Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ
-
Chương 72
CHƯƠNG 72
Vậy là, anh giả vờ bị tàn tật cũng vì kiêng kỵ người ảnh cả này của mình sao?
Tô Thư Nghi cũng chỉ tự mình đoán mò thôi, nhưng sau khi Quý Trung Khánh nghe được, ánh mắt khi nhìn cô không khỏi thêm vẻ khen ngợi: “Khá đấy nha chị dâu, thông minh lắm.”
Tô Thư Nghi mỉm cười xấu hổ: “Xem phim cung đấu nhiều đấy mà.”
Quý Trung Khánh cười phì một tiếng: “Thực ra nhà họ Cố có sản nghiệp lớn, mức độ phức tạp cũng chẳng khác phim cung đấu là bao nhiêu. Tóm lại, chị đừng thấy cái tên Cố Mặc Ngôn này trông thì như đứa con của trời, những năm qua anh ta sống thực sự không dễ dàng gì.”
Tô Thư Nghi sững sờ, nhưng rất nhanh đã gật đầu.
Mười năm trời, rõ ràng là mạnh khỏe nhưng lại phải ngồi trên xe lăn, đến cả người nhà của mình mà cũng phải phòng bị, chắc chắn là rất vất vả.
“Cho nên.” Quý Trung Khánh lại lên tiếng, đột nhiên thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc: “Chị dâu, chị nhất định phải khiến cậu ấy hạnh phúc đấy.”
Tô Thư Nghi không ngờ Quý Trung Khánh lại đột nhiên nói tới chuyện này, cô sững cả ra.
Khiến anh hạnh phúc ư?
Nhưng cô có thể cho anh hạnh phúc gì chứ.
Tô Thư Nghi còn chưa kịp trả lời thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn, theo đó là giọng nói lạnh lùng: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Tô Thư Nghi quay đầu lại liền nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đã quay về.
Lúc này Cố Mặc Ngôn đang đứng thẳng người, thân hình thon dài, chiếc áo sơ mi xanh nhạt tôn lên dáng người hoàn mỹ của anh, đôi chân dài thẳng tắp.
Ánh mắt của Tô Thư Nghi không kìm được mà chợt trầm xuống.
Một người đàn ông xuất sắc như thế này nhưng lại chỉ có thể ngồi trên xe lăn mãi, đây là cảm giác như thế nào chứ?
“Tôi đang nói với chị dâu là tôi trúng tiếng sét ái tình với chị ấy, đang chuẩn bị cướp vợ cậu đó.” Quý Trung Khánh vừa nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đã lập tức nở nụ cười cà lơ phất phơ, vẻ mặt không đứng đắn tẹo nào: “Cố Mặc Ngôn, cậu cũng biết sức hút của tôi rồi đấy, bao nhiêu phụ nữ đều ngã dưới quần của tôi, cho nên cậu phải cẩn thận vào.”
“Đừng có so sánh Thư Nghi với những người phụ nữ bên cạnh cậu.” Cố Mặc Ngôn hờ hững nói một câu, đi tới bên bàn ăn dùng dụng cụ mở chai mở rượu vang trong tay ra: “Cậu không lọt vào mắt cô ấy được đâu.”
“Uầy. Tự tin đấy.” Quý Trung Khánh khịt mũi một tiếng.
Bữa cơm này có một người hoạt bát như Quý Trung Khánh nên từ đầu tới cuối đều không nhàm chán một chút nào, Tô Thư Nghi bị Quý Trung Khánh trêu cho cười liên tục, tới tận khi ăn xong món ngọt cuối cùng, Quý Trung Khánh mới lau miệng, luyến tiếc đứng dậy.
“Được rồi chị dâu, hôm nay tôi còn có hẹn, không làm phiền chị và Cố Mặc Ngôn nữa, lần sau tôi lại tới thăm chị nhé.”
Tô Thư Nghi đứng dậy cùng đi tiễn khách với Cố Mặc Ngôn, cô dõi mắt nhìn theo Quý Trung Khánh và chiếc siêu xe lòe loẹt màu đỏ kia mãi, sau đấy mới quay về phòng ăn.
Trong phòng ăn, Cố Mặc Ngôn đang đem đ ĩa thức ăn đã ăn xong về phòng bếp.
“Để em làm cho.” Tô Thư Nghi lập tức cất lời, muốn đi qua đón lấy đ ĩa thức ăn trong tay Cố Mặc Ngôn, nhưng lại bị anh giơ tay lên ngăn cản.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook