Phái Diễn Xuất
Chương 49: Đại Mãnh 1 Không Phải Là Lừa Gạt…!


Trang Khâm nói xin lỗi liên tục: “Tôi không cố ý, anh Mộ anh đừng giận.”
“Không giận.” Lý Mộ bình tĩnh nói, “Tôi không độn cái thứ ấy.”
Trang Khâm có thể nhìn ra anh rất để tâm.
Nhưng người đàn ông nào bị nghi ngờ chuyện này mà lại không so đo chứ?
“Thực sự rất xin lỗi… Tôi biết anh… không độn.” Trang Khâm thấy hối hận vì đã nói chuyện này cho anh, bởi vì cảm thấy quan hệ với Lý Mộ không tệ mới nói thẳng, giờ nói ra, xem đi, người ta giận rồi.
“Sao cậu biết là tôi nói thật?” Giọng điệu Lý Mộ có thể coi là bình tĩnh mà bàn tay cầm khăn lau đã nắm chặt, “Hay là tự mình sờ thử xác nhận xem? Hoặc chúng ta vào toilet.”
“Chuyện này… thôi bỏ đi, tôi thực sự không có ý đó.” Trang Khâm thật muốn trốn trong nước không ra khỏi, nhưng bồn tắm này đã bị hai người ngồi chật.
“Hai người ngồi trong đó nói chuyện phiếm à?” Bên ngoài vang lên tiếng Quách Bảo Châm, “Đã chuẩn bị xong chưa?”
“Rồi.” Trang Khâm sửa soạn lại tâm trạng, nói với Lý Mộ: “Chúng ta đóng phim trước đã, quay xong lại nói.”
Rất nhanh, nhân viên công tác đi vào dọn tấm bình phong, trong phòng tắm có ba vị trí quay, một quay đặc tả Trang Khâm, một quay đặc tả Lý Mộ, một quay cả bồn tắm và hai người.
Trang Khâm vẫn còn khá yên tâm với điều kiện này, vì trốn trong bong bóng, gần như không thấy được xương sườn bên dưới.
Quách Bảo Châm bảo họ điều chỉnh tư thế: “Ôm chân làm gì thế, đừng câu nệ, thầy Trang, thầy lui người tới chỗ cậu ấy thế này… chính là hai đùi của thầy, kẹp lấy một chân của Lý Mộ.”
“Như vậy?” Trang Khâm vừa điều chỉnh vừa nói, “Để thế này không ổn lắm.”
Độ lớn của bồn tắm chỉ thích hợp để một người nằm thả lỏng hoàn toàn, đùi Trang Khâm duỗi ra, cảm giác chân chạm vào thứ gì đó.
Cơ thể và vẻ mặt Lý Mộ đều cứng đờ.
Trang Khâm khẽ nói xin lỗi: “Ngại quá…”
Lý Mộ nhẫn nhịn, nói không sao.
Hai người bắt đầu điều chỉnh, trong lúc đó không thể né tránh tiếp xúc tứ chi, Quách Bảo Châm vẫn không hài lòng, cứ vậy bảo họ sửa lại góc độ và tư thế, Lý Mộ suýt thì đứng lên đá đạo diễn đi.
Nhưng anh không đứng lên được.
“Chân cậu gọn vào một chút đi, đừng lộn xộn.” Lý Mộ nói rất nhỏ, chỉ Trang Khâm nghe thấy được.
Tai Trang Khâm hồng lên, giải thích là bồn tắm quá nhỏ.
Lý Mộ: “Ừm.”
Tư thế điều chỉnh xong rồi, Lý Mộ cầm thuốc lá đạo cụ giữa hai ngón tay, bật lửa.
Đạo diễn đập bảng: “Tàng Tâm” cảnh 150, lần 1, Action!”

Cơ thể Lý Mộ dựa ra sau, tạo một dáng vẻ thả lỏng, đường cong cằm tới cổ lưu loát, hầu kết thoắt ẩn thoắt hiện, thuốc lá kẹp giữa ngón tay dưới ánh sáng tỏa ra khói màu xanh phiêu tán, bao phủ trên khuôn mặt.
Trang Khâm chỉ cần căn thời gian thích hợp, tự nhiên cầm lấy thuốc trong tay anh, thực ra chính là thò tay qua, Lý Mộ đã đưa cho cậu.
Cậu rít một hơi thật sâu, rũ mắt xuống, vẻ mặt như người mộng du phun khói ra, rít từng hơi một.
Trên mặt đất, bánh tạo khói được đốt, sương khói dày đặc tràn ngập khắp phòng tắm.
Cho dù thị lực hơi vấn đề, nhưng vẫn có thể thấy rõ vật.
“Lại lần nữa.” Quách Bảo Châm nói.
Cảnh vừa rồi quay lại, Quách Bảo Châm cảm thấy lần đầu tiên vẫn tốt hơn, anh ta sợ nói ra chọc nhà đầu tư không vui, dù sao Trang Khâm bên cạnh đã sặc khói rồi.

Để người không biết hút thuốc quay cảnh này, rất khó xử, cũng không giống rượu, có thể dùng nước để thay thế.
Trang Khâm cũng chưa kịp đi súc miệng, đã phải quay cảnh thứ hai.
Cảnh hôn này trong kịch bản hẳn là do cậu chủ động, cậu phải tới gần, vuốt ve khuôn mặt Lý Mộ, từ lông mày đến mũi, lông mi rồi là môi.
Cậu vào trạng thái, đạo diễn đập bảng.
Trang Khâm mất một lúc mới nhổm dậy, chủ động tới gần hôn anh, nhưng cậu lại sợ che mất ánh sáng, cúi người trong bồn tắm, lại phát hiện không với tới Lý Mộ đang ngồi tư thế đại lão.
Cậu và Lý Mộ nhìn nhau chằm chằm.
Quách Bảo Châm hô “Cut”.
“Vấn đề này tôi mới đầu chưa nghĩ đến.” Quách Bảo Châm vốn không ngờ lại không với tới, anh ta suy nghĩ bảo, “Hai người… xem có nên điều chỉnh một chút không? Hay là… không ngồi đối diện nữa, Lý Mộ cậu xem cậu ấy với không tới, kéo cậu ấy một cái, sau đó cậu ấy ngồi trên người cậu, tiếp đó thì làm theo kịch bản, được không?”
Trang Khâm hơi lơ mơ: “Ngồi thế nào? Tôi ngồi lên người anh ấy à… không dễ ngồi lắm.”
“Hai người tự thử xem, rồi lại bảo tôi.”
Quách Bảo Châm gọi cameraman, rèm tắm vừa che đã hình thành một không gian khép kín.
Cũng để lại đủ sự riêng tư cho diễn viên.
Trang Khâm hơi động đậy, cũng không dám đi thẳng qua, Lý Mộ nắm được cổ tay cậu, kéo cậu về phía mình.
Theo thiết lập nhân vật trong phim, sẽ không kéo nhẹ nhàng như vậy, nhưng giờ mới chỉ là thử, Lý Mộ không thể dùng lực, hai tay trong nước hơi cong lại, nói với cậu: “Cơ thể cậu đừng rời khỏi mặt nước, khi lại gần đây thì tách hai chân ra, ngồi lên người tôi, tôi sẽ ôm cậu.”
Trang Khâm định hướng tới, nhưng cậu phát hiện mình không tiện mượn lực.


Nếu như ngồi, trừ phi mình dùng tay chống lên bồn tắm bên cạnh.
Lý Mộ cũng phát hiện ra vấn đề này: “Nếu cậu không ngại, tay này của tôi sẽ chạm vào chân cậu một chút, kéo cậu qua.”
“Không sao cả.” Trang Khâm nói.
“Tới.” Một bàn tay Lý Mộ nắm chặt cổ tay cậu, một tay kia ở dưới nước, động tác không rõ.
Trang Khâm hơi mẫn cảm rụt lại một chút, sau đó rất nhanh đã bị cánh tay mạnh mẽ của anh kéo qua, tay Lý Mộ chuyển từ chân rồi tới eo, đã kéo được cậu vào trong lòng, hai chân Trang Khâm tách ra, dùng tư thế quỳ ngồi ngồi trên người anh.
Khuôn mặt hai người gần trong gang tấc.
Trang Khâm cảm nhận được… bản thân đã ngồi xuống thứ gì đó.
Cậu há to miệng không biết nên nói gì.
“Hay là…” Cậu nghĩ, hay là lùi lại một lát nữa mới quay.
Lý Mộ nhẫn nhịn càng thêm vất vả hơn lúc trước, trong chớp mắt nghĩ tới chuyện gì đó, anh khắc chế nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Không sao.”
Khi Trang Khâm ngồi xuống có thể cảm nhận được rất rõ ràng, nhịn không được nói: “Aiz, tôi sẽ không bao giờ nghi ngờ anh độn nữa.”
Lý Mộ: “…”
Trang Khâm cẩn thận nhìn vào mắt anh: “Tôi lại nói sai rồi có phải không?”
Lý Mộ khẽ “ừm” một cái bằng giọng mũi, cả khuôn mặt đều viết đầy tính toán chi li: “Không giận cậu.”
Trang Khâm nói thứ lỗi, bàn tay cậu bám vào hai vai Lý Mộ, hơi rướn người lên, không dám ngồi thẳng xuống, sợ đè hỏng của Lý Mộ.
Làm diễn viên thực sự quá vất vả, cho dù như vậy vẫn phải kiên trì tiếp tục.

Cùng là đàn ông, Trang Khâm biết lúc này nên làm thế nào.

Trình độ chuyên nghiệp của Lý Mộ vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu.
Mà bàn tay Lý Mộ vẫn còn lưu luyến trên làn da trơn nhẵn của cậu, cảm thấy cảnh quay này, hình như quay không nổi nữa rồi.
Trang Khâm ở quá gần anh, đâm ra thấy hơi áp lực, không khỏi hơi nghiêng đầu: “Thế này đi, chúng ta tranh thủ một lần qua, qua rồi thì bảo đạo diễn Quách cho anh đi nghỉ.”
Lý Mộ rũ mắt nhìn đôi môi hồng nhuận trong gang tấc kia, giọng đã hơi khàn: “Tùy cậu.”


Nước trong bồn đã lạnh đi một nửa, cũng may giờ là tháng sáu ở Đông Nam Á, thời tiết này, tắm nước lạnh không phải là vấn đề gì.
Nói đã chuẩn bị xong với đạo diễn Quách, cảnh này lại quay lại.
“Phân cảnh hai, lần hai!”

Hai tay Lý Mộ đều dùng lực, Trang Khâm ngồi trên đùi anh, dán vào sát sàn sạt.
Lần này quá kích thích, suýt thì Lý Mộ không khống chế được.
Quách Bảo Châm để ý phần eo của Trang Khâm đã lộ ra khỏi mặt nước, thì nói: “Lại lần nữa.”
“Phân cảnh hai, lần ba! Action!”
“Lần bốn…”
“Lần…”
Mỗi một lần ngồi xuống, Lý Mộ đã chết lặng.
Trang Khâm NG mãi nên rất ngượng, đặc biệt là với Lý Mộ.

Cậu khẽ nói xin lỗi: “Lần sau tôi nhất định sẽ không làm sai nữa.”
Dù sao cậu cũng xuất thân biết tạp kĩ, cho dù đạo diễn có yêu cầu hơi cao trong việc thể hiện mỹ cảm, cũng có thể hoàn mỹ làm được sau vài lần NG.
Lúc này Quách Bảo Châm không bảo làm lại lần nữa, anh ta nhìn hình ảnh phản hồi trên máy theo dõi một cách chăm chú, trên cảnh quay này, khuôn mặt chính diện của cả hai diễn viên đều rất hoàn mỹ, nắng sớm được tạo ra chiếu trên khuôn mặt Lý Mộ, loại ánh sáng này phối với bóng của nhân vật thể hiện ra sự tương phản rất lớn.
Ngón tay Trang Khâm sờ trên mặt anh, tinh tế vuốt ve từng bộ phận một.
Lý Mộ nhìn chăm chú vào cậu, trong ánh mắt ẩn chứa dục vọng cực sâu.
Nếu đạo diễn Chu có ở bên cạnh, đạo diễn Quách sẽ vỗ đùi hắn tán dương, diễn viên tốt chính là vậy, chỉ bằng ánh mắt đã có thể gợi nên cảm xúc cho người xem!
Một cánh tay của Lý Mộ dùng sức, kéo cậu tới trước người, hai người từ gần gũi biến thành mặt dán mặt, Lý Mộ hơi nghiêng đầu, lông mi rũ xuống, đường cong ưu nhã từ cằm xuống cổ, lại đi xuống xương quai xanh, màn hình độ phân giải cao thậm chí có thể nhìn thấy rõ hầu kết anh chuyển động.
Nếu chỉ xem trên màn hình, chỗ này Trang Khâm hoàn toàn bị kỹ thuật diễn của Lý Mộ áp chế, rõ ràng cậu nên chủ động khiêu khích, nhưng lại trở nên bị động.
Hô hấp đan xen, bàn tay sau lưng đỡ cậu, cậu hơi kề sát lại, Lý Mộ liền cúi đầu hôn lên bờ môi cậu.
Mùi thuốc lá nồng nặc tràn ngập trong khoang miệng.
Đã quay vài cảnh hôn với Lý Mộ, nhưng lúc này lại có cảm giác khác, Trang Khâm rõ ràng đã bị anh làm cho nhập vai, sự thấu hiểu nhân vật đột ngột gia tăng, như có thể thực sự hiểu cảm tình của An Khả đối với sát thủ.
Làm Quách Bảo Châm có hơi tiếc nuối chính là, kỹ thuật diễn của cả hai đều không tồi, nhưng cảnh hôn trước giờ vẫn luôn khắc chế, không phóng túng và kịch liệt như trong tưởng tượng của anh ta, song sự triền miên là sự thật, một bàn tay của Lý Mộ ở dưới nước, nhìn không rõ, một tay khác nâng phần cổ mềm mại của Trang Khâm, đầu ngón tay luồn vào mái tóc đen của cậu, chỉ cần nhìn lực nắm chặt của tay cũng có thể thấy được sự chân thật.
Có điều đóng phim điện ảnh luôn có chỗ thiếu sót, không thể mạnh mẽ yêu cầu diễn viên diễn cảnh hôn nhất định phải hôn lưỡi nồng nhiệt.
Huống hồ Lý Mộ có bệnh sạch sẽ, là kiểu người sẽ tự lấy tiền riêng để mua mới đạo cụ đóng phim, có thể làm được như bây giờ đã rất không dễ dàng.

Quách Bảo Châm tìm cớ cho ba ba kim chủ, hô: “Cut!”
“Qua!”
Vừa dứt lời, Lý Mộ đã giơ tay kéo lại rèm tắm, động tác nhanh tới nỗi suýt nắm nát rèm.
Quách Bảo Châm bảo cameraman đi ra, quay xong cảnh kiểu này luôn rất cần không gian.
“Nghỉ ngơi xong thì gọi tôi.” Anh ta nói với hai người cách một tấm rèm che khuất.
Ba cameraman đi ra ngoài, nhỏ giọng trao đổi: “Hai người họ phim giả tình thật đấy à?”
Quách Bảo Châm không vui nói: “Đừng có buôn chuyện linh tinh!”
Khi quay phim, diễn viên đều cống hiến tình cảm thực sự, cho dù có thực sự có tình cảm, cũng chẳng qua là bị tình cảm của nhân vật làm ảnh hưởng, ngừng diễn là sẽ bình thường lại.
Quách Bảo Châm cũng không quá lo về vấn đề này, khi đóng máy anh ta sẽ nhắc nhở.
Người vừa đi, hai người trong bồn tắm mới hoàn toàn thả lỏng.
Lý Mộ vẫn còn đang ôm cậu, không buông tay.
Trang Khâm nhất thời cũng chưa thoát ra khỏi vai được, đáng ra, cậu phải là người tách khỏi Lý Mộ trước tiên, nhưng cậu lại không làm vậy.
Hai người ôm nhau trong chốc lát, Trang Khâm chậm rãi thoát ra khỏi nhân vật, ánh mắt trở nên tỉnh táo hơn một chút.
Cậu vẫn còn dựa vào người Lý Mộ, hơi xấu hổ, nhớ tới tình trạng cơ thể, Lý Mộ lại đè cậu lại: “Cậu cũng cương rồi.”
Trang Khâm hiểu anh đang nói gì, càng không khỏi ngại ngùng, đóng phim với diễn viên nam mà lại…
“Tôi là… phản ứng sinh lý bình thưởng thôi.” Cậu thẹn thùng giải thích, cảm thấy mất mặt, muốn ngồi dậy, lại bị Lý Mộ ấn xuống.
“Đừng lộn xộn.” Lý Mộ nói, “Tôi cũng vậy.”
Cảnh quay vừa rồi, tới tới lui lui không lâu lắm cũng chỉ nửa tiếng, Trang Khâm cảm thấy anh thế này, tuyệt đối không bình thường.

“Vậy anh… vào phòng hóa trang?” Trang Khâm thấy đoàn phim đã chuẩn bị hai cái áo tắm dài, chỉ chỉ nói, “Mặc cái kia… sẽ không ai nhìn ra.”
“Vậy còn cậu?”
Trang Khâm muốn nói nghỉ ngơi một lát là hết cảm giác, chỉ là quay cảnh hôn mà thôi.
Đôi mắt Lý Mộ đã trở nên sâu thẳm: “Không giải quyết cùng tôi?”
Trang Khâm đứng dậy nhưng bị anh ấn ngồi lại, Lý Mộ suýt thì chết trên người cậu.

Anh dán vào tai Trang Khâm nói: “Cậu không muốn xác nhận thử xem tôi có độn hay không sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương