Ông Xã, Nắm Tay Em Đi Anh
Chương 13: Trêu chọc cô rất thú vị

Không biết so với việc quăng bom và việc ôm bom thì việc làm nào nguy hiểm hơn? Tôi giống như một người lính quả cảm nơi chiến trường khốc liệt, sẵn sàng ôm bom lao đầu vào địch thủ liều chết với đối phương.

Đã 18 tiếng trôi qua kể từ thời điểm cậu em chồng Nam Cung Thiên quăng bom vào nhà tôi, hay nói đúng hơn là bố cáo một tin động trời. Má chồng muốn gặp nàng dâu!

Sấm chớp rạch giữa trời quang, tôi bị giáng cho một cái ngây người, đần mặt ra chẳng hiểu cậu đang nói tiếng hành tinh gì. Ông xã nhà tôi thì vẫn một bộ thản nhiên như không, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu khiến đầu dây bên kia chết máy.

"Cậu đã nói cho bao nhiêu người biết việc tôi có vợ?"

Cậu hiếm khi ngượng ngùng, đảo mắt sang bên không dám nhìn thẳng vào anh.

"E hèm, không nhiều lắm! Chỉ có cha biết, mẹ biết, Lưu quản gia biết, thím Trần biết. Cô dì chú bác thì em có nói sơ qua một chút, còn có anh em họ hàng gần xa nhà mình. Ngoài ra thì không còn ai biết nữa."

Tôi trợn mắt. Vậy là cả làng đều biết rồi còn gì?

Nhìn thấy vẻ mặt vô tội của cậu, tôi thật sự có loại xúc động muốn xông lên chụp lấy cậu thi hành gia pháp, nhất định phải đánh cho mông cậu nở hoa mới thôi.

Tôi nghiếng răng, nhìn thấy ý cười xấu xa trong mắt cậu mà tức muốn hộc máu, khẳng định mười mươi là cậu muốn xem cảnh mẹ chồng ngược nàng dâu đây mà.

Ông xã! Em ruột anh chắc chắn là mẹ kế đầu thai đến đây để hành em, hoặc cũng có thể là truyền nhân của người cha độc ác bắt em đi bán diêm giữa trời đông giá lạnh. Nói tóm lại, cầu ông xã chiếu cố bảo kê em! (P/s:Từ cô bé lọ lem và cô bé bán diêm.)

Vậy nên tôi lên xe, lên đường đi bái tổ quy tông.

Bất quá ai đó làm ơn giải thích dùm, cái cậu em chồng hận không thể cách xa trong phạm vi bán kính trăm mét đó, vì cớ gì lại ngồi chung xe với tôi, đã vậy còn ngồi sát rạt kế bên.

"Là anh hai bảo em đi cùng chị, anh làm xong việc rồi sẽ đến sau."

Có lẽ là đường nhìn của tôi quá mức nóng bỏng, cũng có thể là quá mức ai oán khiến cậu không chịu nổi mà nói ra nguyên nhân. Tôi vừa lòng gật gù, vẫn là anh chu đáo nghĩ cho tôi!

Cũng không quản cậu đang nhìn tôi, tôi thu mình về một góc hơi bất an nhìn về phía trước. Sao giờ, quên đem theo đồ ăn vặt rồi!

"Chị dâu, em có chuẩn bị sẵn cho chị rồi này!"

Gì vậy? Tôi nghiêng đầu nhìn cậu loay hoay lục cái ba lô bên người.

Tôi thoáng có chút cảm động. Không ngờ cậu em chồng này lại tâm lý như vậy, biết tôi lần đầu về nhà chồng sẽ vô cùng hồi hộp, nên mới cố ý chuẩn bị kẹo bánh cho tôi ăn để đỡ sợ đây mà. Tôi hít hít mũi. Trước đây là tôi không đúng, đã trách lầm cậu rồi!

Trong khi tôi đang vắt kiệt não để tìm từ ngữ ca ngợi con người cao thượng của cậu, cậu cũng đã tìm thấy thứ mà mình muốn tìm, vui vẻ giơ ra trước mặt tôi.

"Ta da! Bắp nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây!"

Tôi trợn mắt há hốc mồm. B,Bắp?!! Á bờ ăp, bờ ăp băp sắc bắp. Không phải kẹo bắp mà là nguyên trái bắp. Lạy thánh, troll nhau đấy à!!

Lờ đi cái vẻ mặt ngây dại của tôi, cậu dúi trái bắp trắng nõn vào tay tôi, cười tủm tỉm.

"Ban nãy lúc tan học em có gặp một xe bán bắp đứng trước cổng trường, thấy dì ấy bán rẻ nên em có tới mua vài trái, ai ngờ dì ấy thấy em đẹp trai lại còn khuyến mãi cho thêm, thành ra nhiều quá ăn không hết, ha ha. Chị cứ ăn thiệt tình đi đừng ngại, em vẫn còn nhiều lắm ở đây nè!"

Tôi đen mặt, cầm trái bắp trên tay mà run run người. Một lần nữa khẳng định, kiếp trước tôi với cậu chắc chắn là kẻ thù không đội trời chung.

"Chị dâu, mau ăn đi chứ!"

Nói rồi cậu lấy trái bắp khác ra gặm gặm, tôi cũng đưa trái bắp lên gặm gặm, lệ nóng quanh tròng.

Anh à, không biết em còn sống tới lúc gặp được cha mẹ anh không nữa! Thể xác và tinh thần em đang bị dày vò vô tận, ô ô..!!

À nhân tiện, trái bắp này ăn ngon thiệt nha!

-- * -- * -- * --



Chiếc ô tô vững vàng lao trên xa lộ, vì là giờ cao điểm nên nó đã đi chậm hơn so với dự tính ban đầu, dù thế vẫn không làm phiền giấc ngủ ngọt ngào của ai đó bên trong xe.

Gia Hân thực hiện rất tốt chính sách "Ăn được ngủ được là tiên", cả một đoạn đường dài kẹt xe nhàm chán khiến cô mơ màng đi vào giấc ngủ, chẳng quản trời trăng mây gió gì nữa.

Nam Cung Thiên kế bên nhìn cô, đánh giá từ trên xuống dưới cô gái mà anh trai cậu chọn làm vợ này.

Mặt - Bình thường đến không thể bình thường hơn, thuộc loại nếu để lẫn vào đám đông thì coi như mất tích.

Thân hình - Chẹp, tuy cách chữ S thần thánh xa đến vạn dặm nhưng miễn cưỡng có thể chấp nhận được.

Còn tính tình thì.. Chắc là cùng họ nhà trư có quan hệ bà con, biết đâu chừng kiếp trước còn là tướng dưới trướng của Thiên Bồng Nguyên Soái. Háo sắc, ham ăn, mê ngủ đều có đủ. Mới tiếp xúc qua mà cậu coi như đã nhìn thấu bản chất của cô rồi, cô đích thị là Trư Mama đầu thai.

Anh hai, từ khi nào sở thích của anh lại nặng như vậy?

Hình tượng "Anh trai hoàn mĩ" trong lòng cậu lặng lẽ vỡ một góc nhỏ.

Cậu nhíu mày, hơi trầm tư. Lẽ dĩ nhiên, người chị dâu này so với chị Tuyết Liên năm xưa thua kém không chỉ một chút, từ khí chất cho đến phẩm vị phải nói là thua đứt mấy đuôi con nòng nọc. Nhưng so với chị Liên luôn mỉm cười điềm đạm, cậu lại thích người chị dâu hiện tại này hơn. Nghĩ gì nói đó, rất thẳng thắng không che giấu con người thật của mình. Có lẽ, đây cũng là ưu điểm duy nhất ở cô.

Cậu thở dài. Cậu không biết vì sao anh chọn cô, cô khác xa so với hình mẫu "Tuyết Liên" trong lòng anh. Nhưng như vậy thì cũng tốt, chí ít anh đã chịu mở lòng để ở bên một người.

Giá trị của Gia Hân trong lòng cậu thoáng chốc được nâng lên, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu sẽ từ bỏ việc thôi không trêu trọc cô, bởi vì cậu cảm thấy rất thú vị, trêu chọc cô là một chuyện vui ngoài sức tưởng tượng.

Đáng thương Gia Hân còn chưa biết mình bị cậu em chồng xảo quyệt này chú ý, vẫn còn đang gật gà gật gù rung lắc theo chuyển động của xe. Bỗng xe thắng gấp một cái khiến cô theo quán tính lao về phía trước, suýt nữa thì đụng đầu vào lưng ghế phía trên, may mà cậu kịp thời giữ cô lại.

Ngồi trên ghế lái là tài xế chuyên dụng kiêm thư kí của Nam Cung Duệ - Vũ Lâm - anh hơi quay xuống gật đầu xin lỗi, Nam Cung Thiên chỉ nhíu mày trừng cậu ta một cái coi như cảnh cáo. Trái lại, không thể không khâm phục cô nàng Gia Hân này, phải nói là công phu ngủ của cô đã đạt tới cảnh giới thượng thừa. Người bình thường ít ra còn mở mắt ngó nghiêng xem có chuyện gì hay không, còn cô thì chỉ "Chẹp chẹp" hai tiếng rồi "Khò khò".

Nam Cung Thiên.. Anh hai, đến tháng bán heo nhớ báo em biết!

Cậu phì cười, vươn tay giữ lấy đầu cô tựa vào vai cậu, nhét một bên tai nghe vào tai cô, những lời tình ca đầy lưu luyến thoáng chốc ngập tràn trong không gian nhỏ hẹp.

Không biết cô mơ thấy gì mà bên môi mỉm cười, ngọt ngào đến mức cậu nghĩ muốn nhéo cô một cái cho cô tỉnh dậy. Nhưng lẽ dĩ nhiên là cậu đã không làm thế, cậu đâu ác đến vậy, chỉ là thích chỉnh người chút thôi. E hèm!

Thả lỏng thân thể để cho ai đó tựa vào càng thêm thoải mái, khẽ cười thưởng thức giai điệu mềm nhẹ thiết tha. Đắm chìm trong những cung nhạc cảm xúc, Nam Cung Thiên chậm rãi nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng ngủ lúc nào không hay.

Chiếc điện thoại trong túi xách của Gia Hân từ lâu vẫn lặp đi lặp lại một điệp khúc, đáng tiếc hai người đang ngủ say hoàn toàn không nghe thấy.

Cuộc gọi đến báo tắt, trên màn hình liền hiện lên số của cuộc gọi nhỡ - Nam Cung Duệ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương