Đây chính là hạnh phúc sao? Mở mắt ra, điều đầu tiên nhìn thấy chính là nam nhân âu yếm bên mình, nhìn qua một lần ngũ quan của hắn, đường nét quyến rũ, rồi lại ôn nhu, mái tóc nhìn qua hơi tệ một chút, nếu không phải dáng người hắn khôi ngô, nhìn từ phía sau, còn tưởng rằng đó là phụ nữ, nào có nam nhân nào đầu tóc dài đến vai?

Tuy rằng tình yêu không có đạo lý gì đáng nói, nhưng yêu nam nhân này thật sự không phải một điều thông minh, cô cũng rất khó tin tưởng rằng mình thực sự ngu dại như vậy.

Có một câu nói: nữ nhân là kẻ gây tai hoạ, cô lại cảm thấy nam nhân như hắn mới là kẻ gây tai hoạ.

Lúc này, Lôi Tân Dương bỗng cựa mình, Tống Oánh Tâm vội vàng nhắm mắt lại, bất ngờ dậy khiến cho cô thẹn thùng không biết phải làm sao?

- Đi nào, em đi chuẩn bị một bộ quần áo để tắm rửa, chúng ta phải đi ra ngoài.

Hắn đã sớm nhận thấy rằng cô đã tỉnh, hôn lên môi cô một cái, hắn không có chờ cô đưa ra vấn đề liền đứng dậy xuống giường, cô mở mắt liền nhìn thấy thân thể hắn trần trụi, vội vàng dùng hai tay che khuất mắt, vấn đề tới bên miệng đương nhiên nuốt trở lại đi, phản ứng của cô hiển nhiên làm tâm tình hắn khoái trá, hắn vui vẻ cười ha ha, không quên nhắc nhở cô động tác nhanh một chút.

Tối hôm qua cái gì cũng làm rồi, còn thẹn thùng như vậy sao? Không có cách nào trốn đi, bởi vì da mặt của cô tương đối mỏng, đành chờ hắn vào phòng tắm, cô mới rời giường mặc quần áo, sau đó trốn về phòng mình.

Bữa sáng qua đi, bọn họ an vị trên xe, rốt cục là bọn họ sẽ đi đâu?

- Anh nghĩ mang em tới chỗ này, đương nhiên là nơi có thể làm điều xằng bậy với em.

Lôi Tân Dương nháy mắt với cô. – Anh chưa có ăn no, hôm nay không ăn no nê, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho em!

- Anh thật không đứng đắn.

Tống Oánh Tâm xấu hổ đỏ mặt, kỳ thật hiện tại trong lòng cô suy nghĩ cũng không kém là bao nhiêu, đây đều là bị hắn lây bệnh!

- Anh rất nghiêm túc, đây là điều duy nhất anh đang nghĩ lúc này.

Tuy nhiên, cô vẫn tưởng hắn nói đùa, bởi vậy khi bọn hắn ở trong suối nước nóng Ôn Tuyền, cô vẫn còn hoài nghi đây là một trò đùa của hắn.

- Rốt cuộc anh định đùa điều gì thế?

- Không phải anh vừa mới nói sao, anh muốn mang em tới nơi mà có thể triền miên cả ngày, đương nhiên, một khi đã đến đây, chúng ta sẽ ở lại một đêm.

Đúng là nữ nhân không có lương tâm, lời hắn nói, cô cũng không thể nghiêm túc đối đãi sao?

- Anh đừng có làm loạn đấy nha.

- Sao em cứ nghi ngờ tấm lòng chân thành của anh thế? Nếu không phải vì lo da mặt em quá mỏng, hay thẹn thùng, anh sẽ không mang em chạy tới nơi này, anh cũng không quan tâm Bác Hạ cùng dì Hồng sẽ ở sau lưng chúng ta cười trộm.

Lúc này cô nên tin, hắn từ đầu đến đuôi rất nghiêm túc.

- Sắc lang! Tống Oánh Tâm hờn dỗi trừng mắt.

- Em không vui sao?

Lôi Tân Dương lại tình tứ nhìn cô, lúc này mắt thả ra mười vạn Volt điện lực, hắn chính là muốn dùng sắc đẹp mê hoặc cô thần hồn điên đảo, bằng không, cô sẽ làm cho hắn mê loạn thất hồn lạc phách, chẳng phải là rất bất công lắm sao?

Hồi tưởng một màn mạc điên cuồng nóng đêm qua, cô liền biến thành anh đào đỏ tươi ngon miệng, có thể nghĩ rằng, đại

não đã bị tà niệm tràn ngập sắc lang, chịu không nổi loại kích thích này, cô không nhịn được phát ra tiếng rên.

- Em như thế nào có thể hấp dẫn nam nhân như vậy?

Kế hoạch trước tiên đến ngâm nước nóng, trình diễn một đoạn lãng mạn, kế tiếp tại trong nước mây mưa thất thường, loại hình ảnh kẻ nào tưởng tưởng ra trong lòng cũng sớm nhiệt huyết sôi trào, trên người hắn sớm không còn một mảnh y phục, nhanh chóng kéo y phục của cô, hung hăng ăn no nê, từ đầu đến chân, hắn tận tình gặm nhấm, thật sự là mỹ vị cực kỳ!

Đến khi bụng cả hai sôi lên vì đói, đồng hồ đã là ba giờ chiều, nhưng cho dù vội vàng chiếu cố cái dạ dày đang chịu ngược đãi, có người chính là không chịu an phận, liền giở trò xấu, hại người đối diện giống một con tôm nấu chín đỏ.

- Lôi Tân Dương, đừng quấy rối em nữa!

Tống Oánh Tâm chột dạ liếc khắp mọi nơi, trong nhà ăn ngoài bọn họ ra còn có một vài người khách nữa.

- Anh dùng não bộ chỉ huy bắt nó nằm im, nhưng nó không ngoan, thích làm xằng làm bậy, anh không có biện pháp, nếu em có thể thì cầm dây thừng bắt trói nó ngoan ngoãn lại.

Hắn làm bộ đáng thương chớp chớp mắt, trong giây lát toàn thân cô trở nên mềm nhũn, nói ra được những lời như kẹo kéo này, hắn quả thật là cao thủ.

Cô trợn mắt, nếu cô thật sự cầm dây thừng trói chặt chân hắn lại, đảm bảo bọn họ sẽ trở thành tiêu điểm của cả phòng ăn.

- Dạ dày trống trơn sẽ làm tâm tình anh bất hảo, em muốn cho anh tức giận quay trở về biệt thự sao? Nếu không muốn thế thì để cho anh ăn một bữa thật ngon đi.

Thật không còn cách nào đối với nam nhân này, không ngẫm lại xem, hắn áp bức cô, thể lực của cô đã sớm cạn kiệt nghiêm trọng, cũng không thể tạm nghỉ sao?

- Em ăn quá chậm.

Hắn thoạt nhìn càng ngày càng đáng thương, giống như đứa trẻ bị mẹ xử phạt không được ăn cơm.

Sao hắn không biết xấu hổ còn chỉ trích cô?

- Nếu anh không làm loạn, em không cần nửa giờ có thể ăn hết điểm tâm.

Lôi Tân Dương thực sự hóa thân thành đứa trẻ ngoan ngoãn, hệt như lần đầu tiên đến trường, hai chân không hề xâm lấn lãnh thổ của cô, nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra, ăn cơm no xong vẫn chưa xong lệnh cấm, hắn còn phải đưa cô đi tản bộ, tình hình bị đảo lộn, hắn trở thành một con thú cưng của cô.

“Độc nhất là lòng dạ nữ nhân!” Hắn muốn hét lên, hét lên thật to, thẳng đâm sâu vào tim người phụ nữ bên cạnh hắn.

Cô cười thật vui vẻ, không có ý định lãng phí võ mồm với hắn, tuy rằng nơi này cách biệt thự không xa nhưng cảm giác hoàn toàn mới lạ, giống như “Nghỉ phép”, nhiều thêm một phần ý thích, bớt đi một phần quy củ.

Nữ nhân vô tình, lão bà tàn nhẫn, nha đầu xấu xa, mụ la sát vô lương tâm … Hắn có thể dự đoán được đích từ ngữ toàn bộ phái trên công dụng, nàng thật sự rất muốn ôm bụng cười to. May sao cô kịp thời đem tiếng cười nuốt xuống bụng, chứ nếu không làm cho hắn tức giận, không chừng hắn sẽ vác cô lên vai quay trở lại Ôn Tuyền quán mà hành hạ cô tới nơi tới chốn, hắn không bao giờ quan tâm ánh mắt người ngoài nhìn, .

Trở về Ôn Tuyền quán, bọn họ chậm rãi đặt chân vào bể nước nóng, thả lỏng cơ thể, hai cơ thể giống tiểu hài tử đùa nghịch trong bể nước hồi lâu mệt lử, cuối cùng lên phòng nghỉ.

Bất quá, hắn không thể giữ thân mình yên lặng được, ngón tay đùa nghịch mái tóc cô, cuốn một lọn, thả ra, lại cuốn một lọn tóc, lại buông. Tóc của cô mượt mà thật khiến người khác yêu thích không muốn buông tay.

- Anh có biết ba mẹ em mất như thế nào không?

Đây là tâm tình sâu kín của cô không bao giờ muốn thổ lộ với ai, nhưng một khi thân thể đã hoàn toàn trao cho hắn thì cũng nên chia sẻ nội tâm của cô từng chút một với hắn.

Chuyện này thình lình diễn ra làm Lôi Tân Dương giật mình, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, duỗi tay kéo cô vào trong lòng mình, ra vẻ thoải mái:

- Em rất ít nói, chưa bao giờ nói ra tâm sự của mình.

Qua bác Hạ hắn cũng tìm được một ít thông tin.

Một lát sau, Tống Oánh Tâm nói giọng đều đều.

- Ngày đó, gia đình em đi về nhà ông ngoại ở trên vùng đất núi đá, mấy năm đó lại có thông tin rằng địa hình vùng này sẽ có nhiều trận động đất, ba mẹ em muốn khuyên ông ngoại đến Đài Bắc ở cùng, ông ngoại không thích cảm giác ăn nhờ ở đậu, ông cứ dùng dằng mãi, không ngờ đêm hôm đó đột nhiên có động đất, ba mẹ vì bảo vệ em cùng ông ngoại nên bị ngã đập đầu vào vách tường chết, sau ông ngoại luôn tự trách mình nên ông ngã bệnh không dậy nổi.

Thì ra đây chính là chuyện xưa của cô, hắn nhớ tới hình dáng cô lủi thủi tại góc vườn hoa đêm hôm đó, tâm, khẽ nhói đau, hôn nhẹ lên trán của cô.

- Ba mẹ rất yêu em, em đừng tự trách mình nữa.

Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, hắn hiểu lòng của cô.

- Đúng vậy, em luôn tự trách mình, nhưng ông nội nói với em, nếu ba mẹ ở trên trời cao kia thấy em luôn dằn vặt như thế, họ sẽ rất đau lòng, ông nội muốn em dũng cảm sống tiếp, như thế mới có thể báo đáp được sự hi sinh của ba mẹ.

- Anh tin họ ở trên cao kia, nhất định đang mỉm cười nhìn em, em là một người con gái mạnh mẽ mà.

Hắn dùng nụ hôn để lau đi nước mắt của cô, cô mỉm cười với hắn nhưng mà vẫn chưa tha cho hắn.

- Anh chẳng đang hận em lắm sao, vừa rồi còn mắng em là người con gái xấu nhất thế giới còn gì.

- Anh cho em mắng đấy, sắc lang, mê gái, sắc dục huân tâm… cho em mắng thỏa thích đó.

Hắn hẳn đang khích lệ cô…

Hai tay vòng qua thắt lưng hắn, Tống Oánh Tâm làm nũng, mặt tựa vào trước ngực hắn, lắng nghe nhịp tim đang đập.

- Tâm tình em đang tốt, hay là để ngày mai mắng chửi vậy?

Vừa nói xong, ý thức của cô mơ mơ màng màng, cô chuẩn bị đi gặp Chu Công mất rồi.

- Ngủ đi, Tâm Tâm bảo bối của anh, anh sẽ bảo vệ em.

Giờ khắc này, hắn bắt đầu mơ hồ quá, người con gái này thật sự thuộc về hắn sao? Cô rất kiên cường, độc lập tự chủ, hắn không có cách nào hoàn toàn nắm giữ trong lòng bàn tay… Nhận thức được điều này tim hắn có cảm giác khó chịu vô cùng.

Lúc này đây, hắn chỉ có cách, đem người con gái này ôm chặt trong lồng ngực hắn, khắc sâu hình ảnh của nàng trong tâm trí.

☆☆☆

Mỗi ngày nhàn nhã ngồi dưới gốc cây đại thụ đọc sách, cuộc sống giống như một con công trùng, đây có phải là rất hạnh phúc?

Đúng vậy, nàng không thể nào soi xét hết, nhưng cảm giác cuộc sống này thật quá giống là nằm mộng, không có chút chân thực, thời gian qua nhiều lắm, đầu óc không tự giác sẽ suy nghĩ miên man, dẫn đến người bên cạnh cũng bị lung lay suy nghĩ, cô muốn đi tìm một công việc nào đó. Đêm qua, cô cùng Lôi Tân Dương nằm trên cỏ đếm những ngôi sao trên bầu trời đêm, hắn bác bỏ đề nghị của cô.

- Anh không phải không nuôi nổi em, sao lại ra ngoài tìm việc?

Lôi Tân Dương kích động, cứ như việc cô ra ngoài đi làm là đi ngoại tình vậy.

- Làm việc không nhất định là để kiếm tiền, em cần một mục tiêu để sống.

Tuy rằng Tống gia không phải hào môn thế gia, nhưng cũng có chút gia sản, ông nội hồi còn sống lại là kiến trúc sư có tiếng, có thể đoán, tài sản ông để lại cho cô đủ để cả đời này cô không lo ăn lo mặc.

- Em nên để tất cả tâm tư đặt hết lên người anh.

Hắn không muốn chút nào, cô muốn đi ra ngoài làm việc, sau này chẳng phải mỗi ngày hắn đều phải đề phòng lo lắng sao, lo rằng nàng sẽ biến thành một chú bướm nhỏ bay khắp nơi?

- Trong lòng em anh mãi mãi xếp ở vị trí số 1, việc làm sao có thể so với anh được?

Tống Oánh Tâm phát hiện hắn ăn phải giấm chua, cô đành thương lượng, hắn dựng lỗ tai lên giây lát, sau đó tiến hành kiểm tra.

- Hiện tại em không đi làm, anh đương nhiên xếp số 1 trong lòng em, sau này em đi làm, chắc chắn gì còn nguyên như thế.

- Anh xem công việc ở vị trí số 1, chưa chắc những người khác cũng đặt công việc lên đầu.

Cô không có ý trách hắn, có đôi khi hắn làm thêm giờ nên không về ăn tối với cô, cô có thể hiểu và bỏ qua, công việc có nhiều chuyện phát sinh, khó tránh. Hiện tại chẳng có công việc nào là nhàn nhã, hơn nữa hắn lại là ông chủ, nếu hắn ngày nào cũng về nhà ăn tối đúng giờ, cô lại còn sợ không biết bao giờ công ty sẽ bị phá sản.

Hắn không vui lấy tay di di lên cổ cô, tức giận nói:

- Người phụ nữ không có lương tâm này, nói muốn đếm sao, anh liền cùng em nằm đây đếm sao, tại sao em dám nói anh đặt công việc lên hàng đầu hả?

Hắn nói rất có lý, nhưng hai chuyện khác nhau sao lại nói một lúc? Quên đi, tại sao phải tranh giành với hắn chuyện nhỏ này, trọng yếu là chuyện đi làm.

- Em mặc kệ, em muốn đi làm, anh yên tâm, em biết cách điều chỉnh mọi việc ổn thỏa mà.

- Anh không thích vợ anh ra ngoài đi làm, vợ anh là người duy nhất được anh yêu thương trong đời này, anh muốn vợ anh ở nhà, để mỗi ngày đi làm về anh được ngửi mùi hương của em, được nghe thấy tiếng em cười.

Cô khẽ cau mày, khẩu khí của hắn thật sự làm cho người ta rất muốn đánh hắn một quyền, “tư tưởng nam nhân là như vậy sao?”

- Người đàn ông nào cũng thế cả.

- Nếu em kiên quyết ra ngoài đi làm?

Người đàn ông này hình như đã quên rằng cô là một người độc lập tự chủ, cô muốn cái gì thì sẽ làm cái đó, trừ phi hắn biến thành tội phạm nhốt cô lại, nếu không hắn không có cách nào bắt ép cô làm theo ý hắn.

- Anh đành phải mỗi ngày đem em đi theo bên người.

Bởi hắn sợ hình ảnh tiêu sái của hắn bị phá hủy, không còn biện pháp nào khác, đành chọn cách này.

Từ sự tình đi Ôn Tuyền quán lần trước, cô sẽ không bao giờ để lời nói đùa của mình khiến hắn hành động, nam nhân này rất nghiêm túc, tuy rằng hắn thoạt nhìn hoàn toàn không phải như vậy .

Cô thật sự bị hắn đả bại! Nhưng, chẳng lẽ cứ như vậy thỏa hiệp sao? Cô không muốn, nhưng cũng lại không thể mở cuộc cách mạng với hắn!

Tống Oánh Tâm khoanh tay trước ngực, cô thở dài, thực không hiểu người nam nhân này rốt cục đầu óc đang suy nghĩ gì? Hắn muốn biến vợ hắn thành một con côn trùng không có tiền đồ gì, chỉ biết an phận thôi sao?

Không được, cuộc sống như thế sẽ làm người ta thở không nổi, cô muốn đi làm, dạy học cũng được, ngẫm lại xem, hắn có công việc của hắn, không có khả năng một ngày hai mươi tư giờ lúc nào cũng nhìn cô chằm chằm được, nếu cô lén sau lưng hắn đi ra ngoài làm việc, hắn cũng sẽ không phát hiện.

Phải không? Hắn thật sự không phát hiện sao? Không biết vì cái gì, cô cảm thấy hắn không phải dễ dàng bãi bình như vậy.

- Thiếu phu nhân, tôi có quấy rầy cô không?

Bác Hạ cầm trên tay một chồng thư từ đi tới, từ ngày chính mắt thấy Lôi Tân Dương tỉ mỉ bày bàn tiệc dưới ánh nến, Bác Hạ đã tự động sửa miệng xưng Tống Oánh Tâm thành Thiếu phu nhân.

- Bác Hạ có chuyện gì xin cứ nói ạ, cháu rảnh rỗi mà, nếu làm được, cháu sẽ giúp ạ.

Cô nhảy người lên, lòng đầy cho mong, kỳ thật, cô từng nghĩ quay về phòng bếp tiếp tục làm đồ đệ của dì Hồng, nhưng quan hệ giữa cô và Lôi Tân Dương có chuyển biến, địa vị cô trong cảm nhận dì Hồng cũng từ “Tâm Tâm tiểu thư” biến thành “Thiếu phu nhân”, căn bản không cho cô chạm vào phòng bếp.

Bác Hạ không nhịn được nở nụ cười, bác nhìn ra được Thiếu phu nhân sắp mốc meo.

- Tôi không sao, chính là nghĩ muốn cùng Thiếu phu nhân xác định một việc, Thiếu phu nhân biết sinh nhật thiếu gia sắp đến không?

- Sắp đến sinh nhật Lôi Tân Dương sao? Khi nào ạ?

Bác Hạ đem số thư tín chúc mừng sinh nhật cho cô, có câu lạc bộ Mỗ gia gửi thiệp sinh nhật đến.

- Là mùng 5 tháng sau, trước kia thiếu gia không ở nhà, chúng tôi cũng không nghĩ tới việc làm sinh nhật cho cậu ấy, nhưng hiện tại có cô ở đây, trong nhà đã lâu không có náo nhiệt, chúng tôi muốn nhân cơ hội này tổ chức yến hội được hay không?

Cô có thể lý giải ý tưởng của bác Hạ, hồi tưởng lại khung cảnh nơi đây trước kia, mỗi dịp cuối tuần rất huyên náo, trái ngược hẳn với tình hình hiện tại ảm đạm gần như cô tịch… Sinh nhật này là một dịp thích hợp để làm sống lại sự náo nhiệt ấy.

- Bác Hạ, cháu nghĩ sinh nhật Lôi Tân Dương chúng ta sẽ làm một buổi thịt nướng, mời Lục đại ca cùng Diêm đại ca tới.

- Tôi hiểu.

Không xong! Cô đột nhiên phát hiện sự hiểu biết của cô về hắn còn có hạn.

- Anh ấy thích cái gì vậy bác?

- Thiếu gia từ nhỏ cái gì cũng không thiếu, cậu ấy không có thích thú đặc biệt với món đồ nào hết, tôi nghĩ, món quà chỉ cần xuất phát từ tâm ý Thiếu phu nhân, thiếu gia nhất định sẽ thích.

Thiếu gia cùng Thiếu phu nhân hiện tình cảm hoàn hảo, bác ta hoàn toàn có thể đoán được vài năm sau, chỗ này sẽ có tiếng trẻ con khóc, này tòa biệt thự này so với trước kia sẽ náo nhiệt hơn rất nhiều. Bác rốt cục hiểu được lão thái gia tại sao nhất định làm mọi cách để cô trở thành cháu dâu, ông ấy nhất định đã sớm đoán được kết quả ngày hôm nay.

Tâm ý sao? Điều này không khó, nhưng, như thế nào mới có thể khiến hắn rất cảm động, làm sao biết được hắn muốn gì? Nếu là thứ tự tay cô làm ra… Cô nghĩ đến một ý kiến hay! “Dì Hồng biết làm bánh ngọt đúng không nhỉ? Mình sẽ làm cho Lôi Tân Dương bánh ngọt.”

- Tôi làm bánh ngọt không giỏi lắm, Thiếu phu nhân hãy tìm một cô giáo chuyên nghiệp để hướng dẫn nha.

- Cháu phải tìm cô giáo chuyên nghiệp về bánh ngọt ở đâu ạ?

- Thiếu phu nhân có thể mời Diêm thiếu gia hỗ trợ, khách sạn Diêm Lệ Viên có rất nhiều đầu bếp giỏi về bánh ngọt.

Đúng a, khách sạn Diêm Lệ quả thật rất nhiều đầu bếp chuyên về bánh ngọt, Diêm đại ca sẽ không tiếc mà cho một người tới dạy cô, nhưng chuyện này không thể để Lôi Tân Dương biết, cô muốn cho hắn một sự bất ngờ, cho nên chẳng những muốn bác Hạ cùng Dì Hồng giữ kín bí mật mà còn cả Diêm đại ca cũng thế.

Thật tốt quá, rốt cục thì cũng có chuyện để bận rộn, cô đột nhiên cảm thấy toàn thân dồi dào sức sống.

Sự tình quả nhiên tiến triển rất thuận lợi, bởi vì Diêm Nhược Thiên hỗ trợ cho cô, hằng ngày cô đều tới Diêm Lệ Viên học làm bánh ngọt, tuy rằng cô không có một đôi tay khéo léo, nhưng cố gắng thì sẽ có thành quả, đây không phải là một cuộc thi, quan trọng là có thành ý, thành quả đạt được cô chỉ cần khoảng 60% là được.

Quả nhiên như cô sở liệu, cô không có được trời phú cho năng khiếu làm bánh, nhưng cần cù bù thông minh cố gắng một tuần lễ cô đã có thể làm một chiếc bánh ngọt xinh xắn, nhưng cô quên mất mình còn có một quả bom bên cạnh – Lôi Tân Dương.

Đang đi học làm bánh không thể nghỉ giữa chừng, đây là lễ phép, cũng là tôn sư trọng đạo, nhưng quả bom hẹn giờ này lại cố tình chọn thời điểm này quấy nhiễu cô, điện thoại reo lần một cô không nghe, lần hai, lần ba cũng thế… Cuối cùng cô chỉ còn cách giả vờ đi wc để nghe điện thoại

Lần đầu tiên cô lừa hắn “ở WC”, hắn có thể chấp nhận, nhưng thêm một lần nữa, hắn liền hoài nghi, lại một lần nữa, hắn bắt đầu khó chịu, được rồi, đành lấy lý do đi mua sắm quần áo để lấy lại tín nhiệm của hắn.

Qua một vài lần, cô nhận mình không hợp với vai diễn nữ nhân tiêu xài hoang phí của cải của chồng, đương nhiên, cô không dám nói nhàm chán.

Không sao cả, Tống Oánh Tâm cổ vũ mình, quá một ngày là một ngày, cắn răng, chuỗi ngày này rất nhanh chấm dứt, khi hắn nhìn thấy chiếc bánh sinh nhật, nghi hoặc trong lòng chắc chắn được giải đáp.

Buổi luyện tay nghề vừa kết thúc, chuông điện thoại lại vang lên, lần này người gọi là bác Hạ.

- Bác Hạ, có chuyện gì vậy?

- Thiếu phu nhân, thiếu gia rất nghi ngờ hành tung gần đây của cô, cậu ấy vừa gọi điện thoại hỏi tôi rốt cục cô đang làm gì? Tôi nói không biết, cậu ấy nghi ngờ cả tôi, còn hỏi, có phải tôi liên kết với cô gạt cậu ấy không, tôi bị cậu ấy dọa cho đổ mồ hôi lạnh, làm sao bây giờ?

Lôi Tân Dương phản ứng đúng là bình thường, từ cô không tìm ra kết quả gì, đương nhiên muốn tìm kiếm thông tin từ người trong nhà.

Xem ra, về nhà phía trước nàng phải vòng quanh quá đi vào trong đó đột kích, trên danh nghĩa là cho hắn kinh hỉ, trên thực tế là dời đi hắn đích bệnh đa nghi, qua hai ngày nữa chính là hắn đích sinh nhật, nàng cũng không thể ở thời điểm này thất bại trong gang tấc.

- Bác Hạ, giờ cháu qua công ty anh ấy, bác có biết địa chỉ công ty anh ấy không?

- Trong nhà có danh thiếp ghi địa chỉ công ty thiếu gia, tôi sẽ nhắn tin cho thiếu phu nhân.

Qua tin nhắn, cô nhanh chóng tìm được phòng làm việc của hắn, lúc cô nhìn thấy công ty hắn, trong lòng vô cùng kinh ngạc, chỉ nhìn mặt tiền của công ty đã đủ khiến cô trợn tròn mắt. Đúng vậy. Lôi Tân Dương thực có danh tiếng, tòa nhà này thật to lớn vô cùng. Chồng nàng quả thật không phải một nhân vật bình thường.

Bác Hạ hiển nhiên trước đó đã gọi điện thoại, nhân viên lễ tân nghe cô báo danh, lập tức cung kính đưa cô tới phòng của Lôi Tân Dương, Thư Ký A Kỳ vừa thấy cô nhanh chóng tiến tới nghênh đón.

- Thật ngại quá, tôi vừa đi qua đây, có thể gặp anh ấy một chút chứ?

- Phu nhân đến lúc nào thì lúc ấy giám đốc đều rảnh.

Trợ lý chẳng những cần mắt sắc, mà còn phải tai thính, là người gần giám đốc nhất, hắn biết ngày nào giám đốc cũng gọi điện thoại cho vợ làm nũng, vị trí của vợ trong lòng giám đốc không cần nghĩ nhiều cũng đoán ra được, tuy nhiên, hắn không hiểu là giám đốc kết hôn khi nào. Kỳ thật, chuyện tình cảm của giám đốc hắn không có biết gì, tin tức hắn đọc trên mấy tạp chí lá cải còn nhiều hơn thu được từ miệng giám đốc.

- Có thể không thông báo chứ? Tôi muốn cho anh ấy một sự bất ngờ.

- Đương nhiên, phu nhân có thể vào, nhưng, phu nhân tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý,mấy hôm nay tinh thần của giám đốc mưa nắng thất thường.

A Kỳ đùa giỡn nhắc nhở.

Tống Oánh Tâm cười gật đầu tỏ vẻ đã biết, thông qua bác Hạ cô đã biết phần nào, chỉ mong khi hắn gặp cô sẽ không làm gì bậy.

Mở cửa, đóng cửa, dù cô đã rất nhẹ nhàng nhưng mà lỗ tai hắn thực là mẫn tuệ.

- A Kỳ, lại làm gì đó?

Lôi Tân Dương tưởng trợ lý, không ngẩng đầu lên, hay thấy hắn tâm tình không tốt nên phá quấy đây? Không ngờ phát hiện ra là cô đến, – Không phải em đang làm nữ nhân hoang phí sao, sao có thời gian tới đây?

Phát hiện cơn tức giận của hắn, cô nhu mì bước tới ngồi lên đùi hắn, hai tay mềm mại matxa cổ hắn,

- Không phải anh thích em ăn mặc xinh đẹp sao?

- Không cần, đối với anh, em xinh đẹp nhất lúc không mặc gì.

Ngửi được mùi hương của cô, thân thể hắn nhanh chóng đầu hàng, muốn vùi sâu vào thân thể mềm mại kia.

- Đầu óc anh không thể rời xa cái cảnh đó sao?

Cô dỗi hờn.

Đúng vậy, hiện tại đầu óc hắn toàn hình ảnh sắc dục, nhưng trước mắt còn có một việc phải giải quyết.

- Em muốn làm nữ nhân hoang phí cũng được, nhưng trong tủ không có quần áo mới, có phải là không xứng với danh hiệu này không? Anh nghĩ, tám phần là em giấu anh đi làm bên ngoài.

Nam nhân này đúng là kẻ trộm, không ngờ sau lưng lại chạy tới mò mẫm tủ quần áo của cô, cô đúng là không thể xem nhẹ hắn, nhưng cũng là do cô tiết kiệm cho hắn mà,

- Em rất muốn xứng với danh hiệu ấy, nhưng mà chưa tìm được bộ nào vừa mắt, đang để dành tiền đấy. Còn nữa, anh đúng là đại thiếu gia, khiếm khuyết những kiến thức cơ bản nghiêm trọng, tìm việc không dễ dàng và nhanh chóng thế đâu.

Hắn nghi ngờ cô vô cùng, bởi vì bộ dạng gần đây của cô rất kỳ lạ, giác quan thứ sáu nói cho hắn, cô đang âm mưu chuyện gì đó, nhưng cô không hề nói cho hắn khiến hắn vô cùng khó chịu.

- Mấy giờ thì anh tan làm về nhà?

Không thể nào di chuyển được sự nghi ngờ của hắn, cô đành nói trống lảng.

- Sao… Có chuyện gì mà muốn anh nghỉ làm về nhà thế.

Nữ nhân này lại rắp tâm chuyện xấu gì rồi, hắn biết mình sắp bị lừa rồi nhưng mà không tài nào dứt ra được.

Nhẹ nhàng thì thầm vào tai hắn, Tống Oánh Tâm khiêu khích:

- Chúng ta ở trên giường cùng nhau uống rượu mua vui?

- Anh có ý kiến hay hơn, mua vui ngay ở đây, thế nào?

Hắn căn bản không quan tâm đáp án, hai tay sớm đã không an phận lần mò trong quần áo cô, đúng là “định làm tướng lại chỉ được làm quân”

- Anh đừng có làm loạn!

Vội vàng ngăn cản hắn, cô lại vội quay đầu ra cửa xem tình hình bên ngoài, cô gấp như kiến đang bò trên chảo nóng. Thật sự không biết làm thế nào, lúc ở khách sạn về không kịp thay đổi “quần áo lao động” thành đồ âu phục, vốn do sợ hắn phát hiện dấu vết bánh ngọt, nhưng hắn lại sớm hơn cô một bước, nhanh chóng khiến cô rơi vào tình cảnh này, cô vừa sợ hắn làm loạn, vừa sợ hắn phát hiện ra sự bất ngờ kia.

- Hiện tại đến phiên anh dạy em hưởng thụ, đùa với lửa sẽ bị lửa thiêu, là do em tự tìm đến, sao lại bảo anh buông tay?

Ai bảo cô không chịu an phận, ngồi trong lòng hắn khiến hắn một phen dục hỏa hừng hực, lúc này sao có thể buông tha?

- Không dám… Sau cũng không dám … nữa… A…

Cô muốn cắn rơi đầu lưỡi mình, cô nên nghĩ biện pháp ngăn cản hắn, như thế nào trái lại phát ra cái loại này thanh âm phụ họa hắn? Không thể, nhưng, cô giống như biến thành kẹo đường, tiểu gia hỏa của hắn thật sự là mê người… Không được, cô không có cách nào chống đỡ.

- Tâm Tâm bảo bối của anh thật đúng là mẫn cảm.

Lôi Tân Dương trêu chọc cười nói, bộ dạng yếu ớt kiều mỵ kia mời gọi hắn hung hăng chà đạp cô.

- Nếu có người… Vào thì sao… A…

Cô đã đạt một lần cao trào.

- Trợ lý của anh rất thông minh, cậu ấy biết không nên tùy tiện xông vào phòng có cô nam quả nữ một chỗ.

- Tiểu tử kia theo hắn lâu như vậy, còn không hiểu được mà đề cao cảnh giác, hắn sớm đã đổi người.

- Anh thực có kinh nghiệm a!!!

Tống Oánh Tâm tức giận đánh hắn một cái, nhưng lập tức hắn lại hung tợn đưa vào.

- Ghen tị sao?

Hắn cười đắc ý, công việc cùng giải trí của hắn được phân biệt rõ ràng, bạn chơi sao đến được nơi này? Nhưng cô là vợ hắn, danh chính ngôn thuận có thể làm được việc này ở nơi đây.

- Anh đúng là bại hoại!

Hắn cố ý chọc giận cô, cô trừng phạt hắn nhưng cuối cùng phóng thích dục vọng của hắn, làm hắn hại lại chính mình, rốt cục bọn họ ai là nô lệ của ai? Không sao cả, hai người bọn họ cam tâm hi sinh vì đối phương…..

Sau đó bọn họ rời công ty đi vào khách sạn dùng bữa tối, Tống Oánh Tâm không có gì ấn tượng, duy nhất rõ ràng một việc — nơi đây mọi người đều biết rằng bọn họ tại văn phòng làm chuyện kẻ khác phải mặt đỏ tim đập nhanh , thật mất mặt, cô sao có thể làm chuyện xấu hổ như thế.

- Em không cần để ý người khác, trong mắt em chỉ cần có anh là đủ rồi.

Hắn hiển nhiên đoán được trong đầu cô đang nghĩ gì.

Việc đã đến nước này, hình tượng của cô coi như vô phương cứu chữa rồi, thôi sau này hạn chế không tới văn phòng hắn nữa là ổn.

- Tân Dương, hôm nay rảnh rang đưa vợ đi ăn tối sao?

Luật sư của Lôi gia vừa lúc cũng ở đây.

- An Tường thúc, đã lâu không gặp, gần đây chú khỏe không?

Lôi Tân Dương tự nhiên hào phóng đứng dậy tiếp đón, còn nữ nhân đối diện căn bản hận không thể tìm cái hố chui xuống, thật sự là rất thẹn thùng!

- Xem hiện tại, hai người hình như rất tốt.

- Dạ, như keo như sơn.

Lôi Tân Dương liếc mắt nhìn Tống Oánh Tâm.

- Thật sự là quá tốt, chứng kiến hai người tình cảm tốt như vậy, tôi cuối cùng tính có thể yên tâm, thôi, khách đang đợi tôi, không quấy rầy thời gian ngọt ngào của hai vợ chồng, bất quá trước khi về thì qua bàn tôi nhé.

An Tường thúc vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Gật gật đầu, hắn dùng chân nhẹ nhàng đá nữ nhân đối diện một lần, ám chỉ cô không nên xấu hổ, tốt xấu gì cũng phải chào hỏi một lời, cô rốt cục nhớ lại lễ phép lịch sự, nhưng An Tường thúc chạy tới chỗ khác mất rồi. Hắn không quên mượn cơ hội giễu cợt cô, da mặt của cô sao lại mỏng như thế chứ? Sau này hắn sẽ từ từ dạy dỗ cô.

Nghe vậy, thình lình rùng mình một cái, cô tuyệt đối sẽ không chịu nổi sự dạy bảo của hắn đâu!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương