- Rốt cục cô ấy muốn gì chứ?

Lôi Tân Dương bị vấn đề này bức điên, phụ nữ tại sao lại phiền toái như vậy?

Cùng lúc nhận được điện thoại xong, Lục Hạo Doãn cùng Diêm Nhược Thiên đã an vị tại quán bar của khách sạn Diêm thị bồi hắn uống rượu, thực ra 2 vị này rất thức thời, không có bỏ lại hắn mà “chạy lấy người”, ít nhất cho tới bây giờ, bọn họ bồi hắn uống một ly rượu, vẫn không có dấu hiệu chuẩn bị chạy lạc.

Lục Hạo Doãn cùng Diêm Nhược Thiên rất có tính nhẫn nại, không hỏi hắn bất cứ chuyện gì, bởi vì không ai muốn trêu chọc đại thiếu gia hắn khi đang uống rượu giải buồn, từ trong đáy lòng bọn họ đều có đáp án, huống chi hắn không có khả năng nhẫn nhịn lâu, đợi một lúc sẽ tự động phát tác oán khí .

Quả nhiên, tới ly rượu thứ hai, hắn tựa như súng liên thanh bắt đầu kêu ca, hắn chưa bao giờ cùng ai chia sẻ thế giới nội tâm, dù là bạn tốt cũng không ngoại lệ, nhưng hắn cái gì cũng hướng cô khai hết, thậm chí ngay cả chuyện hẹn hò yêu đương, lời ngây thơ như vậy cũng nói ra, cô còn có cái gì không hài lòng? Hắn chỉ cần nháy mắt đối với cô tiến từng bước từng bước, sự tình này đối với hắn là gian nan cỡ nào, cô rốt cục là muốn thế nào?

Khẽ lắc đầu, tuy rằng cùng là đàn ông, nhưng Lục Hạo Doãn đối với “Đại nam nhân” này hoàn toàn không tán đồng .

- Cậu muốn cùng cô ấy yêu đương hẹn thề, thì cô ấy phải cùng cậu yêu đương hẹn thề sao?

- Tôi không có trực tiếp kéo cô ấy lên giường mây mưa thất thường, việc này có cái gì không đúng?

Lôi Tân Dương vẫn thấy là rất đúng lý hợp tình, đây là đương nhiên, hắn cũng đã tưởng tượng đêm qua cứ như vậy trực tiếp lấp kín miệng của cô, sau đó hợp lẽ biến cô thành người phụ nữ của hắn, như vậy thì bọn họ không cần tranh cãi nữa.

Nếu mong đợi nhồi vào trong đại não hình ảnh tình dục có thể phổ ra nhạc trữ tình nhẵn nhụi, lời nói kia tuyệt đối là người si nói mộng!

- Cậu đã quên hẹn hò, nói chuyện yêu đương phía trước còn có một đoạn quá trình sao?

- Cái gì là quá trình?

Hắn đột nhiên có cảm giác mình biến thành một kẻ ngu ngốc.

- Cậu nói rõ ràng hơn chút đi, người trước kia chưa từng phải đi tìm phụ nữ, hắn đầu óc mơ màng lắm.

Diêm Nhược Thiên hảo tâm nhắc nhở Lục Hạo Doãn.

- Tớ hiểu, ai cũng đều biết rằng trước tiên phải theo đuổi, sau đó mới yêu đương.

Lôi Tân Dương không nhịn được nhíu mày, khẩu khí hai người này coi hắn như trẻ lên ba đần độn. . . Được rồi, hắn tại phương diện này quả thật không bằng cả học sinh tiểu học, nhưng thật là chó chê mèo lắm lông, thật sự làm cho người ta không phục!

- Chẳng lẽ hai người đã từng theo đuổi phụ nữ sao?

Nhìn nhau cười, bọn họ hai người rất ăn ý nói:

- Chưa có gặp qua Lợn, nhưng chí ít đã ăn qua thịt lợn.

Hai người này cũng không thể tìm được từ hình dung cho thỏa đáng sao? Nhưng lúc này hắn an phận ngậm miệng.

- Nếu muốn giành được tâm của mỹ nhân, vậy trước tiên nghĩ ra biện pháp đả động đến tâm người ta, nếu không, cậu dựa vào cái gì muốn người ta cho cậu cơ hội?

Đúng vậy, hắn cho là đương nhiên, nghĩ đến hắn nguyện ý cùng cô nói chuyện yêu đương, cô nên cùng hắn nói chuyện yêu đương, bởi vì từ xưa tới giờ, phụ nữ luôn chiều ý, lấy lòng hắn, trong tâm của hắn nhưng chưa từng có ai, tại sao cô lại khó chịu như thế? Giống như cô nói, hắn luôn tự cho là đúng, hắn nói như thế nào sẽ như thế, dựa vào cái gì?

- Cậu hẳn đã nghe qua một câu —— liệt nữ sợ nam quấn, nếu cậu thật sự có lòng, tuyệt đối không cần lo, cô ấy sẽ thoát được khỏi lòng bàn tay cậu, có chăng, nhớ thu hồi sự ngạo mạn của cậu, Tâm Tâm nha đầu là một người phụ nữ rất có chính kiến, cứng đối cứng sẽ chỉ làm cậu rơi thảm hại hơn.

- Đúng vậy, Tâm Tâm nha đầu ăn mềm không ăn cứng, nếu cậu dùng ngôn ngữ kích thích cô ấy, cô ấy tất nhiên sẽ cãi lại, đảm bảo cậu sẽ bị cô ấy sửa cho tới mức phải gào thét lên, nhưng cậu giả bộ đáng thương, cô ấy sẽ mềm nhũn mặc cho cậu tùy tiện.

Đây là Diêm Nhược Thiên kết luận từ lúc Tâm Tâm ở cùng Lôi gia gia.

Tâm Tâm nha đầu. . . Lôi Tân Dương thật sự rất không thích điều này, không ngờ, hai người này so với hắn còn biết rõ người phụ nữ kia hơn!

-Hai người không được gọi Tâm Tâm nha đầu.

Hắn bỏ qua nhiều thời gian, không có cách nào tìm lại được, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép hai người kia tiếp tục gọi vợ hắn là “Tâm Tâm nha đầu”.

Người kia tính rất so đo, đây là thói quen của bọn họ, lại không có gì hàm ý đặc biệt gì, chẳng qua, bọn họ không cùng hắn tranh luận, hắn đã bị độc tố tình yêu ăn mòn đến mức đầu óc không còn bình thường, tên gia hỏa này rất khó khai thông, chỉ hỏi một câu, nên xưng hô như thế nào đây?

“Chị dâu.” Cả hai cùng nhăn mặt, nghe cứ như gọi một phụ nữ trung niên vậy. Tâm Tâm nha đầu nhỏ hơn bọn họ một người sáu tuổi, một người năm tuổi, “chị dâu” có phải là làm cho cô ấy già đi? Nói như vậy cũng có đạo lý, hắn tiếp nhận phê bình của bọn họ, sửa lại thêm một lần.”Chị dâu nhỏ.”

Mắt trợn trắng, sao cứ nhắc chữ “chị dâu” mãi thế? Bọn họ cùng Tâm Tâm nha đầu có cần thiết khách khí như vậy không? Chẳng qua, lúc này đây hắn không muốn biết cho cả hai người kia dị nghị điều gì, chuyện này như vậy đã được định án, sau này bọn họ chỉ có thể gọi vợ hắn là “Chị dâu nhỏ”

***

Tuy rằng bạn tốt nói đúng cực kỳ, nếu muốn thắng được tâm mỹ nhân, vậy trước hết phải nghĩ biện pháp đả động tâm người ta, nhưng Lôi Tân Dương động chạm đến Tống Oánh Tâm, toàn sự tình phát triển ra đã thay đổi.

Đây là ý gì? Ví dụ đầu tiên.

Vốn, hắn nghĩ muốn “Mời” giai nhân đến một bữa tối dưới ánh nến đầy lãng mạn, nhưng cuối cùng lại diễn biến thành “Bắt buộc”, nhưng loại tình huống này cũng không nghiêm trọng, khi bọn hắn đến khách sạn Diêm thị, đáp trên thang máy khẩn cấp lên thẳng đến tầng cao nhất, đứng ở cửa phòng tổng tài chuyên dụng, bi kịch của hắn mới chính thức phát sinh.

- Lôi Tân Dương, anh muốn chết a!

Cô hung hăng đá vào chân hắn một cái, hắn đau quá liền ngồi xổm xuống.

- Tại sao em cứ sử dụng bạo lực với tôi?

Hắn không thể tưởng tượng nổi trừng mắt nhìn cô.

- Anh nghe rõ cho tôi, tôi không phải loại phụ nữ tùy tiện, anh đừng mơ tưởng dùng cách đối phó những người phụ nữ khác để đối phó với tôi, cẩn thận tôi đá rơi mạng của anh đấy!

Mặc kệ lời này có phải nói nhảm hay không, cô thật sự rất muốn dẫm đạp lên hắn một phen, tên hỗn đản này, không ngờ mang cô tới phòng khách sạn!

Mấy ngày nay, cô bị những lời hắn nói làm cho đầu phát điên lên, rốt cục là có muốn bắt đầu lại với hắn không? Đối mặt với sự cự tuyệt cô, hắn có buông tha hay không? Cô sợ sự truy đuổi của hắn, rồi lại chờ mong hắn làm cho cô không thể chống đỡ, cô phân vân lưỡng lự không đưa ra nổi quyết định, tưởng chừng sắp phát điên thì hôm nay, hắn có động tác, không nghĩ tới hắn lại đưa cô tới nơi này, là muốn ức hiếp cô sao ?

Run mất một hồi, Lôi Tân Dương cuối cùng phản ứng.

- Em nghĩ gì thế? Chúng ta tới nơi này ăn cơm, không phải tới nơi này thuê phòng.

Được rồi, trong đầu hắn khó tránh khỏi xuất hiện hình ảnh sắc dục, đứng dưới ánh đèn rực sáng hừng hừng, có rượu nguyên chất trợ hứng, hai người hợp tình hợp lẽ nam nữ hoan ái trên giường một cách thuận lợi, hết thảy đêm nay trở nên cực kì hoàn mỹ, đương nhiên, điều này chỉ là ảo tưởng mà thôi, làm sao dám vọng tưởng cô ấy dễ dàng bị lừa gạt như vậy?

- Chỗ này là chỗ ăn cơm sao? Trông chả khác gì phòng cho thuê cả.

Tống Oánh Tâm cho rằng hắn lại nói xạo, nhưng khẩu khí rõ ràng đã dịu đi .

- Tôi đặt tiệc trong phòng này, đợi một lúc sẽ có người phục vụ của khách sạn phục vụ cho chúng ta.

Người phục vụ khách sạn đương nhiên không có khả năng phục vụ từ đầu đến đuôi, chẳng qua, việc tương đối trọng yếu là hắn trước tiên nên chứng minh mình trong sạch.

Nghe vậy, cô ngượng đỏ mặt.

- Tại sao anh không nói rõ ràng ngay từ đầu? Đàn ông dẫn phụ nữ tới nơi như thế này, hầu hết đều có ý đồ bất chính, người bình thường đều đã có ý nghĩ kỳ quái này, hơn nữa, sao anh lại muốn dùng bữa tối ở một nơi như thế này?

- Chỗ này có thể quan sát được cảnh đẹp ban đêm của Đài Bắc, chúng ta cũng lại không bị ai quấy rầy, thoải mái thưởng thức bữa cơm, Nhược Thiên nể mặt em, mới quyết định cho tôi mượn chỗ này đó.

- Xin lỗi, tôi hiểu lầm, tôi không nghĩ ra được điều này.

- Quên đi, em không cự tuyệt tôi đi vào cùng ăn cơm chứ.

Bữa cơm này bọn họ ăn thật sự rất hứng thú, nhưng không khí trên, thiếu đi mong chờ ban đầu của hắn, cho nên với hắn mà nói, lại thất bại thảm hại

Chiêu thức giống nhau làm đi làm lại thì sẽ vô nghĩa, vả lại phòng ngự trong tim của cô cường đại như vậy, cho dù hắn đã được dạy trước và có cơ hội đánh vào, nhưng khó bảo toàn vận mệnh sẽ không phát sinh ngoài ý muốn.

Chuyện này khiến hắn ghi nhớ rõ một điều, Tống Oánh Tâm không giống kiểu phụ nữ trước kia hắn thường lui tới, chịu bài bố dễ dàng như vậy, đối với cô, hắn phải bỏ đi bộ dạng nam nhân ngây thơ, bởi vậy, hắn đưa ra một bó hồng đỏ rực tuyệt đẹp, hoàn toàn không nghĩ tới, hắn lại mang đến bi kịch cho một người.

- Làm cái gì vậy?

- Khẽ lui về sau một chút, Tống Oánh Tâm nhìn bó hoa hồng trên tay của hắn, không nhịn được nhíu mày.

- Tặng em.

Lôi Tân Dương cũng không nhịn được nhíu mày, đây là phản ứng kiểu gì thế? Còn tưởng rằng cô thích hoa hồng chứ, nhưng nét mặt của cô vì cái gì giống như vừa nhìn thấy một con quái vật đáng sợ?

- Anh tặng tôi hoa để làm chi?

Hôm nay là sinh nhật của cô sao? Đương nhiên không phải, cô sinh vào tháng ba mùa xuân, nắng chói chang của ngày hè cùng cô không có chút quan hệ nào cả.

Hắn có phải là nên đấm ngực dậm chân? Người phụ nữ này tuyệt đối có bản lĩnh bức điên hắn! Nhưng hắn đành buông tiếng thở dài, không được tự nhiên cầm chặt bó hoa nhét vào trong ngực của nàng, sau đó lớn tiếng tuyên cáo,

- Tôi muốn theo đuổi em.

Lời của hắn khiến đầu óc cô trong giây lát ngưng toàn bộ suy nghĩ, tuy nhiên, cô vẫn giữ khoảng cách với bó hồng.

- Nếu không theo đuổi em, chúng ta làm sao tiến tới yêu đương được?

Thì ra là thế, nam nhân theo đuổi nữ nhân hình như không tránh khỏi được chuyện tặng hoa này. . . Không xong! Cái mũi của cô. . . A, a, không kịp rồi, hắt hơi vẫn đánh đến đây. Tống Oánh Tâm vừa chạy vừa vứt nhanh bó hoa hồng trong tay, bởi vì lực rất mạnh, vì thế bó hoa nện lại mặt Lôi Tân Dương…

- Em mẫn cảm với phấn hoa?

Hắn cứng ngắc giống như một pho tượng, bất chấp đóa hoa rơi trên người, lại bị gai cào hai bên má, đột nhiên hắn cảm thấy mình rất ngu xuẩn.

- Đúng vậy, tôi không thích ai tặng hoa hết.

Cô rất muốn cười, nhưng lại không dám cười lớn, làm sao bây giờ đây? Sắp không nín được, thật đau khổ a! Nếu có thể, cô thật muốn cầm máy ảnh đem chụp Lôi Tân Dương trước mắt, bởi bộ dạng buồn cười này có lẽ sẽ không xuất hiện lại.

Hình ảnh trong quá khứ chậm rãi hiện lên, lúc cô nhận được hoa của người hâm mộ, cũng là một bó hồng, cô cũng không có để sát hoa vào mũi, mà là đem bó hoa hướng ra xa, mà hắn chỉ có nhớ khi đó cô cầm bó hoa, không phát hiện ra hành động bất thường của cô.

- Không được cười!

Cô hại hắn biến thành bộ dạng này, không biết xấu hổ còn cười lớn tiếng như vậy.

Ngượng ngùng, cô không cẩn thận cười lớn. . . cố gắng che miệng lại, cho đến khi nuốt tiếng cười chui vào bụng, cô làm bộ vô tội nháy mắt

- Xin lỗi!

- Tại sao em không nói trước cho tôi biết?

- Làm sao tôi biết anh sẽ tặng hoa cho tôi?

Tuy rằng phần lễ vật này khiến cô ăn không tiêu, nhưng trong lòng vô cùng ngọt ngào, hắn chưa từng làm qua chuyện này, xem ra, hiện tại hắn là thật tâm “Theo đuổi” cô, cảm động sao? Có như vậy một chút.

Không lời nào để nói, đây là sơ sót của hắn, dù sao không thể tặng hoa,vẫn còn nhiều thứ có thể thay thế được, thí dụ như phụ nữ đều thích châu báu trang sức, hắn sẽ chọn lựa một cái rất thích hợp cho cô, ví dụ như vòng cổ kim cương.

- Anh muốn đưa cho tôi sao?

- Hắn quả thực không quen tặng đồ, chẳng qua có kinh nghiệm trước đó một lần, cô rất nhanh có thể hiểu được tình hình.

- Em mở ra xem thích không?

Vừa mở ra đã thấy, thật sự là làm cho người ta kinh diễm, rực rỡ nhưng lại thanh lịch, làm sao có người không thích? Nhưng, Tống Oánh Tâm không thể không cự tuyệt.

- Thứ này tôi không nhận được.

Lôi Tân Dương không hiểu ý của nàng .

- Lúc nãy cao hứng còn mang lên cổ thử, tại sao không nhận được?

- Anh không biết sao? Tôi chưa bao giờ mang vòng cổ.

Đúng vậy, hắn quả thật chưa thấy cô mang vòng cổ. . . Không chỉ có vòng cổ, khuyên tai, đồng hồ cái gì cũng không có.

- Sao nữa đây? Chẳng lẽ em mẫn cảm với vòng cổ nữa sao?

Hắn tùy tiện nói, đương nhiên không biết khéo như vậy, không nghĩ tới, cố tình chính là trùng hợp như vậy!

- Không sai mà, phản ứng lần này của anh thật đúng là nhanh, da thịt tôi đối với vòng cổ, hoa tai hoặc vật phẩm trang sức hoàn toàn không hợp.

Bắt đầu là những bệnh nhỏ như sởi, nếu đeo hai ba giờ, miễn cưỡng còn chịu được, nhưng đeo lâu lại không được, bởi vậy cô cẩn thận không gây thương tích cho da thịt mình.

Tống Oánh Tâm lại một lần nữa làm hắn cảm nhận được tư vị “Mặt xám mày tro”, hắn chưa bao giờ biết theo đuổi một nữ nhân vất vả như vậy, nữ nhân này không đơn giản là từ nhỏ đã hận hắn, hay là từ nhỏ tra tấn hắn, như thế nào lại phiền toái như vậy?

Tuy rằng hắn theo chủ nghĩa vô thần, nhưng mà hắn đột nhiên có một loại cảm giác mãnh liệt, đây nhất định là ông trời đang trừng phạt hắn, lúc trước hắn làm khổ nữ nhân, lúc này đến phiên này nữ nhân tới chỉnh hắn. . . Quên đi, hắn đã nhận thức được, ai bảo hắn bị cô mê hoặc đến thần hồn điên đảo, vì thắng được nhân tâm của giai nhân, mặc kệ sẽ gặp bao nhiêu đau khổ, đây đều là hắn phải trả giá .

Nhưng, tại sao tình hình lại theo chiều hướng đi xuống dần thế này? Trời ạ! Hắn hắn phát điên mất thôi!

***

Từ khi Lôi Tân Dương theo đuổi, Tống Oánh Tâm đương nhiên cũng không cần chờ trước biệt thự, chuyện thứ nhất của cô chính là quay về nhà mình quét tước, để tránh bụi đóng dầy, chuyện thứ hai chính là cùng bạn thân uống cafe.

- Tuy rằng tớ trải qua nhiều tình yêu, nhưng nghe người ta nói tình yêu có thể cho một nữ nhân trở nên càng thêm xinh đẹp động lòng người, tớ chưa bao giờ chưa thấy, rốt cục đã kiến thức được ma lực của tình yêu.

Lý Tử Duyệt trêu chọc nhìn vào bạn mình đang rạng rỡ. – Nhưng tại sao không nói một tiếng cho tớ biết sớm.

- Tớ . . . tớ nào có yêu đương gì?

Tuy rằng nói không có, cô lại hoảng hốt đỏ mặt. – Sao không hỏi tớ những ngày qua ở biệt thự làm sao?

- Chuyện như vậy không cần hỏi, tớ xem mặt của cậu sẽ biết, ai là Bạch Mã Vương Tử khiến cậu động tâm?

Cô không nhịn được phì cười.

- Cậu cho tớ là tiên nữ không thể nói chuyện yêu đương sao?

- Ha ha, thừa nhận đi! Sao phụ nữ bọn mình luôn không thành thật như thế? Chẳng lẽ Bạch Mã Vương Tử của cậu mà cậu không nhận ra sao?

Đột nhiên trừng mắt to, Lý Tử Duyệt trong óc hiện lên một cái ý niệm khó có thể tin.

- Đợi chút, vị Bạch Mã Vương Tử này không biết có phải là Lôi Tân Dương hay không?

Tâm Tâm hiện tại thân phận là “phụ nữ có chồng”, cô ấy không có khả năng đi ra bên ngoài cùng người đàn ông khác phát triển quan hệ nam nữ.

Tống Oánh Tâm nhấc tay thề với trời, cô kiên trì không có nói chuyện yêu đương, chẳng qua, về chuyện cô cùng Lôi Tân Dương xảy ra gần đây, cô thật sự rất phiền, cần bạn tốt cho ý kiến, làm cho tâm mê man của cô có thể tìm được đường ra.

- Cần gì phải hỏi ý kiến tớ? Kỳ thật đáy lòng cậu đã có đáp án, chính là không muốn đối mặt, cho dù tớ nói cho cậu dũng cảm đi yêu một lần, nếu cậu có ý định trốn tránh, lời tớ nói chẳng qua là vô nghĩa. Không ai có thể đảm bảo tương lai, bởi vì chúng ta đang sống ở hiện tại, giờ khắc này.

Đúng vậy, cô nên thành thật đối mặt !

Tuy rằng hắn “Theo đuổi” rất ngốc, nhưng sự mộc mạc cũng khắc vào lòng của cô, đời này hắn sẽ không đối với một phụ nữ nào mà lo lắng như thấy. Có lẽ cô đối với bản thân không có sự tin tưởng, mặt khác lại muốn vì hắn mạo một lần hiểm, cho dù trong lòng vẫn âm ỉ vết thương cũ, ai bảo từ trái tim cô bị hắn đánh căp ngay từ lần đầu gặp mặt, ngoại trừ hắn, không có ai có thể làm được điều ấy.

Nhưng, từ ngày xảy ra sự kiện vòng kim cương kia, Lôi Tân Dương đến nay không hề động tĩnh, cho dù cô quyết định bày tỏ lòng mình cũng không có cơ hội.

Kỳ thật mấy ngày nay, trong lòng cô tràn ngập các loại phỏng đoán, hắn là cố ý hoãn binh sao? Hay là, hắn không biết tiến hành bước tiếp theo như thế nào? Hoặc là, hắn nghĩ muốn buông tay?

Cô không thích suy nghĩ nhiều, bởi vì càng nghĩ càng hoảng, nếu hắn thật sự lùi bước, cô làm sao bây giờ? Nếu không có tiến triển tốt, đến thời hạn ly hôn thì sao? Nếu ly hôn, lòng cô không có cách nào yên bình trở lại.

Hắn nói cô từ nhỏ làm hắn tức chết, ngược lại trước đến giờ hắn cũng là người tra tấn lòng cô, vì sao hắn luôn khiến cô không được an bình?

Tống Oánh Tâm cùng bạn uống cafe xong, hai người cùng nhau đi shopping, không khí nhộn nhịp, cả hai đi dạo cả buổi, không nghĩ là mua gì, không ngờ cũng khuân về vô số đồ.

Về đến biệt thự đã là hơn 10h tối.

Tiến vào biệt thự, nàng nhìn thấy trên mặt đất xa xa có ánh nến, tâm cả kinh, bất giác đi nhanh, ánh mắt như nhảy múa điên cuồng theo ánh nến hình trái tim!

“- Em khiến tôi phát điên mất!

Lôi Tân Dương ngồi ở bậc thang trước cửa, thoạt nhìn đáng thương giống một đứa trẻ bị bỏ rơi. – Tôi nghĩ thật nhiều, làm như thế nào mới có thể đả động lòng của em? Đau đầu muốn chết, đầu óc trống rỗng, duy nhất nghĩ đến ba chữ nay, tối nay tôi nói cho em biết, mong em sẽ mềm lòng, đừng tra tấn tấm chân tình của tôi nữa.

“Tôi cần em” —— ba chữ vô cùng đơn giản mà lại khiến lòng của cô rung động, tim đập loạn nhịp, điều này ngược lại với tính cách ngạo mạn trước đây của hắn. . . Đúng vậy, cô sao có thể không mềm lòng đây?

- Chỉ có thanh niên 17, 18 tuổi mới nghĩ ra chuyện này.

- Hiện tại tâm tình anh cũng như đám thanh niên 17, 18 tuổi vậy.

Dùng nến xếp hình trái tim, ở giữa là ba chữ “Tôi cần em”, việc này hắn từ trước tới nay không thể nào tưởng tượng ra, như thế nào lại có thể làm được? Hắn chỉ nghĩ, nếu tỏ ra đáng thương với cô, cô nhất định sẽ mềm nhũn.

- Anh quên mình đã nhiều tuổi rồi sao, không suy nghĩ gì thế? Làm thế này rất nguy hiểm.

Tuy rằng nến này dày và cứng, không dễ dàng bị gió thổi ngã xuống, nhưng “nghịch với lửa” rất nguy hiểm.

- Nếu không mạo điểm nguy hiểm, làm sao em hiểu hết tấm chân tình của anh? Anh thật sự bị em làm cho loạn trí rồi.

Ra vẻ buồn rầu đích cau mày, Tống Oánh Tâm liếc mắt nhìn hắn, ra bộ buồn rầu nói,

- Thật sự là không xong, tôi đột nhiên cảm giác như trâu già gặm cỏ non vậy.

Nháy mắt, khuôn mặt Lôi Tân Dương cứng ngắc trong ánh nến, nhảy dựng lên, hắn bước nhanh về phía trước, cô kinh hoảng hô lên, trên mặt đất đều là nến đang cháy, đây cũng không phải là đùa giỡn, hắn an toàn vượt qua chỗ nến đó đến trước mặt cô.

- Tôi không chạy trốn, sao anh lại gấp như thế?

Cô vừa buồn cười vừa thẹn nói.

Hắn có thể nào không vội đây? Rốt cục có thể bạo gan ôm cô vào lòng, hung hăng ngăn chặn miệng của cô, mà hắn cũng quả thật làm cho ý niệm kia thành hành động, hai người không áp chế được nội tâm, nhiệt tình quấn quýt.

Mãi cho đến lúc rời ra, hắn hay là không an phận, chuyển nụ hôn ra vành tai cô, rồi trượt xuống cổ.

- Tại sao em lại khiến anh mê mẩn như thế? Thực khiến anh nhịn không được muốn ăn sạch em.

- Anh đừng vọng tưởng lừa tôi lên giường.

Thân thể tuy run rẩy không thôi nhưng chút lý trí còn sót lại trong đầu nàng lên tiếng.

Nhưng mười phút sau, cô bị hắn lừa từng bước một tới bên giường.

- Anh là đồ vô lại a!

- Anh không muốn phải chờ đợi nữa, nếu không mau chóng bắt em làm người phụ nữ của anh, anh thật sự không ngủ ngon được.

Hắn khẩn cấp vô cùng, chờ không kịp vội cởi quần áo của chính mình, cô vừa nhìn thấy thân thể hắn, đầu óc đã không còn nghĩ được chuyện gì nữa

- Đợi chút. . . Nến ở dưới lầu. . . Không thể bỏ vậy được. . .

Cô biết chủ ý hiện tại của hắn, đang muốn dùng sắc đẹp bức cô đi vào khuôn khổ, cô muốn chống đỡ lại a.. . . Không được, miệng khô lưỡi khô, toàn thân vô lực, căn bản, cô không thể nào chống đỡ được vẻ đẹp quyến rũ của hắn.

- Anh đã sớm an bài tốt, em không cần lo lắng chuyện kia, hiện tại em chỉ được nghĩ về anh thôi.

Quả thật, hiện tại trong mắt cô chỉ có hắn, bởi vì thân hình vạm vỡ kia đang gần sát bên cô, sao cô có thể nghĩ tới chuyện gì nữa? Tim nhảy loạn lên thình thịch, máu sôi trào giống như muốn phun ra, đầu óc thật là trống rỗng, đầu hiện lên vô vàn câu hỏi tại sao tại sao không có đáp án,

Đôi môi mãnh liệt đi xuống bên dưới, Lôi Tân Dương trêu chọc mọi cảm giác của cô, hai tay bận rộn cởi đồ của cô, không đến một phút đồng hồ, thân thể của hai người đã không còn vật cản, bàn tay khẽ thăm dò từng tấc trên cơ thể đối phương….

Một đêm triền miên, hắn dường như không hết thỏa mãn. Như một mãnh hổ đang ngấu nghiến con cừu non. . Không, dùng từ con cừu để hình dung người phụ nữ này không chuẩn xác, mà là cọp mẹ, bởi vì cô rất nhanh để cho hắn phát ra tình cảm của hắn, cũng có lúc buộc hắn xuất khẩu ra ác ngôn, giờ khắc này hắn hoàn toàn lĩnh ngộ, ngàn vạn lần không thể xem nhẹ nữ nhân, nếu không tại sao lại nói là “phụ nữ lòng dạ rắn rết”, mà không phải “nam nhân lòng dạ rắn rết” ? Nam chân nói chung đều là bại tướng dưới tay nữ nhân….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương