Ông Xã Ác Ma Của Tôi
-
Chương 18
“ Này Tư Dạ Phong, tự nhiên anh bắt cóc tôi rồi bắt tôi làm bạn gái anh là thế nào hả?!” Cô tức giận hét.
Hừ! Có kẻ nào như hắn ta không chứ? Kiêu ngạo là phẩm chất trời sinh của hắn, nhưng đừng có quá trớn như vậy! Thật là không thể tin được! Chẳng lẽ mấy vị tổng giám đốc nhà giàu lắm tiền hay thích chà đạp người dân như thế này sao? Đừng nói cô, nếu là người khác chắc đã đạp cho hắn một trận, dâng hiến cho Diêm Vương làm lễ vật rồi! Cuộc đời con người chỉ có một, nghĩ sao mà cô lại để hạnh phúc cả đời ném vào một tên dở hơi kiêu ngạo tự phụ này chứ? Cho dù có bắt cô xuống Âm phủ làm Hắc Vô Thường thì cô cũng cam chịu, còn lâu mới ở lại đây!
Một tay cha mẹ nuôi dạy, đương nhiên Mạc Hân Như biết rằng tình yêu nó vô cùng phức tạp, nó vừa là một liều thuốc bổ, cũng là một độc tố nguy hiểm. Nhìn thử bố mẹ cô là biết, hồi bé mỗi khi hai người cãi nhau, chửi bới cả làng xóm lên, mọi người chỉ sợ xảy ra chiến tranh đổ lửa thôi. Nhưng mà người thêm mắm, người thêm đường, hai lão già Mạc cũng nguôi ngoai, rồi bắt đầu anh xin lỗi em, em xin lỗi anh, ngọt như cả tấn đường. Qua tình yêu của bố mẹ cô mà nhìn nhận thấy, một khi đã có lửa thì sẽ cháy dữ dội, mà đã có đường thì ngọt đến nỗi kiến còn phải chạy.
Đừng nói cô không hiểu gì về tình trường, khi lên 5 đã được cậu bé hàng xóm tỏ tình, nhưng lúc đó chỉ biết lo ăn ngủ là chính sự, đầu óc đâu mà nghĩ đến tình yêu? Lúc cô từ chối, cậu bé đó liền về mách mẹ khóc lóc 1 tuần trời, kết quả là cô phải nghe sự chỉ giáo của hai đấng cứu thân vĩ đại ở nhà, mang kẹo đến dỗ cậu bé. Cứ như vậy sau khi lớn lên, cô liền tự xếp mình vào chủng loại: sợ yêu. Thà cứ ru rú ở nhà, đọc mấy quyển ngôn tình mà mơ mộng còn hơn là cứ phải ra ngoài, nay thì em dỗi, mai thì anh dỗ, thôi lượn!
“ Không muốn làm bạn gái sao? Vậy thì em muốn làn vợ cũng được, rút ngắn khoảng cách, phải không?” Anh cười.
Shit!
Tên này vừa nói cái gì? Thật là muốn vứt bỏ hình tượng thục nữ ngoan ngoãn yêu kiều mà xông lên chửi cho hắn một trận. Không làm bạn gái thì làm vợ, cái định luật ngớ ngẩn này chắc phải đến Albert Einstein còn phải bó tay, nói gì đến một sinh viên quèn học lực loại B như cô chứ?
“ Mạc Hân Như, tốt nhất em đừng nên nghĩ tới chuyện trốn đi, tôi đã cho người gắn bom ở xung quanh đây rồi, chỉ cần em ra ngoài cổng một bước lập tức phát nổ, chỉ sợ lúc đấy khó mà giữ được tính mạng.” Anh cảnh cáo.
Hỡi Đức Mẹ đồng trinh Maria, hỡi Chúa Jesus, hỡi tổ tông ba mươi đời giết chết con tại đây luôn đi, con không thiết gì với cái trần gian quái quỷ này nữa đâu! Có ai lại đi cài bom trong chính căn nhà mà mình ở không? Đẹp trai ừ thì đẹp trai, nhưng mà điên thì quá mức độ cho phép rồi!
“ Thế này là bắt giữ người trái phép! Tôi sẽ đi báo cảnh sát! Tôi muốn về nhà..ô..ô..”
Ngay tức khắc, một vật gì đó mềm mại rơi xuống ngay chính giữa môi của cô, khiến toàn thân cô cứng đờ quên mất cả giãy giụa. Hắn, hắn ta đang hôn cô! Tên ác ma này ngang nhiên đoạt mất nụ hôn đầu quý giá mà cô trân trọng suốt bao lâu nay! Nhưng mà cái cảm giác này là sao chứ? Sao tự nhiên tim cô lại đập nhanh đến vậy?
Tư Dạ Phong hôn vô cùng điêu luyện, anh như một con rắn từ từ dây dưa ở bên ngoài rồi dễ dàng đi sâu vào trong, hút hết mật ngọt. Thời điểm cô hơi há miệng ra để lấy oxi cùng là thời cơ để anh dễ dàng cạy hai hàm răng ra, chạm đến cái lưỡi non mềm bên trong mà nếm tư vị. Tiểu bạch thỏ thật là ngọt, khiến anh chỉ muốn đem nuốt sạch vào bụng. Dần dần, nụ hôn trở nên ướt át, khoé môi Tư Dạ Phong cũng dính một chút dịch vị, càng làm tăng thêm vẻ gợi cảm.
Mạc Hân Như bị Tư Dạ Phong hôn đến toàn thân mềm nhũn, cơ thể mềm oặt đành phải nhờ cánh tay rắn chắc của anh mà tựa vào, chống cho khỏi ngã ra đằng sau. Trong mơ hồ, cô khẽ động đậy lưỡi, lại biến thành dây dưa cùng anh, quyến luyến không rời. Nụ hôn của hai người càng ngày càng sâu, cho tới khi...
“ Tư Dạ Phong! Cậu ra đây cho tôi!” Bạch Nhiếp Nam đứng bên ngoài hét to.
Quả nhiên là nhanh, nhưng không nên chọn thời điểm này, bảo bối ngọt quá, cho dù đưa anh cả trăm tỉ đô-la hay hơn nữa thì anh cũng không liếc một cái, chỉ muốn dây dưa với cô mãi thôi.
Nghe thấy tiếng hét của Bạch Nhiếp Nam, Mạc Hân Như mới kéo hồn sắp sửa bay lên trời cao trở về, lập tức đẩy Tư Dạ Phong ra, khuôn mặt đỏ bừng thở hổn hển. Cô và hắn ta, vừa hôn nhau sao? Nhưng cái cảm giác quái dị này là gì chứ, không nhẽ cô lại thích đến thế ư? Không thể được!
Đôi mắt yêu nghiệt đen thẳm nhìn thẳng vào người con gái đang xấu hổ trên giường, tại sao anh lại cảm thấy, đây như là vụng trộm yêu đương thời trẻ thơ vậy chứ? Nhưng mà nhìn dáng vẻ đó của cô, thật là quyến rũ đến hại chết người mà!
“ Bảo bối à, coi như lần này chúng ta bị gián đoạn, lần sau hứa sẽ không có ai làm phiền, được chứ? Thay quần áo xuống nhà ăn sáng đi nào, anh đợi em.” Tư Dạ Phong nói nhẹ vào tai cô, khẽ cắn nhẹ vành tai rồi thân thể to lớn mới đi ra ngoài.
Hơi thở nóng rực phả lên, khiến cô không khỏi rùng mình, hắn còn nói lần sau nữa là như thế nào? Chẳng lẽ bọn họ sẽ tiếp tục dây dưa tiếp sao? Hình ảnh nụ hôn nóng bỏng vừa nãy như một đoạn phim quay chậm, tua lại, làm Mạc Hân Như mặt đỏ tía tai, chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Ở dưới nhà...
“ Y Kiều, cô ấy về từ lúc nào? Sao cậu không cho tôi biết? À không câu đó không quan trọng, cô ấy ở đâu hả? Cậu tốt nhất là mang cô ấy ra đấy nếu không tôi liền không tha cho cậu.” Bạch Nhiếp Nam túm lấy cổ áo Tư Dạ Phong lay mạnh.
Trên người Bạch Nhiếp Nam vẫn mặc bộ quân phục cảnh sát nhưng có chút xộc xệch. Cổ áo thì được cởi ra một khuy, lộ yết hầu quyến rũ màu đồng đảo lên đảo xuống, phù hiệu gắn ở ngực sớm bị vứt một chỗ, chỉ để lại vùng ngực trống không, áo bỏ ngoài quần, không còn vẻ nghiêm túc của vị cảnh sát đẹp trai yêu nghiệt nữa, mà giống...ông chồng lạc mất vợ thì hơn.
Tư Dạ Phong bị Bach Nhiếp Nam lay cho đến nỗi hai con người đảo lên xuống không ngừng, lạnh lùng đẩy hai cánh tay rắn chắc nắm lấy cổ áo mình ra, anh chỉnh sửa lại trang phục rồi mới nhìn thẳng vào Bạch Nhiếp Nam.
“ Mã Y Kiều ở trên phòng, cậu xử lí cho tốt.” Anh nói.
Không đợi cho Tư Dạ Phong nói tiếp, Bạch Nhiếp Nam chạy thẳng lên lầu, để lại một làn gió nhẹ ở đằng sau. Nhưng hình bóng của Bạch Nhiếp Nam vừa mất ở trên thì một giọng tức giận lại vang lên.
“ Tư Dạ Phong! Bộ người của anh có bình thường không vậy? Đi còn không nhìn đường, hại tôi suýt thì ngã!”
Anh ngước lên nhìn cô đang đứng ở cầu thang, khoé môi đọng lại nụ cười. Cô mặc cái váy hồng phấn dài đến đầu gối mà anh chuẩn bị, ở vùng eo còn hơi bó sát lại, lộ ra dáng người lồi lõm đúng chỗ, vô cùng đẹp.
“ Mặc kệ cậu ta, cậu ta chỉ là bị cấm dục lâu ngày nên mới vậy, xuống đây ăn sáng đi nào, tôi làm món há cảo cho em rồi.”
Mạc Hân Như lò dò bước xuống, tỉ mỉ quan sát từng gang tấc của căn biệt thự, bức tường nào cũng được chạm khắc tinh xảo bằng đá cẩm thạch, còn có mấy cột đá cao chót vót dựng ở trong; sàn nhà thì được lồng kính, bên dưới là một bể cá thật lớn, bao hết cả phòng khách. Đúng là nhà có tiền có khác, đến tăm bông ngoáy tai cũng thuộc hàng tơ tằm xịn, nói gì đến cái mấy đồng một túi hay bán ngoài kia?
Vừa bước vào bếp, Mạc Hân Như choáng váng đến muốn rụng hàm ra ngoài, trời ơi, đây chẳng phải hệ thống nhà bếp mới tinh vừa được tung ra thị trường cuối tuần trước sao? Nghe nói giá của nó lên đến tận mấy trăm triệu đô, chỉ có vài thương nhân giàu nứt vách mới mua được, nay tên này sở hữu một cách dễ dàng như thế? Ôi ôi thật muốn chết mà!
Nghĩ đến căn bếp không bằng một mẩu ở kí túc xá, hai giọt nước óng ánh mới chảy ra từ khoé mi của Mạc Hân Như, ông trời, tại sao người lại cho tên đầu óc không bình thường sở hữu những thứ không bình thường chứ? Cuộc đời cô nhìn thấy các thứ này, chết cũng đã mãn nguyện.
“ Tiểu Như à, em định đứng đó đến bao giờ? Qua đây ăn đi, có thời gian sẽ đưa em đi ngắm sau.” Tư Dạ Phong hai tay chống vào thành ghế nhìn cô.
Cái gương mặt yêu nghiệt kia, thật là muốn nhảy tới đấm chết mà, đã bắt cóc người lại còn gọi tên thân mật như thế thì còn ra cái thể thống gì?
Coi như cô hiền đi!
Mạc Hân Như miễn cưỡng ngồi vào bàn ăn, nhìn đĩa há cảo nhân tôm nóng hổi hình cá đang chờ được xơi, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Ai mà biết được một tên thần kinh lại có thể cho bạn ăn ngon chứ?
Cô lén liếc Tư Dạ Phong, thấy anh ta nhìn mình với anh mắt : Sao còn chưa ăn? mới nhẹ nhàng cầm đũa lên, nhét một viên há cảo vào miệng.
Ôi mẹ ơi, vỏ bọc bên ngoài thì mềm mại, cắn một miếng liền lộ ra nhân ở bên trong, tôm đạt độ dai, xốp mềm hoàn hảo, nước tương pha không quá ngọt cũng không quá mặn, vừa khẩu vị người ăn, quả là món ăn tuyệt hảo hơn cả nhà hàng 5 sao!
Buông đũa xuống với vẻ mặt thoả mãn, cô vỗ vỗ cái bụng no nê, suốt cuộc đời mới được ăn một món cao lương mỹ vị như này, muốn giết cô cũng đành lòng.
Chưa kịp nói lời cảm ơn Tư Dạ Phong, đã có tiếng hét chói tai vang lên, khiến sắc mặt cô biến đổi ngay lập tức.
“ Bạch Nhiếp Nam! Anh buông tôi ra! Có chết tôi cũng không theo anh về nhà đâu!”
Hừ! Có kẻ nào như hắn ta không chứ? Kiêu ngạo là phẩm chất trời sinh của hắn, nhưng đừng có quá trớn như vậy! Thật là không thể tin được! Chẳng lẽ mấy vị tổng giám đốc nhà giàu lắm tiền hay thích chà đạp người dân như thế này sao? Đừng nói cô, nếu là người khác chắc đã đạp cho hắn một trận, dâng hiến cho Diêm Vương làm lễ vật rồi! Cuộc đời con người chỉ có một, nghĩ sao mà cô lại để hạnh phúc cả đời ném vào một tên dở hơi kiêu ngạo tự phụ này chứ? Cho dù có bắt cô xuống Âm phủ làm Hắc Vô Thường thì cô cũng cam chịu, còn lâu mới ở lại đây!
Một tay cha mẹ nuôi dạy, đương nhiên Mạc Hân Như biết rằng tình yêu nó vô cùng phức tạp, nó vừa là một liều thuốc bổ, cũng là một độc tố nguy hiểm. Nhìn thử bố mẹ cô là biết, hồi bé mỗi khi hai người cãi nhau, chửi bới cả làng xóm lên, mọi người chỉ sợ xảy ra chiến tranh đổ lửa thôi. Nhưng mà người thêm mắm, người thêm đường, hai lão già Mạc cũng nguôi ngoai, rồi bắt đầu anh xin lỗi em, em xin lỗi anh, ngọt như cả tấn đường. Qua tình yêu của bố mẹ cô mà nhìn nhận thấy, một khi đã có lửa thì sẽ cháy dữ dội, mà đã có đường thì ngọt đến nỗi kiến còn phải chạy.
Đừng nói cô không hiểu gì về tình trường, khi lên 5 đã được cậu bé hàng xóm tỏ tình, nhưng lúc đó chỉ biết lo ăn ngủ là chính sự, đầu óc đâu mà nghĩ đến tình yêu? Lúc cô từ chối, cậu bé đó liền về mách mẹ khóc lóc 1 tuần trời, kết quả là cô phải nghe sự chỉ giáo của hai đấng cứu thân vĩ đại ở nhà, mang kẹo đến dỗ cậu bé. Cứ như vậy sau khi lớn lên, cô liền tự xếp mình vào chủng loại: sợ yêu. Thà cứ ru rú ở nhà, đọc mấy quyển ngôn tình mà mơ mộng còn hơn là cứ phải ra ngoài, nay thì em dỗi, mai thì anh dỗ, thôi lượn!
“ Không muốn làm bạn gái sao? Vậy thì em muốn làn vợ cũng được, rút ngắn khoảng cách, phải không?” Anh cười.
Shit!
Tên này vừa nói cái gì? Thật là muốn vứt bỏ hình tượng thục nữ ngoan ngoãn yêu kiều mà xông lên chửi cho hắn một trận. Không làm bạn gái thì làm vợ, cái định luật ngớ ngẩn này chắc phải đến Albert Einstein còn phải bó tay, nói gì đến một sinh viên quèn học lực loại B như cô chứ?
“ Mạc Hân Như, tốt nhất em đừng nên nghĩ tới chuyện trốn đi, tôi đã cho người gắn bom ở xung quanh đây rồi, chỉ cần em ra ngoài cổng một bước lập tức phát nổ, chỉ sợ lúc đấy khó mà giữ được tính mạng.” Anh cảnh cáo.
Hỡi Đức Mẹ đồng trinh Maria, hỡi Chúa Jesus, hỡi tổ tông ba mươi đời giết chết con tại đây luôn đi, con không thiết gì với cái trần gian quái quỷ này nữa đâu! Có ai lại đi cài bom trong chính căn nhà mà mình ở không? Đẹp trai ừ thì đẹp trai, nhưng mà điên thì quá mức độ cho phép rồi!
“ Thế này là bắt giữ người trái phép! Tôi sẽ đi báo cảnh sát! Tôi muốn về nhà..ô..ô..”
Ngay tức khắc, một vật gì đó mềm mại rơi xuống ngay chính giữa môi của cô, khiến toàn thân cô cứng đờ quên mất cả giãy giụa. Hắn, hắn ta đang hôn cô! Tên ác ma này ngang nhiên đoạt mất nụ hôn đầu quý giá mà cô trân trọng suốt bao lâu nay! Nhưng mà cái cảm giác này là sao chứ? Sao tự nhiên tim cô lại đập nhanh đến vậy?
Tư Dạ Phong hôn vô cùng điêu luyện, anh như một con rắn từ từ dây dưa ở bên ngoài rồi dễ dàng đi sâu vào trong, hút hết mật ngọt. Thời điểm cô hơi há miệng ra để lấy oxi cùng là thời cơ để anh dễ dàng cạy hai hàm răng ra, chạm đến cái lưỡi non mềm bên trong mà nếm tư vị. Tiểu bạch thỏ thật là ngọt, khiến anh chỉ muốn đem nuốt sạch vào bụng. Dần dần, nụ hôn trở nên ướt át, khoé môi Tư Dạ Phong cũng dính một chút dịch vị, càng làm tăng thêm vẻ gợi cảm.
Mạc Hân Như bị Tư Dạ Phong hôn đến toàn thân mềm nhũn, cơ thể mềm oặt đành phải nhờ cánh tay rắn chắc của anh mà tựa vào, chống cho khỏi ngã ra đằng sau. Trong mơ hồ, cô khẽ động đậy lưỡi, lại biến thành dây dưa cùng anh, quyến luyến không rời. Nụ hôn của hai người càng ngày càng sâu, cho tới khi...
“ Tư Dạ Phong! Cậu ra đây cho tôi!” Bạch Nhiếp Nam đứng bên ngoài hét to.
Quả nhiên là nhanh, nhưng không nên chọn thời điểm này, bảo bối ngọt quá, cho dù đưa anh cả trăm tỉ đô-la hay hơn nữa thì anh cũng không liếc một cái, chỉ muốn dây dưa với cô mãi thôi.
Nghe thấy tiếng hét của Bạch Nhiếp Nam, Mạc Hân Như mới kéo hồn sắp sửa bay lên trời cao trở về, lập tức đẩy Tư Dạ Phong ra, khuôn mặt đỏ bừng thở hổn hển. Cô và hắn ta, vừa hôn nhau sao? Nhưng cái cảm giác quái dị này là gì chứ, không nhẽ cô lại thích đến thế ư? Không thể được!
Đôi mắt yêu nghiệt đen thẳm nhìn thẳng vào người con gái đang xấu hổ trên giường, tại sao anh lại cảm thấy, đây như là vụng trộm yêu đương thời trẻ thơ vậy chứ? Nhưng mà nhìn dáng vẻ đó của cô, thật là quyến rũ đến hại chết người mà!
“ Bảo bối à, coi như lần này chúng ta bị gián đoạn, lần sau hứa sẽ không có ai làm phiền, được chứ? Thay quần áo xuống nhà ăn sáng đi nào, anh đợi em.” Tư Dạ Phong nói nhẹ vào tai cô, khẽ cắn nhẹ vành tai rồi thân thể to lớn mới đi ra ngoài.
Hơi thở nóng rực phả lên, khiến cô không khỏi rùng mình, hắn còn nói lần sau nữa là như thế nào? Chẳng lẽ bọn họ sẽ tiếp tục dây dưa tiếp sao? Hình ảnh nụ hôn nóng bỏng vừa nãy như một đoạn phim quay chậm, tua lại, làm Mạc Hân Như mặt đỏ tía tai, chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Ở dưới nhà...
“ Y Kiều, cô ấy về từ lúc nào? Sao cậu không cho tôi biết? À không câu đó không quan trọng, cô ấy ở đâu hả? Cậu tốt nhất là mang cô ấy ra đấy nếu không tôi liền không tha cho cậu.” Bạch Nhiếp Nam túm lấy cổ áo Tư Dạ Phong lay mạnh.
Trên người Bạch Nhiếp Nam vẫn mặc bộ quân phục cảnh sát nhưng có chút xộc xệch. Cổ áo thì được cởi ra một khuy, lộ yết hầu quyến rũ màu đồng đảo lên đảo xuống, phù hiệu gắn ở ngực sớm bị vứt một chỗ, chỉ để lại vùng ngực trống không, áo bỏ ngoài quần, không còn vẻ nghiêm túc của vị cảnh sát đẹp trai yêu nghiệt nữa, mà giống...ông chồng lạc mất vợ thì hơn.
Tư Dạ Phong bị Bach Nhiếp Nam lay cho đến nỗi hai con người đảo lên xuống không ngừng, lạnh lùng đẩy hai cánh tay rắn chắc nắm lấy cổ áo mình ra, anh chỉnh sửa lại trang phục rồi mới nhìn thẳng vào Bạch Nhiếp Nam.
“ Mã Y Kiều ở trên phòng, cậu xử lí cho tốt.” Anh nói.
Không đợi cho Tư Dạ Phong nói tiếp, Bạch Nhiếp Nam chạy thẳng lên lầu, để lại một làn gió nhẹ ở đằng sau. Nhưng hình bóng của Bạch Nhiếp Nam vừa mất ở trên thì một giọng tức giận lại vang lên.
“ Tư Dạ Phong! Bộ người của anh có bình thường không vậy? Đi còn không nhìn đường, hại tôi suýt thì ngã!”
Anh ngước lên nhìn cô đang đứng ở cầu thang, khoé môi đọng lại nụ cười. Cô mặc cái váy hồng phấn dài đến đầu gối mà anh chuẩn bị, ở vùng eo còn hơi bó sát lại, lộ ra dáng người lồi lõm đúng chỗ, vô cùng đẹp.
“ Mặc kệ cậu ta, cậu ta chỉ là bị cấm dục lâu ngày nên mới vậy, xuống đây ăn sáng đi nào, tôi làm món há cảo cho em rồi.”
Mạc Hân Như lò dò bước xuống, tỉ mỉ quan sát từng gang tấc của căn biệt thự, bức tường nào cũng được chạm khắc tinh xảo bằng đá cẩm thạch, còn có mấy cột đá cao chót vót dựng ở trong; sàn nhà thì được lồng kính, bên dưới là một bể cá thật lớn, bao hết cả phòng khách. Đúng là nhà có tiền có khác, đến tăm bông ngoáy tai cũng thuộc hàng tơ tằm xịn, nói gì đến cái mấy đồng một túi hay bán ngoài kia?
Vừa bước vào bếp, Mạc Hân Như choáng váng đến muốn rụng hàm ra ngoài, trời ơi, đây chẳng phải hệ thống nhà bếp mới tinh vừa được tung ra thị trường cuối tuần trước sao? Nghe nói giá của nó lên đến tận mấy trăm triệu đô, chỉ có vài thương nhân giàu nứt vách mới mua được, nay tên này sở hữu một cách dễ dàng như thế? Ôi ôi thật muốn chết mà!
Nghĩ đến căn bếp không bằng một mẩu ở kí túc xá, hai giọt nước óng ánh mới chảy ra từ khoé mi của Mạc Hân Như, ông trời, tại sao người lại cho tên đầu óc không bình thường sở hữu những thứ không bình thường chứ? Cuộc đời cô nhìn thấy các thứ này, chết cũng đã mãn nguyện.
“ Tiểu Như à, em định đứng đó đến bao giờ? Qua đây ăn đi, có thời gian sẽ đưa em đi ngắm sau.” Tư Dạ Phong hai tay chống vào thành ghế nhìn cô.
Cái gương mặt yêu nghiệt kia, thật là muốn nhảy tới đấm chết mà, đã bắt cóc người lại còn gọi tên thân mật như thế thì còn ra cái thể thống gì?
Coi như cô hiền đi!
Mạc Hân Như miễn cưỡng ngồi vào bàn ăn, nhìn đĩa há cảo nhân tôm nóng hổi hình cá đang chờ được xơi, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Ai mà biết được một tên thần kinh lại có thể cho bạn ăn ngon chứ?
Cô lén liếc Tư Dạ Phong, thấy anh ta nhìn mình với anh mắt : Sao còn chưa ăn? mới nhẹ nhàng cầm đũa lên, nhét một viên há cảo vào miệng.
Ôi mẹ ơi, vỏ bọc bên ngoài thì mềm mại, cắn một miếng liền lộ ra nhân ở bên trong, tôm đạt độ dai, xốp mềm hoàn hảo, nước tương pha không quá ngọt cũng không quá mặn, vừa khẩu vị người ăn, quả là món ăn tuyệt hảo hơn cả nhà hàng 5 sao!
Buông đũa xuống với vẻ mặt thoả mãn, cô vỗ vỗ cái bụng no nê, suốt cuộc đời mới được ăn một món cao lương mỹ vị như này, muốn giết cô cũng đành lòng.
Chưa kịp nói lời cảm ơn Tư Dạ Phong, đã có tiếng hét chói tai vang lên, khiến sắc mặt cô biến đổi ngay lập tức.
“ Bạch Nhiếp Nam! Anh buông tôi ra! Có chết tôi cũng không theo anh về nhà đâu!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook