Ông Xã, Nắm Tay Em Đi Anh
Chương 12: Cậu em chồng tinh quái

Ánh nắng bừng sáng lên không gian cả căn phòng, trên chiếc ghế sô pha mềm mại, cậu thanh niên tuấn tú với khuôn mặt hệt như thiên thần ngồi đối diện cười tủm tỉm với tôi. Cậu là Nam Cung Thiên, vị em chồng đích danh chính hiệu đã qua chứng nhận của phường.

Tôi cúi đầu, thành tâm ăn năn sâu sắc, cảm thấy kiếp trước quả là tích nghiệt không ít nên ông trời mới xui rủi cho kiếp này phải chạm mặt với cậu. Nhớ lại một màn náo động ban nãy, thật nửa đời sau chắc tôi phải xứt kem chống nhục hiệu "Con cá nục" mới dám bước chân ra khỏi nhà.

Quay lại một giờ trước. Tôi hiểu lầm cậu là phường đạo tặc trộm cướp, nên đã gọi điện báo cho cơ quan công an gần nhất, để họ sớm kịp thời cử người đến đây chụp đầu cậu. Cứ tưởng cậu nghe tôi nói thế sẽ bị dọa chết khiếp mà nhanh chân rời khỏi, ai dè cậu vẫn kiên trì (mặt dày) đứng ở đây, đã thế còn học người mẫu quảng cáo kem đánh răng mà nở nụ cười sáng đến chói mắt.

Tôi thề là tôi đã nhìn thấy trên gương mặt điển trai đó, nụ cười của cậu so với hồ li còn muốn giảo hoạt hơn. Lạnh người quá, tự dưng tôi có linh cảm không lành.

Tay tôi chần chờ bấm bấm dãy số, phân vân không biết có nên gọi tới bệnh viện tâm thần để hỏi thử xem ở đó có bị lạc mất bệnh nhân nào hay không? Chứ người đứng trước cửa nhà tôi, nhìn sao cũng thấy nghi ngờ quá!

Không phụ sự kì vọng của tôi, chỉ một lát sau lực lượng cảnh sát tinh anh đã kéo đến rầm rộ, đèn còi hí vang inh ỏi một vùng, vô cùng quyết đoán bao vây chặn hết đường ra lối thoát. Tôi vuốt ngực thở phào một hơi, không cần phải đứng đây chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ với cậu nữa rồi!

Một anh sĩ quan cảnh sát tiến đến làm tư thế chào với tôi, vẻ mặt nghiêm nghị, nói.

"Rất cám ơn cô vì đã phối hợp với cơ quan an ninh, trong việc truy quét các loại tội phạm có thể đe dọa đến cuộc sống của người dân."

Tôi đỏ mặt, xua tay:"Có gì đâu, việc nên làm thôi mà!"

Anh sĩ quan này sao mà đẹp trai quá, nhìn lâu một người có tính là tội không anh? Nếu không, phiền anh cán bộ đứng yên đó cho đồng bào ngắm một chút để thoả lòng.

Giữa lúc tôi đang đắm đuối ngắm nhìn dung nhan của anh sĩ quan, một giọng nói rất không hợp thời cắt ngang nhã hứng của tôi.

Cậu từ khi nào đã móc điện thoại ra, ung dung thản nhiên trước bao nhiêu ánh nhìn, bấm bấm số.

"Làm sao đây anh hai? Chứng đãng trí hiếm gặp của chị dâu lại tái phát nữa rồi. Phải, lỗi cũng tại em sơ sót, quên mất bác sĩ đã dặn là phải cho chị uống thuốc đúng giờ, vậy nên chị mới phát bệnh thành ra thế này. Anh có thể về đây một lát được không, chị lại không nhận ra em nên đã báo cảnh sát bắt em ở trước cửa nhà nè!" Nói rồi còn đưa mắt mỉm cười đắc ý với tôi.

Cái.. Cái gì cơ? Đâu, ai là bà chị dâu mắc bệnh đãng trí trong miệng cậu ta đâu? Sặc, sao mọi người lại quay sang nhìn tôi chằm chằm như vậy? Anh sĩ quan, đừng nói với tôi là anh cũng tin lời cậu ta nha?

Chỉ thấy cậu cúi đầu cáo lỗi với mọi người, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, nói y như thật.

"Tôi rất xin lỗi vì chị dâu tôi đã làm phiền đến mọi người. Số là trong lúc chơi trốn tìm với thằng cháu, chị vì mải mê chơi mà không may trượt chân té lầu, tuy may mắn không biến thành thương binh liệt sĩ, nhưng đại não lại bị chấn động mạnh thành ra trí nhớ lúc có lúc không." Cậu lại lần nữa cúi đầu, hai chữ "Thành ý" chỉ còn thiếu chưa ghi lên mặt:"Thành thật xin lỗi các anh cảnh sát, mong các anh bỏ quá cho chị tôi lần này! Tôi cam đoan là tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa đâu ạ!"

Lời cậu nói câu nào cũng chân thật cảm động lòng người, phối với gương mặt con ngoan trò giỏi đó, thật là không muốn tin cũng phải tin sái cổ. Các anh cảnh sát cũng bị cậu ta làm cho cảm động, tiến lên vỗ vỗ vai khuyên cậu ta vài lời, chỉ có trời mới biết mắt tôi đang không ngừng co giật.

Làng giải trí có phải đã bỏ sót tài năng nào rồi không? Kĩ thuật diễn xuất nhập thần thế này mà không cho đi đóng phim thật quá uổng!

Còn nước còn tát, tôi ra sức níu lấy tay anh sĩ quan, rưng rưng mắt nói.

"Anh tin tôi đi, tôi thật sự là không quen cậu ta." Anh không xem tin tức à? Dạo này muốn hành nghề lừa đảo trước tiên phải học qua một lớp đào tạo kĩ năng điện ảnh đó anh, không thể xem thường những nghệ sĩ đường phố này được đâu.

Anh sĩ quan nhíu mày, nhìn thẳng vào mặt tôi như để xác nhận xem tôi là đang nói thật hay nói dối. Tôi mở to mắt long lanh nhìn anh, đặt toàn bộ hi vọng vào vẻ mặt đáng thương này, chỉ mong sao có thể thức tỉnh khả năng phán đoán của anh.

Anh sĩ quan đơ người nhìn tôi một lúc, không biết có phải là tôi nhìn lầm hay không, cư nhiên lại thoáng thấy mặt anh phớt chút màu hồng khả nghi.

"Cô.."

"Cô là đang làm gì?"

Còn chưa kịp nghe anh sĩ quan nói gì, một giọng nói âm trầm khác đã lấn át mất giọng anh. Tôi quay đầu về nơi phát ra giọng nói quen thuộc, mừng đến phát khóc chạy tới bổ nhào vào người anh, hô một tiếng.

"Ông xã, cuối cùng thì anh cũng về rồi!!" Hu hu, nãy giờ em sợ chết đi được!

Anh không nói gì mà nâng tay xoa đầu tôi, thế mới nhận ra lồng ngực anh ấm áp và an toàn biết bao.

"Có chuyện gì đang diễn ra ở đây?"

Anh hỏi, tôi len lén liếc thấy anh trừng cái người xưng là "em chồng" kia.

"Như em đã nói, này chỉ là hiểu lầm mà thôi."

Cậu cười, khiêu khích nhìn tôi ở trong lòng anh nghiếng răng kèn kẹt.

Anh nhíu mày, có vẻ hơi khó chịu khi bị nhiều người để ý như vậy. Cầm tay tôi, không quản những lời xì xào bàn tán, một mạch dắt vào cổng.

"Được rồi, tôi đưa cô ấy vào nhà trước, chuyện ở đây giao lại cho cậu."

Tôi vui vẻ đi theo anh, cầu còn không được nữa là, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi vụ lộn xộn rùng beng. Trong lúc đi qua người anh sĩ quan, tôi để ý thấy dường như trên mặt anh có một chút mất mát khó hiểu.

"Cậu đến đây làm gì?"

Đặt khay nước lên bàn, anh ngồi xuống bên cạnh tôi. Lúc này anh đã thay vào bộ đồ ở nhà vào, một cái áo len mỏng xẻ cổ và một cái quần dài thuần trắng, bắt chéo chân lười biếng nhìn người trước mặt.

Bộ phận nào đó của tôi bắt đầu rục rịch không yên, trừ một điểm cho các bạn đầu óc đen tối nhé. Bác sĩ, thuốc của ông đúng là hàng nhập lậu mà. Ông xem, mũi của tôi lại chảy máu nữa rồi. Anh à, hấp dẫn quá cũng là một loại vũ khí gây chết người đó anh!

"Chậc, anh tiếp đãi đứa em trai độc nhất của anh như vậy sao? Chỉ một cốc nước lọc?"

Cậu nâng cốc nước lên săm soi, ra vẻ thương tâm khiến tôi nổi hết da gà, tiện thể còn đảo mắt sang cốc nước cam trên tay tôi.

Tôi đưa cốc nước ra xa, nhìn cậu đầy cảnh giác. Gì đây? Không có "chia hia" đâu nhá!

Chả biết hành động này của tôi có gì đáng buồn cười, thế mà cậu cười làm như vui sướng lắm. Tôi nghi hoặc, nghiêng đầu hỏi nhỏ anh.

"Em trai anh không bị động kinh đó chứ?"

"Khụ khụ!!" Lần này thì cậu chuyển sang sặc nước miếng.

Hầy, sao mà tai thính thế không biết, nói nhỏ vậy mà cũng nghe được!

Là một người vợ và một chị vợ có tấm lòng rộng mở khoan dung, tôi tốt tính đẩy cốc nước sang cho cậu, đương nhiên là nước lọc chứ chẳng phải nước cam đâu nhé.

Cậu lại cười, tôi có chút khó hiểu nghiêng đầu nhìn cậu.

"Chết mất! Chị làm thế nào mà quen được anh em vậy?"

Hở, ý cậu là sao? Này nhá, là anh cậu dụ dỗ tôi trước đấy nhé, tôi đây chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi!

"Phụttt!!" Cậu bụm miệng, cười còn ghê hơn hồi nãy nữa.

What? Lại làm sao nữa vậy?

Cậu xua tay, cười đến chảy nước mắt:"Xin lỗi, nhìn mặt chị hài quá, em đỡ không nổi!"

Tôi đen mặt. Anh, hôm nay em nhất định phải đồng quy vu tận với cậu ta!

"Cậu rốt cuộc đến đây để làm gì?"

Anh lên tiếng, ngăn cậu em đang lên cơn cười đến không còn hình tượng của mình.

Cười đủ, cậu bắt đầu nói ra mục đích của chuyến ghé thăm phong ba lần này.

Cậu cười, nói:"Anh hai, mẹ bảo anh đưa chị dâu về nhà!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương