Triệu Tuyết Nhi không khóc. Từ nhỏ cô đã biết, khóc không có ích lợi gì. Vậy nên, hiện giờ cô càng không có lí do để khóc. Bởi vì cô không chỉ có một mình, bên cạnh cô còn có Lâm Du, còn có Cố Nhiên và rất nhiều những người bạn tốt đáng để cô tín nhiệm.

Tang lễ long trọng của mẹ Triệu được Thần Thiên hỗ trợ an bài, Đóa Nhuế dốc lòng tuyên truyền. Tất cả hình trên mạng đều là hình của Triệu Tuyết Nhi, huyên náo xôn xao.

Cô không thể cấm các nhà báo đăng bài đưa tin. Mấy người nhà họ Triệu kia cũng không thể trách cứ hay chỉ trích gì về tang lễ này.

Không có ai dám công kích Triệu Tuyết Nhi về vấn đề cô không đủ hiếu thuận, tuy nhiên, vẫn có lời đồn rằng cô chỉ cố tình làm dáng. Nhưng rất nhanh, những tin vịt đó liền bị phản kích. Nói tóm lại, Triệu gia không chiếm được chút tiện nghi nào, còn thanh danh của Triệu Tuyết Nhi ngày một tốt đẹp hơn.

Về phần làm ăn của nhà họ Triệu, Tuyết Nhi nhếch miệng, nhìn về phía Lâm Du.

"Em có muốn làm tổng giám đốc không?" Trên mặt Lâm Du cũng không quá nhiều biểu cảm, bình tĩnh hỏi Triệu Tuyết Nhi.

Triệu Tuyết Nhi lắc đầu. Mặc dù cô rất bội phục Lâm Du, nhưng Lâm Du thành công không có nghĩ là cô sẽ làm được tốt như vậy.

"Vậy thì không cần phải để ý tới." Nếu Triệu Tuyết Nhi muốn có được Triệu thị, Lâm Du có thể giúp một tay. Nhưng nếu Tuyết Nhi không có lòng dạ nào buôn bán, vậy cô cũng không ép.

Triệu Tuyết Nhi nghiêm túc suy nghĩ một chút, thận trọng hỏi: "Triệu gia thật sự sẽ xong đời sao?"

"Cái này không thuộc phạm vi chúng ta có thể thao túng." Mặc dù Lâm Du nói như vậy nhưng trên thực tế, cái nhếch miệng thật cong của cô đã nói rõ hết thảy. Nếu như cô thật muốn thao túng, cũng không phải là không có khả năng.

Chuyện làm ăn Triệu Tuyết Nhi không hiểu, cũng không có ý định lao vào. Nghe Lâm Du nói xong thì cô cũng không quan tâm nữa. Cô không thể nào thật lòng vì Triệu gia mà đi cầu xin những đối tác kia, cô cũng không quen biết những người đó, thế thì sao họ có thể nghe lời cô chứ!

Thấy Triệu Tuyết Nhi không quan tâm chuyện này, khóe miệng cô cong lên. Không phải là cô nhắc nhở Triệu Tuyết Nhi, mấu chốt của chuyện này thật ra nằm ngay trên người cô ấy. Nếu Tuyết Nhi mở miệng vì Triệu gia cầu một cơ hội, Cố Nhiên tất nhiên sẽ giúp. Mà cô, có lẽ cô sẽ nể tình Tuyết Nhi mà chừa cho họ một cơ hôi.

Sở dĩ Triệu thị sụp đổ nhanh như vậy là do không thể xoay vòng vốn. Lâm Du cũng không làm gì cả, chỉ là hủy bỏ hợp tác giũa Bác Dương và Triệu thị thôi.

Dĩ nhiên, Hứa thị bên kia cũng không làm gì cả. Chỉ bất quá... Địa vị của Hứa thị quá cao, nếu muốn chèn ép ai đó thì không cần rầm rộ, chỉ “tằng hắng” một tiếng thôi là đủ rồi.

Có nhiều lúc chính là như vậy, chỉ với một câu nói, một cái thái độ là có thể khiến nhiều thứ thay đổi. Triệu Tuyết Nhi không để ý chính là câu trả lời tốt nhất đối với Lâm Du. Đến đây, kết cục của nhà họ Triệu đã được định bởi ba chữ “bị xóa sổ”.

Sau khi kì thi cuối kết thúc, mùa hè sẽ đến. Bất quá đối với Lâm Du mà nói, cô vẫn bận rộn như thường. Bởi vì có Bác Dương và Thần Thiên nên dù là trong kỳ nghỉ cô cũng không thể nghỉ ngơi thoải mái được.

Cùng lúc đó, công việc của Hứa Mạch cũng bước vào quỹ đạo. Người đàn ông “hoàng kim” từng được vô sô thiếu nữ ở thành phố D tơ tưởng đã tái xuất hiện một lần nữa. Song song theo đó là tin tức về Tần Nam – vị thiên vương mới đoạt danh hiệu ảnh đế được truyền đến thành phố D.

Kì nghỉ hè đã chuẩn bị kết thúc, vào đầu tháng chín, cuộc sống năm thứ tư đại học của Lâm Du sẽ bắt đầu. Hai vợ chồng bọn họ chuẩn bị dọn ra nhà mới.

Nếu như chân của Hứa Mạch chưa khỏe lại, Hứa Chấn Thiên không thể nào đồng ý cho họ đi. Bởi lẽ, ông không yên tâm về tình trạng sức khỏe của Hứa Mạch, bên cạnh đó, ông cũng không muốn Lâm Du chịu cực khổ. Nhưng hiện tại, khi Hứa Mạch nói ra mong muốn muốn dời ra ở riêng của hắn, Hứa Chấn Thiên yên lặng chốc lát, sau đó đáp ứng.

Sau khi Tần Khả Tâm biết việc hai vợ chồng họ muốn dọn đi. Bà kinh ngạc nhìn Hứa Mạch một hồi, rồi cẩn thận liếc Lâm Du một lúc. Sau cùng, bà quyết hạ thủ từ trên người Lâm Du.

Bị Tần Khả Tâm kêu vào phòng, tuy trên mặt Lâm Du không có biểu cảm gì nhưng trong lòng cô đã đề cao cảnh giác. Bất quá, điều làm cô bất ngờ là Tần Khả Tâm không phải thuyết phục cô ở lại, cũng không trách cứ việc hai người họ đòi rời đi, mà là bà mong hai người họ sớm sinh em bé.

"Mẹ biết, sống trong một đại gia đình nhiều thế hệ chắc chắn hai đứa rất ngượng ngùng. Nhưng mẹ vẫn phải thúc giục hai đứa, đã là vợ chồng thì phải ở cùng phòng, chuyện sinh con này không thể kéo dài được. Không nên vì dọn ra ở riêng, vì rời khỏi Hứa gia, không có người nhìn mà tụi con lơ là chuyện đó được. Nhà chúng ta không có vị trưởng bối nào có tính tình cổ quái, tất cả đều rất thích trẻ con. Tốt nhất là tụi con nên sinh hai đứa, con trai hay con gái đều được, mẹ giúp các con nuôi, không cần hai con bận tâm..." Bà chỉ cần Lâm Du vì Hứa gia sinh thêm con cháu thôi. Bà có thể ở nhà chăm cháu mà bỏ qua sự nghiệp dương cầm yêu thích của mình mà không chút do dự.

Từ trong phòng Tần Khả Tâm đi ra, cả người cô vẫn còn có chút mơ hồ. Nghe bà tha thiết dặn dò xong, cô có thể cảm nhận được trong lòng bà tràn đầy mong đợi, nhưng thật xin lỗi, sợ rằng cô phụ sự kỳ vọng này rồi.

Nhìn Lâm Du đi ra, Hứa Mạch có thể cảm giác được tâm tình của cô cũng không bình tĩnh như trên mặt. Bất quá, mẹ hắn rốt cuộc đã nói cái gì, tạm thời hắn chưa biết. Nhưng hắn có cảm giác rằng mẹ mình đã nói điều gì đó rất khó lường, ngay cả Lâm Du cũng bị hoảng hốt.

Từ sau lưng Lâm Du, Tần Khả Tâm ý vị sâu xa liếc chừng Hứa Mạch. Cho đến khi Lâm Du ra khỏi cửa, bà mới lặng lẽ đi tới bên người Hứa Mạch, nhỏ giọng dặn dò mấy câu.

Cho tới bây giờ, trong lòng hắn luôn có dự tính sẵn mọi chuyện, rất ít khi vì một chuyện gì đó mà hoảng hốt. Bất quá vào giờ phút này, sau khi nghe mấy lời dặn dò của Tần Khả Tâm, trong lúc nhất thời hắn không tìm được lời nói đáp lại. Cuối cùng, Hứa Mạch hướng về phía Tần Khả Tâm gật đầu một cái, coi như là cam kết lớn nhất.

Chỗ ở mới của Hứa Mạch cùng Lâm Du là ở khu vực phồn hoa nhất của thành phố D.

"Không tệ nha! Nếu chúng ta muốn đến đây chơi đùa thì cũng có thể thoải mái, không sợ quấy rầy không gian riêng của ảnh chỉ. Quá tốt đúng không?" Tò mò quan sát chung quanh nhà mới của Hứa Mạch cùng Lâm Du, Cố Nhiên chỉ có một chữ đánh giá: Tuyệt!

"Không gian quả thật rất lớn, bố trí cũng rất ấm áp, đủ để tổ chức tiệc lớn. Bất quá thân làm anh em, tôi đề nghị một câu: Sau này nếu có qua ở đây, nhớ nói với bác hai một tiếng." Dĩ nhiên Hứa Hoán biết được điều mà Tần Khả Tâm dặn dò. Có thể nói, toàn bộ nhà họ Hứa hiện nay cũng nhìn chằm chằm vào Hứa Mạch cùng Lâm Du, chỉ chờ Lâm Du vì Hứa gia tăng thêm một “tiểu bảo bảo”.

"À? Tại sao phải báo cho bác gái..." Cố Nhiên còn chưa nói hết lời thì đã bị Tần Nam cắt đứt.

"Anh họ ơi, để dành cho em mội căn phòng với! Cũng không có việc gì, có thể lâu lâu em sẽ đến ở đó." Sẽ nói lên yêu cầu như thế, Tần Nam tuyệt đối không phải là không thức thời. Mà là bởi vì Tần Khả Tâm lên tiếng, cho hắn bố trí nhiệm vụ, để cho hắn đúng lúc tận dụng mọi thứ, nhiều thúc đẩy Hứa Mạch cùng Lâm Du một cái.

Mắt của các trưởng bối sáng như sao ban đêm. Tất cả mọi người đều biết Hứa Mạch thích Lâm Du. Tương đối mà nói, Lâm Du bị động rất nhiều. Có lẽ là Lâm Du ngượng ngùng!

Được Tần Khả Tâm giao phó, Tần Nam không nói hai lời, hứa sẽ dùng toàn lực phối hợp. Cậu rất thích người chị dâu này, vì tình cảm của hai vợ chồng anh họ mà góp thêm một viên gạch, cậu rất vui lòng giúp đỡ.

"Dựa vào cái gì anh họ phải để dành phòng cho cậu? Muốn chừa cũng là chừa cho tôi, tôi mới là người nhà họ Hứa." Hễ khi gặp mặt là Hứa Hoán và Tần Nam sẽ đấu võ mồm, hôm nay cũng không ngoại lệ.

"Nếu như cậu cũng muốn ở nơi này, vậy tự mình nói với anh họ đi. Đừng có giống như con nít, tối ngày đòi cướp đòi giật đồ của người khác. Chỉ có em bé khóc mới có đường ăn, cậu đã lớn rồi mà sao không học được đạo lí này thế?" Tần Nam bĩu môi, bất mãn ngắt lời Hứa Hoán.

Hứa Hoán há hốc mồm, đang muốn đấu khẩu tiếp với Tần Nam nhưng đành ngậm miệng lại. Hôm nay là lần đầu tiên đến nhà mới, cậu không muốn chọc anh họ mất hứng, phòng ngừa sau này bị anh họ cấm cửa. Người thích đấu khẩu giống như Tần Nam kia sớm muộn gì cũng bị anh họ đuổi ra ngoài.

"Ở đây rất tốt, em có chút hối hận lúc trước không mua nhà ở khu này." Mặc dù nhà cô khu vực cách nơi này không xa nhưng Triệu Tuyết Nhi vẫn thích làm hàng xóm cách vách với Lâm Du hơn.

"Sao phải hối hận? Cho dù em mua chỗ này đi chăng nữa cũng không thể làm hàng xóm cách vách với Lâm Du nổi đâu. Em không thấy cả tầng lầu này đều là của Lâm Du hả?" Có đôi lúc, Cố Nhiên cảm thấy rất bất đắc dĩ. Người khác đều lo sợ việc có nhiều ruồi nhặng xung quanh người mình thích, riêng cậu thì chỉ lo lắng về người bạn tốt – Lâm Du của Tuyết Nhi thôi.

Nếu đổi lại là người khác, Cố Nhiên cũng không lo lắng. Lấy bản lãnh của cậu, chen chúc cùng một người bạn tốt thôi thì không phải là chuyện khó. Nhưng người bạn tốt đó lại là Lâm Du, ngay cả ý nghĩ cùng chen chúc cậu cũng không dám có, chỉ có thể yên lặng lui qua một bên.

"Cũng đúng." Cô không thể phản bác những lời Cố Nhiên nói. Cô gật đầu một cái, tiếp tục quan sát sân thượng. Cô rất thích sân thượng rộng lớn, sân thượng nhà chị Lâm Du thật sự rất lớn, cũng rất đẹp.

Điện thoại Hứa Mạch reo lên khi hắn đang đứng ở cửa phòng bếp nhìn Lâm Du nấu cơm. Mặc dù hắn rất muốn phụ giúp cô nhưng dường như hắn có thù với phòng bếp, mới vừa rồi hắn đã làm vỡ mấy cái chén (bác), vậy nên hắn bị Lâm Du đuổi ra.

Công việc của hắn không ít hơn so với Lâm Du. Điện thoại của hắn vang lên, Lâm Du mặc dù có nghe nhưng cũng không để ý. Nhưng sau khi Hứa Mạch nói cho cô biết nội dung cuộc gọi hắn vừa nhận, Lâm Du ngạc nhiên trợn to mắt: "Thật hả?"

"Loại chuyện này không có khả năng giả đâu!" Hứa Mạch quơ quơ điện thoại di động, đối với tin tức này hắn vẫn rất tín nhiệm.

Lâm Du không tiếp lời. Tin tức của Hứa Mạch luôn nhanh hơn người khác, ngay cả người trong cuộc vẫn còn chưa biết nữa.

"Chị dâu, chị dâu, em đoạt danh hiệu ảnh đế rồi!" Đúng như dự đoán, sau một lúc liền nghe giọng của Tần Nam trong phòng khách báo tin mừng. Chắc hẳn là cậu đã nhận được tin tức chính xác.

Hứa Hoán bĩu môi, hiếm thấy khi Hứa Hoán không nhổ nước bọt khi Tần Nam la to. Cái danh hiệu ảnh đế này là danh hiệu công nhận thực lực công hiệu nhất. Hiện giờ thì mọi công sức của Tần Nam đã nhận được khẳng định cùng công nhận.

"Chúc mừng." Giơ rượu vang trong tay lên, Lâm Du nói: "Vừa vặn, chúng ta cùng nhau ăn mừng."

"Chỉ có một chai rượu thôi hả chị? Chẳng lẽ không phát cho em chút tiền thuởng sao? Nếu không thì đưa cho em ít cổ phần cũng được nha!" Cậu đã sớm mơ ước cổ phần của giải trí Thần Thiên rất lâu rồi. Dù biết sẽ không như nguyện ý nhưng cậu sẽ không bỏ qua cơ hội được làm cổ đông của Thần Thiên thôi.

"Chú muốn tiền thưởng à? Chuyện này thuộc về quyền của anh Chu, thương lượng với ảnh đi." Tài chính của Thần Thiên nằm trong tay Chu Lăng. Nếu Tần Nam muốn tăng tiền lương vậy thì phải nói với Chu Lăng rồi.

Nghe Lâm Du nói, Tần Nam do dự một chút, lấy lòng nói: "Cái đó… Chu phó tổng, nhớ phát cho tôi một bao lì xì thiệt lớn nhá!"

Chu Lăng cũng không trả lời Tần Nam ngay, chậm rãi uống trà. Thật lâu sau đó, cảm thấy Tần Nam dường như mất hết hy vọng, Chu Lăng gật đầu: "Ngày mai đến phòng làm việc của tôi lấy."

"Thật hả?" Không dám tin nhìn Chu Lăng, Tần Nam có cảm giác là Chu Lăng đang đùa giỡn cậu.

Không thể không nói, so với Cố Nhiên và Lâm Du, Tần Nam càng sợ Chu Lăng hơn. Tiến vào Thần Thiên lâu như vậy, mấy vị lãnh đạo cậu đều biết hết. Lâm Du thì không nói, cô vốn là chị dâu của cậu. Còn có Cố Nhiên, mặc dù trước kia bởi vì quan hệ với Hứa Hoán nên hai người không thân, nhưng lấy tính cách của Cố phó tổng thì rất dễ sống chung. Cuối cùng chỉ còn dư lại Chu Lăng thôi.

Ở Thần Thiên, Chu Lăng rất ít khi lộ diện. Lâm Du nắm giữ các phương hướng lớn của công ty, bất kể là về nhân sự hay hoạch định kế hoạch, tất cả đều do cô làm chủ. Cố Nhiên bên mảng truyền thông, nhưng chuyên về việc sắp lịch trình cho nghệ sĩ, hiện tại Cố Nhiên xem trọng Triệu Tuyết Nhi nhất. Còn Chu Lăng, không thể nghi ngờ anh chính là nhân vật “thiết diện vô tư”, là nhân vật khó chơi nhất!

"Không muốn thì thôi vậy!" So với ba người khác đang ngồi ở đây, hoàn cảnh lớn lên của Chu Lăng là hoàn toàn bất đồng. Dù là bốn người đều có xuất thân vững chắc, bốn người bọn họ cũng hoàn toàn không giống nhau. Từ trước đến bây giờ, rất khó tìm nụ cười nhẹ nhõm, thoải mái trên mặt của Chu Lăng.

Chuyện của Chu Lăng, ngoại trừ Hứa Mạch cùng Lâm Du thì ba người khác cũng không biết. Chính bởi vì không biết nên Tần Nam mới càng sợ Chu Lăng hơn. Trước đây, hai người không có chút nào giao tình nào, sau này dường như cũng rất khó trở thành bạn.

"Muốn, muốn, đương nhiên là muốn rồi!" Mắt thấy hình như Chu Lăng muốn thu hồi bao lì xì, Tần Nam vội vàng gật đầu như giã tỏi. Đây chính là tiền thưởng mà cậu đã phải mạo hiểm cả tính mạng, bất chấp mọi hiểm nguy cầu xin, không thể bỏ lỡ như vậy được.

"Tần Nam, cậu có tiền đồ một chút được không? Nói thế nào cậu cũng là ảnh đế, không biết mất mặt hả?" Không trách Hứa Hoán yêu thích nhổ nước bọt Tần Nam, vì lúc này bộ dáng của cậu quá nịnh hót. Hứa Hoán rất cố gắng không muốn nhìn nhưng lại không có cách nào làm bộ như không thấy được.

"Đó là do “nhị thiếu gia” cậu chưa từng trải qua khổ cực. Chờ đến một ngày nào cậu cũng giống như tôi vầy nè, vì “kế sinh nhai” mà lao đao “lên bờ xuống ruộng” kéo đầu tư cho phim của mình, thỉnh thoảng phải cúi đầu trước người khác nữa thì chuyện này không thể coi là chuyện lớn gì rồi." Ngoài dự liệu của Hứa Hoán, Tần Nam chẳng những không có sinh khí mà ngược lại còn bình tĩnh phản kích trở lại.

Hứa Hoán bĩu môi một cái, không chút phiền lòng nói: "Có cần nói đến mức thảm thiết như thế không? Cậu kéo đầu tư lại đi tìm anh họ, còn ở đó mà bày đặt kể lể!"

"Không đúng mà." Bác bỏ lời nói của Hứa Hoán, Tần Nam cười đắc ý: "Tôi không có tìm anh họ nhờ giúp đỡ, người tôi tìm là chị dâu."

"Khác nhau sao?" Im lặng liếc Tần Nam một cái, Hứa Hoán chỉ chỉ vào phòng bếp: "Đó là “hai người một thể”, biết không hả?"

"Không hiểu." Tần Nam lắc đầu, kiên trì nói: "Tôi chỉ biết là tiền từ trong túi chị dâu đi ra ngoài chứ không phải từ túi của anh họ. Vậy nên, chị dâu mới là Bá Nhạc(*), anh họ thì không phải."

(*) Bá Nhạc: Bậc thầy về Thiên Lý mã. Ông sống vào đời nhà Chu thời Xuân thu, cùng thời với Hàn Xương Lê (thường gọi là Hàn – Dũ).


Tần Nam nói rất có đạo lý! Nghe cậu nói xong, Hứa Hoán á khẩu, không thể mở miệng phản bác.

Không khí bỗng lạnh ngắt không tiếng động. Cả phòng khách rộng lớn hoàn toàn yên tĩnh, hai chân Chu Lăng tréo nguẫy, phán một câu “xanh rờn”: "Cho nên mới nói cậu chính là ngựa!"

Cố Nhiên và Triệu Tuyết Nhi nhịn cười đến mặt mày biến dạng, còn Hứa Hoán trực tiếp không cho cậu mặt mũi, cười ha ha.

"Ngựa gì? Tôi là “Thiên Lý mã(*)”!" Tần Nam không hài lòng lên tiếng kháng nghị.

(*) Thiên Lý mã: tên gọi của loại ngựa tốt và quý nhất trong các giống ngựa, nhưng rất ít người biết được nó.

Thiên Lý mã? Chu Lăng ổn định nhấp một miếng trà: "Không phải cũng là ngựa thôi sao!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương