Ông Xã Ác Ma Của Tôi
-
Chương 9
" Mạc Hân Như! Nữ thần! Em hãy ra đây đi!" Cô và tiểu Lục đang ngồi ăn với nhau thì tiếng kêu la vang lên thất thanh, làm miếng há cảo trên đũa suýt nữa rơi xuống đất. Cô trợn mắt lên nhìn tiểu Lục, tiểu Lục cũng không kém gì, mồm đang nhai thì nghẹn lại, đưa mắt liếc về phía cửa sổ.
Cô đặt ngón trỏ lên miệng, ra dấu im lặng, không được nói bất kì thứ gì. Phỏng chừng khéo vừa lên tiếng, cả một dàn quân Thanh kéo vào trong phòng cô mất.
Náo động được một lúc thì bên ngoài cũng trở lại với sự yên ắng ban đầu. Cô thở hắt ra một hơi rồi lại cầm đũa lên ăn tiếp.
Nhưng có trời mới biết, bên ngoài im lặng bởi đang không khí đang tràn ngập sát khí, hàn băng lạnh lẽo như ở Nam Cực. Người người cố gắng nuốt ngụm nước bọt, đưa mắt nhìn về phía người đàn ông cao sang, tràn ngập khí thế đứng bên cạnh xe kia.
" Tìm Mạc Hân Như."
Giọng nói lãnh khốc vang lên, đã có một người bị lấn át sự sợ hãi mà ngất xuống đất. Vệ sĩ bên cạnh Tư Dạ Phong cũng không chần chừ, trực tiếp đi tìm cô gái có tên Mạc Hân Như này với đầy rẫy sự khó hiểu.
Cả một cuộc họp cổ đông lớn như thế mà Tư Dạ Phong lại hoãn lại, đi xe đến trường đại học X chỉ để tìm một cô gái! Không biết cô ấy là người thế nào mà khiến lão đại từ bỏ cả công việc để chạy đến đây.
Đảo đôi ngươi đen thẳm không thấy đáy xung quanh, cuối cùng anh dừng mắt trước những bó hoa hồng mà đám thanh niên gần đó đang cầm trên tay. Giày da đen bóng cất bước tiến lại gần, mấy người ở đó muốn chạy đi để giữ lấy mạng nhưng chân như bị đóng đinh, không nhúc nhích được.
Đến khi Tư Dạ Phong đứng trước mặt, mồ hôi trên trán người đó lấm tấm chảy xuống không ngừng, cố gắng lấy hết can đảm để nhìn người đàn ông trước mắt.
" Hoa cho ai?"
Giọng nói chẳng khác gì từ 12 tầng địa ngục lên, đẩy họ xuống vực sâu không đáy, không cách nào giãy giụa.
" Cho...cho nữ....nữ thần!"
Cố gắng mãi mới rặn được từng chữ ra khỏi miệng, ai bảo người Tư Dạ Phong có khí thế quá đỗi lớn, khiến người ta không dám đắc tội.
" Tên gì?"
" Nữ..nữ thần tên..tên Mạc Hân Như!"
Vừa nghe được cái tên, khoé miệng tà mị không kiềm được nhếch lên một cái nhưng trong mắt người khác, nụ cười của anh thật là ớn lạnh. Tư Dạ Phong cũng ngầm hiểu ra, người như cô quả thật có rất nhiều người theo đuổi, xem ra phải triệt tiêu hết mới được.
Đúng lúc này, một thuộc hạ chạy nhanh về phía anh, cúi người cung kính đáp.
" Lão đại, cô gái tên Mạc Hân Như ở kí túc xá cho nữ, phòng 205."
" Ồ."
Một tiếng "ồ" thản nhiên của Tư Dạ Phong làm đám người kia chân run đến nỗi không đứng nổi. Chỉ khi anh xoay người đi mất, họ mới cùng nhau đổ rạp xuống đất, người chồng lên người.
Vệ sĩ nhìn thấy cảnh đó thì cũng chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu, lão đại có khí thế quá lớn, người thường sao mà chịu nổi?
Đứng trước căn phòng 205, có hàng trăm ánh mắt ngưỡng mộ hướng về Tư Dạ Phong, làm anh khó chịu nhíu mày.
" Giải tán bọn họ đi."
Đúng 1 phút sau, đám người nháo loạn cũng khuất dần, anh mới bình thản gõ cửa.
" Cốc, cốc, cốc."
Nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn xinh đẹp chạy đứng ở trước cửa, cánh môi lạnh lẽo nay lại dịu dàng, ấm áp cất lên.
" Cho hỏi cô có phải là Mạc Hân Như?"
Đôi mắt sáng ngời của cô mở to, dò xét nhìn anh. Thấy vẻ xem xét của cô, anh mới cười thầm trong bụng : Chẳng lẽ anh nên đứng soi gương 1 ngày rồi mới nên đến gặp cô hay sao mà lại đề phòng như vậy? Trông mặt anh cũng đâu có giống lưu manh xảo trá đến như vậy?
" Sao anh biết tên tôi?"
" Tối nay có phải tiểu thư đi dự một buổi tiệc trên du thuyền không?"
Ngẫm nghĩ một lúc, cô quyết định thành thật trả lời.
" Phải"
" Tôi là người hộ tống tiểu thư đến đó, xin tiểu thư chuẩn bị đồ."
" Thật không?"
" Tiêu thư trông tôi đang nói dối sao?"
" Hừm, anh đợi một tí, tôi đi lấy đồ."
Nghe được câu trả lời, anh nở nụ cười chiến thắng trong bụng. Cô thật chính xác là một tiểu bạch thỏ, dễ lừa như vậy. Để anh phải thu phục rồi răn dạy cô mới được.
" Được rồi, đi nào."
Cô đưa vali cho anh cầm rồi đi trước luôn. Nhìn chiếc vali màu hồng bị bỏ rơi, anh thầm oán lắc đầu. Đằng đằng là tổng giám đốc, nay lại chạy đến đây đi lừa một cô gái, xem ra về sau phải lấy hết lãi, nhất định không được lỗ.
" Oa! Đây là xe anh sao? Trông thật là oách nha!"
Cô hí hửng đi vòng quanh chiếc xe thể thao mới nhất đỗ ngay giữa sân trường, không đợi ai mời mà mở cửa xe ngồi ngay luôn vào.
" Tiểu thư không cần tôi mở cửa hộ sao?"
" Tôi có đủ tay đủ chân, tự mở được. Vả lại anh cũng cầm vali rồi, vất vả cho anh quá."
Anh lại buồn cười trước câu trả lời của cô, cất vali vào rồi đi lên xe.
Cô đặt ngón trỏ lên miệng, ra dấu im lặng, không được nói bất kì thứ gì. Phỏng chừng khéo vừa lên tiếng, cả một dàn quân Thanh kéo vào trong phòng cô mất.
Náo động được một lúc thì bên ngoài cũng trở lại với sự yên ắng ban đầu. Cô thở hắt ra một hơi rồi lại cầm đũa lên ăn tiếp.
Nhưng có trời mới biết, bên ngoài im lặng bởi đang không khí đang tràn ngập sát khí, hàn băng lạnh lẽo như ở Nam Cực. Người người cố gắng nuốt ngụm nước bọt, đưa mắt nhìn về phía người đàn ông cao sang, tràn ngập khí thế đứng bên cạnh xe kia.
" Tìm Mạc Hân Như."
Giọng nói lãnh khốc vang lên, đã có một người bị lấn át sự sợ hãi mà ngất xuống đất. Vệ sĩ bên cạnh Tư Dạ Phong cũng không chần chừ, trực tiếp đi tìm cô gái có tên Mạc Hân Như này với đầy rẫy sự khó hiểu.
Cả một cuộc họp cổ đông lớn như thế mà Tư Dạ Phong lại hoãn lại, đi xe đến trường đại học X chỉ để tìm một cô gái! Không biết cô ấy là người thế nào mà khiến lão đại từ bỏ cả công việc để chạy đến đây.
Đảo đôi ngươi đen thẳm không thấy đáy xung quanh, cuối cùng anh dừng mắt trước những bó hoa hồng mà đám thanh niên gần đó đang cầm trên tay. Giày da đen bóng cất bước tiến lại gần, mấy người ở đó muốn chạy đi để giữ lấy mạng nhưng chân như bị đóng đinh, không nhúc nhích được.
Đến khi Tư Dạ Phong đứng trước mặt, mồ hôi trên trán người đó lấm tấm chảy xuống không ngừng, cố gắng lấy hết can đảm để nhìn người đàn ông trước mắt.
" Hoa cho ai?"
Giọng nói chẳng khác gì từ 12 tầng địa ngục lên, đẩy họ xuống vực sâu không đáy, không cách nào giãy giụa.
" Cho...cho nữ....nữ thần!"
Cố gắng mãi mới rặn được từng chữ ra khỏi miệng, ai bảo người Tư Dạ Phong có khí thế quá đỗi lớn, khiến người ta không dám đắc tội.
" Tên gì?"
" Nữ..nữ thần tên..tên Mạc Hân Như!"
Vừa nghe được cái tên, khoé miệng tà mị không kiềm được nhếch lên một cái nhưng trong mắt người khác, nụ cười của anh thật là ớn lạnh. Tư Dạ Phong cũng ngầm hiểu ra, người như cô quả thật có rất nhiều người theo đuổi, xem ra phải triệt tiêu hết mới được.
Đúng lúc này, một thuộc hạ chạy nhanh về phía anh, cúi người cung kính đáp.
" Lão đại, cô gái tên Mạc Hân Như ở kí túc xá cho nữ, phòng 205."
" Ồ."
Một tiếng "ồ" thản nhiên của Tư Dạ Phong làm đám người kia chân run đến nỗi không đứng nổi. Chỉ khi anh xoay người đi mất, họ mới cùng nhau đổ rạp xuống đất, người chồng lên người.
Vệ sĩ nhìn thấy cảnh đó thì cũng chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu, lão đại có khí thế quá lớn, người thường sao mà chịu nổi?
Đứng trước căn phòng 205, có hàng trăm ánh mắt ngưỡng mộ hướng về Tư Dạ Phong, làm anh khó chịu nhíu mày.
" Giải tán bọn họ đi."
Đúng 1 phút sau, đám người nháo loạn cũng khuất dần, anh mới bình thản gõ cửa.
" Cốc, cốc, cốc."
Nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn xinh đẹp chạy đứng ở trước cửa, cánh môi lạnh lẽo nay lại dịu dàng, ấm áp cất lên.
" Cho hỏi cô có phải là Mạc Hân Như?"
Đôi mắt sáng ngời của cô mở to, dò xét nhìn anh. Thấy vẻ xem xét của cô, anh mới cười thầm trong bụng : Chẳng lẽ anh nên đứng soi gương 1 ngày rồi mới nên đến gặp cô hay sao mà lại đề phòng như vậy? Trông mặt anh cũng đâu có giống lưu manh xảo trá đến như vậy?
" Sao anh biết tên tôi?"
" Tối nay có phải tiểu thư đi dự một buổi tiệc trên du thuyền không?"
Ngẫm nghĩ một lúc, cô quyết định thành thật trả lời.
" Phải"
" Tôi là người hộ tống tiểu thư đến đó, xin tiểu thư chuẩn bị đồ."
" Thật không?"
" Tiêu thư trông tôi đang nói dối sao?"
" Hừm, anh đợi một tí, tôi đi lấy đồ."
Nghe được câu trả lời, anh nở nụ cười chiến thắng trong bụng. Cô thật chính xác là một tiểu bạch thỏ, dễ lừa như vậy. Để anh phải thu phục rồi răn dạy cô mới được.
" Được rồi, đi nào."
Cô đưa vali cho anh cầm rồi đi trước luôn. Nhìn chiếc vali màu hồng bị bỏ rơi, anh thầm oán lắc đầu. Đằng đằng là tổng giám đốc, nay lại chạy đến đây đi lừa một cô gái, xem ra về sau phải lấy hết lãi, nhất định không được lỗ.
" Oa! Đây là xe anh sao? Trông thật là oách nha!"
Cô hí hửng đi vòng quanh chiếc xe thể thao mới nhất đỗ ngay giữa sân trường, không đợi ai mời mà mở cửa xe ngồi ngay luôn vào.
" Tiểu thư không cần tôi mở cửa hộ sao?"
" Tôi có đủ tay đủ chân, tự mở được. Vả lại anh cũng cầm vali rồi, vất vả cho anh quá."
Anh lại buồn cười trước câu trả lời của cô, cất vali vào rồi đi lên xe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook