Ông Xã Ác Ma Của Tôi
-
Chương 10
Chiếc xe thể thao lao nhanh trên phố như tên bắn, hoà cùng với nhịp điệu của gió, để lại một làn khói mỏng sau khi lướt qua. Mạc Hân Như ở trong xe vì phấn khích quá mà đứng ngồi không yên, hét lên vui thú, khiến cho người bên cạnh có ý nhếch mép cười nhạt. " Này anh gì đó ơi, tại sao mà chỉ dự một bữa tiệc mà có thể ngồi lên hẳn siêu xe nha, biết thế này tôi phải ăn thật nhiều, rồi kiếm vô vàn vé trúng thưởng, tha hồ mà đi khắp thế giới, haha.."
Hai con ngươi to sáng ngời bắt đầu tưởng tượng tương lai trong dự định của mình sẽ như thế nào.
Nhìn vào đôi mắt chứa mà vô vàn vì sao trên dải ngân hà kết hợp lại, anh như bị hút hồn vào đó, không thể nào dứt ra được. Thật là xinh đẹp muốn giết người mà! Anh bắt đầu hận không thể nhét cô vào túi áo rồi mang về làm vật sủng riêng, nhưng theo tư tưởng của Tư Dạ Phong anh, một bước ngắn bằng mười bước dài, nên từ từ mà theo đuổi cô.
Cho tới khi có tiếng còi xe kêu vang lớn, Tư Dạ Phong mới bị đứt gãy dòng suy nghĩ, lấy lại được tinh thần, tiếp tục chuyên tâm vào việc lái xe.
" Anh vẫn chưa nói cho tôi biết tên nga, mà đẹp trai sáng ngời như anh mà lại đi làm lái xe thì tiếc quá. Thử nghĩ xem nếu vứt anh ra ngoài đường thì sẽ có bao nhiêu người mong muốn đem anh về nha!"
" Em nói gì cơ? Ném ra ngoài đường sao?"
Tư Dạ Phong nhíu mày trước câu nói đó, khuôn mặt cũng thu dần lại vẻ băng hàn, bắt đầu toả ra sát khí bao trùm chiếc xe. Động vào một cọng lông còn chưa được mà dám ném ra ngoài đường sao?! Kết cục thì chỉ có một: đầu lìa khỏi thân!
Lúc này Mạc Hân Như mới nhận ra lời mình nói sai lần nghiêm trọng đến như thế nào. Người ta chắc sẽ nhìn vào mặt cô không khác gì kẻ bán nước hại dân mất! Nếu đã chết thì xin vĩnh biệt Tổ quốc tôi đi.
" Ờ...à...tôi đâu có nói là ném anh ra ngoài đường đâu! Chỉ là anh rất đẹp trai nên...tôi muốn ném mấy người sán lấy bên cạnh anh ra ngoài đường!"
" Ồ, hoá ra là vậy!"
Vẻ mặt lạnh băng lúc nãy cũng dần biến mất, chỉ còn khoé miệng lúc nào cũng nhếch lên một hình lưỡi liềm nhỏ đẹp mắt.
" Hình như em rất hay nói câu này với những người gặp mặt lần đầu tiên nhỉ?"
" Đâu có! Chỉ là thuận miệng thôi!"
Gương mặt trắng ngọc của Mạc Hân Như dần chuyển thành đỏ ửng vì xấu hổ. Cứ đà này mà tiến chắc không dám ra ngoài gặp ai mất! Mạc Hân Như! Mày đúng là ngốc! Đại ngốc mà!
" Gọi tôi là Phong, chỉ là Phong thôi, nghe chưa hả tiểu thư Mạc Hân Như?"
" Hả?! Sao anh biết tên đầy đủ của tôi hả? Tôi chỉ biết mỗi cái tên Phong của anh, nhỡ đâu đó là tên giả để anh lừa bán tôi đi thì sao?!"
Dáng vẻ xù lông xù cánh như con nhím này của cô thật là đáng yêu nha! Quả thật nói là tiên nữ giáng trần vẫn chưa đủ, thảo nào mà cô lại có nhiều người theo đuổi đến vậy, xem ra phải thắt chặt lại mới được.
" Chỉ là tôi đẹp, tôi có quyền làm vậy."
" Này anh kia, nhìn mặt anh còn xấu hơn cả mấy con cương thi ý, dám tự nhận mình đẹp sao?!"
Hả?! Còn cái kiểu quay ngắt 180 độ từ khen xuyên tạc thành chê này sao? Mới nghe lần đầu tiên nga!
" Chẳng phải chính em nói rằng, vì tôi quá đẹp nên em muốn ném tất cả những người sán lấy bên cạnh tôi ra ngoài đường sao?"
Lúc này Mạc Hân Như muốn độn thổ nó rồi, đúng là cái miệng hại cái thân, ông cha xưa không khác gì thần thánh, nói cái gì cũng đúng.! Biết thế này thì cô nên ngồi im không nhúc nhích từ đầu nó rồi!
" Sao? Em không muốn cãi lại à?"
Đã biết còn cố tình hỏi, thật là muốn bóp chết cái tên đáng ghét này! Tư Dạ Phong thấy bộ dạng ấm ức của cô, mắt muốn nhìn cô không thôi nhưng vẫn phải kiềm lại, chuyên tâm vào lái xe. Nhưng cái đầu không ngăn nổi cái miệng, từ đầu đến cuối vẫn cười vui không.
Mạc Hân Như thì không thể cãi nổi, đành quay mặt đi ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, nhưng chỉ được một lúc rồi lại ngủ thiếp đi tự lúc nào không biết.
" Này nữ thần."
Nghe thấy tiếng gọi, hàng mi dài bắt đầu mở, lộ ra đổi mắt to đen láy sáng ngời ngợi. Đúng lúc này lại đập vào mắt là khuôn mặt của Tư Dạ Phong đang chuyên chú nhìn cô, khoé miệng còn hơi nhếch lên như đang nhìn bông hoa hồng mới lúc nào còn là một nụ non thì bây giờ đã nở rộ.
" Tôi đã ngủ bao lâu rồi?"
" Không lâu lắm."
" Sao xe anh lại dừng lại?"
" Em không thấy chúng ta đã đến nơi rồi sao?"
Lúc này cô mới nhận ra, chiếc xe thể thao đã dừng ở bên cảng, trước mặt là một du thuyền to lớn với dòng chữ thât to đượ khắc ở ngay giữa thân tên "Queen".
Nghe nói Queen là con tàu du thuyền hạng sang mới được các nhà sáng chế chế tạo cách đây 1 năm, bây giờ mới dám đưa vào hoạt động. Nói về độ to thì Queen được cho là chiếc thuyền lớn nhất trên thế giới, nó có thể chứa hàng trăm hàng nghìn người mà không hề sợ có sự cố bất trắc xảy ra.
Tiểu Lục cho cô chuyến đi này, đúng là quá lời rồi! Thử nghĩ xem 1 tuần ở trên đây, được chăm sóc phục vụ tận tình sẽ như thế nào? Haha...
" Em không định xuống sao?"
" À, có chứ!"
Cô cũng không chần chừ gì, mở luôn cửa xe, chạy vọt ra ngoài, để lại Tư Dạ Phong trong xe cứ dõi theo hình dáng nhỏ bé đang chạy đi kia một tấc không rời.
Hai con ngươi to sáng ngời bắt đầu tưởng tượng tương lai trong dự định của mình sẽ như thế nào.
Nhìn vào đôi mắt chứa mà vô vàn vì sao trên dải ngân hà kết hợp lại, anh như bị hút hồn vào đó, không thể nào dứt ra được. Thật là xinh đẹp muốn giết người mà! Anh bắt đầu hận không thể nhét cô vào túi áo rồi mang về làm vật sủng riêng, nhưng theo tư tưởng của Tư Dạ Phong anh, một bước ngắn bằng mười bước dài, nên từ từ mà theo đuổi cô.
Cho tới khi có tiếng còi xe kêu vang lớn, Tư Dạ Phong mới bị đứt gãy dòng suy nghĩ, lấy lại được tinh thần, tiếp tục chuyên tâm vào việc lái xe.
" Anh vẫn chưa nói cho tôi biết tên nga, mà đẹp trai sáng ngời như anh mà lại đi làm lái xe thì tiếc quá. Thử nghĩ xem nếu vứt anh ra ngoài đường thì sẽ có bao nhiêu người mong muốn đem anh về nha!"
" Em nói gì cơ? Ném ra ngoài đường sao?"
Tư Dạ Phong nhíu mày trước câu nói đó, khuôn mặt cũng thu dần lại vẻ băng hàn, bắt đầu toả ra sát khí bao trùm chiếc xe. Động vào một cọng lông còn chưa được mà dám ném ra ngoài đường sao?! Kết cục thì chỉ có một: đầu lìa khỏi thân!
Lúc này Mạc Hân Như mới nhận ra lời mình nói sai lần nghiêm trọng đến như thế nào. Người ta chắc sẽ nhìn vào mặt cô không khác gì kẻ bán nước hại dân mất! Nếu đã chết thì xin vĩnh biệt Tổ quốc tôi đi.
" Ờ...à...tôi đâu có nói là ném anh ra ngoài đường đâu! Chỉ là anh rất đẹp trai nên...tôi muốn ném mấy người sán lấy bên cạnh anh ra ngoài đường!"
" Ồ, hoá ra là vậy!"
Vẻ mặt lạnh băng lúc nãy cũng dần biến mất, chỉ còn khoé miệng lúc nào cũng nhếch lên một hình lưỡi liềm nhỏ đẹp mắt.
" Hình như em rất hay nói câu này với những người gặp mặt lần đầu tiên nhỉ?"
" Đâu có! Chỉ là thuận miệng thôi!"
Gương mặt trắng ngọc của Mạc Hân Như dần chuyển thành đỏ ửng vì xấu hổ. Cứ đà này mà tiến chắc không dám ra ngoài gặp ai mất! Mạc Hân Như! Mày đúng là ngốc! Đại ngốc mà!
" Gọi tôi là Phong, chỉ là Phong thôi, nghe chưa hả tiểu thư Mạc Hân Như?"
" Hả?! Sao anh biết tên đầy đủ của tôi hả? Tôi chỉ biết mỗi cái tên Phong của anh, nhỡ đâu đó là tên giả để anh lừa bán tôi đi thì sao?!"
Dáng vẻ xù lông xù cánh như con nhím này của cô thật là đáng yêu nha! Quả thật nói là tiên nữ giáng trần vẫn chưa đủ, thảo nào mà cô lại có nhiều người theo đuổi đến vậy, xem ra phải thắt chặt lại mới được.
" Chỉ là tôi đẹp, tôi có quyền làm vậy."
" Này anh kia, nhìn mặt anh còn xấu hơn cả mấy con cương thi ý, dám tự nhận mình đẹp sao?!"
Hả?! Còn cái kiểu quay ngắt 180 độ từ khen xuyên tạc thành chê này sao? Mới nghe lần đầu tiên nga!
" Chẳng phải chính em nói rằng, vì tôi quá đẹp nên em muốn ném tất cả những người sán lấy bên cạnh tôi ra ngoài đường sao?"
Lúc này Mạc Hân Như muốn độn thổ nó rồi, đúng là cái miệng hại cái thân, ông cha xưa không khác gì thần thánh, nói cái gì cũng đúng.! Biết thế này thì cô nên ngồi im không nhúc nhích từ đầu nó rồi!
" Sao? Em không muốn cãi lại à?"
Đã biết còn cố tình hỏi, thật là muốn bóp chết cái tên đáng ghét này! Tư Dạ Phong thấy bộ dạng ấm ức của cô, mắt muốn nhìn cô không thôi nhưng vẫn phải kiềm lại, chuyên tâm vào lái xe. Nhưng cái đầu không ngăn nổi cái miệng, từ đầu đến cuối vẫn cười vui không.
Mạc Hân Như thì không thể cãi nổi, đành quay mặt đi ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, nhưng chỉ được một lúc rồi lại ngủ thiếp đi tự lúc nào không biết.
" Này nữ thần."
Nghe thấy tiếng gọi, hàng mi dài bắt đầu mở, lộ ra đổi mắt to đen láy sáng ngời ngợi. Đúng lúc này lại đập vào mắt là khuôn mặt của Tư Dạ Phong đang chuyên chú nhìn cô, khoé miệng còn hơi nhếch lên như đang nhìn bông hoa hồng mới lúc nào còn là một nụ non thì bây giờ đã nở rộ.
" Tôi đã ngủ bao lâu rồi?"
" Không lâu lắm."
" Sao xe anh lại dừng lại?"
" Em không thấy chúng ta đã đến nơi rồi sao?"
Lúc này cô mới nhận ra, chiếc xe thể thao đã dừng ở bên cảng, trước mặt là một du thuyền to lớn với dòng chữ thât to đượ khắc ở ngay giữa thân tên "Queen".
Nghe nói Queen là con tàu du thuyền hạng sang mới được các nhà sáng chế chế tạo cách đây 1 năm, bây giờ mới dám đưa vào hoạt động. Nói về độ to thì Queen được cho là chiếc thuyền lớn nhất trên thế giới, nó có thể chứa hàng trăm hàng nghìn người mà không hề sợ có sự cố bất trắc xảy ra.
Tiểu Lục cho cô chuyến đi này, đúng là quá lời rồi! Thử nghĩ xem 1 tuần ở trên đây, được chăm sóc phục vụ tận tình sẽ như thế nào? Haha...
" Em không định xuống sao?"
" À, có chứ!"
Cô cũng không chần chừ gì, mở luôn cửa xe, chạy vọt ra ngoài, để lại Tư Dạ Phong trong xe cứ dõi theo hình dáng nhỏ bé đang chạy đi kia một tấc không rời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook