Phản Tướng
Chương 4-2: Hạ



Thành Phục năm thứ mười – thu – vào một đêm sương giăng mịt mờ, đại quân Giang Nam đổ bộ lên bờ, hoàng đế Thiên Triều tuổi còn trẻ tự mình chỉ huy đại quân, tiếp cận Kim Ma đánh úp bất ngờ.

Ưng Dương tướng quân Bách Khiếu Thanh tổ chức thủ thành chống cự lại, đồng thời lệnh cho thuộc hạ cấp báo về kinh thành cho Kim Ma đế, yêu cầu tiếp viện binh lực.

Theo báo, quân đội Thiên Triều lần này dốc hết binh lực cả nước, đột ngột tập kích, binh lực đóng ở bắc ngạn căn bản không thể ngăn cản.

Bách Khiếu Thanh thủ thành hai ngày thì nhận được hồi đáp của Kim Ma đế, lệnh cho y rời Bắc Giang thành, mang theo tất cả lương thảo bên trong, dẫn binh lui về Lục Dã thành nằm giữa Bắc Giang thành và kinh thành, tại đó hợp nhất với Vương sư, chung sức kháng địch.

Tuy nói Kim Ma là bộ tộc hiếu chiến, nhưng lại không hề khinh địch vô mưu. Loại lựa chọn này, không thể nghi ngờ so với phái binh tiếp viện phần thắng sẽ lớn hơn, Bách Khiếu Thanh cũng chỉ có thể phục tòng.

Xem ra, trận này không thể trong vòng hai ba tháng mà có thể chấm dứt.

Chỉ có điều, bỏ lại Bắc Giang thành, mang theo cả quân đội, lương thảo và ngựa, nhưng lại không dẫn theo dân chúng Kim Ma.

Nhận được tin tức lúc rạng sáng, lúc mặt trời còn chưa lên hẳn, Bách Khiếu Thanh liền vội vàng chỉnh đốn binh mã dưới trướng, đến khi có lệnh mở thành, toàn quân xuất phát tiến về phía Lục Dã thành.

Nắng sớm nửa tỏ nửa mở, giữa đoàn mã xa lộc cộc, Bách Khiếu Thanh một thân hồng y kim giáp, cưỡi Ô Vân Đạp Tuyết, nhìn đến tùy thị Tiểu Ly bên cạnh cũng đồng dạng kỵ mã, thân hình và dung mạo đều rút đi vài trẻ con, bỗng nhiên cảm thấy tâm mềm nhũn.

Gần như là Bách Khiếu Thanh nhìn Tiểu Ly lớn lên. Hai năm trước đã để hắn thoát khỏi quân tịch, lại bị hắn ầm ĩ quấn nháo dọa tìm cái chết, cuối cùng phải lấy thân phận tùy thị giữ hắn lại.

Chỉ mới mười tám mười chín tuổi, vẫn là đứa nhỏ tràn đầy nhiệt huyết, cái gì cũng đều chưa hiểu mà thôi.

Lại nói, Nguyên Vị tuổi cũng xấp xỉ cỡ này, thế nhưng trên lưng lại gánh vác trách nhiệm lớn lao vô cùng.

“Tiểu Ly… Sau khi ra khỏi thành rồi, ngươi không cần phải theo chúng ta đến Lục Dã thành.” Bách Khiếu Thanh nhìn hắn, chậm rãi mở miệng “Dù sao ngươi cũng không phải là quân nhân, tìm một nơi nào đó tránh thân, chờ sau khi chiến tranh chấm dứt rồi…”

“Tướng quân cho rằng, Tiểu Ly là người sợ chết như vậy sao?” Tiểu Ly cắt ngang lời y, ưỡn thẳng ngực, vẻ mặt quả cảm kiên quyết “Ngài chớ nên nói những lời như thế. Tướng quân là người tha hương còn bằng lòng vì bảo hộ đất đai và dân chúng Kim Ma mà chiến đấu, Tiểu Ly há có thể chạy trốn vào lúc này sao?”

Bách Khiếu Thanh yên lặng không nói tiếp nữa. Y thùy hạ mi mắt, gần như vô thức vươn tay, sờ lên lớp lông thô cứng của Ô Vân Đạp Tuyết.

Mười năm ngủ đông, này chiến mã một thời từng cái thế vô song, cũng bắt đầu già đi.

Y hổ thẹn với Tiểu Ly, với sự tín nhiệm của chúng quân Kim Ma dưới trướng. Nhưng y, còn có sứ mệnh không thể không hoàn thành.

“Cho nên, tướng quân, xin hãy cho Tiểu Ly theo đội quân, cho ta tận mắt chứng kiến phe nhà đẩy lùi kẻ xâm lăng, thu phục Bắc Giang thành, cứu lấy dân chúng bên trong.”

Từng tự Tiểu Ly nói, rõ ràng trở nên sục sôi mạnh mẽ.

Mười năm trước, Kim Ma vì củng cố thống trị, không biết đã giết chết bao nhiêu con dân Thiên Triều… Hiện giờ là trăm họ Kim Ma ở lại Bắc Giang thành, chẳng đoán được sẽ như thế nào đây.

Bách Khiếu Thanh sau một lúc yên lặng thật lâu, nâng mắt lên, nhìn Tiểu Ly cười yếu ớt “Hảo, vậy thì ở lại đi.”

Tiểu Ly hoan hô một tiếng, lại khôi phục bộ dáng hoạt bát thường ngày, bắt đầu nói đùa “Tướng quân mấy năm nay không thú phu nhân, chắc là đối với nữ tử Bắc Giang thành không hợp mắt. Lục Dã thành so với nơi này lớn hơn rất nhiều, lại vô cùng phồn hoa. Đi chuyến này, nói không chừng tướng quân lại gặp được người vừa ý đó!”

Bách Khiếu Thanh lắc đầu cười khẽ.

Y vẫn để Tiểu Ly lại bên cạnh, ngoại trừ sự kiên trì của hắn, kỳ thật cũng có chút tâm tư.

Tiểu Ly này thiên chân vô tà, lại cứ thích bám dính lấy y, giống như Nguyên Vị khi xưa vậy. Mặc dù bộ dạng bất đồng, nhưng thần thái cùng tuổi tác thì gần như ngang nhau.

Nhìn Tiểu Ly cứ từng chút từng chút lớn dần lên, thật như là thấy được Nguyên Vị ở bờ đối diện sông Trường Giang, cứ thế không tự giác được mà sủng hắn, mặc hắn hồ nháo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương