Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá
-
Chương 96-2: Phương pháp (2)
Sau khi uống xong, rốt cuộc mới có chút cảm giác.
Bỗng nhúc nhích, không nhịn được than nhẹ ra tiếng, toàn thân hãy cùng tán giá tựa như, cái đó khó chịu nha.
"Đừng động, nằm xuống. Anh giúp em xoa bóp một chút, nhưng mà vẫn có chút không thoải mái, nghỉ ngơi nhiều hơn một chút là không sao." Chu Duệ Trạch ngồi vào bên giường, nhẹ nhàng dùng lòng ngón tay vuốt ve gò má của Hà Quyên, đau lòng sờ sờ lên đôi mắt sưng to của cô, "Nhìn xem, cũng sưng lên rồi?"
Cầm túi nước đá nhỏ đặt ở trên mí mắt cô: "Về sau cũng đừng khóc, sẽ khó chịu."
"Đều tại anh. . . . . ." Hà Quyên không nhịn được oán trách.
Đúng là lúc xế chiều cô khóc một lần, một lần đó cũng không phải là rất nghiêm trọng, không đến nỗi để cho mắt cô qua ngày hôm sau vẫn còn sưng.
Rõ ràng là tối ngày hôm qua anh bắt nạt cô, khóc sưng mắt lên.
Chu Duệ Trạch hơi nhướng mày, đã bắt đầu tố cáo hắn.
Nghĩ đến chuyện buổi tối, Hà Quyên lại không nhịn được uất ức, rõ ràng là anh lừa gạt cô, tại sao cuối cùng bị bắt nạt vẫn là cô?
"Em muốn gọi điện thoại cho vườn thú, có động vật chạy đến đây." Hà Quyên oán trách.
Chu Duệ Trạch nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hà Quyên, một tay cầm túi chườm nước đá, một tay mò tới thắt lưng của anh: "Anh không ngại cầm thú thêm một lần nữa."
Ô. . . . . . Không biết xấu hổ. . . . . .
Hà Quyên co lại, co lại, co lại. . . . . . Rúc vào trong chăn, chỉ để hở hai con mắt sưng to lên của cô, u oán tố cáo nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch.
Bộ dáng như cô bé đáng thương này khiến Chu Duệ Trạch dở khóc dở cười, kéo chăn xuống dưới, cũng không có mở ra, Hà Quyên vẫn còn ở trong chăn nắm chặt.
"Được rồi, đừng làm rộn. Buông tay, em muốn khó thở chết mình sao?" Chu Duệ Trạch nói xong, kéo chăn ra, lộ ra mặt của Hà Quyên.
"Bà xã, em không cần nghĩ đến những vấn đề linh tinh khác." Chu Duệ Trạch vừa dùng túi chườm nước đá xoa cho Hà Quyên vừa suy nghĩ nói, "Thật ra thì tiền đối với anh mà nói thật không có bất cứ ý nghĩa gì. Trước kia, trừ kiếm tiền, cuộc sống của anh không có bất kỳ niềm vui nào, bởi vì không biết trừ kiếm tiền ở ngoài, anh còn có thể sống thế nào ."
"Cho đến lần đó đụng phải em, mới biết, thì ra là trái tim của anh vẫn có thể đập." Chu Duệ Trạch cũng không có ý đồ trêu đùa, nghiêm túc nói, "Cuộc sống của anh hoàn toàn không có mục tiêu, khi bắt đầu chỉ là muốn khiến hai người kia câm miệng. Sau lại mới phát hiện, thì ra cũng hoàn toàn không có ý nghĩa."
"Sau khi gặp em, anh một lần nữa tìm được mục tiêu. Anh chỉ muốn kiếm tiền cho em dùng, chăm sóc em thật tốt, anh liền vui mừng, chưa từng có vui mừng."
Nhìn nụ cười của Chu Duệ Trạch, nụ cười này không có một tia giả dối, khiến trái tim của Hà Quyên hung hăng nhảy lên một cái.
Hơi thõng xuống tròng mắt, Hà Quyên vùi ở trong chăn, nhỏ giọng nói: "Em không xinh đẹp."
"Anh rất nông cạn sao?" Chu Duệ Trạch khẽ nhíu mày.
"Em cũng không có xuất thân cao quý."
"Em cho rằng đây là hoàng thượng chọn phi sao?"
"Em về sau sẽ già ."
Khóe môi Chu Duệ Trạch co quắp một cái: "Em cho rằng anh là yêu quái có thể trẻ mãi không già sao?"
"Bây giờ anh còn có cơ hội hối hận. . . . . ." Hà Quyên hạ mí mắt con mắt đã nghe được Chu Duệ Trạch tốn hơi thừa lời âm thanh rồi, "Nếu hiện tại không hối hận. . . . . . Về sau sẽ không thể chạy!"
Nói xong một chữ cuối cùng, Hà Quyên chợt ngồi dậy, lập tức nhào tới trong ngực Chu Duệ Trạch, ôm chặt lấy, ngẩng mặt nhìn anh: "Của em, sẽ không cho người khác."
"Không cho, tuyệt đối không cho!" Chu Duệ Trạch một tay vững vàng ôm lấy Hà Quyên, một tay giơ lên thề, "Người nào giành với em, anh giết người đó."
"Ừ. . . . . . Vẫn là không muốn giết, giết người phạm pháp. Hơn nữa chúng ta cũng thiện lương như vậy, không giết người." Hà Quyên săn sóc nói, "Anh phải có nhiều tiền, thuê chiếc máy bay trực thăng ném người kia tới sa mạc, để cho người đó tự nhiên chết dần thôi."
"Ha ha. . . . . ." Chu Duệ Trạch cũng không nhịn được nữa, cười lớn, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn gì đôi môi đỏ mọng đang sưng lên của Hà Quyên, thế nào cũng không thể buông ra.
Bà xã của anh quả nhiên là đáng yêu nha.
"Được, người nào muốn tranh sẽ làm như lời nói,chúng ta cứ làm như thế." Bà xã nói cái gì chính là cái đó.
Khi đang đắm đuối đưa tình không khí tốt đẹp, một tiếng ùng..ục, phá hư bầu không khí.
Chu Duệ Trạch cúi đầu nhìn Hà Quyên: "Bà xã, em đói bụng."
"Biến, cũng không nhìn một chút là ai làm hại!" Hà Quyên không nhịn được đỏ mặt, thẹn quá thành giận một cước đạp Chu Duệ Trạch ra ngoài, "Đi làm cơm."
Mới đạp một cước, thân thể lập tức kháng nghị, trở về giữa giường, không để ý tới cái đó đầu sỏ gây nên.
Tại sao à?
Rõ ràng chính là lỗi của anh, tại sao cuối cùng vẫn là anh bắt nạt cô?
Thật là không có công lý.
Chu Duệ Trạch cầm thức ăn đi vào, thấy Hà Quyên bao bọc mình giống như nhộng vùi ở trên giường, cười đặt thức ăn vào bên cạnh, kéo kéo chăn của Hà Quyên: "Bà xã, tới ăn cơm."
"Đánh răng." Hà Quyên kiên quyết muốn đánh răng.
Chu Duệ Trạch cười một tiếng, trực tiếp ôm ngang Hà Quyên vào phòng tắm: "Đi đi."
Chân Ha Quyên hơi dính thiếu chút nữa quỳ đến trên đất, đáng chết.
Ở trong lòng không nhịn được khẽ nguyền rủa một tiếng, hung hăng nhìn chằm chằm tên đầu sỏ gây nên.
Một tên đầu sỏ gây nên vô tội cười, ôm Hà Quyên một cái, trực tiếp ngồi ở bên bồn tắm, để cho cô ngồi trên đùi anh, sau đó cầm bàn chãi đánh răng lên bôi kem đánh răng lên, hướng về phía Hà Quyên nói một tiếng: "A. . . . . ."
Hà Quyên không có phản kháng, nghe lời a một tiếng.
Một giây kế tiếp, bàn chãi đánh răng trực tiếp đưa vào trong miệng của cô, Chu Duệ Trạch kiên nhẫn đánh răng cho cô.
Cử chỉ thân mật này lập tức làm cho mặt Hà Quyên nóng lên, trong lòng đang gầm thét, cô yếu như vậy sao?
Cô cũng không phải là đứa bé.
Giật giật nghĩ mình tự đánh răng, sau lưng Chu Duệ Trạch cũng đang bên tai của cô nói thật nhỏ một câu: "Đừng động."
Khí nóng ẩm ướt đưa sát vào trong tai, khiến thân thể Hà Quyên không nhịn được run lên, không khỏi nhớ lại tối hôm qua, có chút nóng ran.
Cũng không dám động một cái, ngoan ngoãn để Chu DuệTrạch giúp cô đánh răng.
"Nhổ ra." Chu Duệ Trạch lấy bàn chãi đánh răng ra, lấy một ly nước ấm, đưa đến khóe miệng hà Quyên, để cho cô súc miệng sạch sẽ, lại đưa khăn lông cho cô lau sạch sẽ, lúc này mới ôm đi ra ngoài.
Đặt Hà Quyên lên giường, Chu Duệ Trạch bưng thức ăn để vào chiếu bàn nhỏ trên giường, anh cũng ngồi xếp bằng xuống, hướng về phía Hà Quyên híp mắt cười: "Chúng ta ăn cơm."
Hà Quyên nháy mắt một cái, không có động tay.
"Thế nào?" Chu Duệ Trạch không hiểu hỏi.
"Tại sao em cảm giác anh coi em như sủng vật nuôi." Hà Quyên cảm thấy có chút không đúng lắm.
"Không có, em gặp qua chủ nhân nào sẽ cùng sủng vật. . . . . ."
Ánh mắt nóng bỏng của Chu Duệ Trạch quét qua Hà Quyên, cô giận vỗ một cái vào trên đầu Chu Duệ Trạch, tức giận gầm nhẹ một câu: "Ăn cơm!"
"Ừ, ăn cơm." Chu Duệ Trạch cười ha hả nói, cùng Hà Quyên ăn cơm.
Hà Quyên rất đói bụng, tối ngày hôm qua cũng chưa có ăn xong, buổi tối lại tiêu hao thể lực quá nhiều, hơn nữa bỏ lỡ bữa sáng cùng cơm trưa, sức ăn thật là kinh người.
Trực tiếp ăn hai bát cơm, lúc này mới hài lòng để xuống, có lại cảm giác.
Sau khi ăn uống no đủ, nằm ở trên giường không muốn động, Chu Duệ Trạch thu dọn bát đũa xong, cũng bò lên giường.
Hà Quyên đá đá anh: "Anh không phải đi làm sao?"
"Không có việc gì, có Nhiếp Nghiêu đấy." Chu Duệ Trạch vô cùng không trách nhiệm nói, một chút tự giác của ông chủ cũng không có.
Nhắc tới Nhiếp Nghiêu, Hà Quyên hoài nghi liếc Chu Duệ Trạch một cái: "Bạn của anh hy sinh khá lớn, cùng anh diễn trò rất vất vả chứ?"
Vừa nghe Hà Quyên lại nhắc tới chuyện này, Chu Duệ Trạch lập tức chê cười: "Đó là anh em tốt anh, vì để cho anh có thể đuổi kịp bà xã, cậu ấy cũng không thể làm gì khác hơn là giúp bạn không tiếc cả mạng sống rồi."
"Thật là anh em tốt." Hà Quyên càng nghĩ càng giận, ban đầu làm sao cô lại đần như vậy, vẫn tin tưởng bọn họ là một đôi .
Là ánh mắt của cô không tốt sao?
Căn bản là kỹ thuật diễn của hai người này quá tốt.
"Các anh không đi làm diễn viên thật là tổn thất của ngành diễn viên." Hà Quyên tức giận cắn răng nói.
"Bà xã muốn phát triển ngành điện ảnh sao? Muốn chơi cái gì? Anh đầu tư." Chu Duệ Trạch cố ý vặn vẹo ý tứ của Hà Quyên.
Hà Quyên nổi giận, thật sự quên thân phận ông xã của cô là người có tiền, toàn thân đều làm bằng vàng ròng, sáng long lanh chói mắt.
"Em muốn đầu tư mười cực hình thời Mãn Thanh, để cho các anh đi thử nghiệm! " Hà Quyên gằn từng chữ qua kẽ răng, hận không thể đánh bay cái người cợt nhả trước mắt này.
Chu Duệ Trạch nháy mắt, vô tội nói: "Bà xã mới không bỏ được, anh biết rõ."
Hà Quyên im lặng nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch, da mặt của anh còn có thể dầy thêm một chút sao?
"Đúng rồi, cái bưu phẩm đưa cho em là chuyện gì xảy ra?" Hà Quyên khó hiểu hỏi, không có lý do gì Chu Duệ Trạch tự mình làm hỏng.
Anh khẩn trương như vậy, nhìn qua cũng biết không muốn cho cô biết thân phận của anh, như vậy cái bưu phẩm kia là của là ai đây nhỉ?
Lời nói mới hỏi xong, lập tức cảm thấy không khí không đúng lắm.
Bỗng nhúc nhích, không nhịn được than nhẹ ra tiếng, toàn thân hãy cùng tán giá tựa như, cái đó khó chịu nha.
"Đừng động, nằm xuống. Anh giúp em xoa bóp một chút, nhưng mà vẫn có chút không thoải mái, nghỉ ngơi nhiều hơn một chút là không sao." Chu Duệ Trạch ngồi vào bên giường, nhẹ nhàng dùng lòng ngón tay vuốt ve gò má của Hà Quyên, đau lòng sờ sờ lên đôi mắt sưng to của cô, "Nhìn xem, cũng sưng lên rồi?"
Cầm túi nước đá nhỏ đặt ở trên mí mắt cô: "Về sau cũng đừng khóc, sẽ khó chịu."
"Đều tại anh. . . . . ." Hà Quyên không nhịn được oán trách.
Đúng là lúc xế chiều cô khóc một lần, một lần đó cũng không phải là rất nghiêm trọng, không đến nỗi để cho mắt cô qua ngày hôm sau vẫn còn sưng.
Rõ ràng là tối ngày hôm qua anh bắt nạt cô, khóc sưng mắt lên.
Chu Duệ Trạch hơi nhướng mày, đã bắt đầu tố cáo hắn.
Nghĩ đến chuyện buổi tối, Hà Quyên lại không nhịn được uất ức, rõ ràng là anh lừa gạt cô, tại sao cuối cùng bị bắt nạt vẫn là cô?
"Em muốn gọi điện thoại cho vườn thú, có động vật chạy đến đây." Hà Quyên oán trách.
Chu Duệ Trạch nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hà Quyên, một tay cầm túi chườm nước đá, một tay mò tới thắt lưng của anh: "Anh không ngại cầm thú thêm một lần nữa."
Ô. . . . . . Không biết xấu hổ. . . . . .
Hà Quyên co lại, co lại, co lại. . . . . . Rúc vào trong chăn, chỉ để hở hai con mắt sưng to lên của cô, u oán tố cáo nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch.
Bộ dáng như cô bé đáng thương này khiến Chu Duệ Trạch dở khóc dở cười, kéo chăn xuống dưới, cũng không có mở ra, Hà Quyên vẫn còn ở trong chăn nắm chặt.
"Được rồi, đừng làm rộn. Buông tay, em muốn khó thở chết mình sao?" Chu Duệ Trạch nói xong, kéo chăn ra, lộ ra mặt của Hà Quyên.
"Bà xã, em không cần nghĩ đến những vấn đề linh tinh khác." Chu Duệ Trạch vừa dùng túi chườm nước đá xoa cho Hà Quyên vừa suy nghĩ nói, "Thật ra thì tiền đối với anh mà nói thật không có bất cứ ý nghĩa gì. Trước kia, trừ kiếm tiền, cuộc sống của anh không có bất kỳ niềm vui nào, bởi vì không biết trừ kiếm tiền ở ngoài, anh còn có thể sống thế nào ."
"Cho đến lần đó đụng phải em, mới biết, thì ra là trái tim của anh vẫn có thể đập." Chu Duệ Trạch cũng không có ý đồ trêu đùa, nghiêm túc nói, "Cuộc sống của anh hoàn toàn không có mục tiêu, khi bắt đầu chỉ là muốn khiến hai người kia câm miệng. Sau lại mới phát hiện, thì ra cũng hoàn toàn không có ý nghĩa."
"Sau khi gặp em, anh một lần nữa tìm được mục tiêu. Anh chỉ muốn kiếm tiền cho em dùng, chăm sóc em thật tốt, anh liền vui mừng, chưa từng có vui mừng."
Nhìn nụ cười của Chu Duệ Trạch, nụ cười này không có một tia giả dối, khiến trái tim của Hà Quyên hung hăng nhảy lên một cái.
Hơi thõng xuống tròng mắt, Hà Quyên vùi ở trong chăn, nhỏ giọng nói: "Em không xinh đẹp."
"Anh rất nông cạn sao?" Chu Duệ Trạch khẽ nhíu mày.
"Em cũng không có xuất thân cao quý."
"Em cho rằng đây là hoàng thượng chọn phi sao?"
"Em về sau sẽ già ."
Khóe môi Chu Duệ Trạch co quắp một cái: "Em cho rằng anh là yêu quái có thể trẻ mãi không già sao?"
"Bây giờ anh còn có cơ hội hối hận. . . . . ." Hà Quyên hạ mí mắt con mắt đã nghe được Chu Duệ Trạch tốn hơi thừa lời âm thanh rồi, "Nếu hiện tại không hối hận. . . . . . Về sau sẽ không thể chạy!"
Nói xong một chữ cuối cùng, Hà Quyên chợt ngồi dậy, lập tức nhào tới trong ngực Chu Duệ Trạch, ôm chặt lấy, ngẩng mặt nhìn anh: "Của em, sẽ không cho người khác."
"Không cho, tuyệt đối không cho!" Chu Duệ Trạch một tay vững vàng ôm lấy Hà Quyên, một tay giơ lên thề, "Người nào giành với em, anh giết người đó."
"Ừ. . . . . . Vẫn là không muốn giết, giết người phạm pháp. Hơn nữa chúng ta cũng thiện lương như vậy, không giết người." Hà Quyên săn sóc nói, "Anh phải có nhiều tiền, thuê chiếc máy bay trực thăng ném người kia tới sa mạc, để cho người đó tự nhiên chết dần thôi."
"Ha ha. . . . . ." Chu Duệ Trạch cũng không nhịn được nữa, cười lớn, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn gì đôi môi đỏ mọng đang sưng lên của Hà Quyên, thế nào cũng không thể buông ra.
Bà xã của anh quả nhiên là đáng yêu nha.
"Được, người nào muốn tranh sẽ làm như lời nói,chúng ta cứ làm như thế." Bà xã nói cái gì chính là cái đó.
Khi đang đắm đuối đưa tình không khí tốt đẹp, một tiếng ùng..ục, phá hư bầu không khí.
Chu Duệ Trạch cúi đầu nhìn Hà Quyên: "Bà xã, em đói bụng."
"Biến, cũng không nhìn một chút là ai làm hại!" Hà Quyên không nhịn được đỏ mặt, thẹn quá thành giận một cước đạp Chu Duệ Trạch ra ngoài, "Đi làm cơm."
Mới đạp một cước, thân thể lập tức kháng nghị, trở về giữa giường, không để ý tới cái đó đầu sỏ gây nên.
Tại sao à?
Rõ ràng chính là lỗi của anh, tại sao cuối cùng vẫn là anh bắt nạt cô?
Thật là không có công lý.
Chu Duệ Trạch cầm thức ăn đi vào, thấy Hà Quyên bao bọc mình giống như nhộng vùi ở trên giường, cười đặt thức ăn vào bên cạnh, kéo kéo chăn của Hà Quyên: "Bà xã, tới ăn cơm."
"Đánh răng." Hà Quyên kiên quyết muốn đánh răng.
Chu Duệ Trạch cười một tiếng, trực tiếp ôm ngang Hà Quyên vào phòng tắm: "Đi đi."
Chân Ha Quyên hơi dính thiếu chút nữa quỳ đến trên đất, đáng chết.
Ở trong lòng không nhịn được khẽ nguyền rủa một tiếng, hung hăng nhìn chằm chằm tên đầu sỏ gây nên.
Một tên đầu sỏ gây nên vô tội cười, ôm Hà Quyên một cái, trực tiếp ngồi ở bên bồn tắm, để cho cô ngồi trên đùi anh, sau đó cầm bàn chãi đánh răng lên bôi kem đánh răng lên, hướng về phía Hà Quyên nói một tiếng: "A. . . . . ."
Hà Quyên không có phản kháng, nghe lời a một tiếng.
Một giây kế tiếp, bàn chãi đánh răng trực tiếp đưa vào trong miệng của cô, Chu Duệ Trạch kiên nhẫn đánh răng cho cô.
Cử chỉ thân mật này lập tức làm cho mặt Hà Quyên nóng lên, trong lòng đang gầm thét, cô yếu như vậy sao?
Cô cũng không phải là đứa bé.
Giật giật nghĩ mình tự đánh răng, sau lưng Chu Duệ Trạch cũng đang bên tai của cô nói thật nhỏ một câu: "Đừng động."
Khí nóng ẩm ướt đưa sát vào trong tai, khiến thân thể Hà Quyên không nhịn được run lên, không khỏi nhớ lại tối hôm qua, có chút nóng ran.
Cũng không dám động một cái, ngoan ngoãn để Chu DuệTrạch giúp cô đánh răng.
"Nhổ ra." Chu Duệ Trạch lấy bàn chãi đánh răng ra, lấy một ly nước ấm, đưa đến khóe miệng hà Quyên, để cho cô súc miệng sạch sẽ, lại đưa khăn lông cho cô lau sạch sẽ, lúc này mới ôm đi ra ngoài.
Đặt Hà Quyên lên giường, Chu Duệ Trạch bưng thức ăn để vào chiếu bàn nhỏ trên giường, anh cũng ngồi xếp bằng xuống, hướng về phía Hà Quyên híp mắt cười: "Chúng ta ăn cơm."
Hà Quyên nháy mắt một cái, không có động tay.
"Thế nào?" Chu Duệ Trạch không hiểu hỏi.
"Tại sao em cảm giác anh coi em như sủng vật nuôi." Hà Quyên cảm thấy có chút không đúng lắm.
"Không có, em gặp qua chủ nhân nào sẽ cùng sủng vật. . . . . ."
Ánh mắt nóng bỏng của Chu Duệ Trạch quét qua Hà Quyên, cô giận vỗ một cái vào trên đầu Chu Duệ Trạch, tức giận gầm nhẹ một câu: "Ăn cơm!"
"Ừ, ăn cơm." Chu Duệ Trạch cười ha hả nói, cùng Hà Quyên ăn cơm.
Hà Quyên rất đói bụng, tối ngày hôm qua cũng chưa có ăn xong, buổi tối lại tiêu hao thể lực quá nhiều, hơn nữa bỏ lỡ bữa sáng cùng cơm trưa, sức ăn thật là kinh người.
Trực tiếp ăn hai bát cơm, lúc này mới hài lòng để xuống, có lại cảm giác.
Sau khi ăn uống no đủ, nằm ở trên giường không muốn động, Chu Duệ Trạch thu dọn bát đũa xong, cũng bò lên giường.
Hà Quyên đá đá anh: "Anh không phải đi làm sao?"
"Không có việc gì, có Nhiếp Nghiêu đấy." Chu Duệ Trạch vô cùng không trách nhiệm nói, một chút tự giác của ông chủ cũng không có.
Nhắc tới Nhiếp Nghiêu, Hà Quyên hoài nghi liếc Chu Duệ Trạch một cái: "Bạn của anh hy sinh khá lớn, cùng anh diễn trò rất vất vả chứ?"
Vừa nghe Hà Quyên lại nhắc tới chuyện này, Chu Duệ Trạch lập tức chê cười: "Đó là anh em tốt anh, vì để cho anh có thể đuổi kịp bà xã, cậu ấy cũng không thể làm gì khác hơn là giúp bạn không tiếc cả mạng sống rồi."
"Thật là anh em tốt." Hà Quyên càng nghĩ càng giận, ban đầu làm sao cô lại đần như vậy, vẫn tin tưởng bọn họ là một đôi .
Là ánh mắt của cô không tốt sao?
Căn bản là kỹ thuật diễn của hai người này quá tốt.
"Các anh không đi làm diễn viên thật là tổn thất của ngành diễn viên." Hà Quyên tức giận cắn răng nói.
"Bà xã muốn phát triển ngành điện ảnh sao? Muốn chơi cái gì? Anh đầu tư." Chu Duệ Trạch cố ý vặn vẹo ý tứ của Hà Quyên.
Hà Quyên nổi giận, thật sự quên thân phận ông xã của cô là người có tiền, toàn thân đều làm bằng vàng ròng, sáng long lanh chói mắt.
"Em muốn đầu tư mười cực hình thời Mãn Thanh, để cho các anh đi thử nghiệm! " Hà Quyên gằn từng chữ qua kẽ răng, hận không thể đánh bay cái người cợt nhả trước mắt này.
Chu Duệ Trạch nháy mắt, vô tội nói: "Bà xã mới không bỏ được, anh biết rõ."
Hà Quyên im lặng nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch, da mặt của anh còn có thể dầy thêm một chút sao?
"Đúng rồi, cái bưu phẩm đưa cho em là chuyện gì xảy ra?" Hà Quyên khó hiểu hỏi, không có lý do gì Chu Duệ Trạch tự mình làm hỏng.
Anh khẩn trương như vậy, nhìn qua cũng biết không muốn cho cô biết thân phận của anh, như vậy cái bưu phẩm kia là của là ai đây nhỉ?
Lời nói mới hỏi xong, lập tức cảm thấy không khí không đúng lắm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook