Phá Thiên Võ Thần Chuyển Thế
Chapter 18: Nuôi Dưỡng Đệ Tử (2)

Chương 18: Nuôi Dưỡng Đệ Tử (2) 

 

Hầu tước Foltaine đã đánh giá quá thấp sức mạnh của anh. 

“Nếu đã muốn gửi mấy con cá nhỏ như vậy để giết ta thì ít nhất cũng nên cử thêm nhiều mấy người nữa chứ.” 

Chỉ có năm sát thủ đến giết anh. 

Mỗi người đều yếu hơn tên hiệp sĩ Thomas đã chết trước đó. 

'Họ thậm chí còn không thể thực hiện một cuộc ám sát.' 

Anh không thể không buông lời chế giễu. 

Tất nhiên, trong công việc này, việc kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu là điều hết sức hiển nhiên. 

Và hầu hết những sự cố đó là do 'ám sát'. 

Xóa sự hiện diện của bản thân, loại bỏ mùi hương, thậm chí không phát ra một chút âm thanh nào. 

Họ giấu mình trong bóng tối và tiếp cận mục tiêu trong trạng thái hoàn toàn tàng hình. 

Sát thủ có khả năng tàng hình đặc biệt và kỹ năng xâm nhập đáng gờm, khiến họ là mối đe dọa tiềm tàng ngay cả với những kiếm sĩ cấp cao nhất. 

Nhưng nếu họ bị lộ dấu vết trước cuộc phục kích…

Bzzzzzzt!

“……!”

“……!”

“……!”

Nếu như thế, cơ hội hạ sát được mục tiêu chỉ bằng không. 

Trong bóng tối, các sát thủ có thể giết ai đó mạnh hơn nhiều mà không gặp rắc rối nào, tuy nhiên, trong cuộc đối đầu trực diện dưới ánh sáng, họ phải vật lộn ngay cả với kẻ yếu hơn nhiều. 

Đó là bản chất của sát thủ. 

“Cái quái gì thế này……?”

Ngay sau khi bốn tia lửa liên tiếp thắp sáng bóng tối. 

Ngay sau đó, giọng nói kinh ngạc của thủ lĩnh sát thủ phá vỡ sự im lặng. 

Hắn hẳn đã nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên rằng anh không phải một thằng nhóc bình thường. 

“Ta sẽ hỏi lại. Ngươi đến từ đâu? Nếu ta xem xét các nhóm mà ta nghĩ đến, thì chỉ có thể là Bạch Nguyệt, Sư tử đen, Huyễn ảnh nhất bách, hoặc Nhất thiên tử vong chi hắc ám……” 

Những cái tên mà anh nhắc đến là những tổ chức sát thủ lớn nhất trên lục địa ở kiếp trước. 

Ngay cả khi đã 20 năm đã trôi qua, nhưng chỉ những tổ chức tầm cỡ như vậy mới còn giữ được dấu vết nào đến tận bây giờ. 

Tên sát thủ đứng đó chết lặng, cuối cùng cũng lên tiếng. 

“Mày nghĩ mày là vua của một nước hay gì? Ai lại ủy thác cho Năm Hội Sát thủ vĩ đại chỉ để bắt một đứa nhóc?” 

“Cái gì, vậy ra không phải sao?” 

“Đồ khốn nạn điên rồ. Ngươi có biết chi phí thuê họ là bao nhiêu không? Chúng ta là Ngân Lang.” 

Thủ lĩnh sát thủ tự hào tuyên bố tổ chức của mình. 

Chắc hẳn hắn ta rất tự tin về sự thành công của mình trong nhiệm vụ ám sát này.

Khi tiêu diệt thành công, các sát thủ cố tình truyền đi tin tức về vụ ám sát của mình. 

Điều đó sẽ trở thành danh tiếng của tổ chức và thu hút nhiều khách hàng hơn.

“Ngân…Lang?”

Miệng anh há hốc không tin nổi. 

Đó không chỉ là cái tên mà tôi mới nghe lần đầu tiên, mà còn... 

“Nghĩ kiểu gì thì nghe nó cũng cực kỳ yếu.” 

Anh không khỏi cảm thấy chán nản. 

Suy cho cùng, đây là những sát thủ được hầu tước cử đến, nên anh đã hy vọng vào một thứ gì đó ấn tượng hơn. 

“……Chà, có thể mong đợi điều gì từ vũng nước tù của cái đất nước này chứ.”

“Ngươi định lẩm bẩm một mình mãi thế à? Mọi người làm gì thế? Tấn công!” 

Vút! 

Ngay lập tức, bọn sát thủ lao tới anh. 

Bây giờ anh đã biết chúng chỉ là lũ cá tạp, không còn lý do gì để kéo dài thời gian hơn nữa. 

Cùng với suy nghĩ này, Vút! 

Anh lao về phía đám sát thủ như một tia sét. 

*** 

Lúc bình minh, anh đã gọi Ben, người đàn ông đeo mặt nạ xanh. 

Đúng như dự đoán, Ben giật mình khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong. 

“Đ-Đây đều là sát thủ à?” 

“Ưm! Ưm!” 

Bọn sát thủ bị bịt miệng, nhìn Ben bằng ánh mắt tuyệt vọng. 

Anh đã trói bọn khốn đó bằng dây thừng và treo ngược chúng lên trần nhà như cá khô. 

"Đúng thế. Chúng dám nhắm vào mạng sống của ta nên ta nghĩ ta sẽ để chúng lơ lửng như thế này trong ba ngày tới.”

“T-Thưa ngài! Tôi thề là chúng tôi sẽ không bao giờ dám làm việc đáng hổ thẹn như vậy nữa! Xin hãy tha cho chúng tôi!” 

Người cầm đầu, người duy nhất không bị bịt miệng, hét lên với giọng như sấm. Khuôn mặt của những sát thủ, vốn đã đến giới hạn, mặt cắt không còn một giọt máu. 

Bất cứ ai từng trải qua đều biết rằng việc bị treo ngược như thế là vô cùng khó chịu. 

“Ai cho ngươi mở miệng?” 

“L-Làm ơn……!” 

Có lẽ nghĩ rằng không thể đàm phán với anh nên tên sát thủ nhìn sang Ben. 

“……Tôi không có quyền can thiệp, nhưng nếu treo ngược những người này liên tục trong ba ngày, họ sẽ chết. Trên thực tế, chúng có thể sẽ không sống được dù chỉ một ngày. Nếu ý định của ngài không phải là giết họ, vậy sao ngài không thả họ xuống?” 

“......!” 

Nghe những lời đó, khuôn mặt của bọn sát thủ lập tức sáng bừng lên. 

“Đó là lý do tại sao ta muốn làm việc với ngươi. Mặt nạ bóng đêm sẽ xử lý những công việc lặt vặt miễn là khách hàng trả tiền, phải không?” 

“Công việc lặt vặt……?” 

“Hãy hạ chúng xuống và treo chúng lên cứ mười phút một lần trong một giờ. Như thế nào? Dễ mà phải không?” 

“......”

Ben nhìn chằm chằm vào anh. 

Anh cảm thấy bản thân đã mềm lòng hơn xưa nhiều. 

Khoan dung với cả những sát thủ đã đến giết mình. 

“……Không phải họ cầu xin được giết sao?” 

“Vậy thì tôi sẽ đáp ứng điều ước của họ.” 

Lúng túng. 

Bọn sát thủ vội vàng lắc đầu trước ánh nhìn của anh. 

“K-Không! Chúng tôi thích bị treo thế này hơn!” 

“Tôi có nghe người ta nói rằng để máu chảy ngược lên đầu đôi khi lại tốt cho sức khỏe. Cảm ơn ân nhân, cảm ơn vì đã quan tâm đến sức khỏe của sâu bọ như chúng tôi!” 

“Chúng tôi sẽ lặng lẽ treo ở đây như ấu trùng. Cảm ơn vì đã thể hiện sự ân cần với thứ rác rưởi vô dụng như chúng tôi!” 

Ben nghe xong tỏ vẻ chán ghét. 

“Rốt cuộc ngài đã làm gì để khiến họ hành động như thế này?” 

"Muốn biết không?" 

“……Nghĩ lại thì, tôi nghĩ không biết sẽ ổn hơn.” 

Ben đứng thẳng người và nhìn anh một cách nghiêm túc.

“Nhưng tại sao ngài lại phải gặp rắc rối như vậy? Nếu họ là sát thủ, chỉ cần thông báo cho gia tộc Bá tước là họ sẽ xử lý được.” 

“Vậy thì ta sẽ là một kẻ dễ bị thuyết phục.” 

"Xin thứ lỗi? Một người dễ bị thuyết phục sao?"

Anh gật đầu. 

“Điều này là cần thiết để các cuộc đàm phán diễn ra. Ngoài ra, nghĩ thử đi. Nếu những sát thủ được cử đi giết ai đó không trở lại báo cáo trong nhiều ngày, ngươi nghĩ chủ nhân của chúng sẽ lo lắng đến mức nào?” 

“......!”

Đôi mắt của Ben mở to. 

“Giao chúng cho gia tộc Bá tước sẽ không mang lại kết quả như ta mong muốn. Hơn nữa, ta cũng không thể chịu được việc nhìn những người xung quanh hành xử như những kẻ dễ bị thuyết phục.” 

Bất kể chi tiết thế nào, thế giới này hoạt động theo một hệ thống phân cấp xã hội. Ngay cả khi có nền tảng đạo đức cao, một Bá tước cũng không thể dễ dàng đối đầu với Hầu tước về tình huống này. 

Nhận ra điều đó, Ben nói:

“……Có lẽ được hợp tác với ngài là điều may mắn lớn nhất trong cuộc đời tôi. Nếu chúng ta là kẻ thù…” 

Anh liếc nhìn những sát thủ bị treo cổ và rùng mình. 

“......Tôi cũng sẽ không thoát khỏi số phận đó phải không?”

“Không có gì đâu.” 

Anh vẫy tay với nụ cười đầy ẩn ý. 

Hầu tước Foltaine sẽ sớm hành động. 

Nhưng trước đó, có một việc anh cần phải hoàn thành. 

“Vì vậy, ta sẽ để việc này cho ngươi. Các đệ tử của ta đang đợi.” 

“Các… Đệ tử của ngài?” 

Không còn nhiều thời gian nữa là đến kỳ thi hiệp sĩ. 

Trước đó, anh phải khắc phục triệt để tâm lý của Kirian. 

*** 

Bam, bam, bam. 

“Hmm……” 

Mặt anh hơi nhăn lại khi đến sân tập. 

Ngay sau đó, một âm thanh giống như tiếng đánh một cục bông gòn lọt vào tai tôi. Theo chỉ dẫn của tôi, Kirian và Harun đang đánh nhau rất quyết liệt. 

Ít nhất thì bề ngoài nó trông như thế. 

Nao núng! 

Vai Harun nao núng trong giây lát

Đó là khoảnh khắc cậu ấy chạm mắt với anh, người đã đến muộn. 

“Ahhh!” 

Đột nhiên, Harun hét lên và tung một cú đấm mạnh. 

Vút! 

Kirian giật mình, nhanh chóng lắc đầu. 

Vẻ mặt có chút bất mãn của câu ta lập tức trở nên ngoan ngoãn như chuột trước mèo khi nhìn thấy anh. 

“Bị đánh rồi mà vẫn còn chưa chừa à…” 

Anh xắn tay áo lên và bắt đầu leo ​​lên sân tập. 

Ngay lập tức, những cú đấm của Harun trở nên nhanh hơn. 

Vút, vút, vút! 

Với sự hung hãn bẩm sinh, sự do dự trong những cú đấm của cậu biến mất. 

Chỉ xét về kỹ năng thì Harun không thể so sánh được với Kirian. 

Dù tâm trí có mục nát thì hổ con vẫn là hổ. 

Kirian sinh ra trong một gia đình giàu có, được nuôi dưỡng bằng đồ ăn ngon và được giáo dục bài bản. 

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

Ngược lại, Harun chỉ mới bắt đầu học kiếm thuật đàng hoàng gần đây và sinh ra là một đứa trẻ mồ côi. 

Ngay cả trong một trận đánh đấm đơn giản, nền tảng ấy cũng không thay đổi. 

Tuy nhiên. 

Bang! Bùm, bùm, bùm! 

“……Mình nên làm gì với cậu ta đây?” 

Điều đáng ngạc nhiên là cuộc chiến diễn ra cân sức. 

Đó là vì Kirian đã ngần ngại tung cú đấm quyết định vào những thời điểm quan trọng. 

Đúng như dự đoán, sự khác biệt quan trọng giữa hai người là suy nghĩ. 

Harun vốn là một đứa trẻ mồ côi và đã trải qua đủ mọi khó khăn, tự nhiên có một sự hung dữ không ai có thể sánh bằng. 

Chẳng phải sự việc trước đó cũng đã xảy ra sao? 

Cậu ta đã mạnh dạn tuyên bố rằng ngay cả khi phải chết, cậu vẫn sẽ móc ít nhất một con mắt của những kẻ buôn nô lệ. 

“Nếu thằng nhóc ấy có thể học được dù chỉ một nửa…… không, thậm chí chỉ một phần tư sự hung hãn đó, việc vượt qua kỳ thi hiệp sĩ sẽ không còn khó khăn.” 

Anh đã không ngừng nghĩ cách đánh thức bản năng của Kirian. 

Tuy nhiên, anh có thể thấy một số cải thiện trong ngày. 

Là đàn ông, sau khi lãnh vài cú đấm, cậu ta tức giận và thỉnh thoảng vung nắm đấm. 

Nhưng chỉ có thế. 

“……Không còn lựa chọn nào khác. Mình phải áp dụng biện pháp quyết liệt hơn.” 

Sau khi quyết định xong, anh lập tức quay lại.

Anh cảm thấy những ánh mắt xuyên thấu sau lưng mình, nhưng quyết định lờ chúng đi. 

'Hai người đã tự chuốc lấy chuyện này thôi.' 

*** 

“Hôm nay có chuyện gì thế?” 

May mắn thay, Bá tước Arsen đang ở một mình và ông quyết định đi theo anh. 

“Tôi không biết ông có biết hay không, nhưng tôi đang dạy con ông.” 

Bá tước Arsen trả lời mà không hề ngẩng đầu lên.

“Cậu có chắc cậu không bắt nạt con tôi không?” 

"Huh? Bắt nạt?” 

“Tôi có nghe nói Kirian đang bị đánh.” 

Giọng của Bá tước Arsen mang theo một giọng trách móc tinh tế khi ông nói. 

“Tôi không biết đó có phải cách giáo dục của cậu không? Tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng cậu đang trút giận.” 

“Đó là một sự hiểu lầm. Và nếu ông nghĩ tôi đang bắt nạt con ông, vậy sao ông không dừng tôi lại?” 

“Tôi đã nói với cậu rồi. Chúng tôi đã phạm tội trước, vậy làm sao chúng tôi có đủ can đảm để ngăn cậu được?” 

“......” 

Như em đã cảm nhận trước đây, người đàn ông này chắc chắn không bình thường.

“Dù sao thì đó cũng là hiểu lầm thôi.” 

“Hãy cứ cho là như vậy đi.” 

“Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này, Kirian sẽ trượt kỳ thi hiệp sĩ mất.” 

"Sao cậu lại nghĩ như vậy?" 

“Chắc ông cũng đã rõ rồi? Thằng bé mềm lòng quá. Nó không phù hợp để trở thành một chiến binh chút nào. Đến mức tôi muốn khuyên ông nên chuẩn bị cho cậu ấy trở thành một công chức từ bây giờ luôn.” 

“…” 

Cuối cùng, Bá tước Arsen ngẩng đầu lên xuống anh. 

“......Ta sẽ thành thật. Ta cảm thấy có lỗi với đứa trẻ đó. Trừ khi thằng bé tự nói rằng mình không muốn, nếu không ta không muốn phá hủy công sức mà nó đã bỏ ra”.

Làm sao anh có thể không hiểu được cảm xúc của Bá tước Arsen? Tấm lòng của cha mẹ nghĩ đến con mình đều giống nhau. 

“Ông phải biết ơn vì thằng bé đã lớn lên rất tốt khi không có mẹ. Nhìn vẻ mặt của ông thì có vẻ như ông biết cậu nhóc bị anh chị em bắt nạt, nhưng đó không phải là cách giáo dục đúng đắn.” 

“……Cậu biết gì mà nói những điều bất cẩn như vậy?” 

Bây giờ, ngay cả giọng nói tốt bụng thường ngày của Bá tước Arsen cũng trở nên sắc bén. 

"Tôi biết. Tôi chắc rằng ông đã nhận ra rằng việc can thiệp sẽ không giải quyết được vấn đề cơ bản. Một ngày nào đó ông già đi và phải nghỉ hưu, rồi con ông sẽ phải đứng lẻ loi mà không có sự giúp đỡ nào”. 

Run rẩy. 

Đôi mắt của Bá tước Arsen bắt đầu run nhẹ. 

“Nhưng ném cậu ta vào nơi hoang dã và bảo cậu ta trở nên mạnh mẽ hơn mà không có bất kỳ sự hướng dẫn nào cũng không có ích gì. Chắc ông phải vui lắm khi mà thằng bé có thể lớn lên mà không có mẹ? Đúng hơn, chính vì anh ấy không có mẹ nên người cha mới phải đảm nhận vai trò của cô ấy một cách xứng đáng.” 

Đây không chỉ là một thông điệp dành cho Bá tước Arsene. 

Đó là sự hối tiếc và tự trách móc nhắm vào bản thân mình. 

“......Phew, thật bất ngờ. Người ta sẽ nghĩ chính cậu đã nuôi dạy một vài đứa con rồi đấy.” 

“Tôi đã chứng kiến ​​nhiều bạn bè của mình lạc lối vì những tình huống tương tự.” 

Anh nhanh chóng thêm lời bạt. 

“Dù sao đi nữa, nếu ông cho phép, tôi sẽ hỗ trợ việc học tập mà người cha không thể cung cấp.” 

"......Nhảm nhí. Cậu dạy rồi mới đến xin phép là thế nào?” 

Bá tước Arsene nhìn ạm với vẻ mặt thực sự bối rối.

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm giáo dục cả ba đứa con của ông.” 

“Ngay cả Jan và Hersen?” 

“Đúng vậy, Kirian sẽ cần sự giúp đỡ của các anh chị em của mình để vượt qua. Hơn nữa, nếu ông để việc đó cho tôi, tôi sẽ rất cảm kích nếu ông không can thiệp vào phương pháp giáo dục của tôi.” 

“......” 

Một cái nhìn kỳ lạ vẫn đang hướng về phía anh, nhưng anh vẫn bình tĩnh tiếp tục:

“Thành thật mà nói, ông cũng đang lo lắng phải không? Nếu một hậu duệ của gia tộc Arsene trượt kỳ thi hiệp sĩ, điều đó sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến danh tiếng của gia tộc.” 

“Tôi không quan tâm đến danh tiếng của gia tộc. Tôi chỉ lo đứa trẻ đó sẽ thất vọng và rồi tuyệt vọng thôi.” 

“…” 

Lần này, anh nhìn thẳng vào mắt ông. 

Bá tước Arsène. Suy cho cùng thì ông ấy không phải là một người cha hoàn toàn cẩu thả. 

“......Phù. Tôi không biết điều này có đúng không nữa.” 

Bá tước Arsene gãi đầu mạnh. 

“Chà, vì cậu trông rất tự tin nên ta có nên là người nhờ giúp đỡ không?” 

"Ý ông là gì?" 

"Cậu sẽ giúp tôi chứ? Cậu có đảm bảo con ta vượt qua kỳ thi không?” 

Một nụ cười toe toét lan khắp mặt anh. 

“Chà, vì ông đang đề nghị một cách nghiêm túc đấy.”

 “Hah......” 

Bá tước Arsen lắc đầu như thể ông đã hoàn toàn bỏ cuộc. 

"À, nhân tiện!" 

"Huh?" 

“Gia tộc Arsene nổi tiếng với những phần thưởng và hình phạt rõ ràng, phải không?”

“......?” 

Vẻ nghi ngờ xuất hiện trên khuôn mặt của Bá tước Arsen, như thể đang hỏi: "Bây giờ cậu muốn gì nữa?".

Nụ cười trên môi anh càng lúc càng sâu. 

Bởi vì sự nghi ngờ của anh đã đúng. 

Anh nhanh chóng tạo một vòng tròn bằng ngón cái và ngón trỏ. 

“Tôi là một gia sư khá hiệu quả nhưng tôi không thể dạy miễn phí được.” 

“……Không phải ta đã đưa cho cậu một thanh kiếm sao? Cậu có biết cái đó giá bao nhiêu không?” 

“Nào, ông biết sự khác biệt rồi đấy. Đó là sự bù đắp cho nỗi đau tinh thần mà tôi phải chịu đựng, còn đây là tiền công cho công việc của tôi. Hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.” 

“…” 

Bá tước Arsen nhìn tôi một lúc lâu trước khi mỉm cười đáp lại. 

“Cứ lấy hết đi, đồ ăn trộm chết tiệt.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương