Phá Thiên Võ Thần Chuyển Thế
Chapter 30: Vậy Anh Không Phải Là Kẻ Phản Bội Sao (3)

Chương 30: Vậy Anh Không Phải Là Kẻ Phản Bội Sao (3)

 

Toàn bộ cung điện Hart đang bị đảo lộn.

Nguyên nhân là do một lá thư khẩn cấp được gửi đến từ gia đình Bá tước Arsene cách đây vài ngày.

Hoàng đế đã một mình vật lộn với vấn đề này trong nhiều giờ nhưng không thể đưa ra giải pháp rõ ràng.

Vì vậy, ông đã triệu tập tất cả các hoàng tử và công chúa, những người được coi là tương lai của vương quốc.

"Như các con đã biết, Bá tước Arsene đã tuyên chiến với Hầu tước Foltaine."

"Hmm......"

"Bá tước Arsene vừa mới mất vợ và vào cùng ngày, người thừa kế triển vọng nhất của ông ấy cũng đã tàn tật. Xét theo hoàn cảnh hiện tại, chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phê chuẩn cho cuộc chiến tranh lãnh thổ này."

Hoàng đế Melio II thở dài khi nói.

"Hoàng tử và công chúa, các con nghĩ sao?"

Người đầu tiên trả lời là Hoàng tử Fury Kun Hart, người được thừa kế ngai vàng.

"Cha, một cuộc chiến tranh lãnh thổ là hoàn toàn không thể chấp nhận được. Xét theo thực tế mà nói, gia tộc Bá tước ArSene sẽ phải một mình chống lại gia tộc Hầu tước Foltaine.”

“Tuy nhiên, trong số tất cả các gia tộc bá tước khác, thì đúng là chỉ có mình gia tộc Bá tước Arsene là gia tộc duy nhất có khả năng chống lại gia tộc Hầu tước Foltaine.”

Lần này, hoàng tử thứ hai, Terry Kun Hart, đã lên tiếng.

“Chúng ta không nên coi đó là tiêu chuẩn để đánh giá. Gia tộc Foltaine sở hữu sức mạnh về quân sự ngang ngửa với gia tộc đứng đầu trong năm gia tộc hầu tước.”

“Nhưng nếu chúng ta từ chối cuộc chiến tranh lãnh thổ này vì vấn đề thực tế hiện tại, thì sẽ còn mất nhiều hơn. Tránh chiến tranh chỉ vì chúng ta sợ sự thất bại sẽ có tác động tiêu cực ngay cả đối với những quý tộc trung lập đã duy trì lập trường hòa bình từ lâu.”

Hoàng tử Fury nghiến răng trước lời nói của em trai mình.

“Chúng ta phải ngay lập tức bắt gia tộc Foltaine chịu trách nhiệm. Sao họ dám phái sát thủ đến một gia tộc quý tộc khác trong cùng một quốc gia cơ chứ? Hơn nữa, họ chính là những người đã gây ra tình hình nghiêm trọng về việc buôn bán nô lệ bất hợp pháp ở đất nước chúng ta!”

“Hầu tước sẽ phủ nhận mọi thông tin. Như thường lệ.”

Không giống như người anh trai nóng tính của mình, hoàng tử thứ hai, Terry, lạnh lùng và lý trí hơn rất nhiều.

“Con có thể nói đôi điều không?”

“......!”

Vào lúc đó, một trong hai công chúa đã im lặng nãy giờ, lên tiếng.

Ngay cả Terry, hoàng tử thứ hai, cũng không thể bỏ qua giọng nói của cô ấy.

‘Mary......’

Cô ấy là đệ nhất công chúa, Mary, và là chị cả trong số tất cả các anh chị em của gia đình hoàng gia.

Một người mà Terry còn sợ hơn cả người anh trai thái tử của mình.

“Có một điều rất rõ ràng khi chiến tranh nổ ra, rằng người chiến thắng sẽ được coi là người công minh nhất.”

“......”

Lần này, không ai vội vàng phản ứng.

Bản thân sự im lặng của mọi người đã là một lời ngầm khẳng định lời nói của cô.

Trong tình hình hiện tại, khi cuộc đấu tranh giành quyền lực giữa hai phe đã lên đến đỉnh điểm, thì loại logic về quyền lực này có ảnh hưởng lớn hơn bất cứ điều gì khác.

“Chúng ta hãy thử xem xét điều ngược lại với những gì hoàng tử thứ hai vừa đề xuất xem. Nếu chúng ta có thể chiến thắng trong cuộc chiến này, thì chúng ta có khả năng đưa các lực lượng trung lập, những người vẫn đang duy trì thế hoà bình, vào vòng kiểm soát của chúng ta.”

“Nhưng trước tiên chúng ta phải giành được chiến thắng cái đã. Chiến thắng đấy! Gia đình hoàng gia không thể giúp đỡ họ được. Một cuộc chiến tranh lãnh thổ chỉ là một cuộc chiến giữa hai gia tộc mà thôi.”

“Dù vậy, chúng ta vẫn phải tìm ra một điều gì đó mà chúng ta có thể làm. Nếu chúng ta chỉ ngồi yên, và tuyên bố rằng chúng ta hoàn toàn vô năng trong trận chiến này, thì tình hình sẽ còn tồi tệ hơn nữa.”

“Làm sao mà nó có thể còn tồi tệ hơn thế này được nữa cơ chứ......!”

Trước khi Hoàng tử Fury kịp nói hết câu thì….

“Bệ hạ! Chúng tôi vừa nhận được tin rằng con trai thứ hai của gia tộc Bá tước Arsene đã chết!”

“......!”

Ngay lập tức, mọi người có mặt ở đó đều mở to mắt.

“...... như thế này này.”

“......”

Một sự im lặng ngột ngạt bao trùm toàn bộ căn phòng.

Quả thực là một tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Cho phép chiến tranh có nghĩa là họ chắc chắn sẽ thất bại, nhưng nếu cấm nó thì họ sẽ mất mát nhiều hơn ngay cả khi họ giành chiến thắng.

Vào lúc đó, Công chúa Mary từ từ đứng dậy khỏi ghế.

“Bệ hạ, người nghĩ sao về việc chấp thuận một cuộc chiến tranh lãnh thổ có điều kiện kèm theo?”

“Một cuộc chiến tranh lãnh thổ có điều kiện?”

“Chúng ta sẽ quy cho cuộc chiến tranh lãnh thổ giữa hai gia tộc một thời gian và địa điểm cố định và hạn chế lực lượng tham gia. Cứ nghĩ nó sẽ giống như một loại giải đấu hiệp sĩ— sẽ dễ hiểu hơn.”

“......!”

Cuối cùng, mắt của hoàng đế Melio II sáng lên vì thích thú.

Thật vậy, một giải đấu hiệp sĩ sẽ giảm thiểu tổn thất về lực lượng của họ.

Quan trọng nhất là hoàng gia có thể kiểm soát được tình hình.

Tuy nhiên, vấn đề thực sự ở đây là.....

“Liệu Hầu tước Foltaine có thực sự chấp nhận một giải đấu hiệp sĩ như vậy không?”

“Nếu họ không chấp nhận, thì cũng sẽ mất mát nhiều hơn, giống như Terry đã đề cập.”

“Tình hình này không có phần khác sao?”

“Hoàn toàn không. Theo quan điểm của Hầu tước Foltaine, có lẽ kịch bản tồi tệ nhất đối với họ là bị kết án với bằng chứng xác thực và phải đối mặt với hình phạt nghiêm trọng của hoàng gia. Họ sẽ hoan nghênh lời thách thức hấp tấp của gia tộc Bá tước Arsene.”

“Còn nếu họ vẫn không chấp nhận thì sao?”

“Điều đó cũng dễ mà. Nếu chúng ta đã đề xuất một kế hoạch hòa giải mà các bên không đạt được thỏa thuận, thì cơ quan ‘nhà nước’ sẽ có quyền can thiệp. Nói cách khác, chúng ta sẽ có thêm lý do để can thiệp vào cuộc chiến.”

Giọng nói của Mary tràn đầy sự tự tin.

“Trận chiến này phải do gia đình hoàng gia chúng ta kiểm soát. Vậy nên, chúng ta nên thiết lập địa điểm chiến đấu ở đây ngay tại thủ đô. Nếu gia tộc Bá tước Arsene thua, chúng ta có thể ban hành lệnh của hoàng gia để chấm dứt xung đột với các lệnh trừng phạt thích hợp đối với Hầu tước Foltaine. Vì họ là những người có lỗi, chỉ có thể phàn nàn trong âm thầm chứ không thể công khai thách thức chúng ta.”

Công chúa Mary nói như thể gia tộc Bá tước Arsene chắc chắn sẽ thua.

Trên thực tế, không chỉ Mary, không có ai trong gia tộc nhà họ tin rằng phe của bá tước sẽ thắng.

“Ai có ý kiến ​​nào khác không?”

Đáp lại câu hỏi của hoàng đế Melio II, hoàng tử thứ hai, Terry, thận trọng lên tiếng.

“Chúng ta bỏ sót một chỗ.”

“Hử?”

“Chúng ta vẫn chưa thực sự nghe mong muốn của Bá tước Arsene.”

“......”

Trong sự im lặng sau đó, Hoàng tử Fury bật cười chế giễu.

“Tất nhiên, ông ta sẽ chấp nhận rồi. Ngay chính bản thân bá tước cũng biết rằng ông ta không thể thắng với sự chênh lệch lực lượng như vậy. Mặc dù giờ đây ông ta đã bị cơn thịnh nộ làm cho mù quáng, nhưng sẽ sớm bình tâm suy nghĩ lại thôi.”

Công chúa Mary cau mày nói thêm vào lời của em trai mình.

“Mặc dù ông ta đã phải chịu một mất mát không thể bù đắp, nhưng đã liều lĩnh tuyên bố một cuộc chiến tranh lãnh thổ mà không tham khảo ý kiến ​​của hoàng gia, khiến mọi người rơi vào tình thế khó xử. Nếu dám từ chối lệnh của hoàng gia, thì ông ta đáng bị trừng phạt chứ không được nhận sự giúp đỡ nào cả.”

Nhất hoàng tử và nhất công chúa, những người có uy quyền chỉ sau Hoàng Đế Melio II, đã đồng ý.

Cuối cùng, ý kiến của họ đã có sự đồng thuận.

“Thật trùng hợp, kỳ thi tuyển hiệp sĩ lại sắp diễn ra. Hãy thông báo về cuộc chiến tranh lãnh thổ giữa hai gia tộc trùng vào ngày đó. Những người giám khảo sẽ làm chứng. Hai gia tộc sẽ tham gia một cuộc thi tuyển hiệp sĩ trước mặt họ.”

Kỳ thi tuyển hiệp sĩ là một kỳ thi được chứng nhận trên toàn quốc và là một lễ hội lớn được tổ chức vài năm một lần.

Đương nhiên, vô số quý tộc tham dự sẽ đến để tận hưởng lễ hội.

Lý do tham dự của họ rất khác nhau.

Họ có thể là cha mẹ của những người sẽ dự thi trong tương lai.

Hoặc có thể là những người muốn đích thân tự mình nhìn thấy những mầm non tương lai của đất nước.

Thậm chí họ còn có thể là những người có tầm ảnh hưởng lớn tại địa phương và mong muốn thu hút sự chú ý của các quý tộc trung ương để nâng cao địa vị.

“Khoan đã. Ít nhân chứng có thể sẽ tốt hơn. Trong tình huống mà gia tộc Arsene chắc chắn sẽ thua, không cần phải tiết lộ những thiếu sót của phe hoàng gia chúng ta cho người ngoài biết.”

“Đó chính xác là lý do mà.”

“Cái gì?”

“Vì kết quả đã rõ ràng, nên việc có nhiều nhân chứng sẽ ngăn cản Hầu tước Foltaine hành động hấp tấp một lần nữa. Họ sẽ không dám bất chấp lệnh của hoàng gia mà rút kiếm trong bối cảnh như vậy đâu.”

Mặc cho sự lo lắng của Hoàng tử Fury, Mary vẫn tiếp tục nói với sự tự tin không hề lay chuyển.

“Hơn nữa, không một ai, kể cả chúng ta, tin rằng gia tộc Arsene có thể giành chiến thắng.”

“Vậy là không có gì có thể gây thất vọng cho công chúng sao?”

“Chính xác.”

Những lời cuối cùng của Công chúa Mary mang đầy tính quyết định.

Chẳng mấy chốc, hoàng đế Melio II đã đưa ra quyết định của mình.

“Như công chúa đã đề xuất, ta chấp thuận cuộc chiến tranh lãnh thổ có điều kiện này. Số lượng người tham gia sẽ là một trăm. Thời gian sẽ là ngày sau cuộc kiểm tra hiệp sĩ. Cả hai hoàng tử phải thông báo cho Hầu tước Foltaine và gia tộc Arsene về quyết định này.”

Hai hoàng tử ngay lập tức cúi đầu.

“Chúng con xin nhận lệnh.”

 

***

 

Đêm khuya.

Tôi nằm trên giường và lặng lẽ mở mắt.

Bóng người đeo mặt nạ, giờ đã hòa vào bóng tối, đang từ từ lướt qua cửa sổ.

Không nhúc nhích, tôi lên tiếng.

“Anh ra vào nhà của người khác tự nhiên như nhà mình như vậy có ổn không?”

“Được thôi, nếu bị bắt, thì tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng ít nhất, tôi vẫn sẽ đảm bảo rằng tên hoàng tử trẻ tuổi lắm lời này không gặp rắc rối gì, nên đừng lo lắng.”

“Anh vô liêm sỉ hơn vẻ bề ngoài nhiều đấy.”

“Chẳng phải rõ ràng là Mặt Nạ Bóng Đêm sẽ ở một nơi có khả năng rò rỉ thông tin sao?”

Như thường lệ, Narakas lại ở đây, và anh đeo chiếc mặt nạ mượn được từ cấp dưới của mình.

“Lần này sao anh ta lại đưa anh đến đây nữa vậy?”

“Một viên sỏi nhỏ đang gây nhiều gợn sóng trên mặt hồ hơn dự kiến. Tôi chỉ muốn nói vậy thôi.”

“Tôi có phải là viên sỏi nhỏ đó không?”

Narakas gật đầu im lặng.

“Không biết cậu có biết không, nhưng đất nước này giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào vậy.”

Narakas tiếp tục, anh vẫn ngồi trên bệ cửa sổ.

“Vương quốc Hart từ lâu đã bị chia cắt thành hai phe chia sẻ quyền lực: phe hoàng gia tập trung quanh nhà vua và phe quý tộc do hai công tước lãnh đạo.”

“Tôi đã nghe nói về điều đó rồi.”

“Giống như hầu hết các quốc gia ngày nay, Vương quốc Hart cũng không khác gì. Nó đã trở nên cực kỳ trì trệ.”

Narakas lặng lẽ nhìn ánh trăng phản chiếu qua cửa sổ.

“Lý do quá rõ ràng rồi. Trong vài thập kỷ qua, các quốc gia đã nhanh chóng xây dựng sức mạnh của mình để kiểm soát đế chế. Họ đã cố gắng hết sức để không bị con quái vật khổng lồ này nuốt chửng. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu một người cứ liên tục thổi phồng một quả bóng bay chứ?”

“Cố quá thì quá cố.”

“Chính xác. Quyền lực đã được tích tụ, nhưng lại không có lối thoát để giải tỏa. Hhọ không thể đối đầu với đế chế vì nó đã phát triển mạnh hơn trước, nên buộc phải đấu tranh giành quyền lực nội bộ một cách vô nghĩa.”

Nhân loại về cơ bản được tạo ra theo cách đó.

Một khi nắm giữ ngay cả phần nhỏ nhất của quyền lực, thì họ cũng sẽ trở nên tham lam khi sử dụng nó theo một cách nào đó, kiểu kiểu như vậy.

Mặc dù đã có đủ quyền lực, nhưng họ vẫn liên tục thèm khát nhiều hơn nữa.

"Ngay cả khi cậu có một chiến lược hoàn hảo và gia đình Bá tước Arsene cuối cùng cũng giành chiến thắng, thì bản thân điều đó vẫn là vấn đề. Bất kể kết quả có như thế nào, thì toàn bộ đất nước này cũng sẽ chìm trong hỗn loạn."

“Anh đang cố nói gì vậy?"

"Là do cậu. Cậu chính là chất xúc tác cho cuộc chiến đó."

Giọng nói của Narakas mang theo một cảm giác đe dọa kỳ lạ.

"Nhưng mà, cậu không cảm thấy tội lỗi sao? Hả? Thất hoàng tử của Công quốc Meeke?"

Anh ta đang cố làm tôi sợ.

Anh ta tự hỏi liệu một đứa trẻ như tôi có thể chịu đựng được gánh nặng mà cái chết gây ra hay không.

"Có một điều mà tôi đã nhận ra trong cuộc đời của mình."

"Cái gì?"

"Điều gì phải xảy ra cũng vẫn sẽ xảy ra."

Narakas giật mình.

"Nếu tôi không ở đây, thì liệu đất nước này có thật sự sẽ không có chiến tranh không? Tôi không nghĩ như vậy."

“......”

Narakas nhìn chằm chằm vào mắt tôi qua lớp mặt nạ.

Tất nhiên, tôi không tránh ánh mắt của anh ta.

Sau một lúc im lặng.

“......Được rồi. Tôi sẽ chấp nhận đề xuất trước đó của cậu. Tôi sẽ cung cấp thông tin cho cậu trong suốt cuộc chiến. Như cậu đã nói, chúng tôi cần khách hàng của mình sống sót nếu muốn nhận được khoản thanh toán.”

“Cảm ơn.”

“Đổi lại, mặc dù không nhiều, nhưng cậu có thể thỏa mãn sự tò mò của tôi không?”

“Có lẽ tôi điều anh đang tò mò.”

“......?”

“Anh muốn biết mối quan hệ giữa tôi và Ancelot Heil Edenberg, phải không?”

Narakas bật cười nhẹ trước câu hỏi của tôi.

“Cậu là một đứa trẻ thông minh, đúng như tôi nghĩ.”

“Như anh có thể đoán, tôi đã học kiếm thuật của ông ấy.”

Đây là câu trả lời tôi đã chuẩn bị sẵn cho những tình huống như này.

Anh ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải tin vào điều đó.

Tài năng bẩm sinh và kiếm thuật xuất chúng.

Nếu đúng như vậy, thì ngay cả những kỹ năng bất thường của tôi cũng có lý.

"Mặc dù tôi không được chỉ dẫn trực tiếp, nhưng tôi coi ông ấy như một người cố vấn về mặt tinh thần."

"Vậy, đó là lý do tại sao cậu đang khám phá sự thật của lịch sử? Mặc dù cậu có thể bị tên hoàng đế tham lam đó giết chết?"

"Học trò vẫn có thể trả thù cho cố vấn của mình mà."

“Cậu nghiêm túc chứ?"

Lúc này, một nụ cười yếu ớt xuất hiện trên môi tôi.

"Ngay cả khi có không nghiêm túc, thì đây không phải là câu trả lời mà tôi nên đưa ra ngay bây giờ sao? Trong tình huống mà tôi liên tục bị thử thách như thế này."

"......!"

Narakas mở to mắt.

Và sau một khoảng thời gian ngắn ngủi.

"......Thật sự luôn đấy, cậu bị sao vậy?"

"Cái gì?"

“Cậu hiểu tôi quá rõ. Tôi không nhớ mình từng gặp một đứa nhóc nào như cậu trước đây."

Giọng nói đùa cợt của Narakas đột nhiên trở nên nghiêm túc.

"Thành thật mà nói, tôi khá thích cậu. Vậy nên đây là một lời khuyên— à không, một lời cảnh báo thì đúng hơn.”

“Tôi đang nghe đây.”

“Nếu cậu thực sự học được kiếm thuật của ông ấy, thì hãy luôn thận trọng. Cho đến bây giờ, có thể cậu mới chỉ đang gặp những tên nghiệp dư nên chưa ai nhận ra nó, nhưng nếu gặp phải những ‘kẻ thực sự biết về nó’, thì tình hình sẽ thay đổi. Nếu những người đó đến từ đế chế......”

Giọng nói của Narakas trở nên lạnh lùng khi anh ta nói nhỏ dần.

“......thì chúng sẽ cố giết cậu bằng mọi giá. Với chúng, cậu là sự trở lại của cái gai trong mắt chúng, người anh hùng mà chúng đã phải mất rất nhiều công sức để loại bỏ. Vì vậy, đừng sử dụng kiếm thuật đó khi có rất nhiều ánh mắt hướng về cậu.”

“Tôi không thể hứa trước điều đó, vì tôi đã có kế hoạch hết rồi.”

“Kế hoạch......?”

“Tôi sẽ trở nên càng ngày càng mạnh mẽ hơn, và sau đó, tại Giải đấu Bậc Thầy được toàn bộ lục địa theo dõi, tôi sẽ tự hào thể hiện kiếm thuật đó.”

“Giải đấu bậc thầy?”

Quá sốc trước những lời đó, Narakas lắp bắp.

Và sau đó.

“......Heh.”

“......”

“Hahaha!”

Biết được cốt lõi của kế hoạch, Narakas phá lên cười.

“Đồ điên. Cậu muốn tự mình chọn đường chết cho mình sao!”

“Nó tệ đến vậy sao?”

“Heheh. Tôi chưa bao giờ nghe được một câu chuyện vô nghĩa nào mới mẻ như thế trong cuộc đời.”

Narakas cười lớn đến nỗi gần như sắp gập cả người lại.

“......Hahaha. Nếu điều đó thực sự xảy ra, thì biểu cảm trên khuôn mặt của những tên khốn đế chế đó sẽ rất thú vị đây. Chúng đã trải qua tất cả những rắc rối chỉ để loại bỏ đối thủ bằng cách biến ông ta thành anh hùng, và giờ người kế nhiệm ông ta lại xuất hiện tại Giải đấu bậc thầy bằng kiếm thuật của ông ta...... Trong trường hợp đó, đế chế sẽ không dám làm hại cậu, với chính những lời nói của chúng.”

Narakas vỗ vai tôi như thể để động viên tôi.

“Đột nhiên, tôi thực sự muốn thấy điều này. Tôi thực sự ủng hộ cậu, nhóc ạ.”

“Chỉ lời nói thôi sao?”

“Hả?”

Tôi bình tĩnh đưa tay ra.

“Cho tôi ít tiền khích lệ đi chứ.”

 

***

 

Lúc rạng sáng, Bá tước Arsene triệu tập tôi đến đại sảnh của người đứng đầu.

“Phản hồi từ cung điện hoàng gia vừa đến.”

“Họ nói gì vậy?”

“Họ đã cấp phép cho cuộc chiến tranh giành lãnh thổ. Nhưng có điều kiện.”

“Điều kiện là gì?”

Bá tước Arsene trả lời câu hỏi của tôi với vẻ mặt nghiêm nghị.

“Họ chỉ cho phép một trăm người. Và Lực lượng tinh nhuệ từ mỗi gia tộc sẽ phải chiến đấu trước mặt hoàng đế cho đến khi một bên nhượng bộ. Phải tránh giết chóc càng nhiều càng tốt. Tuy nhiên, với bằng chứng rõ ràng, họ sẽ tiến hành một cuộc điều tra riêng về vấn đề này.”

“Tóm lại, những tên chuyên gia tự xưng đó một lần nữa đưa ra một số ý kiến nhảm nhí sau khi ngồi quanh bàn bàn bạc.”

Không có lý do gì để lắng nghe thêm nữa.

Một sự kiện nghiêm trọng như vậy đã xảy ra, mà họ còn mong đợi chúng tôi thực hiện một trò hề tập thể khi không có bất kỳ chiến lược hay chiến thuật nào và chỉ chờ đợi trong im lặng thôi ư?

Những người nghĩ ra điều này và những người chấp nhận nó theo nguyên văn— mặc dù tôi chưa từng nhìn thấy mặt hoàng đế, nhưng tôi có thể đoán được ông ta là người như thế nào.

"Gửi thư trả lời đi. Hỏi xem nếu như nữ hoàng của đất nước này chết, họ có còn nói được những điều như vậy không."

“Ý cậu là chúng ta nên bất chấp sắc lệnh của hoàng gia?"

"Sắc lệnh của hoàng gia, cái con khỉ. Nếu hoàng đế ra lệnh cho ông đeo gỗ lên người và nhảy vào đống lửa, thì ông có ngoan ngoãn nói, 'Tuân lệnh!' và làm theo không?"

"...... Nếu có lý do chính đáng, thì tất nhiên, ta sẽ làm. Trung thành là nghĩa vụ cơ bản của một thần dân mà."

"Tôi đảm bảo với ông, đó không phải trung thành mà là tâm lý của một nô lệ."

"......!"

Mắt Bá tước Arsene mở to trước những lời nói thẳng thừng của tôi.

"Hãy ghi nhớ điều này. Trong số những sự chuẩn bị cần thiết để giành chiến thắng trong cuộc chiến này, điều quan trọng nhất là chúng ta phải phá vỡ được cái tâm lý nô lệ chết tiệt đó trước đã."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương