Phàm Tình Tục Ái
-
Chương 18
Khi anh đến nơi hẹn cũng đã hơn mười một giờ.
Daniel bao hết cả phòng, đèn màu bên trong chói sáng, âm nhạc xập xình điếc tai, một nhóm người đang vui chơi như quên hết tất cả.
Tống Vũ Thành đứng ngay cửa, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong phòng, anh hơi nhíu mày.
Daniel nhìn anh, lớn tiếng kêu: "Tống, ở đây….”
Daniel vừa chạy tới, toàn thân đều đeo dây ruy băng với đủ loại màu sắc khác nhau, nói: "Tống, không ngờ cậu đến thật. Tôi nói với họ rằng cậu sẽ đến nhưng họ không tin. Cậu nhanh đến đây nào."
Tống Vũ Thành bị anh ta kéo đi, thỉnh thoảng cũng có vài người đến chào hỏi.
"Sao nhiều người vậy?" Tống Vũ Thành cau mày hỏi.
"Tôi cũng không quen biết họ. Có lẽ họ là bạn của bạn tôi, mà ở đây đông đúc như vậy, sao tôi quản được họ là ai chứ?" Daniel cũng uống hơi nhiều nên ngất ngưỡng say.
Hai người đi lên tới lầu hai, trái với khung cảnh náo nhiệt bên dưới thì nơi này yên tĩnh hơn một chút.
Đẩy cửa bước vào, đèn tường mờ ảo, bao nhiêu nam nữ ôm nhau cùng nâng ly uống rượu, trong phòng nồng nặc mùi bia rượu.
Tống Vũ Thành đứng trước cửa ra vào một lúc, sau đó anh mới bước vào.
Thấy hai người họ bước vào, mọi người trong phòng rối rít hoan hô, vui mừng hò reo.
Daniel cực kỳ vui mừng la hét: "Thấy không? Anh ấy đến đấy. Mỗi người bị phạt uống ba ly, có chơi có chịu."
Có người phụ nữ nũng nịu hờn trách: "Tới trễ hơn bốn giờ, vậy không tính là chúng tôi thua."
Mọi người rối rít vây quanh Tống Vũ Thành để chào hỏi, giống như là anh là người bạn quen thân với họ đã lâu.
Tống Vũ Thành cứng rắn nhếch khóe miệng trả lời.
Tống Vũ Thành đều biết họ, họ đều là con cháu gia đình danh gia vọng tộc.
Trong đó có một người rất quen với anh, người đó chính là Lục Kiếm Thăng.
Tống Vũ Thành mới vừa ngồi xuống, Lục Kiếm Thăng liền đẩy bạn gái ra, lại gần chỗ anh. Lục Kiếm Thăng vỗ vai Tống Vũ Thành, nói: "Anh Thành, anh thật thiên vị, sinh nhật em thì anh không thèm tới, vậy mà lại tham dự buổi tiệc sinh nhật của Daniel."
Tống Vũ Thành gỡ cánh tay Lục Kiếm thăng đang để trên bả vai mình, cũng không thèm nhìn cậu ta một lần. Không khí nơi này ồn ào náo nhiệt khiến anh có chút không vui.
Lục Kiếm Thăng cũng không thèm để ý, nhận lấy ly rượu từ tay bạn gái mình đang ngồi bên cạnh, ngửa đầu uống hết.
Cô gái bên cạnh vui mừng vỗ tay.
Daniel vỗ vai Lục Kiếm Thăng, nói giọng tiếng Anh: "Cậu sao có thể so với tôi được? Tôi và Tống đã từng vào sinh ra tử mới có được tình bạn như ngày hôm nay. Lúc tôi đỡ đạn thay anh ta thì cậu cũng còn chưa ra đời."
"Con mẹ nó, anh mấy tuổi mà cao ngạo như thế, nói chuyện cũng không biết dè chừng. Đã vậy còn dựa vào việc hư hỏng mà lên mặt, anh cũng nên biết tôi và anh Tống chính là thân thích." Lục Kiếm Thăng cũng dùng tiếng Anh nói lại.
"Mẹ kiếp, họ Tống gì chứ? Ba tôi hợp tác với Tống, liên kết với tập đoàn Đỉnh Thành, chung sức chung tay phát triển tập đoàn này, đôi bên cùng có lợi. Mà anh, họ hàng xa đến nỗi bắn đại bác còn chưa tới, thân thích gì chứ? Phải biết khiêm tốn, nhớ chưa?" Daniel không phục nói.
"Sao lại bắn đại bác không tới? Dượng tôi chính là cậu của anh ấy, cái gì mà bắn đại bác cũng không tới?"
Hai người đàn ông uống say, giống như hai đứa bé, tranh cãi đến nỗi không ai chịu thua ai. Cậu một câu, tôi một câu, cứ thế mà hò hét.
Tống Vũ Thành cũng mặc kệ hai người bọn họ, anh lấy điện thoại di động ra xem lịch trình làm việc trong ngày mai của mình.
Anh đang cầm điện thoại di động, đột nhiên nghĩ đến cái gì.
Đang khi hai người họ còn tranh cãi, anh kéo tay Lục Kiếm Thăng, hỏi: "Cậu giải quyết như thế nào với người nữ nhân viên kia vậy?"
"Ai?" Lục Kiếm Thăng nhất thời không phản ứng kịp.
"Tần Thanh, hôm đó cậu la hét dữ lắm cơ mà."
"Người phụ nữ chết tiệt đó sao, đã xấu xí mà còn lên mặt với tôi, tôi không cần." Lục Kiếm Thăng thuận miệng nói mấy câu. Cậu ta đột nhiên dừng lại, vô cùng ảo não giơ tay lên lau mặt một cái. Lúc này cậu cảm thấy người mình tỉnh táo mấy phần, giống như cũng tỉnh rượu một chút, sau đó cậu rất nghiêm túc nhìn Tống Vũ Thành, nói: "Cô bé kia rất tốt, tôi chưa từng theo đuổi ai mà khó như vậy. Tôi tặng hoa, tặng kim cương nhưng cô ấy không nhận. Cô ấy thật rất có cá tính, em nhất định muốn kết hôn với cô ấy. Chỉ cần cô ấy chịu gả thì...tôi tuyệt đối nguyện ý làm một người chồng tốt."
Tống Vũ Thành sửng sốt, khó tin nhìn Lục Kiếm Thăng. Trong lúc nhất thời, anh ngây người một chút.
Đúng lúc này, có một đám nam nữ đi vào phòng.
Trong đó có hai người ăn mặc mát mẻ. Người phụ nữ trang điểm xinh đẹp khẽ đảo mắt lướt nhìn, thấy Tống Vũ Thành thì cô lập tức ngồi sà vào bên cạnh anh.
Cô ấy mang giày cao cổ, đang õng ẹo đến gần.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Tống Vũ Thành lạnh lùng liếc mắt nhìn khiến người phụ nữ kia khựng lại một lát.
Daniel vội vàng giải vây: "Hai vị mỹ nữ này chọn lầm người rồi, anh ta không có hứng thú với phụ nữ."
Ánh mắt hai người trong veo, trợn tròn mắt nhìn Tống Vũ Thành, sau đó bất đắc dĩ đứng dậy đi nơi khác.
"Cậu nói xằng bậy gì vậy?" Tống Vũ Thành nói.
"Yên tâm, không ai dám đồn ra ngoài đâu, mà dù sao đi nữa cậu cũng không quan tâm mà." Daniel đáp.
"Ai nói tôi không quan tâm?" Tống Vũ Thành thuận miệng nói.
Daniel có rượu trong người nên cũng đột nhiên hăng hái nói: "Tống, có lúc tôi cảm thấy cậu thật sự khiến người khác khó hiểu. Cũng đã nhiều năm trôi qua rồi, tại sao cậu vẫn như thế? Việc cậu thủ tiết cũng nên kết thúc thôi. Cậu cũng không phải thuộc loại người ăn chay niệm phật nên cậu cũng đâu cần phải kiêng dè đúng không?"
Tống Vũ Thành cắt lời anh, cắn răng nói: "Thủ tiết gì chứ? Thủ tiết cho ai?"
Trên đời này, việc buồn bực nhất chính là việc một người đang tỉnh táo lại nói chuyện với một người đang say bét nhè.
Tống Vũ Thành quét mắt nhìn mấy đôi nam nữ đang mơ màng say đắm trong phòng thì khinh thường nói: "Chỉ có cậu mới thích đến những nơi lộn xộn như thế này. Cậu không sợ bị bệnh sao?" Anh chịu đựng không nổi nữa nên đứng lên chạy ra ngoài "Trong vòng một năm, cậu đừng gọi tôi đến dự sinh nhật cậu một lần nào nữa." Nói xong anh bước ra khỏi phòng.
Lúc này Daniel mới ý thức được mình đã đùa giỡn quá trớn rồi, anh cũng mau đuổi theo để chịu tội.
Hàng năm, tập đoàn Đỉnh Thành có tổ chức liên hoan về hoạt động ở công ty. Trong buổi liên hoan này, chủ yếu lấy nhân viên làm chủ. Sở dĩ có buổi liên hoan này là vì tập đoàn muốn níu kéo lòng trung thành của nhân viên nên ai cũng bắt buộc phải tham dự.
Các trưởng phòng động viên nhân viên trong bộ phận mình tham dự. Họ có thể thi đấu bất cứ thứ gì, cầm kỳ thư họa, vừa được biểu diễn tài năng vốn có của mình lại đoạt được phần thưởng quý giá.
Thuở nhỏ, Tần Thanh cũng từng theo ba mình học thư pháp. Vì vậy cô viết một câu “Nhạc Phi” bằng chữ thư pháp để làm bài tham gia bình chọn. Hai chữ này nằm trong bài thơ “Mãn Giang Hồng”
Hoạt động năm nay sẽ diễn ra sau lễ quốc khánh và được chia làm ba ngày. Ngày thứ nhất, công ty cử hành ở đại sảnh lầu sáu. Còn ngày thứ hai và ngày thứ ba phải ra ngoài đi chơi.
Ngày thứ nhất là tổng kết công việc hàng năm, địa điểm ở đại sảnh lầu sáu.
Mấy trăm người tập trung ở đại sảnh, trong đó các cấp lãnh đạo từ các chi nhánh khác đổ về tham dự cũng hơn một nửa rồi.
Các hình thức khen thưởng rất nhiều, thậm chí qua mấy giờ rồi nhưng phần khen thưởng này vẫn chưa kết thúc.
Cuối cùng cũng đã tới phần trình bày của lãnh đạo cấp cao. Tất cả mọi người mong chờ dõi mắt về hướng sân khấu.
Bước chân Tống Vũ Thành ưu nhã đi lên sân khấu, hội trường rộng lớn ồn ào lập tức an tĩnh lại. Ngay sau đó vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt như chào đón anh.
Thân mặc tây trang màu xám nhạt, nhìn lướt qua có vẻ trầm ổn lão luyện, có cảm giác khí thế bức người. Mọi người như nín thở chờ đợi anh phát biểu.
Ánh mắt lạnh lùng nhưng vẫn thể hiện nét lịch sự, cao quý khiến anh hoàn mỹ, không chê vào đâu được.
Lúc này, anh lời ít ý nhiều, nói tóm gọn báo cáo tình hình kinh tế của tập đoàn trong hơn một năm qua.
Tần Thanh ngồi ở vị trí giữa đại sảnh, cô đứng xa xa nhìn anh, cảm thấy anh thật sáng chói.
Xung quanh cô, các nữ nhân viên không ngừng bình luận về anh. Họ ca ngợi anh, nâng anh lên cao đến đỉnh trời.
Tần Thanh cũng cảm thấy anh thật mạnh mẽ lại cực kỳ đẹp trai. Trong phút chốc, lòng cô như đang chìm đắm trong cơn mộng ảo nhưng cô vẫn chưa hề hay biết.
Hai ngày sau, ngày mà mọi người mong chờ đã lâu. Rốt cuộc những kẻ ngồi làm trong văn phòng cũng có cơ hội bay nhảy thoả thích ở bên ngoài.
Sáng chủ nhật, các đồng nghiệp đều mặc quần áo thể thao có in hình logo công ty được phát trước khi buổi lễ này diễn ra.
Quần áo thể thao của nam là màu xanh xám, còn nữ là màu bụi phấn.
Tần Thanh cũng rất thích bộ đồ thể thao dành cho nữ, lòng cô tràn ngập vui mừng.
Có mười mấy chiếc xe buýt đậu xe chờ ở đó, có đến gần năm sáu trăm người tham gia.
Dọc đường đi, các đồng nghiệp cười nói với nhau. Tần Thanh đụng tay Lữ Đan, vui vẻ nhớ lại buổi giao lưu khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Tâm tình cô chợt vui vẻ hẳn lên.
Hơn ba giờ đi xe, địa điểm hoạt động chính là khu du lịch Kính Hồ.
Ở đây có núi có hồ, không khí trong lành, cảnh sắc nên thơ.
Cảnh vật nơi đây là những nhà ngói lợp ba tầng, mặt hồ yên lặng không gợn sóng.
Cứ hai người ở một phòng, dĩ nhiên Tần Thanh ở cùng phòng với Lữ Đan.
Để đồ vào khách sạn, nghỉ ngơi một lát, sau đó hai người ra ngoài ăn cơm trưa.
Bữa trưa gồm mười người một bàn, mười món ăn một món canh.
Tần Thanh ăn rất no, ăn xong lại đi sang bàn khác chào hỏi, tâm tình cực kỳ tốt.
Sau hai giờ nghỉ trưa, Tần Thanh và Lữ Đan đi lòng vòng trong khu này, miệng mở to để hít thở không khí trong lành.
Bốn phía đều là cây cối xanh tốt, thiên nhiên tươi đẹp như đang hiện ra trước mặt họ.
“Cậu đã từng nhìn thấy tuyết chưa?" Lữ Đan hỏi.
"Tuyết rất đẹp, có một năm vào mùa đông, thời tiết lạnh xuống đến không độ thì bỗng xuất hiện màn mỏng tuyết." Tần Thanh đáp.
"Xem phim Hàn Quốc “Bản tình ca mùa đông” nhìn tuyết rơi thật đẹp, thật là lãng mạn." Tay Lữ Đan đặt ngay trước mặt cô ca ngợi.
"Tớ rất sợ lạnh, tớ không muốn gặp bão tuyết." Tần Thanh nói.
Lữ Đan nghi ngờ nói: "Trong sách nói, tuyết nhỏ không lạnh, tuyết tan mới lạnh."
"Đúng không?" Tần Thanh nói qua loa lấy lệ.
Hai cô gái, mỗi người nói một câu, dần dần cũng đi vào bên trong đại sảnh.
Buổi chiều ở khu lễ đường, những nhân viên đã đăng ký tham dự tiết mục văn nghệ từ sớm thì cũng đang ráo riết diễn tập văn nghệ. Còn những người bên PR cũng đang quảng cáo trên khán đài. Cảnh tượng chưa có văn nghệ, nhảy múa đã khiến người ta vui vẻ, huống hồ gì lát nữa lại có nhiều tiết mục thật đặc sắc.
Tiết mục sôi động nhất chính là tiết mục trao giải thưởng. Ai cũng mơ ước mình chính là người giành được giải thưởng.
Tần Thanh cùng Lữ Đan đang vừa đi vào trong vừa trò chuyện về tiểu phẩm của mình thì cô nghe tên mình được gọi trên khán đài.
Cô đã đoạt giải đặc biệt trong tiết mục tham gia viết thư pháp.
Trong chốc lát Tần Thanh ngẩn ngơ, chân cô tựa, như không còn cảm giác chỉ như cô đang bay lên khán đài.
Người trao giải thưởng chính là Tống Vũ Thành, anh bước tới bắt tay Tần Thanh nói: "Chúc mừng cô, có cơ hội thì chúng ta cùng bàn luận một chút về vấn đề này."
Tần Thanh cảm thấy mọi thứ xảy ra quá nhanh. Khi cô trở về chỗ ngồi của mình ở dưới khán đài thì cô cảm thấy mọi thứ giống như trong mơ, căn bản giống như mình chưa từng trải qua việc lên nhận thưởng.
Lữ Đan cầm phần thưởng của cô lên, vừa nhìn vừa nói: "Đây là máy ảnh Sony đời mới nhất đấy."
Tần Thanh bước xuống dưới mới nhận ra thì ra người vừa mới phát thưởng cho mình chính là Tống Vũ Thành.
Không khí bữa tiệc tối trông có vẻ sôi động hơn nhiều so với bữa trưa. Chỉ có khác biệt lớn nhất là buổi tối có rượu trắng, bia, rượu trái cây và một đám người càng uống càng hưng phấn.
Tần Thanh và Lữ Đan đều là những nhân viên bình thường, ăn xong thì liền thừa dịp chạy lên tầng trên để nghỉ ngơi.
Sau khi tắm nước nóng, hai người miễn cưỡng nằm trên giường. Vì vui vẻ nên nhất thời cả hai đều không ngủ được.
"Hôm nay, tổng giám đốc Tống nói gì với cậu?" Lữ Đan đột nhiên hỏi.
"Anh ấy không nói gì với tớ hết" Tần Thanh đứng dậy và tìm một chiếc giường trống khác ngồi xuống.
"Thật sao? Nhưng ở dưới, tớ thấy anh ấy nói gì với cậu mà."
"Có thể do tớ quá vui mừng nên chẳng nghe thấy anh ấy nói gì." Tần Thanh cầm hộp điều khiển ti vi lên và chọn kênh.
Cậu có từng ngủ chung với đàn ông chưa?" Một lát sau, Lữ Đan bất thình lình hỏi.
Daniel bao hết cả phòng, đèn màu bên trong chói sáng, âm nhạc xập xình điếc tai, một nhóm người đang vui chơi như quên hết tất cả.
Tống Vũ Thành đứng ngay cửa, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong phòng, anh hơi nhíu mày.
Daniel nhìn anh, lớn tiếng kêu: "Tống, ở đây….”
Daniel vừa chạy tới, toàn thân đều đeo dây ruy băng với đủ loại màu sắc khác nhau, nói: "Tống, không ngờ cậu đến thật. Tôi nói với họ rằng cậu sẽ đến nhưng họ không tin. Cậu nhanh đến đây nào."
Tống Vũ Thành bị anh ta kéo đi, thỉnh thoảng cũng có vài người đến chào hỏi.
"Sao nhiều người vậy?" Tống Vũ Thành cau mày hỏi.
"Tôi cũng không quen biết họ. Có lẽ họ là bạn của bạn tôi, mà ở đây đông đúc như vậy, sao tôi quản được họ là ai chứ?" Daniel cũng uống hơi nhiều nên ngất ngưỡng say.
Hai người đi lên tới lầu hai, trái với khung cảnh náo nhiệt bên dưới thì nơi này yên tĩnh hơn một chút.
Đẩy cửa bước vào, đèn tường mờ ảo, bao nhiêu nam nữ ôm nhau cùng nâng ly uống rượu, trong phòng nồng nặc mùi bia rượu.
Tống Vũ Thành đứng trước cửa ra vào một lúc, sau đó anh mới bước vào.
Thấy hai người họ bước vào, mọi người trong phòng rối rít hoan hô, vui mừng hò reo.
Daniel cực kỳ vui mừng la hét: "Thấy không? Anh ấy đến đấy. Mỗi người bị phạt uống ba ly, có chơi có chịu."
Có người phụ nữ nũng nịu hờn trách: "Tới trễ hơn bốn giờ, vậy không tính là chúng tôi thua."
Mọi người rối rít vây quanh Tống Vũ Thành để chào hỏi, giống như là anh là người bạn quen thân với họ đã lâu.
Tống Vũ Thành cứng rắn nhếch khóe miệng trả lời.
Tống Vũ Thành đều biết họ, họ đều là con cháu gia đình danh gia vọng tộc.
Trong đó có một người rất quen với anh, người đó chính là Lục Kiếm Thăng.
Tống Vũ Thành mới vừa ngồi xuống, Lục Kiếm Thăng liền đẩy bạn gái ra, lại gần chỗ anh. Lục Kiếm Thăng vỗ vai Tống Vũ Thành, nói: "Anh Thành, anh thật thiên vị, sinh nhật em thì anh không thèm tới, vậy mà lại tham dự buổi tiệc sinh nhật của Daniel."
Tống Vũ Thành gỡ cánh tay Lục Kiếm thăng đang để trên bả vai mình, cũng không thèm nhìn cậu ta một lần. Không khí nơi này ồn ào náo nhiệt khiến anh có chút không vui.
Lục Kiếm Thăng cũng không thèm để ý, nhận lấy ly rượu từ tay bạn gái mình đang ngồi bên cạnh, ngửa đầu uống hết.
Cô gái bên cạnh vui mừng vỗ tay.
Daniel vỗ vai Lục Kiếm Thăng, nói giọng tiếng Anh: "Cậu sao có thể so với tôi được? Tôi và Tống đã từng vào sinh ra tử mới có được tình bạn như ngày hôm nay. Lúc tôi đỡ đạn thay anh ta thì cậu cũng còn chưa ra đời."
"Con mẹ nó, anh mấy tuổi mà cao ngạo như thế, nói chuyện cũng không biết dè chừng. Đã vậy còn dựa vào việc hư hỏng mà lên mặt, anh cũng nên biết tôi và anh Tống chính là thân thích." Lục Kiếm Thăng cũng dùng tiếng Anh nói lại.
"Mẹ kiếp, họ Tống gì chứ? Ba tôi hợp tác với Tống, liên kết với tập đoàn Đỉnh Thành, chung sức chung tay phát triển tập đoàn này, đôi bên cùng có lợi. Mà anh, họ hàng xa đến nỗi bắn đại bác còn chưa tới, thân thích gì chứ? Phải biết khiêm tốn, nhớ chưa?" Daniel không phục nói.
"Sao lại bắn đại bác không tới? Dượng tôi chính là cậu của anh ấy, cái gì mà bắn đại bác cũng không tới?"
Hai người đàn ông uống say, giống như hai đứa bé, tranh cãi đến nỗi không ai chịu thua ai. Cậu một câu, tôi một câu, cứ thế mà hò hét.
Tống Vũ Thành cũng mặc kệ hai người bọn họ, anh lấy điện thoại di động ra xem lịch trình làm việc trong ngày mai của mình.
Anh đang cầm điện thoại di động, đột nhiên nghĩ đến cái gì.
Đang khi hai người họ còn tranh cãi, anh kéo tay Lục Kiếm Thăng, hỏi: "Cậu giải quyết như thế nào với người nữ nhân viên kia vậy?"
"Ai?" Lục Kiếm Thăng nhất thời không phản ứng kịp.
"Tần Thanh, hôm đó cậu la hét dữ lắm cơ mà."
"Người phụ nữ chết tiệt đó sao, đã xấu xí mà còn lên mặt với tôi, tôi không cần." Lục Kiếm Thăng thuận miệng nói mấy câu. Cậu ta đột nhiên dừng lại, vô cùng ảo não giơ tay lên lau mặt một cái. Lúc này cậu cảm thấy người mình tỉnh táo mấy phần, giống như cũng tỉnh rượu một chút, sau đó cậu rất nghiêm túc nhìn Tống Vũ Thành, nói: "Cô bé kia rất tốt, tôi chưa từng theo đuổi ai mà khó như vậy. Tôi tặng hoa, tặng kim cương nhưng cô ấy không nhận. Cô ấy thật rất có cá tính, em nhất định muốn kết hôn với cô ấy. Chỉ cần cô ấy chịu gả thì...tôi tuyệt đối nguyện ý làm một người chồng tốt."
Tống Vũ Thành sửng sốt, khó tin nhìn Lục Kiếm Thăng. Trong lúc nhất thời, anh ngây người một chút.
Đúng lúc này, có một đám nam nữ đi vào phòng.
Trong đó có hai người ăn mặc mát mẻ. Người phụ nữ trang điểm xinh đẹp khẽ đảo mắt lướt nhìn, thấy Tống Vũ Thành thì cô lập tức ngồi sà vào bên cạnh anh.
Cô ấy mang giày cao cổ, đang õng ẹo đến gần.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Tống Vũ Thành lạnh lùng liếc mắt nhìn khiến người phụ nữ kia khựng lại một lát.
Daniel vội vàng giải vây: "Hai vị mỹ nữ này chọn lầm người rồi, anh ta không có hứng thú với phụ nữ."
Ánh mắt hai người trong veo, trợn tròn mắt nhìn Tống Vũ Thành, sau đó bất đắc dĩ đứng dậy đi nơi khác.
"Cậu nói xằng bậy gì vậy?" Tống Vũ Thành nói.
"Yên tâm, không ai dám đồn ra ngoài đâu, mà dù sao đi nữa cậu cũng không quan tâm mà." Daniel đáp.
"Ai nói tôi không quan tâm?" Tống Vũ Thành thuận miệng nói.
Daniel có rượu trong người nên cũng đột nhiên hăng hái nói: "Tống, có lúc tôi cảm thấy cậu thật sự khiến người khác khó hiểu. Cũng đã nhiều năm trôi qua rồi, tại sao cậu vẫn như thế? Việc cậu thủ tiết cũng nên kết thúc thôi. Cậu cũng không phải thuộc loại người ăn chay niệm phật nên cậu cũng đâu cần phải kiêng dè đúng không?"
Tống Vũ Thành cắt lời anh, cắn răng nói: "Thủ tiết gì chứ? Thủ tiết cho ai?"
Trên đời này, việc buồn bực nhất chính là việc một người đang tỉnh táo lại nói chuyện với một người đang say bét nhè.
Tống Vũ Thành quét mắt nhìn mấy đôi nam nữ đang mơ màng say đắm trong phòng thì khinh thường nói: "Chỉ có cậu mới thích đến những nơi lộn xộn như thế này. Cậu không sợ bị bệnh sao?" Anh chịu đựng không nổi nữa nên đứng lên chạy ra ngoài "Trong vòng một năm, cậu đừng gọi tôi đến dự sinh nhật cậu một lần nào nữa." Nói xong anh bước ra khỏi phòng.
Lúc này Daniel mới ý thức được mình đã đùa giỡn quá trớn rồi, anh cũng mau đuổi theo để chịu tội.
Hàng năm, tập đoàn Đỉnh Thành có tổ chức liên hoan về hoạt động ở công ty. Trong buổi liên hoan này, chủ yếu lấy nhân viên làm chủ. Sở dĩ có buổi liên hoan này là vì tập đoàn muốn níu kéo lòng trung thành của nhân viên nên ai cũng bắt buộc phải tham dự.
Các trưởng phòng động viên nhân viên trong bộ phận mình tham dự. Họ có thể thi đấu bất cứ thứ gì, cầm kỳ thư họa, vừa được biểu diễn tài năng vốn có của mình lại đoạt được phần thưởng quý giá.
Thuở nhỏ, Tần Thanh cũng từng theo ba mình học thư pháp. Vì vậy cô viết một câu “Nhạc Phi” bằng chữ thư pháp để làm bài tham gia bình chọn. Hai chữ này nằm trong bài thơ “Mãn Giang Hồng”
Hoạt động năm nay sẽ diễn ra sau lễ quốc khánh và được chia làm ba ngày. Ngày thứ nhất, công ty cử hành ở đại sảnh lầu sáu. Còn ngày thứ hai và ngày thứ ba phải ra ngoài đi chơi.
Ngày thứ nhất là tổng kết công việc hàng năm, địa điểm ở đại sảnh lầu sáu.
Mấy trăm người tập trung ở đại sảnh, trong đó các cấp lãnh đạo từ các chi nhánh khác đổ về tham dự cũng hơn một nửa rồi.
Các hình thức khen thưởng rất nhiều, thậm chí qua mấy giờ rồi nhưng phần khen thưởng này vẫn chưa kết thúc.
Cuối cùng cũng đã tới phần trình bày của lãnh đạo cấp cao. Tất cả mọi người mong chờ dõi mắt về hướng sân khấu.
Bước chân Tống Vũ Thành ưu nhã đi lên sân khấu, hội trường rộng lớn ồn ào lập tức an tĩnh lại. Ngay sau đó vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt như chào đón anh.
Thân mặc tây trang màu xám nhạt, nhìn lướt qua có vẻ trầm ổn lão luyện, có cảm giác khí thế bức người. Mọi người như nín thở chờ đợi anh phát biểu.
Ánh mắt lạnh lùng nhưng vẫn thể hiện nét lịch sự, cao quý khiến anh hoàn mỹ, không chê vào đâu được.
Lúc này, anh lời ít ý nhiều, nói tóm gọn báo cáo tình hình kinh tế của tập đoàn trong hơn một năm qua.
Tần Thanh ngồi ở vị trí giữa đại sảnh, cô đứng xa xa nhìn anh, cảm thấy anh thật sáng chói.
Xung quanh cô, các nữ nhân viên không ngừng bình luận về anh. Họ ca ngợi anh, nâng anh lên cao đến đỉnh trời.
Tần Thanh cũng cảm thấy anh thật mạnh mẽ lại cực kỳ đẹp trai. Trong phút chốc, lòng cô như đang chìm đắm trong cơn mộng ảo nhưng cô vẫn chưa hề hay biết.
Hai ngày sau, ngày mà mọi người mong chờ đã lâu. Rốt cuộc những kẻ ngồi làm trong văn phòng cũng có cơ hội bay nhảy thoả thích ở bên ngoài.
Sáng chủ nhật, các đồng nghiệp đều mặc quần áo thể thao có in hình logo công ty được phát trước khi buổi lễ này diễn ra.
Quần áo thể thao của nam là màu xanh xám, còn nữ là màu bụi phấn.
Tần Thanh cũng rất thích bộ đồ thể thao dành cho nữ, lòng cô tràn ngập vui mừng.
Có mười mấy chiếc xe buýt đậu xe chờ ở đó, có đến gần năm sáu trăm người tham gia.
Dọc đường đi, các đồng nghiệp cười nói với nhau. Tần Thanh đụng tay Lữ Đan, vui vẻ nhớ lại buổi giao lưu khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Tâm tình cô chợt vui vẻ hẳn lên.
Hơn ba giờ đi xe, địa điểm hoạt động chính là khu du lịch Kính Hồ.
Ở đây có núi có hồ, không khí trong lành, cảnh sắc nên thơ.
Cảnh vật nơi đây là những nhà ngói lợp ba tầng, mặt hồ yên lặng không gợn sóng.
Cứ hai người ở một phòng, dĩ nhiên Tần Thanh ở cùng phòng với Lữ Đan.
Để đồ vào khách sạn, nghỉ ngơi một lát, sau đó hai người ra ngoài ăn cơm trưa.
Bữa trưa gồm mười người một bàn, mười món ăn một món canh.
Tần Thanh ăn rất no, ăn xong lại đi sang bàn khác chào hỏi, tâm tình cực kỳ tốt.
Sau hai giờ nghỉ trưa, Tần Thanh và Lữ Đan đi lòng vòng trong khu này, miệng mở to để hít thở không khí trong lành.
Bốn phía đều là cây cối xanh tốt, thiên nhiên tươi đẹp như đang hiện ra trước mặt họ.
“Cậu đã từng nhìn thấy tuyết chưa?" Lữ Đan hỏi.
"Tuyết rất đẹp, có một năm vào mùa đông, thời tiết lạnh xuống đến không độ thì bỗng xuất hiện màn mỏng tuyết." Tần Thanh đáp.
"Xem phim Hàn Quốc “Bản tình ca mùa đông” nhìn tuyết rơi thật đẹp, thật là lãng mạn." Tay Lữ Đan đặt ngay trước mặt cô ca ngợi.
"Tớ rất sợ lạnh, tớ không muốn gặp bão tuyết." Tần Thanh nói.
Lữ Đan nghi ngờ nói: "Trong sách nói, tuyết nhỏ không lạnh, tuyết tan mới lạnh."
"Đúng không?" Tần Thanh nói qua loa lấy lệ.
Hai cô gái, mỗi người nói một câu, dần dần cũng đi vào bên trong đại sảnh.
Buổi chiều ở khu lễ đường, những nhân viên đã đăng ký tham dự tiết mục văn nghệ từ sớm thì cũng đang ráo riết diễn tập văn nghệ. Còn những người bên PR cũng đang quảng cáo trên khán đài. Cảnh tượng chưa có văn nghệ, nhảy múa đã khiến người ta vui vẻ, huống hồ gì lát nữa lại có nhiều tiết mục thật đặc sắc.
Tiết mục sôi động nhất chính là tiết mục trao giải thưởng. Ai cũng mơ ước mình chính là người giành được giải thưởng.
Tần Thanh cùng Lữ Đan đang vừa đi vào trong vừa trò chuyện về tiểu phẩm của mình thì cô nghe tên mình được gọi trên khán đài.
Cô đã đoạt giải đặc biệt trong tiết mục tham gia viết thư pháp.
Trong chốc lát Tần Thanh ngẩn ngơ, chân cô tựa, như không còn cảm giác chỉ như cô đang bay lên khán đài.
Người trao giải thưởng chính là Tống Vũ Thành, anh bước tới bắt tay Tần Thanh nói: "Chúc mừng cô, có cơ hội thì chúng ta cùng bàn luận một chút về vấn đề này."
Tần Thanh cảm thấy mọi thứ xảy ra quá nhanh. Khi cô trở về chỗ ngồi của mình ở dưới khán đài thì cô cảm thấy mọi thứ giống như trong mơ, căn bản giống như mình chưa từng trải qua việc lên nhận thưởng.
Lữ Đan cầm phần thưởng của cô lên, vừa nhìn vừa nói: "Đây là máy ảnh Sony đời mới nhất đấy."
Tần Thanh bước xuống dưới mới nhận ra thì ra người vừa mới phát thưởng cho mình chính là Tống Vũ Thành.
Không khí bữa tiệc tối trông có vẻ sôi động hơn nhiều so với bữa trưa. Chỉ có khác biệt lớn nhất là buổi tối có rượu trắng, bia, rượu trái cây và một đám người càng uống càng hưng phấn.
Tần Thanh và Lữ Đan đều là những nhân viên bình thường, ăn xong thì liền thừa dịp chạy lên tầng trên để nghỉ ngơi.
Sau khi tắm nước nóng, hai người miễn cưỡng nằm trên giường. Vì vui vẻ nên nhất thời cả hai đều không ngủ được.
"Hôm nay, tổng giám đốc Tống nói gì với cậu?" Lữ Đan đột nhiên hỏi.
"Anh ấy không nói gì với tớ hết" Tần Thanh đứng dậy và tìm một chiếc giường trống khác ngồi xuống.
"Thật sao? Nhưng ở dưới, tớ thấy anh ấy nói gì với cậu mà."
"Có thể do tớ quá vui mừng nên chẳng nghe thấy anh ấy nói gì." Tần Thanh cầm hộp điều khiển ti vi lên và chọn kênh.
Cậu có từng ngủ chung với đàn ông chưa?" Một lát sau, Lữ Đan bất thình lình hỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook