Phàm Tình Tục Ái
-
Chương 17
Vết thương vốn đã lành lại nhưng giờ lại bị lực kéo khá mạnh nên nó tiếp tục bị nứt ra.
Tần Thanh chau mày, ôm ngực, cắn môi dưới, đợi cơn đau đớn qua đi.
Tống Vũ Thành nhìn cô đang nước mắt lưng tròng vì đau đớn thì anh sững sờ mất mấy giây.
Dáng vẻ kia thật sự rất điềm đạm đáng yêu.
Gương mặt anh tỏ vẻ áy náy nói: "Xin lỗi, tôi quên vết thương của cô vẫn chưa lành."
Anh lấy tay khẽ đỡ phía sau lưng cô, dìu cô đến gần xe Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, mình và đỡ cô vào ngồi vào vị trí kế bên ghế lái.
"Bây giờ tôi đưa cô tới bệnh viện để kiểm tra vết thương." Tống Vũ Thành vừa ngồi vào trong xe đã nói.
Tần Thanh có chút áy náy, nhẹ nhàng nói: "Bây giờ tôi cũng đang muốn đi tới bệnh viện để băng bó lại vết thương."
Tống Vũ Thành lấy điện thoại di động ra, điện thoại cho phó giám đốc để ông ta đi dự tiệc thay mình.
Tần Thanh nghe xong lo lắng: "Anh có việc thì cứ đi, để tôi ở ven đường được rồi. Tôi có thể tự đón xe đi."
Tống Vũ Thành trấn an cô, nói: "Tôi vốn cũng không muốn đi đến nơi đó và cũng đang muốn tìm cho mình một lý do để không đi."
Nghe vậy, Tần Thanh cũng không nói thêm gì nữa, im lặng ngồi một bên, cũng không tìm ra được đề tài gì để nói với anh nữa.
Xe nhanh chóng tới bệnh viện, Tống Vũ Thành trực tiếp dẫn cô đến ngoại khoa khu nội trú. Trưởng khu nội trú gặp được anh thì rất kinh ngạc. Ông dừng lại nói chuyện một lúc, cuối cùng phân công cho hai bác sĩ nữ lấy thuốc cho Tần Thanh, rồi lại băng bó vết thương cho cô.
Khi mở lớp băng, quả nhiên vết thương bị rỉ ra chút máu tươi, may mắn là vẫn chưa đông lại. Bác sĩ thoa thuốc sát trùng lên khiến Tần Thanh đau đớn như có ai đang cào xé mình.
Gương mặt Tần Thanh tái xám, cô bước ra ngoài thấy Tống Vũ Thành đang đứng chờ cô ngay hành lang.
Cô có chút ngượng ngùng cười với anh: "Thật xin lỗi anh, làm mất thời gian của anh quá."
Tống Vũ Thành hỏi: "Lần sau, bác sĩ hẹn ngày nào đến băng lại?"
Tần Thanh cầm chai thuốc mà bác sĩ vừa mới đưa cho mình, quơ quơ trên tay nói: "Hôm nay là lần cuối cùng, bác sĩ nói vết thương cũng lành rồi, sau này chỉ cần băng bó ở nhà là được."
"Vậy có để lại sẹo hay không??" Tống Vũ Thành thuận miệng hỏi.
Tần Thanh cũng ngơ ngác, sau đó cũng nhanh chóng lắc đầu một cái.
"Vậy giờ chúng ta đi ăn cơm, cô muốn ăn gì?" Tống Vũ Thành cười hỏi.
"Tôi ăn rồi." Tần Thanh nhỏ giọng nói.
Lúc này hai người đã cùng nhau sánh bước ra đến ngoài cổng bệnh viện, Tống Vũ Thành liếc nhìn cô một cái, nói: "Ăn lúc nào? Ăn cái gì?"
"Lúc tan ca, tôi đã ăn bánh mì sandwich ở công ty." Tần Thanh thành thật đáp.
"Vậy cũng không coi là ăn, giờ chúng ta đi ăn."
Tống Vũ Thành dẫn Tần Thanh đi tới nhà hàng có bàn ăn xoay tròn Shangri-La.
Phòng ăn rất lớn, bên trong ánh đèn toả sáng, khắp nơi đều là đèn gắn tường trông thật lộng lẫy.
Giữa đại sảnh có một cây đàn Piano lớn bằng thuỷ tinh, một người mặc lễ phục màu đen lịch sự ngồi chơi đàn ở đó.
Xung quanh chiếc đàn piano sang trọng là hòn non bộ, còn có suối phun ra theo cột tháp, nước chảy lúc cao lúc thấp mờ ảo, cảnh vật thiên nhiên vô cùng tươi đẹp.
Suối phun xuống đèn màu khiến cột nước hiện ra bảy màu, mộng ảo, mỹ lệ như thần tiên giáng thế.
Bữa ăn tối nay, hầu như đã chật kín người, chỉ thoang thoảng nghe được tiếng đàn piano êm dịu.
Hai người ngồi ở vị trí trước cửa sổ, ghế sofa rất lớn, cả người Tần Thanh ngồi lọt thỏm bên trong chiếc ghế.
Người phục vụ bàn đưa thực đơn đến, Tống Vũ Thành đưa cho Tần Thanh: "Muốn ăn gì có thể tùy ý gọi."
Tần Thanh không dám nhận, nói: "Tôi không biết chọn hay là anh chọn đi. Tôi ăn gì cũng được."
Tống Vũ Thành cầm thực đơn, cười hỏi: "Trừ lòng đỏ trứng thì có gì cô không ăn được?"
Tần Thanh xấu hổ cúi đầu: "Không có."
Tống Vũ Thành kêu một phần Gà hầm nhân sâm cách thủy, một phần rau trộn, hai phần mì Ý, một ít đồ ngọt và mấy món ăn khai vị.
Cuối cùng người phục vụ hỏi có cần rượu hay không thì Tống Vũ Thành nhìn Tần Thanh một lát, sau đó cũng khéo léo từ chối.
Thức ăn rất nhanh chóng được đưa tới.
Tần Thanh ngồi thẳng lưng, cúi đầu thận trọng dùng bữa.
Bất kể đang ở đâu hay là đối mặt với bất kỳ người nào thì cô vẫn cảm thấy lo sợ.
Thố canh gà hầm đưa tới trước mặt cô, cô tò mò nhìn nó không biết món đó ăn ra sao.
Tựa như ngân nhĩ, có màu trắng trắng, cô múc thử một muỗng đưa lên miệng mình nếm thử, mùi trứng gà tràn ngập trong khoang miệng cô.
Tần Thanh nhất thời không phản ứng kịp, cô nhăn mặt đến thảm thương.
Tống Vũ Thành lấy ly nước trên bàn đưa tới trước mặt cô, nói: "Uống cái này đi, có thể sẽ khá hơn một chút."
Tần Thanh ngoan ngoãn làm theo, cô nếm thử và nhận ra đó là nước hạnh nhân.
Hương thơm ngọt dịu, mùi vị cũng không tệ lắm.
Cô cúi đầu nhìn xuống, đột nhiên tay cô dừng lại.
Đang cầm cái ly trong tay, cô lơ đãng nhìn vào ngón tay của người đang ngồi đối diện.
Ngón áp út trên bàn tay trái của Tống Vũ Thành còn có đeo một chiếc nhẫn, mà lúc này chiếc nhẫn cũng đang phát sáng theo từng chuyển động của anh.
Phát hiện mới này khiến cô kinh ngạc không thôi, cô có chút không lễ phép, cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay của anh.
"Sao vậy?" Tống Vũ Thành nhẹ giọng hỏi.
Như ý thức được mình thất lễ, Tần Thanh vội vàng quay mặt đi, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Bàn ăn xoay tròn trong lúc vô tình lại chuyển động, cảnh vật bên ngoài lại thơ mộng khiến lòng người mê hoặc. Cảnh đêm thành phố như bừng sáng hiện ra trước mặt, như thực như ảo khiến cô say mê ngắm nhìn.
Tần Thanh quay đầu, buông đũa, nhỏ giọng nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về thôi."
Tống Vũ Thành ngắm nhìn cô, nói: "Dùng bữa nhanh vậy sao?" Dừng một chút, anh lại bổ sung: "Nhà cô có bao nhiêu người?"
Tần Thanh im lặng không lên tiếng, sau đó cô lại không tự chủ nhìn chiếc nhẫn trên bàn tay trái của anh ta.
Cô hơi xấu hổ đỏ mặt.
Tống Vũ Thành nhìn thấy vẻ mặt cô, anh nâng bàn tay trái của mình lên một chút, trên mặt thoáng mỉm cười.
Anh múc một chén canh đưa tới trước mặt cô: "Uống một chén nữa đi, rất ngon đấy."
Vì Tống Vũ Thành đã yêu cầu như thế, cô cũng không tiện từ chối anh.
Xe đến cửa chung cư, Tần Thanh nói ngừng xe.
Tống Vũ Thành ngắm nhìn một hồi, sau đó nói: "Vào đi, tôi tiễn cô lên."
"Không cần đâu, anh tiễn tôi tới đây được rồi, cảm ơn anh đưa tôi về." Tần Thanh nói xong liền mở cửa bước xuống xe.
Cửa xe vừa muốn đóng, Tống Vũ Thành gọi cô lại: "Cho tôi mượn điện thoại của cô."
Tần Thanh cũng vội vàng lấy điện thoại di động ra, lễ phép đưa cho anh, sau đó cô lui về sau mấy bước, đến đuôi xe đứng chờ.
Chỉ trong mấy giây, Tống Vũ Thành trả lại điện thoại di động cho cô.
Tần Thanh nhận lấy, khách khí nói tạm biệt. Sau đó cũng xoay người bước vào trong chung cư.
Điện thoại di động trong tay vang lên, là một dãy số lạ.
"Xin chào." Tần Thanh bắt máy, theo quán tính cô lịch sự mở miệng nói.
"Là tôi, số điện thoại này là của tôi, khi cần giúp đỡ thì cô có thể gọi cho tôi." Tống Vũ Thành dừng lại một chút, nói tiếp: "Lúc nào cô cũng có thể gọi cho tôi."
Tần Thanh dừng bước, kinh ngạc xoay người lại.
Cô nhìn thấy một chiếc xe sang trọng đang đậu trước cổng chung cư.
Lúc này cô cũng không nhận ra vẻ mặt anh thế nào nữa.
Tần Thanh không dám lỗ mãng, miễn cưỡng lên tiếng đáp lại: "Được, cám ơn anh."
Về đến nhà, Tần Thanh thật lâu không cách nào bình phục tâm tư.
Cô cứ cầm điện thoại di động và nhìn vào chuỗi số đơn giản dễ nhớ này mà cảm thấy vui vẻ, ngượng ngùng lẫn tự trách.
Đáng lẽ cô không nên lên ngồi xe của anh, không nên ăn cơm với anh, lại càng không nên đưa điện thoại của mình cho anh.
Tóm lại, tất cả đều là lỗi của cô.
Vì muốn để cho mình dễ nhận ra số của anh và tránh nghe điện thoại nên cô đặt tên Tống Vũ Thành trong máy điện thoại là số “1”.
Tần Thanh để điện thoại trên đầu giường, đang chuẩn bị đi tắm thì đột nhiên chuông điện thoại mãnh liệt vang lên. Cô sợ hãi cầm điện thoại lên xem.
Ngay sau đó cô thở phào nhẹ nhõm, điện thoại vừa được thông, cô không khách khí nói: "Anh điện thoại cho tôi làm gì? Sao anh biết số điện thoại của tôi?"
"Cô ăn nhầm thuốc nổ à?" Lục Kiếm Thăng hét lên: "Số điện thoại của cô khó biết lắm sao?"
"Có chuyện gì thì mau nói đi, còn nếu không có thì tôi cũng cúp máy trước đây." Tần Thanh nói xong liền muốn cúp điện thoại.
"Khi nào cô xuất viện?" Lục Kiếm Thăng tức giận, nói: "Tôi làm chút thức ăn đem đến cho cô nhưng hôm nay khi đến thì cô xuất viện rồi."
Tần Thanh ngơ ngác, sau đó cô chậm rãi nói: "Cám ơn anh có lòng."
"Tôi đang đứng dưới lầu nhà cô đây, cô mau xuống đây." Lục Kiếm Thăng vẫn trầm ổn nói.
Tần Thanh không chút do dự nói: "Thật xin lỗi, tôi buồn ngủ."
"Cô nhất định phải xuống đây, nếu không tôi sẽ đi đến gõ cửa Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, từng nhà. Tôi không tin sẽ không tìm được cô." Lục Kiếm Thăng uy hiếp nói.
Tần Thanh luống cuống: "Có chuyện gì nói trong điện thoại không được sao?"
"Không được."
"Anh dám xông vao nhà tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát." Tần Thanh không yếu thế nói.
"Cô...... tôi cho cô năm phút, có xuống hay không?" Lục Kiếm Thăng đã nhịn tới mức độ cực hạn rồi.
Cúp điện thoại, Tần Thanh ném điện thoại lên giường và đi vào phòng tắm.
Cô còn chưa kịp rửa mặt thì điện thoại di động lại vang lên. Tần Thanh không để ý tới, mặc kệ nó ồn ào đến cỡ nào.
Mãi đến khi điện thoại reo lần thứ ba, Tần Thanh mới che mặt nạ, nằm ngửa trên giường, tiện tay bắt máy.
Lục Kiếm Thăng cực kỳ tức giận thét lên: "Người phụ nữ này thật kiêu căng, chắc cô cho rằng bản thiếu gia đây thực sự thích cô sao? Tôi nói cho cô biết, tôi ….tôi cũng không nghĩ gì tới cô nữa." Nói xong, anh trực tiếp cúp điện thoại.
Tần Thanh thả điện thoại lên tủ đầu giường, vỗ vỗ vào chiếc mặt nạ trên mặt mình.
Thực ra, lúc Lục Kiếm Thăng rống giận lần thứ nhất thì cô cũng đã ném điện thoại xuống giường rồi. Cô cũng còn chưa kịp nghe anh ta nói gì.
Trong khi đó ở lầu dưới, Lục Kiếm Thăng liên tục đốt thuốc lá, anh hung hăng dùng chân nghiền nát nó, thấp giọng mắng: "Mẹ kiếp, sao mình lại vướng vào người phụ nữ ngốc nghếch, khó trị này chứ?"
Anh xoay người, ném đoá hoa vào trong xe, tuỳ tiện mở cửa xe. Sau đó anh ngồi vào trong và đóng sầm cửa lại.
Chiếc xe thể thao màu đỏ gầm nhẹ rời đi.
Tối thứ bảy, Tống Vũ Thành đang ở nhà tập thể dục bằng máy chạy bộ ở trên sân thượng.
Người bạn thân Daniel gọi điện thoại tới.
"Tống, đi chưa?" Daniel dùng tiếng Anh với giọng điệu nóng nảy hỏi.
"Đi đâu?" Tống Vũ Thành hoàn toàn ngơ ngác.
Trong lòng Daniel lập tức kêu trời, rên rỉ nói: "Tôi cũng đoán được cậu sẽ có phản ứng này." Anh ta bất đắc dĩ nhắc nhở, nói: "Tối nay là tiệc sinh nhật tôi, tổ chức tại Thành Nam. Tôi đã điện thoại nói trước với cậu rồi mà lúc đó cậu cũng đồng ý rồi còn gì. Cậu đừng nói với tôi là cậu không có thời gian."
"Yên tâm, tôi đã đồng ý thì nhất định phải đi." Tống Vũ Thành chợt nhớ tới buổi tiệc này.
Daniel cười: "Vậy thì cậu mau đến đây, mọi người ở đây cũng ghép đôi hết rồi. Giờ cậu lộ mặt sẽ làm phụ nữ ở đây ngoái nhìn còn cánh đàn ông chúng tôi thì thê thảm rồi."
"Sao cậu lại có nhiều yêu cầu như vậy?" Tống Vũ Thành vừa chạy bộ vừa nói điện thoại, trán cũng đổ chút mồ hôi, hơi thở không ổn định nói.
"Tống, đây là sinh nhật của tôi, cậu cũng đừng lạnh lùng như vậy có được hay không?" Daniel cười đùa nói.
"Một năm cậu có tám lần đãi tiệc sinh nhật." Hai người vẫn dùng tiếng Anh để trò chuyện với nhau.
"Trong tám lần đó, cậu đến chưa quá hai lần, còn lại là đến dự sinh nhật của người khác. Hôm nay thật sự là sinh nhật tôi. Sao tôi lại có một người bạn máu lạnh như cậu chứ?" Daniel lại nhăn mặt trách móc.
"Tôi không uống rượu lại ghét ồn ào, vậy cậu nói tôi tới đó làm gì?"
"Chỉ là cậu ít uống thôi. Cậu nói không uống rượu được thì ai tin. Nhà cậu trưng bày đủ mọi loại rượu thượng hạng mà cậu lại thường hay đi xã giao. Cậu nói vậy ai tin được?”
Tống Vũ Thành cũng không hề nói dối, anh là người có tự chủ. Anh không hút thuốc, uống rượu cực ít. Về xã giao, anh có hai người trợ thủ đắc lực uống giúp. Đến phút cuối cùng, anh mới cùng đối phương uống một ly, vừa không mất mặt lại không hại cho thân thể.
Giờ phút này, Tống Vũ Thành lười biếng giải thích: "Tối nay chầu này tôi trả, cậu cứ vui vẻ hết mình." Nói xong, anh cúp điện thoại.
Anh lại chạy một lát, sau đó anh dừng lại, cầm khăn lông vừa lau mồ hôi vừa đi xuống phòng tắm dưới lầu.
Từ phòng tắm bước ra ngoài, anh gọi điện thoại đến điểm bán đồ ăn. Sau đó anh đến phòng sách để xử lý công việc vốn làm chưa xong.
Đồng hồ báo thức chỉ mười giờ rưỡi đêm, Tống Vũ Thành ngồi trên ghế duỗi hai cánh tay, sau đó anh đứng dậy đi tới phòng khách.
Cầm điện thoại bị ném trên ghế sa lon trước đó, anh thấy có hai cuộc gọi nhỡ từ Daniel gọi đến.
Không tệ, có tiến bộ, cũng chỉ thúc giục có hai lần.
Anh cầm chìa khóa xe lên và bước ra khỏi nhà.
Tần Thanh chau mày, ôm ngực, cắn môi dưới, đợi cơn đau đớn qua đi.
Tống Vũ Thành nhìn cô đang nước mắt lưng tròng vì đau đớn thì anh sững sờ mất mấy giây.
Dáng vẻ kia thật sự rất điềm đạm đáng yêu.
Gương mặt anh tỏ vẻ áy náy nói: "Xin lỗi, tôi quên vết thương của cô vẫn chưa lành."
Anh lấy tay khẽ đỡ phía sau lưng cô, dìu cô đến gần xe Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, mình và đỡ cô vào ngồi vào vị trí kế bên ghế lái.
"Bây giờ tôi đưa cô tới bệnh viện để kiểm tra vết thương." Tống Vũ Thành vừa ngồi vào trong xe đã nói.
Tần Thanh có chút áy náy, nhẹ nhàng nói: "Bây giờ tôi cũng đang muốn đi tới bệnh viện để băng bó lại vết thương."
Tống Vũ Thành lấy điện thoại di động ra, điện thoại cho phó giám đốc để ông ta đi dự tiệc thay mình.
Tần Thanh nghe xong lo lắng: "Anh có việc thì cứ đi, để tôi ở ven đường được rồi. Tôi có thể tự đón xe đi."
Tống Vũ Thành trấn an cô, nói: "Tôi vốn cũng không muốn đi đến nơi đó và cũng đang muốn tìm cho mình một lý do để không đi."
Nghe vậy, Tần Thanh cũng không nói thêm gì nữa, im lặng ngồi một bên, cũng không tìm ra được đề tài gì để nói với anh nữa.
Xe nhanh chóng tới bệnh viện, Tống Vũ Thành trực tiếp dẫn cô đến ngoại khoa khu nội trú. Trưởng khu nội trú gặp được anh thì rất kinh ngạc. Ông dừng lại nói chuyện một lúc, cuối cùng phân công cho hai bác sĩ nữ lấy thuốc cho Tần Thanh, rồi lại băng bó vết thương cho cô.
Khi mở lớp băng, quả nhiên vết thương bị rỉ ra chút máu tươi, may mắn là vẫn chưa đông lại. Bác sĩ thoa thuốc sát trùng lên khiến Tần Thanh đau đớn như có ai đang cào xé mình.
Gương mặt Tần Thanh tái xám, cô bước ra ngoài thấy Tống Vũ Thành đang đứng chờ cô ngay hành lang.
Cô có chút ngượng ngùng cười với anh: "Thật xin lỗi anh, làm mất thời gian của anh quá."
Tống Vũ Thành hỏi: "Lần sau, bác sĩ hẹn ngày nào đến băng lại?"
Tần Thanh cầm chai thuốc mà bác sĩ vừa mới đưa cho mình, quơ quơ trên tay nói: "Hôm nay là lần cuối cùng, bác sĩ nói vết thương cũng lành rồi, sau này chỉ cần băng bó ở nhà là được."
"Vậy có để lại sẹo hay không??" Tống Vũ Thành thuận miệng hỏi.
Tần Thanh cũng ngơ ngác, sau đó cũng nhanh chóng lắc đầu một cái.
"Vậy giờ chúng ta đi ăn cơm, cô muốn ăn gì?" Tống Vũ Thành cười hỏi.
"Tôi ăn rồi." Tần Thanh nhỏ giọng nói.
Lúc này hai người đã cùng nhau sánh bước ra đến ngoài cổng bệnh viện, Tống Vũ Thành liếc nhìn cô một cái, nói: "Ăn lúc nào? Ăn cái gì?"
"Lúc tan ca, tôi đã ăn bánh mì sandwich ở công ty." Tần Thanh thành thật đáp.
"Vậy cũng không coi là ăn, giờ chúng ta đi ăn."
Tống Vũ Thành dẫn Tần Thanh đi tới nhà hàng có bàn ăn xoay tròn Shangri-La.
Phòng ăn rất lớn, bên trong ánh đèn toả sáng, khắp nơi đều là đèn gắn tường trông thật lộng lẫy.
Giữa đại sảnh có một cây đàn Piano lớn bằng thuỷ tinh, một người mặc lễ phục màu đen lịch sự ngồi chơi đàn ở đó.
Xung quanh chiếc đàn piano sang trọng là hòn non bộ, còn có suối phun ra theo cột tháp, nước chảy lúc cao lúc thấp mờ ảo, cảnh vật thiên nhiên vô cùng tươi đẹp.
Suối phun xuống đèn màu khiến cột nước hiện ra bảy màu, mộng ảo, mỹ lệ như thần tiên giáng thế.
Bữa ăn tối nay, hầu như đã chật kín người, chỉ thoang thoảng nghe được tiếng đàn piano êm dịu.
Hai người ngồi ở vị trí trước cửa sổ, ghế sofa rất lớn, cả người Tần Thanh ngồi lọt thỏm bên trong chiếc ghế.
Người phục vụ bàn đưa thực đơn đến, Tống Vũ Thành đưa cho Tần Thanh: "Muốn ăn gì có thể tùy ý gọi."
Tần Thanh không dám nhận, nói: "Tôi không biết chọn hay là anh chọn đi. Tôi ăn gì cũng được."
Tống Vũ Thành cầm thực đơn, cười hỏi: "Trừ lòng đỏ trứng thì có gì cô không ăn được?"
Tần Thanh xấu hổ cúi đầu: "Không có."
Tống Vũ Thành kêu một phần Gà hầm nhân sâm cách thủy, một phần rau trộn, hai phần mì Ý, một ít đồ ngọt và mấy món ăn khai vị.
Cuối cùng người phục vụ hỏi có cần rượu hay không thì Tống Vũ Thành nhìn Tần Thanh một lát, sau đó cũng khéo léo từ chối.
Thức ăn rất nhanh chóng được đưa tới.
Tần Thanh ngồi thẳng lưng, cúi đầu thận trọng dùng bữa.
Bất kể đang ở đâu hay là đối mặt với bất kỳ người nào thì cô vẫn cảm thấy lo sợ.
Thố canh gà hầm đưa tới trước mặt cô, cô tò mò nhìn nó không biết món đó ăn ra sao.
Tựa như ngân nhĩ, có màu trắng trắng, cô múc thử một muỗng đưa lên miệng mình nếm thử, mùi trứng gà tràn ngập trong khoang miệng cô.
Tần Thanh nhất thời không phản ứng kịp, cô nhăn mặt đến thảm thương.
Tống Vũ Thành lấy ly nước trên bàn đưa tới trước mặt cô, nói: "Uống cái này đi, có thể sẽ khá hơn một chút."
Tần Thanh ngoan ngoãn làm theo, cô nếm thử và nhận ra đó là nước hạnh nhân.
Hương thơm ngọt dịu, mùi vị cũng không tệ lắm.
Cô cúi đầu nhìn xuống, đột nhiên tay cô dừng lại.
Đang cầm cái ly trong tay, cô lơ đãng nhìn vào ngón tay của người đang ngồi đối diện.
Ngón áp út trên bàn tay trái của Tống Vũ Thành còn có đeo một chiếc nhẫn, mà lúc này chiếc nhẫn cũng đang phát sáng theo từng chuyển động của anh.
Phát hiện mới này khiến cô kinh ngạc không thôi, cô có chút không lễ phép, cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay của anh.
"Sao vậy?" Tống Vũ Thành nhẹ giọng hỏi.
Như ý thức được mình thất lễ, Tần Thanh vội vàng quay mặt đi, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Bàn ăn xoay tròn trong lúc vô tình lại chuyển động, cảnh vật bên ngoài lại thơ mộng khiến lòng người mê hoặc. Cảnh đêm thành phố như bừng sáng hiện ra trước mặt, như thực như ảo khiến cô say mê ngắm nhìn.
Tần Thanh quay đầu, buông đũa, nhỏ giọng nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về thôi."
Tống Vũ Thành ngắm nhìn cô, nói: "Dùng bữa nhanh vậy sao?" Dừng một chút, anh lại bổ sung: "Nhà cô có bao nhiêu người?"
Tần Thanh im lặng không lên tiếng, sau đó cô lại không tự chủ nhìn chiếc nhẫn trên bàn tay trái của anh ta.
Cô hơi xấu hổ đỏ mặt.
Tống Vũ Thành nhìn thấy vẻ mặt cô, anh nâng bàn tay trái của mình lên một chút, trên mặt thoáng mỉm cười.
Anh múc một chén canh đưa tới trước mặt cô: "Uống một chén nữa đi, rất ngon đấy."
Vì Tống Vũ Thành đã yêu cầu như thế, cô cũng không tiện từ chối anh.
Xe đến cửa chung cư, Tần Thanh nói ngừng xe.
Tống Vũ Thành ngắm nhìn một hồi, sau đó nói: "Vào đi, tôi tiễn cô lên."
"Không cần đâu, anh tiễn tôi tới đây được rồi, cảm ơn anh đưa tôi về." Tần Thanh nói xong liền mở cửa bước xuống xe.
Cửa xe vừa muốn đóng, Tống Vũ Thành gọi cô lại: "Cho tôi mượn điện thoại của cô."
Tần Thanh cũng vội vàng lấy điện thoại di động ra, lễ phép đưa cho anh, sau đó cô lui về sau mấy bước, đến đuôi xe đứng chờ.
Chỉ trong mấy giây, Tống Vũ Thành trả lại điện thoại di động cho cô.
Tần Thanh nhận lấy, khách khí nói tạm biệt. Sau đó cũng xoay người bước vào trong chung cư.
Điện thoại di động trong tay vang lên, là một dãy số lạ.
"Xin chào." Tần Thanh bắt máy, theo quán tính cô lịch sự mở miệng nói.
"Là tôi, số điện thoại này là của tôi, khi cần giúp đỡ thì cô có thể gọi cho tôi." Tống Vũ Thành dừng lại một chút, nói tiếp: "Lúc nào cô cũng có thể gọi cho tôi."
Tần Thanh dừng bước, kinh ngạc xoay người lại.
Cô nhìn thấy một chiếc xe sang trọng đang đậu trước cổng chung cư.
Lúc này cô cũng không nhận ra vẻ mặt anh thế nào nữa.
Tần Thanh không dám lỗ mãng, miễn cưỡng lên tiếng đáp lại: "Được, cám ơn anh."
Về đến nhà, Tần Thanh thật lâu không cách nào bình phục tâm tư.
Cô cứ cầm điện thoại di động và nhìn vào chuỗi số đơn giản dễ nhớ này mà cảm thấy vui vẻ, ngượng ngùng lẫn tự trách.
Đáng lẽ cô không nên lên ngồi xe của anh, không nên ăn cơm với anh, lại càng không nên đưa điện thoại của mình cho anh.
Tóm lại, tất cả đều là lỗi của cô.
Vì muốn để cho mình dễ nhận ra số của anh và tránh nghe điện thoại nên cô đặt tên Tống Vũ Thành trong máy điện thoại là số “1”.
Tần Thanh để điện thoại trên đầu giường, đang chuẩn bị đi tắm thì đột nhiên chuông điện thoại mãnh liệt vang lên. Cô sợ hãi cầm điện thoại lên xem.
Ngay sau đó cô thở phào nhẹ nhõm, điện thoại vừa được thông, cô không khách khí nói: "Anh điện thoại cho tôi làm gì? Sao anh biết số điện thoại của tôi?"
"Cô ăn nhầm thuốc nổ à?" Lục Kiếm Thăng hét lên: "Số điện thoại của cô khó biết lắm sao?"
"Có chuyện gì thì mau nói đi, còn nếu không có thì tôi cũng cúp máy trước đây." Tần Thanh nói xong liền muốn cúp điện thoại.
"Khi nào cô xuất viện?" Lục Kiếm Thăng tức giận, nói: "Tôi làm chút thức ăn đem đến cho cô nhưng hôm nay khi đến thì cô xuất viện rồi."
Tần Thanh ngơ ngác, sau đó cô chậm rãi nói: "Cám ơn anh có lòng."
"Tôi đang đứng dưới lầu nhà cô đây, cô mau xuống đây." Lục Kiếm Thăng vẫn trầm ổn nói.
Tần Thanh không chút do dự nói: "Thật xin lỗi, tôi buồn ngủ."
"Cô nhất định phải xuống đây, nếu không tôi sẽ đi đến gõ cửa Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, từng nhà. Tôi không tin sẽ không tìm được cô." Lục Kiếm Thăng uy hiếp nói.
Tần Thanh luống cuống: "Có chuyện gì nói trong điện thoại không được sao?"
"Không được."
"Anh dám xông vao nhà tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát." Tần Thanh không yếu thế nói.
"Cô...... tôi cho cô năm phút, có xuống hay không?" Lục Kiếm Thăng đã nhịn tới mức độ cực hạn rồi.
Cúp điện thoại, Tần Thanh ném điện thoại lên giường và đi vào phòng tắm.
Cô còn chưa kịp rửa mặt thì điện thoại di động lại vang lên. Tần Thanh không để ý tới, mặc kệ nó ồn ào đến cỡ nào.
Mãi đến khi điện thoại reo lần thứ ba, Tần Thanh mới che mặt nạ, nằm ngửa trên giường, tiện tay bắt máy.
Lục Kiếm Thăng cực kỳ tức giận thét lên: "Người phụ nữ này thật kiêu căng, chắc cô cho rằng bản thiếu gia đây thực sự thích cô sao? Tôi nói cho cô biết, tôi ….tôi cũng không nghĩ gì tới cô nữa." Nói xong, anh trực tiếp cúp điện thoại.
Tần Thanh thả điện thoại lên tủ đầu giường, vỗ vỗ vào chiếc mặt nạ trên mặt mình.
Thực ra, lúc Lục Kiếm Thăng rống giận lần thứ nhất thì cô cũng đã ném điện thoại xuống giường rồi. Cô cũng còn chưa kịp nghe anh ta nói gì.
Trong khi đó ở lầu dưới, Lục Kiếm Thăng liên tục đốt thuốc lá, anh hung hăng dùng chân nghiền nát nó, thấp giọng mắng: "Mẹ kiếp, sao mình lại vướng vào người phụ nữ ngốc nghếch, khó trị này chứ?"
Anh xoay người, ném đoá hoa vào trong xe, tuỳ tiện mở cửa xe. Sau đó anh ngồi vào trong và đóng sầm cửa lại.
Chiếc xe thể thao màu đỏ gầm nhẹ rời đi.
Tối thứ bảy, Tống Vũ Thành đang ở nhà tập thể dục bằng máy chạy bộ ở trên sân thượng.
Người bạn thân Daniel gọi điện thoại tới.
"Tống, đi chưa?" Daniel dùng tiếng Anh với giọng điệu nóng nảy hỏi.
"Đi đâu?" Tống Vũ Thành hoàn toàn ngơ ngác.
Trong lòng Daniel lập tức kêu trời, rên rỉ nói: "Tôi cũng đoán được cậu sẽ có phản ứng này." Anh ta bất đắc dĩ nhắc nhở, nói: "Tối nay là tiệc sinh nhật tôi, tổ chức tại Thành Nam. Tôi đã điện thoại nói trước với cậu rồi mà lúc đó cậu cũng đồng ý rồi còn gì. Cậu đừng nói với tôi là cậu không có thời gian."
"Yên tâm, tôi đã đồng ý thì nhất định phải đi." Tống Vũ Thành chợt nhớ tới buổi tiệc này.
Daniel cười: "Vậy thì cậu mau đến đây, mọi người ở đây cũng ghép đôi hết rồi. Giờ cậu lộ mặt sẽ làm phụ nữ ở đây ngoái nhìn còn cánh đàn ông chúng tôi thì thê thảm rồi."
"Sao cậu lại có nhiều yêu cầu như vậy?" Tống Vũ Thành vừa chạy bộ vừa nói điện thoại, trán cũng đổ chút mồ hôi, hơi thở không ổn định nói.
"Tống, đây là sinh nhật của tôi, cậu cũng đừng lạnh lùng như vậy có được hay không?" Daniel cười đùa nói.
"Một năm cậu có tám lần đãi tiệc sinh nhật." Hai người vẫn dùng tiếng Anh để trò chuyện với nhau.
"Trong tám lần đó, cậu đến chưa quá hai lần, còn lại là đến dự sinh nhật của người khác. Hôm nay thật sự là sinh nhật tôi. Sao tôi lại có một người bạn máu lạnh như cậu chứ?" Daniel lại nhăn mặt trách móc.
"Tôi không uống rượu lại ghét ồn ào, vậy cậu nói tôi tới đó làm gì?"
"Chỉ là cậu ít uống thôi. Cậu nói không uống rượu được thì ai tin. Nhà cậu trưng bày đủ mọi loại rượu thượng hạng mà cậu lại thường hay đi xã giao. Cậu nói vậy ai tin được?”
Tống Vũ Thành cũng không hề nói dối, anh là người có tự chủ. Anh không hút thuốc, uống rượu cực ít. Về xã giao, anh có hai người trợ thủ đắc lực uống giúp. Đến phút cuối cùng, anh mới cùng đối phương uống một ly, vừa không mất mặt lại không hại cho thân thể.
Giờ phút này, Tống Vũ Thành lười biếng giải thích: "Tối nay chầu này tôi trả, cậu cứ vui vẻ hết mình." Nói xong, anh cúp điện thoại.
Anh lại chạy một lát, sau đó anh dừng lại, cầm khăn lông vừa lau mồ hôi vừa đi xuống phòng tắm dưới lầu.
Từ phòng tắm bước ra ngoài, anh gọi điện thoại đến điểm bán đồ ăn. Sau đó anh đến phòng sách để xử lý công việc vốn làm chưa xong.
Đồng hồ báo thức chỉ mười giờ rưỡi đêm, Tống Vũ Thành ngồi trên ghế duỗi hai cánh tay, sau đó anh đứng dậy đi tới phòng khách.
Cầm điện thoại bị ném trên ghế sa lon trước đó, anh thấy có hai cuộc gọi nhỡ từ Daniel gọi đến.
Không tệ, có tiến bộ, cũng chỉ thúc giục có hai lần.
Anh cầm chìa khóa xe lên và bước ra khỏi nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook