CHƯƠNG 73

“Chút chuyện nhỏ này thì tôi vẫn làm được.” Cố Mặc Ngôn nói khẽ.

Tô Thư Nghi không còn cách nào, chỉ đành dọn dẹp cùng với anh.

Sau khi bỏ hết tất cả đ ĩa vào trong máy rửa bát rồi, Cố Mặc Ngôn đột nhiên nói: “Ban nãy Quý Trung Khánh nói gì với em vậy?”

Tô Thư Nghi sững sờ một lúc, nhưng vẫn nói đúng sự thật: “Anh ta nói cho em biết nguyên nhân anh giả vờ hai chân bị tàn tật.”

“Ừm.” Cố Mặc Ngôn cũng không kinh ngạc, chỉ gật đầu.

Tô Thư Nghi nghĩ thấy cũng phải, Quý Trung Khánh và Cố Mặc Ngôn có tình cảm nhiều năm như vậy, chắc chắn anh sẽ đoán được Quý Trung Khánh nói gì với mình.

“Em có trách tôi không?” Cố Mặc Ngôn đột nhiên lên tiếng, ngước mắt lên nhìn Tô Thư Nghi thật sâu.

Tô Thư Nghi sững sờ, không kịp phản ứng: “Trách anh cái gì?”

“Những chuyện này nên để tôi tự mình nói với em mới phải.” Cố Mặc Ngôn bỏ chiếc đ ĩa cuối cùng vào trong bồn, khẽ nói.

Tô Thư Nghi bật cười: “Có gì khác nhau đâu, nếu như không được anh đồng ý thì Quý Trung Khánh cũng đâu dám nói cho em biết?”

Lúc này Cố Mặc Ngôn không khỏi nhìn Tô Thư Nghi thêm một cái.

Quả nhiên, tuy rằng Tô Thư Nghi không bao giờ nhiều lời nhưng trong lòng cô đều hiểu rất rõ.

Không hổ là người phụ nữ mà anh nhìn trúng.

“Ừm.” Cố Mặc Ngôn dắt tay Tô Thư Nghi đi ra khỏi phòng bếp: “Quý Trung Khánh giỏi ăn nói hơn tôi.”

Anh nói vậy nghĩa là để Quý Trung Khánh nói ra chuyện này có lẽ sẽ rõ ràng hơn là để anh nói.

“Còn về nguyên nhân chi tiết.” Cố Mặc Ngôn chần chừ một chút, cuối cùng vẫn nói thêm một câu: “Tôi vẫn không thể nói với em được, biết càng nhiều sẽ càng nguy hiểm đối với em. Mong em hiểu cho tôi.”

Tô Thư Nghi gật đầu: “Em biết, anh muốn bảo vệ em.”

Tô Thư Nghi nói câu này rất nhẹ nhàng, như chiếc lông vũ mềm mại quét qua trái tim Cố Mặc Ngôn, khiến anh không kìm được mà nắm chặt bàn tay mềm mịn của Tô Thư Nghi thêm.

Tô Thư Nghi cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy mình của Cố Mặc Ngôn, mặt hơi nóng lên, vừa định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy điện thoại cô để ngoài phòng khách đổ chuông.

“Ờm, em đi nghe máy đã.” Cô cúi đầu nói một câu, vội vàng rút tay về rồi đi tới phòng khách.

Cầm điện thoại trên bàn trà lên, nhìn thấy hiển thị cuộc gọi tới, Tô Thư Nghi không khỏi nhíu mày lại.

Cô nghe máy, nói với vẻ mặt vô cảm: “Lâm Bảo Châu, cô gọi điện cho tôi làm gì?”

Tô Thư Nghi và Lâm Bảo Châu là chị em cùng ba khác mẹ, tuy có quan hệ máu mủ nhưng từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh khác nhau, số lần gặp mặt cũng không nhiều chứ đừng nói chị em thân tình cái gì.

Đặc biệt là sau chuyện của Cố Gia Huy, thậm chí Tô Thư Nghi còn cảm thấy Lâm Bảo Châu cũng không cần giả vờ giả vịt như trước kia nữa. Không hiểu lần này cô ta lại gọi cho cô làm gì.

“Tô Thư Nghi.” Giọng nói ngọt ngán của Lâm Bảo Châu truyền ra từ điện thoại: “Hình như chị không vui khi nhận được điện thoại của em ấy nhỉ?”

“Có gì đáng để vui đâu.” Tô Thư Nghi lười diễn với cô ta, giọng nói mất kiên nhẫn: “Nói thẳng đi, cô có chuyện gì.”

“Em gọi điện cho chị đương nhiên là có chuyện tốt rồi.” Lâm Bảo Châu nỉ non nói: “Em nghe nói bệnh tình của dì Tô đã chuyển biến tốt lên rồi à?”


CHƯƠNG 74


Nguồn lỗi chương, mong độc giả thông cảm!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương