữ số “1” và “7”, Tưởng Xảo chắp tay, cố gắng dùng một hơi thổi tắt hết nến.

Sau đó tình hình bữa tiệc có chút không khống chế nổi.

Cũng không biết là ai khai mào, chưa ăn được mấy miếng bánh kem đã cắt thành từng miếng nhỏ làm vũ khí đáp nhau, coi miếng bánh như virus truyền nhiễm bôi trét lên mặt nhau.

Không may là Vân Chiêu cũng không tránh nổi, mơ mơ hồ hồ bị bôi ít kem lên cổ áo và tay áo, lem nhem như một chú mèo.

Đến khi đã thấm mệt, Tưởng Xảo đã thu dọn xong tàn cục định về nhà nghỉ đông lại thấy Vân Chiêu nghiêng đầu dựa trên ghế sô pha, sắc mặt hồng nhuận, trông có vẻ đã say đến mức thiếp đi.

“Chiêu Chiêu, tỉnh nào.” Tưởng Xảo gọi liền mấy tiếng, cuối cùng Vân Chiêu mới miễn cưỡng mở mắt ra, thế giới trước mắt mờ ảo bóng hình chồng lên nhau khiến đôi mắt cô nhíu lại lần nữa.

“Đâu là ngón tay mở khóa điện thoại?”

Thiếu nữ chủ động duỗi ngón trỏ bên bàn tay phải ra, Tưởng Xảo không còn gì để nói lắc đầu, nhìn thấy số của “Anh trai” trong danh bạ.

Lúc này Chử Lan Xuyên vừa thăm bệnh Hà Nguy Nhiên xong.

Tình trạng của anh ấy đã tạm thời qua khỏi cơn nguy hiểm, nhưng mấy ngày tới vẫn phải làm phẫu thuật, trong chốc lát chắc chắn không thể tiếp tục tham gia công tác trinh thám hình sự.

Hà Nguy Nhiên tựa đầu trên gối mềm, anh vẫn không buông bỏ được ý thức trách nhiệm nặng nề trong lòng.

“Tôi vẫn cảm thấy vụ đánh bom có liên quan đến vụ án các bé gái mất tích… Nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy.” Hà Nguy Nhiên đứng dậy uống nước, anh uống hơi vội, sặc mấy ngụm nước: “Lan Xuyên, cậu còn nhớ bài thơ kia không?”

Chử Lan Xuyên khoác chiếc áo hoodie đen trông tràn ngập hơi thở trẻ trung, anh biết Hà Nguy Nhiên không an tâm nên chỉ có thể phân tích: “Anh muốn nói đến câu thơ cuối cùng kia sao? Tiếng bom nổ hoàn thành tội ác và trừng phạt?”

Bài thơ này không chỉ dùng để giải mật mã, trong này có rất nhiều thông tin phản ánh tâm lý của người đánh bom. Ví dụ tội ác và trừng phạt rốt cuộc chỉ cái gì?

Im lặng một hồi Chử Lan Xuyên liền nói ra suy đoán của bản thân: “Nói lên người đánh bom tự xưng mình theo phe chính nghĩa, hắn đang đóng vai thẩm phán xử tội một người nào đó. Đối với hắn người kia đã làm ra tội ác, hắn dùng phương thức của chính mình để hoàn thành trừng phạt.”

Hà Nguy Nhiên liền hỏi lại: “Vụ đánh bom có làm ai bị thương nghiêm trọng hay tử vong không?”

“Không.” Chử Lan Xuyên lắc đầu, anh đã cẩn thận điều tra lại ghi chép, sau khi vụ án xảy ra chỉ có một vài người bị thương nhẹ, rõ ràng không phù hợp với cách thức hành động của những người có tâm lý phản xã hội.

Trong tình huống chưa từng xảy ra trước đây, những điều đặc biệt luôn làm người khác nhớ rõ.

Anh nhớ lại rồi nói: “Bác sĩ bảo em là có một bé gái không chịu tiếp nhận điều trị đã bỏ đi, tên là Tân Nhụy.”

Bé gái, từ khóa điển hình này khiến hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến vụ án các bé gái mất tích, chẳng lẽ hai vụ án này thật sự có mối liên hệ chặt chẽ nào đó?

Hà Nguy Nhiên thay thuốc xong liền đi ngủ, Chử Lan Xuyên vừa bước ra ngoài liền nhận được điện thoại của Vân Chiêu, là Tưởng Xảo, cô bé ngập ngừng nửa ngày cuối cùng cũng nói thật: “Em là Tưởng Xảo, tối nay em tổ chức tiệc sinh nhật ở KTV trên đường Dung Viên, hình như Chiêu Chiêu say rồi, anh có thể đến đón bạn ấy về nhà không?”

Lông mày Chử Lan Xuyên hơi nhíu lại, suy nghĩ thiếu đầu tiên là thiếu nữ nhà anh lớn rồi, có bản lĩnh dám uống rượu bia.

Anh thong thả mở cửa xe, giọng nói trở nên nặng nề hơn: “Đưa địa chỉ cho anh, anh đến ngay đây.”

“Ồ ồ được…” Cuối cùng Tưởng Xảo cũng chột dạ mà nói một câu “Tạm biệt.”

Chử Lan Xuyên dừng xe ở cửa quán, ban đêm mưa nhỏ bay lất phất, có hạt đậu trên bờ vai anh rồi tan ngay lập tức.

Vừa đẩy cửa phòng bao ra anh liền nhìn thấy một mảnh hỗn loạn, cô gái của anh khoác áo đồng phục ngủ nghiêng ngả trên sô pha, tóc đen dài mềm mượt đổ dài trên người, dáng vẻ vô cùng bình thản.

Tưởng Xảo mất tự nhiên, cô nàng khóa dây đeo cặp ho khan hai tiếng chuẩn bị đi về.
Chử Lan Xuyên khiêm tốn nói: “Các em vất vả rồi, chơi vui vẻ là được.”

Vài sợi tóc đen phủ trên trán anh, người đàn ông đứng ngược ánh sáng, toàn thân tỏa ra hơi thở cấm dục cao ngạo, duy chỉ có ánh mắt khi nhìn thiếu nữ đang ngủ trên sô pha mới lộ ra nét dịu dàng.

Tưởng Xảo xua tay nói: “Ngại quá em không để ý con bé, làm phiền anh rồi.”

Chử Lan Xuyên không muốn làm cô gái đang ngủ giật mình tỉnh dậy nên anh liền đi thẳng đến bên cô, hai tay vòng qua đầu gối đỡ cô, vững vàng bế người lên.

Trong mơ, Vân Chiêu như thể đang ở trên một chiếc thuyền lắc lư chao đảo, cô chỉ có thể ôm chặt cánh tay đang vòng quanh người mình để tránh bị ngã xuống.


Khó khăn lắm mới dựa được cô gái vào lưng ghế phụ, sắc mặt Chử Lan Xuyên càng lạnh lùng hơn, anh duỗi tay giữ chặt cằm của thiếu nữ: “Uống bao nhiêu rồi? Hửm?”

Trong lúc mơ màng Vân Chiêu chỉ có thể đưa ra một đáp án qua loa, cô chu môi đáp: “Một chút nha.”

Còn chưa nói xong, sắc mặt của thiếu nữ liền trở nên đáng thương: “Anh trai, anh dữ quá…”

Chử Lan Xuyên đen mặt: “…” Sự thật chứng minh chăm sóc người say rượu là nhiệm vụ gian khổ nhất trên đời.

Tới dưới tiểu khu, anh cũng không tính để Vân Chiêu đi loạng choạng về nhà, anh bế ngang cô lên ôm hẳn vào cửa nhà.

Cô thật sự rất buồn ngủ, hai mí mắt trên dưới dính chặt lấy nhau, chỉ có thể ngoan ngoãn để mặc anh bế lên, hai cổ chân như ngó sen đong đưa theo từng bước chân của anh, khuôn mặt lại càng giống đóa sen chớm nở, phiếm hồng khiến người khác chỉ muốn hái xuống chiếm làm của riêng.

Vốn anh định bế cô về tận phòng ngủ, ai ngờ vừa bật đèn lên Vân Chiêu không thích ứng được với ánh sáng đột ngột này, cô lẩm bẩm: “Quần áo… Bẩn quá.”

Phải thôi, lớp lông trên áo len trong áo khoác đồng phục dính đầy kem bánh, nhìn thấy hoa hoét một mảnh.

Chử Lan Xuyên không nhìn nổi nữa, anh nhăn mày, bình tĩnh khuyên cô: “Trước hết phải thay quần áo ra đã, sáng mai tắm giặt sau.”

Anh chuẩn bị đi rót cốc nước ấm, nhưng thiếu nữ say rượu không buông tha quấn lấy anh, nắm chặt ngón trỏ của anh, đôi mắt phiếm đỏ như chú thỏ con: “Không cần, anh trai đừng bỏ em…”

Giống như động đến chuyện đau lòng trong hồi ức, Vân Chiêu khóc không thể ngừng như thể mình bị cả thế giới vứt bỏ, cảm xúc tủi thân không ngừng tràn ra.

“Được, anh không đi.” Chử Lan Xuyên cúi người chỉnh chăn cho cô, vốn tưởng làm như vậy có thể khiến thiếu nữ bình tĩnh lại.

Nhưng anh đã sai, được nửa chừng cô gái đã nhân lúc anh không chú ý mà tung chăn ra, lê chân trần chạy vào phòng tắm, có vẻ như không tắm sạch không chịu được.

Chử Lan Xuyên đặt cốc nước ấm xuống, anh tiện tay xắn ống tay áo hoodie lên, không câu nệ gì cùng bước vào phòng tắm.

“Bên này là nước lạnh…. Bên này là nước nóng.” Cô chống tay trên nền gạch men sứ lầm bầm suy đoán, nói xong liền mở vòi hoa sen.

Chử Lan Xuyên cũng không tránh nổi dòng nước đột ngột phun xuống, nhất thời không khí trong phòng tắm ấm hẳn lên.

Vân Chiêu từ chú mèo con biến thành mèo nhúng nước, cô không nhận ra tình trạng thảm hại của mình bây giờ, đôi con ngươi mờ mịt lấp lánh nước sau màn sương mù.

Do đó, quần áo của cô bị dội ướt sũng, không muốn cũng phải cởi.

Mái tóc đen của người đàn ông đã ngấm hơi nước, từng giọt nước thuận theo cằm anh rơi xuống, giọt nước thanh mát sạch sẽ lại mang theo dục vọng mơ hồ, hai loại khí chất trái ngược nhau lại hòa hợp tuyệt vời trên người anh.

“Anh trai.” Dường như thiếu nữ đã nhận ra mình làm sai, cô vừa nhút nhát lại mềm mại gọi.

Tóc lẫn quần áo đều dính vào người rất khó chịu, âm cuối của cô cũng bất giác run lên: “Em khó chịu…”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương