Ông Chồng Cặn Bã
-
Chương 9
Từ hôm gặp tại khách sạn, Tường
thúc yêu cầu hắn lén đi một chuyến đến văn phòng luật sư thì hắn đã có linh cảm
bất an. Tại sao Tường thúc muốn lén hẹn gặp mặt hắn? Vấn đề này khiến hắn rất
không yên lòng. Vốn hôm qua đã nghĩ tới thăm hỏi nhưng không có thời gian. Vừa
lúc trợ lý báo chiều nay không có thu xếp bất cứ cuộc hẹn nào nên hắn cứ tới
đây.
Nhưng, hắn thật sự không nghĩ tới mình tới đây lại có chuyện như vậy, chỉ là gạt người sao?
Rời khỏi văn phòng luật sư , ngồi trên xe mà tay Lôi Tân Dương vẫn còn run rẩy. Hắn rất muốn nói cho mình, điều vừa mới nghe thấy không phải sự thật. Những lời của Tường thúc tại phòng làm việc rất khó khiến hắn không tin.
“Cháu là người thừa kế duy nhất của biệt thự Dương Minh Sơn.” Thái độ của Tường thúc hoàn toàn là vì giải quyết việc chung, tựa hồ không có thấy được mình đang khởi động một quả bom hẹn giờ.
“Cháu không hiểu ý của Tường thúc, tại sao cháu là người thừa kế duy nhất của biệt thự?” Hắn không biết gì cả, chỉ là có thể nghĩ điều này không nghi ngờ nói cho hắn rằng cuộc hôn nhân của hắn ngay từ đầu đã không cần thiết phải tồn tại.
“Từ trước khi ông nội của cháu mất thì tòa biệt thự này trên danh nghĩa cũng đã để cho cháu kế thừa. Hàng năm cháu đều đứng ra nộp thuế mà chẳng lẽ không hề chú ý tới sao?”
“Tường thúc định nói, biệt thự trên cơ bản không thuộc về của kế thừa mà ông nội của cháu để lại cho cháu?” Hắn đứng tên nhà cửa không ít, hàng năm vấn đề trả tiền thuế má đều giao cho kế toán phụ trách nên hắn không chú ý tới loại chuyện nhỏ này… Điểm này thì e là ông nội đã sớm tính đến.
“Đúng, Lôi lão gia sau khi nhận thấy thân thể không còn khỏe thì đã bảo chú xử lý quyền tài sản của biệt thự.”
Thấy cả người bắt đầu lạnh đi, cảm giác bất an chậm chạp lan tới ngực thì giọng của hắn trở nên hơi căng thẳng “Tại sao ông nội lại muốn dùng di chúc giả để sắp xếp cho cháu?”
“Lôi lão gia rất thích Tống tiểu thư, từ lúc rất sớm đã muốn Tống tiểu thư làm cháu dâu của mình.”
Chuyện của hắn thực rất buồn cười! Cha mình phiêu bạt khắp nơi đã làm cho ông nội rất đau lòng, quá thất vọng rồi. Bởi vậy bao tâm tư ông nội đều đặt ở trên người hắn, coi như bồi dưỡng cháu thay cho con với kỳ vọng rất cao, yêu cầu đương nhiên càng nhiều. Nể tình bà nội nên cho tới nay hắn cũng thuận theo mà học hành. Nhưng sau khi xuất ngoại, hắn lại như ngựa hoang thoát khỏi dây cương không sao bắt lại được nữa. Sau khi trở về nước, dưới áp lực trường kỳ mà sự phản kháng dưới đáy lòng tựa như núi lửa bắt đầu phun trào.
Chắc hẳn phải vậy, hai ông cháu bọn họ giống như nước lửa, hoàn toàn không cách nào chung sống hòa bình. Hắn thì tức tối ông nội khống chế ham muốn. So với bất kỳ ai khác thì ông nội biết rõ ràng nếu như cô ấy không phải cháu dâu mà ông nội muốn thì làm sao mà ông nội lại dùng phương pháp hèn hạ như vậy để buộc hắn đi vào khuôn khổ?
“Tại sao Tường thúc lại quyết định đem chuyện này nói cho cháu biết?”
“Đây là ý của Lôi lão gia. Vốn là sau khi các cháu thực hiện xong quy định của di chúc giả thì chuyện này cũng không cần tiếp tục giấu diếm. Nhưng Lôi lão gia có dặn lại khi gặp thời điểm thì mới nói cho cháu.”
Vì thời cơ chín muồi chính là hai người hắn cùng Tống Oánh Tâm thực sự trở thành một đôi vợ chồng ân ái. Cho nên khi Tường thúc nhìn thấy tình cảm tốt như vậy của bọn họ ở khách sạn thì lập tức liền cảm giác rằng thời cơ đã đã đến.
Trầm tư một hồi, Lôi Tân Dương rất không muốn mặt đối với vấn đề này. Nhưng không được, hắn phải biết chân tướng “Tống Oánh Tâm có biết chuyện này không?”
Chần chờ một lát, Tường thúc già dặn nói ra tình huống đã nghe ngóng “Chú không chắc,chú từng nhiều lần đưa ra nghi vấn với Lôi lão gia, nếu như Tống tiểu thư không chấp nhận di chúc thì phải làm sao? Lôi lão gia nói Tống tiểu thư nhất định sẽ đón nhận sự thu xếp của ông, chú nghĩ bọn họ hẳn là trước đó đã từng có thỏa thuận.”
Bỗng nhiên, một hình ảnh hiện lên trong đầu. Sau khi hắn vừa mới trở về nước, Nhược Thiên gọi điện thoại bảo hắn quay về biệt thự nói là để nói chuyện cũ. Nhưng sau khi trở lại biệt thự thì trong lúc vô tình bác Hạ để lộ ra là ông nội có mời thêm khách khác. Hắn lập tức đoán được chủ ý của ông nội, vì vậy tìm một chỗ né tránh gặp mặt. Nhưng ông nội chưa từ bỏ ý định bèn bảo đối phương tìm hắn. Lúc ấy chính tiểu nha đầu nhìn chăm chú hắn là Tống Oánh Tâm.
Chuyện rất rõ ràng, cô không chỉ có tham gia vào âm mưu của ông nội, hơn nữa lại còn kết hợp để sắp xếp cho hắn.
Mặc dù chân tướng bày ở trước mắt, nhưng có lẽ hắn không muốn tin rằng Tống Oánh Tâm lại âm hiểm như vậy. Trước đây thái độ biểu hiện ra ngoài của cô hình như rất thích phân rõ giới hạn ranh giới với hắn, chẳng lẽ đó đều là diễn trò?
Tự giễu cười ha ha, tại sao hắn lại đáng thương như vậy? Từ đầu tới đuôi đều là con rối trong tay người tôi. Hắn lại còn ngốc nghếch trao trái tim mình cho cô, vì cô mà bỏ qua sự kiên định từ xưa tới nay. Hắn là tên đại ngu dốt!
Lái xe vòng đi vòng lại quanh Đài Bắc, tâm tình Lôi Tân Dương hoàn toàn rối loạn, cô lừa gạt khiến trái tim hắn băng giá.
Bầu trời đã tối, hắn không có cách nào tiếp tục trốn tránh nữa, đúng là còn phải về nhà để đối mặt với sự thật xấu xí.
- Sinh nhật vui vẻ!
Tống Oánh Tâm cười khanh khách bê từ trong bếp ra.
- Trước kia rất lâu có phải ông nội của anh đã tuyển em làm cháu dâu, phải không?
Hắn không nhìn thấy trên tay cô có bánh ga tô sinh nhật, đương nhiên cũng không nhìn thấy trên bánh ga tô có một hình trái tim thật to. Giờ khắc này hắn chỉ nhìn thấy do mình bị lừa bịp trêu đùa mà phẫn nộ.
Tống Oánh Tâm nao nao, bởi vì giáo dục của cô khiến cô không biết nên phản ứng vấn đề như thế nào. Cũng bởi vì hắn chưa từng có lạnh lùng hay không vừa ý lắm nên nhất định là có chuyện
- Anh làm sao vậy?
- Anh muốn nghe đáp án của em.
- Em . . . Là, nhưng. . . Cô đã rối loạn, không biết nên nói rõ ràng như thế nào mối liên quan trong đó.
Đang hy vọng cô thề thốt phủ nhận đến mức nào, thế nên sự thừa nhận này của cô đã mạnh mẽ đánh trúng lồng ngực hắn, khiến cho ngay cả một tia hy vọng cuối cùng của hắn cũng tan biến.
- Cô bắt tay cùng ông nội để gạt tôi, dùng một bản di chúc giả lừa tôi kết hôn. Cô rất đắc ý đúng không? Không nghĩ tới tại sao người thông minh như tôi lại rơi vào bẫy của các người.
Di chúc giả là có ý gì? Cô muốn hỏi rõ ràng, nhưng âm thanh nghẹn lại trong cổ họng không thốt ra được, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn. Không hiểu giọng nói đáng yêu ban đêm vì sao lại thay đổi, rốt cuộc là có sai lầm ở chỗ nào?
- Cô đi đi, sau này không nên xuất hiện ở trước mặt tôi nữa. Nữ nhân có tâm tư kín đáo lại cơ mưu giống như cô khiến tôi liền có cảm giác chán ghét, và cũng không thể chịu đựng sống cùng dưới mái hiên với người như cô.
Cả người run lên, bánh sinh nhật trên tay trong nháy mắt rơi xuống sàn biến thành một đống nhão nhoét. Hắn thật ác độc, ba câu hai lời liền xé tim cô thành mảnh vụn. Tại sao chuyện lại biến thành thế này. Hắn phủ nhận tình yêu của cô với hắn, đây mới thật sự là làm cho trái tim này đóng băng.
Nhưng, cô vẫn muốn hỏi hắn một câu
- Đây là anh thật lòng nói sao?
- Cô biết không? Tôi hận nhất là người có ý đồ thao túng tôi. Ông nội như thế, cô cũng như thế, các người coi tôi là cái gì? Con rối hay là búp bê, các người rất xem thường tôi. Tôi là Lôi Tân Dương, không ai có thể chi phối cuộc đời tôi. Tôi mù mắt nên mới yêu cô. Nhưng là từ nay về sau, trong mắt tôi thì cô không đáng một đồng!
Hắn hiểu lầm, nhưng cô không thể tự mình bác bỏ. Hắn phủ nhận tất cả khiến cô nguội lạnh. Giải thích, nhưng chính những chuyện như vậy mà phải tùy cơ ứng biến thì càng chẳng ra làm sao. Nó sẽ giống như đang cầu xin hắn tha thứ, cô sai lầm ở đâu đây? Thật sự là đã rõ cô sai lầm ở đâu rồi. Đó chính là lỗi của Lôi gia Gia không nên thích cô như vậy, thật sự dùng di chúc để kéo cô vào thế giới của Lôi Tân Dương.
Mặc dù đã sớm biết Lôi Tân Dương cùng Lôi gia Gia vẫn luôn bất hòa, nhưng cô không nghĩ tới hắn với Lôi gia Gia có khúc mắc sâu như vậy.
- Tôi hiểu, tôi sẽ rời khỏi anh càng xa càng tốt.
Tống Oánh Tâm ưỡn ngực xoay người đi lên lầu. Cô muốn đi cho tự nhiên, tuyệt đối không để rơi xuống một giọt nước mắt. Nhưng dù mím chặt môi thì nước mắt vẫn cứ tuôn ra. Cuối cùng thì cô không có biện pháp làm nữ nhân kiên cường, bởi vì yêu càng đậm thì khi bị thương cũng càng sâu, đau cũng càng sâu.
Nhìn cô rời đi, hắn cho là không chút cảm động, loại nữ nhân này không đáng hắn lưu ý. Nhưng tại sao hắn lại khát vọng ôm chặt lấy cô vào trong lòng? Nhìn bóng lưng của cô cô độc như vậy, giống như tâm tình hắn cũng cô độc như vậy, bọn họ thật sự đến đây là kết thúc sao?
Thực tức cười, người quyết định kết thúc không phải là hắn sao? Tại sao trong lòng hắn lại mất mát như thế, không muốn như thế?
Từ biệt thự quay về nhà trọ, Tống Oánh Tâm lại đột nhiên phát sốt ngã bệnh. Có lẽ là do trời chuyển sang thu, chênh lệch nhiệt độ buổi sáng tối trong ngày lớn. Cả người cô giống như con búp bê không có sinh mệnh nằm liệt ở trên giường. Còn may là trước khi cô bất tỉnh nhân sự thì có bạn tốt gọi điện thoại đến. Vốn chỉ muốn hẹn cô ngày mai đi dạo phố, nhưng không nghĩ tới bởi vì thế mà cứu cô một mạng.
Nếu như không phải bạn tốt mang theo chồng vội vàng chạy tới đây đưa cô đi bệnh viện đăng ký khám gấp, rồi tẩm bổ thì ngay cả cô có chết bệnh cũng không ai biết.
Sau hai mươi bốn giờ, cô được về nhà rồi ăn bữa đầu tiên, lại uống thuốc cho nên cảm giác khá hơn.
- Tử Duyệt, sao bạn không về cùng ông xã? Tớ có thể tự chăm sóc cho mình rồi, bạn không cần ở lại nữa.
Nhưng nhìn cô nói yếu ớt, hình như sắp sửa lại ngất.
Lý Tử Duyệt khoát tay tức giận nói:
- Hôm nay là ngày cuối tuần, ông xã tôi cả buổi tớ đều sẽ ngồi lỳ trước TV. Tớ ở nhà chỉ biết cãi nhau với ông ấy. Có lẽ ở đây tốt hơn, nếu như nửa đêm cậu rời giường uống nước không cẩn thận té xỉu đụng vào đầu thì tớ còn kịp đưa đi bệnh viện.
- Tớ không có bị nghiêm trọng như vậy.
Lúc này cô chỉ muốn nằm lỳ ở trên giường, với tình huống như thế có muốn đụng vào đầu thì thật không dễ dàng.
- Cậu là bệnh nhân, không có thể an phận hơn sao? Ngậm miệng lại, đừng cậy mạnh nữa. Hơn nữa bây giờ tớ có muốn đi cũng không còn kịp rồi, ông xã tớ hẳn là về đến nửa đường rồi.
Nữ nhân này nói ngang như cua, thừa nhận chính mình cần người khác hỗ trợ cũng không đáng xấu hổ, kiên trì không nghĩ mình đang đau ốm, đó mới là ngu dốt!
Đúng vậy, hà tất khoe sức? Thể xác và tinh thần vốn mệt mỏi khiến cô xác thật rất cần phải có ai đó ở bên người.
- Đang tốt lành thì làm sao cậu lại đột nhiên ngã bệnh?
Lý Tử Duyệt như có điều suy nghĩ đánh giá cô. Cô hiểu rất rõ người bạn này, ngay cả sự nhăn mặt của cô cũng không thoát được. Nếu như nói mặt cô tái nhợt là bởi vì bị bệnh thì vẻ đau buồn trong mắt kia là vì cái gì? Nữ nhân trong yêu đương thì mọi hỉ nộ ái ố trăm phần trăm có liên quan với nam nhân.
- Loại bệnh này của tớ lúc trước cũng rất hay đột nhiên xuất hiện, chính mình cũng vừa giật mình.
Cô rất ít cảm mạo, nhưng một khi cảm mạo tới thì nó sẽ hùng hùng hổ hổ, sốt đùng đùng thì thật là phản ứng bình thường. Nhưng mà tới nhanh thì đi cũng nhanh.
- Được rồi, ngã bệnh thì chuyện như vậy đúng là không phải chính mình có thể khống chế. Nhưng tớ nhớ không sai thì coi như cậu và Lôi Tân Dương quyết định ly hôn thì cậu cũng có thể vẫn ở biệt thự, tại sao lại ở chỗ này?
Lý Tử Duyệt tư duy rất rõ ràng.
Hiện tại cô bệnh đến ngay cả nhấc tay cũng không còn sức, thật sự không nghĩ đối mặt với chuyện yêu đương đau lòng như vậy đã khiến cho trăm ngàn vết thương lại mở ra, khiến cô phải trải qua một cơn đau đớn.
- Hình như tớ không nên vào lúc cậu không thoải mái như vậy mà lại tò mò không ngừng hỏi. Nhưng người bệnh nên trút hết thượng vàng hạ cám ở trong đầu, như vậy mới có thể khỏe nhanh.
Tống Oánh Tâm đồng ý gật đầu, cô phải diệt trừ nỗi đau trước đây ở trong lòng đã biến thành u ác tính. Đau thêm một lần nữa cũng không sao, chỉ như vậy mới có thể làm cho mình hoàn toàn hết hy vọng . . . Đúng vậy, cô không nên lưu luyến nữa mặc dù điều này cũng không dễ dàng. Yêu sâu đậm như vậy, làm sao lại có biện pháp trong thời gian ngắn ngủi như vậy đủ làm cho mình chặt đứt nhớ nhung?
Chuyện phát sinh đêm qua, Lôi Tân Dương có hiểu lầm cô. Anh ấy nói rất kỹ. Thành thật mà nói thì cô cảm thấy rất vô tội. Lôi gia Gia thích cô làm cháu dâu mình thì đây cũng không phải lỗi của cô. Tại sao bởi vậy mà cô lại biến thành một kẻ âm mưu.
- Vậy tại sao cậu không giải thích rõ chuyện đó?
- Cậu biết không? Nếu như anh ấy yêu tớ thì cho dù tớ không hề giải thích, anh ấy cũng sẽ tìm lý do cho tớ. Nhưng đối mặt chuyện này thì phản ứng đầu tiên của anh ấy là coi tớ cùng Lôi gia Gia là một phe. Anh ấy chỉ nghĩ đến chính mình, trong lòng căn bản không có tớ.Cậu cho rằng tớ cần phải giải thích sao?
Lắc đầu, Lý Tử Duyệt không đồng ý cách nói của cô.
- Cậu quá hà khắc với anh ấy rồi. Mỗi khi gặp phải vấn đề này thì mỗi người đều trước hết sẽ nghĩ đến cảm nhận của mình, không phải cậu cũng thế sao? Cậu tức giận anh ấy hoài nghi con người của bạn, liền giận dỗi không nói rõ ràng. Lúc ấy cậu cũng không hề suy nghĩ đến cảm nhận của anh ấy. Có lẽ, anh ấy hy vọng cậu có thể vì chính mình mà giải thích.
Tống Oánh Tâm nao nao, không nói gì đáp lại. Đúng vậy, khi anh ấy nói cô là nữ nhân mưu mô thì cô không chỉ đơn giản là đau lòng, mà còn tức giận. Làm sao anh ấy có thể đối xử với cô như thế? Chẳng lẽ bởi vì một việc đó mà có thể liền hủy diệt nhân cách của cô sao? Cô rất tức giận, anh ấy chà đạp trái tim cô, cũng làm thương tổn lòng tự ái của cô!
- Cái gì cậu cũng không nói thì làm sao anh ấy biết chân tướng? Hẳn là cậu nên giải thích rõ, nếu như anh ấy vẫn không tin cậu thì đó chính là lỗi của anh ấy.
Cô hẳn là nên tìm anh ấy giải thích rõ sao? Vạn nhất anh ấy không tin thì có phải là cô sẽ chịu tổn thương quá nặng hay không?
Không sai, sở dĩ cô không giải thích rõ ràng chính vì sợ hãi bị thương quá nặng. Thật không ngờ hành vi của cô là một loại ích kỷ. Vì bảo vệ chính mình, phản ứng của cô cũng không hề cao quý hơn so với anh ấy.
- Cậu thương anh ấy sao?
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười thùy mị mỗi lần nghĩ tới nam nhân này. Anh ấy cũng không tinh tế cũng chẳng quan tâm, thậm chí còn là kẻ đại nam nhân chủ nghĩa khiến cho người tôi nghiến răng nghiến lợi rất muốn tẩn cho anh ấy một quyền. Lại cũng không hiểu, nam nhân này rốt cuộc có điểm nào hấp dẫn người tôi đây? Nhưng lại rất chính xác là cô muốn ở bên cạnh anh ấy.
- Tớ chưa từng nghĩ rằng chính mình lại sẽ yêu một người đàn ông như vậy.
- Vậy thì đừng để vuột mất anh ấy, mất mát sẽ vĩnh viễn để lại một hố sâu trong tim. Kỳ thật anh ấy cũng như thế. Nói không chừng tình hình hiện tại của anh ấy so với cậu vẫn còn thảm hơn.
Liệu còn có thể sao? Anh ấy nói tuyệt tình như vậy, liệu có thể cũng đau lòng khổ sở như cô sao? Bình tĩnh suy nghĩ qua thì đáp án rất rõ ràng. Đương nhiên anh ấy cũng đau lòng khổ sở, bởi vì nếu không quan tâm thì anh ấy cũng sẽ không nói ra cay độc như vậy.
- Ai nha!
Lý Tử Duyệt đột nhiên kêu một tiếng, trong đầu chợt loé lên một điểm. – Đúng rồi, làm sao mà anh ấy lại nói mấy người dùng một cái di chúc giả để lừa anh ấy kết hôn? Chuyện là như thế nào?
- Tớ cũng không biết, người chấp hành di chúc cũng không phải tớ. Tớ đâu có bản lãnh làm giả?
Chun mũi lại, Lý Tử Duyệt cảm giác rất hao tổn tâm trí.
- Cậu không giải thích rõ ràng, cũng không hỏi rõ ràng. Tớ xem ra căn bản là cậu tự tìm lấy tội!
- Vào tình huống lúc ấy, cho dù tớ có hỏi thì anh ấy cũng cho là tớ giả bộ ngu.
Cô thừa nhận mình tự tìm tội chịu. Cho dù phải chết thì cũng cần chết cho rõ ràng. Nhưng để tình huống biến thành mức độ như hiện tại, đầy mơ hồ không rõ rệt thì chứng thật là chính kết quả do cô một tay tạo thành.
- Cho dù như thế nào thì cậu cũng cần phải biết rõ tình hình. Không có khả năng anh ấy vô duyên vô cớ nói rằng bản di chúc kia là giả.
Nếu như không phải bởi vì cô đang bị bệnh nằm trên giường thì Tử Duyệt đã hung hăng cốc đầu cô. Năng lực đọc sách hạng nhất, nhưng khi đối mặt vấn đề thì làm sao lại chậm hiểu như vậy?
Đích xác như thế, trừ phi là người dự định làm ra bản di chúc kia, nếu không thì ai lại nhảy dựng mà lên án bản di chúc kia là giả chứ . .chẳng lẽ là Tường thúc sao? Nhưng, cái này không hề có đạo lý. Lúc trước Tường thúc dùng một bản di chúc giả để ràng buộc hai người bọn họ, rồi lúc này lại chạy đi nói cho Lôi Tân Dương đó là bản di chúc giả sao . . . . .
Toàn thân lập tức cứng đờ, cô đã rõ ràng. Kỳ thật Tường thúc chỉ là đang thực hiện “Di chúc” mà Lôi gia Gia giao cho mình. Vấn đề là, chuyện này như thế nào lại rơi lên người cô, gây ra đại hiểu lầm như vậy?
Nhìn cô nhăn mày mà Lý Tử Duyệt khẩn trương hỏi:
- Cậu nghĩ là ai đó bịa đặt ở trước mặt anh ấy sao?
- Tường thúc nhất định biết chuyện này xảy ra như thế nào. Tống Oánh Tâm đầy vẻ bối rối vén chăn chuẩn bị xuống giường, Lý Tử Duyệt vội vàng đè xuống.
- Bệnh nhân này làm sao lại không an phận như vậy? Bây giờ đã mười một giờ, cậu muốn đi đâu? Giờ này làm gì còn ai làm việc nữa. Ít nhất cậu phải đợi đến sáng ngày mai, nếu như người ta cho nghỉ hai ngày thì cậu còn phải nhẫn nại đợi lâu hơn đến hết chủ nhật.
Lý Tử Duyệt nói đúng. Tống Oánh Tâm bị bệnh, còn Lôi Tân Dương thì là say đến bất tỉnh nhân sự. Tình hình của hắn xác thật so với Tống Oánh Tâm còn tệ hại hơn. Mùi rượu ngút trời, ngay cả hắn mở cửa bác Hạ cũng không dám tới gần một bước.
Đứng ở bên cổng lớn biệt thự mà suy nghĩ của bác Hạ như kiến bò trên chảo nóng. Làm sao mà Diêm thiếu gia còn chưa tới? Có cần phải gọi điện thoại lần nữa để giục hay không ?
Khi bác chuẩn bị về phòng để gọi điện thoại thì Diêm Nhược Thiên mặc bộ đồ thể thao màu đen xuất hiện. Nhìn ra được là buổi sáng hắn vừa mới chạy đến, mồ hôi đầm đìa, tóc rối bời không hề túm lại nhưng không hề làm giảm loại khí phách giống như vương giả của hắn.
- Diêm thiếu gia, cuối cùng cậu đã đến.
bác Hạ thấy Nhược Thiên như đấng cứu thế, thiếu chút nữa vui mừng quá mà ứa nước mắt.
Người lớn tuổi rất thích ngạc nhiên quá mức, nhưng mà Diêm Nhược Thiên có lẽ phát huy sự chịu đựng hiếm có của hắn.
- Đừng lo lắng, bác có thể nói cho tôi biết cặn kẽ chuyện đã xảy ra chứ?
Bởi vì nóng lòng nên nói không theo trình tự, trong điện thoại bác Hạ chỉ có nhắc tới thiếu gia nhà bác say đã chết, bác gọi cả ngày cũng không có phản ứng.
- Tình hình cặn kẽ tôi cũng không rõ lắm. Sánh ngày hôm kia sau khi trở về chúng tôi thấy đại sảnh bừa bãi, Bánh sinh nhật mà thiếu phu nhân làm cho thiếu gia bẹp gí trên sàn. Đại khái bọn họ cãi nhau, tôi không thấy Thiếu phu nhân đâu. Sau đó ở trong phòng tìm thấy thiếu gia, thiếu gia say khướt gục ở trên giường. Cho dù có gọi như thế nào thì thiếu gia cũng không có phản ứng. Tôi gọi điện thoại cho cậu thì quản gia nói cậu đi kiểm tra khách sạn Cao Hùng. Bởi vì tình hình của thiếu gia không có chuyển biến tốt cậu đang đến đây.
Bác Hạ miêu tả thật sự cặn kẽ.
- Tại sao bác không gọi điện thoại cho Lục thiếu gia?
- Lục thiếu gia bình thường ở trong nội thành nên tôi thật sự không nghĩ đến gọi điện thoại cho cậu ấy.
- Tôi biết rồi, bác làm gì thì đi đi, còn hắn giao cho tôi là được.
Diêm Nhược Thiên cười hì hì vỗ vỗ vai bác Hạ. Nhưng một bước tiến vào căn phòng có thể hun khói chết người kia thì hắn liền không cười nổi. Mặc dù hai cửa phòng đã mở toang, không khí rất lưu thông, nhưng mùi cồn rượu vẫn bám vào trên bề mặt mỗi một món đồ. Nhất là trên giường cái tên kia. Hắn lắc đầu, nam nhân này rốt cuộc tưới bao nhiêu tinh rượu đây?
Trời ạ! Hắn rất muốn dùng hai tay bịt mắt mình, cái tên chết toi này quả thực là thê thảm không nỡ nhìn!
- Lôi, vợ chạy hử!
Hắn rất không muốn sử dụng bạo lực, nhưng dưới tình huống này mà vẫn lấy lễ để đợi thì tên chết dẫm này vẫn để ý đến hắn sao? Không có biện pháp, hắn hung hăng nhằm lưng Lôi Tân Dương đánh tiếp. Có điều cái con sâu rượu này thật đúng là say đến hững hờ, hoàn toàn không có phản ứng.
- Lôi, tôi không thích bộ dạng làm bộ làm tịch này đâu. Nếu cậu không để ý tới tôi thì tôi chỉ có thể đắc tội.
Diêm Nhược Thiên không khách khí liền trực tiếp hầu hạ cho một thùng nước lạnh, nhưng cái tên chết toi trên giường này vẫn không có phản ứng, quả là rất kỳ quái.
Lay đi lay lại cho ngồi dậy thì ánh mắt của Lôi Tân Dương tràn ngập sát khí.
- Cậu muốn chết hả!
- Tôi cho là người tìm chết là cậu, uống thành ra gương mặt này. Cậu muốn trúng độc rượu cồn sao?
Diêm Nhược Thiên rất thông minh vọt đến ghế sa lon ngồi xuống, người bị rượu cồn khống chế không còn lý trí để mà nói, có lẽ cứ duy trì khoảng cách cho an toàn.
- Đây là chuyện của tôi.
- Tôi nghĩ vì Tâm Tâm nha đầu. . . . . Không phải, chị dâu nhỏ, tôi không thấy cô ấy. Tôi nghĩ cậu hẳn là biết tung tích của cô. Nói cho tôi biết thì tôi cũng không quấy rầy cậu nữa.
Hai người không phải đang giở giọng cãi nhau ầm ĩ sao? Như thế nào mà mấy chữ “Tâm tâm tiểu nha đầu” lại có thể khiến hắn nghiến răng nghiến lợi đây?
- Cô ta đi rồi.
Ở mặt ngoài thì rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có ngàn vạn con kiến đang cắn xé tim gan hắn.
- Rốt cục là cô ấy quyết định không cần cậu sao? Xem ra, tám phần là cậu ở bên ngoài làm bậy cùng nữ nhân khác, không cẩn thận bị cô tóm được. Trong cơn tức giận cô ấy quyết định bỏ lại cậu rời khỏi nơi này.
Giọng điệu của Diêm Nhược Thiên đầy rẫy mùi vị khiêu khích.
- Là tôi bảo cô ta cút đi.
Lôi Tân Dương nhíu mày không vui.
- Ai nha nha, đồ chết dẫm này, so với tôi lại còn thô lỗ hơn. Cô ấy cũng không phải không có chân, làm sao lại bảo cút cho được?
Mở miệng giỡn chơi chút thôi, làm sao lại dùng cái loại ánh mắt lạnh nhạt này mà soi hắn? Được rồi, hắn biết cái đồ thiếu gia này hiện tại thiếu chất hài hước trầm trọng. Nhưng kẻ làm thành loại cục diện này chính là hắn, làm sao lại có thể giận chó đánh mèo với người khác?
- Mặc dù xen vào việc của người khác không phù hợp tác phong của tôi. Nhưng có chuyện có lẽ nói cho cậu cũng được. Tâm Tâm nha đầu. . . . . chị dâu nhỏ lúc đó đến khách sạn Diêm Lệ Viên khổ công học cách làm bánh ga tô. Đại khái bỏ ra mười ngày. Tôi đã hỏi sư phụ, sư phụ nói việc làm bánh cô ấy không có chút năng khiếu nào. Nhưng là vì sinh nhật của người chồng yêu thương mà hai tay cô ấy đều sắp rụng. Bất luận kẻ nào đã thấy bộ dạng cô ấy toàn lực để làm thì đều sẽ cảm động đến chết. Dù sao quan trọng của bánh ngọt là tràn đầy tình yêu, còn đẹp hay không cũng không quan trọng.
Hắn không phải cố ý gọi là Tâm Tâm nha đầu, nhưng thói quen miệng thật là khó sửa!
Bánh ngọt sinh nhật . . . . . Hắn nhớ ra cái cái bánh ga tô kia từ trên tay cô rơi xuống đất. Đó là cô tự tay làm bánh ga tô cho hắn?
- Nhưng mà có vẻ như cậu không thừa nhận như vậy. Tôi nghe bác Hạ nói cậu gạt bánh ga tô xuống nền nhà. Chẳng lẽ cậu coi trọng bề ngoài bánh ga tô như vậy sao?
Hắn đây là vì “hại người không câu nệ chữ thô tục”, rất giỏi đi!
Nguyên lai cô muốn tự tay vì hắn chuẩn bị bánh ga tô sinh nhật, mới thần bí không cho hắn cơ hội giúp đỡ như vậy. Cô tràn đầy chờ mong tạo cho hắn một niềm vui, hắn lại phá đi tất cả . . . . . Không, đây không phải lỗi của hắn, tại sao cô có thể cùng gia gia chung tay lừa gạt hắn?
- Kỳ thật tôi rất tán thành cô ấy bỏ rơi cậu. Cậu là loại nam nhân không chuyên tình, sớm muộn sẽ dẫn đến làm cô ấy đau lòng. Cô ấy là người vừa đoan trang vừa hiền lành, có thể được nhiều nam nhân chọn. Cam đoan mỗi người đem so với cậu thì đều đáng giá phó thác suốt đời hơn.
Diêm Nhược Thiên nhếch mép thoáng vẻ tính toán, bình thường sử dụng phép khích tướng đối với tên dở hơi này không phát huy tác dụng. Nhưng trong tình trạng trong lòng lung lay thì khó mà đoán được sẽ thế nào.
Lôi Tân Dương hung tợn trừng mắt, thằng ranh này muốn chết sao?
- Tôi hẳn là nên gọi điện thoại cho Tâm Tâm. . . . . chị dâu nhỏ, bảo cô lập tức mở bữa tiệc lớn để chúc mừng cô thoát khỏi bàn tay quỷ dữ.
Diêm Nhược Thiên trộm liếc mắt nhìn cửa phòng, có lẽ trước hết cứ xác định qua đường trốn tránh đã. Dường như hắn không cẩn thận kích thích quá mức, người này tức giận đến đầu bốc khói rồi. Nhưng mà trước khi hắn gặp nạn thì đã có người giải vây .
Cộc cộc cộc, bác Hạ dè dặt đứng ở cửa nhìn quanh. Chẳng biết bên trong đã biến thành chiến trường chưa, có lẽ cứ cẩn thận một chút. Nhưng mà ngoại trừ cái giường đã biến thành vùng sông nước bưng biền thì lại không có dấu hiệu chiến hỏa tàn phá.
- Thiếu gia, tôi vừa mới nhận được thư Thiếu phu nhân gửi tới. Không đúng, hẳn là thiếp báo.
Bác Hạ giơ lên thiếp báo màu đỏ trên tay. Nói cho đúng thì nên gọi đó là “Thư yêu cầu”. Nhưng ngày nghỉ, người phát thư cũng nghỉ định kì thì làm thế nào lại đưa đến đây được? Nhưng mà hiện tại không ai có thể nghĩ tới vấn đề này.
Lập tức, Lôi Tân Dương hoàn toàn không suy nghĩ gì thêm mà nhảy xuống giường xông lên giật lấy thư mời trong tay bác Bá, vừa lấy ra là xem.
Người mời : Tống Oánh Tâm
Thời gian: chín giờ sáng thứ ba
Địa điểm: lầu một đại sảnh văn phòng luật sư Tường thúc
Nguyên nhân: ký tên bản thoả thuận ly hôn, đồng thời xử lý tài sản chính thức giải trừ quan hệ vợ chồng.
Phụ chú: tôi chỉ có thể cho anh thời gian nửa ngày, bởi vì đến chiều tôi sẽ khởi hành đi tới Mỹ để học. Ít nhất trong vòng hai năm sẽ không trở lại Đài Loan. Nếu như sau khi kết thúc khóa học mà có thể tìm được cơ hội phát triển thuận lợi ở nơi này thì tôi sẽ ở lại đó không bao giờ quay về Đài Loan nữa. Tôi nghĩ cả đời này sẽ không gắn với “cám bã chi phu” (người chồng cặn bã) như anh, cho nên xin có mặt đúng giờ. Tôi sẽ đợi anh.
Tim hắn bị một cú đâm nặng nề. Cô muốn bỏ lại hắn để đi Mỹ, nữ nhân này không ngờ muốn bỏ lại hắn mà đi Mỹ. Chẳng những muốn đi học mà lại còn vạch kế hoạch ở lại đó… Trong lòng bỗng cả kinh, đây không phải là do hắn tự tìm sao? Hắn vô tình đẩy cô ra. Lúc này, cô muốn đi tới một nơi mà hắn không thể nhìn thấy cô nữa. Bọn họ thật sự có thể cắt được hết mọi thứ liên quan, đây không phải đúng là kết quả hắn muốn sao?
Không, không được. Hắn tuyệt đối không cho phép cô rúc đầu trong ngực để nam nhân khác ôm. Thời gian không có cô sẽ rất đau khổ, ôm lấy chai rượu, không ngừng muốn dùng rượu cồn để tống khứ hình bóng của cô trong đầu. Nhưng bóng dáng cô lại như càng ngày càng rõ ràng. Mỗi một dáng vẻ của cô đều động lòng người như vậy, làm hắn mê muội như vậy, ngoài ra trông bộ dạng cô mắng mỏ người ta lại càng làm hắn giống như toàn thân bốc lửa. Hắn không nên để mất cô, không nên sống ở cả đời mà chỉ có thể nghĩ tới cô trong đau khổ!
Nữ nhân này rất đáng ghét, như thế nào có thể dễ dàng từ bỏ hắn như vậy? Không sai, đúng là hắn bảo cô không nên xuất hiện ở trước mặt hắn, nhưng cuối cùng thì cô cũng phải thử xin xỏ hắn tha thứ. Như thế nào có thể sung sướng bỏ hắn như vậy mà đi nước Mỹ xa xôi? Cô thật là rất giỏi!
Nhìn sắc mặt hắn thay đổi, tình cảm thoạt nhìn rất kích động thì Diêm Nhược Thiên đương nhiên muốn lặng lẽ đi tới. Hắn dùng đôi mắt cú vọ mà đọc nội dung trong thiếp mời . . . Aha! Hai đạo mày kiếm không nhịn được nhướng lên. Tâm Tâm nha đầu xuất một chiêu “Phép khích tướng” này chẳng những thực khéo, hơn nữa lại cành cao. Vậy thì Lôi Đại thiếu gia đáng chết này còn có biện pháp để không đầu hàng sao?
Nhưng, hắn thật sự không nghĩ tới mình tới đây lại có chuyện như vậy, chỉ là gạt người sao?
Rời khỏi văn phòng luật sư , ngồi trên xe mà tay Lôi Tân Dương vẫn còn run rẩy. Hắn rất muốn nói cho mình, điều vừa mới nghe thấy không phải sự thật. Những lời của Tường thúc tại phòng làm việc rất khó khiến hắn không tin.
“Cháu là người thừa kế duy nhất của biệt thự Dương Minh Sơn.” Thái độ của Tường thúc hoàn toàn là vì giải quyết việc chung, tựa hồ không có thấy được mình đang khởi động một quả bom hẹn giờ.
“Cháu không hiểu ý của Tường thúc, tại sao cháu là người thừa kế duy nhất của biệt thự?” Hắn không biết gì cả, chỉ là có thể nghĩ điều này không nghi ngờ nói cho hắn rằng cuộc hôn nhân của hắn ngay từ đầu đã không cần thiết phải tồn tại.
“Từ trước khi ông nội của cháu mất thì tòa biệt thự này trên danh nghĩa cũng đã để cho cháu kế thừa. Hàng năm cháu đều đứng ra nộp thuế mà chẳng lẽ không hề chú ý tới sao?”
“Tường thúc định nói, biệt thự trên cơ bản không thuộc về của kế thừa mà ông nội của cháu để lại cho cháu?” Hắn đứng tên nhà cửa không ít, hàng năm vấn đề trả tiền thuế má đều giao cho kế toán phụ trách nên hắn không chú ý tới loại chuyện nhỏ này… Điểm này thì e là ông nội đã sớm tính đến.
“Đúng, Lôi lão gia sau khi nhận thấy thân thể không còn khỏe thì đã bảo chú xử lý quyền tài sản của biệt thự.”
Thấy cả người bắt đầu lạnh đi, cảm giác bất an chậm chạp lan tới ngực thì giọng của hắn trở nên hơi căng thẳng “Tại sao ông nội lại muốn dùng di chúc giả để sắp xếp cho cháu?”
“Lôi lão gia rất thích Tống tiểu thư, từ lúc rất sớm đã muốn Tống tiểu thư làm cháu dâu của mình.”
Chuyện của hắn thực rất buồn cười! Cha mình phiêu bạt khắp nơi đã làm cho ông nội rất đau lòng, quá thất vọng rồi. Bởi vậy bao tâm tư ông nội đều đặt ở trên người hắn, coi như bồi dưỡng cháu thay cho con với kỳ vọng rất cao, yêu cầu đương nhiên càng nhiều. Nể tình bà nội nên cho tới nay hắn cũng thuận theo mà học hành. Nhưng sau khi xuất ngoại, hắn lại như ngựa hoang thoát khỏi dây cương không sao bắt lại được nữa. Sau khi trở về nước, dưới áp lực trường kỳ mà sự phản kháng dưới đáy lòng tựa như núi lửa bắt đầu phun trào.
Chắc hẳn phải vậy, hai ông cháu bọn họ giống như nước lửa, hoàn toàn không cách nào chung sống hòa bình. Hắn thì tức tối ông nội khống chế ham muốn. So với bất kỳ ai khác thì ông nội biết rõ ràng nếu như cô ấy không phải cháu dâu mà ông nội muốn thì làm sao mà ông nội lại dùng phương pháp hèn hạ như vậy để buộc hắn đi vào khuôn khổ?
“Tại sao Tường thúc lại quyết định đem chuyện này nói cho cháu biết?”
“Đây là ý của Lôi lão gia. Vốn là sau khi các cháu thực hiện xong quy định của di chúc giả thì chuyện này cũng không cần tiếp tục giấu diếm. Nhưng Lôi lão gia có dặn lại khi gặp thời điểm thì mới nói cho cháu.”
Vì thời cơ chín muồi chính là hai người hắn cùng Tống Oánh Tâm thực sự trở thành một đôi vợ chồng ân ái. Cho nên khi Tường thúc nhìn thấy tình cảm tốt như vậy của bọn họ ở khách sạn thì lập tức liền cảm giác rằng thời cơ đã đã đến.
Trầm tư một hồi, Lôi Tân Dương rất không muốn mặt đối với vấn đề này. Nhưng không được, hắn phải biết chân tướng “Tống Oánh Tâm có biết chuyện này không?”
Chần chờ một lát, Tường thúc già dặn nói ra tình huống đã nghe ngóng “Chú không chắc,chú từng nhiều lần đưa ra nghi vấn với Lôi lão gia, nếu như Tống tiểu thư không chấp nhận di chúc thì phải làm sao? Lôi lão gia nói Tống tiểu thư nhất định sẽ đón nhận sự thu xếp của ông, chú nghĩ bọn họ hẳn là trước đó đã từng có thỏa thuận.”
Bỗng nhiên, một hình ảnh hiện lên trong đầu. Sau khi hắn vừa mới trở về nước, Nhược Thiên gọi điện thoại bảo hắn quay về biệt thự nói là để nói chuyện cũ. Nhưng sau khi trở lại biệt thự thì trong lúc vô tình bác Hạ để lộ ra là ông nội có mời thêm khách khác. Hắn lập tức đoán được chủ ý của ông nội, vì vậy tìm một chỗ né tránh gặp mặt. Nhưng ông nội chưa từ bỏ ý định bèn bảo đối phương tìm hắn. Lúc ấy chính tiểu nha đầu nhìn chăm chú hắn là Tống Oánh Tâm.
Chuyện rất rõ ràng, cô không chỉ có tham gia vào âm mưu của ông nội, hơn nữa lại còn kết hợp để sắp xếp cho hắn.
Mặc dù chân tướng bày ở trước mắt, nhưng có lẽ hắn không muốn tin rằng Tống Oánh Tâm lại âm hiểm như vậy. Trước đây thái độ biểu hiện ra ngoài của cô hình như rất thích phân rõ giới hạn ranh giới với hắn, chẳng lẽ đó đều là diễn trò?
Tự giễu cười ha ha, tại sao hắn lại đáng thương như vậy? Từ đầu tới đuôi đều là con rối trong tay người tôi. Hắn lại còn ngốc nghếch trao trái tim mình cho cô, vì cô mà bỏ qua sự kiên định từ xưa tới nay. Hắn là tên đại ngu dốt!
Lái xe vòng đi vòng lại quanh Đài Bắc, tâm tình Lôi Tân Dương hoàn toàn rối loạn, cô lừa gạt khiến trái tim hắn băng giá.
Bầu trời đã tối, hắn không có cách nào tiếp tục trốn tránh nữa, đúng là còn phải về nhà để đối mặt với sự thật xấu xí.
- Sinh nhật vui vẻ!
Tống Oánh Tâm cười khanh khách bê từ trong bếp ra.
- Trước kia rất lâu có phải ông nội của anh đã tuyển em làm cháu dâu, phải không?
Hắn không nhìn thấy trên tay cô có bánh ga tô sinh nhật, đương nhiên cũng không nhìn thấy trên bánh ga tô có một hình trái tim thật to. Giờ khắc này hắn chỉ nhìn thấy do mình bị lừa bịp trêu đùa mà phẫn nộ.
Tống Oánh Tâm nao nao, bởi vì giáo dục của cô khiến cô không biết nên phản ứng vấn đề như thế nào. Cũng bởi vì hắn chưa từng có lạnh lùng hay không vừa ý lắm nên nhất định là có chuyện
- Anh làm sao vậy?
- Anh muốn nghe đáp án của em.
- Em . . . Là, nhưng. . . Cô đã rối loạn, không biết nên nói rõ ràng như thế nào mối liên quan trong đó.
Đang hy vọng cô thề thốt phủ nhận đến mức nào, thế nên sự thừa nhận này của cô đã mạnh mẽ đánh trúng lồng ngực hắn, khiến cho ngay cả một tia hy vọng cuối cùng của hắn cũng tan biến.
- Cô bắt tay cùng ông nội để gạt tôi, dùng một bản di chúc giả lừa tôi kết hôn. Cô rất đắc ý đúng không? Không nghĩ tới tại sao người thông minh như tôi lại rơi vào bẫy của các người.
Di chúc giả là có ý gì? Cô muốn hỏi rõ ràng, nhưng âm thanh nghẹn lại trong cổ họng không thốt ra được, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn. Không hiểu giọng nói đáng yêu ban đêm vì sao lại thay đổi, rốt cuộc là có sai lầm ở chỗ nào?
- Cô đi đi, sau này không nên xuất hiện ở trước mặt tôi nữa. Nữ nhân có tâm tư kín đáo lại cơ mưu giống như cô khiến tôi liền có cảm giác chán ghét, và cũng không thể chịu đựng sống cùng dưới mái hiên với người như cô.
Cả người run lên, bánh sinh nhật trên tay trong nháy mắt rơi xuống sàn biến thành một đống nhão nhoét. Hắn thật ác độc, ba câu hai lời liền xé tim cô thành mảnh vụn. Tại sao chuyện lại biến thành thế này. Hắn phủ nhận tình yêu của cô với hắn, đây mới thật sự là làm cho trái tim này đóng băng.
Nhưng, cô vẫn muốn hỏi hắn một câu
- Đây là anh thật lòng nói sao?
- Cô biết không? Tôi hận nhất là người có ý đồ thao túng tôi. Ông nội như thế, cô cũng như thế, các người coi tôi là cái gì? Con rối hay là búp bê, các người rất xem thường tôi. Tôi là Lôi Tân Dương, không ai có thể chi phối cuộc đời tôi. Tôi mù mắt nên mới yêu cô. Nhưng là từ nay về sau, trong mắt tôi thì cô không đáng một đồng!
Hắn hiểu lầm, nhưng cô không thể tự mình bác bỏ. Hắn phủ nhận tất cả khiến cô nguội lạnh. Giải thích, nhưng chính những chuyện như vậy mà phải tùy cơ ứng biến thì càng chẳng ra làm sao. Nó sẽ giống như đang cầu xin hắn tha thứ, cô sai lầm ở đâu đây? Thật sự là đã rõ cô sai lầm ở đâu rồi. Đó chính là lỗi của Lôi gia Gia không nên thích cô như vậy, thật sự dùng di chúc để kéo cô vào thế giới của Lôi Tân Dương.
Mặc dù đã sớm biết Lôi Tân Dương cùng Lôi gia Gia vẫn luôn bất hòa, nhưng cô không nghĩ tới hắn với Lôi gia Gia có khúc mắc sâu như vậy.
- Tôi hiểu, tôi sẽ rời khỏi anh càng xa càng tốt.
Tống Oánh Tâm ưỡn ngực xoay người đi lên lầu. Cô muốn đi cho tự nhiên, tuyệt đối không để rơi xuống một giọt nước mắt. Nhưng dù mím chặt môi thì nước mắt vẫn cứ tuôn ra. Cuối cùng thì cô không có biện pháp làm nữ nhân kiên cường, bởi vì yêu càng đậm thì khi bị thương cũng càng sâu, đau cũng càng sâu.
Nhìn cô rời đi, hắn cho là không chút cảm động, loại nữ nhân này không đáng hắn lưu ý. Nhưng tại sao hắn lại khát vọng ôm chặt lấy cô vào trong lòng? Nhìn bóng lưng của cô cô độc như vậy, giống như tâm tình hắn cũng cô độc như vậy, bọn họ thật sự đến đây là kết thúc sao?
Thực tức cười, người quyết định kết thúc không phải là hắn sao? Tại sao trong lòng hắn lại mất mát như thế, không muốn như thế?
Từ biệt thự quay về nhà trọ, Tống Oánh Tâm lại đột nhiên phát sốt ngã bệnh. Có lẽ là do trời chuyển sang thu, chênh lệch nhiệt độ buổi sáng tối trong ngày lớn. Cả người cô giống như con búp bê không có sinh mệnh nằm liệt ở trên giường. Còn may là trước khi cô bất tỉnh nhân sự thì có bạn tốt gọi điện thoại đến. Vốn chỉ muốn hẹn cô ngày mai đi dạo phố, nhưng không nghĩ tới bởi vì thế mà cứu cô một mạng.
Nếu như không phải bạn tốt mang theo chồng vội vàng chạy tới đây đưa cô đi bệnh viện đăng ký khám gấp, rồi tẩm bổ thì ngay cả cô có chết bệnh cũng không ai biết.
Sau hai mươi bốn giờ, cô được về nhà rồi ăn bữa đầu tiên, lại uống thuốc cho nên cảm giác khá hơn.
- Tử Duyệt, sao bạn không về cùng ông xã? Tớ có thể tự chăm sóc cho mình rồi, bạn không cần ở lại nữa.
Nhưng nhìn cô nói yếu ớt, hình như sắp sửa lại ngất.
Lý Tử Duyệt khoát tay tức giận nói:
- Hôm nay là ngày cuối tuần, ông xã tôi cả buổi tớ đều sẽ ngồi lỳ trước TV. Tớ ở nhà chỉ biết cãi nhau với ông ấy. Có lẽ ở đây tốt hơn, nếu như nửa đêm cậu rời giường uống nước không cẩn thận té xỉu đụng vào đầu thì tớ còn kịp đưa đi bệnh viện.
- Tớ không có bị nghiêm trọng như vậy.
Lúc này cô chỉ muốn nằm lỳ ở trên giường, với tình huống như thế có muốn đụng vào đầu thì thật không dễ dàng.
- Cậu là bệnh nhân, không có thể an phận hơn sao? Ngậm miệng lại, đừng cậy mạnh nữa. Hơn nữa bây giờ tớ có muốn đi cũng không còn kịp rồi, ông xã tớ hẳn là về đến nửa đường rồi.
Nữ nhân này nói ngang như cua, thừa nhận chính mình cần người khác hỗ trợ cũng không đáng xấu hổ, kiên trì không nghĩ mình đang đau ốm, đó mới là ngu dốt!
Đúng vậy, hà tất khoe sức? Thể xác và tinh thần vốn mệt mỏi khiến cô xác thật rất cần phải có ai đó ở bên người.
- Đang tốt lành thì làm sao cậu lại đột nhiên ngã bệnh?
Lý Tử Duyệt như có điều suy nghĩ đánh giá cô. Cô hiểu rất rõ người bạn này, ngay cả sự nhăn mặt của cô cũng không thoát được. Nếu như nói mặt cô tái nhợt là bởi vì bị bệnh thì vẻ đau buồn trong mắt kia là vì cái gì? Nữ nhân trong yêu đương thì mọi hỉ nộ ái ố trăm phần trăm có liên quan với nam nhân.
- Loại bệnh này của tớ lúc trước cũng rất hay đột nhiên xuất hiện, chính mình cũng vừa giật mình.
Cô rất ít cảm mạo, nhưng một khi cảm mạo tới thì nó sẽ hùng hùng hổ hổ, sốt đùng đùng thì thật là phản ứng bình thường. Nhưng mà tới nhanh thì đi cũng nhanh.
- Được rồi, ngã bệnh thì chuyện như vậy đúng là không phải chính mình có thể khống chế. Nhưng tớ nhớ không sai thì coi như cậu và Lôi Tân Dương quyết định ly hôn thì cậu cũng có thể vẫn ở biệt thự, tại sao lại ở chỗ này?
Lý Tử Duyệt tư duy rất rõ ràng.
Hiện tại cô bệnh đến ngay cả nhấc tay cũng không còn sức, thật sự không nghĩ đối mặt với chuyện yêu đương đau lòng như vậy đã khiến cho trăm ngàn vết thương lại mở ra, khiến cô phải trải qua một cơn đau đớn.
- Hình như tớ không nên vào lúc cậu không thoải mái như vậy mà lại tò mò không ngừng hỏi. Nhưng người bệnh nên trút hết thượng vàng hạ cám ở trong đầu, như vậy mới có thể khỏe nhanh.
Tống Oánh Tâm đồng ý gật đầu, cô phải diệt trừ nỗi đau trước đây ở trong lòng đã biến thành u ác tính. Đau thêm một lần nữa cũng không sao, chỉ như vậy mới có thể làm cho mình hoàn toàn hết hy vọng . . . Đúng vậy, cô không nên lưu luyến nữa mặc dù điều này cũng không dễ dàng. Yêu sâu đậm như vậy, làm sao lại có biện pháp trong thời gian ngắn ngủi như vậy đủ làm cho mình chặt đứt nhớ nhung?
Chuyện phát sinh đêm qua, Lôi Tân Dương có hiểu lầm cô. Anh ấy nói rất kỹ. Thành thật mà nói thì cô cảm thấy rất vô tội. Lôi gia Gia thích cô làm cháu dâu mình thì đây cũng không phải lỗi của cô. Tại sao bởi vậy mà cô lại biến thành một kẻ âm mưu.
- Vậy tại sao cậu không giải thích rõ chuyện đó?
- Cậu biết không? Nếu như anh ấy yêu tớ thì cho dù tớ không hề giải thích, anh ấy cũng sẽ tìm lý do cho tớ. Nhưng đối mặt chuyện này thì phản ứng đầu tiên của anh ấy là coi tớ cùng Lôi gia Gia là một phe. Anh ấy chỉ nghĩ đến chính mình, trong lòng căn bản không có tớ.Cậu cho rằng tớ cần phải giải thích sao?
Lắc đầu, Lý Tử Duyệt không đồng ý cách nói của cô.
- Cậu quá hà khắc với anh ấy rồi. Mỗi khi gặp phải vấn đề này thì mỗi người đều trước hết sẽ nghĩ đến cảm nhận của mình, không phải cậu cũng thế sao? Cậu tức giận anh ấy hoài nghi con người của bạn, liền giận dỗi không nói rõ ràng. Lúc ấy cậu cũng không hề suy nghĩ đến cảm nhận của anh ấy. Có lẽ, anh ấy hy vọng cậu có thể vì chính mình mà giải thích.
Tống Oánh Tâm nao nao, không nói gì đáp lại. Đúng vậy, khi anh ấy nói cô là nữ nhân mưu mô thì cô không chỉ đơn giản là đau lòng, mà còn tức giận. Làm sao anh ấy có thể đối xử với cô như thế? Chẳng lẽ bởi vì một việc đó mà có thể liền hủy diệt nhân cách của cô sao? Cô rất tức giận, anh ấy chà đạp trái tim cô, cũng làm thương tổn lòng tự ái của cô!
- Cái gì cậu cũng không nói thì làm sao anh ấy biết chân tướng? Hẳn là cậu nên giải thích rõ, nếu như anh ấy vẫn không tin cậu thì đó chính là lỗi của anh ấy.
Cô hẳn là nên tìm anh ấy giải thích rõ sao? Vạn nhất anh ấy không tin thì có phải là cô sẽ chịu tổn thương quá nặng hay không?
Không sai, sở dĩ cô không giải thích rõ ràng chính vì sợ hãi bị thương quá nặng. Thật không ngờ hành vi của cô là một loại ích kỷ. Vì bảo vệ chính mình, phản ứng của cô cũng không hề cao quý hơn so với anh ấy.
- Cậu thương anh ấy sao?
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười thùy mị mỗi lần nghĩ tới nam nhân này. Anh ấy cũng không tinh tế cũng chẳng quan tâm, thậm chí còn là kẻ đại nam nhân chủ nghĩa khiến cho người tôi nghiến răng nghiến lợi rất muốn tẩn cho anh ấy một quyền. Lại cũng không hiểu, nam nhân này rốt cuộc có điểm nào hấp dẫn người tôi đây? Nhưng lại rất chính xác là cô muốn ở bên cạnh anh ấy.
- Tớ chưa từng nghĩ rằng chính mình lại sẽ yêu một người đàn ông như vậy.
- Vậy thì đừng để vuột mất anh ấy, mất mát sẽ vĩnh viễn để lại một hố sâu trong tim. Kỳ thật anh ấy cũng như thế. Nói không chừng tình hình hiện tại của anh ấy so với cậu vẫn còn thảm hơn.
Liệu còn có thể sao? Anh ấy nói tuyệt tình như vậy, liệu có thể cũng đau lòng khổ sở như cô sao? Bình tĩnh suy nghĩ qua thì đáp án rất rõ ràng. Đương nhiên anh ấy cũng đau lòng khổ sở, bởi vì nếu không quan tâm thì anh ấy cũng sẽ không nói ra cay độc như vậy.
- Ai nha!
Lý Tử Duyệt đột nhiên kêu một tiếng, trong đầu chợt loé lên một điểm. – Đúng rồi, làm sao mà anh ấy lại nói mấy người dùng một cái di chúc giả để lừa anh ấy kết hôn? Chuyện là như thế nào?
- Tớ cũng không biết, người chấp hành di chúc cũng không phải tớ. Tớ đâu có bản lãnh làm giả?
Chun mũi lại, Lý Tử Duyệt cảm giác rất hao tổn tâm trí.
- Cậu không giải thích rõ ràng, cũng không hỏi rõ ràng. Tớ xem ra căn bản là cậu tự tìm lấy tội!
- Vào tình huống lúc ấy, cho dù tớ có hỏi thì anh ấy cũng cho là tớ giả bộ ngu.
Cô thừa nhận mình tự tìm tội chịu. Cho dù phải chết thì cũng cần chết cho rõ ràng. Nhưng để tình huống biến thành mức độ như hiện tại, đầy mơ hồ không rõ rệt thì chứng thật là chính kết quả do cô một tay tạo thành.
- Cho dù như thế nào thì cậu cũng cần phải biết rõ tình hình. Không có khả năng anh ấy vô duyên vô cớ nói rằng bản di chúc kia là giả.
Nếu như không phải bởi vì cô đang bị bệnh nằm trên giường thì Tử Duyệt đã hung hăng cốc đầu cô. Năng lực đọc sách hạng nhất, nhưng khi đối mặt vấn đề thì làm sao lại chậm hiểu như vậy?
Đích xác như thế, trừ phi là người dự định làm ra bản di chúc kia, nếu không thì ai lại nhảy dựng mà lên án bản di chúc kia là giả chứ . .chẳng lẽ là Tường thúc sao? Nhưng, cái này không hề có đạo lý. Lúc trước Tường thúc dùng một bản di chúc giả để ràng buộc hai người bọn họ, rồi lúc này lại chạy đi nói cho Lôi Tân Dương đó là bản di chúc giả sao . . . . .
Toàn thân lập tức cứng đờ, cô đã rõ ràng. Kỳ thật Tường thúc chỉ là đang thực hiện “Di chúc” mà Lôi gia Gia giao cho mình. Vấn đề là, chuyện này như thế nào lại rơi lên người cô, gây ra đại hiểu lầm như vậy?
Nhìn cô nhăn mày mà Lý Tử Duyệt khẩn trương hỏi:
- Cậu nghĩ là ai đó bịa đặt ở trước mặt anh ấy sao?
- Tường thúc nhất định biết chuyện này xảy ra như thế nào. Tống Oánh Tâm đầy vẻ bối rối vén chăn chuẩn bị xuống giường, Lý Tử Duyệt vội vàng đè xuống.
- Bệnh nhân này làm sao lại không an phận như vậy? Bây giờ đã mười một giờ, cậu muốn đi đâu? Giờ này làm gì còn ai làm việc nữa. Ít nhất cậu phải đợi đến sáng ngày mai, nếu như người ta cho nghỉ hai ngày thì cậu còn phải nhẫn nại đợi lâu hơn đến hết chủ nhật.
Lý Tử Duyệt nói đúng. Tống Oánh Tâm bị bệnh, còn Lôi Tân Dương thì là say đến bất tỉnh nhân sự. Tình hình của hắn xác thật so với Tống Oánh Tâm còn tệ hại hơn. Mùi rượu ngút trời, ngay cả hắn mở cửa bác Hạ cũng không dám tới gần một bước.
Đứng ở bên cổng lớn biệt thự mà suy nghĩ của bác Hạ như kiến bò trên chảo nóng. Làm sao mà Diêm thiếu gia còn chưa tới? Có cần phải gọi điện thoại lần nữa để giục hay không ?
Khi bác chuẩn bị về phòng để gọi điện thoại thì Diêm Nhược Thiên mặc bộ đồ thể thao màu đen xuất hiện. Nhìn ra được là buổi sáng hắn vừa mới chạy đến, mồ hôi đầm đìa, tóc rối bời không hề túm lại nhưng không hề làm giảm loại khí phách giống như vương giả của hắn.
- Diêm thiếu gia, cuối cùng cậu đã đến.
bác Hạ thấy Nhược Thiên như đấng cứu thế, thiếu chút nữa vui mừng quá mà ứa nước mắt.
Người lớn tuổi rất thích ngạc nhiên quá mức, nhưng mà Diêm Nhược Thiên có lẽ phát huy sự chịu đựng hiếm có của hắn.
- Đừng lo lắng, bác có thể nói cho tôi biết cặn kẽ chuyện đã xảy ra chứ?
Bởi vì nóng lòng nên nói không theo trình tự, trong điện thoại bác Hạ chỉ có nhắc tới thiếu gia nhà bác say đã chết, bác gọi cả ngày cũng không có phản ứng.
- Tình hình cặn kẽ tôi cũng không rõ lắm. Sánh ngày hôm kia sau khi trở về chúng tôi thấy đại sảnh bừa bãi, Bánh sinh nhật mà thiếu phu nhân làm cho thiếu gia bẹp gí trên sàn. Đại khái bọn họ cãi nhau, tôi không thấy Thiếu phu nhân đâu. Sau đó ở trong phòng tìm thấy thiếu gia, thiếu gia say khướt gục ở trên giường. Cho dù có gọi như thế nào thì thiếu gia cũng không có phản ứng. Tôi gọi điện thoại cho cậu thì quản gia nói cậu đi kiểm tra khách sạn Cao Hùng. Bởi vì tình hình của thiếu gia không có chuyển biến tốt cậu đang đến đây.
Bác Hạ miêu tả thật sự cặn kẽ.
- Tại sao bác không gọi điện thoại cho Lục thiếu gia?
- Lục thiếu gia bình thường ở trong nội thành nên tôi thật sự không nghĩ đến gọi điện thoại cho cậu ấy.
- Tôi biết rồi, bác làm gì thì đi đi, còn hắn giao cho tôi là được.
Diêm Nhược Thiên cười hì hì vỗ vỗ vai bác Hạ. Nhưng một bước tiến vào căn phòng có thể hun khói chết người kia thì hắn liền không cười nổi. Mặc dù hai cửa phòng đã mở toang, không khí rất lưu thông, nhưng mùi cồn rượu vẫn bám vào trên bề mặt mỗi một món đồ. Nhất là trên giường cái tên kia. Hắn lắc đầu, nam nhân này rốt cuộc tưới bao nhiêu tinh rượu đây?
Trời ạ! Hắn rất muốn dùng hai tay bịt mắt mình, cái tên chết toi này quả thực là thê thảm không nỡ nhìn!
- Lôi, vợ chạy hử!
Hắn rất không muốn sử dụng bạo lực, nhưng dưới tình huống này mà vẫn lấy lễ để đợi thì tên chết dẫm này vẫn để ý đến hắn sao? Không có biện pháp, hắn hung hăng nhằm lưng Lôi Tân Dương đánh tiếp. Có điều cái con sâu rượu này thật đúng là say đến hững hờ, hoàn toàn không có phản ứng.
- Lôi, tôi không thích bộ dạng làm bộ làm tịch này đâu. Nếu cậu không để ý tới tôi thì tôi chỉ có thể đắc tội.
Diêm Nhược Thiên không khách khí liền trực tiếp hầu hạ cho một thùng nước lạnh, nhưng cái tên chết toi trên giường này vẫn không có phản ứng, quả là rất kỳ quái.
Lay đi lay lại cho ngồi dậy thì ánh mắt của Lôi Tân Dương tràn ngập sát khí.
- Cậu muốn chết hả!
- Tôi cho là người tìm chết là cậu, uống thành ra gương mặt này. Cậu muốn trúng độc rượu cồn sao?
Diêm Nhược Thiên rất thông minh vọt đến ghế sa lon ngồi xuống, người bị rượu cồn khống chế không còn lý trí để mà nói, có lẽ cứ duy trì khoảng cách cho an toàn.
- Đây là chuyện của tôi.
- Tôi nghĩ vì Tâm Tâm nha đầu. . . . . Không phải, chị dâu nhỏ, tôi không thấy cô ấy. Tôi nghĩ cậu hẳn là biết tung tích của cô. Nói cho tôi biết thì tôi cũng không quấy rầy cậu nữa.
Hai người không phải đang giở giọng cãi nhau ầm ĩ sao? Như thế nào mà mấy chữ “Tâm tâm tiểu nha đầu” lại có thể khiến hắn nghiến răng nghiến lợi đây?
- Cô ta đi rồi.
Ở mặt ngoài thì rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có ngàn vạn con kiến đang cắn xé tim gan hắn.
- Rốt cục là cô ấy quyết định không cần cậu sao? Xem ra, tám phần là cậu ở bên ngoài làm bậy cùng nữ nhân khác, không cẩn thận bị cô tóm được. Trong cơn tức giận cô ấy quyết định bỏ lại cậu rời khỏi nơi này.
Giọng điệu của Diêm Nhược Thiên đầy rẫy mùi vị khiêu khích.
- Là tôi bảo cô ta cút đi.
Lôi Tân Dương nhíu mày không vui.
- Ai nha nha, đồ chết dẫm này, so với tôi lại còn thô lỗ hơn. Cô ấy cũng không phải không có chân, làm sao lại bảo cút cho được?
Mở miệng giỡn chơi chút thôi, làm sao lại dùng cái loại ánh mắt lạnh nhạt này mà soi hắn? Được rồi, hắn biết cái đồ thiếu gia này hiện tại thiếu chất hài hước trầm trọng. Nhưng kẻ làm thành loại cục diện này chính là hắn, làm sao lại có thể giận chó đánh mèo với người khác?
- Mặc dù xen vào việc của người khác không phù hợp tác phong của tôi. Nhưng có chuyện có lẽ nói cho cậu cũng được. Tâm Tâm nha đầu. . . . . chị dâu nhỏ lúc đó đến khách sạn Diêm Lệ Viên khổ công học cách làm bánh ga tô. Đại khái bỏ ra mười ngày. Tôi đã hỏi sư phụ, sư phụ nói việc làm bánh cô ấy không có chút năng khiếu nào. Nhưng là vì sinh nhật của người chồng yêu thương mà hai tay cô ấy đều sắp rụng. Bất luận kẻ nào đã thấy bộ dạng cô ấy toàn lực để làm thì đều sẽ cảm động đến chết. Dù sao quan trọng của bánh ngọt là tràn đầy tình yêu, còn đẹp hay không cũng không quan trọng.
Hắn không phải cố ý gọi là Tâm Tâm nha đầu, nhưng thói quen miệng thật là khó sửa!
Bánh ngọt sinh nhật . . . . . Hắn nhớ ra cái cái bánh ga tô kia từ trên tay cô rơi xuống đất. Đó là cô tự tay làm bánh ga tô cho hắn?
- Nhưng mà có vẻ như cậu không thừa nhận như vậy. Tôi nghe bác Hạ nói cậu gạt bánh ga tô xuống nền nhà. Chẳng lẽ cậu coi trọng bề ngoài bánh ga tô như vậy sao?
Hắn đây là vì “hại người không câu nệ chữ thô tục”, rất giỏi đi!
Nguyên lai cô muốn tự tay vì hắn chuẩn bị bánh ga tô sinh nhật, mới thần bí không cho hắn cơ hội giúp đỡ như vậy. Cô tràn đầy chờ mong tạo cho hắn một niềm vui, hắn lại phá đi tất cả . . . . . Không, đây không phải lỗi của hắn, tại sao cô có thể cùng gia gia chung tay lừa gạt hắn?
- Kỳ thật tôi rất tán thành cô ấy bỏ rơi cậu. Cậu là loại nam nhân không chuyên tình, sớm muộn sẽ dẫn đến làm cô ấy đau lòng. Cô ấy là người vừa đoan trang vừa hiền lành, có thể được nhiều nam nhân chọn. Cam đoan mỗi người đem so với cậu thì đều đáng giá phó thác suốt đời hơn.
Diêm Nhược Thiên nhếch mép thoáng vẻ tính toán, bình thường sử dụng phép khích tướng đối với tên dở hơi này không phát huy tác dụng. Nhưng trong tình trạng trong lòng lung lay thì khó mà đoán được sẽ thế nào.
Lôi Tân Dương hung tợn trừng mắt, thằng ranh này muốn chết sao?
- Tôi hẳn là nên gọi điện thoại cho Tâm Tâm. . . . . chị dâu nhỏ, bảo cô lập tức mở bữa tiệc lớn để chúc mừng cô thoát khỏi bàn tay quỷ dữ.
Diêm Nhược Thiên trộm liếc mắt nhìn cửa phòng, có lẽ trước hết cứ xác định qua đường trốn tránh đã. Dường như hắn không cẩn thận kích thích quá mức, người này tức giận đến đầu bốc khói rồi. Nhưng mà trước khi hắn gặp nạn thì đã có người giải vây .
Cộc cộc cộc, bác Hạ dè dặt đứng ở cửa nhìn quanh. Chẳng biết bên trong đã biến thành chiến trường chưa, có lẽ cứ cẩn thận một chút. Nhưng mà ngoại trừ cái giường đã biến thành vùng sông nước bưng biền thì lại không có dấu hiệu chiến hỏa tàn phá.
- Thiếu gia, tôi vừa mới nhận được thư Thiếu phu nhân gửi tới. Không đúng, hẳn là thiếp báo.
Bác Hạ giơ lên thiếp báo màu đỏ trên tay. Nói cho đúng thì nên gọi đó là “Thư yêu cầu”. Nhưng ngày nghỉ, người phát thư cũng nghỉ định kì thì làm thế nào lại đưa đến đây được? Nhưng mà hiện tại không ai có thể nghĩ tới vấn đề này.
Lập tức, Lôi Tân Dương hoàn toàn không suy nghĩ gì thêm mà nhảy xuống giường xông lên giật lấy thư mời trong tay bác Bá, vừa lấy ra là xem.
Người mời : Tống Oánh Tâm
Thời gian: chín giờ sáng thứ ba
Địa điểm: lầu một đại sảnh văn phòng luật sư Tường thúc
Nguyên nhân: ký tên bản thoả thuận ly hôn, đồng thời xử lý tài sản chính thức giải trừ quan hệ vợ chồng.
Phụ chú: tôi chỉ có thể cho anh thời gian nửa ngày, bởi vì đến chiều tôi sẽ khởi hành đi tới Mỹ để học. Ít nhất trong vòng hai năm sẽ không trở lại Đài Loan. Nếu như sau khi kết thúc khóa học mà có thể tìm được cơ hội phát triển thuận lợi ở nơi này thì tôi sẽ ở lại đó không bao giờ quay về Đài Loan nữa. Tôi nghĩ cả đời này sẽ không gắn với “cám bã chi phu” (người chồng cặn bã) như anh, cho nên xin có mặt đúng giờ. Tôi sẽ đợi anh.
Tim hắn bị một cú đâm nặng nề. Cô muốn bỏ lại hắn để đi Mỹ, nữ nhân này không ngờ muốn bỏ lại hắn mà đi Mỹ. Chẳng những muốn đi học mà lại còn vạch kế hoạch ở lại đó… Trong lòng bỗng cả kinh, đây không phải là do hắn tự tìm sao? Hắn vô tình đẩy cô ra. Lúc này, cô muốn đi tới một nơi mà hắn không thể nhìn thấy cô nữa. Bọn họ thật sự có thể cắt được hết mọi thứ liên quan, đây không phải đúng là kết quả hắn muốn sao?
Không, không được. Hắn tuyệt đối không cho phép cô rúc đầu trong ngực để nam nhân khác ôm. Thời gian không có cô sẽ rất đau khổ, ôm lấy chai rượu, không ngừng muốn dùng rượu cồn để tống khứ hình bóng của cô trong đầu. Nhưng bóng dáng cô lại như càng ngày càng rõ ràng. Mỗi một dáng vẻ của cô đều động lòng người như vậy, làm hắn mê muội như vậy, ngoài ra trông bộ dạng cô mắng mỏ người ta lại càng làm hắn giống như toàn thân bốc lửa. Hắn không nên để mất cô, không nên sống ở cả đời mà chỉ có thể nghĩ tới cô trong đau khổ!
Nữ nhân này rất đáng ghét, như thế nào có thể dễ dàng từ bỏ hắn như vậy? Không sai, đúng là hắn bảo cô không nên xuất hiện ở trước mặt hắn, nhưng cuối cùng thì cô cũng phải thử xin xỏ hắn tha thứ. Như thế nào có thể sung sướng bỏ hắn như vậy mà đi nước Mỹ xa xôi? Cô thật là rất giỏi!
Nhìn sắc mặt hắn thay đổi, tình cảm thoạt nhìn rất kích động thì Diêm Nhược Thiên đương nhiên muốn lặng lẽ đi tới. Hắn dùng đôi mắt cú vọ mà đọc nội dung trong thiếp mời . . . Aha! Hai đạo mày kiếm không nhịn được nhướng lên. Tâm Tâm nha đầu xuất một chiêu “Phép khích tướng” này chẳng những thực khéo, hơn nữa lại cành cao. Vậy thì Lôi Đại thiếu gia đáng chết này còn có biện pháp để không đầu hàng sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook