Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá
Chương 96-1: Phương pháp

"Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau sao?" Hà Quyên cố gắng nhớ lại, ở trong ấn tượng của cô hoàn toàn không có nhân vật số một như Chu Duệ Trạch.

Nếu có, không thể nào không có ấn tượng.

Nghe ý của Chu Duệ Trạch, hai người còn chung sống một thời gian rất dài.

Nếu không, tại sao có thể lâu ngày sinh tình?

"Không chỉ gặp qua, hơn nữa còn chung sống một thời gian rất dài, em chăm sóc anh." Chu Duệ Trạch cười nói, mỗi lần nhớ lại đoạn thời gian trước kia, khoảng thời gian chung sống cùng Hà Quyên, là thời gian ấm áp nhất của anh.

Hà Quyên hoàn toàn bối rối, hoàn toàn không biết Chu Duệ Trạch đang nói cái gì.

"Em chăm sóc anh?" Hà Quyên cẩn thận tìm kiếm trong trí nhớ, thế nào cũng không nhớ từng gặp Chu Duệ Trạch như vậy, là chuyện khi nào?

Chu Duệ Trạch hỏi "Em có từng chăm sóc một người thật lâu?"

Hà Quyên cố gắng nhớ lại, sau đó cho anh một ánh mắt mờ mịt, hoàn toàn không nhớ rõ cô chăm sóc người nào thật lâu.

"Em còn nhớ ở một bệnh viện, có một người toàn thân thối rữa, ai cũng không muốn tiếp cận người đó không?" Chu Duệ Trạch hỏi.

Hà Quyên vừa nghe Chu Duệ Trạch nói như thế, lúc này mới loáng thoáng nghĩ tới, kinh ngạc hỏi "Người kia là anh?"

"Không sai." Chu Duệ Trạch gật đầu, "Em quên rồi?"

"Không có." Hà Quyên cười cười, gãi gãi đầu của mình, "Anh vừa nói chăm sóc thật lâu, em không có chăm sóc thật lâu, chỉ là hơi quan tâm một chút."

Thái độ chuyện đó là đương nhiên của Hà Quyên, khiến lòng của Chu Duệ Trạch không nhịn được chua xót, bà xã của anh, sao lại đáng yêu như vậy.

Sẽ có người lãng phí thời gian của mình đi chăm sóc một người mà mọi người tránh không kịp sao?

Cũng chỉ có cô, sau khi chăm sóc xong, còn không coi là gì.

"Mặc kệ như thế nào, dù sao vào thời điểm kia là em trêu chọc anh." Chu Duệ Trạch gật đầu, "Để cho anh đối với em lâu ngày sinh tình, vẫn nhớ mãi không quên."

"Tại sao có thể như vậy?" Hà Quyên cảm thấy chuyện không thể tưởng tượng nổi, không phải cô chỉ thuận tay chăm sóc một chút, làm sao lại chăm sóc một người có tiền như vậy?

"Vậy anh cũng không thể lừa em như vậy!" Hà Quyên tức giận nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch, lại dám lừa cô, nói anh là GAY, lừa cô đồng cảm.

"Không lừa em, tại sao biết em? Không biết sau này thế nào lại lĩnh giấy kết hôn?" Chu Duệ Trạch bất đắc dĩ nói,"Bà xã, anh đợi em rất nhiều năm rồi. Một mực chờ đợi em cùng anh ta chia tay."

Hà Quyên đặc biệt im lặng nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch, còn có người mong đợi cô chia tay sao?

Được rồi, cô thừa nhận Thịnh Nhạc Dục kia không phải là người tốt gì, sớm muộn gì cũng muốn chia tay .

Nhưng mà, cứ bị người ta nhìn chằm chằm chờ cô chia tay như vậy, sẽ cảm thấy như thế nào?

"Bà xã, thật ra em xem, anh rất thật lòng, tuyệt đối không có ép buộc em điều gì." Chu Duệ Trạchthẳng thắn với Hà Quyên, "Anh đợi đến khi hai người chia tay anh liền theo đuổi em."

"Theo đuổi?" Hà Quyên khẽ ngước mắt lên, "Anh gọi là lừa gạt được không?"

Giả vờ là người bị bệnh, ngã trước mặt cô, chẳng lẽ như vậy gọi là theo đuổi sao?

Thứ cho cô kiến thức nông cạn, lần đầu tiên biết còn có người theo đuổi như vậy.

"Thật ra thì, bà xã, con người của anh rất không có tính nhẫn nại. Nếu cứ từ từ với em, muốn ở cùng nhau. . . . . . Sẽ cần rất nhiều thời gian." Chu Duệ Trạch hoàn toàn không cho Hà Quyên cơ hội phản bác, trực tiếp hỏi, "Em mới vừa cùng anh ta chia tay, sẽ lập tức tiếp nhận người đàn ông khác sao?"

Lời nói của Chu Duệ Trạch khiến Hà Quyên không phản bác được, quả thật cô sẽ không lập tứctiếp nhận những người khác.

Nhưng mà, nhưng mà. . . . . . Cô luôn cảm thấy là lạ.

"Được, coi như anh nói có lý, nhưng mà tại sao em cảm giác ở giữa vẫn có vấn đề." Hà Quyên mấp máy môi, vứt vấn đề vì sao hai người quen biết qua một bên, dù sao đã như vậy, cô cũng không có cách nào thay đổi được gì.

"Có vấn đề gì?" Chu Duệ Trạch không có cảm giác ở giữa hai người có vấn đề gì.

Điều anh lo lắng nhất chính là Hà Quyên để ý anh lừa cô, nếu chuyện đó đã không có vấn đề rồi, thật sự anh không biết ở giữa ai người có vấn đề gì.

"Em và anh ở chung một chỗ. . . . . ." Hà Quyên cũng không nói ra được là cảm giác gì, chính là cảm giác giữa cô và anh có sự chênh lệch.

"Em muốn cho người yêu vui vẻ, anh là người có tiền, có thể hay không cảm thấy đi cùng với em thua thiệt." Nói xong, Hà Quyên ngẩng đầu hỏi Chu Duệ Trạch, "Thật ra thì chúng ta có thể đi làm công chứng tài sản cá nhân, đó là anh khổ cực kiếm được, ngộ nhỡ sau này anh gặp người tốt hơn, sẽ không cần lo lắng phải chia tài sản của anh cho em. . . . . ."

"Câm miệng!" Hà Quyên vẫn chưa nói hết, Chu Duệ Trạch không nhịn được cắt đứt lời của cô.

Giọng nói nghiêm nghị, làm Hà Quyên sợ khẽ run rẩy, ngẩng đầu lên nhìn Chu Duệ Trạch, vừa hay nhìn thấy mặt anh âm trầm, nét mặt đáng sợ như vậy Hà Quyên chưa từng thấy qua, lập tức luống cuống, lo lắng lui về phía sau một chút.

"Lúc biết anh, anh rất có tiền sao?" Chu Duệ Trạch nghiêm nghị hỏi.

Hà Quyên chậm rãi lắc đầu một cái.

"Em từng nghĩ muốn tham tiền của anh sao?" Chu Duệ Trạch tiếp tục hỏi.

Hà Quyên nhíu nhíu mày, lắc đầu khẳng định, cô mới không quan tâm tiền của anh đâu, cô cũng có tiền lương rồi.

"Nếu anh không có tiền, em lại không tham tiền của anh, còn làm công chứng cái gì?" Chu Duệ Trạch chất vấn.

"Nhưng mà, nhưng. . . . . ." Hà Quyên ngập ngừng nói lại không biết nói gì.

"Còn nữa, em không phải muốn ở cùng anh sao?" Khi Chu Duệ Trạch nói như vậy, tròng mắt nguy hiểm híp lại.

Cho tới bây giờ Hà Quyên cũng chưa nhìn thấy Chu Duệ Trạch như vậy, hết sức nguy hiểm, hết sức đáng sợ, loại khí thế này làm cô không thở nổi, căn bản cũng không có khả năng suy nghĩ, chỉ có thể hoàn toàn trả lời theo bản năng.

"Muốn." Hà Quyên mềm nhũn thì thầm.

"Có yêu anh hay không?" Chu Duệ Trạch phất huy toàn bộ khí thế, đừng nóibây giờ người đang đối diện với anh là Hà Quyên, dù là sát thủ giỏi nhất thế giới nếu có một chút phản kháng cũng không có đường sống.

"Yêu." Hà Quyên nhỏ giọng lầu bầu .

"Anh có yêu em hay không?" Chu Duệ Trạch tiếp tục"Ép hỏi" .

Hà Quyên hoàn toàn không cần suy nghĩ, hai người đi chung với nhau trái tim luôn tràn đầy tình yêu, gật đầu khẳng định: "Yêu."

"Như vậy là không còn vấn đề." Chu Duệ Trạch đưa ra kết luận cuối cùng.

Rất dễ nhận thấy, Chu Duệ Trạch đánh giá thấp sự cố chấp của Hà Quyên.

Cô là một người có thể vì nguyên tắc của mình bất chấp tất cả, cho nên, lập tức nói: "Đi cùng với anh, em cảm giác không xứng với anh."

Chu Duệ Trạch quá ưu tú.

Không chỉ có dáng dấp được, năng lực tính tình dễ chịu, hơn nữa còn có tiền có quyền. . . . . . Đúng chuẩn người đàn ông kim cương.

Nhưng mà, cô có cái gì đây?

Nếu ở chung một chỗ với Chu Duệ Trạch cô cảm giác, sẽ làm ảnh hưởng đến anh.

Hà Quyên trả lời, khiến Chu Duệ Trạch giận không chịu nổi, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Hà Quyên, hận không thể bổ đầu của cô ra, xem một chút cấu tạo bên trong rốt cuộc là có cái gì.

Nếu là những người phụ nữ khác biết thân phận của anh, sau chút rắc rối nhỏ phải lập tức vui mừng chứ?

Còn cô hết lần này đến lần khác ở đây rầu rĩ.

Rầu rĩ cái gì chứ?

Đối với người phụ nữ này anh sẽ phải dùng phương pháp trực tiếp nhất.

Một giây kế tiếp Hà Quyên đột nhiên bị người chặn ngang bế lên, giấy tiếp theo, cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó lưng đã rơi vào trên giường lớn mềm mại.

"Anh. . . . . ." Mới nói ra một chữ, môi lập tức bị anh chặn lại.

Lời muốn nói cũng không thể nói, trực tiếp bị đè xuống giường, lăn qua lộn lại bị ăn sạch sẽ.

Các loại tư thế cô chưa từng nghĩ đến, tất cả đều xuất hiện.

Cuối cùng trong đầu hoàn toàn trống rỗng, cái gì đều không nói ra được, chỉ có thể khóc cầu xin tha thứ.

Nhìn Hà Quyên trong ngựckhông ngừng khóc, Chu Duệ Trạch vừa tiến công vừa "Bức cung" : "Nói, xứng hay không xứng với anh?"

"Ừm. . . . . . Xứng. . . . . . A ừ. . . . . . Xứng với. . . . . . A. . . . . ."

Lấy được đáp án hài lòng, Chu Duệ Trạch tăng nhanh động tác, lập tức khiến người trong ngực hoàn toàn tan rã, trong miệng tràn ra toàn âm thanh vỡ vụn.

Nghe âm thanh đứt quãng, đôi mắt Chu Duệ Trạch tối lại, cố ý khống chế mình, đổi một tư thế, tiếp tục.

Lại dám hỏi ra cái loại vấn đề đó, sẽ phải nhận trừng phạt.

Anh sẽ dùng hành động thực tế, để cho cô nhớ, có vấn đề là tuyệt đối cấm kỵ.

Không biết đã trải qua bao lâu, đi ngủ như thế nào, cô chỉ nhớ khi tỉnh dậy lần nữa, đã qua buổi trưa.

Hnh như mắt đã sưng lên, mở ra một chút cũng rất khó chịu.

Cô còn chưa thấy rõ đây là tình huống gì, một chén nước liền đưa tới bên miệng cô, giọng nói dịu dàng dụ dỗ cô: “Uống một ngụm."

Sáng sớm cổ họng đã khô khốc, Hà Quyên lập tức ngậm ống hút, nhanh chóng uống hết một ly nước mật ong.

Sau khi uống xong, mới cảm thấy có chút cảm giác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương