Phản Tướng
Chương 5-1: Thượng



Bách Khiếu Thanh hình thương quá nặng, lại được Nguyên Vị phân phó “Cứ đem đến Võ Dao cung đi.”. Thế là ngay cả khi còn đang hôn mê, cả người trần truồng, vẫn bị người nâng tới tẩm cung Nguyên Vị.

Nguyên Vị phất lui tất cả người hầu bên trong, chỉ để cho Nguyễn Oa cùng mười mấy nội thị canh giữ bên ngoài, ai cũng không được phép tiến vào.

Trên bầu trời đêm thăm thẳm điểm đầy sao, làn mây xám trắng mờ ảo lặng lẽ trôi.

Đại môn màu son thật dày, ngăn cách hết thảy mọi động tĩnh bên trong. Nguyễn Oa cùng mười mấy nội thị, im lặng mà cung kính khoanh tay đứng chờ.

Xung quanh im lặng quỷ bí giống như tử địa, chỉ có mấy chục chiếc đèn lồng đỏ thắm treo trên mái cong vàng kim, thỉnh thoảng theo làn gió lay động, phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Đứng một hồi, liền thấy Lăng hoàng hậu dẫn theo một vài cung nữ, khoác một tấm áo choàng thêu phượng đỏ thẫm đi tới bên này.

Nguyễn Oa vội vàng ra hiệu cho nội thị, hướng nàng quỳ xuống hành lễ.

“Nguyễn công công xin đứng lên.” Lăng hoàng hậu thanh âm kiều nhuyễn “Không biết bệ hạ, đã dùng bữa tối chưa?”

“Bẩm nương nương, vẫn chưa ạ.” Nguyễn Oa thành thật trả lời.

“Có chuyện gì xảy ra mà đến giờ vẫn chưa ăn? Long thể bị thương thì làm thế nào?” Lăng hoàng hậu chân mày khẽ nhướn “Nguyễn công công không nhắc nhở thánh thượng sao?”

“Bẩm nương nương, nô tài từng thưa qua, nhưng hoàng thượng nói không cần ạ.” Nguyễn Oa đứng lên, ở trước mặt nàng khom người bộ dáng phục tùng.

“Khó trách được… Để ta đi vào khuyên nhủ bệ hạ.”

Lăng hoàng hậu toan dợm bước đi vào bên trong, lại bị Nguyễn Oa ngăn lại “Thánh thượng phân phó, không cho bất luận kẻ nào tiến vào. Nếu cãi lời, lập trảm vô sắc[2].”

Cho dù là Võ Dao cung, là hoàng đế không cho phép, bất luận kẻ nào cũng không dám tự ý vi phạm quy củ. Nhưng Thuần Ninh thân là hoàng hậu, lại được Nguyên Vị sủng ái vô cùng, cho nên từ trước đến nay đều không tuân thủ theo.

Lúc này bị Nguyễn Oa lời lẽ cứng rắn ngăn lại, khó tránh khỏi kinh ngạc một lát. Tuy nhiên, nàng dù sao cũng là tiểu thư khuê các được tận tình giáo dưỡng, liền cười nói “Vậy đành thôi vậy… Lát nữa Nguyễn công công nhắc nhở bệ hạ việc này là tốt rồi.”

Nói xong, nàng thật sâu liếc mắt nhìn cửa cung màu son khép chặt một cái, trong mắt xẹt qua tia băn khoăn, mang các cung nữ thướt tha rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương