"Thiến Thiến có ngoan ngoãn nghe lời không?"
Lâm Phong bước đến cửa nhà trẻ, nhìn Thiến Thiến cười nói.
Cái đầu nhỏ của Thiến Thiến gật như gà mổ thúc, cô bé kéo tay cô giáo Lệ Lệ, làm nũng nói: "Cô giáo Lệ Lệ, cô giáo Lệ Lệ, Thiến Thiến có nghe lời không?"
Cô giáo Lệ Lệ bất lực mỉm cười, vuốt ve mái tóc xù của Thiến Thiến, gật đầu nói: "Tất nhiên rồi! Thiến Thiến ngoan ngoãn và thông minh nhất!"
Trong lòng Lâm Phong cũng ấm áp.
Dù không biết mẹ của đứa nhỏ này là ai, nhưng có thể chắc chắn là gien tốt.
Anh học không giỏi, chứ càng đừng nói tới mấy sở trường khác như vẽ tranh!
Thiến Thiến không kịp đợi mà nhào vào lồng ngực Lâm Phong, anh bế cô bé lên, nói với cô giáo Lệ Lệ: "Cô giáo Lệ Lệ, cô có đề cử nào về lớp năng khiếu vẽ tranh cho Thiến Thiến không? Bé rất thích vẽ tranh, ở nhà rảnh rỗi là vẽ, nhưng tôi lại không hiểu gì cả, với lại cũng không muốn làm lãng phí tài năng của con bé.
"
Trên thân của người đàn ông này có mùi hormone đặc trưng của giống đực.
Áo của anh ướt đẫm mồ hôi, tôn lên hoàn hảo thân hình tuy gầy gò nhưng cơ bắp đầy mạnh mẽ, rắn rỏi.
Đây không phải là cơ bắp bước ra từ phòng gym, mà là cơ bắp cuồn cuộn mạnh mẽ thật sự!
Cô giáo Lệ Lệ bỗng đỏ mặt, cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Chị của tôi đang làm giáo viên ở phòng tranh Tiểu Thiên Tài gần nhà anh, hôm nay tôi đã liên lạc với chị ấy, chị ấy nói có thể đưa Thiến Thiến tới chỗ chị ấy, mỗi chiều chủ nhật một tiết học, mỗi học kỳ phí là 2500 tệ, anh thấy có được không?"
Lâm Phong cười nói: "Được, cực cho cô rồi cô giáo Lệ Lệ, cảm ơn cô.
"
Tiếng cười sang sảng của Lâm Phong khiến cho khuôn mặt của cô giáo Lệ Lệ nhanh chóng đỏ bừng!
Nhắc tới cũng kỳ, sao cô lại cảm thấy mặt đỏ tim đập cơ chứ?
Lâm Phong ôm Thiến Thiến tạm biệt cô giáo Lệ Lệ, hai cha con đi ra chợ mua thức ăn, sau đó mới về nhà nấu cơm.
Ngày hôm nay Thiến Thiến muốn ăn thịt khô đinh cơm trộn hạt lựu, trong nhà Lâm Phong có thịt khô, do những người dân quê anh tặng trong dịp Tết Nguyên Đán.
Anh không cha không mẹ, lớn lên với ông bà ngoại, tất cả đều dựa vào sự giúp đỡ của ba người dì và sáu người cô.
Bằng không Thiến Thiến cũng không trở thành không ai chăm sóc.
Lâm Phong không muốn làm phiền bọn họ thêm nữa, dù sao bọn họ đã giúp mình quá nhiều.
Lâm Phong lại mua chút đậu phụ, cà rốt, đậu đũa, lúc này mới về nhà làm cơm.
Sau khi rửa vài quả anh đào cho Thiến Thiến, cô bé lí lắc vui vẻ mở điều hòa, lại mở cửa phòng ra, để hơi lạnh thổi vào phòng khách, Thiến Thiến vui đến mức nhảy cẫng lên.
"Ba ba, quả anh đào ăn ngon ngon quá ba ba ơi! Ba ba cũng ăn đi!"
Cô bé đi chân trần, đôi tay mập mạp trắng nõn nhỏ bé giơ quả anh đào lên, nhón chân lên muốn đút một quả cho Lâm Phong.
Ông bố trẻ vẫn còn đang thái rau mà!
Chỉ có thể cúi người xuống, liền Thiến Thiến tay ăn một viên.
Lâm Phong há to miệng, cắn nhẹ một miếng, nước quả rất tức ứa ra, vô cùng ngon!
"Thiến Thiến tự ăn đi, ba ba nấu cơm cho Thiến Thiến, ngoan!"
Cô bé dạ một tiếng, lại hấp ta hấp tấp trở về vẽ tranh.
Ngày hôm nay bụng của cá chép trắng dường như lại lớn hơn một ít.
"Hay là vẽ quả anh đào nha!!"
Mắt của Lâm Thiến Thiến sáng lên, lấy ra bút vẽ, hồi hồi hộp hộp tập trung vẽ tranh.
Thời gian cực nhanh.
Lâm Thiến Thiến cuối cùng đã bị quyến rũ bởi hương thơm.
Lâm Phong cầm hai khối vải bông mảnh nhỏ, đem trong nồi cơm điện nội đảm cho xách ra, sau đó hô: "Thiến Thiến mau tránh ra! Ba ba đem cơm cho bưng tới lạp! Nóng!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook